Văn án sương sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy, Lâm Thanh Vũ mười tám tuổi gả vào Hầu môn xung hỉ, trở thành nam thê của Tiểu hầu gia bệnh tật ốm yếu.

Đêm tân hôn, Tiểu hầu gia lười biếng nằm nghiêng trên hỉ giường, cười nói: "Mỹ nhân à, nói thật thì ta không muốn chơi trạch đấu* đâu, chỉ muốn ăn no chờ chết làm một con cá mặn* thôi."

*Trạch đấu: tranh chấp đấu đá giữa các thành viên trong gia đình.

*Cá muối/Cá mặn: ý chỉ người lười biếng, nhàn nhã, không muốn làm gì hết.

Một năm sau, Tiểu hầu gia bệnh nặng, nắm tay Lâm Thanh Vũ thở dài: "Lão bà à, ta sắp nghẻo rồi, nhưng ta cảm thấy ta vẫn có thể xuyên tiếp. Vì để sau này ta và ngươi có thể nhận ra nhau, chúng ta định một cái ám hiệu đi."

Sau khi Tiểu hầu gia chết, Lâm Thanh Vũ chuẩn bị thủ tiết cả đời, ai ngờ chỉ thủ non nửa năm, Đại tướng quân chiến công hiển hách đột nhiên tới tận cửa cầu hôn.

Lâm Thanh Vũ thà chết không đồng ý, Đại tướng quân chỉ nói một câu: "Kỳ biến ngẫu bất biến?"

Lâm Thanh Vũ: "...... Ta gả."

Lại qua hai năm, Đại tướng quân chết trận. Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp bi thương, lại bị Hoàng đế triệu vào cung.

Hoàng đế ủy khuất càu nhàu: "Bảo bối, lần này xuyên thành hoàng đế, ước mơ cá mặn của trẫm tan vỡ hoàn toàn rồi......"

Lâm Thanh Vũ biết rõ phu quân nhà mình mặc dù là kẻ lười biếng, nhưng luận âm mưu tính kế thì không ai có thể là đối thủ của hắn.

Y sờ sờ đầu Hoàng đế: "Đừng nghĩ nữa. Phê tấu chương đi nha, ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro