C29 - Đập hơi nhanh, nhanh đến không thở nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Vũ gặp được đệ tử của phụ thân ở tiền sảnh Lâm phủ, Hồ Cát. Hồ Cát gia cảnh bần hàn, khi còn đọc sách ở Thái Y Thự, vì trong túi trống rỗng nên một ngày chỉ ăn một bữa cơm. Một lần Lâm phụ đến Thái Y Thự dạy học, nhìn thấy hắn ngồi trong góc liều mạng uống nước chống đói. Lâm phụ thấy hắn đáng thương, nên lập tức tìm việc quét tước ở Tàng Thư Các cho hắn. Dựa vào chút tiền tiêu hàng tháng này, Hồ Cát mới có thể hoàn thành việc học. Sau khi hắn tiến vào Thái Y Viện, lại được Lâm phụ thu vào môn hạ, nhiều lần được chiếu cố. Lâm phụ đối với hắn mà nói, không khác nào phụ mẫu tái sinh. Phân phó của Lâm phụ, cho dù khó, thì hắn cũng không chối từ.

Sau một phen hàn huyên, Hồ Cát lấy ra hai hộp hương liệu từ trong rương thuốc: "Màu đỏ là 'Phượng Cầu Hoàng' mà Hoàng Hậu dùng; còn màu nâu là 'Sinh Tra Tử' của Trần Quý phi. Còn về Thái Tử điện hạ, hắn không có thói quen dùng hương."

Lâm Thanh Vũ nhận lấy hộp hương liệu, phân biệt ngửi thử: "Hồ thái y, ngươi có nghiên cứu hương liệu không?"

Hồ Cát khiêm tốn nói: "Có biết một chút."

"Vậy ngươi thấy hai loại hương liệu này thế nào?"

"Đồ vật của quý nhân trong cung, đương nhiên là ngàn dặm mới tìm được một. Phượng Cầu Hoàng có thể ngưng thần tĩnh khí, dưỡng sinh an thần; Sinh Tra Tử đả thông giác quan, ổn định khí huyết. Hai loại hương liệu này đều là bí dược cung đình, trừ phi được Thánh Thượng ban thưởng, nếu không ai cũng không được tự ý sử dụng." Hồ Cát nói, trong mắt toát ra một tia nghĩ mà sợ, "Vân Tụ cô nương của Phượng Nghi Cung và Tiểu Khoan Tử của Trường Nhạc Cung phải mạo hiểm rất lớn mới trộm được chút mẫu này, chỉ mong có thể giúp đỡ Lâm công tử."

Lâm Thanh Vũ trầm tư một lát, lại hỏi: "Thái Tử vì sao không dùng hương?"

Hồ Cát nói: "Thái Tử trải qua cuộc chiến tranh đoạt ngai vị, tận mắt chứng kiến Tam hoàng tử độc phát thân vong, cho nên vấn đề thức ăn cực kỳ cẩn thận. Cung nữ Thượng Thực cục nói, tất cả đồ ăn ở Đông Cung đều do phòng bếp ở Đông Cung cung cấp, không bao giờ qua tay người khác."

"Ta đã biết." Lâm Thanh Vũ nói, "Làm phiền Hồ thái y rồi."

Hồ Cát vội nói: "Lâm công tử đừng khách khí như vậy. Viện phán đại nhân là ân nhân cứu mạng của ta, có thể giúp đỡ lão nhân gia, là vinh hạnh của tại hạ."

Lâm phụ giúp đỡ cứu người đâu chỉ một vài. Lâm Thanh Vũ có chút tò mò, phụ mẫu y là người thiện tâm như thế, sao lại sinh ra một "Ác nhân" như y.

Lâm Thanh Vũ tìm gặp Lục Vãn Thừa ở phòng khách, cho hắn nhìn hai hộp hương liệu Hồ Cát mang đến. Lục Vãn Thừa hỏi: "Hai loại hương liệu này có vấn đề gì sao?"

"Không có. Nhưng bên trong dược lý, thuốc tốt kết hợp với thuốc tốt có thể sinh ra kịch độc. Ta nghĩ, hương liệu cũng có nguyên tắc này."

Tiêu Tranh không giống Lục Kiều Tùng. Theo như lời Hồ Cát nói, mỗi một thứ đưa đến Đông Cung đều được kiểm tra nghiêm ngặt, hương trợ hứng lần trước y điều phối nhất định không vào được Đông Cung. Trừ phi đưa thứ nhìn tưởng như vô hại vào, để cái này thường tiếp xúc với Tiêu Tranh sinh ra phản ứng độc, lặng lẽ từng chút một ăn mòn cơ thể Tiêu Tranh.

Lục Vãn Thừa nghe vậy không khỏi cảm thán: "Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ, đây là chân lý bất biến."

"Chân lý cũng vô dụng." Lâm Thanh Vũ nhẹ ấn mày, "Tiêu Tranh không dùng hương. Cho dù dùng, chúng ta cũng không đưa đồ vào Đông Cung được."

Trong tay Lục Vãn Thừa đùa nghịch trâm cài mà Lâm Thanh Vũ mua cho hắn, nói: "Không đưa đồ vào được, vậy thì đưa người vào thì sao."

Ăn ý dần tăng lên, Lâm Thanh Vũ gần như lập tức hiểu ý của Lục Vãn Thừa: "Việc này, cần phải có một cơ hội."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ta tìm cơ hội, ngươi phụ trách tìm chất xúc tác phản ứng. Huynh...... Phu thê đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn."

Khóe môi Lâm Thanh Vũ khẽ cong: "Được —— Đúng rồi," Y nhớ tới một chuyện, gọi Hoan Đồng đến, "Bỏ nhuyễn tháp trong phòng ta đi, đổi thành một cái giường nhỏ."

Lục Vãn Thừa sửng sốt: "Thanh Vũ?"

Lâm Thanh Vũ nói ra lý do đã chuẩn bị tốt trước đó: "Hiện tại ngươi có thể gặp bất trắc bất cứ lúc nào, bên cạnh không thể thiếu người khác. Hoa Lộ và ngươi nam nữ khác biệt, Hoan Đồng làm việc lại không đủ cẩn thận. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngươi ở bên cạnh ta mới tương đối yên tâm."

Hoan Đồng khó tin nói: "Thiếu gia?"

Lục Vãn Thừa chậm rãi bật cười, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Vũ ngập tràn cảnh xuân: "Vậy chờ chúng ta về Hầu phủ, cũng đổi nhuyễn tháp thành giường. Hoặc là, dứt khoát gọi thợ mộc làm lại một chiếc giường khác." Lục Vãn Thừa khoa tay múa chân, "Làm giường tầng đi, ta ngủ tầng dưới, ngươi ngủ tầng trên......"

Lâm Thanh Vũ tưởng tượng hình ảnh kia một chút, vẻ mặt phức tạp.

Hoan Đồng không nhịn được nói thầm trong lòng: Tiểu hầu gia thật có tiền đồ.

Lâm Thanh Vũ lao đầu vào bên trong hương liệu, mỗi ngày trên người đều nhiễm mùi hương không giống nhau. Dùng hương là một môn học vấn cao, tuy y có cơ sở dược lý, nhưng trong thời gian ngắn muốn thông hiểu ảo diệu trong đó thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người ở Lâm phủ mấy ngày, trong cung truyền tới tin tức, Thánh Thượng có ý định tuyển chọn trắc phi cho Thái Tử.

Nghe nói, là Ôn Quốc công nhắc tới việc này đầu tiên. Ôn Quốc công cho rằng, Thái Tử đã đến nhược quán, sớm đã đến tuổi cưới thê lập phi. Ba năm trước đây, Thái Hậu qua đời, Thái Tử cũng vừa mới làm chủ Đông Cung, cho nên giữ đạo hiếu mà trì hoãn hôn sự. Hiện giờ hiếu kỳ đã qua, đã đến lúc xem xét lại chuyện đại hôn. Thái tử phi là Hoàng Hậu tương lai, nên cần phải thận trọng, không thể nóng vội. Nhưng nên chọn một vài trắc phi cho Thái Tử, xử lý nội vụ Đông Cung, san sẻ giúp đỡ cho Thái Tử. Thánh Thượng tán thành, chuyện tuyển chọn trắc phi toàn quyền giao cho Hoàng Hậu.

Tuy chỉ là trắc phi, nhưng cũng là phi tử đầu tiên của Thái Tử có địa vị, tương lai ít nhất cũng làm Quý phi, người được chọn đương nhiên không thể qua loa, phẩm chất và dung mạo cần phải được suy tính cẩn thận. Sau một phen suy nghĩ cặn kẽ, Hoàng Hậu nghĩ ra một danh sách đưa cho Thánh Thượng xem qua. Trong đó, có cả tên đích nữ Nam An Hầu, Lục Niệm Đào.

Trong danh sách, cao môn quý nữ mỗi người mỗi vẻ, nhưng dù sao cũng là trắc phi của Thái Tử, ý Thánh Thượng là để Thái Tử tự mình chọn.

Tin tức này truyền đến Nam An Hầu phủ, Lục Niệm Đào nửa vui nửa lo. Vui chính là, nếu có thể lọt vào mắt xanh của Thái Tử và được coi trọng, ngày tháng khổ cực của nàng ta và mẫu thân sẽ kết thúc; còn điều đáng lo chính là, nàng ta cũng từng gặp Thái Tử một lần ở Phượng Nghi Cung, nhưng Thái Tử căn bản chẳng để mắt tới nàng ta, mọi sự chú ý chỉ dồn hết trên người Lâm Thanh Vũ. Nàng ta muốn trổ hết tài năng trong chúng quý nữ, nói dễ hơn làm.

May mắn thay, trước đó bọn họ đã có chuẩn bị trước, lễ vật bọn họ lén đưa đến Trường Nhạc Cung cuối cùng cũng có công dụng. Thái giám bên người Trần Quý phi đưa tin tức đến, khi Thánh Thượng đi thu tiển bị phong hàn, long thể lúc tốt lúc xấu, Thái Tử vì biểu hiện hiếu tâm, chép ba trăm trang kinh Phật, chuẩn bị đích thân mang đến chùa Trường Sinh đốt cháy cầu phúc.

Tin tức này, Tiểu Khoan Tử của Trường Nhạc Cung cũng nói cho Hồ Cát, Hồ Cát lại báo cho Lâm Thanh Vũ. Sau khi Lục Vãn Thừa biết được, tại chỗ nói hai chữ: "Quan hệ."

Cuối thu hương khói chùa Trường Sinh cường thịnh hơn rất nhiều, cũng có vài phần cảm giác thanh lãnh hiu quạnh, chim nhạn bay về phía nam, lạnh lẽo tiêu điều, cỏ cây xơ xác.

Lâm Thanh Vũ đỡ Lục Vãn Thừa xuống xe ngựa, Hoan Đồng đẩy xe lăn tới. Một tiểu tăng đi về phía bọn họ, chắp tay trước ngực nói: "Lục tiểu hầu gia, Lâm thiếu quân đi đường vất vả rồi."

Ngữ khí như đã sớm chờ lâu ngày.

Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu sư phụ biết chúng ta sẽ tới?"

Tiểu tăng cười nói: "Lâm thiếu quân coi trọng tiểu tăng rồi. Là Quốc sư báo cho tiểu tăng, hôm nay chùa Trường Sinh có khách quý lâm môn, kêu tiểu tăng ra trước chùa đón chào."

Lục Vãn Thừa và Lâm Thanh Vũ liếc nhau, nói: "Tiểu sư phụ xác định 'khách quý' mà Quốc sư nói là chúng ta?"

Tiểu tăng đưa tay làm động tác mời, chỉ cười không nói.

Ba người đi theo tiểu tăng xuyên qua chính điện, một đường đi vào sau núi. Tiểu tăng nói: "Lại nói, hôm nay Hầu phu nhân và Lục nhị tiểu thư cũng tới bỉ chùa, chắc giờ đang tụng kinh lễ Phật ở Phật đường. Lâm thiếu quân có cần đến chào hỏi hai người họ hay không?"

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Xem ra người Quốc sư mời, chỉ có một mình Tiểu hầu gia."

Tiểu tăng cúi đầu: "Lâm thiếu quân chớ trách."

Lần này bọn họ đến đây, chính là vì lần gặp nhau của Tiêu Tranh và Lục Niệm Đào, Lâm Thanh Vũ cũng không muốn bởi vì Quốc sư nửa đường nhảy ra quấy rối kế hoạch. "Vãn Thừa?"

Lục Vãn Thừa nói: "Ngươi tạm thời đi trước đi, ta đi xem vị Từ bán tiên muốn làm cái gì."

Sau khi tách ra với Lâm Thanh Vũ, tiểu tăng dẫn Lục Vãn Thừa và Hoan Đồng đi đến cửa một gian thiện phòng: "Lục tiểu hầu gia mời. Hoan Đồng thí chủ cùng ta chờ ở cửa là được."

Bên trong thiện phòng châm đàn hương, sương khói lượn lờ, Quốc sư Đại Du Từ Quân Nguyện chắp tay đứng, liếc mắt nhìn qua rất có phong thái tiên phong đạo cốt.

"Lục tiểu hầu gia." Từ Quân Nguyện xoay người nhìn lại, tươi cười thanh nhã, "Đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng."

"Biệt lai vô dạng*......" Lục Vãn Thừa cười, "Quốc sư cảm thấy ta nhìn sống rất tốt à."

*Lai sinh bất kiến, Biệt lai vô dạng vốn dịch ra là lâu rồi không gặp, từ lần gặp cuối huynh/đệ.... vẫn sống tốt chứ hay không có vấn đề gì chứ. Nên mới có câu dưới của Lục Vãn Thừa.

"Tiểu hầu gia so với thanh minh tháng tư, quả thật đã gầy hơn rất nhiều."

"Cho nên mong Quốc sư có chuyện gì xin nói thẳng. Người bệnh nặng như ta thời gian đặc biệt trân quý, ta không muốn lãng phí vào những việc vô nghĩa."

Từ Quân Nguyện cười nói: "Tâm cảnh của Tiểu hầu gia hình như đã thay đổi không ít. Lần trước gặp Tiểu hầu gia, ta nhìn thấy chính là một người thoát khỏi sinh tử, nhất định sẽ không để ý nói thêm vài câu với ta."

Bởi vì đã có người và những chuyện phải để ý, cho nên thời gian cũng trở nên có ý nghĩa hơn. Ít nhất, hắn không thể chết trước Tiêu Tranh.

Lục Vãn Thừa cười cười: "Cáo từ."

Từ Quân Nguyện lập tức nói: "Mệnh số của Lục Vãn Thừa —— cái tên này, sinh thần bát tự đời này, cho dù ta tính bao nhiêu lần, kết quả đều là kết thúc vào tháng chạp năm nay." Y lắc đầu than thở, "Đáng tiếc."

Lục Vãn Thừa nhìn Từ Quân Nguyện hồi lâu, giống như là muốn nhìn thấu y: "Trong sách nói, Từ Quốc sư có vài phần thực tài."

"Ồ?" Từ Quân Nguyện khẽ nhướn mày, "Xin hỏi Tiểu hầu gia, là đang nói sách nào?"

Lục Vãn Thừa không trả lời. Hắn đẩy xe lăn đi đến cạnh bàn, cầm bút viết một chữ thập lên trên giấy: "Mong Quốc sư, một lần nữa giúp ta bói một quẻ."

Sau nửa canh giờ, Từ Quân Nguyện đích thân đẩy Lục Vãn Thừa đi vào sau sương phòng, đưa người về bên cạnh Lâm Thanh Vũ, đang muốn công thành lui thân, Lục Vãn Thừa gọi y lại, hỏi: "Theo như lời Quốc sư vừa nói, chuyện này nắm chắc mấy phần?"

Từ Quân Nguyện nói không tỉ mỉ: "Nếu ý trời không thay đổi, thì đó là mười phần. Còn nếu ý trời muốn đổi, chúng ta còn có cách nào khác đây."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Không hổ là Quốc sư đại nhân, nghe quân buổi nói chuyện, không bằng đọc sách nhiều hơn."

Từ Quân Nguyện mỉm cười rời đi. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Y và ngươi nói gì vậy?"

Lục Vãn Thừa hơi chần chờ, nói: "Việc này để sau rồi lại nói. Lương thị và Lục Niệm Đào thế nào rồi?"

"Bọn họ......"

Lục Vãn Thừa xa xa thấy một người đi tới, đột nhiên ngắt lời Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, ngươi rất chán ghét Tiêu Tranh đúng không?"

Lâm Thanh Vũ kỳ quái mà liếc hắn một cái: "Cái này còn phải hỏi?"

Lục Vãn Thừa cười cười, cười có chút ngượng ngùng: "Vậy nếu ngươi nhất định phải bị một nam nhân hôn, thì tình nguyện bị Tiêu Tranh hôn, hay là bị ta hôn?"

Chỉ nghe được ba chữ "Bị Tiêu Tranh", dạ dày Lâm Thanh Vũ liền nổi lên từng trận ghê tởm buồn nôn, thậm chí nhìn Lục Vãn Thừa cũng không vừa mắt. Niệm trong lòng Lục Vãn Thừa sống không lâu nữa, nên y nỗ lực thu tính xấu của mình lại, cố gắng bình tĩnh nói: "Ta không chọn ai hết."

"Ài, ngươi chọn một người đi mà," Lục Vãn Thừa chưa từ bỏ ý định, "Dù sao cũng chỉ là nếu thôi."

Lâm Thanh Vũ không biết loại vấn đề này có ý nghĩa chỗ nào, chẳng lẽ Lục Vãn Thừa cứ phải muốn chính miệng y nói ra hai chữ "Chọn ngươi" hay sao.

"Ta chọn đi chết."

Lục Vãn Thừa thấp giọng nói: "Thanh Vũ à......"

"Được rồi được rồi, chọn ngươi." Lâm Thanh Vũ bất đắc dĩ nói, "Có thể ngừng lại được chưa."

Lục Vãn Thừa không biết lấy sức từ đâu ra, đứng lên từ trên xe lăn, cười nói: "Cái này là ngươi nói đó nha."

Vừa dứt lời, Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, bị Lục Vãn Thừa ôm lấy eo. Mùi thuốc trộn lẫn mùi đàn hương quen thuộc xông vào mũi, y còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lục Vãn Thừa cúi đầu về phía mình.

Lâm Thanh Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, tay để ở trước ngực, muốn đẩy người ra. Nhưng y mà đẩy, có khi Lục Vãn Thừa thật sự sẽ chết luôn.

Lúc này, Lục Vãn Thừa nhẹ giọng nói bên tai y: "Có người đang nhìn."

Có người?

Lâm Thanh Vũ hiểu được, lực tay dần dần yếu đi, cuối cùng sửa đẩy thành ôm, đôi tay đồng thời bám lấy bả vai Lục Vãn Thừa, nhắm hai mắt lại.

Lông mi dài xẹt qua chóp mũi Lục Vãn Thừa, ngứa ngứa, môi hắn khó khăn lắm mới cọ vào má Lâm Thanh Vũ.

Đây chỉ là một nụ hôn vay mượn.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được Lục Vãn Thừa đứng thẳng lên, Lâm Thanh Vũ chậm rãi mở to hai mắt, lông mi dày rậm cũng không che được con ngươi mờ mịt cùng co quắp, nhìn Lục Vãn Thừa thì hô hấp cứng lại.

Lâm Thanh Vũ lấy lại bình tĩnh, thấp giọng dò hỏi: "Là hắn?"

"Thanh Vũ," Lục Vãn Thừa chậm rì rì mà nói, "Ta hình như có chút không ổn."

"Cái gì?"

"Tim đập hơi nhanh, nhanh không thở nổi......"

Lục Vãn Thừa đã lung lay sắp đổ, Lâm Thanh Vũ theo bản năng vươn tay, đem hắn kéo vào trong lồng ngực: "Vãn Thừa?"

Hai người suýt nữa cùng té ngã, cũng may Lâm Thanh Vũ lấy đầu gối chống đất, ổn định thân thể.

Sắc mặt Lục Vãn Thừa trắng bệch, nhưng vành tai lại đỏ ửng kỳ lạ. Hắn biết mình tám phần là muốn ngất đi rồi, trước khi mất đi ý thức, hắn có chuyện nhất định phải nói rõ.

Lục Vãn Thừa bắt lấy vạt áo Lâm Thanh Vũ , liều chết gian nan mà phun ra mấy chữ: "Không được ôm công chúa......" Nói xong, đầu nghẹo sang một bên, gục trong lồng ngực Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ: "......"

Hoan Đồng tới tìm hai vị thiếu gia, thấy một màn này, còn tưởng rằng Tiểu hầu gia lại phát bệnh, lửa sém lông mày nói: "Thiếu gia, Tiểu hầu gia làm sao vậy?!"

Lâm Thanh Vũ bắt mạch cho Lục Vãn Thừa xong, trong thời gian ngắn không biết nên bày ra vẻ mặt gì: "Thân thể hắn quá mức suy yếu, không thể chịu được cảm xúc kích động quá mức, tạm thời hôn mê bất tỉnh, không có trở ngại gì, đợi hắn tỉnh lại là được."

Hoan Đồng một câu nói toạc chân tướng ra: "Nhưng theo tính cách của Tiểu hầu gia, sao có thể kích động thành như vậy chứ."

Gương mặt Lâm Thanh Vũ hơi nóng lên, cố gắng trấn định nói: "Ai biết gì hắn. Ngươi cõng hắn đến sương phòng nghỉ ngơi đi."

Đợi Hoan Đồng cõng Lục Vãn Thừa rời đi, Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Nếu Điện hạ đã tới, cần gì phải núp trong chỗ tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro