Chương 01: Tiểu chủ bá trắng trẻo mềm mại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bơ
————————————————————

Trên màn hình rốt cuộc xuất hiện bốn chữ to: Chúc mừng qua cửa.

Thiếu niên ngồi phía trước máy tính thở ra một hơi.

Dù trên mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay nắm chặt của cậu đã đầy mồ hôi lạnh.

Bên dưới bàn học, ngón chân trắng nõn đã co tròn lại, đôi dép bằng len có hình gấu trong lúc khẩn trương cũng đã bị cậu đá đến đầu khác của bàn học.

"Số thứ ba của 【 ác mộng 】 đã kết thúc, số tiếp theo sẽ dựa vào bình chọn ý kiến của độc giả để quyết định loại trò chơi được phát sóng trực tiếp."

Trần Gia Bạch, chủ stream của game kinh dị, là người mới vừa ký hợp đồng, trang web xem như nâng đỡ cậu, cho cậu chiếm một đầu đề trên trang web.

Tiêu đề ghi ———【 mỹ thiếu niên bị game kinh dị chi phối】

Ưu điểm: giọng nói nhẹ nhàng, da trắng, tính tình tốt, lạc quan.

Khuyết điểm: nhát gan, dễ bị trêu đùa.

Trên mặt cậu còn chút phúng phính của trẻ con, nhưng thật sự là một sinh viên năm 3. Tuy rằng cũng không thể xưng là mỹ thiếu niên, nhưng vì mặt có chút nét của trẻ con, nên bị người khác xem là sinh viên năm nhất mới vừa vào đại học.

Phòng stream của cậu khác với các phòng khác, giá trị nhan sắc cao làm cho cậu giống với các nam streamer ca hát để hút fan.

Đóng giao diện phát sóng trò chơi, tắt máy tính, trên màn hình hiện lên dáng vẻ của cậu.

Mái tóc nâu mềm mại hơi xoăn, mắt nai to tròn, môi phấn hồng, khóe miệng hơi hơi cong lên, dù bình thường khi nghiêm túc cũng có cảm giác cậu đang mỉm cười ấm áp.

Dưới khoé mắt bên phải của cậu có một nốt ruồi, làn da trắng sữa hiện lên trên màn hình tối đen rất bắt mắt, tóc mái hơi rủ che khuất một chút lông mày, mà khóe mắt hơi rũ xuống làm cậu thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn.

Phần lớn chủ phòng game kinh dị nhan sắc đều tầm trung, với tính cách mềm mại cùng nhan sắc của mình, cậu mới ký hợp đồng chưa đến mười ngày, phòng phát sóng trực tiếp đã ổn định với lượng fan vạn người.

Mở ra phòng stream của mình, làn đạn hiện lên làn sóng tặng quà, sau đó bắt đầu dò hỏi chuyện tối hôm nay.

[ Đêm nay tiểu Bạch phát sóng trực tiếp sao?]

[ Nghe nói là Đại Hội Thử Gan.]

Thanh âm thiếu niên có chút trẻ con, âm điệu chậm rãi, tổng cảm thấy có điểm như là làm nũng, mà âm cuối là đặc trưng giọng người phương nam, người nghe lại càng cảm thấy mềm mại.

"Đúng vậy, 9 giờ rưỡi đến 11 giờ đêm nay, hẳn là sẽ stream ở bên ngoài."

[ Chờ mong tiểu Bạch dùng giọng nói mềm mại bị dọa đến mức chửi bậy.]

[ Địa điểm là nơi nào?]

[ Nội dung cụ thể là gì?]

[ Tôi nghe nói là bị Bàn Đầu Ngư, cái người thần kinh hẹn đi Đại Hội Thử Gan.]

Trần Gia Bạch một tay chống mặt, trong lòng hỗn loạn, lấy ra ly nước hình rồng nhỏ uống một ngụm, đối với cameras lộ nhàn nhạt tươi cười, lộ ra một viên răng nanh: "Tôi vẫn chưa được thông báo về địa điểm..."

[ Tiểu Bạch cười rộ lên quá ấm áp... chêu trọc tôi quá rồi... Răng nanh cũng đáng yêu quá!]

[ Cười lên thật ngoan, mau đến nằm trong ngực chị đây đi!]

[ Có được nụ cười giống tiểu Bạch, nhan sắc của tôi cũng có thể thổi phồng lên trời.]

[ Đồng ý kiến!]

Cùng vài fan thân thiết lại thích trêu chọc cậu hàn huyên vài câu, hẹn nhau không thấy không về, lúc này mới đóng phát sóng trực tiếp.

Mới vừa hạ tuyến, người phụ trách Trần Hạo của cậu gọi điện thoại đến, ấn nghe điện thoại, lời nói Trần Hạo liền bắn đến.

"Tiểu Bạch, tôi nói cậu, rõ ràng tài nguyên tốt như vậy, lại chạy đi ký cái gì trò chơi chủ bá, thật lãng phí, tôi nói cậu..."

Trần Gia Bạch đánh gãy Trần Hạo thao thao bất tuyệt.

"Trần ca, chuyện phát sóng trực tiếp tối nay..."

"Tôi gọi đến để nói chuyện này, vốn dĩ định từ chối giúp cậu, ai ngờ Bàn Đầu Ngư lại đem tin tức thả ra trước, tôi thật mẹ nó... muốn chửi bậy."

"Trần ca, không sao đâu, còn không phải chỉ là thi gan sao..."

Chẳng qua lời này cậu nói ra liền bản thân cậu đều không tin, một chút tự tin đều không có, cậu tự biết mình mấy cân mấy lượng...

"Chậc chậc." Trần Hạo biết đứa trẻ mà mình ký hợp đồng là đức hạnh gì, nên cũng không vạch trần, nhịn không được dặn dò: "Bọn họ nếu là chơi quá điên, cậu liền đóng phát sóng trực tiếp, đừng đến lúc đó để fans thấy..."

Trần Gia Bạch: "Vậy nên nói gì, đợi lát nữa tôi nên làm gì..."

Trần Hạo: "Tôi cũng quản không được, đều là lão chủ bá, dựa theo tính cách của cậu là được, tóm lại cậu nhớ rõ đừng cậy mạnh, thật sự không được thì gọi điện thoại cho tôi."

Mỗi ngành nghề đều có quy tắc, phát sóng trực tiếp nghề này cũng có nguyên tắc của nó.

Trần Gia Bạch trong lòng rõ ràng, đây tuyệt đối là ra oai phủ đầu cho người mới như cậu, ai kêu cậu mới ra đã có nhân khí nổi bật.

Cúp điện thoại, Trần Gia Bạch từ trên bàn sách móc ra một xấp ký hoạ giấy thật dày.

Điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu ——— bổ sung kiến thức tác nghiệp.

Trời biết điểm thi của cậu vừa sát với điểm thi đỗ, nhập học được vào đại học trứ danh này, lại bởi vì điểm quá kém, từ hệ thiết kế trực tiếp bị đẩy đến hệ nghệ thuật——— tranh sơn dầu.

Chuyên ngành này về sau vào học sẽ rất khó, cho nên Trần Gia Bạch không thể không nghiêm túc học tập, hơn nữa thuốc màu của tranh sơn dầu, dụng cụ vẽ tranh, giấy vẽ linh tinh, thật sự rất đắt.

Cậu lúc trước liều mạng làm thêm mới khó khăn lắm duy trì việc học, nếu không phải tháng trước cậu tâm huyết dâng trào nhận lời mời làm chủ bá, có lẽ hiện tại cậu vẫn đang bận châm trà rót nước cho khách ở cửa hàng sushi phố bên.

Chờ đến khi cậu đọc xong, trời đã tối sầm, 6 giờ rưỡi, trên giấy vẽ một đám người que nhảy múa. Rất sống động.

Nấu qua loa bát mì, rán thêm hai quả trứng gà, một bữa cơm đã được giải quyết.

Di động rung lên, là tin nhắn gửi đến.

Là Thiên Minh, là chủ bá cậu mới quen ở trên diễn đàn, hai người đều là người mới, trò chuyện một hồi liền quen.

Thiên Minh: [ Tiểu Bạch, cậu muốn đi thật sao?]

Trần Gia Bạch: [ Còn có thể như thế nào đây, lời cũng đã nhận.]

Thiên Minh: [ Tôi vừa mới ở bên học tỷ bên kia nghe nói, nghe nói địa điểm là tây giao...]

Tây giao? Trong lòng Trần Gia Bạch lạnh một chút.

Lấy di động, cậu nhớ rõ lúc trước có một tin tức được công bố, là ở tây giao.

Tìm một chút, quả nhiên!

【 Tây giao S23 quốc lộ phía bắc có nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang, tài xế đi qua ban đêm từng thấy bóng dáng thấp thoáng, hư hư thực thực có quỷ! 】

Đó là một nghĩa địa công cộng bị bỏ hoang, hẳn là đã có mấy năm lịch sử, mọi người không rõ nguyên nhân đều đã di chuyển đến bắc giao, mà gần đây, luôn có tài xế qua đường nhìn thấy bóng dáng màu trắng.

Trần Gia Bạch không lý do run lên, nuốt nuốt nước miếng, click mở hình ảnh tin tức. Chột dạ để điện thoại ra xa để phòng ngừa nhìn thấy hình ảnh khủng bố.

Tài xế đều chụp ảnh từ cửa sổ xe quay ra bên ngoài, giữa đống cây cối, đồ vật còn không rõ ràng, càng đừng nói đến độ phân giải, muốn nói là không có bóng dáng cũng có thể miễn cưỡng tin.

Trần Gia Bạch vỗ vỗ ngực, an ủi chính mình, cũng chỉ là một vài hình ảnh không có căn cứ...

Thiên Minh: [ Cậu nếu là không muốn thì cũng đừng đi, nghe nói nơi đó thường xuyên nháo quỷ, không ít người gặp qua...]

Trần Gia Bạch tâm nói, tôi mẹ nó cũng không nghĩ đi, hiện tại trong lòng còn có một trăm lời chửi bậy muốn ném cho Bàn Đầu Ngư.

Nhưng cậu không thể nhát gan như vậy, cậu đối với việc trên thế giới có quỷ hay không vẫn còn bán tín bán nghi, xốc tinh thần trở lại: [ Ha ha, cậu cũng tin cái này.]

Thiên Minh: [ Đây không phải là do lo lắng cho cậu hay sao.]

Trần Gia Bạch: [ Yên tâm, không phải còn có Ngư ca mang theo tôi sao.]

Thiên Minh: [ Tóm lại cậu có việc thì mau gọi điện thoại cho tôi, nhà tôi gần tây giao.]

Cũng không biết có phải do tâm lý tác động hay không, Trần Gia Bạch cảm thấy Thiên Minh đối với cậu quá tốt, không chỉ thường xuyên vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu tặng quà, mà còn hay nhắc đến cậu trên phát sóng trực tiếp.

Bàn Đầu Ngư gửi tin nhắn hắn đã đến rồi, thúc giục cậu ra cửa.

Trần Gia Bạch trả lời đã biết, đứng dậy mở tủ quần áo, chọn cho chính mình một bộ trang phục nghiêm túc.

Vốn dĩ Trần Gia Bạch mặc quần áo tương đối tùy ý, thoải mái là được, nhưng là hiện tại muốn phát sóng trực tiếp, như thế nào cũng phải chọn một bộ phù hợp.

Áo trong dệt len màu vàng nhạt, áo khoác tối màu ở ngoài, quần màu xám nhạt, giày thể thao, tóc sau váy vuốt chút cho vào nếp, tóc mái vén qua một bên, cuối cùng bôi chút kem dưỡng da để ngừa gió thu thổi vào mặt gây khô tróc da.

Sau khi sửa soạn bản thân một chút, cả người thoạt nhìn có tinh thần không ít.

Trần Gia Bạch đón xe đi đến địa điểm đã hẹn, lại chỉ thấy một mình Bàn Đầu Ngư, Bàn Đầu Ngư cười hắc hắc: "Bọn họ đi trước sắp xếp đồ vật."

"Lên xe đi, chúng ta hiện tại đi qua."

Xe Bàn Đầu Ngư là SUV, tính năng không tệ, ngồi rất thoải mái, nhưng Trần Gia Bạch ngồi lên mà nội tâm thấp thỏm bất an.

"Ngư ca, đêm nay rốt cuộc là như thế nào..."

"Đừng lo lắng, lúc trước tôi mới đi vào cũng bị doạ sợ, chỉ là một ít trò chơi nhỏ mà thôi."

Bàn Đầu Ngư cười hòa ái, Trần Gia Bạch lại dựng hết lông tơ lên.

Xe rẽ bốn lần, đi tới quốc lộ, ra khỏi quỹ đạo của đường phố phồn hoa.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ xe ngày càng hoang vắng, lòng bàn tay Trần Gia Bạch bắt đầu đổ mồ hôi.

Rời khỏi nơi có nhà dân, xung quanh lập tức tối đen một mảng, trên đường chỉ có thể nhìn thấy khu vực đèn xe bọn họ chiếu sáng, đèn đường cách nửa dặm mới có một cái.

Trên đường, Bàn Đầu Ngư dừng xe ở ven đường, tìm đường đi trên app dẫn đường.

Trong lúc này, cậu hầu như không nhìn thấy chiếc xe nào đồng hành, lộ trình lâu như thế, chỉ có hai ba chiếc xe vận tải lớn đi ngược lại với bọn họ.

"Hoan nghênh sử dụng hệ thống dẫn đường, sẽ chỉ dẫn con đường chính xác nhất cho ngài."

Giọng nữ cứng ngắc vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh, làm người có chút không thoải mái.

Trần Gia Bạch nhìn chằm chằm hướng dẫn, xe một lần nữa lên đường.

Lại chạy mười mấy phút, giọng nữ hướng dẫn rốt cuộc mở miệng: "Phía trước 200 mét rẽ phải."

Chờ chạy đến chỗ cần rẽ, thì nhìn thấy một đường nhỏ gồ ghề lồi lõm.

Bọn họ từ quốc lộ rẽ vào một cái ngoặt nhỏ để đi xuống, đường rất bé, chỉ đủ một xe tiến vào, còn bởi vì nhiều hố, xe lắc lư liên tục.

Nhưng mà tại thời điểm rẽ vào, Trần Gia Bạch lại nghe thấy thanh âm dẫn đường.

———— "Đoạn đường phía trước có nhiều hỏng hóc, mong ngài cẩn thận điều khiển."

Oa mẹ ơi!!!

Trần Gia Bạch nuốt nước miếng, tự trấn định bản thân: "Ngư... Ngư ca, chúng ta không đi nhầm đường đâu đúng không?"

Bàn Đầu Ngư trào phúng cười, lòng nghĩ hiện tại tố chất người mới kém như vậy sao, như này đã bị dọa sợ?

Nhưng ngoài miệng vẫn an ủi nói: "Yên tâm, tuyệt đối không sai."

Nói xong, phía trước có vài ánh sáng ẩn ẩn có thể thấy được.

"Cậu xem, bọn họ đều ở chỗ này chờ."

Trần Gia Bạch lúc này mới thoáng yên lòng.

Ngoài cửa sổ xe toàn là cây cối lộn xộn, có vài nhánh cây vươn dài đến con đường, đập vào cửa sổ xe phát ra tiếng 'lộc cộc'.

Phía dưới đường là nền xi-măng bụi bặm đã xuống cấp, xe đi trên mặt đường lắc đến lắc đi.

Ngồi ở ghế phụ, thiếu niên vốn dĩ rất khẩn trương, dạ dày lại bị xóc một trận quay cuồng, nhưng hiện tại chỉ có thể gắt gao bám lấy tay vịn cắn răng kiên trì.

Giọng nữ hướng dẫn lại vang lên khi bọn họ sắp đến nơi.

"Quẹo phải, quẹo phải, phía trước quẹo phải."

Trần Gia Bạch theo bản năng nhìn bên phải, trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì bên ngoài là một mảnh cây cối rậm rạp, cái gì cũng không có.

Bị doạ sợ đến hoảng loạn, Trần Gia Bạch nhịn không được phát ra tiếng: "Ngư ca, không đúng a, bên phải không có đường!"

Bàn Đầu Ngư chậc một tiếng: "App dẫn đường này chất lượng tồi quá."

Hắn duỗi bàn tay qua, tắt hướng dẫn đi, nhưng mà trong nháy mắt khi tắt đi, hình ảnh chợt lóe qua, Trần Gia Bạch thấy.

Icon xe của họ trên app hướng dẫn dừng lại ở chỗ bọn họ rẽ vào quốc lộ...

Trần Gia Bạch nói cho chính mình, đây là hoa mắt.

Nhưng một giây tiếp theo, hướng dẫn mạnh mẽ xoát tồn tại, máy tắt vài giây, lại lần nữa sáng đèn.

"Sắp tới đích, sắp tới địa phương yêu cầu."

Trần Gia Bạch quay đầu nhìn Bàn Đầu Ngư, ánh sáng trắng bệch trên app hướng dẫn chiếu lên mặt hắn ta, hết sức đáng sợ.

Trong nháy mắt, tim cậu nhảy đến cổ họng.

"Sắp đến rồi." Bàn Đầu Ngư tựa hồ không kiên nhẫn, trực tiếp đấm vào màn hình chiếu hướng dẫn, hình ảnh trên màn hình lại tối xuống, theo ánh sáng dần tối xuống, trái tim nhỏ Trần Gia Bạch cũng chạy trở về.

Cũng may phía trước là điểm đến, tốc độ xe chậm rãi chậm lại.

Đây là một mảnh đất trống nhỏ, bởi vì tất cả đều là đất vàng, cỏ dại cũng không mọc quá cao, đèn xe chiếu vào, gập ghềnh, các gò đất vàng bị đèn xe chiếu ra vài bóng ma.

Thiếu niên thở dài một hơi, nằm liệt trên ghế hoà hoãn nhịp thở.

'Cộc cộc'.

Mới vừa bình tĩnh lại, cửa sổ xe bị người gõ, thiếu niên thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy lên.

Ngoài cửa sổ xe là mấy gương mặt quen thuộc, nhưng là dưới tình huống đang khẩn trương, cậu nhìn cái gì cũng cảm thấy khủng bố.

Hít sâu một hơi, xuống xe.

Hiện tại đã cuối mùa thu, nơi này là vùng ngoại thành lại là nửa đêm, một trận gió lạnh từ ống quần tiến vào, làm cậu nhịn không được rùng mình một cái, nổi đầy da gà.



————
Gỡ mìn:

Nhược thụ nhược thụ nhược thụ! Chuyện quan trọng nói ba lần!

Truyện này giả tưởng, cự tuyệt khảo cứu, tư thiết nhiều hơn.

Bổn văn tam quan không đại biểu tác giả tam quan, khả năng sẽ có phòng tối tình tiết.

Công hậu kỳ sẽ có nhân thân, giai đoạn trước là quỷ, tam quan cùng thường nhân bất đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro