Chương 44 Lời Thật Lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi phát hiện có lẽ Kim Thái Hanh không vui cho lắm, Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, tìm người điều hành của diễn đàn trường học xóa hết bài đăng có liên quan đến cậu và Kim Thái Hanh.

Bản thân cậu không thèm để ý, không có nghĩa là Kim Thái Hanh có thể làm như không thấy những lời chỉ trích. Từ nhỏ đến lớn Kim Thái Hanh nhận đủ loại nghị luận nhiều lắm rồi, ánh nhìn chăm chú khác thường của người khác đối với hắn có lẽ cũng không phải chuyện tốt.

Hình tượng “Trùm trường một tay che trời Tam trung” của Điền Chính Quốc không sụp đổ, cậu bảo xóa, một tiếng sau tất cả bài đăng đã biến mất.

Hứa Như bóp điện thoại yên lặng rơi lệ: “Tinh Tinh nguồn suối vui vẻ của tớ bị một đao của cậu chặt đứt rồi.”

Điền Chính Quốc hờ hững nói: “Em gái Hứa Như, học tập cho giỏi mới là chính đạo của cuộc sống.”

Hứa Như lẩm bẩm nói: “Ác bá! Người □□! Chủ nghĩa bá quyền!”

Điền Chính Quốc khẽ nhếch khóe miệng: “Cảm ơn khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Đúng rồi, bọn con trai trong lớp nói cuối tuần này muốn đi Home party, bọn nó tra một vài chỗ khá hấp dẫn gầy đó, phát hiện thành phố B có điểm tham quan sinh thái nguyên thủy rất được.” Nghỉ giữa tiết Cố Lãng đến tìm họ nói chuyện phiếm, “Rừng rậm suối nước nóng, điều kiện dân túc cũng tốt, biệt thự lớn độc lập gần hồ, trọng điểm là còn hẹn rất nhiều em gái lớp khác làm liên nghị, thế nào? Có phải rất rung động không?”

(dân túc: nhà trọ gia đình)

(liên nghị: một hình thức tụ họp phổ biến để làm quen bạn mới khác phái)

Thành phố B cách bọn họ hơn ba trăm cây số, khí hậu lại khác lạ, Lâm thành vừa vào đông đã lạnh thấu xương, thành phố B vẫn còn nhiều người mặc áo dài tay mỏng.

Điền Chính Quốc xoay bút nói: “Rất nhiều người?”

“Hai mươi người chắc chắn có.”

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, nghiêng đầu nói với Kim Thái Hanh: “Cậu muốn đi không?”

Kim Thái Hanh cầm bút đang làm bài thi, ngón tay khớp xương rõ ràng gầy còn có lực, nghe thấy giọng Điền Chính Quốc hắn hơi ngước mắt lên, sau đó ừ một tiếng: “Nếu cậu muốn đi tôi đi với cậu.”

Điền Chính Quốc cười: “Vậy chúng ta cùng nhau đi chơi, thi thoảng cũng phải thư giãn một tí, cậu nói xem thanh niên mười bảy mười tám tuổi như cậu, sao sống như ông già thế, mỗi ngày không phải đọc sách thì là làm bài thi, một chút năng động của thiếu niên cũng không có.”

Kim Thái Hanh để bút xuống, hơi rũ mắt, không phản bác Điền Chính Quốc. Khóe mắt hắn thoáng nhìn khóe miệng cong lên của Điền Chính Quốc, không thể dằn xuống mà tưởng tượng một vài cảnh tượng làm hắn ngạt thở, tất cả đều là hình ảnh thân mật của Điền Chính Quốc và một cơ thể giả tưởng, trái tim từ từ trở nên lạnh lẽo.

Hắn thực sự không có cách nào khống chế không suy nghĩ.

Hai ngày này hắn thậm chí không dám nói nhiều, đụng chạm nhiều với Điền Chính Quốc, chỉ sợ một loại dục vọng chiếm hữu phá hủy nào đó ùn ùn kéo đến trong cơ thể phá tan lồng giam, làm hại Điền Chính Quốc, đẩy hết thảy hoàn cảnh về phía không có cách nào hồi phục.

Hứa Như thích náo nhiệt, cũng linh hoạt, sắp xếp thỏa đáng hành trình dừng chân cho kỳ nghỉ du lịch mùa thu, thứ sáu, mọi người đến điểm tập hợp lên xe buýt.

Một đám thiếu nam thiếu nữ đang tuổi dậy thì tụ tập một chỗ, trên đường đi cười đùa không ngừng, đêm hôm trước Điền Chính Quốc ngủ không đủ, vừa lên xe đã buồn ngủ.

Ngay từ đầu đầu cậu dựa vào cửa sổ xe, xe buýt xóc nảy, chấn động cậu ngày càng choáng đầu, dứt khoát nghiêng người sang tựa lên bả vai Kim Thái Hanh.

Trên tay Kim Thái Hanh cầm quyển sách, sau khi cảm thấy bả vai nặng xuống, hắn hơi cúi đầu liếc nhìn, từ góc nhìn của hắn có thể nhìn thấy hàng mi nhỏ dày và dài của Điền Chính Quốc, giống như cánh bướm ngừng đập, thỉnh thoảng rung một cái. Hắn khép sách lại, cơ thể hơi thấp xuống, lặng im nhìn Điền Chính Quốc.

Bả vai thiếu niên cứng rắn, Điền Chính Quốc dựa một lát cảm thấy không thoải mái, trong lúc mơ mơ màng màng trượt người xuống.

Kim Thái Hanh còn tưởng là cậu sắp lăn xuống, lập tức duỗi tay kéo được cơ thể cậu.

Điền Chính Quốc gối lên đùi Kim Thái Hanh, bất động.

Cơ thể Kim Thái Hanh căng thẳng một lát, sau đó chậm rãi thả lỏng ra, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Điền Chính Quốc, không để cậu cắm xuống đất.

Trong xe rất ồn ào, Vương Chinh cầm micro trong xe buýt hát một bài « Tình yêu của người kéo thuyền », nam sinh vừa đùa bỡn vừa huýt sáo, các nữ sinh thì cười đến là ngã trái ngã phải, Vương Chinh khuấy động bầu không khí xong sau đó ho một tiếng, giả giọng nói: “Hôm nay, là ngày tháng đoàn tụ! Hôm nay, là ngày giải phóng của đông đảo quần chúng học sinh! Đầu tiên, mời bá chủ một phương của Tam trung chúng ta, đồng chí lão Điền đọc diễn văn cho hoạt động du lịch mùa thu lần này!”

“Ồ ——“ Các bạn học cũng rất nể tình, nhao nhao vỗ tay.

“Lão Điền đâu! Lão Điền ngồi chỗ nào?”

Các bạn học nhìn quanh trước sau, có người kêu lên: “Đây!”

Vương Chinh đi tới nhìn, Điền Chính Quốc đang nằm trên đùi Kim Thái Hanh ngủ, hắn ta vừa định đánh thức, đã thấy ánh mắt Kim Thái Hanh hơi lạnh, giơ tay hất ra ngoài, im lặng đuổi người.

Bây giờ Vương Chinh kiêng nể Kim Thái Hanh khó mà giải thích được, lập tức nhỏ giọng nói: “Được rồi, tiểu nhân nhanh chóng lăn đây.”

Ngồi gần họ có mấy người lớp khác, đối với hai người Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc có tiếng ở Tam trung này thần nhân đều rất tò mò, không kìm lòng được nhìn về phía họ.

Kim Thái Hanh tỉnh bơ cởi áo khoác, khoác lên người Điền Chính Quốc, ngay cả headband cũng che lại, ngăn cản tầm mắt của mọi người ở bên ngoài.

Trong xe mở máy điều hòa, vốn là hơi oi bức, lại bị ép choàng áo khoác, Điền Chính Quốc khó chịu giãy giụa một cái.

Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, kéo áo khoác xuống, lộ ra nửa gương mặt Điền Chính Quốc để cậu dễ hô hấp.

Điền Chính Quốc nhanh chóng không động nữa, ngủ đến là trời đất tối tăm.

Khương Tuyết Lê ngồi ở ghế trước bọn họ, xuyên qua khe hở giữa chỗ ngồi, cô nhìn động tác kiên nhẫn của Kim Thái Hanh, còn có dịu dàng trong mắt cô chưa bao giờ thấy, trong lòng ngũ vị tạp trần, có phần chua xót. Cô giận dỗi quay đầu lại, nghĩ ngợi, vẫn có chút để bụng, thế là nhẹ giọng hỏi bạn: “Bà có cảm thấy, Kim Thái Hanh đối xử với Điền Chính Quốc đặc biệt... dịu dàng không?”

Cô bạn liếc ra sau một cái: “Đúng là có chút, nhưng mà tôi nghe nói họ quen nhau từ hồi bé, quan hệ tốt rất bình thường mà.”

Khương Tuyết Lê mím khóe môi, nói: “Bà nói xem, chẳng lẽ bọn họ thật sự...”

Cô bạn vỗ Khương Tuyết Lê một cái, cười nói: “Bà đừng nghĩ lung tung, chơi thì chơi, sao có thể là thật, thật sự sẽ không tránh hiềm nghi mặc cho người ta nói à?”

Khương Tuyết Lê nghĩ ngợi, cũng đúng.

Cô bạn kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Thật ra bà muốn theo đuổi Kim Thái Hanh có thể tìm Điền Chính Quốc giúp đỡ mà, tôi có vài người bạn lúc theo đuổi nam thần đều đánh tiếng với anh em của người đó, hỏi thăm một vài sở thích thói quen, lại bảo anh em thỉnh thoảng khen mấy câu, nữ theo đuổi nam cách lớp vải mỏng, rất đơn giản.”

Khương Tuyết Lê do dự trước giờ cô chưa từng chủ động theo đuổi nam sinh, trong tính cách có chút kiêu ngạo không tránh được, cho nên luôn luôn không mở miệng được.

Giữa trưa, xe buýt tới địa điểm dừng chân.

Điểm du lịch mới mở có suối nước nóng lộ thiên to lớn, xung quanh gần núi, gần sông, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ.

Bọn họ ở dân túc bên ngoài rừng rậm sinh thái nguyên thủy, từ ban công lộ thiên nhìn ra ngoài, núi màu xanh đen, thu hết vào mắt.

Trong biệt thự nhỏ có rất nhiều phòng, đủ cho bọn họ chia, nhưng đều là phòng giường lớn.

Điền Chính Quốc vừa thả ba lô xuống muốn xem phim một lát, Cố Lãng đã đến gõ cửa phòng gọi cậu và Kim Thái Hanh xuống lầu chơi game.

Một bộ phận người đã đi tắm suối nước nóng, còn có gần mười người ở lại trong biệt thự. Mặc dù trong biệt thự đầy đủ máy chiếu bể bơi KTV, nhưng một nhóm người ra ngoài lại ai chơi của người đó, cũng rất vô vị, cho nên có người đề nghị chơi chút kích thích, lập tức được mọi người đồng ý.

Cố Lãng gọi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh xuống, Điền Chính Quốc vừa thấy có nhiều người như thế vây quanh bàn dài, trông mong nhìn cậu, cười nói: “Này là đang chơi gì đây?”

Vương Chinh cười hì hì nói: “Đợi chúng mày tới chơi nói thật hay mạo hiểm! Mọi người đều chờ đợi nghe tin sốt dẻo kích thích của hai bây.”

Điền Chính Quốc hơi nhếch khóe môi: “Hai bọn tao là nam sinh cấp ba thanh thuần, có gì hay mà nói.”

Hai người họ kéo ghế ra ngồi xuống, Điền Chính Quốc nhìn một vòng, trên cơ bản đều quen mặt.

Hứa Như mang theo chai rượu vị trái cây, đứng lên nói quy tắc trò chơi: “Rất đơn giản, mọi người cầm một con xúc xắc ném điểm số, điểm tổng lớn nhất đặt câu hỏi, nhỏ nhất bị phạt, hoặc là nói thật, hoặc là mạo hiểm, hai loại đều không được thì uống một chén. Yên tâm, đồ uống rượu, số độ rất thấp, uống rất ngon.” Nói xong nhỏ còn tự uống một hớp.

Đám người nhao nhao đồng ý, cầm xúc xắc trước mặt mình lên lắc lắc.

Điền Chính Quốc lắc đại hai cái rồi thả xuống mặt bàn, mở ra xem, một hai ba, đúng là thuận.

Điểm số lớn nhất là Lý Tiểu Bân, cậu ta và Điền Chính Quốc từ nhỏ mặc tã lớn lên, chuyện xấu gì của Điền Chính Quốc mà cậu ta không biết, căn bản không hứng thú, muốn bảo cậu mạo hiểm. Nghĩ ngợi, cậu ta nói đúng quy đúng củ: “Nhà trên và nhà dưới chọn một nhà xin ôm một cái.”

Nhà trên Điền Chính Quốc là Khương Tuyết Lê, nhà dưới là Kim Thái Hanh, cái này còn phải chọn à, cậu không do dự vươn hai tay về phía Kim Thái Hanh.

“Ôm một cái! Ôm một cái!”

Trong mắt Kim Thái Hanh lộ ra ý cười như có như không, duỗi tay kéo Điền Chính Quốc vào trong ngực.

Có người vỗ bàn bắt đầu cười vang.

“Trùm trường đúng là chơi được, lần sau cho lão Điền kích thích hơn được không?”

“Đúng, chúng ta không được dễ dàng bỏ qua cho lão Điền!”

Điền Chính Quốc vung tay nói: “Bọn mày cứ đợi đấy, lát nữa vẫn chưa chắc ai xui xẻo.”

Sau vòng đầu tiên, Điền Chính Quốc quả nhiên thuận lợi tùy tiện qua mấy ván.

Lượt này lại là Lý Tiểu Bân lớn nhất, Hứa Như nhỏ nhất.

Đôi người yêu nhỏ bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, mặt mũi Hứa Như tràn đầy “Anh dám tìm đường chết em sẽ để anh chết thật”, Lý Tiểu Bân gian nan bám víu vài giây đồng hồ cuối cùng vẫn thua trận, không trình diễn màn tương ái tương sát với Hứa Như trong ánh mắt mong đợi của mọi người.

Vẻ mặt cậu chàng đầy nghiêm túc: “Em nói thật, nếu anh và Điền Chính Quốc đều tỏ tình với em, rốt cuộc em chọn ai.”

Hứa Như: “...”

“Phì ha ha ha ha ha ha!”

“Lão Điền, giá trị cừu hận này của ông quả là kéo căng rồi a ha ha ha ha.”

“Lão Điền mày cẩn thận đêm nay bị chó Bân ám sát ha ha ha.”

Hứa Như chống cằm suy tư mấy giây đồng hồ, nói: “Vậy em miễn cưỡng chọn anh.”

Nhỏ vạch đầu ngón tay nói: “Ở bên Tinh Tinh áp lực quá lớn, cậu ấy trông còn đẹp hơn em, sau này em không những phải tranh giành với con gái, nói không chừng còn phải cướp với con trai, chắc chắn mỗi tối em ngủ không ngon giấc lo sợ cậu ấy bị người khác bắt cóc. Hơn nữa mối nguy hiểm cực lớn, em cảm thấy một anh bạn nào đó sẽ đuổi giết em đến chân trời góc biển.”

“Anh thì không giống nha đại bảo bối của em ~” Hứa Như cười híp mắt sờ lên đầu chó của Lý Tiểu Bân: “Ở bên anh đặc biệt có cảm giác an toàn.”

Lý Tiểu Bân: “...”

Điền Chính Quốc cười nói: “Cậu nói anh bạn kia muốn đuổi giết cậu?”

Tầm mắt Hứa Như lướt nhẹ qua mặt Kim Thái Hanh, vẻ mặt người sau lạnh lùng hờ hững, rõ ràng là trung tâm náo nhiệt, nhưng ồn ào quanh mình không hề ảnh hưởng tới hắn.

Lúc này Kim Thái Hanh cũng nhìn về phía Hứa Như, bên trong đôi mắt đen láy tựa như mang theo một ý cảnh cáo nào đó lạnh như băng.

Biết rồi đại thiếu gia, cậu giấu khổ cực như thế, kế hoạch theo đuổi người chặt chẽ cẩn thận tỉ mỉ xác thực giọt nước không lọt thế kia, cô nương tôi cũng đã nói sẽ giúp cậu, làm sao lại khai cậu ra. Hứa Như oán thầm trong lòng, sau đó cười cong mắt nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Mọi người tiếp tục đổ xúc xắc.

Lần này Điền Chính Quốc số đỏ, lắc được năm năm sáu, lớn nhất trận, mà Kim Thái Hanh là nhỏ nhất.

Ánh mắt kích động lại phấn khích của mọi người đều tập trung trên người hai người họ.

Điền Chính Quốc đối mặt với Kim Thái Hanh, cười xấu xa nói: “Cậu muốn chọn nói thật hay mạo hiểm?”

Kim Thái Hanh nhìn cậu, mắt sâu xa, nhưng dưới ánh sáng của chùm đèn pha lê lại có vẻ như bao phủ một lớp ánh sáng dịu dàng khó mà tin nổi: “Nói thật.”

Thật ra Điền Chính Quốc có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, vừa nãy Baidu được một sọt chủ đề nói thật cũng vẫn chưa lấy ra chỉnh người, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến cậu hỏi một câu mọi người rất quan tâm: “Cậu có người mình thích không?”

Mắt mọi người đều sáng lên nhìn sang.

Hứa Như kích động véo thịt đùi Lý Tiểu Bân, Khương Tuyết Lê cũng không nhịn được ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn.

Kim Thái Hanh im lặng vài giây đồng hồ, sau đó nói khẽ: “Có.”

Có một người thích đến tận xương tủy, còn quan trọng hơn cả sinh mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại