Phần 2: Sau đó (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Khi cánh cửa nhà Huntley đóng lại sau lưng, Lucien mừng vì đã lựa chọn đi bộ khi khoảng cách ngắn đến nhà em trai gã thay vì đi xe. Gã biết trước cuộc tranh luận với Robert sẽ khiến cậu ta vỡ mộng và gã đã đúng. Với ánh mắt đen tối cuối cùng ném về nơi trú ngụ của vị Công tước, gã bắt đầu rảo chân về nhà.

Gã đã biết từ sáu năm trước bằng chứng về bản chất thực sự của Victoria Torrington sẽ làm tổn thương đến lòng kiêu hãnh của em trai gã và thậm chí còn có thể khiến cậu ta buồn rầu một khoảng thời gian, nhưng gã chưa bao giờ hình dung trái tim của thằng nhóc lại lụy sâu vào tình ái như thế. Và Robert mới chỉ là một cậu bé - vừa tròn mười chín tuổi - khi Clarissa cổ vũ cậu ta dần trở nên thân quen hơn với Victoria, con gái thứ hai của Bá tước Plimington.

Cha bọn họ không phản đối bởi danh tiếng và khối gia tài nhà Plimington cũng gần tương đương với nhà Huntley, nhưng chính Clarissa là người sắp đặt cho sự hứa hôn trở thành hiện thực. Lucien luôn nghi ngờ Clarissa khăng khăng sắp xếp hôn nhân cho Robert sớm thế bởi bà ta muốn Nữ Công tước tương lai phải là một đứa con gái dễ uốn nắn để bà ta có thể kiểm soát. Nhưng không một ai có thể ngờ rằng Victoria lại là một kẻ lẳng lơ quá đỗi, khi làm tình nhân với quý ngài Hardyston đã có gia đình.

Lúc Lucien phát hiện mối quan hệ của bọn họ, gã nhận ra một người đàn bà như Victoria sẽ khiến Robert trở nên khốn khổ một khi đám cưới qua đi. Thế rồi, một Robert cực kỳ đứng đắn lại đem lòng yêu và nghĩ cô ta là tiểu thư dịu dàng nhất và có giáo dưỡng nhất trong đám tiểu thư quý tộc. Cậu ta còn tự làm khó bản thân để tránh làm tổn thương đến những cảm xúc mong manh của vị hôn thê. Trong lúc đó, cô nàng Victoria mười tám tuổi đã sắp xếp được vài lần hẹn hò nồng nàn với ngài Hardyston - không phải người đầu tiên trong số nhân tình đáng kể của cô ta, nếu những thông tin của Lucien là chính xác.

Gã không thể để em trai mình một người đàn bà không những khiến cậu ta bị chế nhạo như một anh chồng bị cắm sừng mà còn làm ô uế thanh danh của dòng họ Huntley. Và thời cơ cũng đã đến, như tất cả những người khác ở Luân Đôn, con nhỏ đã phát hiện mối bất đồng giữa Lucien và những thành viên đạo mạo trong gia đình gã. Cô ta đã tiếp cận gã, thấy rằng thật thú vị để thử và quyến rũ người anh trai cùng cha khác mẹ của vị hôn phu.

Nhưng con nhỏ phóng đãng đó đã xơi phải thứ khó nhằn hơn khả năng rất nhiều khi tự hiến mình cho Lucien. Lucien đã để mặc cô ta dẫn gã ra riêng một chỗ tại bữa tiệc hai gia đình tổ chức lễ đính hôn. Than thở vị hôn phu khiến cô ta chán ngán, ả xông đến ôm lấy gã và cầu xin chiếm lấy cô ta khi Robert bước vào với bố mẹ đôi bên theo đằng sau.

Mọi chuyện trở nên hỗn loạn. Victoria ngay lập tức hành động như thể một trinh nữ bị hoảng sợ, nhưng cả hai gia đình đã nghe những lời bình luận của cô ta về Lucien. Robert ngay lập tức đổ tội cho Lucien đã gây ra sự hoảng loạn vị hôn thê, cho rằng rõ ràng gã đã bày mưu để quyến rũ cô ta. Để cố gắng cứu vớt cuộc đính hôn, ngài Plimington đã đồng ý với Robert, phẫn nộ hét lên với trời rằng con gái ông ta đã bị hủy hoại bởi một tên phóng đãng tai tiếng. Clarissa, kẻ trừng mắt như phóng những con dao găm về phía Lucien, đã đồng ý không trì hoãn đám cưới của Robert và Victoria thêm nữa, nhưng vị Công tước không nghe. Thay vào đó, ông đề nghị Lucien trở thành người thay thế cho Robert, bởi cho rằng gã là người đã làm tổn hại đến thanh danh của Victoria.

Bá tước hoàn toàn phản đổi, bày tỏ sẽ không bao giờ cho phép con gái kết hôn với một đứa con hoang, ngay cả khi là con hoang của một Công tước đi chăng nữa. Cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm, Công tước hủy bỏ lễ đính hôn ngay lập tức. Khiến gia đình ngài Plimington đã phải ra về trong phẫn nộ ngút trời chỉ vài giờ sau đó.

Robert đón nhận lần rắc rối này một cách khó khăn, kể từ đó cậu ta và Lucien hiếm khi trao đổi một câu lịch sự. Lucien đã cho sửa lại trang viên Cổng Gai để tránh những lời đồn thổi lôi thôi và ba tháng sau khi sửa xong, gã đã gặp Aveline.

Hai tháng tiếp theo, gã bị cầm tù trên con tàu của Sledge.

Phải chăng vì quá đau buồn khi để mất Victoria nên Robert đã sắp xếp việc tống khứ ông anh cùng cha khác mẹ rắc rối của gã?

Ý nghĩ đó khiến gã khó chịu. Gã hy vọng thời gian sẽ làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ của Robert, nhưng có vẻ trí nhớ của em trai gã rất tốt. Càng lúc Lucien càng thấy những người gần gũi với gã đã thiết kế vụ bắt cóc mà không phải cha của Aveline. Gã không còn lòng dạ nào để trừng trị vị Nam tước hơn nữa. Người đàn ông đó trong hoàn cành hiện giờ chẳng thể hại ai, nên điều kiện mà gã đặt ra, không cho phép Aveline hoặc Chloe gặp ông ta, dường như đang khiến họ tổn thương nhiều hơn là khiến vị Nam tước bị tổn thương.

Gã phải dỡ bỏ sự cấm đoán đó. Lúc này dường như không còn lý do để làm như thế.

Bởi trái tim đã vơi bớt khi nghĩ đến phản ứng của Aveline trước tin tức này, gã không hề để ý đến tên cướp cho đến khi hắn gần như nhảy bổ vào người.

Gã rụt sang bên để tránh cánh tay đang vươn ra của tên cướp, nơi thằng khốn bẩn thỉu đó định lôi gã vào trong hẻm, nhưng một tên khác tấn công gã từ phía sau, xô gã khỏi trục đường chính vào trong bóng tối.

Lucien nguyền rủa việc căn thời gian của mình khi gã xoay người để đối mặt với bọn cướp. Bởi một giờ trước đây vẫn còn vài người đi lại trên đường. Giờ thì chẳng có ai có thể thấy toán cướp đang dồn gã vào hẻm - điều chắc chắn đã nằm trong tính toán của bọn chúng.

"Hầu bao tao mang theo nhỏ lắm", gã nói, chuẩn bị tư thế cho một trận đánh. "Chúng mày cứ tự nhiên mà đến lấy."

"Mày sợ, phải không?" Một tên hỏi, khi vung vấy con dao. "Mày nên thế."

"Bọn tao sẽ lấy cả vàng và đôi giày đắt tiền của mày", tên kia xen vào, khi chĩa khẩu súng vào ngực gã. "Mày không cần chúng nữa."

"Vì sao thế?"

Tên cầm dao mim cười, để lộ những lỗ hổng to tướng trên hàm răng. "Vì mày sắp chết

Tên cầm dao, dù trông nhỏ thó hơn, nhưng có vẻ là kẻ chỉ huy, gã thầm nghĩ, khi thay đổi trọng lực trong trường hợp cả hai đều lao vào gã. Tên to lớn cầm súng trông ít thông minh hơn. "Tao không chết dễ thế đâu."

"Bọn tao đã được cảnh báo về mày rồi", tên to con nói.

"Vậy ư? Từ ai thế?"

"Ngậm miệng mày lại", tên người nhỏ thó rít lên. "Phải xử lý nhanh gọn như một vụ cướp bình thường."

Máu Lucien đông lại trước những từ đó. "Chúng mày được gửi để giết tao?"

"Mày xong đời đến nơi rồi", tên to con lên tiếng.

"Ai đó không ưa ngài, quý ngài ạ", tên nhỏ người châm chọc.

Ai đó không ưa mày một chút nào, ranh con ạ. Gã vẫn có thể nghe thấy giọng của Sledge trong cái đêm gã bị bắt cóc.

Không có lần sau.

"Tao không phải quý ngài", gã bảo tên nhỏ. "Và tao không định chết hôm nay."

"Mày sẽ mau được làm mồi cho cá thôi", tên to chế nhạo.

"Rồi để xem."

"Bắt lấy nó!" Tên trẻ hơn hô, nhào tới với con dao trong tay.

Lucien hành động. Thời gian ở cùng băng cướp biển Rửa Hận mang lại nhiều lợi ích cho gã khi lách khỏi con dao và ngáng chân tên người ỏ thó. Tên nhỏ ngã lăn ra đất, con dao trượt khỏi tay. Tên to con thét lên và nổ súng. Lucien thụp xuống. Viên đạn sượt qua đầu và găm vào bức tường phía sau.

Tên người nhỏ thó vươn tay tìm con dao, nhưng Lucien nhanh hơn, vồ lấy nó và đâm vào mu bàn tay của hắn. Tên cướp rú lên ôm chặt lấy bàn tay bị thương của mình.

Tên đồng bọn to con còn mải rò rẫm với khẩu súng, cố gắng nạp đạn. Lucien bật dậy, con dao vẫn nắm trong tay và nhảy vào hắn. Bọn họ lao xuống đất, hai cánh tay Lucien khóa ngang lưng tên côn đồ. Khẩu súng văng khỏi tay tên cướp và khi chạm đất, con dao vuột khỏi tay Lucien.

Bị tước hết khí giới, hai người đàn ông lăn người, đổi sang nắm đấm. Lucien nhận một cú móc trái như trời giáng vào cằm và trả đũa bằng một đòn bên phải. Gã và tên cướp to béo có vẻ cân tài ngang sức trong cuộc chiến tay không, khi thi nhau nhận những cú đấm liên tiếp.

Không có lần sau, gã tiếp tục nghĩ. Không bao giờ có lần sau.

Ánh sáng lóe lên ngoài góc mắt cảnh báo gã. Gã lăn sang một bên ngay khi tên nhỏ bổ dao xuống. Thay vì găm nó vào lưng gã như tên cướp dự liệu, con dao thọc thẳng vào ngực tên cướp lớn.

"Jack!" Tên nhỏ thét lên. Gã sụp gối bên cạnh tên đồng bọn đã chết của mình.

Trong khi hắn hoảng loạn, Lucien túm lấy, ném hắn ngã sõng soài và chèn cánh tay lên khí quản. Mắt hắn phồng to, đôi tay cào lên cánh tay Lucien.

"Ai thuê chúng mày?" Gã hỏi. "Ai thuê chúng mày giết tao?"

Tên cướp hớp lấy từng hớp. "Tao... không... biết"

"Mày nói dối." Lucien ép tay nặng hơn. "Nói lại lần nữa."

"Được thuê... ở... bến tàu." Gương mặt tên sát thủ đỏ lựng khi hơi thở hắn trở nên nông hơn. "Nam tước...

"Vị Nam tước, phải không? Hắn trông thế nào?"

"Chưa từng... nhìn thấy."

Lucien thả lỏng cánh tay chút ít. "Vậy ai là kẻ chuyển lời nhắn?"

Tên cướp hớp một hơi sâu, đôi mắt hắn lõng bõng nước. "Một thằng tao quen. Bảo quý ngài nào đó muốn làm thịt một quý ngài khác, không được hỏi. Tao nhận. Chưa thấy Nam tước đó bao giờ."

"Mày được trả tiền bằng cách nào?"

"Hắn bảo sẽ để tiền của tao ở quán Hoa hồng và Chó săn sau khi làm xong."

"À, mày không nhận được nó rồi." Lucien đứng dậy, lôi tên nhỏ theo với gã. "Nếu tao là mày, tao sẽ cân nhắc lại nghề nghiệp cùa mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#completed