Chương 56 Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao cũng muốn gửi cho cậu, mở ra xem cũng không sao?

Điền Chính Quốc rất tò mò Kim Thái Hanh sẽ viết những gì, cầm đại một lá, mở phong bì, rút tờ giấy bên trong mở ra, chỉ vội vàng liếc nhìn trên giấy viết đầy, còn chưa kịp nhìn rõ ràng, không biết Kim Thái Hanh đi vào lúc nào duỗi tay đè thư xuống.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn: “Không thể xem à?”

Kim Thái Hanh mím chặt môi, không biết có phải ảo giác của Điền Chính Quốc hay không, luôn cảm thấy ánh mắt Kim Thái Hanh mang theo mập mờ.

Giọng điệu hắn cũng cứng ngắc có phần quái lạ: “Đừng xem.”

Điền Chính Quốc càng tò mò: “Anh viết cái gì?”

Kim Thái Hanh hiếm khi giữ vững thái độ cũng cương quyết: “Đừng xem.”

Mắt Điền Chính Quốc xoay một vòng, hơi không có ý tốt nói: “Có phải viết rất nhiều lời sến sẩm không? Ngại cho em xem?”

Viết hồi cấp hai... Có lẽ là lời nói rất ngốc rất ngây thơ?

Ai lúc còn trẻ chưa từng bị ngu, sau khi lớn lên lại nhìn lại cũng không đành lòng nhìn thẳng, Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kim Thái Hanh, trong lòng buồn cười, cũng không bắt buộc: “Được rồi được rồi, em không xem được chứ, anh đừng căng thẳng thế.”

Cậu nói được thì làm được, cho dù trong lòng giống như mèo cào ham muốn tìm tòi nghiên cứu tăng vọt, vẫn thả tay ra.

Kim Thái Hanh nhét thư vào trong ngăn kéo, thuận thế hơi khom lưng, một tay vòng lấy bả vai Điền Chính Quốc từ sau lưng, cúi đầu hôn tóc Điền Chính Quốc: “Không cần phải xem... Không phải thứ gì tốt.”

Biết hắn sợ mình không vui, Điền Chính Quốc cười một tiếng: “Ừm.”

Đúng lúc này Trần Lệ gọi bọn họ ăn cơm, Điền Chính Quốc đi ra ngoài trước, Kim Thái Hanh dừng lại một chút, ánh mắt u ám không rõ liếc nhìn thư đầy ngăn kéo. Ngay sau đó hắn khóa ngăn kéo lại, chiếc chìa khóa nhỏ bị ném vào trong ống đựng bút.

Hắn biết những lời viết trong thư khó coi nhường nào.

Nếu như bị Điền Chính Quốc nhìn thấy. Nhất định sẽ phát hiện hắn là biến thái không có thuốc chữa, sẽ ghê tởm hắn.

Sau khi vui vẻ ăn xong bữa lẩu, Cố Lãng nói: “Chúng mày có biết tối nay quảng trường văn hóa có đại hội pháo hoa không?”

“Biết, trước khi nghỉ đã nghe bọn con gái trong lớp nói rồi.” Trần Lệ nói: “Mày cũng muốn đi?”

“Thôi bỏ đi, đều là thứ con gái thích, chơi game không sướng à? Tối nay quảng trường văn hóa chắc chắn người chen người.”

“Đi tham gia náo nhiệt đi. Lão Điền?”

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, đại hội pháo hoa, nghe có vẻ rất thích hợp để hẹn hò. Thế là gật đầu: “Đi.”

“Anh Kim đâu?”

Kim Thái Hanh không có ý kiến khác, vừa thấy cậu cũng đồng ý đi, những người khác cũng không có ý kiến phản đối, mấy người đơn giản dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng, rồi đón xe đi thẳng đến quảng trường văn hóa.

Đại hội pháo hoa vẫn chưa chính thức bắt đầu, trên quảng trường đã giăng đèn kết hoa, trên cây treo đầy bóng đèn nhỏ rực rỡ sáng rực, từ xa nhìn lại nối liền với nhau, chói lọi lại phồn hoa.

Loại hoạt động này hầu như dành cho người trẻ tuổi, rất nhiều người lui tới trên quảng trường đều là tình nhân có đôi có cặp.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cách xa mấy cẩu độc thân khác, lặng lẽ chuồn đi.

“Chúng ta đi dạo trước, phải mười giờ mới bắt đầu bắn pháo hoa.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, lúc này mới hơn tám giờ, trên quảng trường đã người đông chen chúc nhau, hắn nắm chặt tay Điền Chính Quốc, giống như dắt trẻ con một tấc cũng không rời.

“Cẩn thận.”

Ngoại hình của hai người họ quá dễ thấy, lại không hề tránh hiềm nghi mà nắm tay, rất nhiều người đi ngang qua đều không nhịn được quay đầu liếc nhìn họ.

Điền Chính Quốc hoàn toàn không thèm để ý, cũng không có ý nghĩ buông tay ra, cậu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Kim Thái Hanh đặc biệt ấm áp.

Rất kỳ lạ, rõ ràng trước kia trên người Kim Thái Hanh đều lạnh như băng?

Giống như khối băng, bốc lên hơi lạnh thấu xương đâm người, bây giờ lòng bàn tay của hắn vô cùng ấm áp, ấm đến không tưởng nổi.

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, chẳng lẽ ở bên nhau, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau?

Cậu là người thuộc về loại mặc kệ trời lạnh hay nóng, nhiệt độ cơ thể cũng giống như bếp lò.

“Khoan đã.” Kim Thái Hanh nhẹ nhàng kéo cậu lại, sau đó giơ tay giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ, lông mi dài cụp xuống, trên gương mặt xưa nay hờ hững tái nhợt phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, có thể là được chiếu sáng bởi ánh đèn đầy cây, ngay cả đường nét gương mặt cũng mềm lại.

Điền Chính Quốc ngẩn người, nhìn hắn, Kim Thái Hanh quấn khăn quàng cổ xong, mắt đen láy nhìn thẳng cậu.

“Sao vậy?”

Mắt Điền Chính Quốc hơi hơi cong, cười lên: “Anh tốt thật.”

Kim Thái Hanh khựng lại: “Tốt cái gì?”

“Nói không nên lời, “ Điền Chính Quốc ngẫm lại, nhất thời không có từ ngữ thích hợp: “Dù sao đó là rất tốt.”

Cậu duỗi ngón tay cái ra, giống như khen ngợi, mỉm cười nhấn xuống ấn đường của Kim Thái Hanh: “Tốt hơn bạn trai trong tưởng tượng của em.”

Trong đôi mắt đen láy của Kim Thái Hanh dường như có ánh sáng gì đó, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Điền Chính Quốc, sau đó khóe miệng hơi cong lên: “Em cũng tốt.”

Em là người tốt nhất trên thế giới, hắn yên lặng nói trong lòng.

Mặt mày Điền Chính Quốc bay lên: “Đó là đương nhiên rồi, bằng không thì sao thành một đôi chứ.”

Ý cười trong mắt cậu quá đỗi rực rỡ lóa mắt, Kim Thái Hanh tâm loạn thần mê, không bị khống chế hơi cúi đầu, muốn hôn cậu.

Điền Chính Quốc ngửa ra sau: “Khoan đã, đến chỗ tôi tối.”

Chốn đông người, Điền Chính Quốc vẫn không muốn cho người khác vây xem giống như con khỉ.

Giọng Kim Thái Hanh hơi khàn, ừ một tiếng, tay dắt Điền Chính Quốc siết chặt một chút, không biết là căng thẳng hay là kích động, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Điền Chính Quốc nhìn người vừa rồi còn bước đi chậm rãi đi theo cậu, hiện giờ đã bắt đầu dắt cậu tìm cái góc tối không người ở xung quanh, không khỏi buồn cười.

Sốt ruột thế à? Không phải chỉ là hôn một chút, cậu lại sẽ không từ chối.

Đáng tiếc hôm nay quảng trường văn hóa thực sự quá náo nhiệt, tìm không ra chỗ không người.

Vừa khéo đi ngang qua phòng trò chơi, hứng thú của Điền Chính Quốc từ tìm chỗ chơi hôn hôn với bạn trai bị quẹo đến chơi game, cậu kéo Kim Thái Hanh lại: “Em muốn chơi xe đua.”

Kim Thái Hanh tràn đầy nhiệt tình bị một thùng nước lạnh dội xuống.

Hắn mím chặt môi, khát vọng thân mật trong lòng kích thích khiến mắt hắn cũng hơi đỏ lên.

Hắn không đợi được.

Điền Chính Quốc đã nhìn ra Kim Thái Hanh nhịn rất vất vả, thế là càng hiểu rõ, “hôn một chút” này tuyệt đối không chỉ là hôn một chút đơn giản như thế... Cho nên phải thừa dịp trước khi vẫn chưa hôn, chơi game trước!

“Chơi đi chơi đi!” Điền Chính Quốc mặt dày, từ nhỏ đã lấy lòng giả ngoan với người khác, cậu am hiểu sâu làm thế nào để người khác mềm lòng, thế là mí mắt rũ xuống, tự nhiên mà trở thành bộ dáng vô tội đáng thương, “Được không?”

Nói đoạn, cậu còn véo nhẹ lòng bàn tay Kim Thái Hanh một cái.

Tay Kim Thái Hanh run lên.

Cuối cùng vẫn thua trận, im lặng vào phòng trò chơi với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc mặt mày hơi hở ôm bả vai hắn: “Đi! Em dẫn anh đi chơi xe đua!”

Điền Chính Quốc đổi một trăm đồng xu, đi thẳng đến trước máy đua xe, đúng lúc hai người phía trước kết thúc một ván, xuống khỏi xe mô phỏng.

“Đấu một ván?” Điền Chính Quốc cho Kim Thái Hanh năm đồng xu: “Em thắng anh anh phải đồng ý với em một điều kiện.”

Kim Thái Hanh nhìn láu lỉnh gần như không che giấu trong ánh mắt sáng tỏ của Điền Chính Quốc, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp, chứa đựng dung túng và cưng chiều không nói được: “Cái gì?”

Điền Chính Quốc hạ giọng nói: “Lát nữa chỉ hôn mười phút, không được hơn.”

Kim Thái Hanh hôn lên giống như nổi điên, vừa hung vừa mạnh, hoàn toàn tưởng như hai người với bình thường, Điền Chính Quốc tự cảm thấy vẫn là một người gánh vác được giày vò, cũng bị làm cho chân cẳng nhũn ra.Thực sự hơi mất mặt, cho nên phải ngăn chặn ngay từ đầu, bóp tắt thói xấu tại mầm mống.

Kim Thái Hanh: “...”

Hắn im lặng một lát: “Thế em thua thì sao?”

Điền Chính Quốc hơi nhướng mày lên: “Em không thể thua. Nếu em thua, tùy anh, thế nào?”

Nói đùa, tối xấu gì đời trước cũng là nhân vật có tiếng trong giới, cho dù nhiều năm như vậy chưa chính thức đụng tay vào, cũng không có khả năng bại bởi một học sinh cấp ba. Nhất là Kim Thái Hanh là một người không thường chơi game, một lòng dốc sức học tập.

Kim Thái Hanh: “Được.”

“Bắt đầu đi.”

Hai người bọn họ ngồi trên máy mô phỏng, lựa chọn chế độ chiến đấu hai người.

Lưu lượng người trong phòng trò chơi lớn, lúc này vừa thấy hai nam sinh cao gầy trắng nõn, lại đều đẹp trai không hợp thói thường muốn thi đấu, nhao nhao tò mò lại kích động vây quanh xem náo nhiệt.

Vừa có người vây xem, người dừng lại ở đằng sau càng nhiều thêm, khi vẫn đang chọn xe, bên ngoài máy đua xe đã bu đầy người.

Có vài nữ sinh kích động hai má đỏ ửng, trong một khu ồn ào, cũng không rụt rè nhỏ giọng, mà sôi nổi cùng bạn bè tranh cãi rốt cuộc ai đẹp trai hơn.

Chỉ tiếc, hai người trong chủ đề, Điền Chính Quốc là máy đua xe vô tình, ngay từ đầu trận đấu, bạn trai bên cạnh cũng như thể không phải của nhà mình, cậu chỉ làm nóng người muốn ma sát bạn trai trên mặt đất. Mà Kim Thái Hanh lại càng không khác biệt loại bỏ tất cả tạp âm, mặt trầm như nước, đầy trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm phúc lợi sử dụng tốt nhất.

Vì vậy, bầu không khí của trận đối chiến này càng giương cung bạt kiếm, lúc bắt đầu đếm ngược, ngay cả quần chúng vây xem cũng không khỏi căng thẳng lên.

Điền Chính Quốc thu lại dáng vẻ hờ hững chơi đùa, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, trong chớp mắt đếm ngược kết thúc, hai chiếc xe cùng lúc lao ra ngoài.

Mặc dù xe đua mô phỏng và xe đua chân thực khác nhau một trời một vực, nhưng rất thử thách thực lực, Điền Chính Quốc ứng phó dễ dàng, nhưng mà khiến cậu có chút kinh ngạc đó là, Kim Thái Hanh lại không bị cậu bỏ lại rất xa, mà vẫn luôn không gần không xa đi theo phía sau cậu.

Không vượt qua được cậu, nhưng cũng không rơi ở phía sau.

Đám quần chúng vây xem hô cố lên không đồng đều, Điền Chính Quốc như không nghe thấy, nghiêm túc đấu, cuối cùng dùng thành tích hai phút bốn mươi giây đổi mới kỷ lục của máy đua xe, mà Kim Thái Hanh qua vạch chậm hơn cậu năm giây, thành kỷ lục thứ hai.

Hạng nhất kỷ lục trước đó bị đẩy xuống, là ba phút hai mươi mốt giây.

Bảng xếp hạng vừa được đưa ra, rất nhiều người cũng không thể tin nổi.

“Nhanh hơn tròn bốn mươi giây... Quá khoa trương rồi, ba phút hai mốt giây đã rất biến thái!”

“Đúng, năm ngoái tôi đến chơi vào lúc này, cũng đã là kỷ lục này, không ngờ rằng hôm nay bị vượt qua...”

Điền Chính Quốc thở ra một hơi, phủi tay: “Cũng rất cừ, anh từng chơi?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng: “Không lợi hại bằng em.”

Điền Chính Quốc đắc ý làm dấu tay “mười” nhắc nhở hắn: “Mười phút.”

Kim Thái Hanh: “...”

Người phá kỷ lục phải để lại tên, nếu không thì mặc định thành một chuỗi chữ số “Người chơi XX”.

Điền Chính Quốc vừa nghĩ đến biểu cảm kia của Kim Thái Hanh đã muốn cười, viết “Kim không vui.”

Kim Thái Hanh dừng một lát, gõ chữ theo sát: “Chiêu người thích.”

(tên mụ của em Quốc có nghĩa là trêu chọc, vẫy tay gọi)

Điền Chính Quốc vừa thấy, mặt mo đỏ bừng: “Ê, anh viết vớ vẩn gì đấy, tên mụ của em không phải có nghĩa này.”

Trước kia Viên Dục Văn luôn cười mỉm nhắc mãi, lúc Điền Chính Quốc chỉ có mấy tháng, hai cái tay nhỏ vừa nhìn thấy người khác là lắc lắc, giống như chào hỏi, cười đến là ngọt, đi trên đường có thể vẫy gọi người lạ ôm cậu. Người lớn luôn cười bảo cậu vẫy tay, thời gian dài thì bắt đầu gọi cậu là Chiêu ơi Chiêu à.

Kim Thái Hanh đã tay lanh mắt lẹ nhấn xác nhận.

Điền Chính Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn “Kim không vui” và “Chiêu người thích” treo cao đứng đầu bảng.

Có phần dở khóc dở cười, lại có chút ngọt lan ra trong lòng.

Lúc này, thấy bọn họ đã thi đấu xong, có nữ sinh mạnh dạn lại cởi mở hơi đỏ mặt tiến lên hỏi Wechat.

Khí chất Kim Thái Hanh lạnh lùng, biểu cảm lại hờ hững, vừa thấy là không dễ bắt chuyện, cho nên không ai tìm hắn, toàn chạy đến Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vốn thuộc về loại hình đặc biệt gọi hoa đào, thật ra thì cũng đã quen đi trên đường bị người xin phương thức liên lạc, cậu đang định mở miệng từ chối nữ sinh nhã nhặn nhiệt tình lại không có ác ý, người đã bỗng nhiên bị túm đi.

Nữ sinh trợn tròn mắt: “Đợi đã...”

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh đổ hũ giấm chua kéo đi, cười đến đầy mắt đều là ánh sáng, cất giọng nói câu: “Ngại quá các vị mỹ thiếu nữ, nhìn tên đi!”

Tên... Các nữ sinh mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, nhìn hai cái tên treo ở thứ nhất thứ hai, lại liên hệ với biểu cảm âm trầm đến đáng sợ của Kim Thái Hanh, dường như, đã hiểu ra, gì đó.

Trông đẹp trai lại đi chơi gay, má nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại