Chương 1 Tôi năm tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nóng của mùa hè tích lũy vào ban ngày vẫn chưa biến mất, ngay cả con đường nhựa lên núi cũng hấp tụ đầy hơi nóng sau khi phơi nắng, cung cấp xông hơi bàn chân miễn phí cho những người ăn no rửng mỡ đến tản bộ.

Chân núi chính là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Lâm thành.

Giao thông ở khu thắng cảnh rất ngang ngược, bất kể ngày hay đêm, luôn luôn nối gót sát vai, kín người hết chỗ. Kéo theo tám làn xe ở lân cận cũng trở thành đoạn có tỷ lệ ùn tắc cao, cứ cho là ông chủ giá trị bản thân hơn trăm triệu lái chiếc xe Benz tám triệu đến mười triệu, cũng phải có nề nếp bị chặn đến mười giờ về nhà ăn khuya.

Giữa sườn núi, có cư dân ở lân cận phe phẩy cây quạt tản bộ, sống một cuộc sống như người nhà nhịp điệu chậm chạp ngăn cách huyên náo.

Lúc này, một hồi tiếng còi xe gấp rút chói tai vang lên từ phía sau, có người nhìn lại, thấy là một chiếc Maybach bật đèn trước, lẩm bẩm gì đó từ giữa đường chậm rãi rời sang.

Maybach khẽ kêu chạy qua.

Đợi không nhìn thấy xe, đám người lòng mang bất mãn nhao nhao bàn tán.

“Kẻ có tiền đúng là ra vẻ, đường rộng thế này, bóp còi to như thế để làm chi.”

“Lái nhanh thế kia, muốn đụng chết người à?”

“Này, không phải phía trước có căn biệt thự à, chắc chắn là kẻ có tiền vội vã đi gặp tình nhân ấy...”

Tiếp đó bọn họ ngầm hiểu ý nở nụ cười.

Sự thật chứng minh, có thể làm cho những người xa lạ vốn không quen biết nhanh chóng quen thuộc chỉ có hai chuyện —— chơi mạt chược và tám chuyện.

Nhất là tám chuyện về kẻ có tiền.

“Tôi nghe nói, căn biệt thự phía trước kia là của ông chủ Tinh Thành.”

“Ông chủ Tinh Thành tên là Kim cái gì nhỉ?”

“Chữ kia đọc là “Ca”, Kim Thái Hanh, là cái người không có chân.”

“À à, là hắn, cũng khó trách, kiểu biệt thự ở đây thông thường không rẻ, vị này ngược lại thật sự có chút bản lĩnh.”

“...”

Điền Chính Quốc đi ngang qua họ.

Cậu hơi cúi đầu, tận lực đè thấp mũ lưỡi trai che hơn nửa gương mặt, trong ánh đèn đường chói lọi, chỉ có thể liếc được một chút đường cong bên mặt.

Nội dung mọi người nói chuyện phiếm lọt vào tai cậu không sót một câu.

Trong lòng Điền Chính Quốc mỉm cười một cái, nghĩ thầm, Kim Thái Hanh đó có thể gọi là có chút bản lĩnh à? Cũng quá xem thường hắn rồi.

Điền Chính Quốc trở về từ nước ngoài được ba tháng, đã nghe nói không ít tin đồn liên quan đến Kim Thái Hanh.

Nhưng mà cậu không có thời gian rảnh đi cảm thán thế sự vô thường phong thủy luân chuyển, tên nghèo đã từng mặc người chém giết lắc mình biến hóa thành sự tồn tại mà người người trong giới cấp cao kiêng nể ở Lâm thành —— ba tháng trước cha và anh trai cậu đã qua đời vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, bỏ xuống tập đoàn Điền thị rối như mớ bòng bong, Điền Chính Quốc bị các thân thích gọi gấp về nước, thậm chí không cho cậu thời gian khổ sở thương tiếc, chung tay ra sức đẩy cậu lên đỉnh gióng gió.

Điền Chính Quốc là con trai vợ kế, xí nghiệp của gia tộc tự có ba và anh cả nắm giữ, cậu không thể nhúng tay, cũng chưa từng muốn nhúng tay, cho nên làm cậu ấm ăn chơi gần nửa đời, đâu ra sẽ có kinh nghiệm quản lý?

Nhưng cậu không đi trốn vào đồng hoang, vẫn kiên trì đến cùng.

Khi đó tình cảnh Điền thị cực kỳ nguy hiểm.

Một miếng bánh ngọt như thế, mọi người đều muốn chia một miếng.

Điền Chính Quốc không những phải xử lý thỏa đáng hậu sự của người thân, ứng phó thế lực bên ngoài, còn phải làm yên lòng nội bộ nhân viên, loay hoay sứt đầu mẻ trán tinh thần rối loạn, rõ ràng mệt mỏi sút vài cân.

Mắt thấy tình hình hơi tốt, Điền Chính Quốc vẫn chưa thở phào, lại bị người bên trong bán đi. Dự án cậu đầu tư vô số tâm huyết, trông cậy dựa vào nó ổn định tình hình, bị nhà đối diện cướp, tài chính giai đoạn trước hơn phân nửa trôi theo dòng nước, giá cổ phiếu của công ty thẳng tắp rơi xuống, tình thế tựa như ngựa hoang thoát cương, nhe răng phi nước đại về phía cậu không có cách nào khống chế.

Tư bản bên ngoài như hổ rình mồi, áp lực từ người thân vì lợi ích, còn có sự thấp thỏm lo lắng của nhân viên trong tập đoàn, đều giống như thực chất trĩu nặng chồng chất trên bả vai Điền Chính Quốc.

Cậu hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ một đống sổ sách lộn xộn này, bán lại công ty, cầm tiền tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ của chính cậu.

Nhưng đây là tâm huyết nửa đời của cha và anh trai, cậu suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, vẫn quyết định liều một phen.

Nếu như không có cha và anh trai, cậu sẽ không có được hết thảy như bây giờ.

Thua cuộc rồi, cùng lắm thì là hai bàn tay trắng.

Cậu sợ cái rắm.

Điền Chính Quốc gần như rút tất cả tài sản hiện có, đưa vào trong mắt xích tài chính, đảm bảo vận hành thường ngày của công ty và thúc đẩy dự án. Mà bản thân cậu đã nghèo đến độ sắp không có gì ăn, đi ngủ ăn cơm đều giải quyết ở công ty.

Ngay khi tình thế giằng co, người của Kim Thái Hanh —— ông chủ lớn của Tinh Thành tìm tới Điền Chính Quốc.

Vừa nghe nói Tinh Thành muốn nhập cổ phần đồng thời bơm tiền trợ giúp Điền thị vượt qua cửa ải khó khăn, Điền Chính Quốc vẫn không dám tin.

Dù gì trong cái nhìn của cậu, trò đùa trẻ con này của bọn họ, Tinh Thành không để vào mắt.

Nhưng hành động bên Tinh Thành thẳng thắn dứt khoát, điều kiện đưa ra nghiêng về một bên có lợi cho Điền thị, thậm chí ngược lại giống như đưa tiền cho Điền Chính Quốc.

Không chỉ có như thế, không biết Kim Thái Hanh từ đâu nghe được hoàn cảnh túng quẫn bây giờ của Điền Chính Quốc, còn đưa cho Điền Chính Quốc một ngôi biệt thự dưới tên hắn.

Điền Chính Quốc bị hành động mê hoặc này của Kim Thái Hanh làm cho mơ hồ, nhiều tiền hơn nữa cũng không cần phải đập chơi chứ?

Cậu tỉnh táo tự hỏi, mặc dù hồi nhỏ từng là bạn học với Kim Thái Hanh, nhưng hai người họ cho tới bây giờ gặp nhau rất ít.

Đời này lúc Điền Chính Quốc khóc lóc om sòm hơi xấu nói với bác trông coi cổng trường, có lẽ nhiều hơn nói với Kim Thái Hanh.

Vả lại hai người họ còn có chút lục đục thầm kín —— bọn họ đều từng thích hoa khôi cấp ba, thậm chí còn từng ầm ĩ không vui vẻ trước mặt mọi người.

Mà Kim Thái Hanh cũng chưa từng lộ mặt, hết thảy công việc đều là trợ lý của hắn trao đổi với Điền Chính Quốc, hoàn toàn không giống như là vì tình cảm bạn cùng trường ngày xưa mà ra tay viện trợ.

Điền Chính Quốc không dễ tin, tìm một lý do làm lấy lệ.

Dẫu sao trong vòng tròn này lòng người khó dò, lợi ích hun mắt người, cậu lại không rành thế sự, cũng học được để lại tâm nhãn ở bất cứ việc gì.

Về sau Kim Thái Hanh tự gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc.

Nói chỉ là vì trả ân tình của mẹ Điền Chính Quốc, bảo cậu không nên nghĩ quá nhiều.

Giọng điệu lạnh lùng mà trầm thấp, thậm chí không đợi Điền Chính Quốc mở miệng nói chuyện đã cúp điện thoại.

Lúc còn sống mẹ Điền Chính Quốc là giáo viên ngữ văn của bọn họ, khi đó vì gia cảnh nghèo khó, người có tàn tật, lại đắc tội với con nhà giàu ác bá trong lớp, Kim Thái Hanh bị rất nhiều người cô lập coi khinh, chỉ có mẹ của Điền Chính Quốc thường xuyên quan tâm hắn, có khi sẽ còn dẫn Kim Thái Hanh về Điền gia ăn cơm.

Kim Thái Hanh nói như vậy, Điền Chính Quốc buông xuống mấy phần phòng bị.

Nhưng mà hiện thực vẫn cho cậu một bạt tai nặng nhất tàn nhẫn nhất.

Sau khi Kim Thái Hanh nhập cổ phần, từng bước một chiếm đoạt từng bước một xâm chiếm những cổ phần của đồng nghiệp khác, mà Điền Chính Quốc lại chẳng hay biết gì.

Đợi cậu lấy lại tinh thần, Kim Thái Hanh đã tuyệt đối khống chế cổ phần, hoàn toàn nắm Điền thị trong tay.

Điền Chính Quốc bị cho đi tàu bay giấy.

Là cậu đem toàn bộ Điền thị chắp tay tặng cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc dở khóc, thậm chí thành tâm thành ý muốn dựng thẳng ngón tay cái cho Kim Thái Hanh, khen hắn chịu nhục, bị người khác bắt nạt mười mấy năm, một khi xoay người, thủ đoạn thông thiên, ân uy cũng thi, giẫm hết những người đã từng xem thường hắn vào trong bùn.

Cậu thật sự muốn nói với Kim Thái Hanh, ngài lượn một vòng to như thế để làm gì, với thủ đoạn của ngài muốn một Điền thị nho nhỏ còn không phải dễ như trở bàn tay, ở trước mặt cậu giả vờ là dáng vẻ trả ân tình của người là gì? Ngài có mệt không? Hay cảm thấy làm người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đặc biệt thú vị?

Trước khi Điền Chính Quốc rời khỏi biệt thự đến một nơi nào đó đặt hàng, đặt một cái cờ thưởng gửi đến công ty Kim Thái Hanh —— vế trên “Cứu khổ cứu nạn tặng biệt thự”, vế dưới “Giả tình giả ý nuốt tài sản”, bức hoành “Tôi cám ơn anh”.

Lại ghi chú một câu “Mẹ tôi nói muốn dẫn anh đi”.

OK, coi như chỉ có thể miệng pháo, cậu cũng sướng rồi.

Nếu không phải Kim Thái Hanh vẫn luôn chưa từng lộ mặt, cái tính tình chó sống an nhàn sung sướng của Điền Chính Quốc, nhất định phải chửi Kim Thái Hanh thành thằng ngu.

Điền Chính Quốc chẳng có mục đích đi dọc theo con đường xuống núi, trong đầu mơ màng căng căng, chỉ muốn tìm chỗ không có người ngủ một giấc thật ngon, sau đó hãy nghĩ đến chuyện sau này.

Cậu nhất thời thất thần, bỗng nhiên bước hụt bậc thang, một bước rơi vào khoảng không khiến tim cậu siết lại, chỉ kịp bảo vệ đầu.

Cầu thang xuống núi như thể dài không bờ bến.

Toàn thân Điền Chính Quốc đau nhói, ý nghĩ cuối cùng lưu lại trong đầu đó là ——

Đậu má, tức xỉu, quên mất biệt thự này thuộc về mình.

Mình rời nhà bỏ đi cái rắm à.

...

“Điền Chính Quốc! Mày ngẩn ngơ gì vậy?”

Điền Chính Quốc quay đầu nhíu mày, âm thanh đám trẻ con vui cười ồn ào giống như lưỡi lê bén nhọn, đâm màng nhĩ của cậu đau lâm râm.

“Điền Chính Quốc?!”

Bóng tối trước mắt dần dần có ánh sáng chiếu vào, Điền Chính Quốc khó chịu mở mắt ra.

Trong một mảng sương mù, cậu mơ hồ thấy rõ một đứa bé trai lại gần cậu, tay khoác lên bả vai cậu dùng sức lung lay, dùng âm thanh có phần quái gở gọi: “Này!”

Điền Chính Quốc sững sờ hai giây, hơi hoảng hốt, không xác định hỏi: “Lý Tiểu Bân?”

Lý Tiểu Bân là tiểu công tử của nhà đối tác của cha cậu. Hai người bọn họ mặc tã lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất thân, lúc Điền Chính Quốc trở về từ nước ngoài tiếp nhận Điền thị tình hình rất không lạc quan, Lý Tiểu Bân một người duy nhất trong đám bạn xấu của cậu không nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cậu, trái lại thuê một số lượng lớn người cho cậu.

Khi còn bé Lý Tiểu Bân chính là tên mập tròn vo, ấn đường có cái bớt nhỏ tròn, giống nốt ruồi duyên, lớn rồi Điền Chính Quốc vẫn xấu xa gọi cậu là “Mỹ nhân Tiểu Bân”.

Nhưng làm sao cậu lại mơ thấy Lý Tiểu Bân khi còn bé?

Lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận được một chút bất thường.

Giọng của cậu???

Danh xưng thiếu niên thanh thuần thả thính đám em gái không có gì bất lợi của cậu đâu? Đâu?!

Cậu cậu cậu... nhỏ đi rồi?!

Lý Tiểu Bân nghi hoặc nhìn cậu, cười toe toét nói: “Mày làm gì thế? Hôm nay mày mặc quần lót, chim nhỏ sẽ ngoan ngoãn, sẽ không tè ra quần.”

Điền Chính Quốc: “...”

Mày câm miệng cho bố mày!!

Bố mày năm tuổi! Sẽ không tè ra quần!

"Chúng mày còn chơi hay không?"

Điền Chính Quốc nhìn về phía mấy đứa bé trai vẻ mặt thiếu kiên nhẫn cách đó mấy mét.

"Ném con thỏ kia cho tao! Nếu không muốn chơi tiếp, sau này cũng đừng tới tìm bọn tao!"

Con thỏ?

Điền Chính Quốc hậu tri hậu giác phát hiện chân mình giẫm lên gì đó, cúi đầu nhìn, là một con thỏ bông.

Cậu dời chân, cúi người nhặt nó lên.

Lý Tiểu Bân hơi sợ mấy bé trai lớn tuổi kia, lấy lòng nói: "Chơi, chúng tôi muốn chơi!"

Điền Chính Quốc vỗ nhẹ bụi đất vụn cỏ bám trên con thỏ kia, có cảm giác quen thuộc khó hiểu hiện lên từ sâu trong ký ức.

Không đợi cậu nhớ ra là gì, đã nghe được âm thanh yếu ớt mang theo giọng nghẹn ngào ẩn nhẫn nói: "Trả lại cho tôi, xin cậu... trả con thỏ lại cho tôi, đó là mẹ tôi mua cho tôi..."

Điền Chính Quốc giật mình, do dự xoay người lại nhìn.

Sau lưng có một bé trai ngồi xe lăn, nó mặc áo ngắn tay giặt đến bạc màu, bởi vì cơ thể nhỏ gầy mà lộ vẻ rộng rãi. Trên mặt nó còn nước mắt, trong đôi mắt to tràn đầy hốt hoảng và luống cuống, bởi vì vẫn chưa biết di chuyển xe lăn, nó sốt ruột đến độ tay chân nhào loạn, cuối cùng sau khi nỗ lực đứng một chân trên mặt đất, nặng nề mà ngã lăn quay trên bãi cỏ.

Cho dù Điền Chính Quốc không dám tin thế nào đi nữa, cậu nhìn thấy xe lăn, cũng nhận ra được.

Hiện tại người bối rối đáng thương nằm rạp trên mặt đất xin cậu trả đồ chơi, là Kim Thái Hanh khi còn bé.

***

Chính Quốc: nghĩa là đêm đã hết ánh bình minh đã đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại