Phần 1: Trước kia (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đêm thứ hai bắt đầu chẳng mấy khác biệt so v

ới đêm trước. Thêm một lần nữa, Lucien đặt sẵn một bữa ăn khi Aveline bước vào phòng khách. Mặc bộ lễ phục đen, gã đứng cạnh lò sưởi, ngọn lửa cháy lách tách ru chiếc bóng trên tường. Khi Aveline đẩy chiếc mũ áo choàng ra sau, gã quay lại nhìn cô, cơ thể vang lên tiếng thầm thì đầy cám dỗ khi chiếc mũ trượt xuống.

Cô ngập ngừng gần khung cửa. Gã đang nhìn cô với thứ xúc cảm mãnh liệt không thể đặt tên, không khí đột ngột quánh lại khiến cô nghẹt thở.

Cô sợ hãi khi nghĩ mình phải lòng gã mất rồi.

Đó là đỉnh điểm của sự ngu ngốc, khi để mất trái tim cho một tên vô lại như Lucien DuFeron. Cô biết, rất nhiều phụ nữ đã đem lòng yêu gã, rằng hết thảy bọn họ đã có những ảo tưởng được trở thành người đàn bà duy nhất có quyền đòi hỏi lòng tận tâm bất diệt từ gã. Và chắc chắn gã hầu như không nhớ nổi tên

Cô không hợp với gã; trái tim thiếu nữ nhạy cảm của cô không có hy vọng để chiến đấu và chiến thắng trái tim cứng rắn và chai sạn của một tay chơi đàng điếm. Nhưng ôi, cô bị cám dỗ muốn thử biết chừng nào.

Gã lại gần cô, những bước chân chậm rãi và đều đặn. Mạch đập của cô bắn lên như đá cuội rào rạo dưới vó của những con ngựa hoảng loạn. Cô đã biết điều gì sẽ diễn ra ngay lúc này. Cô đã biết mùi vị từ nụ hôn và cái chạm từ bàn tay gã.

Cô đã biết loại khoái cảm nào đang đợi trong những giờ tiếp theo của đêm nay.

"Anh vẫn chưa khiến em hoảng sợ đấy chứ?" Gã vân vê một lọn tóc của cô giữa những ngón tay, một nét bông đùa vang trong giọng gã. "Anh cứ nghĩ chắc em sẽ không quay lại sau những phóng túng đêm qua."

Máu nóng dồn cả lên má cô. "Em không sợ anh, Lucien."

Gã bật cười. 'Thật chứ?"

Cô nhướn mày. "Sau đêm qua, em nghi ngờ khả năng mình sẽ bị sốc bởi bất cứ điều gì anh chỉ cho em."

Môi gã cong lên tinh quái. "Em chắc chưa?"

Nụ cười đó khiến cơn rùng mình nổi lên khắp người cô. "Thực ra em chẳng chắc chắn về điều gì nếu nó có liên quan đến anh."

'Tốt." Gã giật những nút thắt trên áo choàng của cô và gạt nó khỏi bờ vai. "Bởi đêm nay anh muốn em trần trụi."

Cô không ngăn nổi sự ngạc nhiên, cố không nghĩ sâu xa. "Em đã trần trụi với anh rồi còn gì."

"Cả đêm." Đôi mắt đen đa tình của gã lấp lánh. Gã lách ra sau cô và cởi bỏ tất cả dây và cúc trên váy với tốc độ mà ngườỉ hầu gái giỏimột quý bà cũng phải ghen tị. "Cả đêm, Aveline", gã thầm thì, miệng cắn tai cô, sức nóng từ hơi thở mơn trớn lên cổ cô. "Ăn. Ngủ. Làm tình. Trần trụi... tất cả thời gian."

"Ăn?" Là cả sự thần kỳ khi cô cố xoay xở không nói lắp.

"Em sẽ ăn tối khỏa thân." Chiếc váy của cô mở rộng nơi bộ ngực, gã chiếm lấy lợi thế đáng xấu hổ đó, vươn tay từ phía sau để ôm ngực cô qua chiếc áo lót mỏng dính. "Em sẽ ngủ khỏa thân. Em sẽ chơi cờ khỏa thân."

"Em... em không biết chơi cờ." Đầu gối của cô như thế tan chảy. Cô sụp xuống dựa vào gã, đôi mắt khép lim dim đáp lại những vuốt ve của gã.

"Anh sẽ dạy em." Miệng gã ấn trên cổ cô trong một nụ hôn khao khát nóng bỏng. "Bước di chuyển đầu tiên... quân mã ăn quân hậu."

Gã nhấc cô lên, bế lên tầng và đến phòng ngủ.

"Đến đây nào, tình yêu của tôi." Vài giờ sau, gã kéo lại những tấm mền để cơ thể trần trụi của cô lộ ra trọn vẹn. "Anh sẽ dạy em đánh cờ."

Màu phấn hồng lan khắp đôi má cô, gã không rõ vì thích thú hay xấu hổ về tình trạng hiện giờ của cô. "Chơi cờ sao? Em khó mà nghĩ người như anh lại nghĩ đến việc chơi cờ vào lúc này."

"Sao không?" Khi cô vươn tay tóm lại những tấm khăn trải giường để che người, gã trêu chọc vỗ vào mông cô. Cô hét lên, bắn cho gã ánh mắt cảnh giác khiến gã muốn bật cười. "Để những tấm khăn ở đó đi, bé con lật lọng. Em không nhớ anh đã bảo tối nay em phải khỏa thân làm tất cả mọi thứ sao?"

"Nhưng..." Đôi mắt cô mở to khi phát hiện gã đang nghiêm túc. "Em không thể học chơi cờ mà không mảnh vải che thân thế này được!"

"Đương nhiên là em có thể." Gã hài hước đong đưa mắt với cô. "Nhìn mà xem, anh cũng có mặc gì

Cô ngó xuống lòng gã, rồi dường như chợt nhận ra hành động mình đang làm nên vội giật ánh mắt trở lại gương mặt gã. "Em cứ tưởng anh đang đùa."

Gã cười sặc sụa và ném những tấm mền của mình ra. "Anh chưa bao giờ nói đùa về việc ở trần, bé cưng của anh ạ."

Gã đàn áp những lời phản đối của cô và mau chóng đặt cô ngồi đối diện với gã gần lò sưởi, vầng trán mượt mà của cô nhăn lại tập trung khi quan sát bàn cờ.

Sau sự xấu hổ ban đầu, Aveline bắt đầu tận hưởng ánh lửa lung linh trên bờ vai rộng và vòm ngực đầy cơ bắp của gã. Mái tóc lóng lánh như màu xanh đen khi gã nghiên cứu nước đi.

Họ nhanh chóng cảm thấy thoải mái bên người kia biết bao, cô mơ màng. Hai ngày trước, nếu bất cứ ai nói rằng cô sẽ ngồi thoải mái nhất trước mặt một người đàn ông khi không có một mảnh vải trên người, cô sẽ nghĩ kẻ đó bị mất trí.

Vậy mà cô ở đây, người đàn bà phóng túng hư hỏng, đang học chơi cờ với tất cả quyến rũ bị lột trần trước ánh nhìn vô cùng thích thú của gã. Và điều đó thực sự không hề khiến cô bận tâm.

Cô đáng lẽ nên đỏ dừ từ đầu đến chân. Cô đáng lẽ nên phản đối lòng ham muốn khó coi này. Nhưng phần nào đó trong cô tận hưởng vẻ ca ngợi ánh lên trong đôi mắt gã khi gã quét khắp phần da thịt lộ ra của cô. Cô phát hiện bản thân đang quỷ quyệt quay từ hướng này sang hướng khác để trêu chọc gã với nhiều phần cơ thể thoáng ẩn hiện của cô. Gã nhanh chóng nhập cuộc, với nụ cười xảo trá rộ lên trên môi, bàn chân cọ vào chân cô dướỉ chiếc bàn nhỏ xíu đặt bàn cờ, một nụ hôn dịu dàng lướt ngẫu nhiên lên những ngón tay cô. Lúc ván cờ kết thúc, trái tim cô đập rộn ràng, từng phần trên làn da cô bồn chồn với cảm giác chợt nhận ra là phản ứng của nhục cảm.

Phải, cô đã chấp nhận việc này vì cứu cha. Nhưng khi Lucien thắng cuộc với tiếng hét chiến thắng... khi gã đá quân vua của cô và đứng dậy, làm đổ nhào chiếc ghế đang ngồi... khi gã vác cô lên vai và ném xuống chiếc giường nhàu nhĩ, đòi hỏi như chiến lợi phẩm từ cuộc chiến tranh, cô biết nhiều thứ đã vượt ra khỏi mục đích đầu.

Phần nào đó trong cô khao khát tin dấu hiệu này, mối liên hệ này với một người đàn ông. Cô đã nghĩ sẽ học những điều như thế từ chồng. Nhưng giờ cô đã hiểu tường tận về nó và không thể hình dung đến một lúc nào đó mình sẽ trao bản thân cho ai đó ngoài Lucien.

Dẫu gã sẽ chỉ hiện diện trong cuộc đời cô thêm một đêm nữa.

Đừng nghĩ đến chuyện đó. Gã hôn cô, duỗi hai cánh tay cô qua đầu như một kẻ xâm chiếm, cô thiết tha hưởng ứng. Cô sẽ nhận hết những gì gã trao tặng.

♥♥♥

Nhiều giờ nữa lại mau chóng trôi qua. Gã lại khiến cô ngạc nhiên với tri thức về những bí mật ẩn trong cơ thể của chính cô. Cô đã học hỏi nhiều điều về bản thân từ gã trong hai đêm qua, hơn hẳn những gì được biết trong suốt mười chín năm sống trên đời.

Nhưng giờ phút này, cô đang nằm gọn trong vòng tay gã trên giường, áp lưng vào lòng gã, nhìn tia nắng mai chiếu qua khung cửa sổ sáng lên theo từng khắc thời gian.

Cô định hất những tấm mền ra, nhưng bàn tay to lớn của gã đã ngăn lại. Cô liếc ra sau, bối rối. Gã chỉ chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen dữ dội với những cảm xúc khác nhau được khuấy động mà cô không thể gọi tên.

"Em phải đi", cô thì thầm. "Mặt trời đang lên rồi."

Nhưng gã vẫn lặng thinh, đơn thuần lồng những ngón tay gã vào tay cô như khẩn nài trong im lặng. Trái tim cô dường như đang tan chảy trong lồng ngực. Gã đang nghĩ gì vậy? Vì sao gã lại nhìn cô như thể cô đang nắm giữ chiếc chìa khóa đến với bí mật quý giá nào đó?

"Anh biết em không thể ở lại", cô nói.

Vẫn không rời mắt, gã nâng bàn tay cô lên môà chạm nụ hôn lên những ngón tay cô. Đôi mắt gã khép lại, hàng mi đen dài lặng yên trên má trong khoảnh khắc yếu đuối đến không ngờ.

Hơi thở của cô tắc nghẽn. Căng thẳng dâng lên, một chiếc lưới cảm xúc nào đó đang bó chặt quanh họ, kéo họ lại gần hơn. Chúa lòng lành, chuyện gì đang diễn ra thế này? Kẻ phóng đãng xấu xa cô quen trước đây đâu rồi?

Cô siết tay gã, gã choàng mắt nhìn. Cô chỉ có thể cứ thế nhìn gã, lưỡi đông cứng trước những lời không dám thốt ra. Sợ hãi phải thốt ra. Cô liếm môi. Có lẽ sau cùng, cô nên là người cất tiếng...

Biểu cảm của gã lay động, ánh nhìn trong đôi mắt bỗng ngăn lại mọi cảm xúc. Gã buông tay, lăn khỏi giường, rướn hàng lông mày nhìn cô khi với tay lấy quần áo. Khoảnh khắc đó đã qua. Tên Lucien thờ ơ đã quay trở lại với toàn bộ sức mạnh, con người không chút phòng thủ kia đã ra đi như thể chưa từng tồn tại.

Với tiếng thở dài khóc thương cho sự ra đi đó, cô cũng đứng dậy mặc đồ.

Chỉ một lát sau, khi trên đường về nhà trên xe ngựa, cô mới nhớ ra mình đã quên hỏi gã về Dante Wexford.

♥♥♥

Gã nhớ cô.

Lucien liếc nhìn đồng hồ. Một giờ chiều mới qua không lâu, Aveline sẽ không đến vào thời điểm này. Và tối nay là đêm cuối cùng cô đến.

Gã có thể sửa đổi bản giao ước. Có thể đòi hỏi thêm nhiều đêm nữa. Một tuần. Một tháng. Dài đến chừng nào gã chán cô.

Gã đã cân nhắc đến điều đó, giả thuyết các khả năng khác nhau trong đầu. Gã có thể khiến cô thực hiện, bằng cách hăm dọa sẽ thách đấu với cha cô.

Và cô sẽ hận

Đột ngột tạm ngừng những ý nghĩ hoàn toàn nhẫn tâm, gã bác bỏ ý tưởng ấy. Aveline không giống những người đàn bà khác. Gã sẽ không ép cô tiếp tục mối quan hệ của bọn họ bởi lòng tôn trọng dành cho cô.

Nhận định khiến gã còn ngạc nhiên nhiều hơn nữa.

Quắc mắt, gã tập trung vào chồng thư trên bàn, không nghi ngờ đó chính là lý do cho tâm trạng thất thường và thù hằn của gã. Lá thư từ vợ của cha gã, Clarissa, Nữ Công tước Huntley, yêu cầu gã có mặt trong bữa tiệc gia đình tổ chức vì người cha.

Clarissa hiếm khi viết thư cho gã; thực tế, bà ta căm ghét chính sự tồn tại của gã. Gã đang sống, đang thở cũng là một sự sỉ nhục với bà ta, nhưng bà ta chẳng thể làm gì để thay đổi. Gã thấy bà ta dư thừa ích kỷ và độc ác. Còn bà ta lại cho gã là kẻ bất kính và là vết bẩn trên thanh danh của gia đình. Bởi vậy họ đành tỏ ra hòa thuận trong sự ghê tởm lẫn nhau mỗi lần có cơ hội chạm mặt.

Nếu nhìn theo cách hoàn toàn khách quan, gã gần như có thể thông cảm những thái độ của bà ta với gã. Bà ta chỉ mới kết hôn với cha gã một năm, trước khi nhân tình cũ người Pháp của ông, Sophie DuFeron, liên hệ với vị Công tước và đề nghị đổi đứa con trai năm tuổi để lấy một chút tiền. Vị Công tước, không hay biết mình từng có một đứa con rơi, ngay lập tức đã du hành đến Pháp để tự mình gặp thằng bé.

Sau khi tìm hiểu về ngày sinh tháng đẻ của gã, Công tước Huntley nhanh chóng biết Lucien là con mình. Ông đã trả cho Sophie gấp đôi số tiền đòi hỏi với điều kiện bà phải biến mất khỏi cuộc đời của đứa bé mãi mãi. Điều bà không tốn nhiều thời giờ thực hiện, sau đó, Lucien không bao giờ còn gặp lại mẹ gã.

Công tước đã mang Lucien trở lại Luân Đôn, nơi gã được đặt trong phòng trẻ nhà Huntley, cũng như gây quá nhiều kinh sợ cho cô dâu trẻ tuổi của cha gã. Chỉ lời đe dọa sẽ bị nhốt lại cả đời mới ngăn Clarissa khỏi tự tay giải quyết việc giũ bỏ đứa nhỏ khỏi cuộc sống của bọn họ. Niềm an ủi duy nhất của bà ta là Lucien sẽ không bao giờ có thể thừa kế tước vị; mà chỉ đứa con của bà ta, kẻ thừa kế hợp pháp, mới được phép nhận nó. Và một năm sau, bà ta tự hào đem kẻ thừa kế đó trình điện với Công tước, chính là con trai Robert của hai người.

Trong khi Lucien đã trưởng thành, được cho ăn học tử tế và mặc những bộ quần áo đẹp trong tòa lâu đài nhà Công tước, tính cách lạnh lùng của người cha và lòng căm thù sắc bén của người mẹ kế đã biến tuổi thơ của gã trở nên khốn khổ. Gã từng hy vọng tạo được mối liên kết với đứa em Robert cùng cha khác mẹ của gã, nhưng Clarissa luôn đảm bảo con trai mình tuân theo thái độ thù địch của bà ta chĩa về Lucien.

Ngay từ đầu, vị Công tước đã nói thẳng ông ta chăm sóc Lucien đơn thuần do ý thức trách nhiệm, chứ không vì bất cứ tình thương phụ tử nào dành cho con mình. An ủi duy nhất của Lucien là Công tước dường như cũng không yêu mến Robert hơn đứa con hoang, khiến Lucien luận ra rằng cha gã từ trong bản chất đơn giản là một kẻ thờ ơ. Dù thiếu thốn tình thương của người cha, tiện nghi về vật chất của Lucien luôn được đảm bảo, vị Công tước thậm chí còn sắp xếp cho Lucien theo học ở trường Eton.

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt, người cha tặng gã một khoản tiền nhỏ để khởi nghiệp. Qua một loạt khoản đầu tư khôn ngoan, Lucien đã nhanh chóng nhân gấp ba khoản tiền đó. Giờ vào tuổi hai mươi lăm, gia tài của gã ngang ngửa với gia đình Huntley - điều chưa bao giờ ngừng làm Clarissa phát rồ. "Bàn tay vàng" của Lucien và mối liên hệ của gã với vị Công tước đã khiến gã nổi danh trong giới thượng lưu Luân Đôn. Những chiến tích đầy tai tiếng của gã đã mang lại cho gã cái tên Lucifer, và khi gã kết bạn với Dante, đứa con ngoài giá thú không được một vị Bá tước thừa nhận, cả hai đã được mệnh danh "Anh em quỷ dữ."

Clarissa thực sự căm ghét điều đó. Bà ta tiếp tục dung thứ một cách lạnh lùng sự hiện diện của gã mỗi lần họ cùng tham dự sự kiện nào đó, vẻ ghê tởm của bà ta với gã không thể lẫn đi đâu được.

Thật lạ lùng khi bà ta mời gã đến bữa tiệc tổ chức cho cha mình. Với hiểu biết của Lucien về Clarissa, nếu có thể thì bà ta đã loại bỏ gã rồi. Rõ ràng người cha đã yêu cầu sự có mặt của đứa con, nên Clarissa không dám coi thường mệnh lệnh của ông.

Gã đánh dấu ngày - hai tuần nữa - và chuyển sang các thư tín khác. Một cái liếc nhanh qua đồng hồ cho thấy mới gần một giờ mười lăm.

Còn rất nhiều tiếng nữa phải trôi qua trước khi đến giờ hẹn với Aveline.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#completed