[ 9 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qủa bóng của Lucas ghé thăm chúng tôi vào buổi sáng hôm sau.

Nó nhòm qua khe cửa, tỏ cái vẻ quan tâm thân thiết thường thấy: "Ồ, bạn tôi, người đồng hành của cậu đã nằm dí trên cỏ từ tối qua tới giờ. Trông cậu ta tệ lắm."

Bây giờ thì ai cũng biết "người đồng hành" mà nó nói đến là ai.

Tôi nhòm qua tấm kính. Không khó để nhận ra có một đống bùi nhùi ỉu xìu đang bất động ở phía đằng kia. Tim tôi đập mạnh. Qủa bóng của tôi đấy ư? Nó chết rồi sao? Tôi vẫn còn an toàn mà? Để xác nhận lại lần nữa, tôi sờ sờ khắp đầu mình xem có bị hư hỏng chỗ nào không. Tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay được thả lỏng trong chốc lát, cùng với niềm vui sướng và hi vọng nhỏ nhoi bắt đầu len lỏi vào tim tôi. Tôi thực sự đã bắt đầu nghĩ rằng, bản thân vừa trở thành người duy nhất trong thành phố này không có một cái thòng lọng luôn trực chờ thắt cổ mình.

Tôi nhìn quả bóng của Lucas qua khe cửa, trả lời: "Tối qua nó đã cố gắng thắt cổ tôi."

"Vớ vẩn, lúc nào chúng tôi cũng cố gắng thắt cổ các cậu hết." Qủa bóng của Lucas gạt đi, sau đó nó bắt đầu gọi: "Lucasie(*), ra đây nhìn một cái nào? Tôi nhớ cậu ghê luôn ấy."

Lucas nâng lên khẩu súng ngắn để ước lượng nặng nhẹ. Cậu nhíu một bên mắt, ngắm tới quả bóng đang ở bên ngoài: "Mày biết không, mỗi khi mày gọi tao với cái tên buồn nôn ấy là tao chỉ muốn cho mày một phát vào mồm."

"Nóng nảy là không được đâu bạn tôi." Qủa bóng cười khúc khích. "Chúng ta đang sống cộng sinh mà, phải không? Một trong hai ra đi đều sẽ gây rắc rối cho người còn lại."

"Cậu không muốn thắt cổ Lucas sao?" Tôi cẩn thận hỏi nó. Không hiểu sao tôi có cảm giác họ giống như những người bạn hơn là hai kẻ cố gắng giết lẫn nhau. Lucas rõ ràng đã nghe thấy câu hỏi của tôi. Cậu ta trừng mắt: "Grudy, đừng nói với tôi là cậu rất mong tôi chết? Nhớ không nhầm thì chỉ mấy giờ đồng hồ trước tôi vừa mới giúp cậu giải quyết cái dây thừng đấy?"

"Cậu biết ý tôi không phải vậy mà." Tôi vội vã phủ nhận. Qủa bóng cười một tràng dài. Nó lượn lờ bên ngoài với cái thòng lọng đung đưa đung đưa.

"Tôi rất muốn thắt cổ Lucas, Grudie ạ." Nó thân mật bảo. "Nhưng tôi lại quá lười để làm việc đó. Cậu biết đấy, chúng tôi được sinh ra với tính cách di truyền từ nguyên mẫu."

Qủa bóng hơi dừng lại như nghĩ ngợi một chốc, rồi lại tiếp. "Nhưng suy cho cùng khi nào còn khí thì tôi vẫn ổn và chẳng có gì phải phàn nàn. Tôi không hiểu tại sao nhiều đồng loại lại muốn thắt cổ nguyên mẫu như thế."

"Mày chưa bao giờ nói với tao về khí." Lucas đứng dậy và đi đến cửa sổ. Qúa bóng hạ thấp xuống, khuôn mặt bản sao của Lucas đối diện Lucas. Khung cảnh này như bức tranh kì dị được nhìn qua một lăng kính bóp méo. Nó khẽ rít lên: "Chúng ta đã thống nhất sẽ không nói gì về nguồn sống cơ mà."

Lucas liếc nhìn tôi đang ngơ ngác như con vịt bay lạc đàn trong chuyến du hành tới phương Nam tránh rét. Tôi lập tức biết điều mà lẩn đi: "Ờm, để tôi ra đằng sau xem có thứ gì có thể mang theo không." Sau đó rời khỏi phòng khách. Lòng bàn tay bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh. Tôi đã quên mất, Lucas cũng có quả bóng của riêng mình, cậu ta cũng có thể tìm hiểu về khí. Nhưng mà... khi gặp tôi, nhìn Lucas giống một kẻ hoàn – toàn – không – biết – gì – cả. Cũng bởi vì thế, chúng tôi mới có thỏa thuận này.

"Tôi biết một chút về khí này." Tôi do dự nói, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như diều hâu của Lucas. "Nhưng... anh phải giúp tôi tới nhà trẻ của em tôi."

Có thể so với tôi, những thông tin mà Lucas có về những quả bóng người nhiều hơn rất nhiều. Cậu ta có thể thoải mái trao đổi với "người đồng hành" của mình mà không phải khép nép sợ hãi như tôi.

"Người đồng hành" không có ý định dùng thòng lọng thắt cổ cậu ta.

Hay như quả bóng nói, họ đang sống "cộng sinh".

Giống như tảo và nấm cộng sinh tạo nên địa y. Nếu như họ đang nói tới cộng sinh thuần túy theo sinh học, thì hợp thể họ sẽ tạo nên là gì?

Tôi hơi bực bội đi tới đi lui trước cánh cửa dẫn tới phòng khách với cảm giác mình là thằng ngu bị người ta cười nhạo sau lưng. Bất chợt nghe thấy tiếng hát của quả bóng. Nó đang hát bài đồng dao mà Lucas hát vào ngày đầu tiên gặp tôi.

Solomon Grundy

Sinh ra ngày thứ hai

Rửa tội ngày thứ ba

Kết hôn ngày thứ tư

Ngã bệnh ngày thứ năm

Trở nặng ngày thứ sáu

Tử vong ngày thứ bảy

Chôn cất ngày chủ nhật

Đó chính là kết thúc

Của Solomon Grundy.

Da đầu tôi tê dại vì hoảng hốt và nỗi sợ vô cớ đang xâm lấn tứ chi.

Có lẽ, Lucas cũng là một người mà tôi cần phải đề phòng, cùng với lũ bóng bay đang lởn vởn ngoài kia.

_____________________________

(*) Mình thấy ở bên bển người ta hay thêm "ie" đằng sau để gọi tên ai đó. Ví dụ như Lucy thì gọi là Lucie... kiểu vậy. Nên có thể hiểu Lucasie là tên thân mật mà quả bóng gọi Lucas. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro