GeorgeWales: [Chap 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi thức dậy sau đó, sau khi đã hưởng thức những hương thơm được tạo ra từ những giấc mơ hồng hào của mình, ánh sáng mặt trời từ cửa sổ giờ đây đã là một màu hồng nhạt như muốn nói với tôi rằng bây giờ đã là hoàng hôn. Tôi quay sang nhìn lên phía trần nhà và đưa đôi mắt mình nhìn lên trán, nơi đang có một miếng khăn ướt yên vị trên trán tôi. Làm thế nào mà nó lại ở trên trán mình chứ? Sau đó tôi liền nhận ra rằng là có một người khác đang ở trong phòng với tôi.

Trong căn phòng tối sầm này, tôi nhận thấy có một ai đó mờ ảo đang quỳ và dựa đầu lên giường, một chậu nước bên chân người đó, âm thanh đáng yêu trong giấc ngủ say. Wales sao? Tôi phải mất một lúc để nhớ mọi thứ đã xảy ra và hai vệt phấn hồng lập tức xuất hiện lên trên má tôi.

Nhìn quanh phòng để chắc chắn không có ai khác ở đây ngoài hai chúng tôi, tôi liền lấy tay mình chạm nhẹ vào trán em ấy. Sự tiếp xúc nhỏ ấy thôi đã đủ để truyền tia lửa điện qua cơ thể tôi. Tôi liền nhắm đôi mắt đỏ của mình lại khi nhận thấy Wales sắp tỉnh dậy. Tôi mở nhẹ đôi mắt mình ra thì thấy Wales cựa quậy. Có phải em ấy bị tỉnh giấc từ cái chạm nhỏ đó không?

"G-George ?," Wales nói lặng lẽ trong giấc ngủ khiến tôi như đóng băng. Tôi thề trong một khoảnh khắc trái tim tôi ngừng đập và bắt đầu lại từ đầu, dường như là lần đầu tiên. Ôi trời! Tôi nói thầm rồi đưa tay lên trán mình và rồi sau đó lại cảm nhận được trái tim tôi, nhịp đập bất thường lại bắt đầu trở lại. Ôi chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?

Một suy nghĩ bất ngờ ập đến tôi và tôi không thể không mỉm cười với nó mặc dù tôi biết tôi không nên. Sau đó, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình và tôi liền quay lại nhìn thẳng vào Wales. "Chị cảm thấy khỏe hơn chưa?" Em ấy liền lấy miếng khăn ướt đang trên trán tôi xuống và nhúng nó vào chậu nước trước khi cho nó lại trên trán tôi. Mình ước gì mình có thể ốm như thế này mãi

" Chị đỡ hơn nhiều rồi," tôi nói và tôi không thể không mỉm cười với em ấy và với đôi mắt hơi buồn ngủ của em ấy. "Nhưng em không giận vì chị đã chiếm giường của em sao?"

"Không sao đâu," Wales nói với một nụ cười khi em ấy đứng lên và nhún vai một chút. Chỉ cần nhìn em ấy thôi cứ như gửi dòng điện cho tôi và đặt trái tim tôi vào một cuộc đua maratông. "Em rất vui vì đã giúp đỡ cho chị nhưng chị có chắc là chị cảm thấy ổn không? Ý em là chị chỉ ngủ được một chút thôi ấy."

"Một chút?" Tôi thắc mắc bối rối. Không phải đó là hoàng hôn bên ngoài sao? Một vệt mờ ảo ngoài cửa sổ nhưng tôi vẫn khá chắc chắn đó là hoàng hôn

"Yeah. Chị đã ngủ khoảng bốn giờ khi em gọi cho chỉ huy để ngài ấy biết về bệnh của chị và bây giờ chỉ mới bảy giờ." Toàn bộ thời gian Wales nói chuyện, em ấy đã lấy ngón trỏ "nghịch ngợm" mái tóc của mình và tránh gặp ánh mắt của tôi.

"Đó là thời gian chị ở đây sao!?" Tôi sửng sốt, ngồi dậy quá nhanh và khiến bản thân mình lắc lư khi mà cơ thể của mình vẫn chưa thoát khỏi cơn bệnh này. Ngay lập tức Wales ở ngay đó đã đỡ lấy người tôi ngay.

"Chị cần nằm xuống nghỉ ngơi đi" Wales ra lệnh cho tôi đặt lại miếng khăn ướt đặt lại lên đầu tôi.

"Nhưng chị đã ngủ được hơn ba giờ rồi!" Tôi kêu lên cố gắng ngồi dậy một lần nữa.

Em ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi gật đầu. " Có lẽ chị nên cần cái này." Em ấy hẳn đã chú ý đến cái nheo mắt của tôi bởi vì dấu hiệu cận thị của tôi. Sau đó em ấy cầm cặp kính đen và đeo nó lên mặt tôi. Mặt của em ấy g-gần quá Tâm trí tôi hét lên lần nữa. Khuôn mặt của em ấy chỉ cách tôi có vài inch lần thứ hai trong một ngày. Trái tim mình lại đập nhanh nữa rồi! Tôi kêu lên khi tôi buộc mình không nên nghiêng về phía trước vài inch cuối cùng kia.

"Cảm ơn em," tôi cố gắng lùi ra một chút khi em ấy nhìn mình. Một cảm xúc lướt qua đôi mắt em ấy, nhưng nó đã biến mất trước khi tôi có thể xác nhận bất cứ điều gì trong đôi mắt kia, mặc dù từ đây, nó trông giống như đang chứa điều gì đó?

Điều đó không thể xảy ra bởi vì sau đó tôi sẽ nói với chính mình rằng nên dừng suy nghĩ ngu ngốc kia trước khi nó có thể tiến xa hơn và tồi tệ hơn khi bây giờ tôi chả khác gì đang bước đi trên tảng băng mỏng mang tên "Tình yêu" của mình. "Monarch đang làm nhiệm vụ thay cho chị và chị có thể nghỉ ngơi," Wales tiếp tục nói thêm. "Cô ấy nói sẽ làm xong nhiệm vụ để chị có thể nghỉ ngơi sau đó sẽ đưa chị về nhà."

"Cảm ơn rất nhiều, Wales" tôi bắt đầu tha thiết. "Nó có ý nghĩa rất lớn với chị rằng em đã chăm sóc cho một người mà hầu như luôn luôn tránh né em khi tiếp xúc."

Một tiếng cười nhẹ, dịu dàng phát ra từ em ấy và rồi em ấy cầm cái khay lên và đưa tay cho tôi. "Thôi nào, George. Hãy xem liệu chúng ta có thể đưa chị xuống cầu thang mà không gây ra bất kỳ tai nạn nào"

Khi tôi đứng dậy, em ấy tự động luồn tay qua eo tôi và dẫn tôi ra khỏi phòng. Tôi quá bị phân tâm bởi cảm giác cánh tay của em ấy bên eo tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện để trái tim lại không bị "điên loạn" trong suốt quãng đường này. Đi được một nửa xuống cầu thang tôi nghe thấy giọng nói truyền đến tai tôi mà tôi cho là phòng khách.

"York và Houshou đang ở đây sao?" Tôi hỏi Wales để che giấu sự thất vọng của tôi.

"Ừ," Em ấy nói liếc nhìn tôi do giọng điệu của tôi. "Họ ở cùng phòng với em và về khoảng một giờ trước."

"Tại sao em không đánh thức chị!" Tôi kêu lên khi chúng tôi đến bước cuối cùng.

"Bởi vì chị bị bệnh và cần phải nghỉ ngơi," Wales nói với một tiếng thở dài đáng yêu. Tôi thực sự cần phải ngừng suy nghĩ rằng mọi thứ về em ấy đều đáng yêu!

"Nhưng đó là cách cư xử tệ nếu như chị không chào hỏi họ!" Tôi tranh luận với Wales

"Cách cư xử tệ nó không quan trọng khi người ta ốm!" Wales liền quầy kéo tôi vào phòng khách và thấy York và Houshou trông rất bình thản và đang uống trà trên chiếc ghế dài.

"Xin lỗi vì sự xuất hiện của tôi", tôi nói ngay khi tôi thấy họ quay sang nhìn tôi, quên mất rằng Wales đang nắm chặt tay của tôi mà liền kéo em ấy xuống với tôi.

"George!" Wales kêu lên khi tôi đang lắc lư trên đôi chân của mình và phải dựa vào em ấy nếu không muốn ngã đập mặt lên sàn.

"Chào York và Houshou" tôi nói với hai con người trước mắt khi tôi lấy lại thăng bằng.

"Chào George!" Houshou chạy đến để giúp tôi đi một cái ghế gần đó. "Đây! Ngồi xuống và tôi sẽ đi pha thêm trà cho cô."

Trước khi tôi có thể nói rằng không cần thiết thì cô ấy đã vào bếp lấy một cái ly khác. Tôi có thể thấy Wales đang lắng nghe và nói chuyện với York.

Tôi muốn dành thời gian quý báu này để ở gần Wales và cũng như muốn gần gũi với hai người kia. York có mái tóc hồng xõa dài, hai đôi tai khá kì lạ và đôi mắt xanh trời. Tôi và York cũng là chị em với nhau nhưng đương nhiên cũng chẳng gặp nhau nhiều. Vì đơn giản em ấy là một ma cà rồng thì phải, còn lý do chính đáng tôi không muốn ở gần York là vì tôi không muốn em ấy sẽ "táp" vào cái cổ ngọc ngà của mình và lấy đi "một chút" máu ở cổ tôi. York ngồi đó nói chuyện với Wales và cứ nhìn chằm chằm vào cổ tôi. Đôi mắt em ấy có vẻ lo lắng khi nhìn tôi, còn tôi thì lại cảm thấy sợ hãi khi York cứ nhìn tôi. Houshou có mái tóc màu tím và đôi mắt màu nâu. Cô ấy là tàu sân bay của phe Sakura Empire. Cô ấy mặc kimono tím ngắn, cô ấy thậm còn chẳng mặc nó cho đoàng hoàng mà lại để hở nửa bộ ngực trắng nõn kia của mình. Trong khi đó, York khá cao, Houshou lại thấp hơn một chút. Từ khi nào mà họ đã không còn giống như cái ngày mà tôi gặp họ lần cuối trước khi đi công tác xa nhỉ.

Mắt tôi vô thức nhìn về phía Wales, người đang ngồi cạnh tôi, có một cuộc nói chuyện với York. Dường như cảm thấy ánh mắt của tôi nên đôi mắt của em ấy quay sanh nhìn và bắt gặp ánh mắt tôi. Sau một khoảnh khắc giao tiếp bằng mắt lúng túng và nhìn thầy nhiều phần đỏ trên má tôi, em ấy nở một nụ cười khiến tôi càng đỏ mặt hơn nữa.

Lúng túng, tôi quay đầu đi và thấy Houshou đang nhìn tôi với một nụ cười thích thú. Tôi thận trọng mỉm cười đáp lại, không chắc tại sao em ấy lại vui và cười như vậy. Khi em ấy quay đi trong giây lát, tôi liếc nhìn Wales nhưng em ấy quá bận rộn nhìn chằm chằm vào ly. Toàn bộ khuôn mặt của em ấy đỏ ửng một chút.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi tự hỏi mình khi Houshou trở lại với một ly trà cho tôi. "Của cô đây, George yêu quý," Cô nói với một nụ cười và cái nháy mắt. "Uống đi. Tôi chắc chắn nó sẽ giúp cô khỏe hơn nhiều đấy!"

"Cảm ơn, Houshou." Tôi nói uống trà và nhấm nháp nó một cách nhẹ nhàng nhìn họ.

"Oh quên mất!" Houshou nói "Hãy vui vẻ lên nhé! ý tôi là sau cùng thì chúng ta sẽ lả bạn cùng phòng... trong một thời gian."

Gì?! Tôi sặc trà. "Chị ổn chứ," Wales hỏi và rút khăn ăn từ trong túi ra và em ấy bắt đầu lau đi những vệt trà khỏi mặt tôi. "Chị cũng hậu đậu như Monarch."

"Ý em là gì?" Tôi hỏi, mặt đã chuyển sang màu đỏ tươi như vậy có lẽ vì sự gần gũi với Wales.

"Những lúc đi ăn với nhau, Monarch luôn tạo ra một mớ hỗn độn," Em ấy gật đầu và chiếc khăn ăn trong tay vẫn đang được cọ vào da tôi. Thật mềm mại, tôi nghĩ. "Và cô ấy luôn luôn đỏ khi em làm điều này."

"Ừm," Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, nhưng một tiếng cười khiến tôi nhảy dựng lên. Tôi hoàn toàn quên mất rằng đang có hai đôi mắt nhìn chúng tôi!

Houshou đang mỉm cười và York thì vẫn nhìn cổ tôi (=_=). Có chuyện gì với họ vậy!? Tôi tự hỏi mình đang cố gắng bình tĩnh để "làm mát" khuôn mặt quá nóng của mình. "Cô có chắc là bạn cảm thấy ổn?" Houshou hỏi. "Khuôn mặt của cô rất đỏ đấy. Cô vẫn đang bị sốt? "

"Ừm?" Tôi nói không chắc chắn nhưng ngay cả câu trả lời đó có vẻ không cần thiết vì Houshou đã ở trước mặt tôi ấn một bàn tay trắng mềm mại lên trán tôi. "Cô đang bị sốt này! Cô không nên ở đây và phải nghỉ ngơi ngay bây giờ!" Cô kêu lên, tôi có thể thấy một ánh mắt tinh nghịch trong mắt của Houshou. "Wales," cô nói quay sang Wales vừa có nét mặt sững sờ trên khuôn mặt đáng yêu của mình. Được rồi, tôi tự mắng mình. Ngừng sử dụng từ đáng yêu nào! "Gọi cho chỉ huy và nói với ngài ấy rằng tôi yêu cầu George ở lại đây trong đêm nay."

"Nhưng-" Wales bắt đầu nói nhưng em ấy bị Houshou cắt đứt.

"Nào, Wales. Làm ơn hãy làm ngay bây giờ, George vẫn chưa khỏe lại nên không thể đi làm được." Biểu cảm của Houshou rất nghiêm túc ngay cả với ánh mắt tinh nghịch đó đang ẩn giấu trong mắt cô ấy.

"Được rồi," Wales miễn cưỡng nói với tôi một cái nhìn xin lỗi trước khi đi đến nơi có điện thoại.

"Giờ thì," Houshou nói với tôi bằng một nụ cười. "Cô thích ăn gì cho bữa tối?"

"Cô có chắc chắn điều này là ổn?" Tôi hỏi thay vì trả lời, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng và xâm phạm.

"Tất nhiên rồi," York nói từ vị trí của mình trên chiếc ghế dài.

"Nhưng tôi đã làm phiền các cô đủ rồi" Tôi bắt đầu nói nhưng Houshou giơ tay ngăn tôi lại.

"Cô đã không làm phiền chúng tôi một chút nào," Houshou nói và đưa tay tôi bóp nhẹ và mỉm cười dịu dàng. "Thật sự rất thú vị khi xem Wales chăm sóc cô trong giờ qua."

"Nhưng cô không thực sự biết tôi", tôi thử lại nhưng giống như trước tôi bị cắt ngang với một cái nhìn từ Houshou.

" Thôi nào," cô chế giễu. "Wales đã nói với chúng tôi rất nhiều về cô và chúng tôi cũng rất muốn gặp cô, không có gì phải ngại cả, cứ tự nhiên như phòng mình."

"Wales, nói về tôi?" Tôi liền hỏi và cho phép một nụ cười trên khuôn mặt của tôi.

"Đú-" Houshou bắt đầu, một nụ cười hiểu biết nở trên môi nhưng Wales ngăn cô lại. "Houshou!"

"Gì vậy," Cô ấy hỏi, quay mặt lại với Wales khi nháy mắt với tôi.

"Đừng nói những điều đó!" Wales bốc khói. Khuôn mặt giận dữ của em ấy thật đáng yêu! Tôi nghĩ. Được rồi, không dùng từ "đáng yêu" nữa!

"Tôi không biết cô đang nói gì," Houshou nói một cách ngây thơ, vuốt lông mi. Được rồi có thể là cái này một chút quá xa, tôi âm thầm nghĩ. "Chỉ huy đã nói gì?"

"Ngài ấy nói điều đó cũng ổn nếu mọi chuyện ổn với George."

"Tốt rồi tất cả đã ổn định!" Houshou nói trước khi tôi kịp nhận lời. "Bây giờ cô muốn gì cho bữa tối?" Cô ấy quay lại với tôi với một nụ cười.

"Tôi ổn với bất cứ cái gì?" Tôi muốn nói nó như một tuyên bố nhưng nó chắc chắn được đưa ra như một câu hỏi.

"Được rồi," Houshou nói vỗ hai tay vào nhau khi cô đứng dậy. "Tôi sẽ làm cho cô thứ Wales yêu thích!" Và với điều đó, cô ấy đi đến nhà bếp ngân nga hạnh phúc.

"Đừng lo lắng về điều đó, Wales." York im lặng đến nỗi tôi quên mất em ấy đang ở đó. "Một khi cô ấy đặt tâm trí vào thứ gì đó, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi nó."

"Xin lỗi," Wales nói xin lỗi.

"Chà," tôi bắt đầu nở một nụ cười nhỏ trên môi trước những trò hề của những "kẻ điên" này. "Cảm ơn sự hiếu khách của mọi người."

Còn tiếp :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro