40-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: cà phê, nguyện vọng Nhớ tới cô hay lải nhải, cô luôn cố chấp, bộ dạng nghịch ngợm của cô... Khóe miệng của Hàn Đông Liệt không khỏi vì Thiển Thiển mà giơ cao lên! Giang Minh Húc nhìn thấy bộ dạng anh cười ngây ngô, còn tưởng rằng anh trúng tà, vội vàng tiến lên nói, "King, cậu làm sao vậy?" Hàn Đông Liệt lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía ly cà phê trên bàn, đột nhiên đứng dậy nói, "Tôi đi ra ngoài một chút, đừng cho bất luận kẻ nào đi theo." "Ah, ừh!" Giang Minh Húc không hiểu, nhìn anh lắc đầu, đây là lúc nào rồi, còn có tâm tình đi bộ? ... Biệt thự của nhà họ Lam Âu Thiển Thiển đang ngồi bên cửa nhìn ra ngoài trời xanh, hai mắt của cô không có tiêu điểm, nhưng lại chăm chú nhìn, âm thanh cửa phòng bị người khác mở ra mà cô không hay biết. Three cầm ly cà phê đi đến bên cạnh của cô, ôn nhu nói: "Thiển Thiển, uống cà phê đi" Âu Thiển Thiển lấy lại tinh thần, quay đầu cười nhận lấy ly cà phê từ tay Three, sau đó nói: "Cảm ơn!" Đưa ly cà phê đến bên miệng, Thiển Thiển nhấp một miếng, chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng của cô, chất lỏng chạm vào đầu lưỡi nhạy cảm... Rất ngọt! Trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, tay của cô chấn động mạnh, làm rơi ly cà phê xuống đất! "Em không sao chứ? Em làm sao vậy?" Three nhìn thấy cô tinh thần hoảng hốt, lo lắng hỏi thăm. Âu Thiển Thiển sững sờ mở miệng, ngây ngốc nói ra hai chữ: "Tốt... Ngọt!" Three thở dài một hơi sau đó giải thích: "Bởi vì anh nhìn thấy em mấy ngày nay tâm tình không tốt, cho nên anh đã bỏ mấy muỗng đường vào trong cà phê, vốn tưởng rằng đồ ngọt có thể khiến tâm tình em khoan khoái dễ chịu, nhưng không nghĩ tới em không thích cà phê ngọt, thật có lỗi!" Hai mắt của Âu Thiển Thiển dần dần rũ xuống, nhìn thấy cà phê đổ đầy trên mặt đất... Những hình ảnh kia không ngừng xuất hiện trong đầu. Tại sao cô lại không quên được? Sao cô lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy nữa? Bảy muỗng đường... Một nguyện vọng! ... Mười lăm năm trước, một đứa bé trai cùng một đứa bé gái ngồi ở dưới gốc cây hoa anh đào... "A...... Xú nha đầu, em đã bỏ mấy muỗng đường vào trong cà phê vậy, ngọt chết rồi!" "Bảy muỗng!" "Bảy muỗng? Xú nha đầu chết tiệt, đến cùng em có thể pha cà phê hay không, cà phê ngọt như vậy vốn cũng không phải là cho người uống, đổ đi, pha cho anh thêm một lần nữa." Bé gái nhìn cái ly cà phê kia, bĩu môi. Cô vốn không muốn pha, rõ ràng là anh buộc cô pha cho anh còn dám phàn nàn, quả nhiên là người xấu! Bỗng nhiên, hai mắt tròn xoe của cô chợt chớp chớp, cười hì hì mà nói: "Anh Đông Liệt, anh không biết sao? Truyền thuyết nói rằng một hơi uống hết ly cà phê với bảy muỗng đường, sau đó nói ra nguyện vọng của anh với cái ly không, nguyện vọng sẽ thực hiện ah, rất chuẩn!" "Em chớ gạt anh. Nhanh đi pha thêm một lần nữa!" "Không có không có, lừa anh em là con chó nhỏ! Đây là sự thật, không tin anh thử xem!" "Stop! Nếu như nguyện vọng không thực hiện được, em nhất định phải chết!" Tiểu Đông Liệt tuy lộ vẻ mặt không tin, nhưng vẫn làm theo lời cô..., một hơi uống hết ly cà phê ngọt, sau đó nói với cái ly không: "Đợi anh trưởng thành, anh muốn Âu Tiểu Thiển làm cô dâu của anh!" ... Hai mắt của Âu Thiển Thiển chợt biến thành màu hồng, nước mắt trong suốt tại trong hốc mắt chớp động. Mười lăm năm trước chính là nói dối, anh rõ ràng một mực tin tưởng đến bây giờ, Hàn Đông Liệt, anh đồ ngốc sao? Đúng, đúng vậy, anh là đồ ngốc, là người ngu ngốc nhất trên thế giới! "Thiển Thiển, em không sao chứ?" Three nhìn thấy cô khóc, lo lắng hỏi. "Không có việc gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ." Cô có chút cười cười, sau đó nhìn anh rất nghiêm túc nói: "Three, em muốn một mình đi ra ngoài một chút, anh không cần phái người theo dõi em."
Chương 41: Vĩnh viễn trốn không thoát Khu nhà cũ của nhà họ Âu, trong sân cũ mục nát có một cây hoa anh đào tráng kiện, dưới cây là một băng ghế bằng gỗ có phủ một lớp bụi dày đặc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay đi lớp bụi dày, gợi lên lá xanh trên cây... Âu Thiển Thiển ngồi lên trên ghế, nhìn lại tất cả cảnh vật quen thuộc này, những kí ức khi còn bé không ngừng xoay chuyển trong đầu cô. Ngọt ngào... Nhưng hiện tại, gia đình hạnh phúc kia đã không còn tồn tại rồi, lòng của cô trở nên im lặng, tuôn ra thương cảm vô tận. Ngẩng đầu nhìn cây hoa anh đào xinh đẹp năm nào, nay toàn bộ đều héo tàn rồi, chỉ còn lại có mấy phiến lá xanh. Cô cúi xuống nhặt lên cánh hoa anh đào khô héo. Cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía cô, mà người đàn ông quen thuộc kia dần dần hiện rõ trên ánh mắt của cô. Là anh! Tại sao anh lại đến đây? Đây là ảo giác sao? "Xú nha đầu, tôi bắt được em rồi!" Hàn Đông Liệt đứng trước mặt cô, quát lớn. Nghe được thanh âm của anh, thấy rõ ràng hình dáng của anh, cô mới tin đó không phải là ảo giác, đây là... Duyên phận sao? Cho tới bây giờ cô cũng không tin vào duyên phận, nhưng là sự tình thần kỳ như vậy lại phát sinh ở trước mắt của cô. Giống như có một sợi chỉ đỏ vô hình buộc ở trên đầu ngón út của hai người bọn họ, cho dù thắt, cho dù ở cùng một chỗ với những thứ khác, chỉ cần sợi dây không bị cắt đứt, chỉ cần bọn họ bị nhớ nhung dẫn dắt, cuối cùng sẽ vĩnh viễn gặp lại ở cùng một chỗ. Trái tim của cô rất nhanh nhảy lên, cô đột nhiên đứng lên, quay đầu lập tức muốn chạy trốn, nhưng anh đã bắt lấy tay cô! "Xú nha đầu, không cho phép chạy, không được chạy, còn dám động một bước, em nhất định phải chết." Hàn Đông Liệt ra lệnh. Âu Thiển Thiển đưa lưng về phía anh, dùng sức bỏ qua tay của anh, nhưng lại bị anh lần nữa bắt lấy. "Xú nha đầu, tôi nói, không được chạy, xoay đầu lại, nhìn tôi!" Anh gầm nhẹ. Thân thể cô cứng đờ, đưa lưng về phía anh, sự bá đạo của anh lại làm cho lòng cô từng đợt đau đớn, mà dưới chân tựa hồ cũng bị trói lại, nửa bước cũng khó đi... "Em chán ghét tôi tới vậy sao? Tới nhìn đều không muốn liếc lấy tôi một cái? Tới nói chuyện đều không muốn nói với tôi một câu sao?" Nhìn bóng lưng của cô, thanh âm của anh thoáng run rẩy, có chút nghẹn ngào. Âu Thiển Thiển cắn răng, lãnh huyết mở miệng, "Thả tôi ra!" "Tôi sẽ không buông tay vĩnh viễn cũng sẽ không!" Hàn Đông Liệt đột nhiên từ phía sau ôm chặt cô, hung hăng nói bên tai cô: "Cho dù em chạy trốn tới mười tám tầng địa ngục phía dưới, nhất định tôi sẽ bắt em trở về... Âu Tiểu Thiển, em nhớ kỹ cho tôi, em là của tôi, là người phụ nữ của Hàn Đông Liệt, em chỉ có thể đứng ở bên cạnh của tôi!" "Không ——" nghe được ba chữ 'Âu Tiểu Thiển' kia, cô đột nhiên rống to lên, điên loạn giãy dụa ở trong ngực của anh, đào thoát. "Tôi không phải Âu Tiểu Thiển, tôi là Âu Thiển Thiển, cầu xin anh đừng nhận lầm người, tôi là Âu Thiển Thiển, là Âu Thiển Thiển!" Cô rống xong, lập tức quay đầu bỏ chạy, không để cho anh cơ hội để bắt lấy cô. Cô bây giờ, không muốn nhìn thấy người đàn ông này, không muốn nghe đến giọng nói của người đàn ông này, không muốn cùng người đàn ông này nói nhiều, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới anh, suy nghĩ của cô sẽ hỗn loạn? Qua nhiều năm như vậy, cô đã hoàn toàn tin tưởng mình là Âu Thiển Thiển rồi, Nhưng chỉ vì nhìn thấy anh trong nháy mắt đó... Cũng chỉ có trong nháy mắt đó, hết thảy đều tan vỡ rồi. Cô rốt cuộc là ai? Cô phải làm sao bây giờ? Thấy cô bỏ chạy, Hàn Đông Liệt lập tức đuổi theo sau. Xú nha đầu này, cô đã tới đây chứng minh cô vẫn còn lưu luyến những chuyện trước kia, nếu như cô thật sự có một chút lưu luyến như vậy, có phải cho thấy cô cũng từng có một chút ưa thích anh hay không? Sẽ có a? Cho dù là từng chút một cũng tốt, anh muốn cô chính miệng nói ra. "Xú nha đầu, tôi sẽ bắt được em, tôi nhất định sẽ bắt được em!" Giống như mười lăm năm trước, cô vĩnh viễn đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Âu Thiển Thiển dốc sức liều mạng chạy về phía trước, chạy ra khỏi khu nhà của nhà họ Âu, sau đó rất nhanh băng qua đường, lúc xe không ngừng qua lại, đột nhiên sau lưng truyền đến "Rầm ——" một tiếng vang thật lớn. Cô xoay người, giật mình dùng hai tay bịt miệng lại... 
Chương 42: Đại ngốc Tai nạn xe—— Âu Thiển Thiển nhìn Hàn Đông Liệt nằm trên mặt đất, bị doạ lui về phía sau hai bước, sau đó lập tức tiến lên, quỳ ngồi dưới đất, ôm lấy người của anh. "Hàn Đông Liệt, anh không sao chứ? Anh đừng dọa tôi à... Hàn Đông Liệt... Hàn..." Đột nhiên cô nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra, rơi xuống mặt của anh. Hàn Đông Liệt run rẩy lông mi, cố gắng mở mắt ra một đường nhỏ, mơ hồ nhìn cô, sau đó duỗi tay của mình, một mực bắt lấy tay của cô. "Tôi... Bắt được... Em... Rồi!" Anh cố gắng nói xong mấy chữ này, sau đó ngất xỉu ở trong ngực của cô, nhưng tay của anh lại gắt gao cầm lấy tay cô, không chịu buông ra. "Không muốn a, Hàn Đông Liệt, anh tỉnh lại đi... Van cầu anh tỉnh lại, tôi không chạy, tôi sẽ không bao giờ ... chạy nữa, van cầu anh mở mắt nhìn tôi à..." Cô khóc rống lên, nhưng làm thế nào anh cũng không tỉnh lại. Cô ôm chặt lấy anh, bối rối quay đầu lại, nhìn tên lái xe đang bị doạ kia. Lái xe bị hù tới sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Không, không phải tôi... Là anh ta, là anh ta đột nhiên lao tới, đứng, đứng ở nơi đó để cho tôi đụng .. Không phải tôi, thật không phải là tôi..." "Bệnh viện..." Âu Thiển Thiển hoảng hốt nói ra hai chữ này, sau đó đột nhiên rống to với tên lái xe: "Bệnh viện, nhanh đưa anh ấy đi bệnh viện, nhanh..." "Ah, nha..." Lái xe bối rối chạy tới, mang Hàn Đông Liệt lên xe. Xe rất nhanh chạy đi, Âu Thiển Thiển rơi lệ nhìn Hàn Đông Liệt, sắc mặt của anh tái nhợt hơn nữa mang theo vết thương, thân thể mềm nhũn nằm ở trong lòng của cô, như một thi thể! Đây là lần đầu tiên cô thấy anh chật vật như vậy, trong trí nhớ của cô, anh luôn bá đạo cùng với bộ dạng tự cao tự đại, cho tới bây giờ cũng sẽ không ở trước mặt của bất luận kẻ nào lộ ra bộ dạng mềm yếu. Bỗng nhiên, cô nhớ tới lời lái xe vừa nói, "Là anh ta, là anh ta đột nhiên lao tới, đứng, đứng ở nơi đó nên tôi mới đụng anh ta .." Chẳng lẽ là anh cố ý hay sao? Anh cố ý làm cho xe đụng, chỉ là vì lưu cô lại sao? Hàn Đông Liệt, anh là đại ngốc, anh đến cùng còn có thể ngốc tới trình độ nào? ... Bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu "Cô gái, cô không thể đi vào!" Bác sĩ ngăn cản Âu Thiển Thiển. "Ah, tôi đã biết!" Âu Thiển Thiển bối rối đáp trả, nhưng Hàn Đông Liệt đã cầm lấy cánh tay của cô làm thế nào cũng không tách ra được. Cô dùng mọi cách để thoát khỏi tay anh, nhưng tất cả đều không có thể thành công. Anh rõ ràng đã ngất xỉu, nhưng cái tay kia còn có ý thức hơn anh, ở thời điểm còn nắm chặt lấy tay cô, anh sợ cô nhân cơ hội đào tẩu sao? Cô luống cuống, sốt ruột thỉnh cầu: "Bác sĩ, để cho tôi cùng vào đi thôi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến ông, cầu xin ông!" "Cái này..." Bác sĩ nhìn thấy tay của hai người bọn họ, đành phải thỏa hiệp mà nói, "Được rồi!" Đi theo bác sĩ tiến vào phòng cấp cứu, chứng kiến vết thương trên người của anh, nhìn bác sĩ làm giải phẫu cho anh. Lòng của cô đau buốt, dùng sức nắm chặt tay của anh, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Hàn Đông Liệt, anh không thể có việc gì, anh không thể có việc gì, nếu như anh cứ như vậy chết đi, chị gái của tôi phải làm sao bây giờ? Anh là động lực duy nhất giúp chị ấy kiên trì sống sót, anh là người chị ấy yêu nhất, anh là tất cả của chị ấy. Nếu như anh chết, tôi làm sao ăn nói với chị ấy, anh muốm tôi nói thế nào với chị ấy? Không tự giác cô mở miệng nhỏ giọng mà nói: "Hàn Đông Liệt, nếu như anh không có việc gì, tôi đáp ứng anh, không chạy trốn nữa, không bao giờ bỏ trốn nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro