KHÔNG LÀ EMMA, CHẲNG LÀ DEXTER

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phương lang thang dọc con phố sầm uất, lơ đãng tìm cho mình một chỗ ngồi trong một quán cà phê bất kì. Cô thích làm thế vào những hôm chiều mát không bận rộn, ngành học sư phạm Văn cô theo đuổi nhiều lúc miệt mỏi vốn không làm hết bài tập, có lúc lại quá nhàn rỗi chẳng biết làm gì. Nhưng chung quy cũng vì cô thích làm việc theo cảm hứng nên cô tự cho phép mình dành ra những khoảng nhàn rỗi trong mớ hỗn độn chưa bao giờ ngừng.

Chọn được quán cà phê ưng ý có hàng dây thường xuân rũ từ mái xuống tận mặt đường mát mắt mà không hề che bớt ánh Mặt Trời, ngược lại, ánh nắng chiều vàng vọt đục thành những tia song song chiếu xuyên qua lũ dây loằng ngoằng tạo nên hiệu ứng ánh sáng kì ảo, cô thích thú ngồi chiếc bàn đơn sát góc trong cùng của dãy bàn cạnh dây thường xanh, một bàn in dòng chữ cô cực thích "I really can do whatever I want".

Những lượt người ra vào vội vã, chỉ có cô gái nhỏ vẫn ngồi im lìm như nằm ngoài dòng chảy rực rỡ kia nhưng đầy mệt mỏi in hằn đuôi mắt người. Phương cắn một góc miếng bánh ngọt có khả năng an ủi những vết thương, để xúc giác trên đầu lưỡi làm nhiệm vụ của mình. Bỗng cô nghe dưới chân hình dạng của một túm lông cuộn tròn tựa vào. Cô mỉm cười cúi xuống chạm tay vào con mèo lông dài đen mượt mà như một bụi cây dại rậm rạp ven bờ đường thôn quê xa vắng.

"Cưng ở quán này à? Chủ của cưng đâu rồi?"

Cô đặt đĩa bánh xuống đất, nhìn con mèo liếm láp từng lớp bánh đa tầng.

"Ăn nhanh nhé, không là chúng ta sẽ bị nhân viên đuổi ra ngoài đấy."

Vừa dứt câu, cô đã thấy một đôi giày đứng trước mặt mình.

"Chà, cô bé chiều hư con mèo của anh rồi."

Ngại ngùng cô nhoẻn miệng cười trừ, thông qua bạn mèo kia, cô có thêm một anh bạn dễ thương nữa.

Bất ngờ có hai người bạn mới cô thấy cuộc sống lạ kỳ làm sao. Những cuộc gặp gỡ luôn bắt đầu theo kiểu người ta không bao giờ có thể đoán trước được. Ngày qua ngày, cô thân thiết với anh thêm một chút, mở lòng mình theo cách tự nhiên nhất, như một cái cây đang tiếp nhận khí oxy, cô thấy trong mình nảy nở những cảm xúc mà từ trước đến nay cô chưa hề biết qua. Nó khiến cô vui vẻ nhưng cũng khó chịu lắm.

"Có lẽ tớ thích anh ấy mất rồi."

Phương thú nhận trước hai cô bạn khi cả ba đang châu đầu xem bộ phim One Day của đạo diẻn Lone Scherfig. Nghi hỏi cấp tập như một điều tra viên:

"Anh chàng ở quán cà phê ấy hả? Cậu biết tất cả về anh ta chứ? Anh ta có tốt hay không?"

"Không. Chỉ là tớ rất thích nói chuyện về anh ấy, thích được nhìn thấy anh ấy "

"Cậu tỏ tình đi." Nãy giờ im lặng, Hân cất tiếng.

"Nhưng tớ ngại lắm, con gái mà..."

"Hay cậu muốn làm Emma, cứ bên canh Dexter mãi đến khi chết đi."

Cả ba im lặng, ngoài trời cơn mưa đầu mùa rơi lướt thướt, chưa kịp cho người đi đường nhận ra thì đã chấm dứt, trở lại những cơn nóng hầm hập.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro