chương 6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười lăm năm trước, một cậu bé ương ngạnh lôi kéo một cô bé lên cầu nhảy cao năm mét... "Nhóc con, mau nói cậu yêu thích tớ!" "Không muốn, tôi không thích cậu, tại sao phải nói thích cậu?" "Cậu không nói, tớ sẽ ném cậu xuống." Cô bé nhìn xuống phía dưới bể bơi, bị hù nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Người xấu, cậu là người xấu, tôi chán ghét cậu, chán ghét cậu chán ghét cậu chán ghét cậu..." "Nhóc con..." "Tõm—" một tiếng, cô bé rớt xuống hồ từ độ cao năm mét, trong hồ bơi nước tung tóe vô cùng cao rất cao, có điều là cô bé vẫn chưa nổi lên. ... Hồi tưởng lại chuyện cũ trước kia, Âu Thiển Thiển hoàn toàn sợ cháng váng, sớm biết như vậy cô có thể đừng nhận nhiệm vụ này, không phải về Đài Loan, lại càng không muốn dùng cái cách ngu xuẩn này để gặp lại anh! Cô chỉ muốn một đứa bé, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với anh. Thế nhưng theo tình hình hiện tại, nếu như cô không đáp ứng, nhất định anh sẽ ném cô xuống dưới, giống như mười lăm năm trước. Anh là người như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là một dạng, cho tới bây giờ đều mặc kệ cảm thụ và suy nghĩ của người khác, chỉ làm điều đó theo ý của mình. Uy hiếp, bức bách, bức người đến đường cùng, muốn làm liền làm, muốn làm gì liền làm cái đó, không sợ trời không sợ đất! Tên điên! Anh hoàn toàn là một tên điên! Hàn Đông Liệt thấy cô còn chậm chạp không chịu đáp ứng, không kiên nhẫn nhăn lông mày, nói: "Ba..." "Tôi ký, tôi ký tôi ký tôi ký tôi ký tôi ký..." Âu Thiển Thiển không ngừng lặp lại hai chữ này, trong lòng sợ hãi đã đạt đến cực hạn! Đã nghe được câu trả lời thoả mãn thuyết phục, Hàn Đông Liệt vạn năm lạnh như băng trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý. Anh tự tay đưa cô từ thiếp lên làm vợ, sau đó buông cô ra, vững vàng đặt xuống đất! Hai chân Âu Thiển Thiển vừa chạm đất, liền lập tức chân mềm ngã ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, cảm giác sợ hãi không ngừng vọt tới. Trong nháy mắt đó, cô dám xác định, nhất định anh sẽ buông tay! Giống như mười lăm năm trước, anh sẽ, tuyệt đối anh sẽ! Hàn Đông Liệt ngồi xổm người xuống, nhìn mặt cô kinh hãi quá độ, hôn thoáng một cái vào trán của cô nói: "Ngu ngốc!" Cho tới bây giờ anh đều không nghĩ rằng khi đó thật sự ném cô xuống dưới, kỳ thật mười lăm năm trước, anh cũng không muốn đẩy cô xuống dưới, nhưng khi đó bởi vì cô sợ hãi mà không ngừng lui về phía sau, anh lo lắng cô thật sự té xuống, cho nên muốn lên trước bắt lấy cô, nhưng cô lại cho là anh muốn tới đẩy cô xuống dưới cho nên không ngừng dùng tay phản kháng, cuối cùng chính mình không cẩn thận rớt xuống. Người phụ nữ ngốc này vẫn giống khi còn bé, đồ nhát gan! Bất quá như vậy cũng tốt, ai kêu cô tát anh một cái, lại để cho anh mất mặt trước mọi người, nếu như không dạy dỗ cô một cái, vậy anh cũng không phải là "anh Đông Liệt" mười lăm năm trước rồi! "Đi thôi, cần phải trở về!" Thiển Thiển bị anh ôm lấy, giống như mười lăm năm trước... ※※※ Âu Thiển Thiển bị ôm vào một chiếc xe xa hoa Bentley, Giang Minh Húc ngồi ở trên ghế lái lái xe, mà cô cùng Hàn Đông Liệt thì ngồi ở phía sau, hắn đưa cho cô một cái hợp đồng khác nói: "Ký tên đi!" Cô không cầm hợp đồng, mà là quay đầu nhìn về phía anh, hai con ngươi kiên định mà nói: "Hợp đồng tôi nhất định sẽ ký, nhưng anh phải đáp ứng tôi, bên ngoài chỉ có thể nói tôi là vợ hứa hôn của anh, tuyệt đối không thể công khai tôi là vợ của anh!" "Vì sao?" Anh hỏi. "Đương nhiên là tôi có nguyên nhân của tôi, nếu như anh không đáp ứng, vậy thì ném tôi từ trên lầu xuống là được rồi, chết thì chết, không có gì lớn." tuyệt đối không để cho mọi người biết rõ bọn họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp, nếu như truyền đến tai người kia, vậy thì hỏng mất. "Tốt, tôi đáp ứng em, ký đi!" Không sao cả, dù sao hiện tại anh chỉ cần một bình hoa đến Hàn Gia diễn cho ông già xem, không công khai chuyện kết hôn này cũng không tệ! Huống chi, lấy cô, chỉ vì giữ cô ở bên người, mà cô hiện tại, còn chưa có tư cách trở thành vợ của anh..... Âu Thiển Thiển rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào hợp đồng trong tay, sau khi cân nhắc, suy nghĩ phải trái, trong nội tâm luôn có một cái phiền phức khó chịu, không nói không được: "Hàn Đông Liệt, tôi còn có một việc muốn hỏi anh, anh nhất định phải trung thực trả lời tôi!" "Nói!" Gọn gàng, đơn giản một chữ! "Anh... Là gay sao?" Lời này vừa nói ra, Giang Minh Húc ngồi tại ghế lái xem kịch vui đột nhiên hai tay không khống chế được, mà xe theo hắn không khống chế được, hướng phải mãnh liệt rẽ ngang, Âu Thiển Thiển bởi vì bất ngờ theo quán tính, ngã vào lòng của Hàn Đông Liệt, ngắn ngủn hai giây, Giang Minh Húc rất nhanh điều chỉnh tốt phương hướng, lau mồ hôi tiếp tục vững vàng lái xe, nhưng chỗ ngồi phía sau hai người cũng đã mập mờ dán tại một chỗ, hơn nữa bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của Âu Thiển Thiển vậy mà chuẩn xác không sai bắt được chỗ hiểm của người nào đó! Ông trời...ơ...i? Mềm rõ ràng... Không có phản ứng! "Shit, cút ngay!" Hàn Đông Liệt tức giận gào thét, Âu Thiển Thiển lập tức buông tay, hết sức xin lỗi mà nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đều là bởi vì lái xe cho nên tôi mới có thể không cẩn thận như vậy trùng hợp vừa chuẩn xác thực đụng phải anh..." Nguy rồi, càng tô càng đen! Giang Minh Húc đổ mồ hôi, tôi là lái xe hay sao? "Câm miệng!" Hàn Đông Liệt tức giận gào thét! Người phụ nữ chết tiệt, cô ở đây kiểm tra anh sao? Hay là kiểm tra lực nhẫn nại của anh? shit, thiếu một chút nữa thì hắn ..... Âu Thiển Thiển cúi đầu xuống thật sâu, khóc không ra nước mắt! Thì ra lời đồn đại đều là sự thật, cô cứ như vậy trực tiếp chạm đến, rõ ràng anh một điểm phản ứng cũng không có? Cho dù không phải gay, chỉ sợ cũng là vô năng! Xử lý thế nào? Chương 7: Tôi đặt trước rồi! Bầu không khí trong xe vô cùng bối rối, Hàn Đông Liệt càng nổi trận lôi đình, không nghĩ rằng cô lại tin những lời đồn đãi về mình! Người phụ nữ này là đồ ngốc sao? Vậy mà cũng hoài nghi anh có vấn đề! Cái gì? gay? Kìm nén tức giận, chuẩn bị giải thích: "Âu Thiển Thiển, tôi cho cô biết, tôi kỳ thật..." "Hàn Đông Liệt, anh không cần trả lời tôi cũng không sao!" Âu Thiển Thiển cắt ngang lời anh nói, "Tôi biết rõ loại chuyện này không phải anh có thể khống chế tôi rất hiểu tâm tình bây giờ của anh. Nhưng anh cũng phải vì Hàn gia nghĩ lại, anh là con cháu duy nhất cùa Hàn gia, nếu như ngay cả anh ... Cái kia mà nói... vậy Hàn gia về sau muốn làm sao bây giờ?" Còn có, nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ? ( khóc ~~~~) "Cô ở đây đùa với tôi sao?" Anh nổi giận! "Không có!" Cô đâu dám! "Cô....." Hàn Đông Liệt giọng nói lạnh lùng giống như hai con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn đầy dối trá của cô! Thật là đáng chết, vì sao anh muốn giải thích? Tại sao phải bị cô xỏ mũi dẫn đi? Cô cứ như vậy hy vọng anh là gay sao? Không được, không thể để cho cô làm rối loạn đầu óc của mình. Nếu cô tin tưởng không nghi ngờ anh là gay, vậy anh cứ tiếp tục giả bộ? vì còn chưa biết được mục đích cô trở về, anh sẽ diễn vai nhân vật gay, đợi đến lúc tất cả mọi chuyện rõ ràng, anh tự nhiên sẽ khiến cô triệt để thanh tỉnh, cũng ăn cô, ăn ăn ăn ăn... Ăn liền xương cốt đều không chừa! Ha ha, thật muốn nhìn xem biểu lộ của cô khi đó, nhất định sẽ rất thú vị? Rất tốt! Âu Thiển Thiển, thân thể của cô cùng trái tim, tôi Hàn Đông Liệt đặt trước rồi! "Ký tên!" Nhặt hợp đồng rơi dưới chân lên, lần nữa ném cho cô. Âu Thiển Thiển nhìn nhìn mặt anh, sau đó đặt bút vung lên, ký xuống tên của mình! Hợp đồng... Bắt đầu có hiệu lực! ( hai người... âm thầm cười trộm ) ※※※ Biệt thự nghỉ đông. "Thiển Thiển? Thật là Thiển Thiển sao? Mau tới đây để cho bác nhìn xem..." Lê Thư Nhã bưng lấy mặt Âu Thiển Thiển, mắt hiện nước mắt: "Thay đổi, thật sự thay đổi! Chớp mắt mười lăm năm đã qua, cháu cưng của bác trở thành đại mỹ nhân, làm bác không nhận ra rồi..." Nhớ tới hai mươi ba năm trước, nhà họ Hàn và nhà họ Âu là trùm trong giới kinh doanh, hơn nữa Hàn Nguyên cùng Âu Chấn lại kết giao bạn bè nhiều năm, khi Mạc Vân Đình hạ sinh Âu Thiển Thiển, hai nhà cứ như vậy lập tức định ra hôn ước, nhưng là tám năm về sau, đột nhiên nhà họ Âu tuyên bố phá sản, cả nhà trong một đêm biến mất không còn bóng dáng, Hàn Nguyên phái rất nhiều người đi tìm, nhưng là mỗi lần kết quả đều là, người của nhà họ Âu đã toàn bộ chết hết rồi..... "Bác Thư Nhã, Thiển Thiển rất nhớ người!" Âu Thiển Thiển kêu ngọt ngào, thân mật ôm cổ của bà. "Nhớ bác vậy tại sao không liên lạc? Nhiều năm như vậy con đi đâu? Con có biết bác lo lắng lắm không? Đúng rồi, ba mẹ của con đâu? Vì sao không cùng con trở về?" Nghe một loạt câu hỏi, Âu Thiển Thiển có chút buồn rầu, có một số việc cô không muốn nói cho bọn họ biết! Đột nhiên, mắt cô chợt lóe lên, vuốt tóc chính mình bị gió làm rối, xấu hổ mà nói: "Bác Thư Nhã, bác xem tóc cùng quần áo của con rất lộn xộn, con muốn vào trong sửa sang lại một chút, bác có quần áo cho cháu mặc không?" Lê Thư Nhã nhìn cô, một đoán cũng biết là cùng Đông Liệt làm chuyện tốt. Bà yêu thương nhìn xem bảo bối của bà, sờ lên mái tóc dài của cô nói: "Tốt, con đi thay quần áo trước đi, bác chờ con! Dì Lan, mang cô Âu đi thay quần áo!" "Vâng!" Dì Lan đi tới, cung kính cúi đầu xuống nói; "Cô Âu, mời đi theo tôi!" Âu Thiển Thiển bị đưa lên lầu hai, đại sảnh vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh dị thường, không khí quỷ dị tràn ngập. "Con thật sự muốn kết hôn cùng con bé?" Một mực ngồi ở một bên không nói gì sắc mặt Hàn Nguyên ngưng trọng nhìn Hàn Đông Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro