108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108: Buổi sáng hạnh phúc Editor: Cua Rang Me Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ Hàn Âu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đau đớn trên thân thể cùng tâm hồn khổ sở. Quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt vẫn còn ngủ say, trong lòng có rất nhiều cảm giác. Chợt, Hàn Đông Liệt ôm cô vào trong ngực, tựa đầu vào vai cô, nhắm mắt lại nỉ non mà nói: "Bà xã… Bà xã…" Lời nói không minh bạch cộng thêm từng bước từng bước hôn không ngừng vào gò má cô. "Hàn Đông Liệt, đã sáng rồi, nên rời giường, không cần ôm em nữa!" Âu Thiển Thiển lấy tay đẩy anh ra, nhưng anh lại lại một lần nữa ôm chặt cô. Anh hơi mở mắt một chút, lười biếng nói: "Anh không muốn thức, anh buồn ngủ quá, anh muốn ngủ ba ngày ba đêm, dĩ nhiên. . . . . ." Anh tà tà cười một tiếng: "Em cũng phải ngủ cùng với anh!" Cái gì? Ba ngày ba đêm? Một buổi tối thì thân thể của cô đã không chịu nổi, anh nói là ba ngày, chẳng phải là cô chết rồi sao? Người đàn ông này có phải giả bộ cho thời gian quá lâu hay không? Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Minh Húc đã từng nói qua anh là xử nam, trời ạ, hai mươi bảy năm không có gần gũi phụ nữ, chẳng lẽ là có quá nhiều hoài niệm? Dùng sức đẩy anh ra, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường, oán trách nói: "Em mới không ở cùng anh, anh là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng em không rảnh cùng anh." Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt tà mị nhìn cô nói: "Bà xã, mặt của em đang đỏ, là em xấu hổ sao?" "Cái… Cái gì? Xấu… Xấu hổ? Em không có, chỉ là tôi cảm thấy rất nóng, cho nên mới… đỏ mặt. . . . . ." Càng nói thì cô càng cảm giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao. Trời ạ, cô là thế nào đây? Hàn Đông Liệt nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, trên khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc giống như là ăn mật. "Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn em!" Đột nhiên Âu Thiển Thiển rống to. "Tại sao?" Anh hỏi. "Không có lý do gì, chỉ là không cho phép nhìn." Cô trợn mắt rống to, nhưng vẫn không thể cho giấu dáng vẻ lúng túng, cô lập tức xoay người, vội vã nói: "Em muốn đi rửa mặt, anh cũng mau rời giường đi!" Nói xong, cô liền đi như chạy vào phòng tắm. Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của cô, đợi lúc cô đóng cửa, anh lật người nằm như chữ “đại” ở trên giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của cô còn để lại trên thân thể của anh, nhưng đột nhiên anh nghĩ tới lời nói tối hôm qua của cô, không khỏi đột nhiên mở mắt thật to, nhìn trần nhà. Nếu như có một ngày em đột nhiên biến mất… Xin anh quên em… Được không? Tại sao cô phải những lời như vậy? Cô sẽ phải rời đi sao? Bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy, cô vẫn còn ý định muốn rời khỏi anh sao? Tại sao? Là bởi vì nhiệm vụ sao? Nhưng nếu như chỉ là nhiệm vụ kia, cô cũng có thể đồng thời tiếp nhận anh, làm vợ anh, chẳng lẽ. . . . . . Là bởi vì… Âu Thiển Thiển thật sao? Anh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trái tim bắt đầu lo lắng nhảy lên.  Chương 109: Điện thoại khẩn cấp Editor : Cua Rang Me Âu Thiển Thiển đứng trong phòng tắm, dùng nước lạnh dập không ngừng vào mặt của mình, làm nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính, đôi tay dùng sức vỗ hai má của mình, để cho mình tỉnh táo lại. Cô không thể động lòng đối với Hàn Đông Liệt, không thể, tuyệt đối không thể. Tự đánh vào mặt mình thật đau, rồi mới từ từ để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại. Cô thôi miên mình phải giống như bình thường, rửa mặt, đánh răng, lau mặt, sau đó bình tĩnh đi ra tới cửa, cùng trước kia mở cửa, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở trên giường. Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh. . . . . . Cô không ngừng tự nói với mình. Hàn Đông Liệt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, không nhịn được kêu lên: "Bà xã. . . . . ." "Hả?" Cô lên tiếng như không có chuyện gì xảy ra. Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn cô. Tại sao cô mới vừa hốt hoảng xấu hổ, sau khi ra ngoài lại thay đổi lạnh lùng như vậy? Cô đang che giấu cái gì? Cô đang sợ cái gì? "Có chuyện gì sao?" Cô hỏi. "Không có việc gì!" Anh trả lời. Đã có rất nhiều vấn đề, cũng không thể hỏi vào lúc này, bọn họ mới vừa làm lành, không thể để có chuyện lần. Ngày vẫn còn rất dài, cho nên phải từ từ . Lòng của Âu Thiển Thiển từ từ dịu lại, cô đi tới bên giường, cầm điện thoại đặt ở trên đầu giường, phát hiện đã tắt máy. Không đúng nha, ngày hôm qua lúc nhìn điện thoại di động rõ ràng là còn pin nha, cô không nhớ rõ là tại sao? "Kỳ lạ, tại sao điện thoại di động của em lại tắt máy?" Cô nói ra nghi ngờ của mình. "A, là anh đấy, tối qua điện thoại đổ chuông không ngừng, cho nên anh đã tắt máy." Đang làm chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thời gian nghe điện thoại? Hơn nữa lúc anh cầm điện thoại thì thấy là Three gọi tới, lúc ấy anh đã tức giận liền tắt máy, sau đó trút toàn bộ tức giận lên người của Âu Thiển Thiển, cho nên mới không khống chế được, làm cho cô ngất đi. Đối với việc này… Anh rất xin lỗi. "Cái gì? Anh dám làm thế? Thiệt là!" Âu Thiển Thiển hốt hoảng mở điện thoại lên, còn chưa kịp xem qua điện thoại, chuông điện thoại di động đã điên cuồng vang lên, vẫn hiện lên tên Three. Nhấn phím kết nối, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai nói: "Alo, anh trai, sao? Cái gì? Anh nói cái gì… Tại sao có thể như vậy? Em lập tức đến đó ngay!" Gương mặt kinh hoảng nghe xong điện thoại, nhanh chóng chạy đến trong tủ treo quần áo lấy một cái áo đầm, nhanh chóng mặc vào, sau đó liền đi thẳng ra cửa. Nhìn cô vội vã như vậy, Hàn Đông Liệt đoán được nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng vừa nghe đến hai từ "anh trai" này, tâm tình anh đột nhiên khó chịu chiếm hết lý trí, thân thể trần truồng nhảy xuống giường, một tay kéo cô lại, gầm nhẹ: "Không cho phép đi!" "Hàn Đông Liệt, anh mau buông em ra!" Âu Thiển Thiển quay đầu lại tức giận nhìn anh, giọng nói còn lớn hơn anh gấp mấy lần. "Không buông!" Anh dùng lực cầm lấy tay cô. "Anh mau buông ra, buông ra, buông ra, buông ra ——" Tiếng của cô càng ngày càng lớn, tâm tình vội vàng nghi ngờ hiện rõ ở trên mặt. "Anh không cho phép em đi, không cho phép em ra khỏi nhà, không cho phép em đi gặp anh ta, không cho phép ——" Anh cũng hầm hừ lại với cô, đương nhiên tiếng của đàn ông luôn lớn hơn phụ nữ, hơn nữa có kèm theo cảm giác bị áp bức. "Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ." Âu Thiển Thiển nói được một nửa, cửa phòng lại đột nhiên bị ai đó mở ra, Tuyết Nhi đứng ở cửa phòng, khẩn trương nói: "Thế nào? Các người ồn ào cái gì? " Cô ta vừa nói xong, tầm mắt liền nhìn chằm chằm Hàn Đông Liệt không mảnh vải che thân, sau đó đột nhiên thét chói tai: "A a a a a ——"
Chương 110: Quan trọng nhất Lần đầu tiên Tuyết Nhi thấy thân thể của người đàn ông, hơn nữa còn của anh Đông Liệt, trong lúc nhất thời căn bản là không cách nào tiếp nhận, nhận được kinh sợ quá lớn, cho nên theo phản xạ thét chói tai. Nghe cô thét chói tai, thấy vẻ mặt cô ta, Hàn Đông Liệt theo bản năng buông tay Âu Thiển Thiển, lui về phía sau mấy bước túm ra trải giường quấn thân dưới, nhân cơ hội này Âu Thiển Thiển chạy ra ngoài cửa, không cẩn thận đụng vào bả vai Tuyết Nhi, làm cô ta tỉnh táo, sau đó đỏ mặt xoay người, đưa lưng về phía Hàn Đông Liệt. Hàn Đông Liệt thấy Âu Thiển Thiển nhân cơ hội chạy trốn, vội vàng lao ra cửa phòng, đuổi theo, dụng hết toàn lực chạy, sau đó nắm được quần áo của cô, dùng sức níu cô lại. "Không cho phép đi!" Anh rống to. "Buông em ra!" Cô cũng rống to. "Anh không thả, anh sẽ không để cho em đi!" Bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho cô rời đi, trong lòng luôn có loại cảm giác, cảm giác cô lúc nào là cũng có thể đột nhiên biến mất. Nếu quả thật là vì chị của cô, vậy thì bết bát hơn. Anh không muốn lần nữa trở lại như khi còn bé. . . . . . "Hàn Đông Liệt, anh buông em ra, buông em ra, buông em ra. . . . . ." Âu Thiển Thiển không ngừng lặp lại ba chữ, giống như điên rồi, muốn anh buông tay của mình ra. Khi hai người đang lôi kéo, Tuyết Nhi xuất hiện lần nữa ở trước hai người, thấy vậy, nghe hai người nói, cô đại khái hiểu được xảy ra chuyện gì. Chạy mấy bước tới, kéo tay Hàn Đông Liệt nói: "Anh Đông Liệt, anh buông cô ấy ra đi, bác Hàn cùng cô Thư Nhã hôm nay trở lại, máy bay sẽ đến nhanh thôi, chúng ta đi đón đi!" "Em nói cái gì? Bọn họ sẽ về? Tại sao tôi không biết?" Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi, nhưng tay vẫn như cũ không có buông ra. "Sáng sớm hôm nay em mới biết, cho nên mới phải vội vội vàng vàng tới tìm anh đó!" Tuyết Nhi mặt đỏ lên, không nghĩ tới vừa tới nơi này lại thấy cảnh đó, thân thể anh Đông Liệt. . . . . . "Đáng chết!" Hàn Đông Liệt mắng một câu, cau mày thật chặt. Tối hôm qua điện thoại di động của Âu Thiển Thiển và của mình đồng thời cũng tắt. Phiền não quay đầu trở lại, căm tức nhìn Âu Thiển Thiển, không cho cự tuyệt nói: "Em không thể đi, cùng anh đi đón, em cũng không muốn để cho ba mẹ không có ấn tượng tốt với em chứ? Chớ quên,bây giờ emlà con dâu nhà họ Hàn." "Muốn đi thì chính anh đi, tôi không đi!" Âu Thiển Thiển căn bản không để lời của anh ở trong mắt, quả quyết cự tuyệt. Hiện tại không có gì quan trọng hơn chị, ở trong điện thoại Three nói chị đã biết chuyện của bọn họ, hơn nữa còn nói phản ứng của chị có chút dị thường. Hiện tại chị nhất định rất khó qua, nhất định thương tâm sắp chết, cho nên bất kể như thế nào, cô nhất định phải đi nơi đó, nói cho chị biết hết thảy đều là giả! Nghe cô cự tuyệt, Hàn Đông Liệt tức giận, dùng sức nắm chặt tay của cô, rống giận: "Anh ta quan trọng như vậy sao? Em thích anh ta như vậy sao?" "Không sai, đối với tôi là quan trọng nhất, còn quan trọng hơn anh, so toàn bộ thế giới,mọi người, không có ai có thể vượt qua địa vị của chị ấy ở trong lòng tôi, không có ——" Cô rống giận rung trời đất, Hàn Đông Liệt lửa giận ngút trời nhìn cô. . . . . . Thì ra Three, người đàn ông đó, ở trong lòng cô quan trọng như vậy. . . . . . Sao?  Chương 111: Có phải hay không? "Buông tôi ra!" Lại một lần nữa nói ra ba chữ này, vẻ mặt Âu Thiển Thiển cùng giọng nói cũng vô cùng kiên định. Hàn Đông Liệt nhìn cô chằm chằm, lực đạo trên tay lần nữa gia tăng. Không muốn buông cô ra, không muốn buông cô ra, coi như ở trong lòng cô anh tuyệt không quan trọng, cũng không muốn buông tay cô gái này. Bởi vì lần nữa buông tay, chỉ sợ cô cũng không về nữa… Tựa như khi còn bé! "Đông Liệt. . . . . . Anh. . . . . ." Tuyết Nhi đứng ở một bên, côta biết mình căn bản không thể chen vào nói, nhưng nếu như không nói lời nào, côta sẽ có cảm giác bị cô lập, giống như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, mà mình chỉ là một người đứng xem. Côta không muốn làm người đứng xem! Tuyết Nhi chen vào nói, chân mày Hàn Đông Liệt nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển. "Đi theo anh! Đi đón ba mẹ!" Anh lại một lần nữa nói với cô. Âu Thiển Thiển nóng nảy, đột nhiên cô đưa tay anh đang nắm tay của mình lên miệng, hung hăng cắn lên… máu đỏ tươi từ trong miệng của cô chảy ra, nhưng người chảy máu là Hàn Đông Liệt. Tay của anh không có cảm giác đau, nhưng tâm lại đau sắp rách ra. . . . . . "Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi kêu lên, vội vàng bắt tay Âu Thiển Thiển: "Cô làm gì vậy? Cô mau buông ra, chảy máu rồi!" Âu Thiển Thiển ngửi thấy mùi máu, cô giật mình buông lỏng ra, thấy trên dấu răng máu chảy đầm đìa. Tại sao? Tại sao anh lại như vậy? Tại sao lại giữ mình không buông tay, khi còn bé cũng như vậy, hiện tại cũng như vậy, anh cứ nắm cô thật chặt như vậy, làm cho tim cô nhảy loạn, làm cho cô muốn ở lại bên cạnh anh. Nhưng… Cô không thể! "Liệt. . . . . ." Cô nhẹ giọng thân mật kêu tên của anh, dùng một cái tay khác ôm lấy anh, sau đó khẩn cầu nói: "Buông em ra đi, cầu xin anh… Buông em ra đi, cầu xin anh… cầu xin anh!" Cô nói như vậy, tim của anh đau nhói, cũng đau nhói tim của mình… Lại có ai biết, hiện tại cô muốn hô to, ‘đừng buông tôi ra!’cỡ nào. Hàn Đông Liệt đang tức giận, trong nháy mắt hóa thành bi thương, hai mắt toát ra đau đớn, mà tay nắm cô giảm lực bớt. Rõ ràng không muốn buông ra, nhưng cô nói như vậy làm cho anh không có cách nào không đáp ứng. . . . . . Buông tay ra, lại thật chặt cô ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Em sẽ trở lại, đúng không? Em sẽ trở lại bên cạnh anh, có phải không?" Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi, không để cho mình nói chuyện, dùng sức đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài. Cô cúi đầu thật sâu, không ai có thấy… Cô đang khóc! Hàn Đông Liệt không đuổi theo nữa, mà bi thương nhìn bóng lưng của cô, cảm giác đã từng xuất hiện ở tầm mắt của anh… Một cô gái nhỏ mặc quần trắng, không ngừng chạy, không ngừng chạy… Vẫn chạy đến khi anh không thấy bóng người nữa. Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn bọn họ. Thấy vẻ mặt Hàn Đông Liệt, tim của mình cũng đau theo. Cô ta hiểu tâm trạng anh vào giờ phút này, bởi vì mình cũng từng bị tổn thương như vậy! Cảm giác đau đớn này… Sâu đến đáy lòng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro