phần 2 hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba lần gặp Bác (Phần 2 - Phần cuối)
13 Tháng 4 2010 lúc 1:05

Hồ Thị Thu (1) kể
Cuối năm 1968, nhân dịp kỷ niệm lần thứ tám ngày thành lập Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam (20-12) em cùng mười bạn dũng sĩ thiếu niên khác được về dự mít-tinh tại hội trường Ba Đình.

Tối hôm đó, khi đoàn dũng sĩ thiếu niên miền Nam chúng em tiến vào thì hội trường đã đông đủ, trên Chủ tịch đoàn đã có Bác Tôn, bác Phạm Văn Đồng và các bác, các chú khác. Chúng em vừa ngồi vào ghế thì Bác Hồ bước ra đoàn chủ tịch. Mọi người sung sướng đứng dậy vỗ tay hoan hô Bác. Bác ra hiệu mọi người ngồi xuống. Hội trường trở lại yên tĩnh, bác Phạm Văn Đồng đứng dậy giới thiệu đoàn chúng em với mọi người. Bác Hồ vui vẻ đưa tay vẫy chúng em:
- Đoàn tý hon lên đây!
Bác Đồng bước xuống đón chúng em. Phấn khởi và vinh dự quá, chúng em theo bác Đồng tiến lên quây quần bên Bác Hồ trên đoàn chủ tịch. Mười một đứa chúng em đều được Bác lần lượt ôm hôn. Bác lấy từng bông hoa hồng thắm đỏ rất đẹp trong những lẵng hoa trên bàn tặng chúng em. Bác hỏi em:
- Dạo này mỗi bữa cháu ăn được mấy bát cơm?
- Dạ thưa Bác, thường cháu ăn được hai chén.
- Cháu ăn thế là ít đấy, cháu phải cố gắng ăn nhiều mới khỏe được.
Buổi lễ bắt đầu, chúng em được ngồi kề bên Bác. Suốt buổi lễ em ngắm Bác say sưa. Mít tinh xong Bác lại dặn dò chúng em cố gắng giữ gìn sức khỏe để học tập, lao động được tốt. Bác dặn chúng em phải thương yêu nhau và nghe lời các cô chú dạy bảo... Riêng em, Bác dặn:
- Cháu Thu da còn xanh, phải cố gắng điều trị cho khỏe.
Em bồi hồi xúc động, vì Bác bận nhiều công việc to lớn của đất nước mà Bác vẫn quan tâm đến từng cháu, từng việc nhỏ... Em cầm những bông hoa hồng của Bác cho mà lòng cứ nao nao. Chúng em đứng nhìn theo cho đến lúc xe Bác chạy khuất trên đường.
Tết năm 1969 em lại được cùng các bạn dũng sĩ miền Nam vào thăm chúc Tết Bác. Xe vào đến Chủ tịch phủ, em đã thấy Bác đứng chờ ở phòng khách. Chúng em nhảy xuống xe và chạy đến vây quanh Bác.
Bác hôn từng cháu một rồi bảo:
- Các cháu vào đây chơi một lúc rồi tiếp khách với Bác. Chúng em lại quây quần bên Bác. Đây là cái Tết đầu tiên của em ở miền Bắc và cũng là cái Tết lịch sử em được ở bên Bác, được ăn kẹo, bánh ngày Tết của Bác cho. Em ngồi ngắm Bác bên cành đào mà nhớ đến các bạn em ở miền Nam. Em thương các bạn ấy quá, vì các bạn ấy khổ nhiều mà vẫn chưa được gặp Bác. Hôm ấy, Bác lại cho chúng em ăn cơm với Bác. Đó là bữa ăn bình thường như những bữa ăn trước, nhưng em thấy nó sang trọng quá, lại thêm cây hoa, bánh tét nên em thấy như được ăn Tết với ông nội vậy. Chúng em cảm động và vui lắm.
Ăn cơm xong, Bác đi tiếp khách Cuba. Em thấy Bác đi lại hơi khó và người Bác hơi khác nên em thấy lo lo. Nhưng khi Bác hỏi chuyện, nhìn Bác cười thì em hoàn toàn thấy Bác khỏe mạnh.
Lúc sau, đoàn đại biểu Cuba do cô Menba dẫn đầu đến thăm Bác. Cô Menba vừa bắt tay Bác đã khóc nức nở. Bác cũng xúc động nhưng Bác cố nén, Bác cố tạo cho không khí ngày xuân vui vẻ. Bác bảo chúng em chào các cô, các chú Cuba. Rồi quay sang phía cô Menba, Bác giới thiệu tên tuổi của các em. Bác nhớ tên rất tài. Hôm đó, khi giới thiệu tới anh Đoàn Văn Luyện, Bác nói:
- Cháu Luyện lúc mới ra miền Bắc còn bé. Bây giờ lớn thế này rồi.
Một cô nhà báo trong đoàn Cuba nói:
- Thưa Bác, ở bên Bác, sống trong tình cảm của Bác thì người già sẽ trẻ lại, các cháu sẽ lớn lên rất nhanh...
Bác, cô Menba, các cô chú và chúng em đều cười vui vẻ trước câu nói chân tình ấy. Em biết ơn cô ấy đã nói rất đúng tâm trạng của chúng em. Sau đó, khi các cô, chú Cuba ra về, chúng em còn được vui chơi bên Bác, được nghe Bác dặn dò. Em có ngờ đâu đó là mùa xuân cuối cùng em được gặp Bác. Hôm đó, Bác căn dặn chúng em phải đoàn kết với nhau, giúp nhau học tập cho giỏi, vâng lời các cô, các chú phụ trách phấn đấu để trở thành học trò giỏi, trở thành đội viên ưu tú.
Ít lâu sau, em bị bệnh nặng phải đi nằm bệnh viện. Những ngày này, do hậu quả của cuộc chiến tranh tàn khốc nên em bị sốt rét nặng, những cơn sốt rét rừng đã làm em mê man trên giường bệnh. Khi em tỉnh lại, các cô, các chú bảo rằng: Bác Hồ gọi điện hỏi thăm sức khỏe của em. Bác lo cho em và Bác mong em chóng lành. Em cảm động vô cùng. Trên Tổ quốc Việt Nam này, biết bao nhiêu bạn nhỏ đang ốm đau, đang bị chiến tranh xâm lược làm tàn tật. Bác thương tất cả các cháu. Em nghe các chú nói lại mà xúc động không cầm được nước mắt. Em như được Bác cho thêm sức mạnh, em ra sức phấn đấu điều trị và em đã thắng được bệnh tật. Suốt đời em, em sẽ đem theo sức mạnh và tình thương bao la mà Bác đã dành cho em, một đứa cháu nhỏ miền Nam để vươn lên, đi tới như lời Bác dạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro