Chương 23: hẹn thời gian giao lưu hữu nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Báo cáo điều tra kết thúc, ngã tư bị phong tỏa một lần nữa khôi phục giao thông.

Một trận tiếng còi dồn dập liên tiếp vang lên, bao phủ câu hỏi của Hoàng Phủ Liệt.

"Tổ trưởng, bên kia đã điều tra xong, kết thúc công việc. Hả? Thanh tra Dư, sao anh lại té trên mặt đất vậy?"

Mạnh Hoạch một thành viên tổ trọng án gạt xe về số 0 quay về cục cảnh sát chuẩn bị kết thúc công việc, chạy đến tìm tổ trưởng Hạ Dạ, lúc nhìn thấy Hư Siêu Tuấn nằm trên mặt đất hoảng sợ, cuống quít nâng đối phương dậy.

Thanh tra Dư này cũng thật là, biết rõ tổ trưởng không thích người khác phái có hanh vi cử chỉ thân mật, còn nhiều lần chạy đến rủi ro. Thật không biết nên khen hắn da dày thịt chắc, hay là dũng khí hơn người đây!

"Tổ trưởng......"

Tầm mắt chống lại đôi nam nữ đang dây dưa...... Hả, giá thị trường của tổ trưởng khi nào trở nên tốt như vậy?

Hơn nữa người đàn ông này còn là một anh chàng đẹp trai à! Chỉ là sao nhìn thấy quen quen......

Dư Diêu Tuấn còn bộ dáng xem kịch vui, chờ Hạ Dạ giáo huấn người đàn ông cao lớn trước mắt này như thế nào.

Cảnh sát trưởng Hạ không thích nhất có đàn ông chạm vào cô, phàm là đàn ông không cẩn thận đối với cô có tứ chi đụng chạm, không ngoại lệ lọt vào đãi ngộ như hắn vừa mới nhận – một cái kéo ngã vừa ngoan, vừa chuẩn.

"Anh...... Anh lúc nãy hỏi tôi cái gì?"

Hạ Dạ trừng mắt nhìn, tiếng loa quá lớn, cô nghe không rõ, chỉ mơ hồ nghe được tên Hạng Ngộ.

"Không có gì, nói nhiều như vậy, chắc khát nước rồi? Đây, cái này cho cô."

Hoàng Phủ Liệt cười cười đưa ly cà phê có chút lạnh trong tay cho Hạ Dạ, anh sẽ từ trong miệng Hạng Ngộ biết được chân tướng.

Bây giờ, không nên đánh rắn động cỏ.

Anh quả nhiên không nghe ra được lỗ hỗng trong lời nói của cô.

Hạ Dạ không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nên thở dài.

Nhận cà phê của anh, anh rất tự nhiên lại lần nữa kéo cô đang cúi đầu uống cà phê định cùng nhau rời đi, lưu lại 2 người trợn mắt há hốc mồm.

Người dịu ngoan như con cừu nhỏ kia là 'sư tử hà đông' có tiếng trong tổ trọng án của bọn họ?

"Người đàn ông kia là ái?"

Dư Diêu Tuấn giọng điệu lạnh lẽo, sắc mặt xanh mét.

Nói cái gì cô chỉ yêu mình Hạng Diệc Dương, còn không phải thấy trai đẹp đã sa ngã! Đáng giận! không nghĩ đến sở thích của cảnh sát trưởng Hạ lại là tiểu bạch kiểm!

"Không biết tôi chưa từng thấy qua. Anh có khỏe không? Thanh tra Dư."

Sắc mặt có chút khó coi.

"Không có việc gì!"

Dư Diêu Tuấn nghiến răng nghiến lợi! Anh nhất định phải điều tra ra người đàn ông kia là ai!

Hạ Dạ, một ngày nào đó, tôi nhất định phải có được cô! Chỉ có được cô, tôi mới có thể một bước lên mây!

************************

Sáng sớm, ánh mắt trời còn chưa phá tan tầng mây, mặt đất phủ một màu vàng nhạt.

Kiếp sống bộ đội nhiều năm làm cho Hoàng Phủ Liệt cho dù ở đâu, đều duy trì thói quen chạy bộ.

Chạy một vòng quanh công viên khách sạn Hilton, Hoàng Phủ Liệt lau mồ hôi, chạy về khách sạn, định tắm một cái trước khi Hạng Ngộ đến.

Tối hôm qua vật nhỏ gọi điện đến nói hôm nay không cần đi học phụ đạo, khoảng 8 giờ có thể đến gặp anh.

Chậc...... giọng điệu ngạo nghễ giống như hoàng đế đi tuần, nếu, phán đoán lớn mật của anh là đúng, có một đứa con như vậy, hẳn là người cha nào đều kiêu ngạo đi?

Kéo khóa từ vào, cửa phòng tự động mở ra, một bước vào nhà, chợt nghe máy truyền tin trên cổ tay lúc rời nhà tùy tiện đặt trên giường phát ra tiếng 'tít, tít, tít', một bước cầm lấy đồng hồ, ấn nút nghe, đi thẳng vào vấn đề, "có việc?"

"Hi, lão đại, buổi sáng tốt lành! Sáng sơm của anh vẫn trước sau như một."

"Đừng nói với tôi sáng sơm gọi điện đến là để chào hỏi tôi. Nói đi, có chuyện gì?"

Hoàng Phủ Liệt ấn nút loa ngoài, cởi áo lót, đi đến va li lấy ra áo sơmi caro.

Đầu kia máy truyền tin truyền đến từng trận tiếng cười, "Là như vậy, vài ngày nữa là tết đoan ngọ, toàn thể đội viên của tiểu đội thứ nhất của đội C chúng ta được nghỉ 2 ngày, Dịch Tử cùng Tường Tử đều ở lại thành phố A ăn tết, lão đại anh có muốn tham gia hay không? Từ khi anh thăng lên làm thiếu tướng, phần lớn thời gian đều xử lý vụ án xuyên quốc gia, đã lâu chúng ta không thoải mái tụ tập, thế nào? Cũng tham gia chứ!"

"cùng tham gia đi."

"Cùng tham gia đi, lão đại."

Là Tường Tử, Dịch Tử còn có giọng nói của thuộc hạ khác.

"Tôi cũng không phải là vú em của các cậu, ăn tết đâu phải không có tôi là không được."

Nói tới nói lui, Hoàng Phủ Liệt vẫn không quên hỏi, "Thời gian, địa điểm."

Anh thực sự đã có một thời gian dài không tụ tập với anh em, nhân lúc mọi người đều ở thành phố A, tụ tập cũng không tệ.

"Vạn tuế!"

"Vạn tuế!"

Đầu kia máy truyền tin tiếng hoan hô ồn ào.

Kỳ lạ, không phải chỉ gặp mặt thôi sao, có nhất thiết phải vui vẻ như vậy không?

Biết rõ đạo lý nói nhiều nói sai, không đợi Hoàng Phủ Liệt nghĩ nhiều, giọng nói của Phong Tử lại lần nữa vang lên, "Được rồi, lão đại, chúng tôi sắp đi ra ngoài nhận nhiệm vụ! Tết đoan ngọ, buổi sáng 7 giờ, ở chân núi Cảnh Sơn thành phố A, dụng cụ đốt nướng chung tôi sẽ mang theo, không gặp không về đó!"

Trong lòng nghĩ đến Hạng Ngộ sắp tới, Hoàng Phủ Liệt cũng không nghĩ tiếp, cả người toàn mồ hôi anh cầm lấy áo sơmi sạch sẽ đi vào phòng tắm.

Hạ Ngộ 8 giờ sẽ đến, anh còn nửa giờ để tắm, lại kêu khách sạn mang bữa sáng đến.

*******************

Tắm xong, ăn bữa sáng xong, 8 giờ còn kém 15 phút.

Sự viếc có thể giống như dự đoán của anh hya không?

Nếu đúng, vậy thật sự là rất chấn động !

Hạ Dạ nói đời này cô chỉ yêu cha Hạ Ngộ, nếu người kia thật sự là anh, trời ơi...... anh căn bản nghĩ không ra, 8 năm trước anh và cô từng gặp nhau như thế nào......

Nhiều nhất, nhiều nhất là vì bảo vệ Hạ Húc Dương từ ở trong dãy nhà trọ đối diện nhà cha cô vài ngày, ngẫu nhiên từng chạm mặt cô lúc đi học ra về mấy lần, ấn tượng hết sức mơ hồ, như vậy...... có có thể khiến một cô gái mang thai sao?

"Vớ vẩn, làm sao có thể có chuyện buồn cười như vậy!"

Hoàng Phủ Liệt vì ý nghĩ buồn cười của mình mà cười nhạo không thôi.

Đẩy cửa sổ sát đất ra, gió lạnh nháy mắt quất vào mặt, Hoàng Phủ Liệt cúi xuống quan sát quang cảnh xung quanh khách sạn, bỗng nhiên, cách không đến 100 thước quán rượu Marriott International (国际万豪大酒店) bảy chữ lớn này đập vào mắt anh.

Marriott International...... ký ức đêm hôm 8 năm về trước chui vào đầu anh, một đêm kia anh rất ít nghĩ đến, nhưng mấy năm nay chưa bao giờ từng quên đi một đêm tuyệt vời đó chút nào.

anh cảnh giác cực cao lại bị người bỏ thuốc mê, ngày hôm sau cả người bị thương tỉnh lại ở phòng tổng thống Marriott International, đồng thời còn có ánh mắt trêu tức của đồng đội.

Thông qua tin tức báo chí cùng với đội cảnh sát nói lại, anh đại khái biết được đại khái.

Biết vết thương trên người anh do trùm ma túy Triêu Hoài gây nên, nhưng ai đánh mê anh đến bây giờ đều là bí ẩn. chỉ biết là, người đánh mê anh bắt đoàn người Triêu Hoài vào cục cảnh sát, nhờ 'cô' ban tặng, anh cũng coi như lập công lớn, một đường thăng quan tiến chức.

Sau đó cho dù anh vận dụng quan hệ thế nào, cũng không thể tra ra đối phương là ai.

Camera khách sạn nhìn thấy hai cô gái khiêng anh vào phòng, hình ảnh không tính mơ hồ, nhưng vẫn không ai nhận ra các cô. Chứng minh thư cũng giả, trừ bỏ trong phòng lưu lại không khí hoan ái xa hoa lãng phí, tất cả đều như một giấc mộng xuân.

Anh không phải phụ nữ, đối với chuyện bị cưỡng bức này không có bao nhiêu để ý, chẳng qua bị cấp dưới cười mỉa, buôn bực qua một đoạn thời gian là được.

Chẳng qua, người kia đánh mê anh, làm hại anh bị Triêu Hoài ám hại, nhưng lại thần thông quản đại cứu anh từ trong bàn tay của Triêu Hoài, còn bắt được tâm phúc kể cả Triêu Hoài nữa là 4 người, thật là cô gái ngu ngốc cấp vũ trụ kia sao?

Cẩn thận nghĩ lại, hiện trường đặt bom, nguyên nhân cô khóc nức nở như vậy, có lẽ căn bản không phải do sợ hãi...... nói vậy......

"Leng keng  ̄ ̄ ̄"

Chuông cửa khách sạn vang lên.

Đến thật đúng lúc.

Khóe miệng nâng lên nụ cười gian ác, Hoàng Phủ Liệt như ma vương tản ra hơi thở nguy hiểm, đi đến cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiện