Arc 02 - Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Được kể dưới góc nhìn của HMS Hood)

------ 4 tiếng trước cuộc gọi điện ------

Lần này được bay về cảng trên máy bay thương mại, phải nói là mình cảm ơn ngài Edward với quý cô Erie rất, rất nhiều! Sự êm ái xuyên suốt chuyến bay, cùng với sự phục vụ tận tâm từ tiếp viên... Haaa, 16 tiếng đồng hồ thoải mái nhất cuộc đời nữ hạm này! Không biết con bé thấy sao, nó cứ im lặng suốt từ lúc rời Anh đến giờ... không một lời nói hay hỏi han, thỉnh thoảng có gật đầu với lắc đầu khi được hỏi thôi... Ibuki, em còn lo nghĩ cái gì nữa đây? Nghĩ nhiều thế này, già trước tuổi thì hỏng hết...
Sau khi chia tay Edward ở bến cảng Anchorage, mình với Ibuki lên đường trở về cảng hạm đội. Đường về đúng ra thì chỉ hơn tiếng đồng hồ gì đấy, hồi trước mình vẫn hay thực hiện những chuyến đi lại hộ tống tàu hàng rồi... nhộn nhịp, đông vui lắm. Bây giờ thì trái ngược hoàn toàn... bây giờ hai chị em đi bộ trên bề mặt đóng băng của biển Bering. Thỉnh thoảng cũng có vài vũng nước để di chuyển nhanh hơn... mình thì không quá ngại phải đi lại thế này, đi tí chắc sẽ gặp mấy em đi xe trượt từ cảng ra đón ý mà, mình cũng gọi trước rồi... chỉ có điều là mọi thứ im lặng quá...
"Chị Hood ơi..." - Mình vừa phàn nàn xong. - "...Tại sao chị vẫn ở đây?"
"Vì... băng dưới chân chị chưa vỡ?"
"Không... ý em không phải..."
Sao tự nhiên hỏi câu hỏi thú vị vậy Ibuki? 'Sao chị vẫn ở đây'... Không lẽ ý em nó là tại sao mình vẫn chiến đấu cho quân cảng mình á?
"Chị là HMS Hood, Biểu tượng của Hải quân Hoàng gia Anh, và cũng là nữ hạm của quân cảng 264... nếu chị không chiến đấu ở đây thì ở đâu khác được?"
"..." - Con bé lại im lặng... Sao tự nhiên hôm nay tỏ ra khó hiểu thế, Ibuki?
Con bé cư xử lạ quá, kiểu có gì muốn nói mà cứ giấu... Không, không để cho con bé về trong tâm trạng ủ rũ, im ắng thế này được!
"C-Chị Hood? Sao chị lại..."
"Chúng ta sẽ không đi tiếp chừng nào em nói ra vướng mắc trong lòng mình..."
"Em..."
Ibuki lúng túng, con bé liếc nhìn mọi nơi khác ngoài trừ mình, tìm kiếm một cái gì đó để dựa vào, để né tránh câu hỏi của mình... Đáng tiếc cho em là giữa biển với mấy tảng băng trôi đây thì chỉ có hai chị em mình thôi, không chạy đi đâu được đâu!... ... Oh my, mình nghĩ thế không được phải phép cho lắm. Nhưng kiểu gì thì kiểu, không để con bé như thế này về cảng được! Em là một số ít vẫn giữ được vẻ tươi vui trước mặt mọi người, giờ đi gặp Đô Đốc về mà biến sắc thế này thì còn gì cảng chúng ta nữa...
"Tại sao em lại ở đây vậy chị..."
Hả?
"... Tại sao em lại được tạo ra... Em không thấy tại sao em lại phải tồn tại cả..."
"Sao tự nhiên lại suy nghĩ tiêu cực thế em?"
"Em không biết em phải làm gì... em chưa làm được gì nên hồn cả! Đến... đến bảo vệ phó Hạm em còn không làm được... đến giúp đỡ mọi người thì chị với chị Anya lo được hết rồi... vậy em ở đây... vì mục đích gì?" - Đôi vai đó lại run lên... run lên trong cái lạnh lẽo, không phải vì thời tiết, mà vì sự trống trải trong tâm trí, tâm hồn ẻm...
Vậy hóa ra đây là điều làm em trăn trở, làm em sợ hãi... Mình từng có bảo em nó là lúc này chưa phải lúc thích hợp cho việc em nó phải làm, nhưng khi chính Ibuki còn chưa hiểu tại sao mình lại được tạo ra, tại sao lại chiến đấu ở đây thì... Trường hợp này mình giải quyết nổi không nhỉ? Cảm giác lạc lối, không biết mình đang đi về đâu... Không, đúng hơn thì không biết phải làm gì... mà nếu thế thì...
"Chắc... em nghe truyện Anya kể về hôm cô ấy thế chỗ Enterprise rồi nhỉ?"
Con bé khẽ gật đầu... Tuy nhiên, mình cá cái này là Ibuki sẽ không rõ...
"Chắc cổ không bảo là tại ai mà chuyện đấy xảy ra đâu nhỉ?..."
Hehe, biết ngay mà. Ánh mắt ngây thơ, ngơ nhác đó... Anya cũng không biết mà, vì mình cứ mặc định là 'Enterprise' biết nên mình chưa hề nói với em nó...
"Tại chị đấy, Ibuki à... chính chị đã không ở đó, thất bại trong việc bảo vệ hộ tống Đô Đốc... tại chị mà suýt nữa cảng ta không còn tồn tại..."
"Em... em không hề hay biết thật... Em xin lỗi..."
"Sao lại xin lỗi chị?"
"Thì... tại em... em nhắc lại nỗi buồn của chị..."
"Em bỏ quên lí do tại sao chị nhắc lại chuyện đấy rồi..."
Chắc là được thôi... nếu con bé bây giờ đúng như mình nghĩ...
"... Chị nhắc lại nó không phải vì nỗi buồn hay mất mát đau đớn đó... chị nhắc lại nó không phải vì những gì đã mất đi hôm đấy, mà vì những gì chúng ta vẫn còn sau đó... Chị vẫn ở đây, Đô Đốc vẫn sống, cảng ta vẫn hoạt động, và tất nhiên, nhờ thế mà giờ... em ở đây..." - Ibuki, em như em bé ý... thích được xoa đầu ghê...
"Điều gì... đã thúc đẩy chị đi tiếp vậy?..."
Heh, đúng câu rồi đấy... Em không muốn bỏ cuộc, chỉ là em không biết làm gì để không bỏ cuộc thôi... ahhh, tự nhiên được thấy bản thân mình hơn một năm trước...
"Thật ra thì... giờ thì chị biết điều thúc đẩy chị đi tiếp hóa ra là một sự giả dối... nhưng, đấy là điều chị nghĩ là đã thúc đẩy chị... Chị cũng đã lạc lối, như em bây giờ vậy... nhưng giờ thì chị biết rồi..." - Từ từ lau nước mắt cho em đã nhé~ Ok, được rồi... - "...Hãy luôn nghĩ về một ngày mai... hãy luôn hướng tới tương lai... nó vô định, nhưng chứa đầy bất ngờ và trên hết, em có thể quyết định nó! Nếu em từ bỏ tại đây, liệu nó có được như em muốn không? Hay... liệu nó có được như người em quý muốn không?"
Cảm ơn Đô Đốc đã nhắc nhở em, nhưng hơn cả, cảm ơn em, Enterprise à... dù quãng thời gian chúng ta bên nhau ngắn ngủi, nhưng em đã cho chị thấy một tương lai, nơi chị có thể được là bản thân, nơi chị có thể sống vượt qua cái kì vọng, định kiến nơi xã hội đặt lên chị... Chị sẽ sống tiếp, chị sẽ chiến đấu tiếp, chị sẽ trở thành nữ hạm giống như em đã từng vậy, Enterprise à...

*honk honk*
Heh? Tiếng còi tàu?... À, mình biết ai rồi...
Luồn lách qua các vũng nước giữa các mảng băng trôi, nữ hạm trong bộ quân phục Sakura màu trắng... trắng từ đầu đến chân thế này chỉ có một người, và cũng là người mình không nghĩ sẽ lặn lội ra đây vào cái tầm xế chiều này...
"Ủa, có người ra đón nè... Ibuki, chị cần em..."
"...luôn nghĩ về một tương lai... phải không ạ?"
"Thật ra thì chị muốn em tươi cười lên, nhưng ừ... nghĩ về một tương lai... và cố gắng vươn tới nó..."
"Em nghĩ em biết mình phải làm gì rồi... Cảm ơn chị Hood."
Có thật là mình vừa giúp em nó không đấy?... Huh, lần đầu mình thực sự tự tay giúp ai đó ở mức độ cá nhân... Chị giúp được người khác rồi nè, Enterprise! Đến lượt chị rồi, Enty à... đến lúc chị trở lại là một nữ hạm thực sự rồi!
"Phew, tìm hai chị em giữa biển băng này... mệt hơn mình tưởng..." - Kaga thiết giáp hạm thở hổn hển, chắc đã phần vì cái lạnh. Bản thân cổ có phải người hay hoạt động vào trời rét đâu mà, khá là trái ngược với Kaga mẫu hạm... - "... Ủa? Tôi bỏ lỡ gì à?"
"Không có gì quan trọng đâu ý mà chị~" - Ibuki liếc qua chớp mắt về phía mình trước khi nhanh nhảu đi về phía Kaga... heh, ít ra thì em trở lại rồi...
"Hehhh... Chán nhỉ. Thôi, về nào, chưa gì đã nhớ cái kotatsu lắm rồi!"
Cũng kì lạ nhỉ, tự nhiên cử Kaga ra đón hai chị em mình. Mình không nhớ là có bảo cử ai ra hộ tống hai chị em về... Chắc Georgie lo mình với Ibuki lạc giữa cái vùng biển quen thuộc nhưng lạ hoắc mỗi mùa đông này...
"Kaga, dạo này ở cảng có gì mới không em?"
"À... cũng bình thường cả, chị Hood à... mọi thứ đều ổn thỏa cả..."
Đều... ổn thỏa? Okay... Mà từ từ, mình chưa hề báo Georgie là hôm nay sẽ về cả...
"Nè Kaga, George cử em ra đón chị với Ibuki à?"
"Vâng... sao chị hỏi lạ thế?”
... ... ...
"Eh, chị Hood, sao chị giữ em lại?..."
"Có gì không đúng Ibuki à..."
"Ý chị là sao?... Không lẽ chị quên gì ở sân bay à?"
"Không, không phải!..."
Trong số các đặc tính nổi trội của lớp Tosa, thì 'nói dối' chưa bao giờ là điểm mạnh cả!
"Kaga!"
"Ehh? S-Sao thế chị?"
"Chị hỏi lại... ai cử em ra đây? Đừng có nói là George, vì cổ không hề biết về việc hôm nay chị về!”
"À... à thì... uhmmm..."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chị lại nói dối làm gì, chị Tosa?"
"..."
Nếu phải đoán thì mình cũng biết ai hạ lệnh cho Kaga ra đây rồi, nhưng để làm gì? Với lí do gì lại cử em nó ra đây một mình, không hỗ trợ cũng như không mục đích ư?... Từ từ, có khi nào...
"Kaga, em đã báo cáo về căn cứ chưa đấy!?"
"E-Em báo lúc thấy hai người rồi..."

*ting*.... *ting*....*ting ting*...
Radar của mình... oh my... chết tiệt, sao mình không nhớ ra!!
"Chị Hood, radar em phát hiện dấu hiệu của máy bay... nhưng là của quân ta..."
"Chuẩn bị pháo phòng không đi, bây giờ đấy không phải đồng minh đâu!"
Mình biết ngay mà! Máy bay của Sakura Empire!... Akagi với Kaga mẫu hạm không có radar, thành ra đây là lí do cô cử Kaga thiết giáp hạm ra đây ư!? Khốn khiếp! Chị em cùng một cảng, nay chấm dứt rồi sao!?
Những lớp máy bay chiến đấu theo đội hình Vic, giờ giữa vùng biển trống trải này, không đâu để trốn, không nơi để tận dụng... Chết tiệt! Chẳng lẽ bây giờ mở đường máu về thẳng căn cứ!? Lùi về Anchorage có thể sẽ giúp mình với Ibuki trú tạm, nhưng còn phó Hạm, còn Đô Đốc! Đô Đốc sẽ hạ cánh thẳng về cảng... Mình cần phải ổn định được bất kể chuyện gì đang xảy ra ở cảng!
"Chị Hood! Máy bay đang tiến về phía chúng ta! E-Em có nên khai hỏa không?"
"Ê, Akagi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Gọi không quân của hai người về đi!!"
Quá muộn rồi... quá muộn... quá muộn để đứng yên nơi đây, bất lực, vô vọng rồi... Lần này, là mình ở vị trí đấy... Tốt thôi!!

*bùm* *bùm*
Đã đến nước này thì... Akagi! Kaga! Đừng hỏi tại sao không có cái chim nào của hai đứa về nhà!

*bùm* *bùm*
"Đạn San Shiki!?"
"Chút quà Amagi tặng chị từ lâu ý mà! Giờ mới có cơ hội dùng!" - Nói là đạn phòng không chứ mình chả tin nó lắm... hi vọng nó đủ để dọa hai chị em nó!

*bùm* *bùm*
Những quả pháo nổ giữa không trung như pháo hoa, những mảnh đạn pháo văng tứ tung tứ phía... Trông mình giống như đang trình diễn pháo hoa hơn, nhưng có vẻ như nó có tác dụng... Những chiến đấu cơ đang tạo khoảng cách, bọn chúng chưa dám lại gần.
Pháo cao xạ của mình không vào loại mạnh nhất, chỉ có thể giữ cho đám chim nhặng đó không lại gần, chứ nếu chúng mà lao vào cùng lúc thì... vẫn còn một vũ khí bí mật, mặc dù mình thực sự, thực sự không tin tưởng nó!
"Ibuki! Tosa!..." - Mấy đứa nó vẫn đứng đấy... Có vẻ như Akagi và Kaga chỉ ngắm tới mình... Khó rồi đây. - "...Hai đứa mau đi về cảng đi! Có vẻ như đây là chuyện riêng của chị..."
"Chị nói gì mà hài hước thế!?"
"Tosa?"
"Trước hết..." - Những khẩu pháo cao xạ của Kaga thiết giáp hạm bắt đầu ngân vang, những loạt đạn hướng về phía những chiến đấu cơ của chính những chị em đồng hương của cổ - "...đừng gọi em là Tosa! Và thứ hai!..."
Con bé điên này... Nó chạy vòng quanh mình, nó thực sự đang chạy vòng quanh mình! Hahaha! Đội hình vây bắt của đám chiến đấu cơ bị rối loạn... những loạt đạn có thể không đủ để tiêu diệt máy bay nào, nhưng nó cho mình chút thời gian định hình lại rắc rối này...
"...Giúp em... không, giúp đế chế Sakura bọn em xử lý Akagi và Kaga... Giờ em nghĩ lại, có gì đó lạ ở hai người họ lắm..."
"Để về hỏi thẳng hai đứa xem thế nào vậy! Ibuki, em chiến đấu được không?"
"..."
"Ibuki?"
"Hood à, em nghĩ mình..."
Mình vừa mới chỉ cho con bé nên sống tiếp, chiến đấu tiếp vì lí gì, giờ đã phải chọn lựa giữa đồng hương với lợi ích chung của toàn cảng... Liệu em có đủ sức để chĩa những khẩu pháo đó về phía đàn chị của phe Sakura không?

------ 1 tiếng 30 phút trước cuộc gọi điện ------

"Cánh trái, hướng 8h, cẩn thận đấy Hood!"
Lại ngư lôi! Sao lại có thể nhiều máy bay chiến đấu thế này!?... Không thể nào hai đứa nó dùng nhiều máy bay thế này mà chưa kiệt sức được!... Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?
"Tosa, hướng 6h, đánh bom bổ nhào!"
"Á chết, không kịp...!!"

*BÙM* *BÙM* *BÙM*
"Tosa!"
"Em... Em không sao... Để ý xung quanh chị đi!"
Phi đội ngư lôi hướng 9h và 2h! Mình mà né đi giờ thì Tosa bị đánh đắm mất!... Đến lúc dùng đến mày rồi, đừng làm ta thất vọng!
Tiếng tên lửa phóng liên hoàn ra từ hệ thống hỏa tiễn tầm gần, mỗi viên phóng ra để lại vệt khói mù mịt... không biết lâu rồi không dùng, mình quên nó vốn như thế, hay cũng có thể mình lâu không lau chùi nó... Nhưng thú vị thay, chính cái đống khói tỏa ra từ việc bắn cái hệ thống tên lửa này, nó giúp che giấu mình với Tosa... Đám máy bay ngư lôi đã thả trượt... Hai chị em giờ còn sống hay yên nghỉ dưới đáy đại dương vừa được quyết định bởi khoảng cách vài gang tay.
"Cố lên nào, Tosa... Chúng ta gần đến nơi rồi..." - Động cơ của Tosa trúng bom rồi... Em nó không thể chạy nước rút về cảng được. Màn khói đen từ dàn tên lửa của mình cũng gần tan rồi... Chết tiệt, làm sao bây giờ!?
Ít ra thì không thể để Tosa bỏ mạng đây! Con bé không liên quan gì đến vụ này... Khốn khiếp, Akagi! Hạ thì hạ mình tôi đây thôi, con bé này đã làm gì chứ!?
"Nào, đám máy bay giấy chết tiệt, giỏi thì... lại... đây? Ủa, đám máy bay..."

Những chiếc chiến đấu cơ vừa mới đây còn nhăm nhăm đánh đắm mình bằng được... bỗng dưng quay đầu lại về cảng? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đó phát hiện ra hai đứa nó rồi sao?... Từ từ, từng chuyện một, giờ phải lo cho Tosa đã...
"Tosa, nghe chị nói không?"
"Em... vẫn ổn mà... chị nghĩ gì... hỏng động cơ mà đủ... hạ gục em á!?" - Ừ, con bé này! Bây giờ phải kéo lê em về cảng thế nào cho nhanh đây!? Cần phải báo cho Đô Đốc chuyện gì đang xảy ra càng sớm càng tốt!... Lại chuyện gì nữa đây... Sao cả Đô Đốc lẫn Enty đều không trả lời!?
"Ibuki, Tosa... hai đứa có liên lạc được cho Đô Đốc không?"
Tosa lắc đầu... Ibuki, con bé đã cố gắng né các cuộc giao tranh suốt nãy giờ, cũng lắc đầu. Vậy không phải do thiết bị... có gì đang làm nhiễu sóng ư?
"Chị cần phải báo cáo cho Đô Đốc... Cái gì đang làm nhiễu tín hiệu của chúng ta quanh đây chăng!?"
"Thử... thử về cảng đi Hood... Có khi..." - Tosa cố gắng di chuyển với cái động cơ hỏng. Khói đen bốc lên nghi ngút từ ống khói tàu của ẻm...
"Đừng có cố Tosa! Kiểu này em không đi quá 10 knots được đâu..." - Nhưng mình cần phải thử... cần thử về cảng càng nhanh càng tốt... hệ thống liên lạc vệ tinh ở cảng có thể sẽ khác.
"Chị đi trước, để em lo cho chị Kaga cho..."
"Ibuki, có khả năng có kẻ địch đang phá sóng chúng ta gần đây. Em có chắc..."
"Em không biết!... Nhưng em sẽ cố... chị đi về đi, một mình chị sẽ nhanh hơn!" - Ibuki di chuyển ra đỡ lấy Tosa. Tông giọng em hơn run, nhưng có gì đó khác... Mặc dù không dám khai hỏa một phát pháo nào về phía máy bay của đàn chị, nhưng ít ra... có vẻ như em biết mình nên ưu tiên rồi, Ibuki nhỉ?
"Để ý xung quanh nhé, chị sẽ gọi người ra hỗ trợ lúc về cảng..."
"Khoan..." - Tosa gọi với lại trước khi mình kịp tăng hết tốc lực cho phép - "... Cẩn thận với Akagi, Hood à..."
"Tất nhiên là chị..."
"...Có gì đó sai... Akagi mà em biết... không sẵn sàng xuống tay với đồng đội lâu năm đâu..."
Đúng là có gì đó không hợp lý với hành động của cả hai chị em đấy thật... Kaga hết lòng với Akagi thì mình không nói, nhưng Akagi... Cô có nhiều quan điểm trái chiều với Union hay Royal bọn mình, nhưng chưa bao giờ nó vượt quá mức vật lộn đánh đấm nhau trong phòng họp cả... Tự dưng đem cả phi đội chiến đấu ra với đạn thật đánh mình ư? Akagi à, tôi muốn tin... nhưng nếu tin thì giải thích sao cho hành động của cô vừa rồi!?

------ 30 phút trước cuộc gọi điện ------

Từ lúc về đến Anchorage đến giờ, sao mọi thứ đều bất thường thế nhỉ? Giờ đến quân cảng cũng im lặng... nói thẳng ra thì gần như không một bóng dáng ai là sao!? Bây giờ cũng chỉ vừa mới quá giờ ăn tối thôi, mọi người chạy đi đâu hết được mà đến đèn các khu kí túc còn không bật!?
Mọi thứ im lặng đến kì lạ... Không ai đi lại nơi hạ thủy, tòa nhà chỉ huy cũng tối đèn, không ai đang trực ở phòng Điều hành Chiến dịch hay sao mà lại cũng im re thế này?... Đèn canteen vẫn sáng, nhưng không một tiếng động nào cả... Chẳng lẽ Akagi chơi bài... ... Chết tiệt, đúng thật!! Cô ta bỏ thuốc ngủ cả quân cảng!!
Toàn bộ gần 300 nữ hạm của cảng mình... tất cả đang chìm trong giấc ngủ ngay tại bàn ăn. Vì Chúa, đứa nào còn cắm cả mặt vào đĩa cơm thế này... Lusty!? Oh my... Chắc Akagi và Kaga đã nhận phiên gác thay Lusty để tấn công mình... rồi bằng cách nào đó, đánh thuốc mê cả cảng lúc bữa tối diễn ra...
Vậy là giờ mình một mình... Cần phải vào phòng Điều hành nhanh, có khi vẫn gọi điện được!
Cảm giác tĩnh lặng đến ghê rợn này! Mình mới đi có vài ngày mà khi trở về cảng đã như cái cảng ma thế này có chết không chứ! Căn phòng Điều hành vẫn đang để cửa mở... Những đứa trực văn phòng đều bị trói về góc phòng. Không thể nào chỉ có Akagi và Kaga dàn lên vụ đảo chính này được! Có đồng lão chăng? Hay kế hoạch từ lâu?... Không mất thời gian nghĩ được, cần phải gọi cho Đô Đốc đã!

"An...Ahem! Enterprise nghe đây, Hood đấy à?"
"Hai người thế nào rồi!? Tôi cố liên lạc mãi không được!" - Hình như nói thế này hơi quá... Nhưng tự dưng mất mọi tín hiệu với cả hai là đủ để phản ứng thái quá lắm rồi!!
"Từ từ nào, tôi với Đô Đốc đã tìm ra cách cứu phó Hạm rồi. Chúng tôi đang trên đường về."
"Nhanh lên!... Ở cảng có chuyện rồi!"
"Cái gì!?"
"Không còn nhiều thời gian đâu! Akagi với Kaga đảo chính rồi!"
"... ..."
"Alo? Enterprise? Enty, em còn đấy không!?"
"... ..."
Mất tín hiệu ư? Cái gì phá sóng...
"Chỉ điểm là không tốt đâu, Hood à~" - Cái giọng nói này... Cái hộp điện bên cạnh cửa ra vào đã bị cô ta chặn phá... Ánh mắt lóe một sắc vàng huyền ảo thay vì màu đỏ sắc sảo mọi khi... cái ánh vàng mang một vẻ nham hiểm...
"Akagi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#azurlane