Chương 34 Muốn đối xử tốt với cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khai giảng chính thức, Tôn Hạo Ba rút giờ tự học đổi chỗ ngồi cho học sinh.

Điền Chính Quốc rất may mắn được phân đến chỗ ngồi gần cửa sổ mà cậu yêu nhất, ngưỡng cửa sổ phòng học của Tam trung thấp, cậu có thể nhảy thẳng từ cửa sổ ra hành lang.

Đang lúc Điền Chính Quốc chống đầu tự hỏi tính khả thi của việc nhảy cửa sổ trốn học, cái ghế bên cạnh bị kéo ra, cậu vô thức quay đầu liếc nhìn.

Khi Lâm Lâm nhìn thấy mình được phân ngồi cùng bàn với trùm trường trong truyền thuyết, thần kinh cũng căng thẳng, lúc này bị Điền Chính Quốc dùng ánh mắt dò xét liếc một cái, càng căng thẳng đến độ nói năng không rõ: “Ặc, chào, chào cậu...?”

Điền Chính Quốc không có ấn tượng gì với bạn cùng bàn.

Lâm Lâm rất gầy yếu, mặt còn nhỏ hơn nhiều bạn nữ, trắng nõn nà rất thanh tú.

Đời trước hình như chưa từng thấy bạn học này?

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, cũng gật đầu với Lâm Lâm.

Lâm Lâm do dự ngồi xuống, cơ thể vẫn luôn căng cứng, khoảng hai ba phút sau, Điền Chính Quốc cũng không làm một vài hành vi “Trùm trường” ly kinh phản đạo, cậu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rón rén thu thập sách của mình.

Kim Thái Hanh đi vào từ cửa sau phòng học, hắn cúi đầu liếc nhìn tờ giấy số thứ tự trong tay, vò luôn thành một cục trong lòng bàn tay, ném vào trong góc, sau đó trực tiếp kéo cái ghế sau bàn Điền Chính Quốc ra, ngồi xuống.

Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy bàn sau là hắn, mắt cong cong: “Trùng hợp quá nhỉ, ngẫu nhiên sắp xếp chỗ ngồi cũng có thể phân đến một chỗ.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, ánh mắt không lộ ra dấu vết lướt qua cái ót của Lâm Lâm.

Lúc tranh cử ban cán bộ, Kim Thái Hanh không hề nghi ngờ trở thành lớp trưởng của lớp số bốn, lần này đổi chỗ là hắn phụ trách. Hắn biết Điền Chính Quốc ngồi chỗ nào. Mà mấy người xung quanh Điền Chính Quốc đều do hắn sắp xếp.

Hứa Như và Lý Tiểu Bân là người yêu, ngồi trước Điền Chính Quốc, Cố Lãng ngày thường bá vai bá cổ với Điền Chính Quốc, cực kỳ chướng mắt thì bị hắn xếp đến một góc xa nhất trong phòng học.

Chỉ có Lâm Lâm, là Tôn Hạo Ba đã đặc biệt dặn dò hắn, sắp xếp ngồi cùng bàn với Điền Chính Quốc.

Lâm Lâm khá hướng nội, có bệnh tự kỷ rất nhỏ, Tôn Hạo Ba muốn để cậu ngồi một chỗ với Điền Chính Quốc tính cách năng động. Hơn nữa thành tích học tập của Lâm Lâm không tệ, thái độ cũng nghiêm túc, nếu như có thể kèm cặp Điền Chính Quốc chăm chỉ lên lớp, cũng coi như một công đôi việc.

Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi tối sầm lại. Giống như một con thú hoang bị người khác mạo phạm lãnh địa, tầm mắt nhìn Lâm Lâm thoáng qua một chút khói mù không thể quan sát.

Nghỉ giữa tiết, Tôn Hạo Ba gọi Điền Chính Quốc đến văn phòng, nói với cậu chuyện của Lâm Lâm.

Hoàn cảnh gia đình Lâm Lâm khá là đặc biệt, dưỡng thành tính cách khúm núm quá nhát gan quá như bây giờ, nhưng bản tính tốt, Tôn Hạo Ba bảo Điền Chính Quốc ngày thường quan tâm bạn cùng bàn nhiều một chút.

Điền Chính Quốc đồng ý, lúc trở về đi ngang qua máy bán hàng tự động, liền mua một chai Nutri – Express cho bạn cùng bàn.

Lâm Lâm được cưng mà sợ, mặt nhỏ đỏ rần.

Chủ nghĩa đại nam tử trong xương cốt Điền Chính Quốc bắt đầu quấy phá, cậu luôn luôn không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của người khác, mặc dù cậu sống rất cẩu thả rất ngang ngạnh, nhưng tính tình dễ mềm lòng cả hai đời cũng không đổi được.

Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ lại thận trọng của Lâm Lâm, cậu lại bị khơi dậy ý muốn bảo vệ, trước giờ tự học tối, lấy vài túi đồ ăn vặt trong phòng ngủ mang cho Lâm Lâm.

Tình hình này kéo dài một tuần, tự học tối ngày nào đó, Hứa Như viết tờ giấy đè lên bàn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc mở ra nhìn.

“Có phải cậu có ý với Lâm Lâm không, có phải cậu có ý với Lâm Lâm không?! Cậu mang cho cậu ấy nhiều đồ ăn như vậy, cậu cũng chưa từng mang cho tớ?”

Điền Chính Quốc lần mò một lát không mò được bút, chọc chọc sau lưng Hứa Như, hạ giọng nói: “Trước đó không có, sau này có thể có.”

Lâm Lâm rõ ràng là loại hình Điền Chính Quốc thích.

Nhưng Điền Chính Quốc cũng không phải người tùy tiện thả thính tiểu nam sinh nhà người ta, cậu vẫn muốn quan sát thêm, nếu như sau khi ở chung thoải mái không chừng sẽ theo đuổi.

Mà Hứa Như đã sắp tuyệt vọng chết rồi.

Nhỏ viết giấy soạt soạt soạt.

“Cậu có biết để lăn lộn đến nhân viên quản lý diễn đàn nặc danh, tớ đã chấm bao nhiêu công ăn gian bao nhiêu điểm, bây giờ cậu trực tiếp hủy tớ **??”

Điền Chính Quốc hỏi: “Cái trò gì?”

Hứa Như: “Năm ngoái không phải rất nhiều người hoài nghi cậu và lớp trưởng có một chân sao, đăng bài suốt trên diễn đàn trường cũng không tốt, đã thành lập một diễn đàn nặc danh, chỉ có thành viên trong đó mời mới có thể vào, tớ không dễ gì lăn lộn đến sắp được max cấp, kết quả cậu??”

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, hỏi Lâm Lâm mượn cây bút, viết: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi và Kim Thái Hanh trong sạch, cho dù tôi với cậu ấy nằm trên một cái giường, cho dù hai chúng tôi mặt đối mặt “chào cờ”, cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra cái loại kia.”

Loại thẳng nam như Kim Thái Hanh, chắc hẳn cũng không thích người khác đùa kiểu này, Điền Chính Quốc bảo Hứa Như cố gắng một chút làm sụp đổ diễn đàn, để tránh cho Kim Thái Hanh nhìn thấy trong lòng khó chịu.

Sau khi xem xong Hứa Như lại viết gì đó, đoán chừng cảm xúc rất kích động, lúc vò giấy thành cục cố sức ném lên bàn của Điền Chính Quốc, cục giấy trực tiếp lăn trên mặt đất.

Điền Chính Quốc cúi xuống nhặt cục giấy đã lăn đến dưới chân Kim Thái Hanh.

Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bàn Kim Thái Hanh, nhỏ giọng gọi hắn: “Giúp tôi nhặt cái.”

Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần.

Hắn cựa quậy ngón tay hơi cứng ngắc, cụp mắt nhìn trang giấy sau một tiết tự học tối vẫn trống không, sau đó mới ngước mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không nhận ra cảm xúc u ám trong mắt hắn, ngón tay chỉ chỉ mặt đất: “Không với tới.”

Kim Thái Hanh im lặng không lên tiếng cúi xuống nhặt, ở nơi Điền Chính Quốc không nhìn thấy, lực độ hắn nắm cục giấy kia khiến khớp xương tay nổi lên mày trắng xanh.

Hắn mím khóe miệng, rũ mắt, mở ra một góc của cục giấy, nhìn thấy câu: “Có phải cậu có ý với Lâm Lâm không.”

Một dòng chữ rất đơn giản như thế, lại làm cho tay chân Kim Thái Hanh lạnh ngắt trong nháy mắt, trái tim dường như đập lỡ một nhịp.

Không phải hắn không nhận ra mấy này nay thái độ của Điền Chính Quốc đối với bạn cùng bàn khác biệt, chỉ là hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân không nghĩ tới khía cạnh này. Hắn biết Điền Chính Quốc dễ mềm lòng, cậu chỉ đang thương xót Lâm Lâm thôi, không xảy ra chuyện gì khác.

Nhưng càng không để cho mình suy nghĩ nhiều, thì càng khống chế không nổi mà chú ý nhất cử nhất động của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc sẽ mang đồ ăn vặt cho Lâm Lâm, lúc lên lớp muốn ngủ bảo Lâm Lâm nhìn giáo viên cho cậu, lúc đến cửa hàng tiện lợi mua trà sữa sẽ còn mua hộ một cốc cho Lâm Lâm.

Mà những thứ này, trước kia là thuộc về hắn.

Hắn ngụy trang vẻ ngoài trầm tình nội liễm, ẩn giấu đi dục vọng độc chiếm gần như cố chấp.

Ngày thường vì để không dọa Điền Chính Quốc, hắn đều phải giấu thật kỹ.

Nhưng trên thực tế, ngay cả Điền Chính Quốc nhìn người khác thêm vài lần Kim Thái Hanh cũng không chấp nhận được, ban đêm khi nằm ở trên giường luôn trằn trọc nghĩ đến Điền Chính Quốc nở nụ cười với người khác, các loại suy nghĩ tối tăm thay nhau hiện lên.

Nếu không phải không muốn làm cho Điền Chính Quốc khó chịu tức giận, hắn đã giấu người đi từ lâu, giấu đến nơi chỉ có mình có thể nhìn thấy. Nếu không phải không muốn tổn thương Điền Chính Quốc, từ lâu hẵn đã... không muốn kiềm chế dục vọng và kích động của bản thân.

Từ lâu hắn đã khát vọng đến trái tim phát đau, chỉ là muốn Điền Chính Quốc tiếp nhận hắn từ tận đáy lòng, mới ngăn chặn dục vọng phá hư trong lòng, phát triển theo từng bước từng chút một thâm nhập vào cuộc sống của Điền Chính Quốc.

Mà bây giờ Điền Chính Quốc vậy mà mơ hồ biểu hiện ra sự đặc biệt với Lâm Lâm, hắn nghĩ đến hàm nghĩa dưới “đặc biệt” này, ghen tị rợp trời kín đất và tức giận như muốn giết người chất đầy toàn bộ lồng ngực và đại não, gần như là tê tâm liệt phế, vô tình mà xé rách thần kinh của hắn.

Điền Chính Quốc nhận lấy tờ giấy trong tay Kim Thái Hanh, không cẩn thận đụng vào, phát hiện ngón tay hắn lạnh lẽo, ngơi kinh ngạc nhìn, trong mắt Kim Thái Hanh kéo đầy tơ máu, nhìn thẳng vào cậu.

Điền Chính Quốc lo lắng hỏi hắn: “Cậu cảm thấy không khỏe à?”

Giọng Kim Thái Hanh hơi khàn, nói khẽ: “Cậu về cùng tôi?”

Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, vội nói: “Thế đi thôi.”

Cậu cũng hoài nghi một giây sau Kim Thái Hanh sẽ ngất xỉu.

Nào có ai sắc mặt có thể khó coi đến mức này? Chắc Kim Thái Hanh sẽ không có bệnh tim gì đó đâu nhỉ?

Hai người cũng không viết giấy xin phép, đi luôn.

Những người nhìn thấy kinh ngạc quá trời, Điền Chính Quốc cũng thôi đi, cậu cũng không phải lần đầu tiên quang minh chính đại cúp tiết tự học tối, sao mà lớp trưởng cũng??

Tam trung kiểm tra rất nghiêm, tự học tối vắng mặt không lý do đều phải trừ điểm hạnh kiểm, mà một khi đã ghi lại cũng không thể tham gia bình chọn tỉnh xuất sắc. Bình chọn tỉnh xuất sắc đối với học sinh quan trọng nhường nào không cần nhiều lời, đây là gặp phải chuyện gì gấp ngay cả giấy xin phép cũng không viết đã đi luôn?

Đi đến dưới cầu thang, Điền Chính Quốc nói: “Nếu không chúng ta đến phòng y tế xem xem, sắc mặt cậu thật sự khó coi, có phải có bệnh cấp tính gì không?”

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm cái ót của Điền Chính Quốc, không nói gì thêm.

Điền Chính Quốc kéo hắn đi về phía phòng y tế.

Từ tòa nhà dạy học đến tòa nhà hành chính phải đi qua hành lang của hồ nhân tạo, lúc này hơn tám giờ tối, trên hành lang không bật đèn, một mảng tối om, chỉ có ánh trăng ảm đạm.

Điền Chính Quốc nắm tay Kim Thái Hanh, lành như băng, trong nháy mắt được cậu nắm chặt còn run một cái.

Sau đó, cái tay kia chậm rãi siết chặt, trở tay bọc lại cậu, dùng sức đến mức dường như dựa vào động tác này, để tận lực nắm chặt gì đó.

Đến phòng y tế, chỉ có một giáo viên mặc áo khoác trắng ở đó, sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho Kim Thái Hanh, cô liếc nhìn: “Không sao.”

Điền Chính Quốc nói: “Sắc mặt này của cậu ấy thật sự không sao?”

Giáo viên thấy họ giống cố ý kiếm cớ trốn buổi tự học tối, có phần thiếu kiên nhẫn nói: “Không tin thì đến bệnh viện khám.”

Điền Chính Quốc còn muốn nói gì, Kim Thái Hanh đã đứng lên, hắn lấy tay cậu.

“Không sao, “ Giọng hắn khàn khàn: “Tôi đến phòng ngủ nghỉ ngơi một lát là được.”

Nếu hắn đã nói như thế, Điền Chính Quốc cũng chỉ đành hành quân lặng lẽ.

Trở lại phòng ngủ, Điền Chính Quốc bảo Kim Thái Hanh ngồi xuống ở mép giường, mình đi rót cốc nước nóng, sau đó kéo ghế ngồi đối mặt với Kim Thái Hanh, hỏi hắn: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Kim Thái Hanh nhìn đôi đồng tử trong sạch sáng long lanh của cậu, bên trong không hề che giấu quan tâm mình.

Hắn say mê trong ánh nhìn chăm chú của Điền Chính Quốc, khẽ nói: “Ngực đau.”

“A.” Điền Chính Quốc tưởng tượng, ngực đau, vậy không phải bị bệnh tim ư?

Cậu đứng bật dậy: “Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, quá đáng sợ.”

“Không cần.”

Kim Thái Hanh duỗi tay, kéo Điền Chính Quốc đến trước mặt, vươn hai tay ra, vòng chặt lấy eo cậu.

Toàn thân Điền Chính Quốc run một cái, người ngoài có lẽ không biết, toàn thân trên dưới của cậu mẫn cảm nhất chính là eo, bị người đụng một cái cũng ngứa, Kim Thái Hanh trực tiếp vòng quanh như vậy, cậu nổi da gà rơi đầy đất.

Điền Chính Quốc không chịu được co rúm lại: “Cậu...”

Bên mặt Kim Thái Hanh dán chặt vào bụng cậu, bàn tay đặt trên lưng cậu, ôm người đến là chặt chẽ.

“Đừng cử động...” Hắn giống như mất hồn, thấp giọng lẩm bẩm: “Cho tôi ôm một cái, xin cậu.”

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Bao lâu rồi Kim Thái Hanh không dùng giọng điệu yếu thế như vậy để nói chuyện?

Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn xoáy tóc đen nhánh của Kim Thái Hanh. Từ góc nhìn của cậu không thấy rõ biểu cảm của Kim Thái Hanh, chỉ mơ hồ có thể nhận ra, ngay cả tay Kim Thái Hanh cũng đang run lên.

Lần trước Kim Thái Hanh cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu có thể ôm một cái hay không, là trước khi rời khỏi Lâm thành.

Đến bây giờ Điền Chính Quốc vẫn nhớ biểu cảm khi đó của Kim Thái Hanh, sợ hãi lại cẩn thận, mang theo một chút lấy lòng, nói với mình, hắn không bẩn, không có bệnh.

Cho dù bây giờ hắn đã trở thành thiếu niên không cần bất kỳ kẻ nào đồng cảm, nhưng hình như cũng không thay đổi gì.

Một góc trong lòng Điền Chính Quốc mềm xuống.

Cậu nhịn xuống cảm giác nơi mẫn cảm của cơ thể bị siết chặt lại, hơi cúi đầu xuống, cũng ôm đầu Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cứng đờ, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp trên người Điền Chính Quốc tràn đầy cả lồng ngực hắn, trong lòng hắn chợt sợ, tiếng tim đập như đánh trống reo hò dường như ở ngay bên tai. Hắn không tự chủ được vùi mặt sâu hơn, nhiệt độ cơ thể Điền Chính Quốc giống như một loại thuốc giải nào đó, hắn cầu như khát nước, nhưng vĩnh viễn cách một lớp vải áo. Ngũ tạng lục phủ toàn thân tựa như đang giày vò qua lại trong thỏa mãn và đau khổ.

Điền Chính Quốc bị hắn ôm hơi không thở được, lúc đang do dự có nên đẩy hắn ra một chút không, giọng Kim Thái Hanh khàn khàn mở miệng.

“Lâm Lâm.” Hắn dừng một chút, có vẻ như vô cùng gian nan ép mình nói chuyện: “Cậu thích cậu ta?”

Điền Chính Quốc thoáng cái không kịp phản ứng, sau đó mới nói: “Chắc thích... vẫn không tính là.”

Kim Thái Hanh nói khẽ: “Cậu mang đồ ăn vặt, mua trà sữa cho cậu ta.”

Điền Chính Quốc nói: “Cậu ấy rất khổ, thầy chủ nhiệm cũng bảo tôi quan tâm cậu ấy, mua chút đồ ăn rất bình thường?”

Đối với một con nhà giàu quần áo lụa là sống an nhàn sung sướng mà nói, Điền Chính Quốc hoàn toàn không cảm thấy mời bạn học uống trà sữa chính là tượng trưng cho quan hệ rất tốt, cậu vui thì sẽ mời, không phân chia người.

Kim Thái Hanh không nói nữa.

Sau một lát im lặng, hắn đứng lên, bàn tay che lên mắt Điền Chính Quốc.

“Trước tiên đừng nhìn tôi.”

Điền Chính Quốc không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì (ý là có âm mưu gì): “Sao vậy?”

“Đừng cử động.” Kim Thái Hanh than thở, thấp giọng nói: “Tôi sắp điên rồi.”

Mắt hắn tối om không ánh sáng, như bị bùn lắng vạn trượng chôn thật sâu, tại khoảnh khắc Điền Chính Quốc không nhìn thấy, hắn bỏ mặc dục vọng chiếm hữu vặn vẹo trong lòng và dục vọng phá hủy sinh trưởng, giống như dây leo mang độc quấn quanh trói buộc cả người hắn.

“Điền Chính Quốc... Chiêu à.”

Kim Thái Hanh lẩm bẩm cái tên hắn khát khao ở trong miệng, đặt ở gốc lưỡi, không đọc ra. Hắn nhìn nửa gương mặt không bị che khuất của Điền Chính Quốc, chóp mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi trời sinh có màu đỏ quyến rũ trơn bóng, giờ phút này tựa như lời nói chưa hết mà hơi mở ra. Mỗi một tấc dường như đều cám dỗ sai khiến hắn rơi vào độc dược của vô gian địa ngục.

Tim hắn siết lại, nín thở lại gần, cuối cùng kiềm chế nhắm mắt lại, vẫn không nhẫn tâm đi tiêm nhiễm cậu.

Nụ hôn ẩn nhẫn này cuối cùng rơi trên mu bàn tay của Kim Thái Hanh.

Hắn có thể nhịn đến bây giờ, không hề vượt quá khuôn phép một tí tẹo nào, không phải hắn không muốn, mà là hắn muốn trái tim hoàn chỉnh của Điền Chính Quốc. Nếu như có thể, hắn bằng lòng giả vờ suốt đời, sẽ không để cho Điền Chính Quốc biết rằng thực ra hắn là một người hãm sâu vào bùn lắng.

Nhưng mà, Điền Chính Quốc không thể thích những người khác.

Đó chẳng khác nào đang khoét tim hắn, lấy máu của hắn, hắn chỉ tưởng tượng một chút, đã sợ vỡ mật.

Nếu như trở thành sự thật... Hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Sẽ rất đáng sợ, hắn vốn là người không bình thường, thật ra thì rất nhiều người nói không sai, hắn thật sự có bệnh.

Nếu như không chiếm được Điền Chính Quốc, hắn sẽ phát bệnh.

Tay Kim Thái Hanh đặt ở gáy Điền Chính Quốc chậm rãi vuốt ve làm da mịn màng, không kìm được khát khao trong lòng, nín thở xích lại gần nhẹ nhàng cảm nhận hơi thở của Điền Chính Quốc. Hắn có thể cảm giác được Điền Chính Quốc đang chớp mắt, lông mi gãi qua lòng bàn tay mình.

Hắn khe khẽ thở dài.

Chiêu à, tôi muốn đối xử tốt với cậu cả đời, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu.

Cho nên, đừng ép tôi làm một tên khốn nạn được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại