[ 11 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Tôi nhanh chóng giấu con dao ra sau, ngay phần thắt lưng. May mà cái quần thun hôm nay tôi mặc khá chật, nếu không khó mà giữ được cái đồ vật này cho chặt.

Người đàn ông nói đầu tiên ra hiệu cho mấy người bên mình. Và lúc này tôi biết chuyện Lucas nói về cái rìu không phải là đùa chơi. Một người khác dường như đã thỏa hiệp, vì thế ông ta bỏ cái rìu cán đỏ xuống – có lẽ nó đã được lấy từ thùng cứu hỏa hay gì tương tự. Tôi có thể thấy được vài vệt đen nhám bám trên phần lưỡi rìa, và thật khó để không nghĩ tới mấy cái thứ kinh khủng.

Lúc này Lucas chừng như đã hài lòng. Cậu ta sải những bước dài và vững, đi tới chỗ họ. Tôi cũng muốn có dáng đi hiên ngang như Lucas lắm, cơ mà lưỡi dao trần cứ cọ vào da khiến tôi ớn lạnh. Vì thế, trước hết mình hãy bước thật từ tốn hẵng, đề phòng việc trước khi dùng con dao này cho mục đích tự vệ nào đó, thì tôi đã tự tặng cho bản thân một nhát vào lưng.

Tôi nhìn quanh, khoảng mười người đàn ông, và hai người phụ nữ. Không có mẹ và em gái.

"Okay, Grudy, mày cần thở sâu và dừng ngay mấy cái suy nghĩ không hay đi." Tôi cố sức tự nhủ. Và vì nhìn mấy người này không đáng tin chút nào, tôi đành phải tạm thời nuốt lại ý định hỏi họ về thông tin của những – người – khác – từng - ở - đây, nếu có. Lucas đi nhanh hơn, vì thế cậu đã đến trước mặt người đàn ông nói – nhiều – nhất, mà tôi cho rằng có thể gọi đó là người đứng đầu ở đây. Họ đã bắt đầu nói chuyện rồi. Tôi muốn hoàn thành tốt vai trò của một cộng sự, vì thế chỉ đứng bên cạnh lắng nghe. Sau màn giới thiệu ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn – đủ để ông ta biết Lucas tên là Lucas và chúng tôi biết tên ông ta là James, James bắt đầu gặng hỏi chúng tôi về "bọn họ".

"Tôi nhận được tin là họ đã bỏ qua khu Tây." Ông ta lừ mắt nhìn chúng tôi. "Liệu có lời giải đáp nào cho việc phá vỡ hợp đồng không? Và chết tiệt, chúng tôi đã kẹt ở chỗ này một tuần rồi. Sao họ dám tự ý khởi động dự án mà không báo trước?"

Tôi nghĩ ông ta đã bất cẩn mà để lộ khá nhiều thông tin cho gã thông minh như Lucas. Nhưng điều nên lo lắng hiện giờ là nếu Lucas không đối đáp đâu ra đấy, chúng tôi sẽ bị lật tẩy ngay. Tay tôi rịn mồ hôi – vì lo lắng và phấn khích, tôi cũng không chắc nữa. Có lẽ chúng tôi thực sự có thể tìm ra sự thực đằng sau những quả bóng người.

"Thứ nhất," Lucas giơ một ngón tay lên. "Họ không hề bỏ qua khu Tây. Tin ông nghe được hẳn là tin vịt."

Tôi suýt thì không kìm được mà há hốc mồm, khi thấy Lucas cứ nói như thể cậu ta biết rõ mọi chuyện vậy. Và James thì sững sờ. Trong lúc đó, Lucas tiếp tục giải đáp thắc mắc của ông ta, "Tôi tin rằng các ông đã nhận được tin về việc khởi động dự án. Nếu ông chưa thấy nó, thì tôi rất tiếc. Vì họ không có thói quen báo lại hai lần cho cùng một người." Lucas nói với vẻ thương hại. "Vậy là các ông kẹt ở đây, vì bên ngoài có quả bóng của mình, hở?"

James suy sụp.

"Mấy ngày đầu, chúng tôi cứ nghĩ họ sẽ tới để giải thoát cho chúng tôi. Thế nhưng không ai đến cả. Chúng tôi thậm chí đã..." Ông ta đột nhiên ngừng lại, sau đó ngẩng mặt nở nụ cười. "Nhưng cuối cùng các cậu ở đây. Bao giờ chúng ta rời khỏi nơi quái quỷ này?"

"Chưa, cho đến khi tôi tập hợp hết những người sống sót qua quãng thời gian vừa rồi." Lucas ăn nói rất chi là trơn tru. "Họ nói sẽ không để bất cứ ai đi cùng chúng tôi nếu không đủ người."

Ơn Chúa, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, Lucas vẫn nhớ là tôi còn cần tìm người thân nữa. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có lỗi vì đã nghi ngờ cậu. Tôi thấy cơ mặt của James hơi cứng lại. Ông ta lắp bắp. "Nhưng... có rất nhiều người đã chết..."

"Tất nhiên chúng tôi biết nhiều người đã chết. Nhưng chết theo cách nào mới được?" Lucas làm ra vẻ thoải mái. "Những người chết đói và chết vì quả bóng của mình thì không nói. Nhưng nếu bị giết – tôi e rằng vẫn phải tính cho họ một suất trong chuyến đi ra bên ngoài."

"Đủ rồi." Ngay lúc không khí đang đông cứng lại trước lời nói ( dối ) hùng hồn của Lucas, người đàn ông cầm rìu lên tiếng. Ông ta chỉ thẳng ngón trỏ vào người chúng tôi. "Chúng nó nói dối. Họ không phái chúng nó tới. Chúng nó cũng đang bị kẹt ở đây, như chúng ta thôi."

Lời nói của ông ta chẳng khác gì cái án tử cho cả tôi và Lucas.

"Cái gì? Tulio, nhưng..." James lâm vào hoang mang tợn. Và Tulio rít lên. "Câm mồm đi, James! Đừng nói gì ngu ngốc nữa trước khi tôi cắt hết đống mỡ trên người ông và cho cả bọn một bữa ra trò." Tulio vung vẩy mạnh cái rìu như để biểu lộ sự tức giận của bản thân. Tôi không tự chủ được mà lùi lại một bước. Lucas thì vẫn đang cố vớt vát chút tình hình, "Ồ không, thưa quý ngài, chúng tôi..."

Tulio không nói không rằng, lao nhanh về phía Lucas. Tốc độ của ông ta thật đáng kinh ngạc. Không còn vẻ mệt mỏi và chậm chạp như hồi nãy. Tulio giống như một kẻ điên được nạp đầy năng lượng và sẵn sàng dần cho chúng tôi một trận nhừ tử. Lucas xoay gót chân và né sang một bên. Lưỡi rìu cắt hụt vào không khí, kéo Tulio nghiêng về phía trước. Nhanh như cắt, Lucas bồi cho ông ta một cú vào lưng. Tulio ngã sõng soài.

Tất cả diễn ra quá nhanh, khiên tôi không kịp định thần. Lucas lập tức nắm tay tôi kéo đi. "Chúng ta cần ra ngoài ngay lập tức." Cậu vừa chạy vừa bảo, vì thế lời nói không được liền mạch cho lắm.

"Tại sao?" Tôi hét lên. "Chúng ta chỉ cần dừng lại và giải thích với họ - ..."

"Không đâu, Grudy, đừng nghĩ đơn giản như vậy." – Lúc này chúng tôi đã ở bên ngoài cánh cửa và gài chốt. Phía bên kia, họ vẫn không ngừng đập cửa rầm rầm. "Mấy gã điên ấy sẽ không tha cho chúng ta. Bởi vì chúng ta không biết gì về họ. Chúng ta vô giá trị. Chúng sẽ chỉ cần chúng ta để lấp đầy bao tử thôi. Cậu không nhìn thấy một túm tóc lòi ra ở túi áo của James hay sao?"

Được rồi, có lẽ đến lúc phải nhận ra – dù rằng tôi có hơi chậm hiểu đi chăng nữa. Bọn họ ăn thịt người thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro