130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 130: Thật là nhớ quá Editor: Cua Rang Me "Cái kia? Em không hiểu anh đang nói gì." Âu Thiển Thiển ngơ ngác nhìn anh. "Đừng giả bộ không biết, trong lòng em đang suy nghĩ gì anh đều rất rõ ràng, mau đưa đồ vật đó ra, anh không cho phép em làm loạn!" Three hốt hoảng, từng bước từng bước tiến tới gần cô, dùng sức nắm bả vai của cô mà uy hiếp. "Chuyện của em, em có cách giải quyết!" Âu Thiển Thiển lạnh lùng trả lời, cả người giống như tượng gỗ không có linh hồn. "Thiển Thiển, em không thể, không thể làm như vậy!" Three lắc lắc người cô. Âu Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn, cô nhẹ nhàng nói: "Em không sao, anh yên tâm!" "Em như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm được?" Trước kia cô vì chị mà sống, hiện tại chị đã chết, cô không còn mục đích gì để sống nữa, không có người thân, cuộc sống lại có quá nhiều khốn khổ như vậy, thật ra thì cả người của cô cũng đã khô kiệt rồi từ lâu rồi, nếu như không phải chị còn sống, cô cũng đã muốn chết rồi. Trải qua mười lăm năm, cái loại dày vò này, không phải ai cũng có thể chịu được! "Thiển ... Thiển!" Three kêu từng tiếng khổ sở, đau lòng nói: "Em không thể chết, không thể thương tổn chính mình, ngoài người nhà là chị, em còn có bạn bè ở Thiên quốc gia, nếu như em chết, anh cũng sẽ đau lòng giống như em bây giờ, cho nên van xin em đừng làm những chuyện điên rồ nữa, đưa thứ đó cho anh đi!" Anh đã từng cho cô ba viên thuốc “đỏ trắng xanh”. Màu xanh dương là thuốc mê, màu đỏ là mị dược, mà viên màu trắng. . . . . . Là độc dược! Lần đó điện thoại cho anh, cô cầu xin anh chế ra ba viên thuốc này, lúc đó anh đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao lại muốn độc dược chứ? Là sợ thân phận sẽ bị lộ nên chuẩn bị sao? Khi đó anh vẫn không nghĩ ra, nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông suốt, viên thuốc kia là chuẩn bị cho mình, lúc chị của cô sắp chết, cô đã có ý nghĩ muốn cùng chị lên trời tìm ba mẹ. Cô đơn một mình là chuyện mà cô sợ nhất, cho nên cô nhất định sẽ làm như vậy. Âu Thiển Thiển nhìn Three kích động như vậy, ánh mắt bỗng nổi lên niềm thương cảm, nhưng mà rất nhanh lại trở về lạnh lẽo, dùng sức đẩy anh ra nói: "Em không biết anh đang nói cái gì, cũng không có thứ gì đó mà anh muốn, anh về đi, đừng tới tìm em nữa!" "Không, nếu như em không đưa nó cho anh, anh sẽ không đi!" Three kiên quyết nói. Nhìn anh khư khư cố chấp, cô chỉ có thể trầm mặc không nói. Cô thật sự quá mỏi mệt rồi, cô đến thế giới này chắc chắn là sai lầm của ông trời rồi, nếu không tại sao lại bắt cô gặp phải nhiều chuyện đau khổ như vậy? Cô không nhớ chút chuyện gì trước năm tuổi, ba mẹ ruột là ai cũng không biết, lúc nhỏ cô lang thang ở trên đường lớn thiếu chút nữa đã chết rồi, là người nhà họ Âu đem cô về, nhưng hạnh phúc lại ngắn ngủi mà phía sau là bi kịch đáng sợ như vậy, phá sản, ba chết rồi, mẹ chết rồi, chị cũng đã chết, tất cả giống như trong chuyện cổ tích mà cô là nhân vật nữ chính bi thảm nhất, nhưng thật đáng buồn là cô lại không có kết cục tốt đẹp giống trong chuyện cổ tích. Làm cho nhà họ Âu phá sản là người nhà họ Hàn, chị yêu kẻ thù nhiều năm như vậy, mà cô cũng động lòng với kẻ thù của mình! Muốn báo thù sao? Không, cô không thể! Bởi vì đó là người mà chị yêu nhất! Mệt quá đi. . . . . . Mệt mỏi không còn muốn tiếp tục sống nữa rồi. . . . . . Thật là nhớ chết mất . . . . . Thật là nhớ thật là nhớ. . . . . . "Âu Thiển Thiển!" Three đột nhiên lớn tiếng gào thét tên của cô, sau đó luống cuống tay chân tìm kiếm khắp người cô, trong miệng không ngừng nói: "Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Em để món đồ đó ở đâu rồi hả ? Ở đâu? Ở đâu. . . . . ."  Chương 131: Chưa từng thích một chút Editor: Cua Rang Me Đồ vật quan trọng thì nhất định cô sẽ không giấu ở chỗ khác, nhất định ở đâu đó trên người, nhất định cô sẽ giấu ở trên người, nhưng tại sao không tìm được, rốt cuộc ở đâu? Ở đâu? Three không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm khắp người cô, đôi tay khẩn trương không cẩn thận xé rách quần áo của cô. "Roẹt ——" một tiếng, làn da trắng nõn Âu Thiển Thiển hiện ra ở trước mặt của anh. Âu Thiển Thiển cũng không kinh ngạc, cô vẫn bình tĩnh nhìn, mà Three cũng hoàn toàn không có nhìn thấy trước ngực cô, chỉ tìm kiếm viên thuốc màu trắng quang trọng đó vì nó có thể cứu sống tính mạng. Không tìm được, không tìm được, không tìm được. . . . . . Three giống như giống điên nắm bả vai của cô, rống to: "Ở đâu? Mau lấy ra, mau lên ——" "Em không có thứ anh muốn, trở về đi . . . . . . Three!" Thanh âm của cô lạnh lẽo lại trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. "Âu Thiển Thiển, anh không cho phép, anh không cho phép em . . . . . ." Tiếng của Three vẫn chưa dứt: "Rầm" - cửa phòng đã bị người thô bạo mở ra. Hàn Đông Liệt đứng ở cửa phòng thấy Three đang ôm Âu Thiển Thiển, mà quần áo trên người cô đã rách nát. Anh trầm mặt, sải bước đi tới, nắm lấy cổ áo của Three, dùng sức đấm vào khuôn mặt tuấn tú kia. "Muốn chết ——" Anh mắng. Three lấy tay lau máu ở khóe miệng, không để ý quả đấm của anh, chỉ nhìn Âu Thiển Thiển, kiên định nói: "Thiển Thiển, anh nhất định sẽ không để cho em làm như vậy, hãy tin tưởng anh một lần đi, một lần là được rồi, cuộc sống sau này của em, anh sẽ để cho em vui vẻ, hạnh phúc. . . . . . Cho nên không cần quyết định vội!" Âu Thiển Thiển cúi đầu, nói nhỏ: "Anh đi đi!" "Thiển Thiển!" Three kích động muốn bước tới, tuy nhiên anh đã bị Hàn Đông Liệt giữ chặt lấy, dùng ánh mắt căm hận nhất của mình nhìn chằm chằm anh ta nói: "Cút cho tôi!" Three tức giận trừng mắt nhìn anh, lửa giận giữa hai người từ từ lên cao, Hàn Đông Liệt tức giận đẩy anh ra ngoài cửa, cảnh cáo: "Về sau không cho phép anh đến đây tìm cô ấy!" Three có chút buồn cười nhìn anh, cũng giống như cảnh cáo: "Hàn Đông Liệt, tốt nhất anh phải chăm sóc Thiển Thiển thật tốt cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Hàn gây ra, nếu như Thiển Thiển làm chuyện ngốc nghếch thật, anh nhất định sẽ làm cho toàn bộ nhà họ Hàn chôn theo cô! "Rầm ——" cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Hàn Đông Liệt cởi áo khoác trên người, khoác lên trên người Âu Thiển Thiển, nhưng cô lại ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Tiếp tục chủ đề chúng ta đang nói đi!" Nhìn áo khoác trên nền nhà, sau đó lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của cô, anh chau mày lại nói: "Anh sẽ không ly hôn với em!" "Nếu như đây chính là đáp án anh cho tôi, như vậy chúng ta không cần thiết tiếp tục nói nữa, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo! Còn có. . . . . . Lúc đi đem quần áo dơ bẩn của anh ra ngoài luôn!" Xoay người đi tới tủ treo quần áo tìm kiếm quần áo, không nhìn anh thêm một lần nào nữa. "Tiểu Thiển. . . . . ." Hàn Đông Liệt dịu dàng kêu tên của cô, thanh âm mang theo nồng đậm ưu thương: "Tại sao giữa chúng ta luôn là thế này? Vào mười lăm năm trước em luôn lẩn trốn anh, cự tuyệt anh, tránh né anh, mà bây giờ em vẫn như vậy. . . . . . Rốt cuộc em muốn anh làm sao thì em mới có thể tiếp nhận anh? Chẳng lẽ em không thích anh dù một chút xíu sao?" Nghe lời của anh, tay Âu Thiển Thiển đột nhiên cứng đờ, lòng đau như cắt, nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, độc ác nói một câu: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, mặc kệ là mười lăm năm trước, hay là hiện tại. . . . . . Tôi đối với anh. . . . . . Không thích một chút nào!"
Chương 132: Cứu em Editor: Cua Rang Me "Không thích anh một chút nào?" Hàn Đông Liệt khổ sở nhìn cô, gầm nhẹ: "Em gạt người!" Âu Thiển Thiển lấy áo khoát từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó quay đầu nhìn anh nói: "Tôi không có lừa anh, thật sự, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới tin? Tôi chỉ thực hiện tâm nguyện của chị mới tiếp cận anh, tất cả đều chỉ vì chị, còn đối với anh . . . . . . Tôi không có chút cảm giác nào!" Nghe được lời này của cô, Hàn Đông Liệt có cảm giác rơi vào địa ngục, hiện tại không chỉ là cảm giác đau lòng. Âu Thiển Thiển nhìn mặt của anh, bây giờ cảm giác của cô cũng giống như anh, nhưng cô không thể không giả dạng làm người lãnh khốc vô tình, hung hăng một lần nữa nói: "Còn muốn để cho tôi nói cho anh biết sao? Tôi không thích anh, tôi không thích anh, tôi không thích. . . . . ." "Đủ rồi!" Hàn Đông Liệt gầm nhẹ: "Đủ rồi, đã vô cùng rõ ràng, anh cũng đã hiểu, nhưng không có cách nào, coi như em không yêu thích anh, anh lại yêu em sâu như vậy, yêu em . . . . . . Anh sẽ không buông tay, anh sẽ không ly hôn với em, em là người phụ nữa của anh, cho dù không thích, em cũng là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, vĩnh viễn đều là ….!" "Không cần nói với chuyện ly hôn nữa, cả đời này anh cũng sẽ không đồng ý! Hiểu chưa?" Hàn Đông Liệt khôi phục bộ dáng dữ dội, hung hăng nói, rồi mở cửa đi ra khỏi phòng. Nhìn cô một lần nữa, anh sẽ thêm một phần khổ sở, nhưng nếu không được thấy cô? Khổ sở vẫn như cũ không có giảm chút nào . . . . . . . . . . . . Âu Thiển Thiển nhìn bóng lưng của anh, nhìn cửa phòng bị hung hăng đóng sầm, nhìn về phía gian phòng trống rỗng, rốt cuộc cô lộ ra vẻ mặt đau lòng, hai chân vô lực ngồi trên đất. Đã sắp không kiên trì nổi nữa, muốn chết nhanh một chút . . . . . . Cứ như vậy mà chết thôi, cứ như vậy . . . . . . Màn đêm buông xuống, đêm khuya từ từ đến gần, trên bầu trời không có sao, mặt trăng cũng ngượng ngùng núp vào. Âu Thiển Thiển thao thức ngồi ở giường lớn màu trắng, cô ôm chặt hai chân của mình, mở mắt nhìn thẳng vào căn phòng tối đen. Bây giờ cô giống như lúc năm tuổi, một mình ở đêm khuya trên đường lớn không người, núp ở góc tối không người, nhìn không gian tối đen như mực. Cô độc, tịch mịch, sợ. . . . . . Trong lòng chỉ có ba loại cảm giác này tồn tại. Chợt một làn gió thổi vào căn phòng, thổi qua gò má của cô làm cho cô từ trong ảo giác dần tỉnh táo lại. "Bảo bối của tôi, ai khi dễ em, tại sao lộ ra vẻ mặt đau lòng như vậy?" Vẫn là tiếng nói kia, Âu Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, Lôi Minh vẫn đẹp trai như cũ, tức giận ngồi ở chỗ đó, trên mặt nụ cười nhàn nhạt. "Sao anh lại tới đây? Không phải nói cho tôi thời gian ba ngày sao?" Âu Thiển Thiển để hai chân xuống, lạnh lùng nhìn anh ta. Lôi Minh từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi tới bên giường, cũng không có ngồi xuống, mà chống hai tay trên giường, dí mặt mình gần sát mặt của cô nói: "Tôi sợ nếu như bây giờ tôi không đến, ba ngày sau sẽ nhìn thấy một thi thể xinh đẹp." "Là Three gọi anh tới sao?" Cô hỏi. "Không, là tự tôi muốn tới!" "Anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?" "Tôi chỉ có vài lời muốn nói với em mà thôi!" "Nói đi!" Lôi Minh khẽ mỉm cười vụt tắt, lộ ra khuôn mặt lãnh huyết lại có kiên nghị, từng chữ khẳng định nói: "Tôi sẽ không ngăn cản em tự sát, chẳng qua nếu như em thật tự sát, tôi nhất định sẽ cứu em, viên thuốc trên tay em, tôi đã có thuốc giải rồi, cho em ăn, chỉ cần cho em ăn thuốc giải hoặc là lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng chỉ là một “cục đường” nho nhỏ mà thôi. . . . . ." "Tôi chỉ là muốn cho em hiểu rõ, không có lệnh của tôi, coi như em chết trăm ngàn lần, tôi cũng nhất định sẽ cứu em trở về. . . . . . Không cần vọng tưởng biến mất khỏi thế giới này, bởi vì linh hồn của em rõ ràng còn sống ở đây, khổ sở cũng tốt, đau lòng cũng tốt, một ngày nào đó em nhất định sẽ cười nói với tôi. . . . . . Cám ơn tôi ban đầu đã cứu em, để cho em sống ở trên thế giới này!"  Chương 133: Không cho phép, không cho phép Editor: Cua Rang Me Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, không ngừng lắc đầu! Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó nói: "Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, nơi đó không có Hàn Đông Liệt, không có khổ sở, không có bi thương. . . . . . Em sẽ vô cùng hạnh phúc." Âu Thiển Thiển nhắm hai mắt lại, không nhìn tới mặt của anh ta, cũng không nghe những lời anh ta nói, hạnh phúc? Thứ này cô đã tìm mười lăm năm, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, mà tìm được. . . . . . Là vô cùng đau đớn. Lôi Minh buông tay ra, nhẹ nhàng sờ mấy cái vào gò má của cô, sau đó đứng thẳng: "Nhớ những gì hôm nay tôi nói, còn hai ngày, hai ngày sau tôi tới đón em!" Âu Thiển Thiển nghe tiếng bươc chân của anh ta càng ngày càng xa, sau đó nghe được tiếng cửa sổ bị đóng lại, cô mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay hướng về lỗ tai, ở trong lỗ tai lấy ra một cái hộp rất nhỏ, móng tay nhẹ nhàng đẩy, cái hộp nhỏ vừa vặn để một viên thuốc màu trắng. Nhìn viên thuốc màu trắng kia, cô lầm bầm lầu bầu: "Chị, . . . . . . Em đi tìm chị!" Tờ mờ sáng, mây đen giăng đầy, giống như là buổi chiều. Âu Thiển Thiển cả đêm chưa ngủ, lại thêm buổi sáng dậy thật sớm, mang theo sắc mặt khó coi cùng đôi mắt thâm quầng đi tới cửa phòng của Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, sau đó nói: "Là tôi, tôi có thể vào không?" Bên trong phòng vốn yên lặng, chợt truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Đông Liệt quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng, thở hổn hển nói: "Chào buổi sáng!" "Chào buổi sáng!" Âu Thiển Thiển lên tiếng, hơi cười cười, sau đó nói: "Tôi có thể vào không?" "Dĩ nhiên!" Hàn Đông Liệt nghiêng người nhường đường. Âu Thiển Thiển vừa đi vào vừa nói: "Tôi chỉ muốn lấy đồ, lập tức đi ngay, anh có thể ngủ tiếp!" "Lấy đồ gì?" Nét mặt Hàn Đông Liệt vốn vui vẻ dần dần trở thành âm trầm, thì ra cô chỉ vào lấy đồ, anh còn tưởng rằng cô đến tìm anh, luôn ôm một chút hi vọng như vậy, nhưng mỗi lần đều bị tổn thương nặng nề, vẫn như cũ vẫn luôn ôm hi vọng! Cho dù là thương tích khắp người, vẫn muốn mình có một chút hi vọng như vậy. Âu Thiển Thiển đi tới trên tủ đầu giường, đưa tay cầm lấy hủ tro cốt của chị, sau đó xoay người đi ra cửa, đi đến bên người của Hàn Đông Liệt thì cô còn khách sáo nói: "Cám ơn anh!" Hàn Đông Liệt trầm mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, bước mấy bước tới ngăn ở trước mặt cô, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô nói: "Không được đi!" "Có chuyện gì sao?" Âu Thiển Thiển lạnh nhạt hỏi. Hàn Đông Liệt cau mày, hung hăng nhìn chằm chằm cô, gầm nhẹ: "Em đừng quên, bây giờ em đã là vợ của anh rồi, anh nói cái gì em cũng phải nghe theo!" "Vậy anh muốn nói cái gì? Nói nhanh một chút đi, tôi còn có chuyện rất quan trọng!" "Anh muốn cả đời này em không được phép rời khỏi anh, không cho phép dùng bộ dạng này đối diện với anh, không cho phép em dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, không cho phép có ánh mắt như vậy!" Âu Thiển Thiển kiên nhẫn nghe anh nói xong, sau đó lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không làm được!" Nói xong, cô rời đi, lần nữa đi về phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro