Ba cục cưng và một papa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chuyện tốt bị phá ngangTrong phòng ngủ nồng đậm hơi thở hoan ái. Ở trên giường, chăn bông cao hơi hở ra, che dấu đôi nam nữ đang kích tình, chỉ mơ hồ nghe thấy thanh âm đứt quãng mang theo mờ ám.
"Ha ha! Lôi, không được sờ nơi đó a, rất nhột đó!"
"Thật không? Nơi đó là nơi nào a? Nơi này? Hay là........ "
"Uh... chán ghét..."
"Chán ghét sao.... Kia...."
"Uh, không cần..."
"... ... .."
Tiếp theo là im lặng thật dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô gái mềm mại than nhẹ, cùng với thanh âm thở ồ ồ của người đàn ông.
Lại tiếp theo, như trước không thay đổi...
Lại tiếp theo, như trước....
Lại tiếp theo....
"A——–"
"SHIT———-"
Thanh âm cô gái kinh hoảng thét chói tai cộng với tiếng rống phẫn nộ của người nào đó, đi kèm là tiếng cười non nớt của trẻ con.
Chỉ thấy, đứng ở hai bên giường lớn là hai đứa bé một nam một nữ, bàn tay nhỏ bé đáng yêu cầm lấy một góc chăn bông, đôi mắt to chớp chớp lộ vẻ vô tội.
Bàn tay to nhanh chóng kéo chăn bông che khuất hai thân mình không một mảnh vải, hai mắt lạnh như băng nhìn về hướng hai đứa bé.
Mặc kệ là ai, kích tình đang lúc cao trào mà bị phá ngang đều không có khả năng bày ra khuôn mặt hòa nhã, đặc biệt là với hai đứa bé 'Ngoài hành tinh' này. Một bên ảo não vì như thế nào đã quên trong nhà không phải chỉ có mình hắn nên không khóa kỹ cửa phòng.
Đáng giận! Cho nên hắn đã nói hắn chán ghét trẻ con a.
"Cha, thì ra cha thích ăn lạp xường a, cha vẫn đang cắn kìa."
Đứa bé nháy nháy mắt nhìn đôi nam nữ hôn nhau nồng nhiệt, ra vẻ hiểu biết gật gật đầu.
Ha ha! Ngày mai phải đi theo nói với dì thôi, hắc hắc, lại có thể buôn bán có lời a. Ai bảo dì làm không đúng những món cha thích ăn, sắc mặt cha sẽ kém.
"Cha ơi, làn da của dì này giống như vỏ cây trong vườn nhà mình nha, cha thích sờ vỏ cây a, đừng lo, ngày mai con gọi Lưu thúc thúc bóc vào cho cha một miếng!"
Woa! Mình thật là rất có hiếu nha!
Bất quá, sở thích của cha có hơi kì quái a, thích sờ vỏ cây, Hoắc Nhiên nó vẫn là thích sờ tiểu đệ, rất rất mềm, sờ thật là thoải mái, đều nhịn không được muốn bóp bóp.
Nói cho mọi người biết , nó đều sờ trộm nga! Mọi người không nên nói cho cha a, bởi vì mỗi lần sờ trộm đều làm tiểu đệ khóc, cha sau khi nghe thấy sẽ rất tức giận rất tức giận, cũng sẽ không cho nó đồ ăn vặt nữa.
Trên trán Hoắc Lôi xuất hiện ba đường hắc tuyến.
Hoắc Lôi thề, nếu có thể, hắn thật muốn bóp chết mấy đứa nhóc này.
Điều kiện trước tiên là sát hại trẻ con không phạm pháp.
"Ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn đứng trong phòng này, như vậy...." Hai chữ như vậy dài thật dài, lộ ra ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
"Cha~~~~~~~~~~" Hai âm thanh liền kêu lên làm nũng.
Cha keo kiệt quá à, bọn nó còn chưa xem đủ a.
"Còn có, không được kêu ta là cha". Trên trán hắn nổi đầy gân xanh.
Mỗi khi nghe thấy chữ kia, hắn đều có cảm giác muốn giết người, nhưng không phải là mấy đứa trẻ kia mà là người đàn bà sinh ra bọn chúng.
"Nữ nhân chết tiệt, đừng có để bị ta điều tra ra, nếu không...."
Cuộc sống đen tối một tuần nay, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần, làm cho cô ta sống không bằng chết.
"Cha...."
"Ba, hai..... "
"Cha đừng hù tụi con nha, làm thế nào có thể như vậy?! "
"A! Được rồi, chúng con đi, đi mà."
"Đúng vậy, cha đừng nóng giận a, chúng con đi mà"
Nói giỡn, một tuần không tiền tiêu vặt , không đồ ăn vặt thì biết làm sao đây.
Không, xem cha lần này tức giận như vậy khả năng còn bị cấm lâu hơn.
Vẫn là sớm đi thì tốt hơn, con nít thông minh là con nít hiểu được lựa chọn nào mới là tốt nhất, dù sao loại sự tình này về sau vẫn còn cơ hội xem, tựa như lần trước ở nhà ăn, ở công viên, hay ở.....(Sun: chảy mồ hôi a....)
Hắc hắc, tóm lại là sẽ có cơ hội nữa mà.
Cho dù nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ đã biến mất ở cửa nhưng lửa giận trong mắt Hoắc Lôi vẫn như trước, không hề giảm đi.
"Kia, cái kia, Lôi....."
Nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ đã hoàn toàn biến mất, cô gái mới dám hé đầu ra, chăm chú nhìn tình nhân của mình.
"Làm sao vậy, cưng?!". Trong chớp mắt, vẻ tức giận liền biến mất, trước mắt lại là một Hoắc Lôi phong độ, Hoắc tổng tài, ông chủ của tập đoàn Hoắc Thị, là tình nhân tao nhã lý tưởng trong con mắt của mọi cô gái.
"Em....em nghĩ, hôm nay, vẫn là....hay là thôi đi!" Mắc kệ là khi nào nhìn Lôi vẫn soái như vậy, cô cũng mất rất nhiều công sức mới có thể được lên giường với hắn. Chính là ....
Đôi môi khêu gợi bị nói thành lạp xường, nghĩ đến làn da bị nói thành vỏ cây,này không thể nghi ngờ.....
Hu——-
"Làm sao thế?" Trong bụng thầm mắng một tiếng đáng chết. Hoắc Lôi nhanh nhạy mỉm cười, mang điểm tà tứ nhưng không làm mất tao nhã, hắn biết rất nhiều cô gái không cưỡng lại được.
Bị như vậy rồi, hắn cũng không hứng trí để làm nữa, nhưng là, một tuần a, suốt một tuần hắn chưa có làm, mỗi lần không phải trên giường bị đánh gãy thì chính là chưa có bắt đầu liền.....
"Tóm lại, mắc kệ là thế nào, hôm nay đều phải làm".
"Ách!". Cô gái kia bị nụ cười làm tinh thần lung lay, ngơ ngác, si mê nhìn về phía Hoắc Lôi.
Biết đã dụ dỗ thành công, Hoắc Lôi áp thân mình vào người cô gái, bàn tay to lả lướt ở trước ngực khiêu khích.
"Uhm—–"
Nhịn không được, cô gái lập tức nhiệt tình phản ứng, sớm đã quên kiên trì vừa rồi.
Trong phòng, lại một hồi kích tình nổi lên.
"Oa ——— oa!"
Tiếng trẻ con khóc truyền khắp nhà.
Hắn nhịn.
"Oa———"
Vẫn nhịn!
Oa________
"A! Đáng giận———"

Chương 2: Lần đầu tiên gặp mặt đáng sợ
"Ha ha ha———-"
Trước quầy Bar, hai soái ca đang ngồi, một soái ca đang cười rất to, một soái ca khác chính là Hoắc Lôi đang ngồi nhíu mày.
Hai người đều mặc trang phục giản dị, có điều Hoắc Lôi làm cho người ta có cảm giác tao nhã nhưng cũng không mất đi phần khốc cảm, tựa như lửa và nước dung hòa hợp thể. Còn người kia thì mái tóc dài được buộc bằng một sợ dây màu đen, để xéo qua vai, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là trong đầu rõ ràng hai chữ——- tuấn mỹ.
Đây đúng là loại đàn ông mà nam nữ đều bị 'thiệt mang', cho dù là bây giờ không để ý hình tượng cười lớn cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai.(Sắc nữ: nhiễu nước miếng a...chẹp chẹp)
Cả hai người đều xuất sắc, làm cho cả trai lẫn gái trong PUB đều phải chú ý. Dù sao hai nam nhân xuất sắc như thế vẫn là hiếm thấy, huống chi họ lại còn ngồi cùng một chỗ.
Trong mắt những cô gái thì say mê lại càng rõ ràng.
Tới nơi đây cả trai lẫn gái, đơn giản chỉ là tìm kiếm kích thích, giải trí, làm cho chính mình được hưởng thụ tốt nhất.
"Họ Tề kia, rất vui khi làm trò giải trí cho cậu". Tiếp tục cười nữa, hắn không ngại cho bạn tốt thêm hai quyền. Yên tâm, nhất định hắn sẽ chừa mặt.
Sau khi đuổi cô nàng kia đi, hắn vội vàng lén lút trốn khỏi nhà cũng không phải để đến đây làm trò cười cho Tề Hiên.
"Lôi!" Cố gắng nén cười, Tề Hiên ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai, có điều ý cười trên mặt thì rất rõ ràng, nhịn cười là rất vất vả a.
"Cậu có được ba đứa nhỏ kia đúng là bảo bối a!"
Không được, thật sự là không thể nhịn được.
Ha ha! Thật không nghĩ tới hắn- Hoắc Lôi cũng có thời điểm như vậy a, lần sau nhất định phải đi gặp ba đứa nhóc kia mới được.
"Muốn đánh nhau sao, cũng tốt, vừa vặn một tuần rồi tôi chưa đến phòng tập thể thao". Hoắc Lôi tay nắm chặt quyền, nghiến răng nói.
Nói đi nói lại, hắn vẫn không chịu nhận mấy đứa nhỏ kia là con mình.
Nếu trí nhớ tên Tề Hiên kia không tốt như vậy, hắn sẽ không ngại giúp đỡ hắn nhớ lại.
Uống một ngụm rượu màu hổ phách, Tề Hiên cười nói: "Lôi, đi ở bờ sông có khi nào không bị ướt, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma à".
Tên bạn tốt này của hắn là dạng loạn tình, nên tai nạn chết người có đến cũng không hề kỳ quái.
"A! Gì chứ.... Cậu thật đúng là bạo lực". Bả vai bị chịu đau, Tề Hiên bất mãn nói.
May mắn hắn tránh mau, bằng không cú đấm này nhất định sẽ vào khuôn mặt đẹp trai rồi.
Thu hồi nắm đấm bị người nào đó nói là bạo lực, Hoắc Lôi gọi bồi bàn tới kêu một ly "Thanh Lam". Đây là thức uống đặc biệt của PNB này, bên trong là màu xanh, bên ngoài bọc một tầng màu xanh da trời. Thời điểm uống cảm giác nhẹ nhàng, tác dụng của rượu chậm lại mười phần.
Đây là món mà lúc nào Hoắc Lôi đến cũng gọi, Tề Hiên từng nói, rượu cũng giống như người.
"Tớ mỗi lần 'làm' rất cẩn thận, đều có mang mũ". Nếu đây là rắp tâm của phụ nữ bất lương thì sẽ không quăng mấy đứa nhỏ như vậy. Mà hắn cũng không ngây thơ, nếu không mang mũ, hắn nhất định sẽ không 'bắn' ở bên trong. (Sun& Nga: mũ đây của anh là BCS ạ!!!&&&&& tiểu Nga: ta ko nói à nha, sún nói thui, ta chỉ ngầm hiểu mờ)
"Vậy người kia sao lại cố tình đem đứa nhỏ thả ở cửa nhà cậu?". Ở chỗ tên kia sống có hằng trăm căn hộ, vì sao cố tình chọn nhà tên này chứ.
"Mẹ kiếp, tớ làm sao mà biết chứ."
Nếu hắn biết là ai làm thì đã sớm tìm người thanh lý cô ta rồi.
Hoắc Lôi hắn đời này ghét nhất là ba việc: thứ nhất, thấy mỹ nữ mà không được chạm vào; thứ hai, có người dám can đảm vi phạm mệnh lệnh lúc làm việc của hắn; thứ ba chính là trẻ con. (Sun & Nga: anh BT quá hà >"<, Lôi: ngươi dám nói thế sao......... Sun & Nga: *chạy*)
Trẻ con chính là chuyện phiền toái nhất trên đời này, nói trắng ra, chính là nó chính là cái máy tạo phiền phức.
Trải qua một tuần vừa rồi, hắn càng thêm khẳng định chuyện này là thật.
"Cậu động não suy nghĩ được không, ba đứa nhóc kia, đứa lớn nhất là bốn tuổi đó."
Càng nghĩ càng thấy giận, hắn dốc một hơi uống hết ly rượu. Lần này phục vụ không đợi hắn sai bảo, tự động đem một ly khac đến trước mặt hắn.
Liên tục uống hai ly lửa giận mới nguôi một chút, Hoắc Lôi lúc này mới miễn cưỡng mở miệng.
"Cậu vẫn không hiểu sao, bốn tuổi có ý nghĩa gì, lại còn ba đứa?"
"A!" Tề Hiên vỗ bàn, cuối cùng cũng đã hiểu.
Hắn làm thế nào không nghĩ tới chứ, bốn tuổi là là bốn năm, lại còn tận ba đứa nghĩa là cô gái không biết tên kia ở bên cạnh Lôi bốn năm. Nhưng theo sự hiểu biết của hắn, phụ nữ bên người Lôi chỉ được bốn tháng là dài nhất. Bốn năm? Trừ phi chiến tranh thế giới lần thứ ba xảy, cả địa cầu còn lại duy nhất một cô gái.
Mà cái đó—– không có khả năng.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của bạn tốt, Hoắc Lôi nhịn không được quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Mình thông minh như vậy, sao lại có tên bạn như hắn chứ?
(Tác giả: tổ tiên ah, thông cảm trình độ tự mãn của hắn đã đến maximum rồi)
"Sao cậu không đi hỏi hàng xóm một chút?" Có lẽ là người khác muốn sinh ra em bé, kết quả đặt sai nhà rồi.
"Hỏi?" Lại một ánh mắt xem thường quăng tới.
Đêm hôm đó, lúc mở cửa thấy ba đứa nhỏ, hắn không chút nghĩ ngợi, huých một tiếng đóng sầm cửa lại, ngả đầu tiếp tục ngủ. Ngày hôm sau bị một trận đập cửa đánh thức, mang theo một bụng khí tức đi mở cửa.
Một đám người đông nghìn nghịt đứng trước cửa nhà hắn, quen thuộc có, xa lạ có, ngươi một câu ta một câu líu ríu không ngừng. Cũng làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là bà tám.
Hắc tiên sinh a, hóa ra cậu có ba đứa con nga!
Tiểu Hoắc a, tận ba đứa bé lận đó, đáng yêu nha.
Hoắc tổng tài a, xem ra hôm nay trời lạnh, nhanh chóng ôm về nhà đi.
Tiên sinh nga! Tiên sinh không ôm vào nhà thì lão ôm đi à , ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy, hắc hắc!
... ..... ..
Chờ lúc hắn tinh thần hồi phục lại đã thấy tay xách nách ôm, trên người còn quải, không phải mấy đứa nhỏ chết tiệt kia thì là cái gì, trong lòng lại tức giận mắng to: bà già chết tiệt kia, không phải nói muốn ôm đi sao, như thế nào còn không ôm đi a, tặng không cho lão đấy.
Hắn đem ba đứa nhỏ trên tay đi hỏi khắp hàng xóm, không thể hỏi cũng hỏi. Cuối cùng đều nhận được ánh mắt——– trách cứ. Giống như hắn là một papa nhẫn tâm đem vứt bỏ con mình.
Hắn oan a, cuối cùng còn bị một đôi vợ chồng bảy mươi tuổi lấy chổi đuổi ra.
"Người ta bảy mươi tuổi mà cậu cũng hỏi?" Chậc chậc! Lấy chổi đánh vẫn là nhẹ, làm thế nào không lấy dao á?
Lão nhân gia thiện lương a, lúc ấy ngài nhất định rất tức giận.
"...."
Có biện pháp nào sao, lúc ấy hắn rất nóng vội, thấy nhà liền đi tới hỏi.
Hắn cũng không nghĩ chủ nhà lại tức giận đến thế.
Rất khủng bố.

Chương 3: Ác ma đá không đi!!!
"Không phải có một dạng người gọi là cha mẹ của nhân dân sao?!"
Uhm, tìm cảnh sát là biện pháp tốt nhất.
"Cảnh sát?" Sắc mặt Hoắc Lôi lập tức khó coi, âm thanh lại giương lên.
Nhớ tới cái vị đại thúc cảnh sát dở hơi kia, lỗ tai nhịn không được lại đau đau.
"Tiểu tử a, có khó khăn hay cùng đường mới tìm cảnh sát thôi!
Đừng thấy đại thúc lớn tuổi mà nghĩ bậy nha, kỳ thật tư tưởng không bảo thủ đâu, người trẻ tuổi mà, chơi cũng chơi được vài năm thôi!
Đến già hối hận cũng không kịp .
Than ôi~~! Nhớ năm đó... . .
Blalablalblab.........
Xem đi! Bây giờ thúc đã hối hận rồi.
Tiểu tử , cậu không nên đi lại đường cũ của tôi a.
Bây giờ có lẽ cậu cảm thấy đứa nhỏ phiền toái, chờ già đi nhớ lại mới thấy nó là bảo bối đó.
Hơn nữa, nhỏ như vậy đã bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, về sau đứa bé sẽ có tâm lý bóng ma nga!
Blalablalblab.........
Blalablalblab.........
Xem cái miệng đầy nếp nhăn hé ra hợp lại nói mãi không ngừng, rốt cục hắn cũng hiểu được thế nào là cảm giác của Tôn Ngộ Không năm đó đối mặt lời chú kim cô của Đường Tăng. >"<
Lo lắng cái ông cảnh sát này blalala nói không chừng cuối cùng còn phải ngồi tù , hắn nhịn, xoay người chật vật trốn thoát.
Cái ông đại thúc chết tiệt kia, từ đầu tới đuôi cũng chưa cho hắn
cơ hội để nói.
"..."
Không thể nào! Cảnh sát bây giờ đều không có trách nhiệm hay là rất thông minh vậy, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là cái mầm tai họa nên nhất quyết không chịu nhận chúng?!
Uhm, chắc là vậy!
"Đừng cho là tớ không biết cậu nghĩ cái gì."
Bạn bè nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn chuyển mắt một cái là Tề Hiên biết ngay hắn nghĩ cái gì!
"Tờ giấy!"
Đúng, chính là tờ giấy chết tiệt kia, giấu trong người tiểu tử cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc.
"Vứt bỏ chúng nó còn để lại tờ giấy?"
"..."
Ah! Đáng giận!
Tại sao không sớm phát hiện một chút, tranh thủ lúc vị đại thúc chết tiệt kia không thấy bỏ chúng đi không phải là được rồi sao, thiệt là bỏ mất cơ hội tốt mà.
Đại thúc :Sẽ không quấn quít lấy cậu nữa , đứa nhỏ trả lại cho cậu.
Vài ngày nay, hắn đã bị gọi là 'người đàn ông phụ bạc ' ba ba nhẫn tâm ' ........đủ loại danh từ.
Mà kêu hắn cứ như vậy thu nhận ba cái sinh vật khủng bố kia, bốn chữ —— không có khả năng.
Muốn cái gì cũng được, ngoại trừ ............ đứa nhỏ.
Hàng xóm không được, cảnh sát cũng không được ư? Tốt lắm, đại gia hắn cũng không cầu người làm gì, tự mình xử là được rồi.
Ngày đầu tiên, lái xe mười dặm, gọi hoa mĩ là chở bọn chúng đi hóng mát, trên thực tế là đi ném "Rác" .
Không còn vấn đề gì nữa, tâm tình tốt đi mua một bữa sáng, đẩy cửa bước ra, trên trước cổng nhà hắn cái giỏ trắng trắng kia không phải đống "Rác" vừa ném thì còn là cái gì. >"<
Lần thứ hai, tốc độ xe chạy tới 100 dăm, bay được trăm dặm rồi, nghĩ rằng, lần này sẽ không có cái gì ngoài ý muốn đâu.
Lúc này lái xe như bay đến nhà tình nhân số 3, một trận day dưa gió cuồng lốc xoáy, cảm thấy mỹ mãn mới về nhà.
Ai tới nói cho hắn biết với~~, trong phòng khách, ba con sinh vật đang nhìn chằm chằm nhất vào hắn là ai?
À, không, trong đó một con nằm trên mặt đất, giương miệng rộng oa oa oa.
Được rồi! Giác ngộ tinh thần cách mạng của đảng cộng sản Trung Hoa, đồng chí Hoắc Lôi tiếp tục cố gắng, cũng không tin vẫn là thất bại.
Lúc này đây, đồng chí Hoắc Lôi đến ngồi xe lửa , ngồi ô tô, lại ngồi xe lửa, cuối cùng lên máy bay. Lần này không đi vội nữa, núp ở phía sau quan sát đã lâu, xác định không có gì khác thường mới rời đi. Cẩn thận, còn thật sự điều tra trong nhà ngõ ngách khắp xóm, xác định không có gì ngoài ý, thơ phào một hơi nhẹ nhõm, rốt cục mới có thể ngủ tốt a.
Hắn bị tiếng đập cửa đánh thức , lê thân mình nặng nề ra mở của, ngoài cửa, là ba đứa ác ma đang hướng hắn ngoắc ngoắc.
"Chúng bây........ chúng bây.... làm thế nào trở về ?" Hắn nghe thấy giọng mình đang run run đồng thời cảm giác được đầu mình bắt đầu đau .
"Đối diện đường cái ở nơi cha chở tụi con đi hóng mát có một cái bảng thật lớn đó!"
"Ừ, đúng đó, mặt trên nó viết 'Có việc tìm cảnh sát' ."
"..." >"<
Sau, hắn cũng nghĩ rất nhiều biện pháp, tóm lại là chỉ có thể nghĩ thôi a.
Kết quả...
Hắn rất hoài nghi có phải ông trời ghen tị hắn sống rất dễ chịu, mỹ nữ trong ngực, nên cố tình hãn hại hắn hay không?
"Cậu không nghĩ khác biện pháp?"
Nhìn sắc mặt bạn tốt càng ngày càng đen thui, Tề Hiên quyết định vẫn là không phải biết đáp án có vẻ tốt hơn.
"Đến đến đến, uống rượu." Tuy rằng vẫn rất muốn cười, cuối cùng quyết định vẫn là chịu đựng về nhà cười đi, Lôi thật sự muốn bão nổi rồi. Nhanh chóng tay đổi đề tài có vẻ tốt hơn.
Nháy mắt với Bartender một cái, Tề Hiên cười cười lấy lòng.
"Lôi, uống rượu."
Hung hăng trừng mắt một cái, Hoắc Lôi cầm lấy ly rượu trước mắt phát tiết một ngụm "Đừng cho là tớ không nhìn ra cậu đang nghẹn cười."
Răng trắng lắm có phải không, rớt mất hai cái chắc không có sao đâu a!
"Nói không chừng tìm ra người vứt bỏ bọn họ kia thì tốt rồi."
Ách! Gì chứ, làm gì mà nhìn răng tôi dữ vậy, sao thấy lạnh lạnh thế này?!
" Tìm ở đâu?"
Hắn đương nhiên muốn tìm, đợi khi tìm được là có thể biết chân tướng .
"Uhm." Gật gật đầu, nhìn lên đồng hồ cũng không còn sớm, nên trở về nhà thôi , bất quá, xem người bên cạnh hình như không quyết định này .
"Này ! Nên trở về nhà ."
Quả nhiên, nghe được hai chữ về nhà kia, Lôi liền nhíu mày.
"Không về."
Đi ra là muốn thư giãn, nói sao thì nói hôm nay hắn cũng phải thả lỏng một chút, mấy ngày nay vì ba đứa ác ma kia, hắn đã muốn đau đầu nghiêm trọng.
Tìm tình một đêm cũng không tồi.
Đang nghĩ tới, cửa PUB mở ra, một thân ảnh cao gầy xuất hiện, lập tức có người huýt sáo dâm đãng.
Dáng người gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất phi phàm, hắn thích.
"Không thể nào?" Nhìn ánh mắt bạn tốt, Tề Hiên hô to chịu không nổi.
"Cậu cứ như vậy ném ba đứa nhỏ chạy đi, không lo sao?" Bởi vì chuyện tốt bị phá ngang, một mạch mới chạy tới nơi này xả stress , mặc kệ ba đứa nhóc trong nhà?
Ách! Mà hình như có một chút!
" Lại nhắc ba đứa ác ma kia, cẩn thận tớ tấu cậu."
Thật vất vả mới đi ra , hắn cũng không muốn nhớ tới ba đứa ác ma kia.
Bỏ ba đứa ác ma kia ở nhà có làm sao à? Không được sao?
Cắt ——
"Quản gia nhà cậu hình như hôm nay xin nghỉ, dì nấu cơm hình như hết giờ làm rồi?"
"Thì sao?"
"Lôi, cậu thật đúng là không phải độc ác bình thường!"
"Thế thì thế nào, cậu đồng tình bọn chúng? Chìa khóa nhà tớ cho cậu!"
"... ."
Oh~~! Đồng tình thì đồng tình , chăm sóc con nít! Vẫn là không muốn đâu!
"Hắc!" Hoắc Lôi cười nhìn ánh mắt loạn phiêu của bạn tốt.
Đều là kẻ tám lạng người nửa cân !
Nhìn thân ảnh cao gầy kia ngồi xuống, khóe miệng Hoắc Lôi khẽ nhếch. Tề Hiên biết, đó là biểu tình của bạn tốt mỗi lần nhìn thấy con mồi.
Tà tứ!
Chỉ thích nữ nhân thôi.
Đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, cầm lấy ly rượu, hai chân thon dài khẽ bước, Hoắc Lôi hướng con mồi đêm nay đi đến.
Bóng đêm thật đẹp a.
Mỹ nhân anh đến đây.
Về phần ba đứa tiểu ác ma chết tiệt kia... . Gặp quỷ đi thôi!
Đêm, bây giờ mới bắt đầu.
Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trên tay, Tề Hiên nhìn gợn sóng đang tròng trành kia, đôi môi chậm rãi mở miệng : "Nếu đó thật sự là con của cậu thì sao ?"
Thế giới rất kì diệu, không có gì là không thể, cho dù ở xa vời.
"Thế thì sao?" Bóng dáng cao ngất vẫn như cũng đi về phía mục tiêu.
Với hắn mà nói, đứa nhỏ đều không quan trọng.
Vẫn là câu kia, đứa nhỏ —— phiền toái.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh