Chương 39 Đừng đùa với anh Kim của cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi phòng học, Điền Chính Quốc mới chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong trạng thái căng thẳng, hậu tri hậu giác cảm nhận được Kim Thái Hanh vẫn luôn nắm tay mình, nắm lâu lòng bàn tay đổ mồ hôi hơi dính, Điền Chính Quốc giãy một cái, Kim Thái Hanh thuận theo buông ra rất nhanh.

Điền Chính Quốc đấu tranh muốn cứu vãn chút mặt mũi, lý trí lại bình tĩnh nói: “Thật ra thì loại phim này không có gì hay, lãng phí thời gian, còn không bằng ra ngoài đánh bóng lên mạng.”

Đáy mắt Kim Thái Hanh xẹt qua ý cười, cũng không vạch trần cậu, gật đầu: “Ừ.”

“Vậy chúng ta ra ngoài mở hắc!” Điền Chính Quốc vì thi giữa kỳ lần này, dốc lòng chuyên tâm ôn tập, đã sắp nửa tháng không lên mạng, đối với một thiếu niên nghiện net mà nói thật sự là quá gian nan: “Không đánh nữa xếp hạng mùa giải mới của tôi cũng sắp đội sổ rồi.”

(mở hắc: chỉ 1 nhóm người cùng nhau tạo tổ đội để chơi game với nhau)

Cậu là phái làm việc hăng say, vừa quyết định xong lập tức gọi người trong nhóm.

Tam trung có một nhóm, đều là đám bạn xấu ngày thường sống buông thả cùng nhau, Điền Chính Quốc thường không hay tham gia nói chuyện phiếm với bọn họ, nhưng không hiểu sao được đề cử thành chủ nhóm.

“Quán net Black Swan thị trấn đại học, tám giờ.”

Điền Chính Quốc lời ít ý nhiều gửi một câu, rất nhanh đã có người đáp lại.

“Sao tao cảm thấy lâu lắm không gặp lão Điền, đây là thi xong đi xõa à?”

“Đến! Tao vừa tới sân bóng, lập tức tìm mày đi mở hắc.”

Hai ngày này lớp mười đến lớp mười hai đều thi giữa kỳ, buổi tự học tối cùng ngày thi xong các giáo viên cũng không đến quản học sinh, cho nên rất nhiều người không ở yên trong phòng học. Một câu của Điền Chính Quốc đã gọi ra mười mấy người.

“Trường chúng ta vừa đổi mới chưa được mấy năm, không có tường để trèo, chúng ta đều đi thẳng ra từ cổng chính.” Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi tới cửa, cậu nhướng mày với Kim Thái Hanh: “Xem tôi đây.”

Điền Chính Quốc đoán chừng tất cả lời dịu dàng và lời dễ nghe của đời này đã đưa hết cho ông chú bảo vệ cổng trường.

“Chú à xin thương xót, “ Hai tay Điền Chính Quốc bám cửa, ngày thường thần thái cậu vênh váo, tận lực giả yếu thế ngoan ngoãn cũng ra dáng, “Mở cửa cho cháu cái, lúc cháu về mang ít đồ ăn uống cho chú thế nào?”

Kim Thái Hanh đứng cách đó năm bước, bóng đêm bốn phía, chỉ có một chiếc đèn đường bên ngoài phòng bảo vệ vẫn sáng, dưới vầng sáng tràn đầy côn trùng bay. Hắn lẳng lặng nhìn Điền Chính Quốc, giống như hình ảnh ảo trong giấc mơ nhảy ra khỏi ràng buộc, trở nên tươi tắn mà sống động, ngay tại nơi mà hắn có thể chạm vào.

Công sức Điền Chính Quốc ăn vạ với ông chú bảo vệ được luyện ra từ hai đời, đáng tiếc bảo vệ trực hôm nay là một người khó chơi, mặc cho Điền Chính Quốc nói hết lời dễ nghe thế nào ông nói không mở cửa là không mở cửa.

“Chú ơi, chú không chê cháu phiền à, “ Điền Chính Quốc dựa vào cửa sổ như không có xương, cười đến là vô kỷ luật, dáng vẻ vô lại hôm nay chú không đáp ứng cháu sẽ không đi: “Chú nhanh giúp cháu mở cửa đi, cháu lập tức cuốn xéo.”

Ông chú bảo vệ lườm cậu một cái: “Mau về đọc sách đi! Không lo học hành cho giỏi sau này cậu sẽ hối hận.”

Điền Chính Quốc vừa định nói chuyện, một bàn tay vươn ra từ phía sau cậu, nhẹ nhàng đặt một hộp gấu trúc lên bàn, sau đó đẩy đến dưới mí mắt ông chú bảo vệ.

“Chú, cháu thấy động tác hút thuốc của chú, chắc hút thuốc hơn mười năm rồi nhỉ.” Biểu cảm Kim Thái Hanh bình thường, giọng nói rất hờ hững: “Cháu không hút gấu trúc được, đưa cho chú vậy, mở cửa cho bọn cháu?”

Hắn dán sau lưng Điền Chính Quốc, tay đưa qua bả vai Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở khi hắn nói chuyện phả trên cổ mình. Hắn nói chuyện cũng không phải giọng điệu thương lượng yếu thế, nghe ra ngược lại là mệnh lệnh. Rất cứng rắn.

Điền Chính Quốc hơi trố mắt, nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh.

Ông chú bảo vệ xem bao thuốc lá, mắt trừng một cái.

Gấu trúc tốt đặc biệt đắt, một bao phải hai ba trăm, không mua được trong cửa hàng thuốc lá thông thường.

Một lát sau ông nói: “Phải quay về trước mười một giờ đêm, không thì giáo viên của các cậu kiểm tra, tôi sẽ không nói dối giúp các cậu.”

...

Sau khi thuận lợi ra khỏi cổng trường, Điền Chính Quốc vẫn chưa phản ứng lại trong thời gian ngắn.

“Ê cậu học được mấy câu đó ở đâu, “ Điền Chính Quốc cảm thấy trong miệng học sinh tốt như Kim Thái Hanh nhả ra lời thoại vô lại như thế có phần không hài hòa.

Mặt Kim Thái Hanh không đổi sắc: “Không phải trên tivi toàn nói thế à?”

“Cũng phải.”

Đi mấy bước, Điền Chính Quốc hỏi: “Thuốc đó rất đắt?”

Kim Thái Hanh nói: “Cũng được.”

Điền Chính Quốc nghĩ lại vẻ mặt của ông chú kia, nếu thiên về thích hợp thuốc lá có thể cho bọn họ ra ngoài như vậy sao, lại rất buồn bực hỏi Kim Thái Hanh: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

Cậu đã muốn hỏi từ lâu, Kim Thái Hanh lấy tiền đâu ra thuê nhà ở bên ngoài, nói cho cùng giá nhà ở Lâm thành rất cao, thuê phòng cũng không rẻ, căn bản không phải một học sinh cấp ba chịu đựng được. Hơn nữa Kim Thái Hanh còn tách ra từ Kim gia, người Kim gia không có lý do cho hắn tiền.

Thật ra Kim Thái Hanh có thiên phú dị bẩm về phương diện internet, rất nhiều công ty cố gắng thuê hắn làm Geek, hắn lại là người tỉnh táo đến gần như hờ hững, chỉ để ý làm thế nào để cho mình được lợi lớn nhất, từ đó kiếm rất nhiều tiền. Lại thêm ông nội Kim ngày càng thất vọng với công tử bột Kim Gia Văn trong hai năm qua, ý nghĩ muốn bồi dưỡng người nối nghiệp đã lấn át sự không thích với Kim Thái Hanh tình tính ngang ngược u ám, từ khi Kim Thái Hanh trở về Lâm thành, ông nội Kim đã tìm tới cửa.

Sự thù hận của Kim Thái Hanh đối với Kim gia cũng không tiêu tan trong năm này tháng nọ, ngược lại giống như bùn lặng đáy ao, càng chồng càng dày.

Nhưng hắn không còn giống như hồi bé mà thể hiện hết thù hận ra mặt, hắn không thể làm cho tất cả mọi người đều biết hắn hận nhường nào tuyệt vọng nhường nào. Thiếu niên có nội tâm sâu lắng mà hung ác nham hiểm, đã vô sự tự thông dối trá và lợi dụng.

(vô sự tự thông: không thầy cũng tự thông tự tỏ)

Tài nguyên mạng giao thiệp của Kim gia, hắn dựa vào năng lực của mình có lẽ phải phấn đấu hơn mười năm, bây giờ ông nội Kim đã bưng lấy đưa tới cửa, hắn cần gì phải từ chối chứ.

Chỉ có điều những toan tính và âm mưu mờ mịt đen tối này quá khó coi, Kim Thái Hanh cũng không muốn để Điền Chính Quốc biết, hắn tìm đại cái cớ: “Giúp người khác làm bài tập kiếm được.”

Điền Chính Quốc: “...”

Sau đó cậu đột nhiên nhận ra: “Đây đúng là cơ hội buôn bán! Vậy tôi có tính là chơi [1] không không trả tiền?”

Còn chiếm hời của Kim Thái Hanh ngần ấy năm.

Tính từ tiểu học lên, Kim Thái Hanh đã giúp cậu làm bài tập sáu năm trời.

Kim Thái Hanh thấy cậu đơn giản mà tin tưởng như thế, trong mắt lộ ra nụ cười, thuận theo cậu nói: “Cậu chơi [2] tôi không cần đưa tiền.”

([1] [2] gốc là 嫖 [piao]: chơi trai, chơi gái)

Điền Chính Quốc lập tức cười, lại nói: “Được rồi được rồi gì mà chơi với không chơi, tôi không thể làm hư học sinh tốt được. Hôm nay dẫn cậu cúp học đã rất quá giới hạn rồi.”

Kim Thái Hanh không nói chuyện, trên đường đi đều yên tĩnh nghe Điền Chính Quốc nói, nhìn thấy Điền Chính Quốc mặt mày hớn hở nói về chuyện nào đó, hắn cũng không kìm được hơi nhếch khóe môi.

Trên thực tế hắn cũng không cảm thấy thú vị, hình như hắn trời sinh thiếu hụt tình cảm, có thể cảm nhận được chỉ là lạnh lẽ vô bờ bến.

Chỉ có Điền Chính Quốc là một bất ngờ ông trời ban thưởng bù đắp cho hắn. Tâm trạng của hắn cũng chỉ dao động theo Điền Chính Quốc, đó cũng không phải điều hắn có thể khống chế, ngược lại giống như bản năng.

Quán net Black Swan nằm sâu trong con hẻm quanh co.

Đây là quán net đen, không tra thẻ căn cước, rất nhiều học sinh cấp hai cấp ba chưa thành niên đều chạy đến đây lên mạng.

Điền Chính Quốc cũng rất thân với bà chủ, bà chủ vừa nhìn thấy cậu liền cười như nở hoa: “Tiểu Điền, lâu rồi không thấy cậu.”

Điền Chính Quốc nói ngọt: “Có phải bà chủ đẹp hơn không?”

Bà chủ cười không ngừng: “Đi đi đi, chỉ biết khua môi múa mép, biết nói nữa tiền lên mạng cũng không giảm giá đâu. Máy số tám, máy chuyên của cậu. Đang trống đấy.”

“Được, cảm ơn bà chủ.”

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bật máy liền kề nhau, chẳng được bao lâu, đám bạn xấu Tam trung cũng lục tục đi tới.

Vương Chinh liếc mắt thấy ngay Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, chào hỏi: “Lão Điền! Ôi, anh Kim cũng tới!”

Hắn ta đến gần: “Anh Kim, học sinh tốt như các anh cũng trốn tự học tối à, quá không chân thật.”

Điền Chính Quốc nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, đừng chặn giữa bọn tao, chướng mắt.”

Đúng lúc cậu đang dạy Kim Thái Hanh chơi game đây.

Vương Chinh mặt mày xám xịt tìm cái máy bên cạnh ngồi xuống.

Điền Chính Quốc nhớ rằng cậu mang Kim Thái Hanh ra ngoài chơi, cũng không thể để đó không để ý, mình chơi của mình, cho nên muốn dạy hắn chơi trước, như vậy lát nữa cũng có thể hòa nhập vào quần thể.

Mấy người khác mở game trước.

Cũng không lâu lắm, lại có mấy học sinh cấp ba đi vào khởi động máy, ngồi xuống dãy đối diện Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đang chuyên tâm dạy thao tác trò chơi, bỗng dưng nghe thấy đối diện kinh ngạc gọi: “Anh Kim?”

Điền Chính Quốc vừa ngẩng đầu, lại là Trần Lệ. Còn có mấy người mặc đồng phục Trường Minh đứng bên cạnh.

Trần Lệ cũng nhìn thấy cậu: “Đồng chí lão Điền!”

Điền Chính Quốc cũng rất phối hợp: “Đồng chí lão Trần!”

“Một ngày không gặp!”

“Như cách ba thu!”

“Các cậu cũng tới lên mạng?”

“Các cậu cũng tới lướt net?”

Trần Lệ: “Cậu đừng học nói chuyện theo tôi!”

Người hai bên đều bật cười.

Trần Lệ cũng cười, sau đó mở chế độ lắm lời: “Hôm nay là ngày gì, này cũng có thể tập hợp chung một chỗ, cũng quá trùng hợp rồi đó. Tao đệt, tao nói này, rõ ràng hôm qua tao bấm ngón tay tính xem có nên trốn tự học tối hay không, nhưng nội tâm của tao vẫn là có loại kiên trì khó mà giải thích được muốn ra ngoài, hóa ra chính là vì gặp được các bạn của tao...”

Trần Lệ vẫn đang bíp bíp.

Điền Chính Quốc vặn Kim Thái Hanh không thèm để ý đến Trần Lệ: “Êu, bạn cũ của cậu.”

Mí mắt Kim Thái Hanh cũng không nhấc lên tí nào: “Đừng để ý đến nó, càng để ý đến nó càng mạnh hơn, giống như chó sủa, bơ đi là được.”

Điền Chính Quốc cười đến sắp chảy cả nước mắt.

Kim Thái Hanh nhìn cậu cười, vẻ mặt cũng từ từ mềm mại, nhẹ nhàng đụng vào tay cầm chuột của Điền Chính Quốc một cái: “Liên kỹ năng làm thế nào?”

Điền Chính Quốc nắm lấy tay hắn đặt lên chuột: “Tôi dẫn cậu làm quen một chút...”

Cậu vốn định tay cầm tay dạy, vừa để lên lại phát hiện tay Kim Thái Hanh to hơn tay cậu, xương cốt còn cứng: “Sao tay cậu còn to hơn tay tôi.”

Trần Lệ bị cho ăn bơ cuối cùng cũng tìm được chỗ hắn ta có thể chen vào. Chen lời: “Đàn ông tay to cái đó cũng to.”

Vương Chinh kẻ xướng người họa với hắn: “Anh bạn, nghe như là ông từng thấy? Của anh Kim to không?”

Trần Lệ đã bị Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh phớt lờ, nhìn Vương Chinh giống như người thân xúc động: “To. Tôi cũng không muốn đứng chung một chỗ đi đái với ảnh. Ông nghĩ xem ảnh to cỡ nào.”

Hai nam sinh đều ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười.

Nam sinh càng nhiều, ngoại trừ tán dóc gái xinh tán dóc game chính là nói thô tục, vô cùng dễ dàng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

Trước đây Trần Lệ không dám phạm thượng, bây giờ Kim Thái Hanh đi rồi, hắn liền lỗ mãng, còn muốn nói thêm gì đó, Kim Thái Hanh đột nhiên thình lình nói câu “Không câm miệng nữa thì phắn”, trực tiếp dọa hắn ta thụt về. Những nam sinh đang cười kia cũng lập tức im thin thít, ngoan ngoãn ngồi trước máy giống một đám thỏ.

Chỉ có Điền Chính Quốc nhịn cười đến độ tay cũng run lên, không hề sợ Kim Thái Hanh sầm mặt tí nào, còn đặc biệt thiếu đánh trêu chọc hắn: “To thế á? Tôi nói sao mỗi lần đi vệ sinh cậu đều đứng cách tôi rõ xa, lần sau cũng cho tôi mở mang kiến thức một chút.”

Kim Thái Hanh: “...”

Trần Lệ không nhịn được, từ trong đôi môi đóng chặt xì ra một tiếng na ná đánh rắm.

Những nam sinh này kìm nén đến khó chịu, lại không kìm lòng được bội phục trùm trường, Kim Thái Hanh cao lãnh khó nói chuyện là có tiếng, bọn họ chỉ ỷ vào nhiều người mới dám tham gia náo nhiệt nói đùa Kim Thái Hanh. Nhưng sắc mặt Kim Thái Hanh đã trầm xuống Điền Chính Quốc vẫn dám tiếp tục trêu chọc, ban đầu họ tưởng rằng lần này toang rồi, lại không ngờ rằng Kim Thái Hanh dừng một chút, sau đó giọng nói đột nhiên thay đổi, mảy may không vô tình như gió quét lá rụng lúc nãy.

“Được.”

Cảm đám con trai: “??”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại