Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc ra khỏi phòng sách, đóng cửa lại, Viên Dục Văn đợi dưới lầu, nhìn thấy cậu đi ra, vội tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Ba con nói thế nào?”

Điền Chính Quốc nhún vai: “Chỉ vậy thôi. Mẹ, cũng không phải mẹ không biết tính ba con. Con nói một câu, ba có thể chọi mười câu.”

Viên Dục Văn nhíu mày lại, nói: “Ba con đang nổi nóng, con đừng mạnh miệng với ổng.”

“Con biết mà. Yên tâm đi.” Điền Chính Quốc dỗ dành mẹ cậu xong, trong lòng vẫn hơi bất ổn.

Rốt cuộc Kim Thái Hanh muốn nói gì với ba cậu, còn đẩy cậu ra.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Kim Thái Hanh mới từ trên lầu đi xuống.

Điền Chính Quốc vừa định hỏi hắn sao rồi, tầng hai đã truyền đến giọng ba cậu: “Điền Chính Quốc, về phòng của mày đi.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu liếc nhìn ba cậu, nhíu mày nói: “Ba...”

Điền Hạo Bằng trợn mắt nhìn trừng trừng: “Đừng để tao nói lần thứ hai.”

Kim Thái Hanh không lộ ra dấu vết mà nắm chặt tay Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhìn hắn, hắn lắc đầu một cái, tỏ ý Điền Chính Quốc đừng đối cứng với ba cậu.

Không biết có phải ảo giác của Điền Chính Quốc hay không, sắc mặt Kim Thái Hanh hình như hơi trắng, dưới đôi mắt đen làm nổi bật, có vẻ càng không có màu máu.

“Ò, biết rồi ạ.”

Vì để tránh cho ba cậu nổi nóng hơn, Điền Chính Quốc đành phải đi lên lầu, ở trên bậc thang quay đầu liếc nhìn, Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối đều đứng ở dưới, yên lặng nhìn cậu.

Điền Hạo Bằng nhìn dáng vẻ khó bỏ khó rời của hai người họ thì đau đầu, lôi Điền Chính Quốc đi.


Kim Thái Hanh hơi rũ mắt xuống, môi trong đã bị răng cắn chặt ra tia máu, hai bàn tay rũ xuống hai bên nắm chặt lại buông ra, giống như co giật. Hắn im lặng một lát, lễ phép lại bình tĩnh tạm biệt Viên Dục Văn, quay người chậm rãi rời đi.

Tư thế đi quái dị, Viên Dục Văn nhìn về phía chân lắp chân giả của hắn, không cần nghĩ ngợi lên tiếng: “Tiểu Hanh, chân của con...”

Kim Thái Hanh: “Không sao.”

Hắn cứ như vậy chậm rãi từng bước rời khỏi Điền gia.

Tất cả sản phẩm điện tử của Điền Chính Quốc đều bị tịch thu, Điền Hạo Bằng còn đặc biệt tìm hai người đến trông coi cậu. Cuối tuần này, Điền Chính Quốc đã sắp rảnh ra rắm, mỗi ngày nằm lỳ trên giường lật vài tạp chí thể thao.

Viên Dục Văn lo lắng cảm xúc của cậu không tốt, thỉnh thoảng đi vào nói chuyện với cậu.
Nói tóm lại tâm trạng của Điền Chính Quốc vẫn rất tốt, cậu biết tính ba cậu, là người mạnh miệng mềm lòng, lúc đang nổi nóng càng đi ngược với ông, ông càng giận hơn, thuận theo lời nói của ông, thời gian lâu dài thái độ của ông ngược lại sẽ dịu xuống. Cho nên Điền Chính Quốc không ầm ĩ tuyệt thực, cũng không làm mấy chuyện ấu trĩ, ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ hai ngày.

Thứ hai, tài xế trong nhà đưa Điền Chính Quốc đến trường, hết thảy như lúc ban đầu.

Lúc Điền Chính Quốc đến vừa bắt đầu đọc bài sớm, cậu nhìn một vòng trong phòng học không nhìn thấy Kim Thái Hanh, bèn đi tìm Lý Tiểu Bân hỏi.

“Kim Thái Hanh đã tới chưa?”

Lý Tiểu Bân: “Không nhìn thấy, sao vậy?”

Điền Chính Quốc nói chuyện hôm cuối tuần.

Lý Tiểu Bân: “Lãnh đạo nhà trường có bị điên không, cũng không phải chuyện lớn gì, ra quân ồ ạt như thế, ba mày chắc chắn giận ghê lắm.”


Nếu đã gọi điện thoại cho ba cậu, bên Kim Thái Hanh chắc chắn cũng thông báo rồi.

Không biết người Kim gia có biết không, thân phận Kim Thái Hanh vốn đã tế nhị, nếu như bị người Kim gia bắt lấy làm mưu đồ lớn, tình cảnh có thể phiền phức hơn cậu.

Đến buổi chiều, Kim Thái Hanh mới xuất hiện.

Nhưng vượt qua dự đoán của mọi người, lúc gần thi đại học, Kim Thái Hanh lại chuyển lớp, chuyển đến lớp mũi nhọn khoa học tự nhiên.

Chủ nhiệm lớp của họ có lẽ đã biết trước Kim Thái Hanh muốn chuyển lớp, lãnh đạo nhà trường chắc chắn cũng đã thông báo gì đó, cho nên chủ nhiệm lớp không nói cụ thể chuyện này với các bạn học.

Điền Chính Quốc không đặc biệt đi tìm Kim Thái Hanh, giữa trưa lúc ăn cơm với bọn Lý Tiểu Bân Cố Lãng, Lý Tiểu Bân hỏi cậu: “Mày biết chuyện Kim Thái Hanh muốn chuyển lớp không?”

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Cố Lãng nói: “Vậy chắc chắn là người trong nhà nó yêu cầu với trường học.”


Điền Chính Quốc không để bụng, cắn đũa nói: “Chuyển thì chuyển thôi.” Kim Thái Hanh không phải người mặc cho người khác sắp đặt, nếu hắn đồng ý chuyển, vậy chắc chắn có cân nhắc của hắn. Điền Chính Quốc tin hắn, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đông nghĩ tây lo sợ không đâu, nên ăn thế nào thì ăn thế ấy, nên uống thế nào thì uống thế ấy.

Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, các bạn học lục tục rời khỏi lớp.

Cố Lãng đeo cặp hỏi Điền Chính Quốc: “Lão Điền, đi ăn khuya không?”

“Không ăn, mày về trước đi.”

Đợi người đi gần hết rồi, Điền Chính Quốc chống đầu nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng trong phòng học yên tĩnh, chỉ có đèn chân không vẫn sáng tỏ như ban ngày.

Dường như thần giao cách cảm, nghe thấy cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Điền Chính Quốc vừa xoay đầu lại, đã nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng ở cửa ra vào.

Cậu giơ tay lên vẫy gọi: “Tới rồi.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, sau khi bước vào lớp, tắt công tắc đèn đi, trong phòng học bị màn đêm tối om nuốt chửng, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ lọt vào một chút, và tiếng hít thở dần dần đến gần của hai người.

Không có lời thừa thãi, bọn họ yên lặng lại cấp bách ôm hôn nhau, hấp thụ hơi thở ấm áp của đối phương, như thể chỉ cần không giữ lại chút nào mà ôm nhau thế này, là đủ lắng lại tất cả xao động bất an và lo được lo mất.

Trong bóng tối Điền Chính Quốc không nhìn rõ biểu cảm của Kim Thái Hanh, sau khi tách ra, cậu nói: “Ba em tịch thu điện thoại của em rồi, lần này thật sự không liên lạc được, anh đừng nhớ em quá nha.”

Kim Thái Hanh sờ làn da ở gáy cậu, lưu luyến không thôi hôn nhỏ nhặt trên mặt cậu.

“Ông nội anh có phải cũng biết rồi không?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng.

Không lâu sau khi nhận được điện thoại của nhà trường, ông nội Kim và Điền Hạo Bằng đã có liên lạc, phụ huynh hai bên gặp chuyện này mặc dù xấu hổ lại khó mà mở miệng, nhưng hai bên đều suy cho đời sau, cũng chỉ có thể kiên trì ngồi xuống bàn bạc.

Đương nhiên bọn họ đều không muốn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh tiếp tục dây dưa, cách xử lý tốt nhất đó là ngăn cách hai người họ, cắt đứt liên lạc, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ phai nhạt.

Kim Thái Hanh không muốn nói với Điền Chính Quốc chi tiết những giao dịch của hắn với ông nội hắn trong hai ngày này, cũng không thể nói với Điền Chính Quốc, bởi vì hắn im lặng ngoan cố chống lại mà bị ông nội Kim dùng gậy đánh sau lưng toàn là vết bầm tím.

Nhưng những điều này cũng không tính là gì, đều là những thứ hắn đã quen chịu đựng.

Thật ra hắn đã có năng lực thoát khỏi quản thúc của Kim gia, hắn cũng không để thế lực của Kim gia vào mắt. Hắn hoàn toàn có thể ném hết thảy rồi rời khỏi nơi này, cho Điền Chính Quốc cuộc sống đủ tốt. Nhưng Điền Chính Quốc không giống hắn, Điền Chính Quốc có gia đình ấm áp, có bạn thân, hắn ích kỷ hơn nữa, cũng không thể bảo Điền Chính Quốc bỏ lại những thứ này đi cùng hắn.

“Cho anh chút thời gian nữa...” Kim Thái Hanh ôm chặt lấy cậu, như thể sợ không để ý Điền Chính Quốc sẽ chạy đi khỏi ngực hắn, nhẹ nói: “Đợi anh chút nữa, được không?”


Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ lớn mạnh đến mức có thể không nhìn sự phản đối của tất cả mọi người, quang minh chính đại đứng bên cạnh Điền Chính Quốc.

“Được. Em chờ anh.”

Có vài lời dù không nói ra miệng, giữa bọn họ cũng có ăn ý hai bên rõ ràng trong lòng, loại ăn ý này cắm rễ tại yêu thương và tin tưởng không giữ lại chút nào dành cho đối phương, dù cho bên ngoài sóng lớn ngập trời, cũng khó có thể rung chuyển nửa phần.

Hai tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, tất cả học sinh lớp mười hai đều đắm chìm trong bầu không khí học tập nước rút chặt chẽ cường độ cao, Điền Chính Quốc giống như ngày thường, cãi nhau ầm ĩ với Lý Tiểu Bân với Cố Lãng, tháng ngày trôi qua không tim không phổi lại tiêu sái tự tại.

Viên Dục Văn vốn lo lắng cậu bị ép chia tay với Kim Thái Hanh, chắc chắn phải mất mát lắng xuống một khoảng thời gian, không ngờ rằng Điền Chính Quốc cũng rất buông xuống được, không khác gì ngày thường. Bà hơi lo nghĩ, nhưng nhiều hơn đó là an tâm, những cái khác, bà cũng sẽ không hỏi tới nữa.

Lớp mũi nhọn khoa học tự nhiên ở một tòa nhà khác, Kim Thái Hanh cũng không trọ ở trường, cho nên Điền Chính Quốc ở trong trường gần như chưa từng gặp hắn.

Ngẫu nhiên có lúc nhìn thấy hắn ở canteen, hắn vẫn độc lai độc vãng, lạnh lùng cao ngạo.

Người trong trường học quá nhiều, hai người họ cũng đều là người nổi bật, vì để tránh cho lời đồn đại lại nổi lên, truyền đến tai phụ huynh thì ngày càng rắc rối, hai người họ ở trong trường hầu như không chạm mặt nhau, như thể trở thành người xa lạ.

Chuyện của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh nửa thật nửa giả, truyền khắp Tam trung, lầu CP nhất kỵ tuyệt trần, nghiền ép vô số topic đưa chuyện. Mặc dù trong đó xảy ra chuyện gì đám người không biết, nhưng hai người ngày thường đều đi cùng nhau đột nhiên cắt đứt, mặt đối mặt đi qua cũng làm như không quen biết, có thể coi như khơi lên lòng tò mò của đám người.


(nhất kỵ tuyệt trần: ý nói người nào đó ở phương diện nào đó có năng lực vượt qua người thường, làm cho người khác không theo kịp)

Tất nhiên, cũng không ít người mừng thầm.

Nói cho cùng mặt mũi như Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, cũng không đào ra được người thứ ba trong cả trường học, nam thần vườn trường không chơi gay, điều này đối với nữ sinh mà nói còn không phải chuyện đáng được ăn mừng à?

Nhất là sắp phải tốt nghiệp rồi, rất nhiều nữ sinh bình thường rụt rè không dám chủ động, đều nhao nhao cố lấy dũng khí, muốn điên cuồng một lần cuối cùng, không để lại tiếc nuối cho thanh xuân.

Thư tình Điền Chính Quốc nhận được mấy ngày nay tăng vọt, đã sắp vượt qua tổng số cậu nhận được trong ba năm qua.

Nghỉ trưa ngày nào đó, trời nóng nực hẳn, Điền Chính Quốc luôn buồn ngủ vào giữa trưa, vừa nằm xuống muốn chợp mắt một lát, bạn học ở cửa đã gọi: “Lão Điền! Nghiệp vụ tới rồi!”

Điền Chính Quốc lim dim mắt ngẩng đầu nhìn lên, một nữ sinh tóc ngắn đứng ở cửa, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trên gương mặt trắng nõn mang theo ngượng ngùng đỏ ửng, hai mắt sáng tỏ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc thở dài trong lòng, vén tóc, đứng lên đi tới cửa.

“Anh Điền Chính Quốc,” Nữ sinh mặc đồng phục lớp mười một, chỉ cao tới ngực Điền Chính Quốc, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng yêu, “Cái này cho anh.”

Cô nhét một lá thư vào trong tay Điền Chính Quốc, còn có một cốc trà sữa trân châu.

Điền Chính Quốc uể oải, nói câu cảm ơn theo thói quen, vừa nhận lá thư và cốc trà sữa này, đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, tựa như có ớn lạnh lạnh thấu xương bay thẳng mặt.

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy ngay người nào đó đứng cách đó không xa, ánh mắt rất yên lặng rơi trên thư tình, sau đó chậm rãi, từng chút một chuyển lên mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: “...”

Đoán chừng là nữ sinh thẹn thùng, thấy Điền Chính Quốc nhận quà rồi, đỏ mặt nhanh chóng nói câu tạm biệt anh, quay người chạy chậm đi rồi.

Để lại Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh im lặng nhìn nhau.

Điền Chính Quốc nghĩ thầm lần này xong đời rồi, cố tình bị cái vại giấm lớn này bắt gặp.

Kim Thái Hanh lại thu hồi tầm mắt rất nhanh, cầm một chồng giấy trong tay, đi về phía văn phòng giáo viên.

Điền Chính Quốc bĩu môi, anh lại giả vờ?

Giấy cũng bị anh bóp nhăn rồi, còn giả vờ.

Cậu đưa trà sữa cho Hứa Như uống, hai ngón tay kẹp lá thư tình kia, ôm ngực dựa vào cửa đợi người nào đó.

Quả nhiên Kim Thái Hanh không đi xuống cầu thang từ phía bên kia gần hơn, mà lại vòng về cửa lớp học của bọn họ, Điền Chính Quốc chủ động lại tự giác nộp thư tình lên.

Kim Thái Hanh vò thư tình thành một cục nhét vào trong túi, nhìn tướng mạo vẫy hoa đào của Điền Chính Quốc, sức ghen trong lòng cũng sắp hun lật đỉnh đầu hắn rồi. Nhưng lại không thể bảo Điền Chính Quốc ở mãi trong phòng học không đi ra, đành phải bất đắc dĩ nói khẽ: “Ngoan chút.”

“Biết rồi, em lại không xem.”

Có loại người này nha, còn muốn tịch thu tất cả thư tình, cái này phải lo lắng cậu chạy theo người khác nhường nào?

Vẻ mặt Điền Chính Quốc cạn lời, ngẫm nghĩ, lại không nhịn được cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại