Chương cuối( hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 197: Nhớ lại 3 A Lăng xuất hiện đúng lúc, một lần nữa bé may mắn thoát chết. A Lăng đưa tay che vết đạn trước ngực mình, tay kia nắm lấy tay cô bé, bắt đầu điên cuồng chạy trốn, Hoàng Viêm đằng sau chỉ cười, hình như đang hưởng thụ trò chơi đuổi bắt lấy mạng người. A Lăng cùng bé chạy đến phòng, mặc kệ vết thương trên người, cô dùng sức đẩy giường ra, dưới gầm giường lộ ra một lối đi. A Lăng, chị đang chảy máu kìa… Cô bé hoảng sợ nhìn chỗ máu không ngừng chảy ra, lo lắng hỏi. Cô chủ, chị không sao, vết thương nhỏ thôi mà, chị sẽ không chết, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, kéo tay bé nói, cô chủ, theo chị! Nhưng ba mẹ… Cô chủ, ông bà chủ chỉ tạm thời té xỉu, chút nữa chị sẽ đưa họ đi khám, sau đó chúng ta đi hái hoa được không? Cho nên em phải nghe lời, đi theo chị! Cô bé nhìn màu đen bên dưới hầm, hoảng sợ nói, đây là đâu? Bé cho tới giờ cũng không biết, dưới giường mình lại có một tầng hầm, mà có gì trong đó? A Lăng cố gắng mỉm cười, môi trắng bệch mở ra, chẳng qua là chỗ ẩn nấp, chúng ta trước đây chơi trốn tìm, em không tìm được chị là vì chị trốn ở chỗ này… Cô chủ, nhanh lên, chúng ta không thể bị tìm thấy, mau theo chị! Nhưng ba mẹ thực sự… không sao chứ? Dĩ nhiên, A Lăng đã gạt em bao giờ chưa? Bé dùng sức lắc đầu, từ lúc mới sinh ra, A Lăng chính là giúp việc riêng của bé, luôn ở cạnh quan tâm lo lắng bé, cho tới giờ cũng không gạt bé. Cô bé hơi nâng khuôn mặt tươi cười lên, sau đó dạ một tiếng, cùng đi với A Lăng vào hầm tối. Hầm này rất kỳ quái, rõ ràng bên ngoài toàn màu đen, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong không hề thiếu ánh sáng, không giống phòng của bé, trong này tất cả đều được làm bằng kim loại, hơn nữa còn được tự động hóa. Có cửa, có mật mã… Thật kỳ quái. A Lăng đưa bé đến một phòng bên trong, sau đó nhập mật mã, lấy một hộp nhỏ ra, đặt vào trong lỗ tai bé. Đây là cái gì? Thật khó chịu! Bé sờ lỗ tai, muốn lấy vật kia ra. A Lăng ngăn bé lại, sau đó nghiêm túc nói, cô chủ, đây là vật quý nhất của gia đình, là một cái chìa khóa! Em hãy nhớ không được tùy tiện đưa nó cho người khác, ai cũng không được, biết chưa? Chìa khóa? Vừa nãy ông ta hỏi chìa khóa chính là cái này sao? Dạ! Cô bé gật đầu, kiên định nói. A Lăng nhìn bé cười một tiếng, sau đó nhấn tường bí mật một lần nữa, một cánh cửa mở ra, A Lăng ôm mặt bé, vừa khóc vừa nói, cô chủ, từ giờ trở đi, em phải dùng sức chạy, không được quay đầu, không được dừng lại, chỉ chạy về phía trước, bất kể phía sau xảy ra chuyện gì, em chỉ cần chạy về phía trước, được không? Tại sao? Em không muốn chạy! Không được hỏi, em chỉ cần chạy là được rồi, cô chủ ngoan, nhất định phải chạy đi, biết không? Còn chị? Mặt A Lăng trắng bệch lộ ra nụ cười, cô nói, A Lăng sẽ đuổi theo cô chủ, nên cô chủ đừng để A Lăng bắt được, nếu A Lăng đuổi kịp, A Lăng không gọi bác sĩ cho ba mẹ em. Vừa nghe đến ba mẹ, cô bé vội vàng gật đầu nói, em biết em biết, em sẽ chạy, dùng hết sức chạy, không để A Lăng đuổi kịp. Được, cô chủ, em phải nhớ, nhất định sống hạnh phúc! Cô vừa dứt lời, liền đẩy bé vào cửa, nhìn lưng bé, mỉm cười đóng cửa lại, sau đó xoay người, nhìn người khác tiến vào. Đây là một căn phòng bí mật dưới lòng đất, có vào cũng có ra, nhưng lại cũng có vào không có ra, bởi vì ở đây bố trí sẵn một hệ thống tự động phát nổ, một khi nó hoạt động, không ai có thể thoát ra, mà cô phải ở đây cùng chết với người đàn ông kia. Cô nghe tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn, sau đó cười to, nhẹ giọng nói, cô chủ… Thật xin lỗi… A Lăng lừa em! Bùm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên sau lưng cô bé, bé đột nhiên dừng lại, muốn quay đầu, nhưng nhớ đến lời dặn của A Lăng, bé không dám xoay người. Đột nhiên bé nhớ mình có mang theo một cái gương nhỏ, liền vui vẻ lấy gương ra, sau đó nhìn vào trong gương, nhìn khung cảnh đằng sau. Một biển lửa, làm cho bé kinh sợ… Quay đầu lại, mái nhà ấm áp của bé đã không còn, chỉ thấy biển lửa mênh mông… Màu đỏ, màu đỏ, toàn bộ đều màu đỏ, hơn hai mươi người hầu trong nhà đều mang màu đỏ trên người… sàn nhà hay vách tường cũng toàn màu đỏ… trên người ba mẹ cũng toàn màu đỏ… người A Lăng cũng là màu đỏ… giờ trước mắt bé cũng là màu đỏ… màu của máu. Bé đưa hai tay ra, thấy tay mình cũng màu đỏ, dính rất nhiều máu. Không muốn! Không muốn! Bé hướng về phía biển lửa rống to, cổ họng đau rát, nóng hừng hực, nhưng bé không ngừng gọi. Lúc này bé biết, biết tất cả… Ba chết, mẹ chết, A Lăng cũng đã chết… Giờ chỉ còn mình bé, một mình bé… Một mình… Thật khủng khiếp… A a a A a a Từng tiếng gào thê thảm vọng đến tận trời cao, cô bé nhỏ không chịu nổi đả kích, ngất xỉu trên mặt đất… Một người đàn ông bí ẩn đi tới bên cạnh, nhìn cô bé, sau đó bế cô bé từ dưới đất lên, đưa bé đi khỏi nơi bi thảm. Khi bé tỉnh lại… là ở Đài Loan, nhìn người đi lại trên đường phố, hoảng hốt nói, đây là chỗ nào? Tôi… là ai?

Chương 198: Sụp đổ Âu Tiểu Thiển nhớ lại tất cả, cô hoảng sợ nhìn vết phỏng trên mặt Hoàng Viêm, run rấy không ngừng nói: “Là ông ta, là ông ta, chính ông ta đã giết ba mẹ, giết A Lăng, giết mọi người, là ông ta, là ông ta... Là ông ta...” Mọi người ngỡ ngàng, tại sao cô đột nhiên nói vậy? Cô rốt cuộc đang gặp chuyện gì? Nhưng Hoàng Viêm lại cười to, sau đó tà ác nói: “Cô rốt cuộc cũng nhận ra tôi còn cho rằng cô vĩnh viễn không nhớ được, ngày đó tôi bị gài bẫy, khi không một con giúp việc đùa bỡn, để cho cô chạy, còn biến tôi thành bộ dáng này, cũng may mạng tôi lớn, không chết, nhưng con giúp việc lại chết rất thê thảm, còn những người trong nhà nữa, tất cả đều bị đốt thành tro bụi, không thể phân biệt ai vào với ai, thật đáng thương... Đáng thương...” Nghe ông ta nói, Âu Tiểu Thiển trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, bộ dáng mọi người bị đốt, rất khủng khiếp... Nhìn cô sợ không ngừng run rẩy, Hoàng Viêm nói tiếp: “Cô không phải vẫn luôn tò mò tại sao tôi lại hãm hại nhà họ Âu, được, hiện tại tôi có thể cho cô biết chính vì cô ở nhà bọn họ, mà vật tôi muốn đang ở trên người cô, cho nên tôi cố ý đưa tin giả cho Hàn Nguyên, để ông ta thâu tóm tài sản nhà họ Âu, để cho bọn họ tan cửa nát nhà, nhưng tôi lại không ngờ cô gia nhập Thiên Chi Quốc, cũng thật là, cô được Thiên Chi Quốc bảo hộ mười mấy năm, bọn tôi chờ, chờ mãi... Rốt cuộc đến ngày này đúng là quãng thời gian dài, cũng hơn hai mươi mấy năm rồi... Lần này tôi nhất định không thất bại, nhất định lấy được chìa khóa!” “Ông nói gì?” Âu Tiểu Thiển không thể tin được nhìn ông ta nói: “Ông chính vì hòn đá kia nên giết hết người nhà tôi?” Ông ta rốt cuộc là thứ gì? Ma hay quỷ? Dù sao ông ta tuyệt đối không phải con người, không có chút nhân tính. “Không sai, tôi chính là muốn cái chìa khóa, vì nó mà chuyện gì cũng có thể làm. Hơn nữa chuyện này là do cô sai nếu như cô đưa chìa khóa cho tôi, những người kia cũng không phải chịu khổ, họ chết toàn bộ là do cô, phải nói người giết bọn họ... Chính là cô!” “Không!” Âu Tiểu Thiển lớn tiếng kêu, tinh thần hoàn toàn tuyệt vọng. Là cô hại bọn họ sao? Đều là lỗi của cô, đây hết thảy là lỗi của cô. Không phải lỗi của Hàn Nguyên, cũng không phải lỗi của người đàn ông này nhưng là của cô... Người giết chết bọn họ... Chính là cô! “Không, không phải tôi, tôi không giết bọn họ, không phải tôi, không phải tôi...” Cô ra sức ôm lấy đầu đau như muốn nổ tung. Không thể chịu đựng được, không thể tiếp thu chuyện này... Thì ra hết thảy là do cô sao? “Là tôi, là tôi... Tất cả đều là lỗi của tôi... Là tôi...” Cô ngơ ngác mất hồn nói như trẻ con. Hàn Đông Liệt bên cạnh thấy dáng vẻ điên loạn của cô, hoảng hốt nắm lấy bả vai cô nói: “Tiểu Thiển, em mau tỉnh, đây không phải lỗi của em, em đừng nghe ông ta nói, đây hết thảy không phải là lỗi của em...” “Không, là lỗi của tôi, tôi hại ba mẹ tôi, tôi hại A Lăng, tôi hại chị hai, hết thảy đều do tôi, tại tôi... Tôi là hung thủ, tôi chính là hung thủ!” Cô lớn tiếng hầm hừ, thần kinh vốn không thể trải qua đả kích như vậy, cuối cùng té xỉu trong lòng Hàn Đông Liệt.

Chương 199: Kết truyện “Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, em tỉnh lại, tỉnh lại…” Hàn Đông Liệt dùng sức lắc mạnh thân thể cô, nhưng vẫn không khiến cô tỉnh. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh không rõ lắm, nhưng anh biết đầu cô nhất định đã trải qua nhiều đả kích. Anh giờ phải làm gì, phải làm gì mới có thể trợ giúp cô? “Tiểu Thiển…” Anh gọi, ôm cô vào trong ngực. Hoàng Viêm đứng ở bên kia hỏi Three giả: “Tìm được chưa?” “Chưa, vẫn chưa thấy!” Hoàng Viêm cau chặt mày: “Chết tiệt, rơi ở đâu?” Ông ta có chút khẩn trương, cũng có hưng phấn, theo đuổi hai mươi mấy năm, rốt cục phải cầm được trong tay, loại tâm tình này không gì có thể so sánh được. Nhưng trước tiên phải giải quyết tình huống hiện tại. Thương tích của anh ta không nhẹ, một người hôn mê, hiện tại chỉ còn Hàn Đông Liệt là không bị ảnh hưởng. Ông ta chĩa súng vào thẳng ngực Hàn Đông Liệt, sau đó… Pằng – một tiếng súng nữa vang lên, Hoàng Viêm kinh ngạc mở to mắt. Không ngờ Lôi Minh bị thương lúc này lại nã ông ta một phát súng, sơ suất quá, cứ tưởng anh ta đã chết, đúng là sát thủ ma quỷ của Thiên Chi quốc. Lôi Minh thấy Hoàng Viêm trúng đạn, nhìn Hàn Đông Liệt cười nói: “Mau đi, đưa cô ấy đi.” “Chúng ta cùng đi!” Anh kiên định nói. “Ha ha ha…” Lôi Minh cười lớn: “Anh là thằng ngốc sao? Nếu như lúc này tình địch của anh là tôi đây chết, sau này sẽ không thể kiếm chuyện với anh, anh phải vui vẻ mà nhanh chạy đi chứ, tên ngốc!” “Dù sao cũng phải cứu người, chuyện này tôi không làm được!” Hàn Đông Liệt kiên định nhìn anh, sau đó đỡ anh ta dậy: “Chúng ta cùng đi!” “Lũ khốn, chúng mày đừng hòng chạy thoát!” Hoàng Viêm nói xong cầm súng nhắm thẳng Hàn Đông Liệt. Pằng – tiếng súng vang lên, Lôi Minh chắn trước mặt Hàn Đông Liệt, thay anh nhận phát súng. “Anh…” Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn. “Đừng hiểu nhầm… Tôi không cứu anh… Tôi chỉ…” Anh vừa nói vừa nhìn về phía Âu Tiểu Thiển đang hôn mê. Vì người phụ nữ này, anh đã quên đi bản thân mình. Anh vĩnh viễn ghi nhớ lần đầu tiên gặp mặt cô, cô nhìn anh mỉm cười, lau máu trên mặt anh. Từ lúc đó anh đã yêu cô, yêu nụ cười của cô, cho nên anh thề xả thân mình vì cô. Chết cũng tốt, bởi vì cô căn bản không yêu anh, so với sống mà không có được tình yêu của cô, vậy chết còn hạnh phúc hơn. Chẳng qua từ giờ anh sẽ không được nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô nữa… “Đi mau!” Anh đột nhiên rống to, sau đó dùng toàn bộ khí lực chặn Hoàng Viêm lại. Hàn Đông Liệt nhìn anh, rồi nhìn Tiểu Thiển trong ngực mình, anh không thể mang anh ta cùng đi, nhưng đi tới trước mặt Three giả, bỗng nhiên bị chặn lại. “Bắt chúng lại, tuyệt đối không để chúng chạy thoát!” Hoàng Viêm lớn tiếng ra lệnh. Nhưng Three giả lại hướng về phía Hàn Đông Liệt cười một tiếng, nói: “Anh đi đi!” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, không ngờ tên này lại thả họ? Tại sao? “Còn không mau đi?!” Anh không kịp suy nghĩ nữa, ôm Âu Tiểu Thiển chạy nhanh ra khỏi biệt thự. Three giả đứng một bên, nhìn hai người bị thương đang không ngừng dây dưa. Đột nhiên, Lôi Minh dùng lực toàn thân ôm lấy ông ta, sau đó cười lớn: “Ha ha, hôm nay ông đừng hòng chạy, lúc trước bị nổ một lần không chết, vậy thử lần nữa, tôi xem ông sống được hay không?” Hoàng Viêm kinh ngạc trợn to mắt, vết sẹo trên mặt dãn ra càng thêm dữ tợn: “Mày nói gì?” “Không hiểu tiếng Hoa sao? Tôi đã đặt bom hẹn giờ bốn phía, chút nữa thôi nơi này sẽ không khác gì biển lửa, ông nhất định phải chết! Từ trước tới nay tôi đã muốn giết ai, kẻ đó phải mất mạng!” Nghe xong Hoàng Viêm bắt đầu hốt hoảng, ông ta ra sức giãy dụa, nhưng bị kẹp gắt gao, ông ta bắt đầu bắn loạn xạ, cho đến khi hết đạn, anh ta vẫn không chịu buông ra, chết cũng không buông. “Mau, mau tới giúp tôi, mau…” Ông ta hốt hoảng thỉnh cầu Three giả. Nhưng Three giả chỉ mỉm cười nhìn ông ta, không hề tỏ ra muốn giúp. Anh ta khom lưng nhặt bảo thạch đen lên, sau đó xoay người vẫy tay nói: “Bye bye, ông chủ!” “Cái gì? Mày dám phản bội tao? Kẻ phản bội, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định giết chết mày!” Ông ta lớn tiếng hầm hừ, nhưng thanh âm nghe rất tuyệt vọng. Bùm! Tiếng nổ thật lớn, cả biệt thự trong nháy mắt chìm trong biển lửa, giống như chuyện xảy ra cách đây hai mấy năm, chỉ khác là, bầu trời lúc đó màu đen, còn lúc này lại trong xanh… Đằng xa, một người đàn ông bí ẩn đứng trên cỏ, nhìn biệt thự bị thiêu đốt, nhẹ thở ra. “Zero, sao rồi?” Three giả nhìn bóng lưng ông ấy, nói: “Đã xong, đây là chìa khóa mà ngài cần.” “Đây là nhiệm vụ, là trách nhiệm của tôi!” Zero nhẹ cúi đầu, cung kính nói, lập tức nghi vấn: “Nhưng tôi không hiểu, tại sao hiện tại boss mới lấy đi chìa khóa này? Rõ ràng hai mươi mấy năm về trước, ngài cứu Tiểu Thiển, lúc đó có thể lấy ngay, tại sao lại giao cô ấy cho nhà họ Âu, mà không trực tiếp đưa về Thiên Chi quốc?” “Đối với một cô bé mất trí nhớ, bị đả kích nghiêm trọng, tôi làm được gì? Chỉ có thể rèn luyện cô ấy mà thôi, cô ấy muốn tình thân, tôi không thể cho được!” “Nhưng ngài cũng có thể lấy chìa khóa về?” “Tôi không muốn lấy đồ của cô ấy…” Ông thâm trầm nói. Zero bất ngờ, thì ra boss cũng có tình cảm, hay chỉ đối với Âu Tiểu Thiển mới như vậy? “Rốt cục chìa khóa này để làm gì? Tại sao Hoàng Viêm lại muốn nó?” Anh ta hỏi. “Không biết, đây rốt cục là gì? Lời đồn về nó rất nhiều, có người nói là kho báu, có người nói là thuốc trường sinh, nhưng thật sự là gì? Cậu muốn nhìn chút không?” “Không, không cần, tôi cảm thấy những thứ đó rất xa vời!” “Ha ha, chính vì cậu như vậy, cho nên mới là người mà tôi tin tưởng nhất!” Boss liếc mắt lần cuối về phía biệt thự, sau đó nói: “Tôi cảm thấy đây là kết thúc tuyệt nhất… Đi thôi, chúng ta nên trở về!” “Vâng!” Bệnh viện Âu Tiểu Thiển lẳng lặng nằm trên giường bệnh, bác sĩ làm đủ loại xét nghiệm, nhưng kết quả lại… “Rốt cục có chuyện gì? Cô ấy khi nào mới tỉnh lại?” Hàn Đông Liệt vội vàng hỏi. Gương mặt bác sĩ không vui, than thở: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, nhưng không phát hiện trên người cô ấy có vấn đề gì, chỉ có thể nói, chính bản thân cô ấy không muốn tỉnh lại. Bởi vì đả kích quá mạnh, cho nên tiềm thức cứ muốn ngủ say…” “Ông nói sao? Nếu không có vấn đề, cũng phải nhanh làm cô ấy tỉnh, sao cứ để cô ấy hôn mê mãi?” Hàn Đông Liệt tức giận rống to. “Xin lỗi anh Hàn, chúng tôi đã tận lực, tuy nhiên, tôi có tin tốt cho anh!” Vừa nghe tin tốt, mặt anh liền giãn ra. “Tin gì?” Hàn Đông Liệt tò mò. Bác sĩ mỉm cười, vui vẻ nhìn Hàn Đông Liệt nói: “Chúc mừng anh sắp được làm cha!” Làm cha? Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi: “Ý của ông là?” “Vợ anh có bầu một tháng, đủ chín tháng, anh có thể làm cha!” Bác sĩ mỉm cười giải thích. “Làm cha… Tôi sắp được làm cha!” Đây chính là chuyện vui, nhưng tại sao chỉ có mình anh được nghe chuyện này? Tiểu Thiển, em mau tỉnh lại, hôn lễ của chúng ta còn chưa tổ chức, em quên rồi sao? Em đã hứa nhất định hôm nay sẽ lấy anh cơ mà! Đã hứa rồi thì không thể đổi ý… Em là kẻ lừa đảo! Phòng bệnh. Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Three từ từ đi vào, đã lâu không xuất hiện, lúc này bởi vì bệnh nặng nên sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Đi tới mép giường Âu Tiểu Thiển, anh đặt hoa bách hợp trắng lên đầu giường, sau đó dịu dàng nhìn mặt cô. “Mèo lười, em còn muốn ngủ tới bao giờ? Nhanh tỉnh lại!” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng vô cùng chắc chắn. Vừa rồi ở hành lang nghe bác sĩ trao đổi cùng Hàn Đông Liệt, biết được tình trạng hiện tại của cô. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô, nói tiếp: “Thật xin lỗi, anh đột nhiên biến mất, là bởi vì mắc bệnh nan y, lúc trước đã hứa ở cạnh em cả đời này, nhưng lại không làm được! Anh không muốn em thấy bộ dạng này của mình, càng không muốn để em thấy anh chết, không muốn em khóc, nên lựa chọn rời xa…” “Vốn tưởng rằng không gặp lại em thì tốt hơn, không ngờ em gặp phải chuyện lớn, thật xin lỗi, không thể ở cạnh lúc em đau khổ nhất…” “Nếu như anh nói, chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, em có thể lập tức tỉnh lại hay không?” “…” Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng thở nho nhỏ của cô. Three khổ sở nhăn mày, mắng cô: “Cô gái hư, lại tàn nhẫn với anh như vậy… Thôi thì, coi như anh chết cũng vĩnh viễn ở cạnh em, bởi vì… Anh yêu em!” Anh nói hết lời, lần đầu tiên có dũng khí hôn lên trán cô… Lúc Hàn Đông Liệt trở về phòng, phát hiện đầu giường có một bó hoa bách hợp trắng. Anh ta tới? Nhìn bó hoa kia, anh liền nghĩ đến Three! Anh đi tới bên giường, cắm hoa vào trong bình, sau đó ngồi cạnh giường nắm lấy tay Âu Tiểu Thiển, khẽ mỉm cười nói: “Bà xã, em biết không? Em mang thai rồi, trong bụng em là con của chúng ta…” “Đừng ngủ nữa, mọi chuyện qua rồi, sau này sẽ không còn thương tâm, cho nên... Mở mắt ra, được không?” Hàn Đông Liệt nhìn mặt cô lúc ngủ, trong lòng đau đớn. Anh quay đầu nhìn đồng hồ, đã sắp đến nửa đêm, ngày hôm nay sắp tàn, lời thề của cô trở thành lời nói dối. “Tiểu Thiển, anh xin em, mau tỉnh lại, xin em…” Hàn Đông Liệt nghẹn ngào, vùi đầu vào chăn, nước mắt bắt đầu thấm ướt chăn. Kim giây, kim phút, kim giờ cùng nhau điểm số mười hai, ngày thành hôn đã qua… Chỉ mới qua vài giờ, tim của anh đau đớn, không biết còn có thể nhẫn nại thêm được bao lâu… “Âu Tiểu Thiển, em là kẻ lừa đảo, không phải đã hứa gả cho anh sao? Còn chưa nghe được lời tuyên thệ của em…” Thời gian từ từ trôi, một ngày lại một ngày, thoáng cái đã chín tháng, nhưng chưa hề có giây phút thoải mái nào... Hàn Đông Liệt mỗi ngày đều cố sống, kể từ khi Âu Tiểu Thiển hôn mê, nụ cười trên mặt anh đã biến mất, mỗi ngày đều làm việc, ăn cơm, sau đó đến bệnh viện, ngủ bên cạnh cô, sáng hôm sau, cố gắng mỉm cưởi nói với cô: “Bà xã, chào buổi sáng...” Anh nhìn bụng cô ngày một lớn, mỗi ngày đều cùng đứa bé trong đó nói chuyện. Sau đó hướng về phía Âu Tiểu Thiển kể lại mình đã nói gì với nó. Lần đầu tiên đứa bé cử động trong bụng cô, anh vui mừng nói với cô: “Bà xã, em cảm thấy không? Con của chúng ta nói em đó, nó nhất định đang rất tức giận, bởi vì mẹ nó không nói với nó câu nào, cho nên em mau tỉnh lại, sau đó lại ngủ, nói một câu cũng được mà...” Lần thứ hai đứa bé động đậy trong bụng cô, anh lại vui vẻ nói: “Bà xã, con của chúng ta hiếu động như vậy, em đoán là trai hay gái? Đặt tên gì? Không bằng em thay nó dặt tên đi, đặt cái tên dễ nghe một chút. Tên gì đây? Anh chờ em nói cho anh!” Đứa bé nhiều lần cử động trong bụng cô, anh cau mày nói: “Bà xã, em đúng là người mẹ vô trách nhiệm, toàn để anh phụ trách dưỡng thai. Em phải giúp một tay mới đúng, nhanh tỉnh, thừa dịp nó chưa chào đời dạy cho nó vài bài học, được không?” Không biết bao lần anh nói với cô, nhưng chỉ có tiếng thở đáp lại... Hai mắt nhắm chặt kia, rốt cục khi nào mới mở ra. Anh đang đợi, luôn luôn đợi chờ, anh cũng tin, vẫn luôn tin... Tiểu Thiển, em nhất định sẽ tỉnh lại! Nhất định! Phòng giám đốc. “Giám đốc Hàn, trà mà anh gọi!” Tuyết Nhi mặc đồng phục chính thức, dịu dàng cười đặt trà lên bàn, sau đó lẳng lặng về chỗ ngồi. Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Giang Minh Húc đi tới, đặt văn kiện lên bàn làm việc, nói: “King, đây là tài liệu anh cần, tôi đã sửa lại, hiện tại đã đến giờ tan sở, chúng tôi đi được chưa?” Khi nói “chúng tôi”, anh cố ý liếc nhìn Tuyết Nhi bên cạnh. Tuyết Nhi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống. Hàn Đông Liệt ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Hai người về trước đi!” Anh vừa dứt lời, Tuyết Nhi liền khôi phục vẻ nghịch ngợm cá tính, đi đến bên cạnh Giang Minh Húc, cùng anh ra khỏi phòng làm việc. Tút tút tút Điện thoại Hàn Đông Liệt vang lên, anh vừa xem văn kiện vừa đặt di động bên tai, “Alo...” Giây kế tiếp, anh kinh ngạc trợn to mắt: “Anh nói gì? Phẫu thuật? Không phải mai mới sinh sao? Sao lại ra trước?” Chết tiệt sao lại như vậy? Anh nên làm gì đây? Lại là sinh mổ (c-section), anh lập tức phải làm cha, không được, phải mau đến bệnh viện. Anh hốt hoảng để cây viết trong tay xuống, sau đó nhanh chóng chạy vọt ra khỏi phòng làm việc, đuổi kịp cả Giang Minh Húc và Tuyết Nhi, cùng bọn họ vào thang máy. “Anh Đông Liệt, xảy ra chuyện gì? Sao anh gấp như vậy?” Tuyết Nhi tò mò hỏi. Hàn Đông Liệt khẩn trương nhìn cô trả lời: “Sinh... Sinh... Sinh...” “Sinh gì vậy?” Giang Minh Húc và Tuyết Nhi lần đầu nhìn thấy anh lắp bắp. “Sinh, sắp sinh rồi, tôi sắp làm cha!” Anh vui vẻ cười, đã lâu rồi không thấy anh cười như vậy. “Sao? Hôm nay? Trời ơi!” Tuyết Nhi kinh ngạc Giang Minh Húc bên cạnh lại mỉm cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, nhớ mời chúng tôi một bữa!” “Không thành vấn đề!” Nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, Giang Minh Húc và Tuyết Nhi an lòng mỉm cười, không chừng đứa bé này ra đời sẽ làm thay đổi cuộc sống của anh. Bệnh viện Hàn Đông Liệt kích động nắm tay Âu Tiểu Thiển, chạy theo băng ca sau đó không ngừng giải thích cho Âu Tiểu Thiển vẫn đang hôn mê: “Bà xã, em sắp làm mẹ, nhất định phải cố gắng, đừng chịu thua đứa bé, ngay cả khi nó sinh ra, anh hi vọng em có thể mở mắt nhìn con chúng ta!” Cô được đưa vào phòng phẫu thuật, Hàn Đông Liệt khẩn trương đi tới đi lui, không biết làm gì, tâm tình vui sướng toàn bộ biểu lộ trên mặt. Thời gian từ từ trôi, anh đứng ngồi không yên, nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, lòng càng thêm lo lắng. Tại sao lại lâu như vậy? Sinh con đều lâu như vậy sao? Không phải là sinh mổ sao? Mổ bụng, lấy ra là xong? Sao lâu vậy? Lâu quá... Bên trong phòng phẫu thuật, đứa bé được bác sĩ lấy ra thành công, sau đó y tá đánh lên mông bé một cái, trong nháy mắt, đứa bé khóc oa một tiếng. Bên ngoài phòng nghe được tiếng con nít khóc, Hàn Đông Liệt rốt cuộc cũng yên tâm. Tại thời điểm đó, ngón tay Âu Tiểu Thiển giật giật, mắt cũng giật giật theo, y tá phát hiện, lập tức nói với bác sĩ: “Bác sĩ Lý, sản phụ có ý thức!” Bác sĩ kinh ngạc nhìn, theo lý thuyết cô đã được tiêm thuốc mê, không thể nào có ý thức, tại sao tay còn động đậy? Mặc dù rất nhẹ, nhưng chính xác tay còn động. “Mau khâu vết mổ lại, sau đó giao cho bác sĩ phụ trách!” “Vâng!” Hàn Đông Liệt nghe tin này, vô cùng vui vẻ, vui không diễn tả được. Nhưng sau đó lại thất vọng, Âu Tiểu Thiển không tỉnh lại, bác sĩ nói cử động kia chỉ là phản ứng của hệ thần kinh, nhưng Hàn Đông Liệt lại cảm thấy, cô cũng muốn tỉnh bởi vì trùng hợp ngày sinh của đứa bé cô lại cử động. Cô nhất định sẽ tỉnh lại, anh tin chắc là như vậy... Đứa bé ngày một lớn lên, rất xinh đẹp, mặt bầu bĩnh, thần kỳ nhất là, chỉ cần đặt đó gần Âu Tiểu Thiển, nó sẽ cười không ngừng, giống như đang nói chuyện với cô, rất vui vẻ... “Con ngoan, ba sẽ quay lại ngay, con nói chuyện với mẹ một lúc nhé.” Hàn Đông Liệt cẩn thận đặt nó cạnh Âu Tiểu Thiển, sau đó quay người đi pha sữa. Đứa bé không ngừng giãy dụa, lật bên này lại lật bên kia, sau đó nhìn mặt Âu Tiểu Thiển, cười đưa tay sờ mặt cô, khi chạm vào, nó vui vẻ cười thành tiếng... Bên này, lông mày Âu Tiểu Thiển run lên, sau đó đôi mắt từ từ mở ra cô nhẹ xoay đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh, nó nhìn cô cười, không ngừng cười, hình như đang nói “mẹ”. Âu Tiểu Thiển ngơ ngác nhìn, khóe miệng cũng mỉm cười... “Con à, ba pha xong rồi, con có thể uống...” Hàn Đông Liệt vừa nói vừa xoay người, kinh ngạc ngưng tay. Anh hoan hỉ nói: “Bà xã... Em mau đặt tên cho con đi...” Hoàn

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ỦNG HỘ CÂU TRUYỆN. HẸN GẶP LẠI VÀO MỘT NGÀY KHÔNG XA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro