21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Âu Tiểu Thiển Hai cô xa nhau cũng tầm một tháng lẻ bảy ngày sáu giờ rồi, cô thật sự rất nhớ, rất là nhớ, quả nhiên cô đồng ý theo Three từ Canada về đây là đúng, nhìn xem, lúc em ấy ngủ có bao nhiêu là đáng yêu, đã bao lâu rồi cô không thấy em ấy ngủ say như vậy? Là bởi vì đây là Đài Loan sao? Hay là vì... Anh ở tại thành phố này? Với thành phố này cô thật sự có rất nhiều hồi ức về nó, cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, ngày các cô lần đầu gặp mặt... "Từ hôm nay trở đi, em gọi Âu Tiểu Thiển, chị là Âu Thiển Thiển, em là em gái, chị là chị, chúng ta sau này sẽ là người một nhà!" "Tiểu Thiển? Em gái? Người một nhà?" "Đúng vậy, bởi vì em không nhớ rõ tên của mình, cho nên chị giúp em lấy cái tên này, Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, giống với tên của chị, thích không?" "Ah, rất thích, Tiểu Thiển rất thích, Tiểu Thiển rất là thích! Cám ơn chị, cám ơn chị, cám ơn chị..." Chị... Chị.... Chị Cô ấy dùng âm thanh dáng yêu của mình gọi, gọi liên tục, dáng vẻ tươi cười thuần khiết của cô ấy sáng lên, như sưởi ấm trái tim của tất cả mọi người .. Chị gái... Em gái... Cách xưng hô thật hay, nhưng cô cảm giác mình không thể chấp nhận được... Âm thanh đáng yêu đó... ... Âu Tiểu Thiển đang nằm ở trên giường lông mi thoáng run rẩy, đôi mắt trong sáng dần dần mở ra, nhìn thấy Âu Thiển Thiển đang ngồi bên cạnh, không hề kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, liên tục mỉm cười! "Thực xin lỗi, muộn như vậy mới đến thăm em, có quấy rầy giấc ngủ của em không?" Âu Thiển Thiển thật có lỗi nhíu mày nói. Âu Tiểu Thiển lắc đầu, sau đó chuyển động cơ thể, cố gắng muốn ngồi dậy. Âu Thiển Thiển thấy cô ấy cố hết sức như vậy, vội vàng mở đèn lên, nhấn cái nút bên giường, nâng dần đầu giường lên, sau đó lót gối sau lưng cô ấy, đặt bảng chữ cái ở trước mặt cô ấy. Khuôn mặt Âu Tiểu Thiển mỉm cười thản nhiên, cô ấy duỗi ngón tay trắng nõn của mình ra, ngón tay thon dài cứng ngắc chỉ vào từng chữ cái trên bảng, thật lâu thật lâu, mới rõ bốn chữ. Nhớ chị..... Nhớ anh ấy. Âu Thiển Thiển nhìn cô ấy lộ ra dáng vẻ tươi cười, bướng bỉnh mà nói: "Chị số một, còn anh ấy số hai, điều này chứng tỏ em nghĩ đến chị nhiều nhất phải không?" Âu Tiểu Thiển đột nhiên nhếch môi, cười như một đứa bé, cô ấy khẽ gật đầu, trả lời vấn đề của Thiển Thiển! Gạt người! Âu Thiển Thiển biết rõ cô ấy đang nói dối, trong lòng của cô ấy, anh ấy vĩnh viễn đều là số một, không có bất kỳ ai có thể thay thế! Nhưng điều đó cũng không sao, bởi vì trong lòng của Âu Thiển Thiển, cô ấy vĩnh viễn xếp hạng nhất, như vậy là đủ rồi. "Em yên tâm đi, nhất định chị sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, nhất định chị sẽ sinh con cho Hàn Đông Liệt, cho nên trước khi đứa bé sinh ra, em nhất định phải sống sót, biết không?" Thanh âm của cô đang run rẩy, cô thật sự sợ hãi, sợ có một ngày cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, mãi mãi cũng không tỉnh lại. Nếu quả thật ngày đó đến, thì thế giới này chỉ còn lại một mình cô, thế giới rộng lớn như vậy nhưng cô chỉ có một mình, lúc đó.... Cô phải làm sao? Âu Tiểu Thiển nhìn thấu tâm sự của cô, liền duỗi ngón tay cứng ngắc của mình vuốt ve gò má của Thiển Thiển, cố gắng mở to miệng, âm thanh khàn khàn như là xé nứt cổ họng của cô ấy truyền ra: "Chiếu... Cố..." Đem hết toàn lực, nhưng lại chỉ có thể nói ra hai từ không rõ ràng, cô ấy cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí, muốn dùng tay vuốt mặt nhưng bàn tay lại không có sức rơi trên giường, cô ấy mở to miệng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng Âu Thiển Thiển ngăn lại. "Không cần nói, van em đừng cố gắng nói chuyện, chị hiểu rồi, ... Chị sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, những tâm nguyện của em chị sẽ giúp em hoàn thành nó, chuyện em không làm được chị sẽ thay em làm, chị sẽ sinh con cho anh ấy, sẽ quan tâm đến anh ấy, cho nên van em... Đừng nói chuyện nhiều..." Âu Thiển Thiển ôm lấy cô ấy, cố gắng kìm nén giọt nước mắt. Rõ ràng cô ấy rất yếu đuối, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng vì người đàn ông kia, cô ấy lại có thể thốt lên những từ đó, cô ấy thật sự yêu anh ấy đến vậy sao? Cô đã hiểu, hiểu rõ tầm quan trọng của anh ấy trong lòng của cô ấy, chính vì cô hiểu rõ vấn đề này, cho nên không muốn Tiểu Thiển nói chuyện nhiều, để giữ sức khỏe cho cô ấy, muốn cô ấy được nghỉ ngơi nhiều một chút, và càng muốn ở lại bên cạnh cô ấy lâu thêm một chút nữa! "Tiểu Thiển, em cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút, em yên tâm, nhất định chị sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, thời gian cũng trễ rồi, chị phải về rồi, chị sẽ sớm trở lại thăm em." Âu Thiển Thiển nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó vội vàng đi khỏi phòng bệnh, ngay khoảnh khắc cô quay lưng, thì giọt nước mặt kìm nén cũng đồng thời rơi xuống! Cũng may, cô ấy không nhìn thấy... Âu Tiểu Thiển nhìn bóng lưng của cô, sau khi thấy cô rời khỏi, đôi mắt sáng hiện ra hai dòng nước mắt, cô ấy vô lực nhắm hai mắt lại. Đồ ngốc, sao lại không chịu nhẫn nại nghe mình nói xong, thật ra cô muốn nói là mong chị ấy tự chăm sóc chính bản thân mình! ------ Tiểu Thiển mắc bệnh "Thoái hóa não", những người mắc bệnh này tinh thần minh mẫn nhưng không điều khiển được hành động của mình. Tham khảo thêm trên bác Google nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro