Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Thiên Thiên thích mèo, nhìn thấy mèo xinh đẹp như vậy tự nhiên nhịn không được muốn gần gũi.

Cô sợ đến gần mèo con quá nó sẽ sợ hãi chạy đi, cho nên cố tình cách xa một mét ngồi xổm xuống, trong miệng nhẹ giọng kêu Meo meo để hấp dẫn chú ý của mèo trắng nhỏ.

Ngoài dự đoán là mèo trắng thế nhưng  không sợ, bước mèo ưu nhã lại đây, nhếch lên đuôi ta lông xù xù cọ cọ chân trái Thiên Thiên, buồn quá.

Tiểu bảo bối, mi thật đúng là không sợ người lạ a. Tả Thiên Thiên xoa xoa bên chân cầu tuyết: Có đói bụng không? Có muốn ăn chút đồ ăn không

Meo ~

Nhân loại ôn nhu.

Ta coi như mi đồng ý, trước cùng chị vào nhà ăn một chút gì, lại chờ chủ nhân mi tới tìm mi đi.

Tả Thiên Thiên thử thăm dò duỗi đến dưới nách mèo trắng, thấy mỗ mèo không có giãy giụa, lúc này mới nhẹ nhàng nhấc nó ôm lên.

Cảm nhận được sức nặng mềm mại trong lòng, cô nhịn không được đem mèo ước lượng nhìn lên hai lần, trêu chọc nói: Không nghĩ tới nhìn qua mèo con đẹp như vậy mà bế lên còn khá nặng, chủ nhân mi nhất định đối với mi rất tốt đi.

Meoo, meo ~

Nhóm mèo vừa rồi vây quanh ở cửa cũng không rời đi, lúc này thấy mèo trắng ngoài cửa được vào, một hai đều vô cùng hưng phấn.

Không phải ở bên chân trái Thiên Thiên đảo quanh, thì là muốn mượn dùng một bên quầy, nhảy lên người Tả Thiên Thiên.

Tả Thiên Thiên chỉ có thể nghiêm khắc quát lớn: Pudding không thể bám quần ta, sẽ làm quần rách.

Các khách hàng cũng tò mò đối với mèo con khiến cho đám mèo xôn xao.

A, đây là vạn mèo mê hả?

Lớn lên cũng rất đẹp, giống như tiểu tiên nữ, nhìn không giống mèo hoang bên ngoài.

Khách hàng cũng khá nhiều là người trẻ yêu mèo, Tả Thiên Thiên nói chuyện cùng bọn họ cũng rất thoải mái: Chắc là mèo nhà ai đi lạc, tôi đi vào cho nó ăn trước, chờ chủ nhân nó tới tìm nó, các bạn cùng chơi với đám Nhị Lục trước đi.

Nói xong Tả Thiên Thiên liền đưa mèo tới tầng hai.

Tuy mèo trắng hơn phân nửa không phải mèo hoang, nhưng cũng không phải mèo nhà mình.

Tả Thiên Thiên không rõ lắm, cô không biết mèo này có tiêm vaccine chưa, hoặc mang theo bệnh khuẩn gì, cho nên cô sẽ không mạo muội để mèo trắng tiếp xúc cùng mèo nhà mình và khách hàng.

Trong phòng ở tầng hai.

Tả Thiên Thiên trước dùng khăn ướt của sủng vật đơn giản lau lông và tứ chi của mèo trắng, sau đó liền gấp không chờ nổi xoa bóp đệm thịt phấn nôn của mèo trắng, lại chấm chấm mũi nhỏ mềm mại của mèo.

Yêu thích không buông tay như si hán, đến khi hút mèo hút đến cảm thấy mỹ mãn, cả người đều tràn ngập hạnh phúc phấp phới, Tả Thiên Thiên lúc này mới đứng dậy lấy một ít miêu lương đổ ra cho mèo trắng, đồ ăn vặt cùng ổ mèo, đi xuống dưới xem cửa hàng.

Nếu chủ nhân mèo trắng nhỏ tới, cô cũng có thể kịp thời trả mèo.

Nhưng đã gần hết một ngày, các khách hàng đều lục tục đi, Tả Thiên Thiên đưa nhóm meo meo đã làm cả ngày vào trong lồng, lại dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi trong tiệm, bàn ghế cũng sắp xếp chỉnh tề, đến lúc sắc trời hoàn toàn tối, cũng không có bất kỳ ai tới tìm này mèo.

Không nên a, mèo đáng yêu như vậy chạy mất mà người chưa tìm sao?

Cô gái cùng mỗ mèo bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Nửa ngày, Tả Thiên Thiên lại lần nữa mở miệng: Ta muốn tan tầm về nhà, mi trước ngoan ngoãn ở trong tiệm ta đi.

Cứ như vậy, buổi tối thứ hai Kẹo Bông Gòn tìm không thấy nhà trôi qua ở một quán cà phê mèo.

Rạng sáng ngày thứ hai, lúc nhân loại lâm vào giấc ngủ sâu.

Kẹo Bông Gòn đột nhiên ngẩng lên đầu, tai hình tam giác phấn nộn dựng cao lên, đôi mắt dị sắc không chớp mắt nhìn chằm chằm một hướng.

Không biết vì nguyên nhân gì, sau khi từ cửa hàng thời trang chạy đi, Kẹo Bông Gòn rất nhạy bén với biến hóa xung quanh mình.

Vừa rồi nó ngửi được một cỗ hơi thở cường đại, luồng hơi thở này và cỗ khủng bố thuần túy ở trong tiệm quần áo không giống nhau, lực hấp dẫn đó làm Kẹo Bông Gòn cảm thấy an toàn đồng thời lại đan xen cảm giác nguy hiểm.

Cảm giác vi diệu phức tạp kia kích thích Kẹo Bông Gòn lông cả người đều dựng lên, nó nhảy ra khỏi ổ mèo, nhảy lên mép cửa sổ.

Cửa sổ có trang bị vòng chống trộm, hơn nữa tầng hai thường không có mèo đi lên cho nên Tả Thiên Thiêntheo  thói quen chỉ đóng cửa sổ ở một tầng để phòng muỗi chui vào, nhưng vì nguyên nhânnhư vậy lại vừa lúc tiện cho Kẹo Bông Gòn.

Chuyện mở cửa sổ này, trước lạ sau quen.

Móng vuốt nhỏ ngoắc một cái, cửa sổ liền mở ra, Kẹo Bông Gòn nhẹ nhàng xuyên qua vòng bảo hộ, quay đầu nhanh chân chạy, đi tìm cái ngọn nguồn của hơi thở kia.

Không đến năm phút, Kẹo Bông Gòn liền tới một chỗ đống rác to, hương vị hôi thối làm nó nhịn không được nhún nhún chóp mũi, nhất thời do dự đi lên.

Nhưng hơi thở hấp dẫn đến từ kia nói chung quy đã áp qua chướng ngại tâm lý.

Kẹo Bông Gòn bò lên trên đống rác, nó tận lực tránh đi những chất lỏng ghê tởm sền sệt không biết tên, dẫm lên hộp đồ ăn vặt, túi chuyển phát nhanh, giấy quảng cáo và đồ vật linh tinh để tìm kiếm.

Rốt cuộc ở góc đống rác phát hiện một người đàn ông, đối phương nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết sống hay chết.

Nó nhẹ nhàng nhảy, linh hoạt mà nhảy đến lên người đàn ông, liếm liếm gương mặt dơ bẩn của nam nhân, lộ ra ngũ quan cùng gương mặt lạnh lùng sắc bén của anh.

Dựa theo thẩm mỹ của con người, người này hẳn là thuộc về loại rất đẹp trai đi.

Kẹo Bông Gòn gục đầu xuống, chóp mũi ngửi ngửi cổ người đàn ông.

—— Không sai, chính là hơi thở này, làm mèo rất có cảm giác an toàn. Chỉ ngửi mà Kẹo Bông Gòn đều nhịn không được muốn dính chặt cọ lên ngực người đó.

Nhưng Kẹo Bông Gòn không có làm vậy, mà là xoay người nhảy vào bụng người đàn ông một chút, cảm nhận được cơ bắp co dãn săn chắc dưới chân, nó vừa lòng mà lắc lắc cái đuôi.

Rất cường tráng, vô cùng thích hợp làm sen lâm thời cho nó

Meooo?!

Một con bàn tay to đột nhiên nắm sau cổ Kẹo Bông Gòn, lập tức xách mỗ mèo lên.

Kẹo Bông Gòn không kịp giãy giụa liền bỗng chốc đối mắt với một đôi mắt đặc sệt màu đen còn hơn đêm tối, thâm thúy, lạnh nhạt.

Lục Tục Sinh thật ra không có hôn mê, sở dĩ tê liệt ngã xuống chỗ này cũng chỉ vì mới thoát khỏi từ cái thế giới khủng bố kia, thân thể hỗn loạn căng chặt một thời gian dài rốt cuộc hưng phấn về nhà, khiến cho tinh thần anh quá mức mệt mỏi không muốn nhúc nhích, chỉ muốn nghỉ ngơi.

Anh chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, đột nhiên cảm giác một cái thân ảnh nho nhỏ tới gần, có thể ở 〔vô hạn trò chơi〕 sinh tồn đến nay, Lục Tục Sinh cho dù nhắm hai mắt cũng có thể biết rõ tình huống bên người.

Nhưng bởi vì đồ vật tới gần kia thật sự quá mức nhỏ yếu, cho nên Lục Tục Sinh cũng không có động tác dư thừa, anh yên lặng, trước nhìn xem tiểu gia hỏa này muốn làm gì.

Kết quả là, đồ vật kia mang theo đầu lưỡi nhỏ đầy gai ngược thong thả liếm láp cổ anh mang đến xúc cảm ướt nóng, khó chịu làm anh nổi da gà.

Cùng với bụng bị một đạp thật mạnh, móng vuốt nhòn nhọn chọc lên eo anh, không đau nhưng lại rất buồn.

Không hề nghi ngờ đây là một con mèo.

Lục Tục Sinh tưởng mèo hoang lưu lạc lại đây.

Kết quả mở mắt ra, mới phát hiện mèo con trong tay sạch sẽ màu trắng tuyết, lông dài bóng loáng nhu thuận, thế nhưng không có dây buộc, hơn nữa một đôi mắt uyên ương màu lam và màu vàng càng cho cầu tuyết này thêm vài phần nghịch ngợm đáng yêu.

Rõ ràng là mèo được người ta nuôi.

Lục Tục Sinh không khỏi có chút hoảng hốt, mình đã bao lâu chưa thấy qua sinh vật vô hại mềm mại như vậy?

Ở trong trò chơi hoàn toàn không có khái niệm thời gian, anh chỉ biết mình đã trải qua mười sáu trận trò chơi, từ lúc bắt đầu mạo hiểm sống sót đến thành thạo như bây giờ, thật sự đã trải qua quá nhiều.

Người đàn ông hình như rất cẩn thận mà đem mèo con thả lại trên mặt đất, từ lâu trong hoàn cảnh sinh tồn, làm anh không biết nên đối mặt với loại động vật nhỏ yếu ớt này như thế nào.

Có lẽ anh chỉ hơi dùng lực, con mèo này liền không cẩn thận sẽ bị mình bóp chết.

Có lẽ động tác của anh hơi lớn, con mèo này liền sẽ bị mình làm ngã chết.

—— Cho nên phải cẩn thận một chút.

Sau khi nhẹ nhàng thả ra, Lục Tục Sinh đứng lên vỗ vỗ bụi trên người mình.

Anh không có quay đầu lại xem con mèo kia, mà lo nâng bước ra khỏi bãi rác không người, bên ngoài người đi đường rất ít, chỉ có đường phố trụi lủi cùng đèn đường yên lặng chiếu sáng.

Ánh trăng chiếu xuống, tay Lục Tục Sinh đút túi, bằng trực giác chọn cái phương hướng đi đến phía trước, đây chắc là đường về nhà đi, có lẽ vậy (?).

Anh ở trong trò chơi thật sự ngốc quá lâu, lâu đến nỗi đã bắt đầu mơ hồ không rõ đâu mới là hiện thực.

Mặc kệ thế nào, trong chốc lát về nhà tùy tiện nấu ăn rửa mặt, sau đó lại ngủ một giấc, anh tuyệt đối muốn ngủ tới khi trời đất tối sầm, Lục Tục Sinh muốn như thế.

Nhưng Tầm mắt nóng rực sau lưng như kim chích, làm người muốn bỏ qua đều khó, Lục Tục Sinh đột nhiên quay đầu.

Chỉ thấy vừa rồi mèo con kia liền dừng lại cách anh một mét không xa, mở to đôi mắt dị sắc thiên chân vô tà gắt gao nhìn chằm chằm anh.

Lục Tục Sinh híp híp mắt, làm như không thấy không để ý tới nó, tiếp tục đi về phía trước trong chốc lát, sau đó lại lần nữa đột ngột quay đầu.

Mèo con như cũ ngồi xổm cách một mét, nghiêng đầu nhỏ nhìn anh, hiển nhiên là lặng lẽ đi theo.

Anh giật giật khóe miệng.

Đây là Ăn vạ anh?

Lục Tục Sinh lấy tay từ trong túi ra, ngón trỏ khớp xương rõ ràng ngoắc một cái với mèo con.

Vốn dĩ anh không muốn được đáp lại, đơn thuần chỉ là thuận tay trêu đùa mà thôi.

Ai biết mèo con kia cư nhiên thật sự ưu nhã nện bước chậm rãi đi trước người anh nằm xuống, ngửa đầu nghiêng đầu nhìn anh, cặp mắt uyên ương tròn xoe kia được đèn đường chiếu xuống cực kỳ sáng ngời.

Dưới ánh mắt giằng co, Lục Tục Sinh thỏa hiệp, anh ngồi xổm xuống, tiếng nói có chút khàn khàn: Muốn đi theo tao?

Mèo con dáng ngồi đoan trang, hai cái móng vuốt nhỏ rụt rè cũng để trước người, nó nghiêm túc gật gật đầu.

Lục Tục Sinh vui vẻ, mèo con này còn có thể nghe hiểu được tiếng người.

Anh vươn một ngón tay, ấn ấn đầu mèo, có thể là ước số ác liệt nào đó trong thân thể quấy phá, trên tay anh hơi dùng chút lực, nhìn đầu mèo con bị ấn một cái thật mạnh.

Anh nhịn không được cười một cái, mới chậm rì rì mở miệng: Không được a, tao hiện tại rất nghèo, nuôi không nổi mi.

Đây là lời nói thật, ngày trước anh thật sự rất nghèo, căn bản không có tiền tài dư thừa để nuôi một con mèo quý giá.

Hơn nữa mi có chủ nhân đi, nhanh về nhà đi.

Nói xong câu đó liền nhanh nhẹn đứng dậy, lần này cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông rời đi, Kẹo Bông Gòn không muốn từ bỏ, tuy rằng người này ấn đầu nó, rất xấu, nhưng thật vất vả tìm được một cái Sen lâm thời phù hợp tiêu chuẩn của nó thật sự không dễ.

Nó bước nhanh đuổi theo, lúc sắp tới gần người đàn ông, chân sau Kẹo Bông Gòn dùng sức giẫm, muốn nhảy lên lưng người ta.

Sức bật tuyệt hảo của Kẹo Bông Gòn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng đáng tiếc nó đối mặt với một người từ gió tanh mưa máu đi ra.

Lục Tục Sinh chỉ hạ thấp người xuống, liền vừa vặn tránh thoát bánh mèo trời giáng, chẳng qua anh sợ mèo tự làm nó ngã cho nên theo bản năng tiếp lấy.

Vì thế, một người một mèo một lần nữa trở về trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ vừa nãy.

Meo ngao.

Lục Tục Sinh buông xuống mèo con hai lòng này, mèo con lại dùng móng vuốt bám chặt lấy quần áo anh.

Nếu bạo lực kéo ra, kết quả cuối cùng chỉ có quần áo cùng vuốt mèo lưỡng bại câu thương.

Mi thật đúng là

Có lẽ bởi vì đây là thứ đầu tiên còn sống sau khi anh trở về gặp được, cũng có thể là bởi vì cặp mắt xinh đẹp giống đá quý kia, đôi ắt uyên ương làm người thưởng thức.

Tóm lại Lục Tục Sinh lại lần nữa thỏa hiệp, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: Haizz, như mi mong muốn, cùng tao về nhà đi, đại tiểu thư.

Rõ ràng ở trong trò chơi đã sớm luyện được một ý chí sắt đá, thế mà còn vì một con mèo con mềm lòng, thật muốn đập chết.

Từ từ, mi là mèo cái đi, để tao nhìn xem.

Meo?! Meooo a a a —— Meo!!!

Nơi này có lưu manh a a a a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro