C32 - Làm theo ý hắn là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hội ngắm hoa kết thúc vào ngày thứ ba, thái giám trong cung tới Nam An Hầu phủ tuyên chỉ, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đã được chọn, ấn định chi nữ Nam An Hầu Lục Niệm Đào làm trắc phi Thái Tử. Đồng thời trúng tuyển cùng nàng ta, còn có nữ nhi của một vị võ tướng.

Thái giám tới phủ báo tin vui nói rằng, trước khi hội ngắm hoa bắt đầu thì Thái Tử và Lục Niệm Đào đã tình cờ gặp gỡ nhau trong vườn. Lục Niệm Đào rơi mất túi thơm, lúc tìm kiếm ngẫu nhiên gặp được Thái Tử, quả thực là điềm tĩnh không màng danh lợi, tự nhiên thoải mái, vì thế mà lập tức lọt vào mắt xanh của Thái Tử.

"Ánh mắt Thái Tử điện hạ rất kén, Lục nhị tiểu thư thật sự có phúc khí rất lớn, sau này nhất định có thể trở thành sủng quan Đông Cung."

Lâm Thanh Vũ nghe được thì buồn cười. Loại phúc khí này, hóa ra thật sự có người rất muốn.

Tuy rằng địa vị trắc phi được tôn sùng, nhưng dù sao cũng chỉ là quý thiếp, nên không thể dựa theo tam thư lục lễ làm hôn sự, nếu không thì đặt Thái Tử Phi tương lai ở chỗ nào. Hoàng Hậu sai Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, đến lúc đó dùng hai cỗ hỉ kiệu đón người vào Đông Cung là được.

Ngày Lục Niệm Đào nhập Đông Cung ấn định là một tháng sau, thời gian rất gấp rút. Lương thị vốn rảnh rỗi đã lâu cuối cùng cũng bận rộn, thu xếp từ trên xuống dưới chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi. Bởi vì nữ nhi, mà thái độ Nam An Hầu với Lương thị cũng hòa hoãn đi không ít, những người khác ở Hầu phủ cũng vội vàng lấy lòng chính phòng —— Nhị tiểu thư sắp trở thành trắc phi của Thái Tử, đợi đến khi Thái Tử đăng cơ, thì ít nhất nàng ta cũng được làm phi, sau này nếu sinh hạ hoàng tử, tiền đồ càng không thể đo lượng, hiện giờ ai dám xem thường.

Lương thị một khi có niềm tin, đem hết những thứ tốt trong kho lần lượt chuyển đến chính phòng, Hoan Đồng nhìn mà đau cả thịt, hắn còn nghĩ khi thiếu gia rời khỏi Hầu phủ có thể mang thêm ít gia sản. "Thiếu gia, ta vừa nghe quản sự nhà kho nói, ngay cả tơ lụa Giang Nam mà Hoàng Hậu thưởng cho Tiểu hầu gia phu nhân cũng cầm đi!"

Lâm Thanh Vũ không sao cả: "Để bọn họ lấy." Y ngược lại hy vọng Lục Niệm Đào có thể may nhiều thêm vài kiện xiêm y, khiến cho Tiêu Tranh hài lòng, tốt nhất là hàng đêm vui vẻ cùng nàng ta, cuối cùng chết trên người nàng ta.

Y biết suy nghĩ của mình quá mức âm độc, nhưng Tiêu Tranh rất xứng đáng.

Chớp mắt, đã tới ngày Lục Niệm Đào xuất giá.

Giờ lành, Nam An Hầu và Lương thị ngồi ngay ngắn trên ghế trong chính đường, hai bên là tông tộc trưởng bối Lục thị. Ngang hàng với Lục Niệm Đào, chỉ có Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn, những người khác đều đứng.

Không lâu sau, Lục Niệm Đào đội mũ phượng khăn quang vai yểu điệu được hỉ nương đỡ đến. Hỉ phục của Trắc phi Thái Tử được lấy từ Thượng Phục Cục trong cung, ung dung tao nhã, còn hoa lệ hơn hỉ phục của Lâm Thanh Vũ vài lần. Đầu Lục Niệm Đào đội kim thoa mũ phượng, phía trên treo rèm châu, giữa mày còn vẽ hoa điền.

Lục Vãn Thừa nhớ tới một chuyện lớn, nói với Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, đêm tân hôn trán ngươi cũng vẽ hoa điền đúng không?"

"Đâu chỉ là hoa điền," Mặt Lâm Thanh Vũ không biểu tình nói, "Ta còn trang điểm."

Lục Vãn Thừa đấm tay vịn xe lăn: "Chết tiệt, lúc ấy sao ta lại ngủ được chứ."

Lục Niệm Đào đi đến trước mặt cha mẹ, quỳ xuống bái: "Nữ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng bên cạnh cha mẹ. Mong phụ thân mẫu thân nhận ba lạy của con, để đền đáp công ơn dưỡng dục."

Lương thị rưng rưng nâng nữ nhi đứng dậy, đang muốn nói chuyện, một quản sự vội vàng tới bẩm: "Lão gia phu nhân, Thái Tử tới, nói là tới đón dâu!"

Dứt lời, nội đường lập tức loạn cả lên.

Nạp trắc phi mà thôi, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, Thái Tử chỉ cần ở Đông Cung chờ người đến là được. Hắn tự mình tới đón dâu, thật sự là cho Nam An Hầu phủ đủ thể diện.

Tông tộc Lục thị sôi nổi chúc mừng Nam An Hầu: "Thái Tử điện hạ nhìn trúng trắc phi nương nương, đây chính là phúc phận của Lục thị chúng ta!"

"Nhìn cảnh tượng này, đâu giống nạp trắc phi, ngay cả đại hôn cũng chỉ như thế mà thôi."

Lúc này Nam An Hầu cũng không quên thận trọng từ lời nói đến việc làm: "Chớ có nói bậy. Thê là thê, thiếp là thiếp, sao có thể đánh đồng hai người thành một được. Mọi người theo ta đi cung nghênh điện hạ."

Sắc mặt Lục Niệm Đào dưới rèm châu biến đổi một chút, bị hỉ nương dùng khăn hỉ chùm lên.

Lâm Thanh Vũ nói: "Chúng ta đi không."

Lục Vãn Thừa cười có chút lạnh: "Đi chứ. Tốt xấu gì cũng là biểu ca của ta, lại nạp muội muội ruột của ta, thế nào cũng phải đi nói chúc mừng chứ."

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa theo mọi người tới cổng lớn Hầu phủ. Tiêu Tranh không cưỡi ngựa đến giống tân lang đón dâu bình thường, hắn ngồi trong kiệu trữ quân, Nam An Hầu tới rồi mà cũng không thấy hắn đứng dậy, nói là tới đón dâu, không bằng nói là tới để biểu lộ thân phận địa vị của hắn thì đúng hơn. Theo lời của Lục Vãn Thừa nói, thì chính là: Lại bắt đầu diễn.

Nam An Hầu dẫn dắt cả gia đình hành lễ với Tiêu Tranh. Hắn thong thả ung dung mà nói "Miễn lễ", tinh chuẩn mà tìm được Lâm Thanh Vũ đứng cạnh Lục Vãn Thừa trong đám người, khóe miệng gợi lên vẻ hứng thú, lúc này mới xuống kiệu.

Hỉ nương đỡ Lục Niệm Đào bước ra ngạch cửa, tưởng giống như chuyện cưới gả bình thường nên đưa tay Lục Niệm Đào cho Tiêu Tranh. Nhưng Tiêu Tranh chỉ ngừng lại, nói: "Đỡ trắc phi lên kiệu là được."

Hỉ nương giật mình, không dám hỏi nhiều, mang Lục Niệm Đào lên hỉ kiệu. Sau đó Tiêu Tranh đi đến trước mặt Lục Vãn Thừa, nói: "Biểu đệ ốm đau đã lâu, mẫu hậu và cô đều lo lắng không thôi. Cũng không biết thân thể biểu đệ gần đây có chuyển biến tốt hay không."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Cũng không tốt gì, chỉ sợ điện hạ phải tiếp tục lo lắng rồi."

Tiêu Tranh cúi xuống, lời là nói với Lục Vãn Thừa, nhưng đôi mắt lại nhìn Lâm Thanh Vũ: "Biểu đệ yên tâm, đợi sau khi ngươi đi rồi, cô sẽ thay ngươi chăm sóc Tiểu Thanh Vũ thật tốt."

" 'Tiểu Thanh Vũ'." Lục Vãn Thừa cười nhẹ ra tiếng, "Ta có hơi tò mò, điện hạ sẽ gọi trắc phi mới nạp kia thế nào đây —— Tiểu Đào Đào?"

Tiêu Tranh không vui nheo mắt lại: "Biểu đệ có sức để nói giỡn, không bằng tiết kiệm để bồi dưỡng thân thể đi. Dù sao thì người vừa chết, thì mọi chuyện cũng kết thúc."

Lục Vãn Thừa hơi mỉm cười: "Điện hạ yên tâm. Chỉ cần ta chưa nói kết thúc, thì cái gì cũng sẽ không kết thúc."

Tiêu Tranh đứng thẳng người, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Vũ thật sâu, xoay người nói: "Hồi cung."

Đội ngũ đưa thân dần dần đi xa, Nam An Hầu và Lương thị vội vàng tiếp đón tông tộc Lục thị, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa không đi xem náo nhiệt nữa, trở về Lam Phong Các.

Lâm Thanh Vũ nhíu mày nói: "Tiêu Tranh đã có Lục Niệm Đào, vì sao......"

"Vì sao còn dùng loại ánh mắt ghê tởm đó nhìn ngươi?" Lục Vãn Thừa bán cái nút, "Ngươi biết những kẻ thích tìm thế thân có điểm chung gì không."

"Nói."

Giọng điệu Lục Vãn Thừa khinh miệt: "Bọn họ thích bỏ mặc những gì họ đã có trong tay, còn thứ vĩnh viễn không chiếm được thì lại ngo ngoe rục rịch. Nếu ngươi thuận theo hắn từ sớm, ngược lại hắn sẽ không có hứng thú với ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi trở thành người đầu tiên dám cự tuyệt hắn, nên đương nhiên hắn sẽ nhìn ngươi với con mắt khác."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày càng chặt: "Vậy thì không phải là rất cặn bã sao."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Đúng vậy, đây chính là cặn bã —— khụ."

Lục Vãn Thừa lại ho, không thể ngừng được, Lâm Thanh Vũ vỗ nhẹ lưng hắn, nói: "Đi ngủ một lát đi."

Lục Vãn Thừa uống thuốc xong liền đi ngủ. Hoa Lộ từ bên ngoài đi vào, nhìn xung quanh nói: "Thiếu Quân, thiếu gia đâu?"

"Vừa ngủ. Thế nào rồi."

Hoa Lộ nhỏ giọng: "Khỏa kế* bên hung tứ tới."

*Khỏa kế: Người làm thuê.

Hung tứ là cửa hàng bán đồ mai táng. Lâm Thanh Vũ chọn một nhà hung tứ cổ xưa nhất kinh thành, Đại Du còn chưa kiến triều, nhà hung tứ này đã được truyền thừa trăm năm. Ngoại trừ bán hàng, hung tứ còn có thể xử lý tang lễ cho khách, chỉ cần có bạc, là sẽ có một cảnh đại táng hoành tráng.

Lâm Thanh Vũ liếc vào trong phòng rồi hỏi: "Người đâu."

"Đang chờ ở cửa phủ." Hoa Lộ nói, "Hắn ta nói, hôm nay Hầu phủ làm hỉ sự, hắn không tiện vào phủ, đề phòng mang đến đen đủi."

Lâm Thanh Vũ gặp được khỏa kế của nhà hung tứ trước cửa Hầu phủ, tuy rằng làm tang lễ, nhưng lại là người hoạt bát vui vẻ: "Thiếu Quân có yêu cầu gì cứ việc đề ra, cửa hàng ta nhất định dốc hết sức làm tốt tang lễ này cho Hầu phủ."

Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ xử lý tang sự, không khỏi có chút mờ mịt. Y nhìn chữ "Hỉ" dán trên cửa lớn Hầu phủ và dải lụa đỏ treo dưới mái hiên, suy nghĩ thật lâu, nói: "Làm theo sở thích của hắn đi."

Đoạn thời gian này, Lục Vãn Thừa ngủ nhiều, mà tỉnh cũng nhiều, mỗi lần ngủ không đến một canh giờ thì sẽ bị ho tỉnh. Tỉnh rồi ngủ, một ngày cứ thế trôi qua.

Lần này hắn tỉnh lại, đúng lúc là chạng vạng. Hắn nhìn Lâm Thanh Vũ ngồi ở mép giường, an tĩnh mà nhìn hắn, ánh hoàng hôn phủ lên người y một tầng hào quang ấm áp.

Trước mắt Lục Vãn Thừa xuất hiện bóng râm, theo bản năng mà gọi: "Thanh Vũ......"

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đây."

Lục Vãn Thừa mơ mơ màng màng hỏi: "Bên Đông Cung, có tin tức gì không?"

Lâm Thanh Vũ im lặng không nói.

Hương liệu xâm nhập từ mũi, để đạt tới hiệu quả mong muốn thì đâu phải là chuyện một hai ngày. Không có năm ba tháng, thì khó thấy được kết quả.

"Trước không nói chuyện này." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, "Vãn Thừa, ngươi thích màu gì?"

Lục Vãn Thừa ngẩn người, như là ý thức được cái gì, cười nói: "Nếu là ta trước kia, ta hay mặc đen trắng xám. Nhưng nếu là ở Đại Du, ta thích mặc màu đỏ, rất hợp với tóc dài."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Được."

"Nói xem, Lâm đại phu đang chuẩn bị hậu sự cho ta à?" Lục Vãn Thừa cười tủm tỉm nói, "Những cái khác thì sao cũng được, nhưng quan tài thì ta có thể tự chọn không."

"...... Vì sao."

Lục Vãn Thừa nói đùa: "Ta muốn chọn một cái để ngủ thoải mái một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro