Chương 4: sau khi ăn sạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xong rồi, xong rồi, cô thật sự đã ăn sạch Hoàng Phủ Liệt?!

Cuốn ga giường quanh người, Hạ Dạ nửa ngồi dậy trên người.

Quần áo phân tán, không khí tràn ngập hơi thở **, còn có cảm giác đau đớn như bị ngàn quân vạn ngựa ngiền ép qua trên người, đều nhắc nhở cô, cô đã làm 'chuyện tốt' gì.

Cho dù cô muốn thôi miên chính mình, chuyện gì cũng chưa xảy ra cũng không được.

Tầm mắt bối rối chống lại người đàn ông 'phát uy' suốt đêm, trời gần sáng mới ểu oải đi ngủ, trên người anh còn có vết bầm xanh xanh tím tím, hai tay còn có dấu vết bị trói chặt, đều là cô làm hại!

Là cô hại anh làm 'vận động kịch liệt' cả đêm, cô còn chưa dùng sức mỗi chỗ đều đã đau muốn chết, anh thân là người dùng sức, sau khi tỉnh lại thân thể chắc chắn đau muốn chết.

Hạ Dạ trời sinh tính tình thiện lương nháy mắt cảm giác tội lỗi bùng lên!

Cô thật sự không cố ý giậu đỗ bìm leo. Mấy tháng trước, cô đến công ty tìm anh trai, giao tài liệu cho anh ấy, vừa khóe tình cờ gặp Hoàng Phủ Liệt ngay tại thang máy, hơn nữa đối với anh vừa gặp đã yêu.

Cô còn tưởng rằng anh chỉ là tinh anh thành phần tri thức bình thường thôi! Dù sao anh thoạt nhìn nho nhã tuấn tú, cử chỉ nhẹ nhàng, ai lại liên tưởng anh đến bộ đội đặc chủng uy mãnh hùng tráng chứ!

Vốn còn định ăn sạch anh xong còn hào khí ngất trời vỗ vỗ đầu vai anh, nói, đừng sợ, Liệt, chị sẽ chịu trách nhiệm với cưng.

Đâu có ngờ lai lịch của anh lại hiểm hách như vậy, còn liên lụy anh bị lão đại trùm thuốc phiện đánh lén, hại anh bị thương không ít!

Bây giờ xem ra, cho dù anh tỉnh lại không đuổi theo giết cô, bố già nếu biết mình cưỡng bức bộ đội đặc chủng ông ngàn đau vạn khổ mới mời đến được, không đoạn tuyệt quan hệ cho con với cô mới lạ!

Trong khách sạn không có hòm thuốc, Hạ Dạ chỉ có thể dùng khăn lông thấm nước lau nhẹ khuôn mặt Hoàng Phủ Liệt, vừa cẩn thận chà lau xung quanh miệng vết thương trên người, vừa rủ rỉ rù rì, "Liệt ơi, Liệt, anh trăm ngàn lần tha thứ cho em nha! Không phải em cố ý không chịu trách nhiệm với anh, thật sự là sự thật làm cho người rơi lệ a! Anh nói xem làm sao mà anh lớn lên có khuôn mặt thành phần tri thức, lại làm công việc của bộ đội đặc chủng chứ?"

Người ngủ say nghe thấy mấy từ 'bộ đội đặc chủng' cùng 'công việc' này ngay cùng một chỗ, theo bản năng nhíu nhíu mày, Hạ Dạ gấp rút mở miệng trấn an nói, "A, không, không , không, em không có ý ghét bỏ công việc của anh, chỉ là...... Ai. Em sai rồi, em không nên có suy nghĩ sắc dục, còn liên lụy đến anh thiếu chút nữa trở thành con tin của thằng khốn Triều Hoài. May mắn, em đã dọn dẹp xong bọn chúng, cũng đã báo cảnh sát, chờ anh tỉnh lại, bọn hắn chắc chắn đều ngốc ở trong ngục giam. Như vậy, nhiệm vụ của anh xem như thành công viên mãn. Cuối cùng em cũng lấy công chuộc tội!"

Cứ thế một câu thông qua, Hạ Dạ tâm tình buồn bực cả đêm cuối cùng cũng tốt lên chút.

Rửa sạch miệng vết thương xong, Hạ Dạ mất sức chín trâu ha hổ mới giúp được Hoàng Phủ Liệt mặc quần áo chỉnh tề lại, ai...... áo sơmi lại không thể mặc tiếp, Hạ Dạ chỉ đành dùng chăn che đi.

Cố đè xuống cảm giác đau đớn trên người, Hạ Dạ tận lực động tác nhẹ nhàng, dưới tình huống không kinh động đến Hoàng Phủ Liệt xuống giường.

Vọt vào phòng tắm, từ trong túi lấy ra quần áo tắm rửa mặc vào, sau đó thu dọn bộ váy áo nóng bỏng phân tán trên mặt đất vào trong bao.

Rón ra rón rén đi đến bên giường, Hạ Dạ nửa ngồi chồm hổm hai tay nâng má, đè lên giường, bá đạo nói với Hoàng Phủ Liệt đang bất tỉnh nhân sự: "Không được quên em nha, chờ trận cuồng phong này trôi qua, em sẽ đến tìm anh, bộc bạch tất cả với anh! Phải chờ em đó!"

Thẹn thùng hôn lên không mặt Hoàng Phủ Liệt tuy rằng đầy màu sắc, nhưng vẫn đẹp trai đến ngất ngây một cái, Hạ Dạ đeo ba lô vào, lưu luyến đi ra khỏi phòng ngủ phòng tổng thống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi gọi tỉnh Nhạc Hựu Đào còn đang ngủ say.

Nhiều năm sau, Hạ Dạ chỉ cần nhớ đến một đêm triền miên, tươi đẹp này, lại hối hận đến thắt ruột, sao có thể đi dễ dàng vậy chứ, ít nhất phải dùng sức ôm cái, trao một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, rồi rời đi mới đúng a.

Có đôi khi chúng ta cứ nghĩ thời gian rất dài, có thể làm được hoặc cơ hội để làm được lại cả đống, mãi đến khi thời gian vô tình xẹt qua, mới giật mình nhận ra, rất nhiều chuyện một khi đã bỏ lỡ cơ hội, muốn đến một lần nữa, sẽ phái hiện không phải thiên thời không đủ, thì là địa lợi không hợp, nếu không nữa thì chính là người không đúng. Thì ra rất nhiều chuyện, thật sự không phải làm được ngay tức thì.

Tất nhiên rồi, bây giờ Hạ Dạ không có cảm nghĩ như vậy. Lúc này cô vẫn còn là nữ học sinh mới nến mùi đời, đắm chìm trong khao khát tốt đẹp về tình yêu.

Sung sướng ngân ca, Hạ Dạ lắc lắc bạn tốt đang ngủ trên sô pha, phòng tổng thống thiết bị cách âm tốt lắm, nhưng Hạ Dạ vẫn cố ý đè thấp giọng, "Đào Tử, Đào Tử, mau rời giòng! Trời sáng rồi, chúng ta phải nhanh chóng trốn đi trước khi Liệt tỉnh lại."

Đào Tử đang ngủ say nghe được Hạ Dạ kêu gọi, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, nửa mở nửa khép, lẩm bẩm trả lời, "Ừ ------- biết rồi, cậu chờ mình một lúc."

Ngáp dài tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, Đào Tử từ phòng vệ sinh đi ra, từ khăn mặt ngẩng đầu lên chất vấn bạn tốt có dấu vết mệt mỏi, "Dạ Tử, tiếp theo câu có tính toán gì với anh ấy chưa?"

Cũng không biết nên khen Dạ Tử ánh mắt độc đáo, hay là có mắt không tròng, lại sai lầm cho bộ đội đặc chủng thành nhân viên xí nghiệp bình thường, bây giờ cho dù Dạ Tử thành thật ra mặt chịu trách nhiệm với Hoàng Phủ Liệt, Hoàng Phủ Liệt phỏng chừng sẽ cầm bom nguyên tử ra ném đồ ngông cuồng lớn mật Dạ Tử làm hỏng công việc của anh, còn đoạt trong sạch của anh đấy?

Đào Tử vào buồng vệ sinh treo khăn mặt lên, Dạ Tử cũng đi theo, nghiêng người tựa vào khung cửa, nói ra thàng quả sau một đêm trầm tử suy nghĩ của mình.

"Trong lúc vô tình mình nghe được nôi dung cuộc điện thoại của bố già, lần này đội tác chiến của bọn họ bắt trùm thuốc phiện đại khái khoảng 1 tháng. Bây giờ cách kỳ hạn ba mình nói còn chưa được nửa tháng đâu, cho dù anh ấy dọn sang cách vách nhà mình, căn cứ vào việc anh ấy xuất hiện ở công ty anh mình, chắc chắn đã được ba mình nhờ vả, đến bảo vệ mình không cẩn thận bị cuốn vào vụ kiện cáo lần này của anh trai, như vậy trong nhất thời anh ấy có thể vẫn còn ở thành phố A. Hì hì, tiếp theo chỉ cần chờ ngọn sóng này đi qua, mình sẽ nghĩ cách trước khi anh ấy cùng quân lính rút lui khỏi thành phố, tìm đội quân của bọn họ đối mặt, nói mình và anh ấy có quan hệ xác thịt, cậu chính là nhân chứng. Bô đội lại gây áp lực cho anh ấy, ở giữa đám bộ đội đặc chủng tinh nhuệ thần thông quảng đại, Dạ Tử mình còn không dễ còn không dễ như trở bàn tay?"

Hạ Dạ một tay nắm chặt, đôi mắt linh động chớp ra ánh sáng lóa mắt, đây là ánh sáng lóe lên mỗi khi bạn học Hạ Dạ nghĩ ra chuyện xấu, giống như khi Conan phá án, cô cực kỳ nắm chắc đối với Hoàng Phủ Liệt đẹp trai phong độ này.

Liệt đáng thương, xem ra anh chạy trời không khỏi nắng.

Rửa mặt xong Nhạc Hựu Đào tay phải để trên trán, hai vai đều chạm một chút, hướng về phía phòng ngủ, thành kính nói câu, "Mong thượng đế phù hộ cho anh, a men!"

Hạ Dạ ngây ngốc 0.3 giây, lúc nhận ra động tác của bạn tốt có ý nghĩa gì, lập tức đè cô ấy xuống tấm thảm nhung trong phòng khách, dùng sức cù lét Đào Tử, "Được lắm, Đào Tử, cậu thế mà lại cho rằng người đàn ông được bổn tiểu thư coi trong thật đáng thương, xem mình trị cậu thế nào!"

Đào Tử sợ nhất ngứa ngã trên thảm nhưng, 'dưới thế công' của Hạ Dạ cầu xin tha thứ, thở gấp nói, "Ha ha, rất ngứa, rất ngứa, mình nhận, Hạ...... Đại nữ vương, tiểu...... lỗi, người tha cho tiểu nhân đi? Xem như nể tình thuận lợi giúp người thực hiện thành công kế hoạch Bá Vương ngạnh thượng cung này......"

Đào Tử cười đến thiếu chút đau sốc hông.

Nhắc đến kế hoạch lần này xem như viên mãn, tâm tình Hạ Dạ liền tốt. Dẫn đầu từ trên mặt đất bò lên, lôi kéo bạn tốt cùng nhau đứng dậy.

Hạ Dạ đeo ba lô lên vai, khuông mặt nhỏ nhắn giương lên, uy nghiêm nói, "Được rồi! Bây giờ bổn nữ vương muốn khởi giá hồi cung, tiểu Đào Tử, còn không hầu hạ bản cung hồi cung!"

Hạ Dạ giơ tay phải mình ra, Đào Tử cực kỳ nịnh nọt nâng lên, "Vâng, vâng, vâng, nữ vương, mời người, mời người!"

Hai người một đường nói nói cười cười đi ra phòng tổng thống.

Khi đó, các cô không nghĩ đến, không lâu sau có thể gặp lại Hoàng Phủ Liệt, người đàn ông cả người tản ra sức quyến rũ chết người, khi đí, các cô cũng còn chưa biết, 'không lâu' này kéo dài đến 8 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiện