SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phương chồm người tưới những cái cây đang nhú mầm trong bồn hoa trước ban công ngổn ngơ với vẻ đẹp của bầu trời hôm nay hay vì tâm trạng cô đã tô hồng tạo viền cho những đám mây thêm rực rỡ. Bỗng tay cô cứa phải gai của bụi xương rồng bát tiên kế bên, trong lòng cô bồn chồn kinh khủng không biết vì vết rách hay vì dự cảm chẳng lành.

Hân trở về nhà trong trạng thái bất ổn, cả trong lúc ăn cơm cô cũng không nói gì, chỉ lăng lặng quay về phòng. Đến chiều hôm sau, Hân vẫn chưa ra khỏi phòng, cô đã bỏ bữa trưa. Phương gõ cửa phòng hai lần vẫn không có tiếng trả lời, Nghi đã đi dạy thêm, chỉ còn hai đứa ở nhà.

"Nếu cậu không mở cửa tớ sẽ xông vào."

"Được rồi, được rồi, để tớ xinh đẹp lại đã."

Phương tựa lưng vào tường, gõ từng nhịp ngón chân xuống sàn nhà, những miếng gạch vuông màu xanh cẩm thạch xếp đều theo hàng dọc tạo hiệu ứng những phiến đá trồi lên từ mặt nước, một luồng khí lạnh toát như một dòng điện bám vào chân khiến Phương giật mình. Cùng lúc đó, Hân mở cửa, Phương xua đi ảo giác trong đầu, nhìn gương mặt xanh xao của cô bạn.

"Cậu sao vậy?"

"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện liên quan đến tớ sao?"

Phương ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô bạn rất nghiêm túc, không thể là một chuyện đùa được, và có lẽ cũng không phải là một chuyên vui.

"Bạn trai tớ có nuôi một con mèo đen, và anh ấy có một quán cà phê. Hôm trước anh ấy đã dẫn tớ đến đấy. Và cậu biết gì không? Nó rất giống với những điều cậu từng kể trước đây"

Phương choáng váng.

"Ý cậu là gì cơ?"

"Tên bạn trai của cậu là gì?"

"Thịnh."

"Đó cũng là tên bạn trai của tớ. Cậu hiểu rồi chứ?"

Phương nắm tay giữ chặt trên đùi, môi mím lợi, mặt cô bắt đầu tái đi.

"Sao tớ có thể tin những gì cậu nói chứ? Nghe như phim ấy."

Phương cười lên hai tiếng ha ha khô khốc rồi vùng chạy ra ngoài. Khi đã trở về phòng mình, nước mắt ào ra, cô với tay vịn vào thân ghế để cơn xúc động lắng xuống, trong cô dâng lên rất nhiều suy nghĩ rối loạn như một cuộn len bị mèo vờn, rốt cuộc cô nên tin ai? Có lẽ nên tin vào sự thật, cô sẽ làm rõ điều đó.

Phía bên kia vách tường Hân ngồi bất động, đôi mắt ráo hoảnh hằn lên những vệt mực đen như đôi mắt của loài thú đêm, hoặc vì cô ngồi ngược sáng cộng hưởng nắng chiều ủ dột khiến chiếc bóng dưới chân cô nhọn hoắt như đôi tai cáo dỏng lên nghe ngóng, bỗng chốc một nụ cười mỉm giãn ra trên môi, lạnh lẽo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro