Chương 4 Mưa to

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc bị ép chơi trò chơi thiểu năng với một đám con nít bốn năm tuổi ở nhà trẻ suốt một ngày, chịu đựng nhiều loại tiếng khóc lóc và tiếng thét chói tai, không khỏi bùi ngùi giáo viên mẫu giáo thế mà có thể giữ vững tinh thần bình thường trong môi trường này, điều này cần phải có tố chất tâm lý lớn cỡ nào đây!

Không dễ gì nhịn đến ra về, lại không có dấu hiệu nào mà đổ một cơn mưa xối xả, rất nhiều phụ huynh đều bị kẹt ở nửa đường. Các giáo viên bên này nghe điện thoại sốt ruột lo lắng không yên, đổi lại là các bạn nhỏ rất vui vẻ, từng đứa giống như chim tước sổ lồng.

Hôm nay Lý Tiểu Bân muốn đến nhà bà nội cậu ăn cơm chiều, cho nên mẹ cậu đã đến đón cậu trước thời gian. Điền Chính Quốc thực sự không muốn chơi trò cậu vỗ một cái tôi vỗ một cái với đám trẻ con nữa, cậu cũng sắp bị vỗ ói ra, liền ngồi một mình trên ghế đẩu nhỏ, nâng cằm lên nhìn mưa to ngẩn người.

“Điền Chính Quốc, cậu xem váy mới của tớ có đẹp không?”

Một bé gái mặc váy màu hồng đứng trước mặt Điền Chính Quốc, nhỏ xoay một vòng, váy ren bay lên một độ cong đẹp đẽ, hiện ra vô cùng trắng trẻo đáng yêu.

Điền Chính Quốc nâng mặt thịt nhỏ, hết sức khoa trương nói: “Đẹp, quá đẹp, cậu đúng là tiên nữ hạ phàm, trung tâm của thế giới, tôi không ngờ trên thế giới lại có bé gái xinh đẹp như cậu.”

Hứa Huyên Huyên nhận được câu trả lời hài lòng không hề rời đi, mà hào hứng kéo Điền Chính Quốc nói tiếp về con búp bê nhỏ mới mua. Chắc hẳn nhỏ cảm thấy gặp được nam sinh biết thưởng thức, lại không nghịch ngợm gây sự như Điền Chính Quốc quả thực quá dễ dàng.

Thực ra các tiểu nữ sinh như Hứa Huyên Huyên không hề thích những nam sinh líu ríu kia.

Các bé gái rất thời thượng, chỉ thích vừa ngầu vừa sữa.

Điền Chính Quốc tính cách ngầu tướng mạo sữa: “...”

Móa, thất sách rồi.

Chẳng được bao lâu, bảo mẫu nhà Hứa Huyên Huyên tới đón cô bé.

Hứa Huyên Huyên bị cái rắm cầu vồng của Điền Chính Quốc thổi cho cái, độ thiện cảm đối với cậu điên cuồng tăng, kiên quyết nhét áo mưa màu hồng của mình cho cậu.

Điền Chính Quốc đành phải nhận lấy.

Chẳng mấy chốc, bảo mẫu nhà Điền Chính Quốc cũng tới đón cậu.

Điền Chính Quốc không để dì ôm, tự mình chống dù nhỏ bước đi.

Đi đến tiểu khu, mưa rơi càng mạnh mẽ, dì sợ Điền Chính Quốc ngã, bế cậu lên, nói dông dài: “Ướt hết rồi, đừng để bị cảm.”

Điền Chính Quốc hững hờ nghe dì lải nhải, bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng không đáng chú ý trong mưa bụi đầy trời. Đột nhiên mưa to khiến đám người bên ngoài nhao nhao tìm chỗ trốn đi, mà bóng dáng nhỏ bé kia lại cô đơn đợi trong mưa, lộ vẻ nhếch nhác lại đáng thương.

Đến gần chút nữa, Điền Chính Quốc nhận ra bóng dáng kia lại là Kim Thái Hanh.

Cậu có phần không dám tin.

Kim Thái Hanh không tiện hành động, chẳng lẽ người nhà của cậu ấy không đến trông nom à? Còn thật sự ngày qua ngày ném cậu ấy dưới gốc cây tự sinh tự diệt?

Kim Thái Hanh đọc sách dưới tàng cây một ngày.

Nó là con riêng ở bên ngoài của Kim gia.

Nửa năm trước, phòng cũ nó và mẹ thuê bị sập tường, bắp chân của nó bị tường xi măng đè mấy tiếng đồng hồ, khóc khàn cả tiếng cũng không gọi được người đến cứu nó. Đợi lúc được người ta phát hiện, nó đã ngất xỉu, bắp chân bên phải bị đè trong thời gian dài đã không dùng được, chỉ có thể cắt.

Sau khi đứt chân ngoài ý muốn, mẹ của nó không gánh nổi chi phí kếch xù, cũng không muốn nuôi một đứa con trai tàn phế, mặt dày mày dạn nhét nó về Kim gia, sau đó đi thẳng một mạch.

Kim gia có chủ mẫu, đương nhiên không ưa cái của nợ chơi bời trăng hoa lưu lại bên ngoài của chồng, còn là đứa gãy chân không đưa ra được. Mặc dù Kim gia cố mà làm tiếp nhận nó ở lại, nhưng gần như là đối xử lạnh nhạt khắp nơi, mỗi buổi sáng sai bảo mẫu đẩy nó ra ngoài, để khỏi ở nhà chướng mắt.

Đối với bên ngoài càng không thừa nhận sự tồn tại của nó, có người hỏi thì nói là con của bảo vệ trong nhà.

Kim Thái Hanh còn nhỏ tuổi, nó vẫn chưa hiểu quan hệ rối rắm giữa mẹ và Kim gia, nhưng mình không được người ta yêu thích nó vẫn cảm nhận được, cho nên càng cẩn thận từng li từng tí im lặng ít nói, chỉ sợ đâu đó chọc đến Kim gia chán ghét hơn, triệt để ném nó ra ngoài.

Vốn là khoảng ba giờ chiều, bảo mẫu sẽ đến đẩy nó đi vệ sinh, ăn chút gì đó, nhưng hôm nay cơn mưa này đến bất thình lình, Kim Thái Hanh cứng rắn dầm mưa dưới tàng cây mười phút, cũng không thấy bảo mẫu tới đón nó.

Nó đành phải cắn răng, tự chuyển động xe lăn muốn về nhà.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, Kim Thái Hanh cũng sắp không mở được mắt, toàn thân ướt đẫm, lạnh lẽo trong nước mưa giống như muốn xuyên thấu qua làn da tiến vào lục phủ ngũ tạng của nó, nó lạnh run lên.

Lốp xe lăn lõm trong đất bùn sền sệt, không chuyển động được.

Cánh tay Kim Thái Hanh đã hết sức lực, nó cúi đầu thấp xuống, chết lặng mặc cho gió táp mưa sa.

Ngay khi nó sắp tuyệt vọng, nước mưa đánh trên người nó hình như biến mất.

Kim Thái Hanh hơi sững sờ, gần như tưởng là ảo giác, đợi nó ngẩng đầu lên, thấy ngay cây dù nhỏ màu vàng che trên đầu mình. Là hình vẽ phim hoạt hình.

“Tại sao không ai đón cậu về nhà?” Điền Chính Quốc nhìn mái tóc không ngừng nhỏ giọt nước của Kim Thái Hanh, còn có gương mặt nhỏ tái nhợt, một cảm xúc không nói rõ cũng không tả rõ được dâng lên.

Trong ký ức của cậu, hồi cấp ba mặc dù Kim Thái Hanh cũng độc lai độc vãng, nhưng thành tích học tập của nó xuất sắc quá mức, tính cách cao ngạo lạnh lùng, lại được giáo viên thích. Sau khi lớn lên trở thành nhân vật lật tay thành mây trở tay thành mưa, ngay cả tập đoàn Điền thị cơ nghiệp vững chắc như vậy, cũng có thể một miếng nuốt vào. Bất kể thế nào, tuyệt đối không đến tình trạng để người khác cảm thấy “Đáng thương”.

Cậu thật sự không ngờ, Kim Thái Hanh hồi bé, thì ra trải qua thế này.

Có lẽ năm tháng quá xa xưa, Điền Chính Quốc đã hoàn toàn không nhớ rõ phải chăng đã gặp Kim Thái Hanh lúc năm, sáu tuổi ở trong tiểu khu.

Thậm chí cậu còn mơ hồ có phần hoài nghi, kiếp trước Kim Thái Hanh có thể không lưu tình chút nào nuốt Điền thị, chắc không phải là khi còn bé mình cũng là một trong những đứa trẻ bắt nạt nó nhỉ. Dù sao hồi cấp ba đối nghịch với Kim Thái Hanh trên cơ bản đều không có kết quả gì tốt, đủ để chứng minh Kim Thái Hanh có thù tất báo nhường nào.

Đôi mắt đen như mực của Kim Thái Hanhn nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc, bộ dáng hơi ngây thơ hoảng hốt.

Điền Chính Quốc tự nhận không phải là người tốt gì, nhưng bị nó nhìn như vậy, vẫn không nhẫn tâm được.

Được rồi, giúp một lần nữa đi...

So đo gì với một đứa trẻ năm tuổi.

Điền Chính Quốc lôi áo mưa màu hồng trong túi ra: “Cho cậu, nhanh mặc vào.”

Kim Thái Hanh vẫn chưa kịp phản ứng.

Điền Chính Quốc chậc một tiếng: “Cậu nói đứa trẻ như cậu, sao đần độn vậy chớ. Có biết mặc quần áo không?” Dáng vẻ ngơ ngác này, về sau sợ là đột biến gen mới thi được thủ khoa.

Kim Thái Hanh: “...”

Ngón tay nắm lấy áo mưa của Kim Thái Hanh siết chặt một chút, thấp giọng nói: “... Biết.”

“Vậy nhanh mặc vào, tôi che dù rất mỏi.”

Bởi vì muốn che cho Kim Thái Hanh, cho nên Điền Chính Quốc phải nâng cao dù, chưa được bao lâu tay đã mỏi.

Kim Thái Hanh mím mím khóe miệng, mặc áo mưa vào cực nhanh, Điền Chính Quốc nhìn thấy trong lòng bàn tay nó còn lưu lại mấy vệt đỏ gai mắt, chắc hẳn là khi xoay bánh xe rồi lưu lại.

Dì bảo mẫu thấy Điền Chính Quốc nói chuyện với Kim Thái Hanh, khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Điền Chính Quốc làm như không thấy sắc mặt của bà, gọi: “Dì ơi, đến giúp đỡ đẩy xe đi, về nhà cháu mời dì ăn kẹo que.”

Bảo mẫu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đành phải đi lên giúp Kim Thái Hanh đẩy xe lăn, cho đến khi lên con đường bằng phẳng, Kim Thái Hanh khẽ nói: “Tôi tự làm được. Cảm ơn.”

Điền Chính Quốc hỏi: “Cậu tìm được đường về nhà không?”

Kim Thái Hanh nhất thời không trả lời được.

Nó cũng không biết chỗ kia có tính là nhà không, không biết có người phát hiện nó vẫn chưa về không.

Điền Chính Quốc thấy nó chán nản cúi đầu, biết ngay người nhà nó tám phần là không để ý đến nó.

Cậu do dự một chút nói: “Nếu không cậu đến nhà tôi trước đi. Nhà tôi ở ngay phía trước, gần lắm.”

Kim Thái Hanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, cho tới bây giờ không ai mời nó đến nhà mình chơi. Nó căng thẳng không yên lòng nắm lấy tay vịn, nhỏ giọng nói: “Trên người tôi ướt hết rồi, bẩn.”

Điền Chính Quốc phơi bày quần áo của mình cho nó, vừa rồi gió xen lẫn mưa, cậu cũng bị xối nửa ướt.

“Tôi cũng rất bẩn.”

...

Mắt thấy Điền Chính Quốc muốn giúp đến cùng, bảo mẫu cũng cảm thấy ném một thằng bé như Kim Thái Hanh ở trong mưa to không tốt lắm, dứt khoát đón hai đứa trẻ cùng về nhà.

Lần đầu tiên Kim Thái Hanh tới nhà người khác, không nhìn bốn phía, chỉ cúi đầu nhìn ống quần trống rỗng của mình.

Điền Chính Quốc đi tắm trước.

Lúc cậu tắm rửa, Viên Dục Văn cũng tan làm về nhà. Cô là giáo viên Ngữ văn cấp ba, cấp ba tan học muộn, cho nên cô chẳng có thời gian đi đón Điền Chính Quốc.

Sau khi về nhà, Viên Dục Văn liếc mắt đã thấy được Kim Thái Hanh yên lặng đợi trong góc, chỉ sợ chiếm nhiều chỗ.

Cô hơi kinh ngạc, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Kim Thái Hanh: “Cháu là bạn của Chiêu à? Dầm mưa bị ướt hết rồi, dì ơi, nhanh lấy cái khăn lông khô tới đây.”

Kim Thái Hanh hơi mất tự nhiên, nó không biết trả lời như thế nào, nó với Điền Chính Quốc là bạn bè ư?

Điền Chính Quốc giúp nó đuổi Chu Dương, còn giúp nó tìm lại con thỏ.

Mưa rào tầm tã, bảo mẫu phụ trách trông nom nó cũng chạy, chỉ có Điền Chính Quốc bung dù cho nó.

Nhưng mà... nhưng mà nó là quái thai không có chân.

Người Kim gia đều gọi nó là tàn phế.

Nó là phế vật không có ích lợi gì, ngay cả tự tránh mưa cũng không làm được.

Ngay cả mẹ của nó cũng vứt bỏ nó, nó còn có thể chờ đợi có bạn bè à?

Nghĩ tới đây, Kim Thái Hanh không nhịn được cắn chặt bờ môi, giọng nói hơi run rẩy: “Cháu, cháu muốn về nhà.”

Viên Dục Văn ngẩn ra: “Tắm rửa ở nhà dì trước đi, không thì sẽ bị cảm, đợi lát nữa dì đưa cháu về nhà được không?”

Kim Thái Hanh nắm áo mưa thật chặt, lặp lại một lần: “Cháu muốn về nhà...”

Lúc này Viên Dục Văn cũng phát hiện bắp chân không trọn vẹn của Kim Thái Hanh, tâm tư cô thấu đáo, kịp phản ứng đứa trẻ này rất nhạy cảm tự ti, thế là cũng không ép ở lại: “Vậy dì đưa cháu về trước. Sau này có thời gian có thể tới tìm Chiêu chơi nha.”

Kim Thái Hanh không nói chuyện, hơi cúi đầu xuống, tóc đen che đi mặt mày.

Lúc Điền Chính Quốc tắm rửa xong đi ra, đã không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh, ngay cả bãi nước nó để lại cũng được lau sạch sẽ.

Cậu đang nghĩ ngợi người này chạy đâu rồi, liền nghe được hai dì đang tám chuyện.

“Cái đứa vừa rồi là con riêng của Kim gia... còn đúng là tàn phế.”

“Đúng đó, nghe nói lúc vừa tới đã như thế. Mẹ nó là người không sạch sẽ, trên người đứa trẻ này cũng không biết có mang bệnh gì không...”

“Bà chủ có biết không? Sao có thể để Chiêu chơi cùng với loại trẻ con này.”

“Bà chủ nào có thời gian nghe tin đồn này...”

...

Điền Chính Quốc nghe trộm chốc lát, trong lòng rất khó chịu.

Đời trước cậu và Kim Thái Hanh gặp nhau thật sự rất ít.

Hồi cấp ba cậu là học sinh hư, trốn học đánh nhau quán nét hàng dài, cũng chưa bao giờ chủ động đi hóng tin đồn của ai, chỉ thỉnh thoảng nghe đám bạn xấu tán dóc nói đến Kim Thái Hanh.

Chắc hẳn khi đó Kim gia cũng giấu thân phận của Kim Thái Hanh với bên ngoài, người ngoài chỉ cho rằng Kim Thái Hanh là người có gia cảnh nghèo khó. Cậu cũng vẫn luôn cho là như thế.

Không ngờ thời thơ ấu của nó còn rất khó khăn...

Điền Chính Quốc cắn tay, bỗng dưng, một ý nghĩ trong đầu xông vào trong đại não cậu.

Điều kiện đã biết:

1.     Bây giờ Kim Thái Hanh là nhóc đáng thương.

2.     Kim Thái Hanh học rất giỏi, đủ loại thi đua giải thưởng lớn cầm đến mềm tay, tương lai còn là thủ khoa của Lâm thành.

3.     Sau khi Kim Thái Hanh lớn lên là “hack” di động, tuyệt đối là tòa núi dựa lớn.

...

Rút ra kết luận ——

Cmn tại sao mình không tranh thủ thời gian lôi kéo nó làm tiểu đệ của mình?!

Sau này bài tập của mình còn lo âu không có ai làm giúp mình à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại