[ 3 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phải trốn ra ngoài. Phải trốn ra ngoài.

Cái đói dày vò khiến tôi trở nên vô cùng chật vật và khổ sở. Mới hôm qua, tôi đã phải giết con mèo đi lạc vào nhà và nấu nó lên. Tay tôi run, môi tôi run, mí mắt tôi giật giật, cả người như người vừa ốm xong một trận nặng. Nhưng nhát dao đâm xuống con mèo bé nhỏ đó lại cực kì dứt khoát. Máu bắn lên mặt khiến tôi buồn nôn. Nhưng không sao, máu cũng chỉ như tiết canh mà thôi, đúng không? Vừa ăn vừa khóc. Tôi cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Nhưng không sao dừng được. Thức ăn, thức ăn. Tôi cần thức ăn. Tôi không biết khi người ta bị đẩy vào đường cùng sẽ làm ra những gì. Nhưng ít nhất vẫn còn có điều an ủi tôi rằng, mình chưa giết người.

Và tôi không nghĩ mình may mắn tới nỗi ngày nào cũng có mèo đi lạc vào nhà. Nhân lúc chưa mất sức và "quả bóng" hẵng còn bận "bơm hơi" ở nơi nào đó, tôi phải trốn đi.

Đồ đạc tôi không có gì nhiều. Chỉ đóng gói trong một balo. Lúc sáu giờ, "quả bóng" đã khuất xa, tôi mới quyết định đẩy cửa ra ngoài. Đây là lần đầu tiên sau ba tuần tự giam mình.

Tôi cố nép mình dưới những mái nhà, tránh tầm nhìn của những quả bóng đang lơ lửng. Bọn treo xác người không còn mấy, chỉ còn những quả bóng tuần tra - ấy là tên tôi đặt thế, bọn này thường xuất hiện sau khi bọn bóng bay mặt người đi "bơm khí". Chúng không có mặt, nhưng vẫn có thòng lọng. Và có trời mới biết chúng sẽ làm gì. Vì thế cẩn thận vẫn là trên hết.

Tôi sẽ đi tới nhà trẻ của em gái đầu tiên. Nơi đó cách nhà không xa lắm, chỉ qua hai khu phố là đến. Tôi nghĩ mình có thể vượt qua an toàn.

Hoàng hôn dần buông. Bóng tối bắt đầu ăn mòn thành phố. Đâu đó vẫn có những ánh đèn từ cửa sổ hắt ra, và vài cột điện - không biết bằng cách nào, vẫn đang tỏa sáng. Chắc là những người còn sống. Họ đang làm gì nhỉ? Sợ hãi, nghỉ ngơi, hay đang ăn lẫn nhau?

Trong không khí tràn ngập mùi hôi của da thịt khiến tôi phải kéo cao cổ áo tới mũi. Thật không thể tưởng tượng được vào ban ngày, khi có nhiều xác trong thành phố như thế, không khí sẽ có mùi gì.

Di chuyển hết sức cẩn thận. Tôi không muốn gây chú ý cho mấy quả bóng tuần tra trên đầu.

Nhưng tôi vẫn phải dừng bước. Ngay trong tầm nhìn của mình, tôi nhìn thấy cảnh tượng hết sức hãi hùng. Một người đang ngồi xổm trên đất, lấy dao cắt thịt từ một cái xác. Ồ, hiển nhiên đó là một cái xác rồi. Nó không còn động đậy nữa. Và bên cạnh họ là một quả bóng đã bị đâm thủng.

Đó... không phải là "quả bóng" của cái xác kia chứ?

Suy nghĩ này khiến tim tôi nhảy thịch một cái. Người này hạ những quả bóng mang tử thi, rồi sau đó xẻ thịt ăn?

Tự nhắc mình không nên xem nữa mà hãy nhẹ nhàng trốn đi. Nhưng tôi không kìm được tò mò, chậm chạp bước đến.

Người kia quay lại. Chàng trai mang tròng mắt sáng quắc như diều hâu khiến tôi giật mình. Hắn ta cười và hỏi vu vơ: "Ồ, một người còn sống à?"

Và khi hắn đứng lên, áo dính máu, tay cầm rìu, thì tôi đã biết mình lâm vào nguy hiểm thực sự. Đại não gào thét "chạy đi, chạy đi", nhưng không thể nhấc nổi chân. Tôi khuỵu gối, không ngừng cầu xin: "Tha cho tôi... tha cho tôi..." Nhưng hắn ta không nói gì. Tôi nghĩ là mình nói chưa đủ to, nên đành phải hét lên: "Làm ơn tha cho tôi!"

Lúc này hắn mới có phản ứng. Và đến lượt hắn gào lên: "Cậu bị điên à? Im mồm lại nếu không chết cả lũ!"

Lúc đấy tôi mới hiểu điều hắn nói là gì.

Những quả bóng tuần tra đã đi tới chỗ này. Chúng đã chú ý tới sinh vật sống vẫn đang sờ sờ hít thở ở đây.

Chúng là những quả bóng không có khuôn mặt. Nhưng bề mặt của chúng đang biến đổi. Biến đổi thành khuôn mặt của tôi và người cầm rìu.

Rất nhiều. Rất nhiều "chúng tôi" đang lơ lửng trên không.

Tôi nghĩ mình sẽ phải gọi chúng là những quả bóng thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro