168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hay nhớ bình  chọn nha bạn. Cảm ơn bạn nhiều.

Chương 168: Ghen Đài Loan, nhà họ Hàn. Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đi vào biệt thự nhà họ Hàn, mà ở bài trí không thay đổi gì, giống hệt như bốn năm trước, làm cho người ta nhìn lại có cảm giác hoài niệm. Hai người vừa bước vào sảnh, liền thấy Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi đón tiếp. Bốn năm qua hai người họ thay đổi rất nhiều, Lê Thư Nhã già đi, Tuyết Nhi lại trở nên chín chắn. “Đông Liệt!” “Anh Đông Liệt!” Hai người kêu lên thân mật, đi tới trước mặt anh, mà thời điểm vừa nhìn thấy Âu Tiểu Thiển, Lê Thư Nhã kinh ngạc nói: “Con… Con là Thiển Thiển?” Bốn năm không gặp, cô thay đổi quá nhiều, giống như là một người hoàn toàn khác. “Con…” Âu Tiểu Thiển cúi đầu thật sâu, không biết làm thế nào giải trừ được tình huống này. Mà Hàn Đông Liệt nhìn thấy cô bị làm khó, vội vàng nắm lấy tay cô, sau đó cười với Lê Thư Nhã giải thích: “Mẹ, thật ra cô ấy không phải Thiển Thiển, mà là Tiểu Thiển - em gái của Thiển Thiển, con biết bây giờ mẹ còn hoài nghi, nhưng sau này có thời gian, con sẽ giải thích rõ với mẹ!” Anh vừa nói xong, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi cũng tò mò nhìn về phía u Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu lên, hướng về phía Lê Thư Nhã nói: “Thật xin lỗi!” Một câu xin lỗi, làm cho Lê Thư Nhã lộ ra nét mặt hiền lành, kéo tay cô nói: “Vào đi!” Bốn người cùng đi vào sảnh chính, Âu Tiểu Thiển tò mò nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhẹ nhàng lôi một tay Hàn Đông Liệt nói: “Ông ấy đâu?” Hàn Đông Liệt nghi hoặc hỏi: “Ai cơ?” “Cha anh!” Hai chữ này nói ra khỏi miệng, cô không khỏi có chút lúng túng, bởi vì bốn năm trước cô còn thân mật gọi ông ấy là cha, mà bây giờ, cô không thể gọi ông ấy như vậy, mà ngay cả tên của ông, cô cũng rất khó nói ra. Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng ba người đều nghe thấy, hơn nữa lúc nghe được, sắc mặt họ trở nên không tốt. Đã xảy ra chuyện gì sao? u Tiểu Thiển tò mò muốn biết. Hàn Đông Liệt âm trầm, nhưng vẫn miễn cưỡng một nụ cười, nói: “Bốn năm trước, ông ấy đột nhiên sinh bệnh, đến giờ vẫn ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh không dậy nổi.” Chuyện này là báo ứng, ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, hãm hại bạn tốt của mình, giờ bản thân cũng mang bệnh. Sắc mặt Âu Tiểu Thiển trở nên khó coi, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. Bầu không khí trở nên lúng túng, Tuyết Nhi vừa thấy Âu Tiểu Thiển liền cảm thấy không thoải mái, ghen tức bộc phát. Cô thân mật kéo tay Hàn Đông Liệt, nói: “Anh Đông Liệt, anh trai em nói anh đã đồng ý để em làm thư ký của anh, là thật sao?” “Hả? Ừ…” Anh khẽ gật đầu. “Thật tốt quá, em nhất định sẽ làm thư ký tốt!” Tuyết Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, cố ý hôn lên mặt anh. Hàn Đông liệt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Âu Tiểu Thiển, mà Âu Tiểu Thiển cũng đồng thời di chuyển tầm mắt đến hướng khác, né tránh tầm mắt của anh.
Chương 169: Tức giận? Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày thật chặt, trong lòng phức tạp, không tự chủ, anh mỉm cười nhìn về phía Tuyết Nhi đang ở bên cạnh, nói: “Sau này làm việc cùng nhau, nhờ cậy em!” Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ nói như vậy, tâm tình trở nên vui vẻ, thân mật lôi kéo cánh tay của anh. Mà Âu Tiểu Thiển hơi xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô. “Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệt cố ý gọi, muốn nhìn nét mặt hiện tại của cô. Nhưng Âu Tiểu Thiển vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, phòng của tôi vẫn như cũ phải không, tự tôi đi là được rồi!” Cô nói xong liền vội vã đi về phía phòng mình. Hàn Đông Liệt thấy cô né tránh, cũng muốn đuổi theo, nhưng cánh tay lại bị Tuyết Nhi nắm chặt, còn nũng nịu: “Anh Đông Liệt, anh ở Mĩ nhất định gặp anh trai em, anh ấy hiện tại thế nào?” Hàn Đông Liệt phiền lòng cau mày, thấy cô chạy vào phòng, trả lời Tuyết Nhi: “Ừ, anh ấy vẫn sống tốt!” Mấy giờ sau, sắc trời từ từ tối, Hàn Đông Liệt rốt cục tìm được cớ né tránh Tuyết Nhi, liền đi tới trước cửa phòng Âu Tiểu Thiển, vốn định đẩy cửa vào, nhưng còn do dự một chút, vươn tay gõ lên cửa vài cái. Trong phòng lẳng lặng không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, anh có chút lo lắng muốn đẩy cửa ra, lúc giơ tay lên thì cửa cũng vừa được mở. Âu Tiểu Thiển đứng sau cửa, khách sáo nói: “Tìm tôi có chuyện gì không? “Không có chuyện thì không thể tìm em sao?” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, anh nổi giận trong lòng, nhớ lúc nãy Tuyết Nhi thân mật với mình như vậy, mà cô lại không có phản ứng, lửa giận trong lòng càng tăng thêm. Ở Mĩ cô không phải đã biểu lộ tâm ý của mình sao? Cô hẳn đã thích anh, nhưng sao hiện tại lại không có phản ứng? Chẳng lẽ người đàn ông mình thích thân mật cùng phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm sao? “Không có chuyện gì thì mai gặp, giờ tôi rất mệt!” Cô vừa nói vừa đóng cửa. Nhưng Hàn Đông Liệt đưa tay cản lại, kiềm lại lửa giận nói: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây!” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì? Tôi chỉ đáp ứng cùng anh trở về, chứ không đáp ứng mọi yêu cầu của anh!” “Vậy thì sao? Anh chính là muốn ngủ chung một chỗ với em, em ngăn cản việc này được sao?” Anh lộ ra vẻ bá đạo, tức giận nhìn cô. Nhìn bộ dáng tràn đầy lửa giận của anh, Âu Tiểu Thiển thở dài nói: “Tôi không biết sao anh lại tức giận, nhưng đừng có phát tiết trên người tôi, hơn nữa tôi chưa đồng ý gả cho anh, anh quên rồi sao!” “Em nói không biết tại sao anh tức giận? Rõ ràng chính em chọc giận anh, lại giả bộ cái gì cũng không biết?” Anh rống to với cô. “Anh muốn tôi trở lại, tôi đã trở lại, muốn tôi về nhà họ Hàn, tôi về nhà họ Hàn, muốn làm gì tôi cũng đã làm, anh có gì mà phải tức giận? Tại sao phải tức giận? Người nên tức giận phải là…” Cô cũng rống to, nhưng nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Chương 170: Không được phép đụng vào người tôi Không gian trở nên yên tĩnh, hai người đứng đối diện nhau, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. “Vừa rồi… Em muốn nói gì?” Hàn Đông Liệt mở miệng hỏi, mới nãy cô còn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ không phải là cô đang tức giận, đang ghen sao? Cô ấy cũng không phải không quan tâm đến mình, chẳng qua là xấu hổ? Âu Tiểu Thiển lúng túng cúi đầu, lắp bắp nói: “Không có… Không muốn nói gì hết!” “Không thể nào, anh mới vừa nghe rõ, em muốn nói em cũng đang tức giận đúng không? Thấy Tuyết Nhi thân mật với anh nên tức giận sao? Em đang ghen chứ gì?” Anh nói ra tất cả nghi vấn trong lòng mình. Mà Âu Tiểu Thiển càng cảm thấy hốt hoảng, giống như bị người ta thay mình nói ra hết thảy tâm sự vậy. “Anh không nên nói lung tung, tôi không có ghen, anh mau đi đi, đừng ở đây dây dưa nữa!” Cô lớn tiếng nói, che dấu lòng mình. Càng thấy bộ dáng này, Hàn Đông Liệt lại càng cảm giác được cô thích anh, khóe miệng nở ra nụ cười, tức giận trong lòng nháy mắt liền biến mất, còn hăng hái khoanh tay trước ngực, nói: “Em không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu thì đó chính là sự thật, em căn bản là đang ghen!” “Tôi không có!” Cô rống to phản đối. “Em có!” “Tôi không có!” “Em có!” “Không có không có không có không có không có…” “…” Hai người đột nhiên giống như trẻ con cãi nhau một trận rùm beng. Nhưng Hàn Đông Liệt lại càng vui vẻ, thấy bộ dáng cô vì xấu hổ mà phát điên, lòng của anh đặc biệt vui vẻ. Thật sự không muốn cùng anh dây dưa, Âu Tiểu Thiển đột nhiên im lặng, cầm vào tay nắm cửa, dùng sức muốn đóng, nhưng lại bị Hàn Đông Liệt ngăn cản, anh còn bước đi vào trong phòng. “Tốt lắm, khỏi ai quấy rầy, anh mệt rồi, chúng ta ngủ sớm chút đi!” Anh cười nói với cô, gian kế đã hoàn thành. “Tôi… Chúng ta? Ngủ… Ngủ?” Mặt Âu Tiểu Thiển từ trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm gì. Đối với chuyện vừa rồi của anh và Tuyết Nhi, cô vốn muốn lạnh lùng đối phó, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng lại không muốn biểu lộ ra, bởi vì cô không thể tiếp nhận chuyện mình thích anh, nhưng bây giờ anh lại… Đột nhiên, Hàn Đông Liệt khom lưng bế cô lên, sau đó cúi đầu nói: “Bà xã, không cần xấu hổ, tâm ý của em anh đã biết, sau này tức giận phải nói cho anh biết, ghen cũng phải nói, quan trọng nhất là thích anh thì phải nói. Không nên làm bộ lạnh lùng biết chưa?” Anh muốn biết tất cả tâm tình của cô, cảm nhận của cô, càng muốn mau mau nghe được ba chữ kia từ miệng cô, coi như không phải ba chữ, bốn chữ anh cũng sẽ vui vẻ đến phát điên mất! Ôm cô đi tới mép giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, tiến gần sát môi của cô, nhưng ở thời điểm hai môi gần chạm nhau, Âu Tiểu Thiển lại đột nhiên vươn tay chặn môi của anh, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh không được phép đụng vào tôi!”

Chương 171: Ý tưởng Hàn Đông Liệt căng cứng người, buông mắt nhìn cô nói: “Tại sao?” “Tại sao? Không có nguyên nhân, dù sao anh không được đụng vào tôi!” Cô giận đến nỗi mặt đỏ bừng, dùng sức đẩy anh, nhưng anh lại không nhúc nhích. Hàn Đông Liệt co tay, thu hẹp khoảng cách hay người: “Không có nguyên nhân, anh không chấp nhận!” “Anh…Anh…” Âu Tiểu Thiển tức giận không biết nên nói gì, bắt đầu rối loạn rống lên: “Tôi không phải vợ anh, cũng không phải bạn gái của anh, không là gì của anh hết, sao lại đụng tôi? Anh ở đây làm xằng làm bậy, tôi sẽ kiện anh, nhất định làm cho anh vô tù, anh có nghe không, những lý do này đủ chứ?” “Không đủ!” Anh cười gian nhếch khóe miệng: “Mấy lý do vớ vẩn này không được chấp nhận, khi nào em chịu nói lời thật lòng, lúc đó anh mới nghe, biết chưa?” Anh nói xong, cố ý hôn nhẹ môi cô, sau đó nhìn cô cười hì hì! “Hàn Đông Liệt, anh đừng mơ tưởng tôi sẽ nói tôi yêu anh, tốt hơn anh nên từ bỏ đi!” Cô đột nhiên hung hăng gầm gừ, giống như đang tuyên thệ. Nhưng Hàn Đông Liệt lại hớn hở, cúi đầu tựa vào trán cô nói: “Bà xã, em vừa nói ba chữ kia đó thôi, anh nghe rõ ràng, ừ ừ, rất rõ ràng luôn, em nói em yêu anh!” “Anh…” “Anh là tên vô lại, anh biết, em không cần nói nữa!” “Tôi…” “Em rất tức giận, anh cũng biết rõ, đừng phủ nhận, anh sẽ dỗ em vui vẻ!” “…” Âu Tiểu Thiện tức giận cắn môi dưới, không nói lời nào, chỉ hung hăng nhìn anh chằm chằm. Thật không thể hiểu nổi người đàn ông này, tại sao lại trở nên vô lại, bá đạo như vậy? Rốt cục ai dạy anh dùng chiêu này? Hàn Đông Liệt vui vẻ nhìn cô, đột nhiên buông tay ra, đè lên người cô, sau đó giở trò lộn xộn, còn mập mở nói bên tai cô: “Không cho anh đụng em… Cả đời này cũng không làm được!” Cô vô lực chống cự, không phải vì bị anh kiềm chế, mà bởi vì lòng cô cảm giác được chút xíu ngọt ngào… Ngày hôm sau, tại tập đoàn Hàn Thiên, phòng tổng giám đốc. Tuyết Nhi bưng một tách cà phê, không gõ cửa, vui vẻ tiến vào, thấy Hàn Đông Liệt đang vùi đầu nhìn văn kiện, cô lặng lẽ đi tới trước bàn, nhẹ nhàng để cà phê xuống, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Anh Đông Liệt, cà phê ngon lắm!” Hàn Đông Liệt đột nhiên ngẩng đẩu lên, lạnh lùng tức giậc nhìn cô nói: “Vào phòng làm việc của người khác thì phải gõ cửa, ngay cả điều cơ bản như vậy em cũng không biết sao?” Tuyết Nhi bị ánh mắt của anh hù dọa, hoảng sợ cúi đầu nói: “Thật xin lỗi!” Cô chỉ muốn làm cho anh vui, lúc nhỏ cô cũng thường như vậy, mỗi lần anh đều mỉm cười xoa đầu cô nói, “Bé gái nghịch ngợm”, nhưng lần này sao anh lại tức giận? Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Hàn Đông Liệt thở dài nói: “Thôi được, không sao! Em lần đầu tiên đi làm, anh sẽ cho người dạy em thư ký nên làm những gì!” “Cám ơn anh Đông Liệt!” Cô ngoan ngoãn trả lời, chỉ sợ lại chọc giận anh. Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ vang, “Cốc cốc cốc!” “Vào đi!” Cửa được mở ra, Giang Minh Húc cười hì hì đi vào, Hàn Đông Liệt thấy anh, trong lòng liền nảy sinh một ý nghĩ!

Chương 172: Oan gia “Có chuyện gì sao?” Hàn Đông Liệt nhìn Giang Minh Húc, tự nhiên hỏi. Giang Minh Húc tới trước bàn làm việc, đặt văn kiện lên bàn, nói: “Đây là văn kiện quan trọng mấy ngày gần đây, anh tự mình ký đi!” Anh ta đi Mỹ mấy ngày nay, hại hắn một phen bận rộn, tất cả mọi chuyện đều giao cho hắn làm, hiện tại đã mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa cả người mệt mỏi, chờ mấy ngày nữa hắn nhất định xin nghỉ làm dài ngày, đi chơi cho thỏa mới được! Hàn Đông Liệt đẩy văn kiện qua một bên, sau đó nghiêm túc nhìn hắn nói: “Minh Húc, tôi có chuyện quan trọng muốn giao cho cậu!” “Chuyện quan trọng?” Giang Minh Húc hơi kinh ngạc nhìn anh, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm việc với anh ta, hắn cảm giác đây nhất định không phải chuyện tốt, có khi còn là chuyện rất rất xấu. Thừa dịp anh ta chưa mở miệng, Giang Minh Húc lập tức nói: “King, tôi gần đây không được khỏe, muốn xin nghỉ phép, chuyện quan trọng anh nhờ người khác đi!” “Chuyện này chỉ có thể giao cho cậu, khoan hẵng nghỉ, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ để cậu nghỉ dài hạn!” Hàn Đông Liệt bá đạo quyết định thay hắn. Anh ta cứng rắn như vậy, Giang Minh Húc càng cảm thấy không bình thường, trên mặt lộ ra nụ cười khó coi nói: “King, tôi cảm thấy như vậy cũng không được, tôi gần đây thực không được thoải mái…” Tuyết Nhi đứng bên cạnh nghe hai người nói, không khỏi xen vào: “Là chuyện gì vậy? Em có thể giúp không?” Hàn Đông Liệt cùng Giang Minh Húc đồng thời ngừng nói, nhìn về phía cô! Hàn Đông Liệt hơi cau mày, sau đó quay đầu nhìn Giang Minh Húc, dùng giọng ra lệnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay giao cô ấy cho cậu, thay tôi đào tạo cho cô ấy thành thư ký tốt!” Giang Minh Húc sững sờ nhìn anh, sau đó lại nhìn Tuyết Nhi một chút, cuối cùng đối mặt Hàn Đông Liệt nói: “King, anh nói đây chính là chuyện quan trọng?” “Không sai!” Không phải chứ? Giang Minh Húc âm thầm kêu khổ trong lòng. Đại tiểu thư nhà này nổi tiếng đỏng đảnh, có một người cha hết mực cưng chiều, lại còn một anh trai thông minh. King lại giao nhiệm vụ này cho hắn? Hôm nay chính là tận thế! Hắn có chút hoảng hốt đến gần nói nhỏ vào tai Hàn Đông Liệt: “King, anh muốn hại tôi sao? Biết rõ tôi không phải đối thủ của cô ấy, lại giao cô ấy cho tôi? Anh rốt cục đang nghĩ gì vậy?” Hàn Đông Liệt cười cười, đắc ý nói: “Tuyết Nhi, em nghe chưa? Cố gắng theo trợ lý Giang học hỏi, hi vọng sau này em có thể giúp anh trong công việc!” Anh cố ý nói như vậy nhằm đánh vào ý chí Tuyết Nhi, nhưng trong lòng cũng còn toan tính khác. Nghĩ lại thì Giang Minh Húc đã ba mươi tuổi, mặc dù hơn Tuyết Nhi đến sáu tuổi, nhưng năng lực hai bên cũng tương xứng, nếu như có thể lợi dụng Giang Minh Húc để Tuyết Nhi buông tha mình, vậy thật sự là chuyện tốt. Nhưng mà, Giang Minh Húc và Tuyết Nhi nhìn nhau, giữa hai người rõ ràng có một không khí “oan gia” đang lan tràn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro