ba tuoc tieu thu(full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1

- Con nói lại 1 lần nữa là ko có cái chuyện đính hôn xem mắt xem mũi j' đâu!

- Thôi mà con gái, ta làm vậy là cũng muốn tốt cho con mà!

- Tốt quá há, ko phải tại cổ phiếu công ti papa đang rớt giá mà bên kia muốn giúp đỡ hả?

Ông bà William nhìn nhau : Sao con bé biết hết chuyện công ti vậy?

- Con gái à, dù sao con cũng là tiểu thư nhà Spencer mà, nếu con qua Pháp thì đã có ông ngoại rồi... - bà William nhìn con bé e dè...

- >"<, ghét quá, con nói là con ko thích mà!

- Hay là con đã có người iu?

- Hm...

- Thôi đc rồi, ta cho con 1 năm, con phải đưa về 1 người hơn người papa với mama chọn thì chúng ta sẽ bàn lại. Chuyện ông ngoại con ta sẽ thu xếp.

- Hí! ( Con bé cười vui sướng, các cụ nói cấm có sai, chả có cha mẹ nào thắng đc con cái mình ).

Candy William - sinh ra trong 1 gia đình giàu có tại Anh, có papa là English 9 cống và mama là ½ English ½ French. Ông ngoại Candy là bá tước Johan Spencer tại Pháp, vì vậy, nó cũng đc phong hiệu Bá tước tiểu thư. Sau cuộc thương thuyết lần thứ 47 với nhị vị phụ huynh, cuối cùng Candy đã đc 1 năm tự do quý giá...

Với lí do xã hội phức tạp và nguy hiểm, nhà William chăm sóc Candy rất kĩ, hầu như con bé phải ở trong nhà, và trong khu phố nó cũng ko đc phép chơi với ai, bởi vì theo như mama nó thì "Chơi với mấy đứa đó thà về nhà chơi với búp bê gấu bông còn sạch sẽ hơn" (ặc). 1 tuần Candy đc ra khỏi nhà 1 lần với bà quản gia, thường thì đi hiệu sách hoặc những buổi biểu diễn nhạc cổ điển (nghe mấy cái nài ko già người nữa thì thôi). Quần áo thì con bé đc mama sắm cho hàng tuần. Chả thiếu thứ j', lại là con gái độc nhất - ko kể ông anh trai đang ở Pháp với ông ngoại, cho nên Candy rất có khí chất và phong cách của con nhà quý tộc. Đấy là hồi nhỏ. Bây h' con bé đã 17 gần 18 tuổi, tính tình cũng khác xưa, vẫn còn khoái màu hồng nhưng đang dần thích thêm 1 thứ khác - hiphop.

1 tuần sau đó, Candy thuyết phục (đúng ra là năn nỉ + đe dọa + khổ nhục kế), ông bà William đành phải bó tay và cho con bé ra ngoài ở 1 mình với lí do nó lớn rồi, tuy vậy, mỗi tháng Candy phải về thăm nhà 1 lần...

1/6 thời gian tìm người iu đã trôi qua...nhưng hình như có trục trặc kĩ thuật, mặc dù xinh đẹp, học hành ok, (gia cảnh thì con bé giấu tiệt), Candy William vẫn ko có 1 mảnh tình vắt vai...Trong trường, nó đc mệnh danh là "Cục nước đá Nam Cực". Vẫn chưa có chàng trai (vô phước) nào lọt vào mắt xanh con bé...

1 buổi trưa mát mẻ, sau khi học xong tiết Triết học của "bà già cô khó nhằn lắm điều" - theo Candy nghĩ, nó bay ra chỗ nghỉ trưa quen thuộc, vừa uống sữa vừa mix nhạc - sở thích mới của nó. Mix tới đoạn điệp khúc, hộp sữa cũng hết, nó ném cái bụp ra sau lưng - chỗ này ngoài mình ra có còn con muỗi nào đâu mà sợ...đột nhiên có tiếng la oai oái vang lên át cả tiếng nhạc trong headphone...giọng 1 thằng con trai...

- Chết bà! Hình như trúng thằng nào rồi...

Quay lại phía sau, nó thấy chỗ bụi cây lấp ló 1 bóng người cao dong dỏng, đang vừa xuýt xoa cái đầu vừa tìm thủ phạm...Bằng cái giọng tiểu thư hết sức nhẹ nhàng mà nó hay dùng mỗi khi nói chiện điện thoại với ông ngoại, Candy tiến tới:

- Xin lỗi...tôi ko cố ý...cậu...ko sao chứ?

- Ko sao cái đầu mày! Hình như sưng 1 cục rồi nè, ko biết có chảy máu ko nữa... - thằng nhóc cao hơn nó 1 cái đầu, đang đứng dậy, vẫn xoa xoa chỗ hộp sữa mới hạ cánh...

Nghe xưng mày-tao, Candy cau mày:

- Tôi ko cố ý thiệt mà...với lại...có cái hộp sữa thôi mà...đâu tới nỗi...

- Mày có bị ném trúng đâu mà biết! Đang ngủ ngon...-thằng nhóc nổi sùng.

Cố gắng chịu đựng..cố gắng chịu đựng:

- Vậy chứ làm sao cậu mới vừa lòng hả?

- Quỳ xuống xin lỗi.

- Này...bà bảo cho mà biết, bà đây đek phải tay vừa đâu, bà đã xin lỗi rồi còn muốn cái quái j' nữa hả? Từ trước giờ những đứa bà phải xin lỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy! Quỳ xuống hả? Chừng nào mày chết thì bà thay mặt trường tới thắp hương cho rồi quỳ...Con trai con đứa j' mà có cái hộp sữa uống xong rồi, lỡ tay vô đầu thôi mà làm như ai chết ko =, đồ nhỏ mọn mỏ nhọn.- Cái này gọi là tức nước vỡ bờ...

Thằng nhóc kéo tay Candy lại :

- Nói j' đấy hả?

- Này thì kéo này!

Candy giơ chân đạp cho thằng kia 1 đạp, quay lại lấy máy tính rồi vào lớp, ko quên nói thiệt to : "Đồ khùng!"

Sau lưng nó là 1 thằng nhóc (1m8^ ^!) đang xoa đầu xoa tay tức tối...

Chapter 2

Đó là Andre Spencer đầu gấu nhứt trường KAB. Nó đc mỗi cái tội đẹp trai nhà giàu và hay quậy phá. Thầy cô trong trường cũng phải bó tay bởi vì đụng vào nó thì chỉ thêm mệt. Trưa hôm nay, nó ko thèm đi gây rối trong trường nữa, trốn vô bụi cây sau trường làm 1 giấc đỡ mệt...Đột nhiên cái đầu đẹp trai của nó bị biến thành sân bay di động cho hộp sữa chết tiệt của con bé chết tiệt có tiếng chửi chết tiệt và cú đạp cũng chết tiệt nốt. Tức ko chịu đc. Có điều...ko lẽ nó lại đi nói với đàn em là bị 1 con bé lùn hơn nó cho ăn đạp à? Mà khổ nỗi cái trường này rộng quá lại biết bao nhiu là người, tìm đâu ra con bé bây h'...

Trưa hôm sau, Andre tới chỗ bụi cây sau vườn tìm con nhỏ chết tiệt kia để cho nó 1 trận...và nó thấy con bé...vẫn để máy tính chỗ chân, đeo headphone,từa vào gốc cây, và đang ngủ...

Mới hôm qua còn như con khủng long chửi nó đạp nó ko thương tiếc...mà bây h' trông con bé như 1 thiên thần...Khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa...làn da trắng trẻo, ngón tay thon dài vẫn còn đang đặt trên bàn phím...Lại gần, Andre đọc đc những j' hiện ra trên màn hình máy tính :

Bài tham luận : Vai trò của Luật pháp trong đời sống.

Họ và tên : Candy William.

Khoa Luật quốc tế.

Kakaka... cuối cùng cũng biết đc con nhóc này là ai...Chưa kịp mừng thì đột nhiên Andre thấy con sâu đang ở trên vai Candy, từ từ bò lên cổ áo...Thằng nhóc vừa đưa tay định bắt ra thì Candy tỉnh dậy, đạp cho nó 1 phát nữa, đứng phắt dậy, con sâu cũng rớt xuống đất mất tiêu...

- Nè, muốn j' đây hả? Đừng tưởng chỗ này ko có ai thì muốn làm j' thì làm nha!

Nhìn kĩ 1 chút, con bé nói tiếp:

- Hình như hôm qua mới bị ăn đạp mà giờ vẫn chưa chừa à? Cái mặt vậy thôi chứ ko dễ chơi đâu nha. Tức mình...đang ngủ ngon...Á, trễ giờ rồi, đồ chết bằm này, mỗi lần gặp ông là tui xui xẻo, đừng có xuất hiện trước mặt tui lần thứ 3 nữa đó...Đồ biến thái!

Lại vác máy tính chạy đi, cảnh tượng vẫn giống như hôm qua...vẫn là 1 thằng nhóc ngồi lại, nhưng ko xoa đầu xoa tay, cũng chẳng nhìn theo tức tối, lần này nó cười nham hiểm...

Chapter 3

8h sáng.

Hôm nay phòng Multi hơi bận rộn vì mọi người đang lo chuẩn bị cho hội thảo tuần tới. Hồi tối Candy về nhà papa với mama nên sáng nay dậy hơi trễ...Nó đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài...

1 đám gần 10 thằng con trai đứng trước cửa lớp. Mọi người đều đã ra khỏi phòng. Còn lại 1 mình nó vs Andre và mấy thằng đàn em.

- Làm cái j' vậy?

Vừa mới lên tiếng, 1 trong mấy thằng đàn em của Andre tát Candy 1 tát. 1 thằng khác giữ 2 tay nó lại...

Andre bước tới, lấy đầu gối kê vào bụng Candy mấy cái (con bé chưa ăn sáng, lạy chúa)

- Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao bằng cái giọng đó hả? Mày liệu hồn đấy, rồi sẽ bị sút ra khỏi trường thôi.

Đau quá, nước mắt chực rơi ra, con bé mím môi:

- Mày là đồ thần kinh! Trường này là trường của mày hả? Những thằng như mày, chỉ biết ức hiếp người khác...mấy thằng đàn em của mày, tụi nó chỉ sợ mày thôi chẳng có ai thật lòng nể mày đâu, đừng có tưởng bở!

Andre kê thêm phát nữa, hất tay cho 2 thằng kia bỏ con bé ra, nâng cằm nó lên:

- Tao lặp lại, đừng có nói chuyện với tao kiểu đó. Chuyện của tao ko khiến mày xen vào. Dù sao cũng còn đỡ hơn mày đek có bạn.

- Mắc mớ j' mày nhìu chiện hả? Tao có bạn hay ko cũng chả ảnh hưởng j' đến cái đầu đầy đá của mày. Đây là lần thứ 3 mày xuất hiện trước mặt tao rồi, mày ko nghe tao nói hôm qua hả? Mày muốn j' đây? - vừa nói con bé vừa leo lên bàn...(papa mama grand-mère mà biết đc chắc đau lòng lắm T__T)

- Candy em làm j' vậy? - Người phụ trách hội thảo bước vào phòng...

- Hả??? Dạ...em xin lỗi...thưa giáo sư,nhưng mà...( quay lại thấy mấy thằng kia biến đi đâu mất tiêu)

- Các em vào lớp, chúng ta tiếp tục, những ai đã đc phân công hãy tiếp tục làm, những em còn lại...

Chapter 4

Cuối h', có thằng kéo tay Candy lại :

- Bạn đừng để bụng chuyện của Andre, nó cũng vì hoàn cảnh gia đình mà mới trở thành như thế...

- Là sao?

- Nó bị bắt ép cưới 1 con nhỏ lạ hoắc lạ huơ nên tức khí bỏ nhà ra đi...

Hm...cũng như mình thôi mà...- Candy nghĩ bụng.

- Ờ, tội há...

- Ừa, mà nè, ko phải là Candy ko có bạn đâu, mình lun mong đc làm bạn với Candy...mình thích ăn kẹo...

Ọc, thích ăn kẹo...là thích ăn mình hả...thiệt tình...

- Ờ ờ...cảm ơn...tui đi nha...

Bay thiệt nhanh khỏi thằng đeo kính cận đầu tóc bù xù dòm mặt hiền hiền, con bé thấy mình cũng nên thông cảm chiện thằng kia, thôi tha cho nó (hông biết ai tha ai ) , với lại gây với nó mắc công mang tiếng xấu sau này đào đâu ra người iu để đem về nhà trình diện...

Từ hôm đó trở đi, mỗi lần thấy Andre trong trường là Candy cong đuôi lên chạy...hầu như lần nào nó cũng chạy thoát. He he, tránh voi chả xấu mặt nào...mặc dù thằng đấy chỉ cỡ con heo là cùng...hí hí hí...

- Nghĩ sao kêu tao là heo hả?

- Sặc! Mày tới đây làm j'? - nhìn quanh ko có ai con bé cũng hơi yên tâm - 1 mình thằng này thì mình dợt đẹp!

- Chỗ này là chỗ của mày hả? Tao đâu có thấy tên mày đâu...

- Thì đó! Cho mày đó! Đây chả thèm gây với cái đồ... - đang tính nói thêm chữ "thần kinh" thì tự nhiên nó ngưng lại, chợt thấy thương hại Andre...

- Đồ j' hả?

- Chả đồ j' cả!

- Nói!

- Đồ tức là quần áo để mặc chứ là j'!

Andre chụp tay nó lại, dồn vô gốc cây:

- Nói đi, đồ j'?

Thấy ánh mắt Andre, Candy chợt run run...

- Thì...thì...đồ con nít!

- Nghĩ sao nói tao con nít hả?

Thằng nhóc chụp lấy tay Candy, hun 1 phát lên má...Con bé tức khí dùng đầu cốp 1 phát :

- Mày ko chỉ là thằng con nít mà còn là cái đồ biến thái, đồ chết bằm chết tiệt chết dẫm chết đạp chết sông chết núi chết ao chết hồ chết bờ chết bụi...(ặc ặc)

Lần nài người đi trước là Andre. Candy ngồi lại, ko nói nên lời...17 năm chưa từng cầm tay thằng con trai nào, vậy mà...

Chapter 5

1 buổi trưa...dưới bóng cây mát rượi...trên bãi cỏ xanh mướt...con bé tai đeo headphone, chân để máy tính, mắt lim dim, miệng ú ớ là lá la theo nhịp nhạc...bản nhạc thế này mà mấy shop đĩa quanh đây hẻm bán...chán thiệt...Hungari Sonata...càng nghe càng thèm...thêm bản này nữa là mình có full nhạc của Richard Clayderman...

Đúng là sở thích quý tộc của con nhà quý tộc...sưu tập đĩa gốc nhạc cổ điển (cái loại đĩa to to mà bỏ vô máy hát quay quay phát ra tiếng nhạc í). Candy William 17 gần 18 tuổi, sinh viên Luật Quốc tế, mới có nụ hôn đầu đời tại đây - ngày hôm qua.

Một cơn gió chết tiệt đột ngột thổi qua, tiểu thư của chúng ta dọn dẹp đồ đạc (nói cho nhìu zô chứ thực ra có mình cái laptop ). Con bé băng qua bãi cỏ đến kí túc xá khoa Luật Thương mại. Vừa đi vừa rủa thầm...cái thằng quỷ kia biết điều nên chết ở đâu cả tuần nay...cũng tốt, ta mà thấy nữa là ta xé thịt...

Đột nhiên nó thấy ở bên kia hồ nước có dáng người quen quen, quen hơn cả là cái thứ thằng đó đang huơ huơ trên tay : Hungari Sonata. Ko kịp suy nghĩ, con bé lao thẳng tới chỗ đó...

- Con nhóc đó tới kìa đại ca! - 1 thằng đàn em của Andre nhận ra nó.

- Bữa trước bị 1 trận vẫn chưa chừa... - 1 thằng khác bon chen.

- Đi chỗ khác hết đi! - Andre nhìn 1 hồi mới lên tiếng.

- Nè...nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Định nè tới sáng mai hả?

- À...ờ...thì...

- Vậy cứ típ tục đi, tôi đi đây.

- Hả??? Ko mà...

- Vậy chứ muốn giè?

- Ờ... à... (đang bận suy nghĩ nên nói làm sao)

Andre bỏ đi 1 nước...

- Ê! Nè! Nè! - Candy chạy theo kéo tay lại.

- Làm cái j' vậy hả? Muốn j' nói lẹ đi, đừng nắm tay con trai nhà lành giữa ban ngày ban mặt thế này!

Candy vẫn nắm chặt ko chịu buông...ánh mắt long lanh thống thiết, miệng lắp bắp ko nói nên lời...( giống con gái đi tỏ tình quá hé)

Andre cười nham hiểm:

- Đã nói ko thích rồi sao cô cứ bám theo tôi vậy hả?

Câu đó đc phát đi với volume dành cho nửa số dân trong trường.

Con bé buông tay, mặt đỏ bừng, quê ko chịu đc:

- Cho tui cái đó đi! - chỉ tay zô cái đĩa...

- Ko! - Andre bỏ đi 1 nước.

- Cho đi! - Candy níu áo lại.

- Ko! - Andre gạt tay ra.

- Đi mà đi mà đi mà...cái đó tui tìm khắp nơi mà ko có á...

- [Lơ đẹp]

- Đi mà...rồi muốn tui làm j' cũng đc. (tính tình con nít mún j' là phải đc nấy)

Nghe xong câu đó Andre quay phắt lại:

- Thiệt hông?

Thấy cái mẹt nham hiểm của thằng kia, Candy hơi lo lo:

- Tất nhiên là trừ ba cái chiện abcdxyz j' j' đó rồi...

- Biếu cũng ko thèm! Con nít miệng còn hôi sữa!

- Còn đỡ hơn cậu... - tính làm ầm lên nhưng vì mục đích cao cả đành phải nhịn:

- Thôi bán cho tui đi, bao nhiu cũng đc!

- Đây ko cần tiền!

- Vậy chứ làm sao mới chịu hả?

- Làm cho tôi 3 việc!

 Chapter 6

Thế là sau hôm đó, Bá Tước Tiểu thư (có tiếng mà ko có miếng) Candy William trở thành nô lệ, phải làm cho thằng quỷ kia (Andre) 3 việc nó mới chịu đưa đĩa...

- Việc thứ nhứt : từ nay mỗi buổi trưa sau khi học xong phải đến trình diện đại ca ở chỗ cũ...

- Chỗ cũ là chỗ nào?

- Bãi cỏ sau trường.

Vớ vẩn, chỗ đó là của mình mà, thằng chết tiệt!

- Nè, rủa j' đó?

- Có rủa j' đâu? Đồ điên!

- Đừng có mà kêu đồ điên đồ khùng nữa! Cũng đừng có xưng mày tao, con gái kì cục!

- Là do ai nói trước hả? Nhớ lại đi con iu...Nhưng mà việc thứ 2 đã okie, còn 1 việc nữa đại ca nói lun đi rồi em làm rồi đại ca đưa đĩa đây rồi chúng mình chia tay )

Thấy mình lỡ lời, Andre tức khí...

- Đi chỗ khác chơi đi, việc cuối cùng khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói!

- Vâng ạ, chúc đại ca zui zẻ nhanh nghĩ ra việc cho em rảnh nợ!

Con bé bỏ đi 1 hơi, bỏ lại Andre ngồi tiếc...

Trưa hôm đó...

- Tới j' trễ quá vậy con nhỏ bà chằn? - 1 thằng tóc vàng dựng ngược i như cái bàn chông hất hàm hỏi Candy.

- Ờ, bà bận tí việc với giáo sư nên tới trễ - vừa nhìn thằng kia nó vừa nghĩ chắc cái đầu kia cắm hoa cũng đẹp lắm đây...

- Ăn j' chưa? - Andre lúc nào cũng tỏ vẻ sếp, suy tư trầm ngâm 1 hồi mới chịu cất giọng oanh vàng.

- Chưa, học xong bay tới đây ngay mà...

- Nè... - Thằng nhóc ném sang cho Candy - ăn đi, tui ngán quá ko thích ăn mà thấy đói nên mới cho đó...

- Ồ...làm đàn em cũng tốt quá há...nhưng mà tui ko muốn ăn... - thấy Andre trừng mắt, con bé nói típ - ko muốn ăn thiệt mà...trưa nào cũng chỉ uống sữa thôi hà...

- Hèn j' người gầy tong teo i như mới đi du lịch Châu Phi về gặp nạn đói...ko ăn thì ko cóa đĩa j' hết...thế thui...

Con bé nhăn mặt, ở nhà chỉ mình bà quản gia biết đe dọa nó kiểu nài...

- Ăn thì ăn có ai chết đâu, ác độc!

Nó vừa ăn vừa cau có nhăn nhó làm như khó nuốt lắm, thực ra nó nhăn nhó vì thấy thằng quỷ kia đang nhìn nó chăm chăm...kinh khủng, ăn mà cũng ko để yên, nhìn vậy hoài ai mà nuốt cho vô...

5' trôi qua, tiểu thư đã xực hết cái hamburger, thằng nhóc cũng nằm dài xuống cỏ ngủ, quyển sách che lên mặt đỡ chói nắng, cách đây 1 bụi cây, mấy thằng đàn em của Andre đang đá cầu...

Chapter 7

Đã 4 ngày rồi mà thằng chết bằm đó ko chịu nghĩ ra cái việc cuối cùng, làm Candy chờ dài cổ...Nhưng Andre lại tưởng nó tốt bụng lắm mỗi lần đưa cái đĩa ra cho Candy rờ zô đỡ thèm ^ ^!

Chủ nhật, một buổi sáng đẹp trời và thanh thản vì ko phải đi học. Candy đang chờ lái xe tới chở nó zề thăm papa mama. 8 tháng nữa là tới thời hạn, còn lâu chán! Trên con đường rợp bóng cây xanh, con bé nổi bật lên, xinh xắn trong chiếc váy hồng, áo cà vạt trắng gilê hồng, đôi giày cao tới gối cũng trắng hồng nốt, thiệt là dễ thương (ôi thèm quá)...Candy nhăn nhó vì hình như ai cũng nhìn mình, thôi kệ, 1 hồi nữa ngồi lên xe là người ta hết đc nhìn òi...

Chờ 10' bắt đầu sốt ruột, con bé alô cho mama thì nghe thông báo "mama papa bận công chiện ko có nhà, nhưng lái xe vẫn sẽ đến chở con đi chơi."

Hay thiệt, biết vậy ko thèm mặc bộ đồ nài...giờ có 1 mình biết đi đâu đây hả trời???

Nghĩ vậy nhưng nó cũng bảo chú tài xế chở qua công viên coi vịt bơi...

Cảnh vật thật thanh bình...con bé co ro bên ghế đá ngắm dòng nước...(giờ nài chắc vịt đã về chuồng nên ko ngắm đc), vừa đeo headphone vô tai (headphone và laptop là 2 vật bất li thân của con bé mà)thì thấy đối diện hồ nước chỗ nó là 1 cái j' đó rớt xuống nước cái bùm, típ sau đó là 1 tràng cười...

Vốn ko phải đứa nhìu chiện nhưng ko hĩu sao Candy cũng chạy qua bên kia thăm dò tình hình...

Andre và cái thằng bạn đeo kính cận tóc bù xù dòm mặt hiền hiền bữa trước, đang chấp chới trong nước...

- Hai người làm j' dưới đó vậy? Tập bơi hả? Nước ở đây dơ lắm á...mấy con vịt tắm xong zề rồi...

- Bơi cái đầu mày! - Andre cau có.

- Candy bạn bữa nay dễ thương quá...- thằng kính cận xuýt xoa.

- Tao tưởng cây hồng di động...nhìn 1 hồi mới nhận ra là con nhỏ bà chằn đệ tử mới của tao!

- Vậy hả? Vậy đi nhá, chúc 2 người zui zẻ...Tắm xong zề coi chừng có ghẻ...hí hí!

- Candy à, thằng kia...nó...

Chưa nói hết câu Andre đã bịt miệng Phillip (tên thằng nhóc đeo kính cận đấy ạ) lại ko cho nó típ tục.

- Nó làm sao?

- Biến đi, đồ nhìu chuyện rảnh hơi ưa xía vô chuyện người khác!

- Nó...nó KHÔNG BIẾT BƠI!- ko hĩu làm sao mà Phillip bỏ tay Andre ra đc...

- Há há há há há há...con bé lăn ra cười, cười đến đau cả bụng, Andre đang mặt đỏ lên tới mang tai...

- Thôi tui dzìa nhá, 2 người cứ típ tục đi...

- Ê, tính bỏ bạn bè vậy hả?

- Đâu? Đâu? - Con bé cố tình chọc tức Andre, cúi xuống đất, chạy lại gần thùng rác làm ra vẻ tìm kiếm - bạn bè đâu?

- Con nhỏ chết tiệt! Đi đi! Đi lẹ đi cho đẹp trời!

Candy vừa tính quay lưng lại tự dưng thấy mình bị đẩy từ phía sau...

Lại thêm 1 người đc xài chung hồ bơi của zịt...

Chapter 8

- Á má ơi tởm quá kinh quá dơ quá gớm quá!!!! - con bé vừa đạp nước vừa quơ tay loạn xạ...

- Ặc! Nó cũng đek biết bơi! Mày cõng nó lên đi Phillip!

- Nhưng mà...tao...ko nổi...

- Nó nhẹ lắm, nhìn biết mà!

- Ko nổi...thiệt mà...

Andre thở dài ngao ngán...toàn bọn yếu đuối...

Rồi nó phát hiện cái hồ chết tiệt này sâu chưa quá đầu...xịn thiệt...

Andre ôm con bé, từ từ leo lên bờ. Mấy thằng quỷ kia biến đâu mất tiêu, để tao gặp lại tụi mày tao đập nhừ tử...

Candy gầy quá...

Điện thoại con bé rống lên bài hát nhí nhố (Fur Elise mà nó nói nhí nhố), Andre nghe máy...

Là chú lái xe...thấy lâu quá nên gọi điện hỏi...Andre biểu lái xe đưa Candy về. Ko ngờ con nhóc dữ như bà chằn đó mà là "tiểu thư"...

Con nhóc đó, bữa nay dễ thương thấy ghét... - Andre lẩm nhẩm...

Hôm sau ko thấy Andre tới chỗ bãi cỏ sau trường. Chắc hôm qua tắm hồ dzịt bây h' bị đau rồi cũng nên...tính thương người của tiểu thư trỗi dậy, nó lóc cóc gõ máy tính tìm cái tên Andre...

Tan học, Candy vừa đi vừa mò đường...

Từ khi ra ở riêng tới h', tiểu thư đã biết đi bộ. Trước đây đi đâu nó cũng có người đưa đón vì gia đình sợ đi bộ chân sẽ có cơ bắp ko đẹp. Còn bây h', theo nó nghĩ, lớn rồi thì chắc cơ bắp ko phát triển nữa (ặc), với lại nó cũng chả muốn ai biết nó là con nhà giàu...

Mà cũng may là nhà Andre ko xa trường lắm, nếu ko thì cái sự lười nhác của nó còn lâu mới để cho nó đi...Trước nhà Andre có 1 bãi đất trống, chỗ này mà tập nhảy thì sướng, còn ko để đánh nhau cũng tiện - con bé lẩm bẩm...

Chả biết là trùng hợp hay tại cái miệng nó linh gần = cái miếu, ở chỗ khuất nhất của cái sân, Andre đang đánh nhau với 4,5 thằng.

Con bé lanh chanh:

- Hé lô đại ca, nghỉ học ở nhà tập thể dục hả?

Andre quay lại nhìn, ngay lúc đó 1 thằng cầm cây đánh vào tay nó...thằng nhóc ôm tay, khuỵu xuống..

- Còn đứng đó làm j'? Đi đi

- À, đừng để í tới tui, tui chỉ tiện đường ngang qua, mọi người cứ típ tục đi, cho tui học hỏi zí.

- Đi chỗ khác chơi! Mày là con gái sao lì đòn quá dzậy hả?

- Muốn ta giúp đỡ hả? No no...ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, ko đc đánh nhau...Còn nếu đây là việc chết tiệt thứ 3 thì còn suy nghĩ lại...

- Thằng đó hôm qua xô mày xuống nước đó! - Andre chỉ vào thằng mặc áo đen.

Con bé bay tới đạp vô bụng thằng kia 1 đạp té dúi dụi, rồi chạy lại chỗ Andre.

- Thằng này thì khỏi cần suy nghĩ!

- Mày mới nói mày theo chủ nghĩa hòa bình mà!

- À, chủ nghĩa hòa bình tao để ở nhà rồi, h' mới nhớ

Thấy 2 thằng đang cầm gậy tiến tới, con bé lục lọi trong ba lô... : Mấy anh chờ em xíu, để em chải lại cái đầu, gió thổi làm rối quá hà... - vừa nói nó vừa cười 1 nụ cười chết người. Rồi bất ngờ, 1 đống đá bay tới tấp vô chỗ mấy thằng kia, Candy dìu Andre chạy thiệt lẹ, vừa chạy vừa quay đầu lại...ném típ...

- Đc rồi ông nội, nặng kinh khủng...hồi nào h' tưởng chỉ cao ko thôi ai dè ông cũng heo dữ...

- Làm j' mà đem theo nhìu đá vậy?

- Tự vệ ^_____^

- Mà ai mượn cậu lanh chanh hả? Con gái hay là quái vật nữa ko biết.

Con bé chỉ cười:

- Tới nhà rồi, vô đi!

- Ko vô hả?

- Ko. Bye!

- Sao dzậy?

- Con gái kChapter 9

Con bé vừa bước đc đúng 4 bước, Andre té xuống đất cái rầm.

Nó hốt hoảng chạy lại:

- Bị j' vậy? Đứng lên coi!

Andre ko trả lời...dưới lớp áo, cánh tay của nó...đầy máu...

Candy vừa khóc vừa móc điện thoại ra...113 hả...hay 114...hay 115...hay 119...nó lần lượt gọi hết từng đó số, cuối cùng cũng gọi đc xe cấp cứu...(Ken cũng ko bít xe cấp cứu số mấy ^ ^!)

Andre bị nứt xương ống tay phải nằm viện 1 tuần. Lúc bác sĩ muốn gặp người thân bệnh nhân thì Andre lắc đầu :

- Người thân tôi ko có ở Manchester...

Thế là Candy William phải làm y tá ko công kiêm người thân dỏm cho thằng nhóc trong suốt 1 tuần. Ôi lạy chúa...1 tuần chết tiệt...1 tuần kinh khủng nhất trong đời tiểu thư...Andre chê cơm bệnh viện đòi ăn cơm tiệm, Candy phải chạy đi mua, mua về nó chê dở...rồi nó đòi ăn cháo, con bé đem cháo về nó lại chê cháo nguội...nó đòi uống sữa, Candy đem tới nó chê sữa ko lạnh...gọt táo cho nó ăn thì nó chê táo chua, ăn xoài thì rên sao xoài ngọt quá...

Cũng kì cục, con bé kiên nhẫn quá sức cho phép, cũng chẳng hề cằn nhằn...

Thứ 7, Andre xuất viện. Vì nó ko cho Candy nói với bọn đàn em nên chỉ có mình con bé tới đón. Candy đem theo 1 chồng tập:

- Nè tui mượn tập của mấy thằng kia chép bài lại cho cậu rồi đó, ráng học hành đàng hoàng đi, tui đây còn ko chép bài cho mình mà tui chép cho cậu đó, hí hí, mình thiệt là tốt bụng! (nó toàn dùng laptop học nên làm thế quái nào mà có vở đc).

- C...c...cảm...cảm...(nó muốn nói cảm ơn đấy ạ, nhưng mà nói ko đc vì chắc nói ra xấu hổ ^____^)

- Cảm cúm hả? Để đi nói bác sĩ.

- Ko phải...Cậu muốn ăn j' hay đi công viên chơi ko tôi dắt đi.

- Ăn thì đây chả thèm, còn công viên thì dành cho mấy đứa con nít, chán òm. Tui muốn đi thám hiểm.

- Đồ quái dị!

- Đi mà đi mà...từ nhỏ tui đã thix đi thám hiểm rồi nhưng mà chưa đc đi lần nào hà...

- Đi thì đi! Làm như ghê lắm...Muốn đi mấy ngày?

- Ọc! Sáng mai đi chiều mai dzề anh hai.

- Ê giỡn hay thiệt đó? Thám hiểm 1 ngày thì thám hiểm cái nỗi j'? Thám hiểm sở thú hả?

- Đi mà...đi mà...đi..đi...

Vậy là đúng 9h sáng hôm sau 2 đứa có mẹt tại ga xe lửa. Andre thấy con bé tới làm bộ tròn mắt:

- Ủa, ko mặc váy nữa hả?

Candy đáp trả = 1 cái lườm đứt mắt.

- Nè, lỡ mà con mắt đó mất đà rớt xuống đất thì đây ko chịu trách nhiệm đâu nha...

Con bé phì cười...

Một buổi sáng (hình như) khá vui vẻ... o đc zô nhà con trai!

Chapter 10

Ngồi trên tàu, con bé lóc cóc gõ bàn phím típ tục bài luận văn...

Andre ngồi 1 mình ko có ai chơi chung...

1 tiếng sau...

- Nè, đi chơi mà làm cái giè vậy hả?

- Làm việc chứ làm giè? Đã tới nơi đâu mà chơi với bời.

- Này thì làm việc này! - tức khí, thằng nhóc tắt máy, cất qua 1 bên, lun tiện tịch thu hết di động, mp3, chỉ chừa lại cho con bé cái máy ảnh với cái la bàn...

- Nè sao ông dzô dziên quá, đồ của tui mà...

- Để cho công =, tôi cũng bỏ di động của tôi zô đây lun. Ko có cãi nữa. Tức mình!

- Ko lẽ h' ngồi ko chờ tới nơi hả?

- Ờ.

- Thích thì ngồi 1 mình đi, đây ko có hứng!

Andre chẳng nói j', mở cửa sổ, vén rèm lên...Ngoài kia là những cánh đồng xanh mơn mởn trải dài như vô tận...không khí yên bình hiếm có ở trung tâm tp...

Candy ngắm nhìn say sưa...thằng quỷ coi vậy mà cũng tốt...muốn mình ngắm cảnh đẹp...

Cảnh ở đây làm nó nhớ đến những cánh đồng lúa mì ở Pháp. Hồi còn nhỏ, mỗi năm vào dịp hè nó đều đến ở với ông ...mấy năm gần đây thì ko...vì chuyện đính hôn mà nó giận ông. Đã lâu lắm rồi...

Khung cảnh đẹp trải ra trước mắt, khiến nó nghĩ đến chuyện hồi xưa. Giá như ông ngoại với ba mẹ đừng bày trò đính hôn thì bây h' nó đâu phải như vầy...

- Ê! Ê! - Andre đập đập vai nó - nhìn j' mà nhìn dữ vậy? Sắp lé mắt rồi kìa.

- Kệ tui. Tới chưa?

- Gần.

Cũng may Andre kêu, nếu ko chắc nó khóc đc quá...

- Đi lẹ lên coi, làm j' mà rề rề rề rề... - Andre cằn nhằn.

- Từ từ chứ, làm như chân ai cũng dài như ông.

- Mới đi đường phẳng thế này mà đã vậy rồi làm sao mà leo núi hả? Cái mặt tiểu thư non choẹt dzầy mà cũng đòi thám hiểm.

- Ồn ào quá, đi chậm chút xíu có ai chết đâu. - con bé đỏ mặt.

- Ờ, cứ kiểu nài thì tới chiều mới mò lên đc đỉnh núi.

- Thì đi nhanh hơn chút...đừng có cằn nhằn nữa đi >"<

Núi Uluru mùa này ít khách du lịch, 1 thời điểm tuyệt vời để thám hiểm. Tuy nhiên thời tiết ở đây chết tiệt y như ở sa mạc : ban ngày rất nóng, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn 1 màu cam cam vàng vàng của đá...

[ xin lưu í : Uluru là 1 thắng cảnh nổi tiếng ở Australia ^ ^!, trong khi bối cảnh câu chiện diễn ra tại Manchester - Anh. Vì lí do tác giả chưa đi Anh nhưng mới đi Úc nên đành phải dời núi Uluru qua đây để việc miêu tả thuận lợi và thực hơn. Mong quý vị thông cảm ^ ^! ]

2 đứa vừa đi vừa cãi nhau, đến quá trưa thì lên tới đỉnh. Từ trên cao nhìn xuống cảnh vật thật đẹp, cái nóng bức trên đường lên đây hồi sáng biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại những luồng gió mát mẻ...phía dưới họ là mênh mông rừng xanh lá cây, xa xa là xanh nhạt của nước biển...

- Ôi má ơi, đẹp quá...chả bõ công leo lên đây mệt nghỉ, lại còn bị cằn nhằn. - Candy đá đểu.

- Thì bây h' nghỉ đi. Đói chưa? Lấy đồ ăn ra đi, để tôi trải tấm bạt rồi ngồi xuống đây mà nghỉ nè, rên hoài.

- Andre...Andre...

- Đừng có kêu la thống thiết dzầy nữa đi nghe ớn quá, lấy lẹ coi!

- Andre...

Thằng nhóc quay lại : trong ba lô cái ba lô nặng trịch Candy vác lên đây, toàn là...đá.

Chapter 11

- Ê, làm j' kì cục vậy? Đồ ăn đâu?

- Ko có...

- Rồi h' ăn bằng cái j' hả?

- Ko biết...

- Bó tay với cô. Cũng may là tôi có nước. Thôi uống đỡ đi, rồi tôi tính sau. - thấy con bé mặt bùn xo, Andre cố nhẹ nhàng.

Đưa nước cho nó xong, Andre lại chỗ tán cây mát mát trải bạt, để Candy ngồi trên tảng đá có vẻ sạch sạch nghỉ ngơi. 1 hồi sau thằng nhóc quay lưng lại thì thấy chỗ tảng đá đó...trống trơn. - Chắc con nhóc đi dạo quanh quanh rồi - Andre nghĩ - thế nên, nó để lại tờ giấy nhắn "Tôi đi kiếm j' ăn, chừng nào quay lại mà ko thấy tôi thì ngồi im đây chờ ko đc đi đâu đó" rồi cũng biến đi kiếm đồ ăn...

Lúc này, tiểu thư Candy vì quá áy náy mình bỏ đói Andre, nên đã đi xa hơn lên đỉnh kiếm trái cây đem về chuộc tội.

Đường chỗ này, so với dưới chân núi thì có thể nói là gập ghềnh x1. Mặc dù đã mát hơn nhưng nhìn từ độ cao này con bé ko khỏi chóng mặt. Đi 1 hồi cũng khá xa, nhưng mà quanh nó toàn là cây dại...Ko bỏ cuộc, nó tiến sâu hơn vô trong...Chỗ này, cây cũng bắt đầu rậm rạp hơn nên nó hi vọng sẽ tìm đc 1 cái j' đấy có thể bỏ bụng. Híc, đi từ sáng h', leo lên đây mệt mún chết mà ko ăn nữa chắc gió thổi 1 hồi cũng thành xác khô...

Ko uổng công con bé leo, cạnh những tảng đá khổng lồ có 1 cái cây, và trên cây là những quả giống như quả nho...Nhưng mà cái cây đó lại mọc nhô ra, phía dưới là 1 bụi rậm...

Kinh quá...Nhưng mà nếu có lỡ té xuống thì chắc cũng ko bị j' vì đó là bụi rậm mà - con bé nghĩ thế (ngu thiệt ^ ^!)

Và nó leo lên thiệt. Cái cây hơi thấp, có nhìu nhánh cây cách nhau những đoạn ngắn nên cũng dễ leo. Nhưng hơi ớn là từ trên cây dòm xuống càng thấy cái bụi rậm đó ghê...

Hái đc 1 chùm...

Thêm 1 chùm nữa...

1 chùm nữa...

Con bé nghĩ nhiu đó chắc cũng đủ cho 2 người (ăn ít mà), vừa tính xuống thì thấy chỗ tán cây vươn ra ngoài có 1 chùm dâu đỏ mọng...ngon quá...

Nó vươn tay ra, từng chút, từng chút một...

Còn cỡ 1 bàn tay nữa là tới...

1 nắm tay nữa...

1 ngón tay...

Rắc...rắc... RẦM...BỊCH!!!!!

[to be continued...]

Chapter 12

Đúng như nó nghĩ, bụi cây này rất rậm. Nhưng mà ko biết vì sao nó rớt luôn vô chỗ mấy khoảng lá trống...xuống đất...tay vẫn nắm chặt những quả dâu...

Mới định đứng dậy tìm cách leo lên, nó thấy chân mình nhức buốt...

Chỗ này cách xa Andre lắm rồi, nhưng nó vẫn cố gào lên gọi Andre.

- Andreeeeee!!!!!!!

- Andreeeeeeeee!!!!!!!!!

- Andreeeeee!!!!!!!!!!!!!!!!

Vô ích...miệng nó tuy to nhưng ko phải cái loa để có thể vang vọng xa thế, mà Andre thì cũng chẳng tài nào nghe đc nó giữa núi rừng rộng lớn như thế này.

Nó vẫn cứ gào...

Gào...

Gọi Andre...

Và dường như tiếng của nó ngày một yếu ớt...như ngọn đèn đang leo lét dần đi trước gió...

...Andre đi kiếm ở đâu về đc mấy quả táo rừng thiệt to, thiệt tươi, nhìn ngon ko chịu đc.

Đã xế chiều, mảnh giấy nó để lại vẫn còn nguyên.

Tấm bạt nó trải ra chẳng có dấu vết j' giống như là con bé đã về...

Andre đâm lo...

Thằng nhóc bổ đi tìm.

Nhưng hướng nó đang đi là hướng ngược lại với con bé...dọc đường toàn là đá...thưa thớt...lác đác một vài con dê núi...

- Hay là con nhỏ thấy dê sợ quá chạy về rồi... - Andre nghĩ thầm.

- Nhưng mà dê ko sợ nó thì thôi làm sao mà nó sợ dê đc... - thằng nhóc tự nói tự bác...

Ai biểu hồi nãy lấy hết máy tính điện thoại gửi ở ga tàu...nếu ko thì đỡ biết mấy... - nó tự trách mình...

Ráng chiều đỏ ối cả một vùng trời...vẫn chưa tìm thấy Candy.

Andre quay ngược lại, đi tìm hướng khác...

Nó đi theo con đường Candy đã đi...và nó tới chỗ cây dâu. Cái nhánh cây gãy vẫn còn mới lắm...hay con nhỏ leo lên đây rồi té xuống? Andre gọi Candy thiệt to:

- Candyyyyy!!!!!!!

- Candy!!!!!!!!!!!!!

Đáp lại nó là tiếng vọng lại từ 4 phía.

Hoàng hôn càng lúc càng đỏ rực.

Ai đó đã nói rằng, hoàng hôn - khi bầu trời nhuốm màu đỏ - là thời khắc họat động của ma quỷ...của cám dỗ...hoàng hôn đỏ...màu đỏ như của máu...

Chợt như nghĩ ra điều j', Andre chạy lại chỗ cây, nhìn xuống phía bụi rậm. Nó đoán Candy đang ở đó...nhưng sao con bé ko trả lời nó?

Rồi Andre cũng nhảy xuống.

Chapter 13

Cành cây cào xướt tay thằng nhóc...

Nhưng nó ko cảm thấy đau lắm...vì đang ngồi 1 góc trước mặt nó là Candy William.

Quần áo xơ xác...đôi mắt rưng rưng...nó đang cố lao tới Andre...nhưng ko đc...cái chân sưng càng ngày càng to...con bé ú ớ nói j' đấy...nhưng chỉ là những tiếng khào khào...

Tội nghiệp con bé...

Andre bước tới, ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lên vai an ủi nó...

Vai con bé rung lên nhè nhẹ...

Rồi con bé mở đôi mắt to tròn nhìn nó...chỉ vào cổ họng...rồi chỉ xuống chân.

Andre mở giày con bé ra...

Chỗ mắt cá chân...sưng to...bầm tím...

Thằng nhóc ko nói j', chỉ im lặng xoa xoa chân Candy, nhẹ nhàng...

Rồi nó thấy Candy đang mím môi, 2 tay con bé nắm chặt vào nhau...tưởng chừng như chỉ thả lỏng ra 1 chút thôi là nước mắt sẽ rơi xuống.

- Đau thì khóc đi, mắc mớ j' phải nín!

Con bé lắc đầu...

- Sao mà cậu thích chịu đựng vậy hả? Khóc đi, khóc sẽ bớt đau hơn đó!

Andre chợt nhớ lại, trước đây, thậm chí khi bị nó đánh, con bé cũng ko khóc.

Candy vẫn lắc đầu.

Andre dỗ dành nó 1 hồi, rồi cõng nó đi lên.

Dọc đường, thằng nhóc im lặng chẳng nói tiếng nào.

Trời đã tối.

Đến chỗ hồi trưa trải bạt, tụi nó thấy đồ đạc vẫn còn nguyên.

Andre đưa cho Candy quả táo:

- Ăn đi cho lại sức. Chắc kêu gào quá nên nói ko ra tiếng nữa chứ j'.

Con bé gật đầu.

- Có dâu nữa nè, ăn nhìu zô.

- Con gái mà sao lại trèo cây hả?

- Có ai biểu đi kiếm đồ ăn đâu, ai mượn lanh chanh chi hông biết...

Buổi tối...Uluru Mount rất lạnh...

Trời đầy sao...

Trên đỉnh núi, chỉ có 2 đứa nó...

Mọi khi chỉ có 1 mình Candy lải nhải ồn ào, nhưng bây h' chỉ có Andre nói...

Candy dựa vào đá ngắm trời...

Andre vừa an ủi nó, vừa xoa xoa lên đôi chân...

Thằng nhóc ko quen nói nhìu...

Nó ngay cả câu cảm ơn cũng ko biết...

1 thằng thích đánh nhau thích ăn hiếp người khác...

Bây h' đang nói những lời nhẹ nhàng...vụng về...nhưng rất dễ thương...

Chapter 14

Trời sáng.

Mới hơn 6h mà mặt trời đã bắt đầu chói chang.

Con bé tỉnh dậy.

Cổ họng nó bớt đau hơn, tuy nhiên cái chân vẫn còn sưng to...

Nó lay lay Andre, thì thào :

- Ê dậy đi, sáng rồi!

- Ê!

- Ê!

Kêu hoài ko chịu dậy, nó nhéo mũi thằng nhóc:

- Có dậy ko thì bảo?

Rồi Andre cũng tỉnh.

Nó nheo mắt lại vì ánh nắng...hôm qua nó thức cả đêm lo cho con bé...

- Nói đc rồi hả bà chằn?

- Ờ, còn hơi đau chút, nhưng ko sao, loa vẫn hoạt động tốt...

- Nói thì hay lắm, hôm qua ai hoảng sợ gần khóc hả?

- Dạ, cảm ơn đại ca...

- Nặng quá đó nha!

- Kệ tui...dù sao cũng xin lỗi làm cậu lo lắng...

- Ai thèm lo cho cậu? Bị hoang tưởng à? Hôm qua té có đập đầu vô đâu ko vậy?

- Đồ chết bằm...

- Chết tiệt chết dẫm chết đạp chết sông chết núi... có bài đó hát hoài!

- Chết đi!

- Cõng cậu về rồi chết!

- Thấy ghét!

- Mà nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về.

- Green Block.

Xuống núi bao h' cũng dễ hơn lên núi...

Cõng con bé về đến ga tàu, Andre ép nó ngủ thêm chút nữa...

Rồi nó kêu taxxi đưa Candy về nhà...

Vừa cõng con bé ra khỏi xe, Andre bị đấm vào mặt cái Bốp!

- Cái quái j' vậy?

- Mày là thằng nào? Mày đã làm j' cô chủ tao? - 1 người đàn ông mặc vest đen vừa đánh Andre vừa lay gọi Candy - Tiểu thư Spencer, tiểu thư!

- Ặc, làm j' là làm j'?

- Mày đừng nói nữa, cả đêm qua cô chủ ko về nhà, bây h' còn đang mê man...

- Nó đang ngủ mà!

- Mày đứng đó, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày...nhưng mà tao phải cho mày 1 trận cái đã...

Vệ sĩ đc ông ngoại Candy gửi tới - kiêm bảo vệ chung cư nơi nó ở riêng - đánh Andre tới tấp...(vệ sĩ chuyên nghiệp mòa)

Andre lấy tay đỡ lại, nhưng hơi quá...ông ta té xuống...

Candy tỉnh dậy...

- Ê! Làm j' vậy hả thằng kia? Biến đi! Đồ...đồ...sao mi dám đánh người lớn hả? Ta còn tưởng mi là người tốt!

- Khỏi! Có mời tôi cũng chả ở lại.

Thằng nhóc bỏ đi 1 nước...

Vừa đi nó vừa lẩm nhẩm : Candy William...Candy Spencer...

Chapter 15

Thằng nhóc đi rồi, Candy mới thắc mắc:

- Chú ơi, nó làm j' mà đánh chú vậy?

- Là tôi đánh nó trước, tại cả đêm qua tiểu thư ko về, sáng nay lại thấy thằng kia cõng tiểu thư...nên tôi...tôi cho nó 1 trận... - ngập ngừng - Tiểu thư à...thằng đó...nó có...

- Ọc, vậy là tại chú bụp nó hả? Rồi nó đánh chú té hả?

- Ko, cậu ta đỡ nhưng tôi...té...(thanh niên sức dài vai rộng đánh lộn pro )

- Chú giết tôi rồi...

Con bé khổ sở...nó lo cho mình cả ngày hôm qua mà mình đuổi nó như đuổi tà...

Nghỉ học 2 ngày vì bị bong gân...đối với nó có đến trường hay ko cũng thế thôi...có cái laptop thì sợ j' mất bài...nhưng nó muốn đến trường để xin lỗi Andre...

Ngày hôm sau, Candy đi cà nhắc đi học...

Con bé vừa đi vừa lầm bầm...nguyền rủa cái ngọn núi chết tiệt cái cây chết tiệt...

Đi cái kiểu này...mất mẹt quá! >"<

Sau h' học, con bé tới chỗ bụi cây - chỗ này bây h' đã thành nơi tụ tập của băng nhóm Andre.

Ko có Andre, chỉ có vài ba thằng đang ngồi đánh bài. Candy nhớ nhất chính là cái thằng đã bộp vô mặt nó 1 phát...

- Ồ, lâu ngày quá hén, bà chằn! - thằng đó chào.

- Thằng quỷ kia đâu rồi?

- Nhìn mà ko thấy à? Chỗ này toàn là cây với cỏ, giấu chỗ nào đc mà giấu - thằng có cái đầu bàn chông bon chen.

- Mấy ngày nay có thấy tới lớp đâu

- Candy...

Phillip (thằng đeo kính cận đầu tóc bù xù dòm mặt hiền hiền - nhắc lại cho những người hay quên ^ ^) vừa tới...

- Có cái này...Andre nhờ tôi đưa cho cậu.

- Hả? - con bé mắt tròn mắt dẹt...là cái đĩa bấy lâu nay nó phải cất công chịu đựng làm nô lệ... - nhưng mà...

- Cậu cầm đi, đừng hỏi j' hết...

- Tôi vẫn còn 1 việc thứ 3 chưa làm...

- Nó nói ko cần nữa...kệ nó đi...Thằng đó...điên rồi.

Sau khi từ nhà Candy về, Andre cứ lẩm nhẩm hoài cái từ Spencer.

Như chợt nhớ ra điều j', nó gọi điện cho ba nó...

- Papan...

- Con đang làm j' ở Anh vậy? Còn ko mau về nhà!

- Con có chút chuyện...

- Chừng nào con về?

- Con cũng chưa biết nữa...papan...bữa trước cha biểu con đính hôn với ai?

- Tiểu thư nhà Spencer.

- Là Bá tước Spencer ạ?

- Ờ, là ông ấy...có chuyện j' ko con?

- Ko...papan có thể cho con thông tin về cô ấy ko? Cô gái mà con phải cưới...

- Để ta cho người fax cho con.

- Đc ạ...merci papan...au revoir.

Profile : Candy William

Tên : Candy William

Còn gọi : Candy Akira Spencer

Tuổi : 17

Quốc tịch : Anh - Pháp

Cha là Jack William - chủ tịch tập đoàn William.

Quốc tịch : Anh

Mẹ là Victoria William - tổng giám đốc tập đoàn William

Quốc tịch : Pháp

Con gái của Bá tước Johan Spencer, đc phong tước Đệ nhất phu nhân.

Anh trai : Vincent William

Còn gọi : Vincent Jack de Spencer.

Tử tước vùng Quiberon.

Hiện nay tài chính của tập đoàn William đang gặp khó khăn do cổ phiếu giảm.

Vứt tập hồ sơ xuống bàn cái rầm.

- Khốn kiếp! Toàn là giả dối!

Chapter 16

Trong suốt 1 tuần sau Andre ko tới trường.

Candy cũng hơi thấy lo lắng...nhưng vì có Hungari Sonata rồi...Phillip đã nói như vậy...tính tình thằng quỷ đó nữa...thôi chẳng thèm quan tâm làm j'...

Ngày thứ 8...Andre tới trường.

Lại típ tục sự nghiệp đánh nhau và làm mưa làm gió trong trường.

Đúng là 1 thằng hư hỏng, làm toàn những chiện điên rồ - Candy nói với cô bạn ngồi gần tên Maria

- Mày mới nói ai hư hỏng?

- Linh ác! Chết ko dám cúng... - Candy thầm thì.

Maria cười toe toét...

Slamppppp

Andre năm lấy cổ áo lôi Maria dậy,tát liên tiếp vào 2 bên má...

Maria sửng sốt...nước mắt ướt cả khuôn mặt đang đỏ dần lên vì đau và vì xấu hổ...

Candy trợn tròn mắt ko nói đc tiếng nào...

Nó chạy tới kéo Maria ra - đang ôm mặt khóc nức nở - giơ tay tát thẳng vào mặt Andre:

- Mày làm cái trò j' vậy?

- Đánh. - Andre vừa ôm mặt vừa đáp gọn lỏn.

- Maria làm j' mà mày đánh nó?

- Tao thích là đánh. Chưa tới lượt mày thì đừng xía vào! - Andre lạnh lùng.

- Mày...mày làm sao vậy?

- Chả làm sao cả, tao thích nhìn nó khóc, thế thôi!

- Mày...mày là 1 thằng mất dạy! - Candy vừa nói câu đó vừa đánh Andre tới tấp...

Phillip kéo Candy ra...an ủi nó...

Andre vẫn ngồi nhìn...ánh mắt vô cảm.

- Mày làm j' vậy Phillip? Thích con bé rồi hả?

- Tớ...tớ... - Phillip ấp úng...đỏ mặt...

- Ko cần phải xấu hổ...nếu thích tao sẽ cho mày...

- Im đi, mày ko có tư cách nói cái câu đó. Mày đek phải ba má tao!

- Nó và tao...đã qua đêm với nhau.

Chapter 17

Mọi người nhìn bọn nó...sửng sốt...

- Thằng mất dạy kia, tao phải giết mày...

Con bé cầm cả cái laptop gập lại, ném thẳng vào đầu.

Andre né đc...cái laptop bể tan.

- Tao tưởng mày quý cái thứ ấy lắm, sao lại tặng cho tao làm j'...

- Candy...bài...bài tham luận...cậu vừa mới làm xong...chưa...chưa...lưu lại... - Maria lắp bắp...

- Để làm lại sau, nhưng mà phải giết thằng này cái đã! Cái thằng mất dạy, mày chui vào trong cái trường này làm j' cho thêm rác hả? Mày sống làm j' để cái xã hội này thêm dơ bẩn hả?

Andre chụp lấy cổ tay con bé...siết chặt...

- Mày có tin là tao sẽ làm cho mày ko còn gõ bàn phím đc nữa ko? Mày mới gọi tao là j'?

- Tao nói mày là đồ rác rưởi...

- Mày nói lại đi!

- Đồ rác rưởi...đồ ác quỷ chuyên đi hại người!

Con bé cứ lặp đi lặp lại những từ ấy...cho đến khi ngất đi...

Tỉnh lại nó thấy mình đang trong phòng y tế của trường...

Bên cạnh nó là Phillip...

Maria đang khóc...

Các bạn cùng lớp...

Những thằng đàn em của Andre...

Ngay sau đó, trên website của trường xuất hiện 1 dòng tittle thật lớn : Andre HarvenĐại ca của học viện KAB và cục nước đá Nam Cực Candy William đã qua đêm với nhau.

Bởi vì cả 2 đều là những người nổi tiếng cả (thằng kia thì quậy phá, con bé thì học hành pro) cho nên cái tin này gây scandal rất lớn...

Và cũng bởi vì cái tin này...Candy bị hủy tư cách đại diện cho trường tham gia cuộc thi hùng biện các nước nói tiếng Anh.

Bạn bè ai cũng chia buồn...

Con bé chỉ đáp gọn lỏn :

- Khỏe! Tay chân thế này thì có muốn thi cũng ko đc. Cả mấy trăm trang bài luận mất tiêu cùng với laptop rồi. Ko cho đi thi cũng tốt, đỡ ảnh hưởng đến kết quả của trường.

- Vậy chuyện đó có thật hả?

- Các người thấy chó hát lần nào chưa? Chừng nào chó biết hát thì hãy tin cái thằng chết bằm đó.

- Candy à, cậu đừng đụng vào thằng đó...nghe nói nhà thằng đó giàu lắm...nó lại ác nữa...lỡ như...

Con bé mỉm cười trấn an mọi người (ai mới cần trấn an lúc này chứ...)

Sau khi tất cả về rồi, nó nằm một mình suy nghĩ...thằng đó ăn nhằm phải cái j' vậy cà...hồi trước tuy có hơi thô lỗ, nhưng cũng còn là người...bây h'...

- Mày đến trường này với mục đích j'? - Andre đột ngột lên tiếng. Thằng nhóc đang ngồi trên cửa sổ.

- Đâu có ai tới trường để làm trò hề như mày đâu mà hỏi câu lãng vậy?

- Nếu mày nói thật tao sẽ cho mày 1 cơ hội ra khỏi trường này 1 cách yên bình.

- Vậy thì đi ra đi, tao chẳng còn j' thật hơn để nói với mày cả.

- Mày ko phải là Candy William! Nói đi, mục đích thật sự của mày là j'?

- Đồ điên! Tao ko phải Candy William thì mày mới là Candy William à?

Andre nhảy xuống, bóp cổ con bé...

- Tao hỏi lần cuối, trả lời đi!

- Tao là Candy William đến trường này là để HỌC. Bởi vì tao muốn trở thành 1 luật sư, và bởi vì đây là trường Luật.

Khuôn mặt con bé tím tái dần...

Chapter 19

Quay lại trường sau 5 ngày nghỉ...

Tin đồn chưa giảm xuống như con bé đã tính...hơn thế, nó lại càng ầm ĩ hơn.

Trên 4rum của trường xuất hiện thêm các bài với độ hot ngày càng tăng, nào thì "Cục nước đá đã tan", hay "Đại ca KAB đã tìm đc người trong mộng", hay là "Mối tình vượt qua sóng gió & đang đơm hoa kết trái" (ghê quá)...

Có cho vàng nó cũng ko ngờ là có ngày mình đc nổi tiếng thế này...và từ trước tới h' nó cũng chả mong đc nổi tiếng kiểu ấy...

Nghĩ lại, hình như Andre đã trở nên bình thường. Ko thấy nó dẫn đàn em đi gây rối nữa và Maria kể lại rằng hôm qua Maria gặp Andre ở cầu thang, nó sợ quá quay mặt đi thì Andre bảo "Ko cần phải sợ tôi thế đâu"...

Nhưng chỗ bãi cỏ - nơi tụ tập 1 thời, có đc do chiếm đoạt của Candy - thì vẫn vắng tanh.

Từ hôm cứu nó tới h', Andre ko xuất hiện trước mặt nó nữa...

Nhớ lại hôm đó....

Trên đường về...Andre nói rất nhìu...nó mắng Candy lanh chanh bon chen chuyện người khác xen vào làm j', nó hỏi chỗ tay còn đau ko, chỗ cổ còn đau ko...

- Tôi là 1 người xấu...từ trước tới nay tôi chưa hề quan tâm đến ai...Tôi ghét cái cảm giác vừa mở lòng mình ra rồi biết đc mình bị lừa gạt...tôi ghét khi phải nghĩ rằng tôi bị ai đó lợi dụng...tôi đã rất kinh tởm con người đó...nhưng tôi nhận ra là tôi ko thể chịu đc khi thấy người đó bị đau...nhưng lòng tự trọng của tôi lại bắt tôi làm đau người đó...mặc dù tôi biết rất có thể tất cả tội danh đều là do tôi áp đặt cho người đó...

Hình như lúc đó nó đã ngu ngốc nói 1 câu là : Cậu đau ở đâu nói thẳng ra đi rồi đi bệnh viện.

Và Andre đã cười rất to...

Từ sau đó đến trước cổng nhà nó, Andre đã hỏi nó thấy cái tên Andre Harven có quen ko...nó nói trí nhớ ko đc tốt...và Andre đã lặp đi lặp lại rằng đừng bao h' quên...tôi là Andre Harven.

Vừa đi vừa suy nghĩ, nó đến phòng họp lúc nào ko hay.

Mới nhận đc email của giáo sư Fletchy muốn gặp nó. Giáo sư thông báo chuyện hiểu lầm đã đc giải quyết, và xin lỗi nó vì đã hủy tư cách đi thi của nó nhưng tuần sau nó sẽ đc đi Lyon để tham gia 1 cuộc hội thảo về Các quyền lợi cơ bản của công dân.

Thế mà nó tưởng trút đc gánh nặng, nhưng nếu là Lyon thì nó có thể ghé sang Quiberon thăm anh nó và vòng lại Paris gặp ông ngoại...nó sẽ nhờ anh nó nói đỡ cho về cái chuyện đính hôn kia...lời nói của anh nó thường rất có trọng lượng...nó chẳng muốn cưới 1 thằng chồng theo kiểu như vậy để rồi bị khinh thường là nó đc mua về...

Nó gọi điện cho ba mẹ thông báo tin tức...

2 ông bà hiện tại cũng đang ở Pháp.

Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Andre gọi điện thoại tới:

- Tôi muốn biết 1 chuyện.

- Là...?

- Cậu có ghét tôi ko?

- Hm...ờ...so với mấy thằng xô tôi xuống nước tôi thích cậu hơn, so với cái thằng ăn híp tôi bữa trước tôi thích cậu hơn, so với cái cây dâu chết tiệt làm tôi té tôi thích cậu hơn...

Nó nghe Andre phì cười trong điện thoại:

- Thôi, so thế đủ rồi. 2 ngày nữa tôi sẽ chuyển trường.

Chapter 20

Nó nghe Andre phì cười trong điện thoại:

- Thôi, so thế đủ rồi. 2 ngày nữa tôi sẽ chuyển trường. (post zí của phần trước để độc giả nhớ lại ^ ^)

Tin này đã nhanh chóng đc lan truyền khắp trường...

Có vẻ như Andre ko những là 1 thằng quậy phá bình thường mà còn là 1 thằng cực kì nổi tiếng...

Hình như hôm nay Andre đi...mà cũng chẳng biết đi đâu nữa...ko quan tâm tới thằng dở hơi đó...dính vô nó chỉ thêm rắc rối...- con bé lầm bầm 1 mình trong phòng.

Ngoài cửa sổ, phía xa xa...một chiếc máy bay cất cánh...

Có lẽ đó là chiếc máy bay chở thằng dở hơi ấy...

Con bé nhìn theo...cho đến khi những vệt khói trắng mờ dần...mờ dần trên bầu trời...

Đó là 1 ngày mưa.

Sau đó ít lâu nó cũng đi.

1 mình.

Vì trên máy bay người ta ko cho dùng laptop nên con bé ngồi nghĩ ngợi lung tung...nó nhận thấy dạo này mình rất íu đuối...mà nó ko thích làm 1 người íu đuối...nhưng tại sao nó lại trở nên íu đuối thế nài??? Đúng là nhàn cư vi bất thiện.

Bỗng nhiên có cái j' đang đập đập vào tay nó...

Con bé quay lại...

Và nhận ra...

Đó là cái tay của thằng con trai đang ngồi cạnh nó. Chủ nhân của cái tay ấy đang cười với nó 1 nụ cười hết sức...ngu ngốc (ặc, nụ cười quyến rũ của con nhà người ta)

- Xin lỗi, cô có cái j' để đọc ko? - vẫn đang cười rất hiền.

Con bé lắc đầu.

- Pardon, vous avons un journal? - tưởng nó ko biết tiếng Anh, thằng con trai xài tiếng Pháp.

Con bé tiếp tục lắc đầu.

- Dispénseme, tienne usted una revista ? - thằng kia cũng chưa chịu dừng, chơi tiếng Tây Ban Nha.

Candy lắc đầu típ.

Hình như đến đây thì thằng kia đã bó tay vì hết tiếng, nó cười thêm phát nữa rồi quay mặt đi.

Con bé cười thầm : ngu thiệt.

Sau đó Candy phát hiện thấy thằng đó cứ thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn nó...đồ quái dị...

Và cậu con trai kia đúng là thỉnh thoảng có nhìn nó thật, là vì nó thấy buồn cười vì chẳng có người Châu Âu nào lại ko biết tiếng Anh hay tiếng Pháp...

Xuống máy bay, con bé đi 1 mạch ra cổng đón taxxi về khách sạn, ko quên nặn ra 1 nụ cười để thằng kia thôi nhăn nhở.

Mai là hội thảo. Cần phải chuẩn bị 1 chút...

Buổi hội thảo diễn ra sôi nổi.

Con bé phát biểu rất máu, nó thích nhất khi nói về Quyền tự do ngôn luận và Quyền bất khả xâm phạm về thư tín của công dân..

Lúc ra về, có người kéo tay nó lại.

Là cái đứa nhăn nhở Candy đã gặp trên máy bay.

- Cô nói tiếng Anh rất tốt mà...

- Et je peux parler français aussi. - nó thản nhiên.( và tôi cũng nói đc tiếng Pháp lun)

- Y español... (còn tiếng TBN...)

- Sí. ( ờ )

- Sao hôm qua cô nói tiếng j' cô cũng lắc đầu?

- Thì anh đòi cái j' để đọc, tôi ko lắc đầu rồi lấy cái j' để mà đưa cho cậu?

- Ặc, hóa ra là ý ko có... - mặt thằng con trai mới quen xìu xuống...

Candy nhìn mặt nó, ngán ngẩm...thần kin!

- Tôi đi nhé!

- Đi đâu?

- Đi về, ở lại đây chờ người ta đuổi rồi mới chịu à?

Nó bỏ đi, thằng bé sau lưng gãi đầu...một thằng bé đẹp trai...

Bây h' Candy đang ở Quiberon. Đến thăm anh nó đúng như kế hoạch (âm mưu thì đúng hơn)

- Oh la la ma soeur! (ố là la, em gái của tôi!) - anh trai nó mừng rỡ.

- Bonsoir frère, ça va? (chào anh, anh khỏe chứ hả?) - nó tươi cười.

- Em gái iu quý...lâu lắm rồi mới thấy em...

- Tại grand père nên em ko thèm qua đây nữa.

- Sao vậy?

- Anh ơi... - mắt con bé long lanh - anh nói với grand père đi...em ko muốn cưới chồng sớm mà lại kiểu như vậy đâu.

- À, chuyện đó giải quyết xong rồi, bé Candy yên tâm. - anh nó tươi cười.

- Hả?

- Khó khăn đã đc giải quyết, chúng ta mới kí đc 1 hợp đồng máu lắm, với tập đoàn khách sạn L'Antonio. Ba mẹ qua Pháp là vì chuyện đó đó!

- Nghĩa là...

- Nghĩa là em ko đc làm cô dâu nữa.

Biết vậy ko mò mặt qua đây...dù vậy, con bé ko khỏi mừng rỡ...có thể...cái thời hạn 1 năm đó cũng đc hủy bỏ.

- Anh à, em đi dạo chút, tối nay cho em ngủ lại đây há!

- Ờ, anh sẽ lấy tiền phòng rẻ thôi.

- Ặc, thiệt là kinh khủng!

- Em nghĩ em có nhìu cơ hội ngủ lâu đài lắm hả?

- Vậy em sẽ tới nhà grand père! Lè!!!!

Con bé le lưỡi,ngúng nguẩy bỏ đi, anh trai nó nhìn theo cười thật hiền...

Đang đi dạo, Candy lại bị đập vai.

Nó quay lại.

Lại là cái thằng kia.

- J' vậy?

- Chúng ta lại gặp nhau! - thằng nhóc tươi cười.

- Ờ, hay quá há...

- Cô đi du lịch hả?

- Ko, anh trai tôi là Tử tước vùng này...

- Ồ...vậy cô là Công nương rồi... - thằng nhóc làm bộ ngạc nhiên

- Chắc vậy... - Candy cũng cười.

- Cô muốn đi đâu chơi ko?

- Cũng đc...tôi đang rảnh.

Thằng nhóc dắt Candy đi khắp nơi, đến công viên, đến quảng trường nơi có chim bồ câu, mỗi khi có người chạy lại thì hàng ngàn con chim bồ câu vỗ cánh bay lên, phủ kín cả 1 khoảng trời...

Đến chiều, thằng nhóc đưa Candy về lâu đài (nơi ở của anh trai Candy - Vincent)

- Trong hội thảo tôi đã biết cô tên Candy rồi, nhưng mà tôi chưa biết họ... - thằng nhóc ngập ngừng.

- Candy Akira Spencer.

- Còn tôi là Kevin Jack Marco de Antonio.

Chapter 21

- Anh ơi...cái tập đoàn kí hợp đồng với nhà mình tên j' em quên rồi... - Candy nghĩ hoài ko ra nên chờ tới giờ ăn hỏi cho nó có vẻ tự nhiên.

- L'Antonio.

- Họ Antonio có hiếm ko anh?

- Hình như ở vùng này ko có, còn cả nước Pháp thì khoảng 2,3 họ, nhưng cái nhà này cũng dòng dõi quý tộc nên người nhà có chữ "de" trước họ đó, giống như anh là Vincent Jack de Spencer...

- Anh...hình như em quen người nhà đó...

- Hả? - Mr Vincent sặc rượu ra hết cả bàn ăn - Ai vậy?

- Sao em biết đc!

- Tên j'? Quen hồi nào? Làm sao mà quen?

- Anh từ từ cái đi, chùi miệng đi kìa, ăn uống j' mất lịch sự, người ta mà thấy người ta cười cho...hèn j' bây h' vẫn ế.

- Anh mới 23 tuổi em gái à... trẻ chán...trả lời đi coi!

- Thì anh cũng phải để em suy nghĩ chứ, hỏi dồn dập như vầy nó dồn 1 cục trong họng làm sao mà tiêu hóa nhanh đc!

- Vâng, thưa quý cô...

- Thằng đó cỡ tuổi em, tên là Kevin cái j' mà de Antonio, khúc giữa em quên rồi, dài quá. Nó mới dẫn em đi chơi về á! Nó khều em trên máy bay hỏi mượn báo, rồi gặp lại em ở buổi hội thảo nè - cái hội thảo về Luật mà em mới nói hồi sáng đó - rồi nó lại đụng em lúc mà em nói anh là em đi dạo đó...

- Tình cờ hả?

- Dạ...chắc dzậy!

- Anh nghi quá...

- Nghi giè?

- Ko, ăn nhanh chóng lớn coi, làm như đói ăn lắm ko =, người như cây củi!

- Có đứa cũng nói em như vậy... - chợt nó nhớ đến Andre...

- Ai? Đứa nào lớn gan thế?

- 1 thằng ở trường em học, thằng đó đánh em hoài hà.

- Sặc! - lần thứ 2 - thằng mất dạy nào thế?

- Nó học khác khoa với em, nhưng mà em với nó hay oan gia ngõ hẹp lắm, mỗi lần nói xấu nó hay chửi nó là nó lù lù xuất hiện... - nếu như vậy thì bây h' nó phải ở sau lưng mình mà "Cậu nói j' đấy" chứ nhỉ - Candy nghĩ.

- Nó thích em à? Hay em thích nó?

- Vớ vẩn! Mắc mớ j' mà thích?

- Tiểu thư ơi em ngây thơ quá...nó đánh iu em đấy!

- Ọe, nó bóp cổ em sém chút xíu tắt thở...iu kiểu đó đó!

- Nó tên j'? Để anh xúc nó!

- Andre, quậy nhứt trường em, mà nó chuyển trường rồi.

- Sặc! - lần thứ 3

- Anh đừng có sặc nữa đi, nó chuyển trường thì thôi có j' đâu mà anh...

- Em nói là Andre hả?

- Dạ, Andre Harven.

- Em ngu quá!

- Ọc, j' ngu? Ko lẽ anh biểu em dí theo nó túm áo nó lại ko cho đi rồi kêu anh tới xúc nó hả?

- Anh ko nói chiện đó! Em ko thấy cái tên Andre Harven có j' quen hả?

- Ko - hình như nó cũng hỏi mình câu nài...nhắc đi nhắc lại hoài nên bây h' đố mà quên đc.

- Đúng là ngu ko chịu đc!

- Anh thử repeat 1 lần nữa đi - nó lừ mắt - mắc j' anh chửi em ngu hoài dzạ?

- Cho anh mượn máy tính đi!

Vincent ngồi lóc cóc gõ 1 hồi, con bé vẫn típ tục...măm.

- Coi đi! - Vincent đẩy cái laptop qua chỗ con bé - phải thằng đó ko?

Profile : Andre François de Harven

Andre Harven for short.

Tuổi : 17

Quốc tịch : Pháp

Cha : Maksim François de Harven

Quốc tịch : người Pháp gốc Anh

Chủ tịch tập đoàn tài phiệt Mañana hiện tại đang là no.1 Pháp - Hầu tước đc Nữ hoàng Elizabeth phong hiệu.

Mẹ : Maria François Harven - Chủ tịch tập đoàn tài phiệt Maria

Quốc tịch : Pháp

Andre François de Harven là con trai độc nhất, người thừa kế của 2 tập đoàn tài phiệt lớn nhất nhì nước Pháp.

- Giàu nhỉ, con trai Hầu tước...2 tập đoàn - con bé chép miệng - hèn j' nó hung hăng dữ.

- Và nó là cái đứa đã sém trở thành chồng em đó.

Chapter 22

Quái lạ, ko lẽ mình bị cảm cúm?

Ở Paris, có 1 người đang hắt xì hơi liên tục.

Vâng, thưa quý vị zà các bạn, đó chính là Andre Harven vừa mới đc nhắc đến trong câu chiện của 2 anh em nhà William.

Andre, sau khi alô cho Candy thì nhảy lên 1 chiếc trực thăng và bay thẳng qua Pháp.

Thằng nhóc đã chịu từ bỏ kiếp sống bụi đời, quay về làm công tử.

Vừa về tới Paris, cha nó nói hôn ước bị hủy bỏ vì lí do nhà bên kia đã giải quyết hết khó khăn.

- Cha giúp họ hả?

- Ta chẳng giúp j' cả. Cũng hơi tiếc vì con bé bên đó khá môn đăng hộ đối, nhưng mà vì con bé đó ko chịu nên họ đã đi tìm sự giúp đỡ khác. Và nhà Antonio đã giúp. Ko điều kiện.

- Nói như cha nghĩa là tự ý cha đi đòi cưới con nhà người ta chứ đâu phải người ta muốn...

- Thì ta cũng là vì con.

- Cha nói con bé đó ko chịu con hả?

- Làm sao cha biết là nó từ chối vì cái lí do j'. Với lại mày cũng đâu có thích. Mới làm mình làm mẩy bỏ đi mà!

- Tại vì...

- Thôi đc rồi, ta sẽ tìm cho con 1 đám khác...

- Ko! Con muốn con gái nhà đó.

- Nó có chịu đâu, chả lẽ ta phải vác cái thân già này đi đàm phán lần 2 à? Con làm như ta rảnh rỗi lắm.

- Lỡ như thằng Kevin...

- Nhà Antonio ấy hả? Nghe nói giúp đỡ ko điều kiện đó!

- Tại cha hết! Đồ keo kiệt!

- Là ai bỏ đi hả thằng kia?

Hóa ra chính nó tự đào cái hố chôn mình.

Candy có thích nó đâu!

Ngay đến tên nó con bé còn chả thèm để ý.

Mà nó lại còn đánh con bé...

Nhưng nó có ghét mình đâu...

Mà làm j' có đứa con gái nào lại đi thích cái thằng đã đánh nó...

Andre Harven đang tự biên tự diễn tại bức tường The Wall of Love...

Nó lấy đá vẽ lên 1 hình nguệch ngoạc xấu khó chấp nhận...

Hình 1 thằng bé đang hôn lên cây kẹo.

Thằng bé đó mặc 1 chiếc áo

Và chiếc áo có chữ Andre.

Nhà Bá tước Spencer tổ chức tiệc. Tất cả thành viên gia tộc Spencer đều có mặt, gia đình William cũng (bị bắt buộc) tham dự đông đủ. Khách mời do Bá tước Spencer sắp xếp.

Tiếng nhạc du dương êm đềm...

Mọi người mặc áo quần sang trọng đang khiêu vũ...

Candy - sau khi nhảy với anh nó 1 bài, cũng ngồi 1 góc trầm ngâm...thằng chết tiệt ấy là hôn phu của mình...nó mò qua tận Manchester để bắt mình về...nhưng mà nó đối xử với mình cái kiểu đó...khi thì nóng...lúc lại lạnh...hèn j' nó hỏi mình có thấy tên nó quen ko...hồi đó nói đại ra cho rồi...bày đặt lải nhải toàn điều khó hiểu...

Bá tước Spencer đi tới...

- Candy, con làm j' vậy?

- Grand père, con hơi mỏi chân...

- Ta muốn con gặp vài người, qua đây.

Ông dắt nó qua những bàn bên cạnh. Đó là ba mẹ nó, 1 cặp vợ chồng khách, và Kevin.

- Đây là gia đình Antonio, và con trai của họ. Cũng trạc tuổi con. 2 đứa làm quen đi!

- Thưa ngài Bá tước, cháu và Candy đã biết nhau rồi. - Kevin nhanh nhảu.

- Ồ...sao con ko kể với ta? - ông quay sang nhìn Candy trìu mến...

- Dạ...con ko nghĩ là chuyện này có j' quan trọng, grand père à.

- Quan trọng là nhà Antonio đã giúp chúng ta thoát khỏi khó khăn, con gái - bà William cười với nó.

- Cháu thay mặt gia đình xin cảm ơn ông bà một lần nữa, ông bà Antonio. - Candy lễ phép.

- Con bé ngoan quá - bà Antonio nhìn Kevin, rồi quay sang Candy - ko có j' đâu cháu.

- Cháu hơi mệt, xin phép mọi người...cháu muốn nghỉ 1 chút.

Rồi nó biến liền ko cho ai cản.

Candy thoáng thấy Kevin cười với nó.

Nhưng nó làm lơ.

Đi bộ ra vườn...gió mát quá...khu vườn vẫn đẹp như ngày nào...

Ông rất thích chơi cây cảnh. Có nhìu cây ở đây là do đích thân ông chăm sóc. Hồi nhỏ, mỗi lần sang Pháp, nó thích nhất là chơi đùa ở đây...

Rầm!

Tiểu thư bị chụp ếch.

Hình như nó vấp phải 1 cái j' đó...

Là cái chân...

...của Andre.

Chapter 23

- Ô!

- A!

Tính ra là gần 2 tuần 2 đứa nó ko gặp nhau.

Và khi gặp lại thì chào nhau = cái ngôn ngữ quái dị như thế...

- Candy Akira Spencer... - Andre nhìn nó từ đầu xuống chân, thầm thì...

Thằng nhóc đang ngồi trên bãi cỏ...

Hôm nay nó mặc vest đuôi tôm màu trắng...đôi giày cũng trắng...nhìn đúng phong cách của 1 đại công tử.

Candy im lặng...bỗng dưng trong lòng trào dâng 1 niềm vui khó tả.

- Nè, làm j' đứng sững vậy? Sit down coi!

Con bé ngồi xuống, bên cạnh Andre...

- Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy?

- Ở đây chứ đâu.

- Sao lại chuyển trường?

- Trục trặc kĩ thuật.

- Người cậu là cái máy tính hay sao mà kêu trục trặc hả? Hư phần cứng hay phần mềm để tôi sửa! - con bé cáu.

Andre chỉ vào bên trái ngực :

- Ở đây nè!

Candy lấy tay đập vô mặt thằng nhóc, vô vai nó, vô đầu nó, đập loạn xạ.

- Chết đi! Sao cái lúc bay qua đây ko đụng trúng cái tên lửa nào rồi chết đi hả?

- Chết đi rồi ai chơi với cậu?

- Ai thèm hả? Ai chơi với cậu hả?

- Vậy chứ ai đang ngồi sát bên tôi vậy kìa?

- Cậu biểu tôi sit down mà!

- Vậy hả.

- Ko thèm! - con bé đứng dậy.

Andre kéo tay nó lại...đôi giày cao gót làm nó loạng choạng té...

Thằng nhóc đỡ nó.

Một buổi tối đẹp trời...trên bãi cỏ, trong khu vườn iu quý của Bá tước Spencer, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra...

- Sao Candy đi lâu quá vậy nè?- bà William nhắc khéo.

- À, Kevin, cháu đi gọi nó đi.

- Dạ, thưa ngài Bá tước.

Kevin chạy 1 mạch, mừng như vừa đc cho 1 cái j' quý giá ghê gớm lắm...

Nó chạy vào phòng Candy, bà giúp việc nói ko có...

Đi khắp nơi trong nhà tìm vẫn chưa thấy...

Candy đang ngồi gọn trong lòng (nói đúng hơn là trên người) Andre.

- Tưởng cậu lại định đạp tôi... (pls coi lại chapter 1 để bít thêm chi tiết)

- Cũng tính dzậy. Thả ra cho tôi đi coi!

- Ngu j' thả! Ngồi im đó đi. 1 chút xíu nữa...làm như nhẹ lắm ko =.

- Muốn j' nói đi!

- Nếu ko có chuyện j' xảy ra, có lẽ hôm nay là lễ đính hôn của tôi và cậu...

- Tôi cũng mới biết chuyện.

- Cảm thấy thế nào?

- Ờ...cũng ko biết nữa...

- Tôi...lúc trước là nghĩ nếu mình ko bỏ nhà đi thì sẽ phải cưới 1 người ko quen biết...nhưng nếu tôi ko bỏ đi thì chắc cũng sẽ ko gặp đc cậu...

- Ờ...nếu ko thì tôi cũng chả phải khổ sở như vậy...toàn là bị đánh...bị té...bị toàn những chuyện j' đâu...

- Lúc đó...là tôi hiểu lầm cậu mà.

- Chắc vậy...

- Ai biểu ngu! Hỏi thì nói đi. Có cái tên thôi mà cũng lằng nhằng!

Con bé nhìn Andre, cười thầm...đó là cách nó nói xin lỗi...

- Mà thôi hôn ước đã hủy bỏ, nói làm j' cho mệt. - con bé cười

- Chỉ vậy thôi hả?

- Chắc vậy.

Nghe tiếng sột soạt trong bụi cây...1 cái bóng cao cao...

- Vậy còn chuyện buổi tối hôm đó? Tôi và cậu đã...- Andre nói lớn tiếng.

Từ trong bụi cây, Kevin nhảy ra:

- Candy, ngài Bá tước muốn gặp cô!

Candy lúc này, vẫn đang ngồi trên người Andre, lật đật đứng dậy.

Con bé chạy đi, vừa quay lại nhìn Andre:

- See you!

Còn lại 2 thằng con trai.

Lúc nãy ánh trăng còn đẹp lắm.

Bây h' đã bị mây che khuất.

- Cậu vẫn cái kiểu như cũ - Kevin nhìn Andre.

- Mày cũng vậy, bon chen, thích tranh giành với tao.

- Bởi vì mày quá kiêu ngạo.

- Nên mày mới muốn vợ tao hả? (đã cưới đâu mà đòi)

- Chỉ chuẩn bị trở thành vợ mày thôi. Nhưng từ bây h' Candy nhà Spencer sẽ là của tao. Mày hiểu đấy, nhà Antonio đã chìa tay ra giúp đỡ khi Williams gặp khó khăn. Trong khi đó gia đình mày lại yêu sách này nọ.

- Chuyện đó ko liên quan tới mày. Và cũng đừng có mong con bé sẽ thích mày.

- Vậy sao? Mày tự tin quá đấy, vẫn cái thói đó...

- Rồi mày sẽ biết... - Andre cười nhạt.

- Mày...buổi tối hôm đó...là sao???

Andre nhún vai...rồi bỏ đi.

Kevin chạy lại chỗ những người lớn đang nói chuyện:

- Candy, cô nhảy với tôi 1 bản chứ?

- Xin lỗi, tôi hơi mệt.

- 2 đứa nhảy với nhau đi - mọi người khích lệ...

Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Kevin, Candy ngần ngừ...

- D'accord. (đồng í)

Đó là 1 bản tình ca Pháp...

Nhẹ nhàng...

Kevin nhìn con bé...

Con bé nhìn lên trời...

-....Đêm đó...cô...cô...và Andre...ko có j' chứ?

Chapter 24

- Có j' là có j'?

- Là...là... - Kevin ấp úng.

- Cậu nghe hết chuyện của chúng tôi rồi hả? - con bé nhìn nó.

- Tôi...ko cố ý...chỉ là...

- Chẳng có chuyện j' quan trọng hết. Mà cũng chẳng phải chuyện j' cậu phải để ý đến.

- Ê Candy, chuyển nhạc rồi! - Andre lại gần - nhảy với tôi bài này!

Thằng nhóc nắm tay con bé kéo đi.

Kevin đứng ngẩn ngơ.

- Cái mặt j' vậy?

- Sao cậu lại nhảy với thằng kia hả? - Andre nhăn nhó.

- Sao là sao? Là ko đc hả?

- Tôi ko thích. Ko đc chơi với nó nữa. Á! Sao lại đạp chân tôi?

- Xin lỗi.

- Á!, đừng đạp nữa!

- Ai da...

- Nè bà chằn!!!!!!!!!!!

- Í....

- Đừng đạp nữa.............

Bộp bộp

Bộp bộp

- Sao cậu nhảy với nó thí nhẹ nhàng bình thường mà nhảy với tôi thì cứ bộp bộp dzầy là sao hả?

- Làm sao tôi biết đc...ai da...ko cố í...

Con bé nhoẻn cười.

Andre lúng túng.

Từ phía xa, Bá tước Spencer đang quan sát 2 đứa nhảy...

- Một cặp thật dễ thương!

- Sao cha lại nói vậy? - bà William ngại ngùng nhìn gia đình Antonio.

- Ta thấy sao nói vậy. Lúc nãy cháu gái ta nhảy với cậu nhà Antonio thấy nó có cười vui vẻ như vậy đâu...

- À, Andre nè...

- Gì?

- Cậu chuyển trường rồi, bây h' ở đây lun hả?

- Cậu thì sao?

- Tôi đương nhiên là về nước, hội thảo kết thúc rồi mà!

- Vậy tôi cũng về.

- Chứ ai mới đòi chuyển trường?

- Tôi đổi í rồi.

- Tùy...

Thằng nhóc nhún vai.

Đêm nay trời thật đẹp.

Con bé quay lại trường. Cùng với Andre.

Cả nhà nó đi tiễn. Cùng với Kevin.

- Con gái, ta và mẹ con còn một số chuyện phải làm ở đây, nên con chịu khó về 1 mình nhá. - ông William ôm nó.

- Sau đó ta sẽ cho người dọn đồ đạc của con về nhà mình. Mọi chuyện trở lại như cũ, con yêu. - bà William hôn lên má nó.

- Ta thấy cháu càng lớn càng xinh đẹp...cứ làm những j' cháu thích, mọi chuyện đã có ta, cháu yêu à - Mr Spencer cười thật hiền.

Cuối cùng là Kevin:

- Tôi sẽ sơm sang thăm cậu.

Và bắt tay nó thật chặt.

Một cuộc tiễn đưa nhẹ nhàng...ko có nước mắt.

Mọi chuyện diễn ra hệt như một trò chơi, Candy sang Pháp cùng với Kevin và trở về cùng Andre. Giống như hoàng tử đi giải cứu công chúa cùng người bạn đồng hành và sau khi cứu đc công chúa về thì sút lun người bạn (so sánh hơi bị ngố ^ ^!)

- Ngủ đi. Mấy ngày nay mệt rồi. - Andre kéo xoay cái ghế cho nó ngả xuống để con bé nằm.

- Thanks. Cậu cũng ngủ đi.

- Ko thích. Ngủ đủ rồi.

- Hồi nào?

- Có cần phải báo cáo lại với cậu là tôi ngủ lúc mấy h', 1 ngày đc bao nhiu tiếng ko?

- Nếu mà tôi là vợ cậu thì cần đó. - con bé cười ranh mãnh - hôm qua anh iu đi đâu mấy h' về? há há há

- Đồ điên. 1 con nhỏ điên khùng xuất thân quý tộc.

- Còn đỡ hơn cái đứa thích chui bờ chui bụi.

- Là sao hả?

- Toàn gặp cái đứa đó ngồi trong bụi cây. Ko phải là đang rình con dế nào trong đó chứ?

- Nè, muốn gây hả? - thằng nhóc trừng mắt.

- Đề nghị quý khách ko làm ồn trên máy bay. - Candy nhại giọng của tiếp viên hàng ko - những người làm ồn trên máy bay thật mất lịch sự!

- Đi ngủ đi, nhìu chuyện. Con nhóc quái vật.

- Cảm ơn.

Con bé cứ chọc cho Andre nổi khùng, vì theo nó, cái mặt nổi khùng của Andre thiệt là dễ thương.

Chapter 25

Hai đứa quay lại trường lúc học kì ba bắt đầu.

Candy lại đem về cho trường thêm 1 tấm bằng khen nhờ biểu hiện tốt của nó trong buổi hội thảo.

Còn Andre thì đem về sự nháo nhào trong trường học. Vì nó là thằng khá nổi tiếng (vì chiện j' thì mọi người cũng biết rồi =.=), cho nên cái chuyện vừa mới chuyển trường đc hơn 2 tuần rồi lại mò về làm cho bọn sinh viên nhìu chiện trong trường đc dịp nổ tung. Có đứa nói Candy qua Pháp là để tìm Andre về. Có đứa lại bảo vì Candy nên Andre mới chuyển trường. Có đứa đồn rằng 2 đứa nó giả bộ để qua Pháp cưới nhau (ặc ), lại có tin Andre đi chữa bệnh ung thư (ọe)...

Và cũng bởi vì Andre là 1 đứa nổi tiếng nên mấy cái chuyện đó nó xịt dễ dàng. Sau khi nó trừng mắt với 2 thằng đang nhìu chiện, và chỉ nhìn mấy đứa con gái lớp nó bằng ánh mắt (lạnh lùng) bình thường của mình, tin đồn nhảm nhí nhanh chóng tắt. Và băng đảng Andre cùng với thành viên danh dự Candy William lại quay về vùng đất cũ, là cái bãi cỏ "năm xưa"...

- Đại ca, hay mình đi đâu chơi mừng đại ca và đại tỉ trở về đi! - 1 thằng lên tiếng.

Andre nhìn Candy cười đắc í:

- Mày nói ai là đại tỉ hả? Con bé này chỉ là đệ tử ko chính thức của tao thôi.

- Ê, cái j' mà đệ tử ko chính thức hả? Bị con j' cắn nên điên rồi à? - Candy cũng ko vừa, đốp lại liền.

- Chứ ko phải bị bà cắn hả? - 1 thằng khác chen vào.

- Ờ, muốn coi bà cắn ko? Mà cũng ko cần cắn nữa, giơ chân lên 1 phát...

- Thôi mà...Candy nè, biết tìn j' chưa? - Phillip nhanh chóng chuyển đề tài.

- Đừng bộc lộ năng khiếu quá sớm như thế baby.

- Tin j'? Của ai? - con bé phớt lờ câu châm chọc của Andre.

- Sắp có học sinh mới.

- À, có nghe nói, nhưng mà ko quan tâm. Có 10 đứa mới thì cũng chừng đó chiện. Chả ảnh hưởng j' tới hòa bình thế giới hay tốc độ RAM của cái laptop của tôi. )

- Tao thừa biết cái đứa chuẩn bị vô đây là ai. - Andre tự nhiên khó chịu.

- Thôi kệ nó, đi chơi đi! - Candy tự nhiên hào hứng.

- Muốn đi đâu? Đừng nói là đi thám hiểm nữa nha bà nội!

- Nè sao cậu thích chui vô họng tui ngồi dồn 1 đống vậy hả? Muốn tôi chết nghẹn hả? - nó liếc Andre 1 cái, rồi quay qua mấy đứa kia - ê, đi Disney Land đi!

- Tới cái chỗ con nít chơi đó làm j'?

- Ko phải tới để chơi đâu đồ điên, mà là tới coi người ta thi đó!

- Thi giè?

- Hí, thi hiphop kìa.

- Điên nặng. Coi hip của người ta à? Con gái kì cục!

- Ố là la, người quê mùa nhứt hành tinh đã xuất hiện! Hiphop là 1 thể loại nhảy nhạc hay nhảy đẹp máu ko chịu đc! Đi đi!

- Cậu là con gái nhà ai mà đi thích những thứ đó hả?

- Luật nước nào cấm con gái nhà nào ko đc thích cái gọi là "những thứ đó" ?

- Ờ thì luật ko cấm nhưng mà tôi cấm.

- Tóm lại là ko đi chứ j'?

Thằng nhóc khoanh tay ngó lên trời. Đám đàn em của nó đang im lặng ngoan ngoãn ngồi xem phim.

- Fine, tôi chẳng cần.

Con bé bỏ đi 1 mạch.

Thằng quỷ đó làm nó tức anh ách. Hiphop mà nó gọi là "cái thứ đó". Nó làm như nó ngon lắm ko =. Ko đi thì thôi làm j' phải nói cái kiểu đó. Cái đồ nhỏ mọn.

Con bé đang ngồi nguyền rủa Andre thì có điên thoại. Lúc này nó đang ở nhà ba mẹ. Nó mới dọn lại về đây đc vài ngày.

Là điện thoại của Kevin.

Kevin hỏi thăm nó đủ thứ, toàn những chuyện vớ vẩn.

Mà con bé lại là đứa ko bít nói những chiện chán phèo như thế nài, cuối cùng khi sức chịu đựng đã tới giới hạn thì nó mới phán 1 câu:

- Vậy mục đích của cuộc nói chiện này là j'?

- Chỉ để xem cô có khỏe ko thôi mà...

Cúp máy xuống rồi con bé thấy lâng lâng...

Gọi điện thoại cho 1 đứa con gái mới quen đang sống ở 1 nước khác chỉ để biết con bé đó có khỏe ko...

2 đứa nói huyên thuyên về chuyện máy tính, về chuyện buổi hội thảo, cả về âm nhạc...và Candy thì, giống như mọi đứa con gái khác đang tồn tại, đang hít thở và ăn uống mỗi ngày, nó cũng thích 8 về những cái nó thích.

Một buổi tối, sau khi đàn cho Kevin nghe bản nhạc nó và Kevin đã nhảy, con bé bỗng buột miệng:

- Cái mặt cậu...hình như tôi quên rồi.

Thằng nhóc im lặng.

Rồi nó cười:

- Sẽ tới lúc cô ko thể quên đc khuôn mặt của tôi...

Những tia nắng bắt đầu lấp lánh rọi qua khung cửa sổ.

Những con chim họa mi chết tiệt đang thi nhau rống trong vườn.

Tiểu thư thức dậy với tâm trạng thoải mái. Nó đã hoàn thành xong tất cả các bài tập trong tuần này. Nghĩa là tuần này nó ko cần đến trường nữa. Cũng có nghĩa là nó có 1 tuần tự do muốn làm j' thì làm...

Có tin nhắn.

Tới trường gấp

Của Andre.

Có chuyện j' thì nói đại đi cho rồi còn bày trò vớ vẩn. Candy gọi đi gọi lại nó ko thèm nghe máy.

Vậy là phải mò mặt lên trường.

Vừa đến trường đã nghe xôn xao...

Hoàng tử mới xuất hiện.

Hoàng tử đang đi tìm tình yêu của mình tên là Candy Akira Spencer.

Con bé thấy hơi lo lo...

Và vừa tới sảnh, nó đã bị 1 bàn tay kéo đi...

- Vậy là sao hả? - Andre vừa nhăn nhó vừa lau mồ hôi. - đứng chờ cậu ở đây từ nãy tới h' - cái trường này loạn hết rồi!

- Tôi ko hiểu...rốt cuộc là chuyện j'...

- Cái thằng đó...cái thằng chết tiệt cô nhảy chung bên Pháp đó, nó mò tới tận trường này rồi. Nó học chung khoa với cô đó.

- Kevin hả? Mới tới hồi nãy hả?

- Tới đc 5' nói mấy cái câu mắc ói ko chịu đc thì nhắn cho cậu. Cậu chết ở đâu h' mới tới hả? Chưa bao h' tôi khổ thế này. - đúng là lần đầu tiên Candy thấy thằng nhóc than thở.

- Nó làm j' cậu hả?

- Ko, năn nỉ nó đi coi nó dám làm j' tôi chưa. Nhưng mà nó dám...nó dám...dắt cái cục nợ đó qua đây để làm hại tôi...

- ??? - chẳng hĩu đầu cua tai nheo j' hết nên mặt con bé nhìn ngu ko chịu đc )

- Nó qua đây cùng với Sophia em gái nó!

- À, con bé đó làm j' cậu hả? Để tôi xúc nó đi! Yên tâm. - con bé vỗ vai Andre với cái vẻ rất chi là người lớn.

- Thôi đừng có đụng vô nó...lo chuyện của cậu đi!

- Tôi thì sao?

- Cả cái học viện này đang đi tìm đứa con gái có tên là Candy Akira Spencer đó thưa tiểu thư.

- Ọc!

Chỉ trong 1 buổi sáng mà mọi chuyện nháo nhào lên hết cả.

Kevin qua đây học với tư cách là du học sinh, cùng với cô em gái 16 tuổi Sophia Antonio.

Và bởi vì vẻ đẹp rạng ngời nhìn hoài ko chói mắt của Kevin nên vừa mới đặt 1 ngón chân xuống cổng trường là cái đám con gái "yêu thích cái đẹp" với những đức tính "dịu dàng hiền hòa" như đc đổ thêm chất xúc tác và mấy cái đức tính đó bùng cháy khi "Hoàng tử của tụi nó" nêu lên mục đích cao cả của chàng khi tới đây là tìm con bé.

Và 1 cuộc truy lùng đã diễn ra, theo logic thường lệ.

Chuyện này lẽ ra cũng chẳng có j' quan trọng gây ảnh hưởng lớn đến Mr Đại ca Andre - theo Candy nghĩ.

Tuy nhiên, nguyên nhân chính là bởi vì nhân vật lớn thứ 2 xuất hiện cùng với Hoàng tử là Sophia.

Mà Sophia vừa là em gái của Kevin...

...vừa là người iu cũ và hiện giờ vẫn còn đang chết mê chết mệt Andre.

À...

- À...

- À...

- Cậu thôi đi đừng có à nữa đc ko? Chọc chửi hả?! - thằng nhóc quát Candy

- Thì có ai làm j' cậu đâu...à như dzầy là từ dùng để chỉ sự ngạc nhiên bất ngờ ko lường trước đc sự việc...

- .....

- Coi vậy mà ko phải vậy...cũng đào hoa gớm...

- Biến đã! Chào!

- Ê!...

Thiệt tình!

Iu thì iu thích thì thích mà ko thích thì thôi có j' đâu mà phải thở dài thườn thượt như dzậy...

Đàn ông con trai mà rắc rối ko chịu đc...

Con bé móc điện thoại ra gọi cho Kevin.

- Tôi muốn gặp cậu.

- Ồ...tất nhiên...

- Biết nhà tôi chứ? Đến đó đi.

Cúp cái bụp. Tự nhiên nó thấy tức tức.

Khi ko bị đem ra làm trò hề rồi còn bị mấy đứa con gái truy nã.

Đang yên đang lành tự nhiên mò mặt qua đây phá.

Uổng công mấy ngày nay nó tưởng tìm đc 1 người tốt để nói chiện...

Một ngày đẹp trời như vậy là đã go away...

Sau khi Candy về nhà đc 10' thì Kevin cũng tới.

- Bonjour, cô vẫn dễ thương và hay cau có như ngày nào... - đã lâu ko gặp lại Kevin nhưng riêng nụ cười của thằng nhóc thì Candy vẫn đánh giá là ngố.

- Sit down. - con bé lạnh tanh - cậu mới làm chuyện j' động trời hồi nãy hả?

- Chuyện j' đâu?

- Chuyện Candy Akira Spencer đang bị truy nã trên toàn trường.

- À...tôi ko cố ý làm vậy...

- Làm vậy là làm j'?

- Thì làm cô sợ...nhưng tôi dùng tên tiếng Pháp của cô mà!

- Tôi ko có sợ. Tên tiếng Pháp thì cũng là tên. Đều là tôi hết. Nhưng tôi ko thích bị đem ra làm trò hề. Cái quái j' mà tình yêu của anh chứ???

- Tôi nghĩ ở đây có 1 chút hĩu lầm. Tôi ko có ý định đem cô ra làm trò hề, và khi tôi nói đi tìm tình yêu của mình là cô thì tôi nói thật. Đó là lí do tại sao tôi tới đây.

Con bé im lặng...

- Thực ra...tôi muốn đến cầu hôn cô...nhưng tôi sợ cô sẽ từ chối...cho nên...tôi mới làm cách này...đây cũng là ý của ông bà William.

- Đc rồi...cậu về đi. Tôi muốn ở 1 mình...có lẽ bây h' chưa phải lúc...nhưng tôi tin rằng có ngày cô sẽ yêu tôi.

.....................

Ngồi 1 mình...Candy lẩm nhẩm...yêu...

......

Andre bắt chước chiêu bài của Candy, ko đi học núp ở nhà là khỏe.

Lần nài lại tới lượt con bé nhắn nó tới trường.

Thằng nhóc tức tốc bay đến KAB, vì nó nghĩ con bé mà nhắn thì chắc chắn là chiện động trời.

Và đúng là động trời.

Trước cổng trường, bên cạnh bức tường ghi chữ KAB Academy là một cái bảng : "Have a nice day, to Andre François de Harven - my love"

Andre nhăn mặt : lại trò cũ!

Ở đại sảnh đường là show ảnh "Andre - no.1 in my heart"

Và bên cạnh những tấm ảnh kể lại quá trình tiến hóa của Andre, là 1 con bé xinh đẹp.

Sophia Antonio.

Nó đang cầm 1 chiếc gậy. Bên cạnh chiếc gậy lại là 1 cái bảng : "Andre is mine. No one can touch him" (Andre là của tôi. Ko ai đc phép chạm vào anh ấy.)

Thấy Andre, con bé mỉm cười.

2 năm trước...

1 buổi chiều nhạt, nắng đang dần tắt trên con đường hai bên đầy những bụi hoa hồng...

Andre cưỡi ngựa dọc theo cánh đồng cỏ xanh trải dài như vô tận...

Đột nhiên con ngựa ****g lên...mặc kệ cái tay đang cầm dây cương của Andre vẫn thả lỏng...con ngựa lao tới con thỏ phía trước mặt...

Andre nhảy xuống, lăn qua, và kéo tay 1 con bé đang chạy theo con thỏ...

Phía sau con bé là 1 thằng con trai.

Và 3 đứa trở thành bạn.

Andre là công tử xuất thân quý tộc.

2 đứa kia cũng là con nhà giàu có. Thằng anh = tuổi Andre, tên là Kevin - một thằng thư sinh trói gà ko chặt, ngay đến em gái mình cũng ko bảo vệ đc, suýt chút nữa là bị ngựa của Andre dẫm...con em nhỏ hơn 1 tuổi, là Sophia...lúc đó còn là 1 cô bé con dễ thương có tính tình độc ác.

Vì sự danh giá và vẻ ngoài của mình, Andre cực kì kiêu căng ngạo mạn. Nó chẳng coi ai ra j'.

Antonio, bản thân hiền lành yếu đuối, nên rất thần tượng Andre.

Còn Sophia...từ lần đầu tiên nó đã nghĩ là duyên số. Nó nhất định phải trở thành người nhà Harven.

Vì coi Kevin là bạn và coi Sophia như em gái, Andre để mặc cho con bé muốn làm j' thì làm...

Nhưng đến 1 ngày...Sophia cắt tóc, để lại vết sẹo trên khuôn mặt một cô gái vừa mới gửi thư cho Andre chưa đầy 2 ngày...

Andre tát Sophia 1 tát.

Và bỏ đi 3 tháng.

Sau khi Sophia bị đánh, Kevin cảm thấy khó chịu...

Nhưng con bé lại vừa kêu đau vừa đòi Andre...

Ngày qua ngày...ganh tị với sự tự tin kiêu hãnh của Andre...tiếc cho em gái mình...Kevin trở nên ghét thằng nhóc.

1 tình bạn tan vỡ.

Hôm nay, vì Candy, Kevin chấp nhận cho Sophia theo mình sang Anh quốc.

- Ê, qua đây coi, tôi đang ở sảnh.

Andre bấm điện thoại gọi Candy tới.

Sophia lao đến ôm chầm lấy Andre:

- Lâu lắm rồi em ko gặp anh. Anh vẫn đẹp trai phong độ như xưa (2 anh em giống nhau i chang)

- Cô đến đây làm j'? - Andre lạnh lùng. Thằng nhóc đang chờ Candy.

- Em đi tìm anh. Em muốn nói là em tha thứ cho anh, mặc dù anh là người đầu tiên dám đánh em. (có 1 cái tát ăn thua j' )

- Cảm ơn. Tôi ko muốn nhắc lại chuyện cũ.

- Anh à...em vẫn như trước...

- Tôi nghĩ có lẽ cô hĩu lầm - nó thấy Candy đang chạy tới - tôi đã thay đổi, đây là bạn gái tôi, và cũng là vợ sắp cưới của tôi, do chính cha tôi chọn.

Andre đi đến ôm lấy Candy.

Sophia sững sờ, nhìn Candy chằm chằm.

- Xin lỗi, tôi chẳng có quan hệ j' với cậu cả.

Candy đẩy Andre ra xa.

- Và tôi cũng chính thức nói lun : tôi là Candy Akira Spencer. Tôi ko có bất kì quan hệ nào với Andre hay những người vừa chuyển tới trường này. Tránh xa tôi ra và hãy để tôi yên.

Andre như đông cứng lại...

Nó tưởng...

Nó đã hi vọng...dù ít hay nhiều Candy cũng có thích nó...

Con bé quay đi...

Trong 1 thoáng, Andre nhìn thấy bàn tay Candy đầy máu.

Thằng nhóc chạy theo...

- Ê, cậu làm j' vậy?

- Tôi chẳng phải đã nói rõ rồi sao?

- Nhưng tay cậu...

Con bé giật phắt tay lại, giâu sau lưng.

- Chẳng làm sao hết, chuyện của tôi đừng nhúng mũi vào!

- Có chuyện j' nói tôi nghe đi! - thằng nhóc lo lắng - có phải...

- Biến đi! Đừng có quấy rầy tôi nữa! Biến!!!

Con bé chạy 1 mạch.

Nó đi băng bó.

Nó thấy Andre đứng im...có lẽ Andre giận...càng tốt...tránh càng xa càng tốt....

Maria đang đợi ở phòng y tế. Con bé thút thít khóc...

- Đừng có khóc nữa mà...tôi ko có bị j' hết... - Candy cười nhẹ...

- Chảy máu...đáng ra là tôi...

- Đều là nhắma vào tôi hết...như vầy là đúng rồi...cậu đừng có lo j' hết...

Sáng nay...lúc mở tủ của Maria mượn cái USB, Candy bị đứt tay.

Chỗ tay cầm của cái cửa...toàn là lưỡi lam.

Kèm theo 1 mảnh giấy : nói tiểu thư bạn cậu tránh xa người iu tôi ra.

Con bé chợt hĩu tại sao Andre bảo nó đừng dính vào Sophia.

Sophia ko dám làm j' nó...mà lại với Maria...

- Cậu đi về lớp đi, tôi về nhà.

- Candy...

- Ko sao hết...nhớ cẩn thận nha...có j' thì gọi cho tôi. Xin lỗi đã làm cậu sợ.

Con bé về nhà. Kevin đang chờ trước cổng.

- Cô bị sao vậy?

Cầm tay nó lên, Kevin hôn nhẹ vào chỗ băng bó.

- Là em gái của cậu.

- Tôi hĩu rồi. Xin lỗi cô. Tôi hứa chuyện này sẽ ko bao h' xảy ra nữa...tôi sẽ bảo vệ cô...

Candy im lặng.

- Còn về lời cầu hôn...

Vẫn im lặng.

- Tôi sẽ chờ...nhưng ít nhất...bây h' hãy để tôi chăm sóc cho cô...

- Những chuyện đó...nói sau đi...tôi mệt rồi.

Nó đi thẳng vào nhà.

Bây h' nó rối quá...

Andre...

Kevin...

Rồi còn Sophia...Maria...

Nó ngả người trên ghế...lấy tay che mặt...che luôn giọt nước mắt...

Đã lâu lắm rồi nó ko khóc như thế này...nó đã tự nhủ phải mạnh mẽ lên, ko thể cứ làm 1 con bé tiểu thư mãi mãi đc bảo vệ...bây h' cũng vậy...khóc làm j'...bởi vì sẽ chẳng có ai lau nước mắt cho nó...tự khóc rồi sẽ phải tự mình gạt nước mắt cho mình thôi...chỉ vì nó...nếu hôm nay người mở tủ là Maria thì...

Nó ghét cái cảm giác làm liên lụy người khác.

Nó ghét chuyện gia đình nó mang ơn nhà Antonio.

Nó cũng hĩu ý ba mẹ...

Nếu là chuyện lúc trước của Andre...nó có thể từ chối vì vẫn chưa có j' ràng buộc giữa 2 bên...

Nhưng bây h'...L'Antonio đã vực dậy tập đoàn William.

Dù sao...nó với Kevin cũng có duyên...Kevin lại có vẻ yêu nó...

Đối với Andre...

Những chuyện mà 2 đứa từng trải qua...

Nó ko biết tình cảm mình dành cho Andre là j'...nhưng cho dù Andre đã từng làm đau nó, làm đau Maria trước mặt nó...nó cũng ko thể ghét Andre.

Nếu mình cặp với Kevin...Andre sẽ nghĩ sao???

Ít nhất...Sophia cũng sẽ ko làm những chuyện điên rồ ngu ngốc nữa...

Hôm sau...

Kevin đưa Candy đến trường. Kevin quàng vai Candy vào lớp.Trước sự chứng kiến của nhìu người. Có cả Sophia. Và Andre.

Thằng nhóc quay mặt đi...tất cả đã giải thích cho câu nói của Candy hôm qua...tránh xa nó ra ư....

Sophia cũng khoác tay Andre lôi đi chỗ khác.

- Anh à, chị đó...

- Cô muốn j'? Đừng đụng vào con bé đó.

- Em có đụng đâu. Chị ấy là của anh trai em mà. Của anh trai em.

- Tôi đi đây.

Thằng nhóc bỏ tay Sophia ra...

Nó đến căn cứ bãi cỏ.

Mấy thằng đàn em đang ngồi đó, kháo nhau chuyện đại ca bị thất tình bà chằn.

Chẳng lẽ lâu nay chỉ có mình nó nghĩ tới sao? Nghĩ tới hôn ước đã bị hủy bỏ...

- Tao ko có bị thất tình nha mày!

Thằng nhóc đi tới đạp lưng cái đứa mới phát ngôn ko suy nghĩ.

Phillip nhìn nó lo lắng...

- Hình như mai Kevin dẫn Candy đi Disney Land đó.

- Đi phá đi đại ca!

- Đúng đó, chỉ có bà chằn đó mới đủ tư cách đứng bên đại ca thôi. Tụi em ko thích con bé mới đến đó.

- Nhìn nó dữ quá hà...

Và 1 kế hoạch tác chiến đã đc vạch ra nhờ quân sư kiêm phó tướng Phillips.

9h sáng.

Tất cả quân tướng tập trung đông đủ tại dinh tổng tư lệnh - nhà Andre. Mang tiếng chỉ huy nhưng Andre chẳng biết cái cóc khô j'...nó muốn đi theo xem thử.

Và mọi người đều mặc đồng phục. Áo rằn ri. Quần rằn ri.

- Tụi mày làm cái trò hề j' vậy hả?

- Phải như thế này thì chiến dịch mới diễn ra hoành tráng.

- Lũ điên!

Lúc này, Candy đang bước lên xe của Kevin.

- Hôm nay cô rất đẹp.

Kevin luôn biết dành cho nó những lời khen thích hợp. Hôm nay nó mặc 1 chiếc váy màu hồng, áo trắng với cà vạt.

Xe do Kevin tự lái.

Và thằng nhóc đi bên phải.

Lẽ tất nhiên, 5' sau nó đụng trúng 1 chiếc xe khác.

Candy càu nhàu:

- Thưa công tử, ở nước Anh người ta đi xe bên trái.

- Vậy...hả...tôi ko có để ý...

- Lần đầu lái xe hả?

- Ko có...lần đầu lái xe ở đây...

- Cho dù vậy thì ngồi sau xe hoặc coi ti vi cũng biết là cậu đang ở trên cái đất nước duy nhứt trên thế giới lái xe ở bên trái chứ hả?

- Tôi...tôi xin lỗi.

- Thôi bỏ đi. Cũng chẳng có j'.Để tôi gọi lái xe.

- Hay chúng ta đi dạo đi...

- Cũng tốt.

2 đứa xuống đi bộ...

Và ko tới Disney Land.

- Cô muốn đi xem phim ko? - Kevin gợi í. Có vẻ như thằng nhóc đang bối rối lo lắng lần hẹn hò đầu tiên thất bại.

- Tôi ko thích. Tôi muốn đi chơi game.

Và Candy lôi Kevin vô trung tâm games.

Con bé đi đổi 1 đống tiền lẻ bỏ vào máy và bắt đầu nướng.

Nó đang chơi pump.

Đám đông bắt đầu vây quanh.

Trong đám đông đó có mấy thằng con trai đã từngoánh Candy và sút con bé xuống nước...

- Con nhỏ người iu Andre nè tụi bay!

- Nó đi với thằng nào kìa!

- Lăng nhăng gớm nhỉ, toàn những thằng đẹp trai!

Candy đang nhảy nên ko nghe thấy j'...chỉ biết có đám đông xôn xao sau lưng mình...nó hí hửng : chắc mình nhảy đẹp lắm.

Nhưng khi vừa nhảy xong bài thứ 4, quay lại thì nó thấy Kevin đang đánh nhau với mấy thằng kia.

Mà hình như ko phải đánh nhau mà là Kevin bị đánh.

Con bé đi tới, ném 1 đống tiền xu zô mặt mấy thằng kia, rồi lôi Kevin chạy.

Tất nhiên, những thằng đó dí theo.

Và 1 đống tiền lẻ Candy mới đổi ra, đc ném đi hết.

Cũng coi như là ném đá.

Chạy đc 1 đoạn, thấy ko còn ai sau lưng nữa, Candy mới bụp lên đầu Kevin:

- Ko biết đánh nhau thì gây với tụi nó làm j' hả?

- Tại vì tụi nó nói xấu cô!

- Nói giè?

- Nói cô là bạn gái Andre mà đi lăng nhăng với tôi.

- Có vậy thôi mà cậu đánh tụi nó hả?

Nó phá lên cười.

- Cả ngày hôm nay mới thấy côcười. Cô cười nhìn thật đẹp.

Kevin là vậy...luôn biết cách nói những câu làm con gái cảm thấy mình đc quan tâm.

Lúc này, quân đoàn phá đám của Andre,vì chờ ở Disney Land dài cổ ko thấy ai, đã lục đục kéo nhau zề.

Trời đã xế chiều...

Andre 1 mình dạo quanh con đường dọc bờ hồ.

Sophia từ đâu tiến đến...

- Anh ơi! Em đi kiếm anh cả ngày hôm nay!

- Kiếm tôi làm j'?

- Hôm nay là ngày nghỉ, em muốn đi chơi với anh mà!

- Cô tự đi 1 mình đi. Nếu ko có lái xe thì tôi cho mượn.

- Em mới tới đây lần đầu sao anh lại để em đi 1 mình?

- Nói thằng Kevin.

- Ảnh cũng mới lần đầu tới đây mà!

Và Sophia khoác tay Andre 1 cách tự nhiên. Andre đang bận suy nghĩ nên để im cho nó khoác tay mắc công nó lải nhải.

Candy và Kevin cũng đang đi tới.

- Ế, anh Kevin với người iu của ảnh kìa! - Sophia nhanh mắt.

Andre, theo phản xa, đẩy tay Sophia ra.

Kevin giơ tay lên khoác vai Candy.

- Ồ, trùng hợp quá hén. Hay 4 chúng ta đi chơi đi.

- Đc đó anh hai!

Vậy là 2 anh em tự biên tự diễn.

Bây h' đã trở thành cuộc đi chơi của 2 cặp...

Đi Disney Land đi! - Kevin đề nghị.

- Sao cũng đc. - Candy trả lời, cố đẩy tay Kevin ra. Thằng nhóc cứ "vô tình" quàng vai Candy trước mắt Andre.

- Đi đi, nó thích chỗ đó mà! - Andre nhìn chằm chằm con bé.

Sophia nhận thấy tình hình là mình ko đc chú í tới, cũng nhanh nhảu:

- Em thích! Em thích! Đi Disney Land đi! - rồi nó nhìn Candy thách thức, khoác tay Andre thật chặt, đến nỗi thằng nhóc phải nhăn mặt càu nhàu:

- Cô bỏ tay tôi ra đi, đừng có dính cứng ngắt vậy khó chịu quá!

Con bé vội thả ra...lấm lét nhìn Candy, và tức.

Candy cười thầm : thằng quỷ đó với ai cũng hung hăng hết.

Vừa tới cổng Disney Land là vừa tầm cao điểm. Đường đi đông nghẹt những người là người. Có 1 chú hề kéo tay Candy, Andre thấy liền đi theo.

Kevin và Sophia thì đang đc con gấu ưu ái ôm thiệt chặt.

Chú hề đang "giở trò sàm sỡ" vuốt má Candy.

Andre tức khí chạy đến lôi con bé đi, ko quên tặng cho chú hề 1 bụp khuyến mãi.

2 anh em nhà Antonio theo sau, Andre và Candy đã leo lên cáp treo đi mất. Thực ra tất cả là do Phillip đạo diễn )

- Cậu đừng làm như vậy nữa. Là tôi tình nguyện đi với Kevin, tôi sẽ khó xử lắm...

- Tình nguyện đi mà cái mặt như đưa đám vậy hả?

- Đưa đám cậu á! Ko lẽ vừa đi ngoài đường vừa toe toét cười à?

- Ít ra cũng đừng có cái vẻ mặt như vậy chứ!

- Cậu là má tôi đấy à?

- Ko dám.

- Vậy thì mặc kệ tôi đi, nhìu chiện.

- À nè, quen cái thằng đó ở đâu vậy?

- Thằng nào? Chú hề hồi nãy hả? Ai quen j' đâu!

- Điên! Tự nhiên lôi chú hề zô đây làm j'? Là thằng Kevin đó. Quen hồi nào?

- À...quen trên đường đi Pháp.

- Kể nghe coi.

- Làm j'?

- Kể đi.

- Ko.

- Ở đây là trên ko, chỉ có 2 người...

- Có 2 người hay 1 người thì cũng ko kể.

- ...cậu ko sợ tôi làm j' cậu hả? - thằng nhóc trưng ra cái bộ mặt cực kì nham hiểm.

Con bé lừ mắt :

- Thì kể! Đừng có chứng tỏ cho người ta thấy sự nguy hiểm của cậu nữa!

- Hehehe...

- Kevin ngồi gần tôi trên máy bay, lúc đó tôi đi dự hội thảo đó.Rồi cậu ta hỏi tôi có cái j' đọc ko, hỏi = đủ thứ tiếng. Rồi trong hội thảo cũng có mặt cậu ta. Lúc tôi ở Quiberon cũng gặp cậu ta. Nói chung là có duyên lắm á!

- Chuyến bay từ Anh sang Pháp hả?

- Ờ, từ Manchester sang Lyon.

- Thằng đó đi chung với cậu...

- Thì đó! Nói nãy h' nghe ko hĩu hả?

- Nhưng mà...đây là lần đầu tiên anh em nó sang đây.

Lúc này...ở dưới đất...nhờ vùng vẫy + kháng cự quyết liệt nên cuối cùng Sophia cũng thoát khỏi con gấu và đi giải cứu cho anh trai.

- Anh, 2 người kia đi rồi. Anh Andre đi với con bé đó đó!

- Nhân tiện, em đã làm j' với Candy hả?

- Em chẳng làm j' hết. - con bé ngúng nguẩy.

- Anh hỏi lại, em đã làm j' với cô ấy rồi?

- Ai cũng vậy, sao lúc nào cũng là con bé đó hả?

- Nói!

- Em tặng cho bạn nó mấy cái dao lam làm kỉ niệm...mà ai dè...hôm bữa lại thấy tay nó quấn băng...

- Đúng là em thiệt! Anh nói j' với em trước khi qua đây hả?

- Em đã làm theo lời anh dặn, ko đc làm hại con bé đó...nhưng mà em có cố ý làm nó đâu...

- Cố ý hay ko anh ko cần biết. Chỉ cần em đụng đến 1 sợi tóc cô ấy 1 lần nữa...làm cho chuyện tốt của anh thất bại...anh sẽ làm j' em thì em biết rồi đấy!

- Cùng lắm là anh gửi em về nước! Lúc đó em lại quay lại, chẳng có vẫn đề j' lớn, đừng hù dọa em như hù con nít nữa!

- Anh sẽ giết Andre Harven.

***

- Ý cậu là j'?

- Tôi chẳng có ý j' hết, tôi chỉ thấy lạ vậy thôi.

- Tức là...cậu ta...Kevin cố ý tiếp cận tôi?

- No idea!

- Để làm j' chứ? Nếu xét hoàn cảnh của tôi lúc đó thì tôi mới cần phải tiếp cận cậu ấy! Cậu thôi đi. Chuyện này chấm dứt tại đây.

- Tùy cậu! - thằng nhóc nhún vai.

Con bé ko nói j'. Nó đang nhìn qua ô kính cáp treo.Từ trên cao nhìn xuống dưới bao h' thấy cảnh cũng thật đẹp.

Andre đã lại gần nó từ lúc nào... (cáp treo có 2 cái băng ghế đối diện nhau, hồi nãy Andre ngồi đối diện, bây h' nó qua ngồi gần - chú thích dành cho những ai chưa biết^ ^)

Thằng nhóc nắm tay nó...

- Còn đau ko?

- Mới đầu có, bây h' đang lên da non nên hơi ngứa...

- Tôi muốn biết chuyện j' đã xảy ra với cậu...nói cho tôi nghe đi... - Andre nói giọng nài nỉ.

- Tôi...

- Nhìn cậu bị thương...mà bản thân tôi lại ko biết j'...thật sự...tôi ko chịu nổi.

Andre nhìn vào mắt Candy dịu dàng...

Con bé bối rối :

- Cậu...cậu...

Và nó đẩy Andre ra:

- Xê ra đi!!!!!! Tôi ko nói đâu!!!!!!!

Quay mặt đi, con bé cố dấu sự xấu hổ đang dần dần nhuộm hồng đôi má...

Cáp treo đã hạ xuống. Candy mừng như vừa mới trải qua 1 chuyện j'ghê gớm lắm.

2 đứa nó đứng chờ anh em Kevin chỗ cổng.

"Cuộc đi chơi giữa 2 cặp" kết thúc, 1 cách lãng xẹt.

Sáng nay, ở cổng trường, Sophia vẫn bám chặt lấy Andre. 4 người chạm mặt nhau. 1 lát, Kevin nói đưa Candy vào lớp. Andre bảo có chuyện muốn nói với Candy. Kevin đưa em gái vào trước, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Còn Sophia vùng vẫy giật cánh tay anh trai ra:

- Andre là của em, tại sao em phải để anh ấy nói chuyện với chị?

- Là Andre của cô đòi nói chuyện với tôi mà?

Kevin lôi mạnh Sophia, trước khi quay đi con bé liếc nhìn Candy : Tôi đã cảnh cáo chị rồi mà!

- Bó tay, anh em 1 trời 1 vực! - Candy nhún vai nói với Andre khi 2 anh em nhà Antonio đã đi khỏi.

- Kệ mấy người đó đi. Tối nay cậu rảnh ko? Tôi định trưa sẽ hỏi nhưng tôi bị bám quá nên chắc là ko tới chỗ bãi cỏ đc.

- À...ngoài việc đi học ra thì có rảnh.

- Vậy tôi qua nhà đón cậu nha.

- Làm j'? - con bé thắc mắc.

- Tôi muốn dẫn cậu đến chỗ này. 1 hồi ko đc kêu bận đâu.

- Hên xui - nó cười tinh quái.

- Chỉ có hên chứ ko đc xui. - thằng nhóc trừng mắt.

Sau khi 2 đứa chia 2 ngả vào lớp, ở nơi 2 đứa vừa nói chuyện, Kevin và Sophia nhìn nhau.

- Con bé đó có thích anh đâu!

Kevin ko nói j'.

- Đã có anh rồi mà Andre hẹn đi đâu cũng đi đc. Hừ, cái loại con gái đó...

- Loại con gái j' hả? - Kevin tự nhiên nổi cáu.

- Nó chẳng có j' xứng với anh hết. Ko hĩu nổi tại sao anh lại mê nó đến thế!

- Đó là chuyện của anh.

- Mặc dù em ko thích nó, nhưng nó mà ko thuộc về anh thì Andre chẳng thể nào là của em đc. Vì thế đây cũng là chuyện của em.

Sophia bỏ đi.

Đến chiều.

Trời mưa rất to.

Thời tiết ở đây rất kì cục, mưa xuống 1 cái là lạnh liền. Và bây h' nó đang co ro trong lớp học. Ko mang theo dù. Điện thoại cũng để quên ở nhà.

Mọi người đã về hết.

Sân trường càng lúc càng thưa thớt dần. Mọi người đang nhanh chóng băng qua sân trường để đến cổng. Nhìn qua cửa sổ tầng 5, con bé nhận thấy cả học viện như bị bao phủ bởi 1 lớp sương mù ngày càng dày đặc.

Lạnh quá...

Sau h' tan học, hệ thống điện ở trường này tự động tắt.

Và trời càng ngày càng tối...

Con bé đứng dậy bước ra khỏi lớp...

Đi mưa về vậy.

Nó xoay cửa...

Ko đc.

Nó đi về cuối lớp mở cánh cửa thứ 2...

Cũng ko mở đc.

Nhìn qua lớp kính mờ mờ...cửa đã bị khóa.

Lúc này Andre đang thong dong lái xe đến nhà Candy.

Nó chờ 20' ngoài cổng vẫn ko thấy con bé xuất hiện.

Nhấn chuông cửa.

Bà quản gia nói Candy chưa về.

Con nhóc chết tiệt!

Mình đã nói như vậy rồi mà cũng cho mình leo cây đc.

Rõ ràng là nó chơi mình.

Andre lái xe quanh chỗ nhà Candy, hi vọng sẽ thấy con bé đứng ở góc đường càu nhàu nó đến trễ.

Chẳng có ai hết.

Hôm nay có buổi diễn hiphop của cái nhóm nhảy j' đó rất nổi tiếng. Phillip đã bắt Andre phải rủ con bé đi xem = đc.

Tức mình, thằng nhóc quay về. Mai mà để tôi gặp cậu thì tôi sẽ cho cậu 1 trận.

Candy đập kính rầm rầm. Nó giật mạnh cái tay nắm cửa...

Vô ích.

Trời càng lúc càng lạnh.

Tối quá...

Lạnh nữa...

Có lẽ đã trễ lắm rồi...

Kiểu này chắc phải cho Andre leo cây...

Candy áp mặt vào kính cửa sổ...thành phố đã bắt đầu sáng đèn. Có nghĩa là trời đã tối lắm rồi.

Càng lúc càng lạnh...

Nó nghĩ chắc cái mũi của nó bị đông cứng lại rồi..

Tay chân bắt đầu ko còn cảm giác...

Con bé đang lịm dần...

Trong mê man, nó thấy có người phá cửa cứu nó ra...gọi tên nó thật to...

Người đó đang bồng nó trên tay...ôm chặt nó vào lòng...

Lúc tỉnh lại đã gần trưa.

Nhìn xung quanh, Candy biết mình đang ở trong bệnh viện. Tay chân nó mỏi rã rời ko nhấc lên nổi. Cổ họng khô rát.

Vừa lúc đó, Kevin bước vào, mỉm cười:

- Cô tỉnh rồi à? Cô làm tôi lo quá!

- Cậu cứu tôi hả?

- Chứ cô nghĩ là ai hả?

- À ko...tôi chỉ hỏi vậy thôi.

- Cô bị sốt lạnh...trễ chút nữa thôi là cô bị viêm phổi rồi đó! - Kevin để tay lên trán nó - Cô hạ sốt rồi, đêm qua cô nóng lắm, còn mê man nữa...cô cứ nắm tay tôi kéo lại ko cho tôi đi...hại tôi cả đêm qua đâu có dám ngủ.

Con bé ậm ừ vài tiếng...nó mơ thấy Andre mà...

- Làm sao cậu biết mà đến cứu tôi?

- Tôi đến nhà cô mà ko thấy. Hỏi mọi người ko ai biết, tôi đoán là cô còn ở trường. Cho nên tôi quay lại.

- À...trùng hợp nhỉ...cảm ơn cậu.

- Cô ngủ típ đi, tôi gọi điện thoại 1 chút.

Kevin ra ngoài. Candy chua chát: làm j' có chuyện Andre đến cứu mình...mình còn cho nó leo cây mà...hay thiệt...vậy mà tưởng là nó.

Hóa ra chỉ có mình Kevin tốt với mình.

- Sophia Antonio! Em làm cái quái j' vậy hả? - tiếng Kevin quát ầm lên trong điện thoại.

- Em chỉ muốn giúp anh thôi...lâu quá đấy...chắc nó đã là của anh rồi chứ hả?

- Nếu mà anh tới trễ chỉ 1 chút thôi thì cô ấy đã gặp nguy hiểm rồi! Em có biết hậu quả ko mà đòi giúp hả? Ai cho phép em nhốt cô ấy lại hả?

- Anh đừng giỡn...ko phải đêm qua 2 người đã...

- Cả đêm qua anh ở cạnh Candy trong bệnh viện. Em đừng có bày những trò quái đản như vậy nữa, chuyện tốt của anh ko cần em xen vào!

Candy bàng hoàng...

Chuông vừa reng hết h'...

Andre chạy vào lớp Candy:

- Con nhóc kia đâu rồi?

- Hôm nay Candy nghỉ học mà! - Maria nhìn nó thắc mắc...

- Nó bị j' hả?

Maria lắc đầu hỏi mọi người chung quanh. Ko ai biết.

Thế đấy! Dám cho mình leo cây rồi bữa nay bỏ chạy. Đc lắm! Tôi sẽ cho cậu biết mặt!

Andre lằm bằm...nó bay liền tới nhà Candy. Bà quản gia nói nó vẫn chưa về.

Bỗng nhiên nó thấy lo lắng. Con nhóc Candy ngoan lắm mà...làm j' có chuyện nó đi qua đêm...

Nó đi khắp nơi tìm vẫn ko thấy.

Đấu tranh tư tưởng 1 hồi, nó alô cho Kevin.

- Có Candy đó ko?

- Mày muốn j'?

- Tao tìm Candy, mới nói đó nghe ko rõ hả?

- Hình như mày đang nhờ vả tao đó hả, Andre kiêu hãnh?

- Tao hỏi lại lần thứ 3, Candy William đang ở đâu? Hoặc là Candy Akira Spencer đang ở đâu, nếu mày muốn nghe vậy.

- Đang ở cùng với tao. Mày đang phá đám chúng tao đấy, thôi đi.

Và Kevin cúp máy.

Andre tức ko nói nên lời.

Thằng mất dạy!

Ko ngờ thời gian có thể thay đổi con người ta đến vậy.

Ngày xưa...Kevin là 1 thằng hiền lành biết bao nhiu...thì bây h' nó ghê tởm bấy nhiu...

Andre gọi điện cho tất cả đàn em của mình đi tìm Candy và Kevin.

Riêng nó đi kiếm Sophia.

Lần đầu tiên thấy Andre bước vào lớp mình. Sophia mỉm cười ra đón 1 cách bình thản, giống như nó đã biết trước là Andre sẽ đến.

- Có chuyện j' vậy anh?

- Tôi kiếm anh cô.

- Làm sao em biết đc ảnh ở đâu! Ảnh học khác lớp em mà!

- Tôi biết là cô có thể chỉ cho tôi mà!

- Em ko...

Andre để tay lên vai Sophia:

- Chỉ cho anh đi, em sẽ chỉ mà, đúng ko?

Andre rất có í thức về thế mạnh của mình. Với vẻ ngoài của nó, nếu add thêm cái nụ cười quyến rũ nài chắc chắn nó sẽ giựt chức hot boy hiện tại của Kevin. (Lúc trước lí do nó ko đc hot boy là vì nó quá cold )

Mấy đứa con gái lớp Sophia rú lên...

Nó cũng ngây ngất...đã lâu lắm rồi...nó chưa đc thấy nụ cười này của Andre...

Khỏi nói cũng biếy chiêu đó dư làm Sophia té ngửa và dẫn Andre đi kiếm Kevin.

Nhưng...

- Em muốn anh đi chơi với em 1 ngày.

Ko còn cách nào khác, Andre đành phải chấp nhận.

- Đc rồi, anh hứa.

- Bon! Kevin đang ở bệnh viện Manchester.

Andre lập tức lôi Sophia ra xe.

Thằng nhóc lao thật nhanh đến nỗi Sophia ngồi cạnh cứ rên rỉ...Anh Andre...anh điên rồi...

Đến bệnh viện...

Andre chạy ngay đi kiếm Candy...chạy khắp các hành lang...nhìn quanh quất...

Và nó thấy Candy đang ngồi 1 mình trên giường bệnh.

Nó kêu lên:

- Candy!

Con bé nghe tiếng Andre...đứng dậy...khuôn mặt lộ rõ vẻ thảng thốt...ôm chặt lấy Andre.

Andre đứng như trời trồng.

Con nhóc bà chằn đó...

Nó đang ôm mình!

Và Candy cứ giữ như vậy thật lâu...

Andre nhẹ nhàng vỗ về...

Ít ai ngờ...bàn tay đang vỗ về Candy lại là bàn tay đã từng làm con bé khốn khổ.

- Andre...tôi muốn về nhà...

- Để tôi đưa cậu về.

Con bé đi lảo đảo...nó còn đang mệt...Andre nắm tay dìu đi...từng bước một...

Từ lúc tới bệnh viện đến h', Andre chỉ nói những lời an ủi...ko hỏi j' hết mặc dù nó rất muốn biết chuyện j' đã xảy ra.

Kevin đi mua sữa cho Candy uống.

Thấy Sophia đang đứng trước thang máy.

- Em làm j' ở đây vậy? Quan tâm đến Candy hả?

- Em...đang chờ Andre.

- Sao em lại đưa thằng đó tới đây hả? - Kevin nổi nóng.

- Dù sao thì chuyện tốt của anh cũng thành rồi. Sau vụ này kiểu j' con bé đó cũng mê anh như chết.

- Làm sao chắc chắn đc Candy sẽ thuộc về anh...

Cửa thang máy mở ra...

Bốp!

Andre đấm thẳng vào mặt Kevin.

Thằng nhóc công tử loạng choạng...rồi té xuống đất.

Ôm mặt, Kevin la lên:

- Mày làm cái j' vậy hả?

- Đây là lần đầu tiên tao đánh mày. Hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.

- Tao đã làm j' mày? Đừng tưởng có chút sức mạnh thì...

Thêm 1 đấm nữa.

- Kevin Antonio...đừng làm tao thất vọng thêm nữa.

- Chết tiệt! - Kevin rủa thầm - Mày đưa Candy đi đâu vậy hả?

- Đó là việc của tao! Mày hãy biến khỏi mắt tao ngay đi!

- Chính tôi đã cứu cô ra mà...Candy...vậy là sao??? - Kevin nhìn Candy, ánh mắt buồn bã...

- Tôi ko phải 1 con ngốc - con bé nhìn lại - tôi biết tất cả rồi, thật thất vọng về cậu. (ngu thấy bà mà dám nói ko ngu há há)

Candy kéo tay Andre...

- Tôi muốn về nhà...Bỏ đi...

Vừa dợm bước...Sophia chạy theo.

- Andre! Còn em thì sao?

- Tôi sẽ giữ lời.

Biệt thự William...

- Cuối cùng là đã có chuyện j'? Tôi ko hĩu j' hết... - Andre hỏi...rụt rè...

Con bé ko trả lời. Nó đang suy nghĩ j' đó. Nó cứ nhìn vào khoảng không...cho đến khi cảm thấy Andre đang lay mạnh tay nó...

- Cậu nói đi! Sao cứ luôn làm tôi lo lắng vậy hả?

- Cậu nói đúng...Kevin...cậu ta đã nói dối tôi...lừa tôi...

- Nó đã làm j' cậu? Nói đi, tôi sẽ giết nó! - Andre càng lay mạnh hơn nữa.

- Đau...

Andre bỏ tay nó ra.

- Tôi... ko cố ý...

- Mọi chuyện đều là giả dối...chuyện cậu ta tình cờ gặp tôi ở mọi nơi...rồi nói yêu tôi...nói dối hết...

- Vậy...cả đêm qua...

- Tôi nằm trong bệnh viện vì tôi bị sốt lạnh. Cậu ta đã chăm sóc tôi cả đêm. Nhưng chính cậu ta lại...

- À...tức là nó chưa đụng vào cậu - thằng nhóc thở ra cái phù.

- Xin lỗi...cho cậu leo cây.

Hôm qua lúc chờ Candy, Andre đã tức đến nỗi đòi cho nó 1 trận. Cả ngày nay lo nhìu chuyện quá nên nó quên mất tiêu nó vừa bị cho leo cây. Con nhóc Candy ngu ngốc...ai biểu nhắc lại làm chi...

- Cậu có biết tôi đã chờ cậu cực khổ như thế nào ko hả? Cậu có biết là tôi chưa bao h' phải chờ ai ko hả? Cậu muốn chết hả? Có chuyện j' thì phải gọi điện thoại cho tôi chứ! Cái điện thoại để ngó hả? Còn cái máy tính nữa...ngày nào cũng vác theo người mà đến khi gặp chuyện lại ko biết liên lạc với người khác thì máy tính làm cái giống j'?

- Sao cứ quát nạt tôi vậy hả? Cậu là má tôi à? - con bé cũng xì khói.

- Vậy sao cứ bắt tôi lo cho cậu hả? Cậu có biết vì cậu mà tôi đã phải...

- Phải j'? Phải gió hả?

- Tôi ko biết. Đền đây.

- Ặc! Đền cái j'?

- Hẹn lại đi. Tôi ko biết đâu.

- À...hẹn trong "hẹn hò" hả?

- Ờ.

- Hẹn hò giữa những người đang iu nhau á hả? - nó cười tinh quái.

- Thì...thì cứ cho là vậy đi! - đại ca Andre đã bắt đầu đỏ mặt.

- Ờ...cứ cho là vậy...nhưng mà...hôm qua cậu hẹn tôi đi đâu vậy?

- Đi coi hiphop.

- Ủa...ai ghét hiphop lắm mà?

- Ghét nhưng hôm qua ko ghét!

Ôi...Andre đỏ mặt nhìn dễ thương quá...con bé buột miệng:

- Andre...cậu...dễ thương quá...

Thằng nhóc gào lên:

- Đồ ngốc! Con trai mà nói dễ thương! - nó cốp đầu Candy 1 cái - tôi ko biết đâu, mai mốt phải hẹn hò với tôi đền lại.

- Có cậu mới ngu đó! Dễ thương thì khen chứ!

- Tôi ko cần!

- Có cần cũng ko đc! Bây h' hết dễ thương rồi! Đồ đầu bư! Đi về đi! - nó cầm cái gối ném vào đầu Andre.

- Ko thèm! Thấy ghét!

- Đồ đầu bư đựng đầy đá!!!!!!!!!!!!

Andre đi xuống nhà...nó đỏ mặt...tủm tỉm cười...con nhỏ đó...lại đi nói mình dễ thương.

Candy nghỉ ở nhà thêm 1 ngày nữa cho khỏe lại.

Hôm sau nó đến trường cùng với Andre.

2 đứa cứ vừa đi vừa cãi nhau.

Lúc đó...Sophia xuất hiện, đòi nói chuyện riêng với Candy.

Vì quá biết bản tính Sophia nên Andre cố ngăn ko cho Candy tiếp xúc với con bé đó càng ít càng tốt.

Nhưng, mọi người biết đấy, Candy là 1 con bé cứng đầu...dễ j' nó chịu nghe lời.

- Tôi thắc mắc thấy cô vẫn thản nhiên như ko sau khi đã hại tôi gần chết. - Candy lạnh lùng nhìn vào mắt Sophia.

- Tôi chẳng thấy chuyện j' để áy náy cả. Chuyện cái tay của chị là tự chị hại mình...còn chuyện tôi khóa cửa phòng là vì chị ko để ý...vì chị xui xẻo và vì chị tiểu thư...chừng đó chẳng có j' để làm chết ai hết. - Sophia dửng dưng.

- Fine...vậy thì mục đích của cuộc nói chuyện này là...?

- Tôi chỉ muốn nói với chị là tất cả những chuyện xảy ra với chị đều là kế hoạch của tôi. Anh tôi ko dính dáng j' hết.

Candy nhún vai.

- Thì...?

- Thì chị đừng đối xử với anh tôi như vậy. Chị nghĩ chị là ai? 1 con bé nghèo hèn chẳng có j' ngoài chiếc máy tính mà lại làm mình làm mẩy với anh tôi và Andre - 2 đại công tử hả?

- À...lại là chuyện tránh xa Andre...tôi chẳng tranh giành j' của cô hết. Cái j' của mình thì tự nhiên sẽ thuộc về mình. Còn nếu ko phải thì có thủ đoạn j' kết quả cũng thế mà thôi.

- Chị ám chỉ j' hả?

- Tôi chỉ nói thế thôi. Hĩu đc bao nhiu thì hĩu. Tôi đang bận.

Nói rồi con bé bỏ đi, ko quên tặng Sophia 1 câu làm bonus:

- À quên, về hỏi lại anh cô tôi là con bé nghèo hèn nào.

Andre đang đứng đó, chờ Candy.

- Làm j' mà lâu lắc vậy hả? Nó có làm j' cậu ko? - thằng nhóc sốt sắng.

- Làm j' đâu! Nói chuyện chơi.

- Là chuyện j'?

- Nó nói tôi là con bé nghèo hèn tránh xa cậu ra. Há há há!

- Sặc! Con bé này vẫn vậy, lúc nào cũng cho mình là nhất. Cậu đừng chấp làm j'.

- Những chuyện thế này nhằm nhò j'...chấp thì chấp chuyện khác kìa...

- Hả?

- À...ko có j' hết. Ê Andre, bữa trước cậu nói đi hẹn hò với tôi mà!

- Cậu muốn đi đâu?

- Chả biết nữa...đâu cũng đc.

Andre cười tinh quái:

- Vậy tôi quyết định nha?

- Chỗ nào chán thì đi 1 mình đi! )

- Tới nhà tôi đi!

- Ọe...làm j'?

- Nhà tôi ở bên Pháp kìa...đi chơi thôi. Tôi muốn cậu gặp cái này.

- Thôi cũng đc...

Vậy là 1 cuộc hẹn mang tính chất lịch sử đã đc quyết định. Đây là sự kiện đánh dấu bước ngoặc lớn và có ý nghĩa quan trọng. )

Tính ra đây là lần thứ 2 Candy và Andre cùng đi máy bay ra nước ngoài. Nói như vậy cho thêm phần hoành tráng chứ thực ra bay từ Manchester sang Paris mất chưa quá 3h. Và 2 đứa đi = trực thăng riêng của nhà Harven vì công tử ko thích đi chung với người lạ. (thiệt là quý tộc...ực!)

Và cũng vì là trực thăng riêng cho nên 2 đứa càng cãi nhau dữ dội hơn. Chẳng có ai nghe thấy ngoài ông phi công đang bịt tai lại cho nên hoàn toàn là không gian riêng của 2 người...dùng để cãi lộn.

- Tôi ko biết. Tôi phải đi thăm ông tôi trước. - Candy la lớn.

- Ko. Cậu phải đi với tôi đã.

- Tôi phải đi thăm ông. Rồi muốn xem cái j' j' của cậu thì xem sau. - con bé cứng đầu.

- Cậu phải đi với tôi xem cái này đã rồi có muốn đi lên trời tôi cũng đưa cậu đi.

- Ko mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Cậu đang ngồi ở đâu vậy?

- Trên ghế. Hỏi ngu.

- Ai chẳng biết là ghế. Nhưng mà cái ghế này đang ở đâu?

- Đại công tử à...cái ghế ở trên trực thăng.

- Vậy hả thưa tiểu thư...chứ cái ghế ở trên cái trực thăng là của ai?

- À...là của cái thằng đầu bư nào đó ai mà biết đc!

- Cậu có tin là tôi ném cậu xuống dưới kia ko hả?

- Năn nỉ đó...ném đi...năn nỉ mà...ném đi...đi...đi...ném thử coi với...

Candy cứ chơi chiêu bài năn nỉ đó làm Andre tức xì khói.

- Cậu mà năn nỉ 1 lần nữa thì đừng trách tôi thú tính bộc phát. Ở đây chỉ có 2 đứa mình thôi...em à...

- Ế! Stop!

Con bé lùi lại thủ thế. Từ lúc đó cho đến khi hạ cánh nó cứ co ro người lại miệng lằm bằm : xích ra cách xa 10m, nếu ko chết với ta! (cái trực thăng chừng nào mà nó đòi 10m )

Andre thì cười ngặt nghẽo.

Cuối cùng những giây phút gian khổ của Candy cũng kết thúc khi nó đầu hàng và đồng í đến xem cái j' j' đó của Andre trước.

Chiếc trực thăng đáp xuống khu vườn rộng thênh thang nhà Hầu tước.

Một tòa lâu đài rất Pháp với mái ngói đỏ và những chiếc cột đá tròn đc trang trí theo phong cách Gothic.

Andre dắt Candy bước đi trên con đường cỏ hai bên là những bụi hồng nở rộ. Mẹ Andre rất thích hoa hồng, vì vậy những lối đi quanh nhà và trong vườn đều đc trồng loài hoa đó.

Trong phòng khách của nhà Andre...

Có ba mẹ Andre...Bá tước Spencer, và...ông bà William.

Mọi người đều cười tươi chào đón 2 đứa.

Candy thầm thì :

- Đây là cái cậu muốn cho tôi xem hả?

- Sao? Thích ko?

- Thích...thích cái đầu cậu á! Sao tập trung hết người lớn lại đây vậy hả? Làm như là...

Tiếng ông Harven vang lên làm Candy giật mình ngưng lại đột ngột:

- 2 đứa ngồi xuống đây.

- Candy dễ thương quá há...hèn j' thằng Andre thích cháu đến vậy... - bà Harven xuýt xoa. Người phụ nữ yêu hoa hồng và mang vẻ ngoài yếu đuối này...là chủ tịch tập đoàn Maria...

- Có vậy mới xứng với con của chị. - bà William tiếp lời.

- Thôi đc rồi...đừng tung hô nhau nữa... - ngài bá tước Spencer lên tiếng - Hầu tước, ông hãy vào vấn đề chính đi.

Candy ngồi khép nép bên cạnh Andre.

Dưới cái bàn...tay nó đang run run nắm chặt lấy tay Andre.

Thằng nhóc vỗ vỗ vào tay...trấn an con bé.

- E hèm...Hôm nay...tôi mạo muội mời ngài Bá tước và anh chị William đến đây...cùng với sự có mặt của 2 cháu Andre và Candy...để thông báo 1 chuyện quan trọng. Bởi vì ở đây ngài Bá tước là lớn tuổi nhất nên tôi xin nhường cho ngài thông báo tin vui ạ.

- Cảm ơn Hầu tước. Tôi xin thay mặt mọi người thông báo, đặc biệt là tới Andre và Candy...từ lúc nhà Harven đến cầu hôn và sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, chúng ta quyết định 2 đứa sẽ tổ chức đính hôn vào tuần tới, tại lâu đài này.

Candy trợn mắt...bỏ tay Andre ra.

- Tại sao con lại ko đc biết chuyện này?

- Ta tưởng 2 con đang yêu nhau? - Ông William ngạc nhiên.

- Con... - Candy ấp úng.

- Thưa ngài William...đúng là 2 tụi con đang...cô ấy có lẽ là quá bất ngờ đấy ạ. - Andre nắm tay Candy ko chịu buông mặc cho con bé đang vùng vẫy.

- Thật là dễ thương! Có 1 cô con dâu như thế này, gia tộc Harven chúng tôi rất lấy làm hãnh diện.

- Và chúng tôi cũng rất vui vì con gái kiếm đc người chồng tài giỏi và xứng đáng...đặc biệt là sự hợp tác giữa 3 tập đoàn chúng ta...cùng nhau lũng đoạn thị trường tài chính Châu Âu.

-

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn trong vui vẻ hào hứng...với những lời tung hô tán tụng nhau ko ngớt của 2 gia đình.

Andre kéo tay Candy đứng dậy ra ngoài.

- Vậy là sao hả? - Khi đã đủ xa tầm nghe ngóng của những người lớn, Candy bỏ tay Andre ra, gào lên.

- Chúng ta sẽ đính hôn...và cưới nhau. Tôi tưởng mọi người đã nói rõ ràng rồi?

- Tại sao lại đính hôn hả? Tại sao lại là đang yêu nhau hả? Tại sao tôi lại bị biến thành 1 con ngốc ko biết j' hết rồi bị các người vui vẻ lừa qua đây hả?

- Bình tĩnh đi...tôi ko nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy...

- Đúng là 1 trò hề... - mắt con bé ngân ngấn nước... - tất cả đã đc sắp xếp...

- Candy...

- Tôi ko muốn cùng với cậu trở thành 2 con cờ trong tay những ông chủ bà chủ! Tôi ko muốn đám cưới của tôi diễn ra sặc mùi tiền bạc quyền lực như vậy!

- Candy...

- Tôi muốn có ai yêu tôi mà ko phải vì gia đình tôi...

Andre kéo Candy vào lòng...ôm chặt:

- Nhưng...tôi...yêu cậu! Cho dù đính hôn hay đám cưới vì lí do j' đi nữa thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần là cậu...

- Cậu... - con bé ấp úng... - cậu đang...

Andre quỳ xuống...hôn tay Candy...

- Phải, tôi đang cầu hôn cậu...

Con bé đỏ mặt.

- Tôi, Andre François de Harven, xin trịnh trọng cầu hôn cô Candy Akira Spencer, hay Candy William, với tất cả trái tim và tấm lòng. Tôi yêu cậu, Candy à...

- Tôi...

- Tôi biết mà...cậu cũng vậy...

- Andre...

- Tôi yêu cậu...

Andre nhìn thẳng vào mắt Candy...

- Trả lời tôi đi, tiểu thư Candy...

Candy cảm thấy toàn thân nóng bừng...ánh mắt Andre như đang mong chờ 1 cái gật đầu của nó...

Và nó gật đầu.

Trong khu vườn, những bụi hồng dại vẫn đang nở rộ...chim hót líu lo trên những cành liễu...mặt trời chiếu xuống 1 thứ ánh sáng dịu dàng...

2 đứa ôm nhau thật chặt...

Andre cứ lặp đi lặp lại : Candy...tôi yêu cậu...

Lần đầu tiên...tiểu thư Candy khóc trước mặt người khác.

Buổi sáng...

Cái tiết mục tỏ tình làm chảy nước mắt của Candy và nước miếng của tác giả ) các ông lớn bà lớn của 2 nhà đã rình xem hết.

Chẹp. Và Candy đc lệnh ở lại lâu đài Harven cho quen nhà quen cửa. Ko biết lúc đó nó nghĩ thế nào mà lại đồng í.

9h...

Bà Harven giục quản gia đi kêu Candy dậy để chuẩn bị đi mua nhẫn...và đang giáo huấn Andre.

- Con phải đối xửa tốt với con bé, đừng có chọc cho nó khóc.

- Nó mà khóc đc thì con cũng mừng... - Andre thầm thì.

- Sao hả?

- Non, maman. Bà Pee (tên bà quản gia) kêu ko đc đâu, để con đi kêu.

- Ế! Sao lại vô phòng con gái hả? - bà Harven trợn mắt.

- Ko sao đâu maman...dù j' thì tụi con cũng chuẩn bị tinh thần ở chung mà!

- Thôi cũng đc...nhưng đừng có mà...

Andre bỏ đi ko chờ mẹ nói hết câu.

Thằng nhóc rón rén mở cửa...

Candy đang ngủ...có vẻ như rất say...

Giống như...công chúa ngủ...trên giường )

Đôi mắt nhắm lại thật hiền...hình như Candy đang mơ...Andre thấy nó đang mỉm cười...

Thằng nhóc hôn nhẹ lên trán Candy...và đi ra...

Nhưng hình như nó sực nhớ mục đích của cuộc viếng thăm phòng ngủ này...nó lại đẩy cửa bước vào.

- Nè...Candy...dậy.

Con bé trở mình.

- Dậy Candy! - Thằng nhóc lay lay con bé.

Candy lắc đầu ứ ứ mấy cái...rồi quay mặt vô trong...ngủ típ.

- Dậy đi coi! - Andre đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Con bé mắt nhắm mắt mở ném cái gối ra cửa. Rồi lấy cái gối khác úp lên mặt.

- Cái con nhỏ này! Cậu mà ko dậy thì tôi leo lên ngủ chung nè!

Đúng là chơi với Candy phải biết hù dọa. Mới nghe câu đó con bé ngồi bật dậy:

- Dậy rồi!

Andre phì cười...

Mới ngủ dậy...tóc tai rối bù xù...mắt thì nửa nhắm nửa mở...

Đó là Candy buồn cười và dễ thương nhất mà nó đc thấy...và nhất định...hình ảnh này chỉ có 1 mình nó đc xem mà thôi...

Con bé bước xuống...vẫn còn nhắm mắt...

- Buồn ngủ quá hà...để ngủ thêm xíu nữa đi...

- Nhưng mà maman...

Nói chưa dứt lời...Candy dụi dụi đầu vào ngực Andre...ôm thằng nhóc ngủ ngon lành.

Và Andre cũng ko ngu tới nỗi bắt con bé dậy nữa...dễ j' nó chịu làm nũng với mình kiểu nài...thằng nhóc cười thầm trong bụng.

Kết quả là Andre đứng im làm cái gối ôm cho tiểu thư ngủ, để khi con bé dậy thì Andre bị đạp ra với lí do lợi dụng người đang bùn ngủ.

Buổi chiều Andre đưa Candy đi lựa nhẫn.

Thủ đô Paris hoa lệ đúng là thiên đường mua sắm đối với những người giàu.

Nhưng đối với 1 người khó tính và ghét shopping như Candy thì đây đúng là địa ngục trần gian.

Andre cứ dắt nó đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác...toàn là đá quý cao cấp...và bắt Candy thử hết từng cái 1.

Có vẻ như biết đây là nhiệm vụ của mình và ko thể ko làm, con bé miễn cưỡng thử ...nhưng thường thì sức người có hạn và sức chịu đựng cũng có hạn nốt. Nó nhăn mặt khi Andre bắt thử đến cái thứ 100.

- Thử hoài! Toàn đồ xấu ko hà!

- Cậu ko chọn thì tôi phải chọn chứ!

- Nhưng mà toàn đồ xấu thì chọn cái giống j'?

- Rốt cuộc là cậu có muốn mua ko vậy?

- Ko. Đồ xấu thì thà ko có còn hơn.

- Đc, vậy khỏi!

Andre hằm hằm đi ra.

Candy cũng đùng đùng tức giận. Khi ko lại nổi sùng lên với nó. Nó đã cố nhịn rồi mà còn làm tới.

Andre chết tiệt.

Trên đường về chẳng ai nói với ai câu nào.

Đúng là 1 cặp đôi cố chấp.

Tối nay Candy 1 mình ăn tối với ba mẹ Andre. Thằng quỷ đó chắc còn giận mình chuyện hồi chiều...nghĩ lại...cũng tội nghiệp nó...dắt mình đi cả buổi mà ko lựa đc cái nào...chắc nó nghĩ mình ko muốn đính hôn...

Candy cứ suy nghĩ hoài suốt bữa ăn tối...ông bà Harven có hỏi j' thì nó cũng chỉ ậm ừ...

- Ko có Andre nên cháu thấy căng thẳng hả? - bà Harven nhẹ nhàng.

- Đừng câu nệ làm j'...dù sao chúng ta cũng sắp thành người 1 nhà... - ông Harven nháy mắt.

- Dạ ko...cháu hơi mệt...

- À...hồi chiều 2 đứa lại cãi nhau hả?

- Ko... ko có...

- Ta có thể đoán đc. - bà Harven mỉm cười.

- Tại vì...cháu ko thích cái nhẫn nào hết...mà Andre nghĩ cháu...

- Ko có chuyện đó đâu. Con trai ta ko phải là 1 thằng ngố như vậy. - ông Harven xắt 1 miếng thịt cừu bỏ vô đĩa của Candy - nếu mà lỡ có như vậy thì ta sẽ sút nó xuống hồ nước và hỏi nó là mày có phải con trai nhà Harven ko mà sao mày ngu quá.

- Andre ko biết bơi, thưa ngài... - Candy cười.

- Cho nên ta mới làm vậy!

Cuộc nói chuyện trở nên sôi nổi hơn vì ông Harven rất khéo gợi chuyện. Bà Harven thì vui vẻ kể lại những điều hay ho về Andre mà bà cho là sẽ rất có ích cho Candy trong việc trừng trị thằng bé.

2 người mang lại cho Candy cảm giác thân thiện giống như lúc ở bên ba mẹ nó.

12h đêm.

Chờ hoài ko thấy Andre về...

Bà Harven biểu Candy đi ngủ vì thức khuya sẽ làm hại da.

Đang mơ ngon...đột nhiên Candy thấy có ai đập đập vai mình...

Là Andre.

Thằng nhóc im lặng kéo Candy ra ngoài...

Trên sân thượng...

Gió đang lùa qua từng đợt...từng đợt lạnh đến rùng mình.

1 bàn tiệc đang lung linh nến...

Andre quỳ xuống... (quỳ hoài)

Nắm lấy tay Candy...

- Cậu đừng nói j' hết...

Con bé tròn mắt.

- Từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã rất có ấn tượng về cậu...bởi vì từ trước tới h' chưa có đứa con gái nào dám đánh tôi mà cậu lại vừa đạp vừa chửi...

- Người đặc biệt mà! - Candy cười.

- ...sau đó khi bị tôi đánh...cậu rõ ràng là rất đau nhưng lại ko khóc...lúc tôi hôn cậu...mặc dù là ở má thôi...nhưng tôi cảm thấy rất là kì lạ...rồi...dần dần...tôi nhận ra mình luôn để ý đến cậu...cậu đi đâu hay làm j' tôi cũng muốn biết...lúc cậu bị đau tôi thấy rất tệ...tôi ghét thằng Kevin vì nó dám quàng tay ôm cậu...

- Hm...

- Tất cả những điều đó...tôi chưa trải qua bao h'...từ khi gặp cậu tôi mới nhận ra là mình có thể có nhìu cảm xúc đến vậy...Candy à...tôi yêu cậu...tôi yêu cách cậu chửi tôi...tôi muốn là người duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của cậu lúc ngủ dậy...tôi muốn mỗi buổi sáng đưa cậu đi dạo...

- Andre...

- Cậu đồng ý lấy tôi chứ? Candy?

- D'accord.

Candy mỉm cười...

- Đây là chiếc nhẫn tôi vừa mới đặt làm...có chữ C - A khắc chìm ở bên trong nữa...tôi nghĩ cậu thích...

Andre từ từ ****g chiếc nhẫn vào bàn tay Candy...

- Đẹp lắm! Viên đá tên j' vậy?

- Tôi đang định đặt là Diamond's Tear. Vì nước mắt của cậu...đối với tôi mà nói, quý như kim cương vậy.

Con bé nhón chân đặt lên má Andre nụ hôn nhẹ như gió.

12h đêm.

Trên sân thượng...

2 người yêu nhau đang khiêu vũ.

Dưới Những ngày hạnh phúc vui vẻ ko vướng bận chuyện j' đã trôi qua.

Candy và Andre chuẩn bị quay lại Anh.

Lúc này, Maria đang gặp nhìu khó khăn. Sophia vì quá rảnh rỗi ko có Andre nên cứ học xong là đi kiếm Maria gây chuyện, lí do rất đơn giản : Maria là bạn của đứa đã cướp người iu Sophia. (ọe)

Ngày đầu tiên quay lại trường học, Candy - khi xuống xe - đã mạnh dạn khoác tay Andre đi. Thằng nhóc kiêu ngạo ngước mặt lên trời...

Buổi trưa...nó thông báo với bọn đàn em về lễ đính hôn của nó với Candy...

Ai cũng vỗ tay rầm rầm...

- Bà chằn về làm chị dâu tụi này...đừng lên mặt đó.

- Hoặc là đừng có léng phéng với Phillip chia rẽ tình cảm anh em!

- Vớ vẩn! - con bé chỉ hùa theo...

Mấy hôm nay nó rất vui vẻ...thường thì khi người ta vui người ta dễ tha thứ cho người khác.

Tình yêu làm con người trở nên tốt đẹp hơn...

Nhưng nhìu người thì khác...

Những ngày gần đây, Kevin - với vẻ buồn đúng mốt 1 kẻ thất tình - càng có thêm nhìu fans hơn nữa.

Còn Sophia...ăn híp Maria hoài cũng chán...thấy Andre thay đổi đột ngột như vậy...con bé khó chịu ko tả nổi...

Andre trong mắt nó ko phải thằng có thể cười suốt ngày và để 1 đứa con gái leo lên đầu lên cổ như vậy...

Nhưng 2 người sắp đính hôn...đính hôn rồi đám cưới...ko lẽ mấy năm trời mê mệt Andre lại để cho 1 con bé cướp không hay sao...

Sophia chợt nhớ ra...Andre còn nợ nó 1 cuộc hẹn...

Cái cặp đôi hạnh phúc kia...bây h' cứ dính nhau như hình với bóng...

Andre cứ lâu lâu lại đòi hun Candy...

Candy lâu lâu lại bộp Andre mấy phát...

Và cãi nhau liên tục.

Hôm nay cũng ko ngoại lệ...

Chỉ vì 1 chuyện cực kì cỏn con là Andre ko thích Candy mặc màu đen...màu đen tăm tối.

- Con gái thì lựa mấy cái màu sáng sáng dễ thương mà mặc...ai đời cứ ưa màu j' đen thui...

- Kệ tôi! Mặc màu đen nhìn máu me hơn...mấy cái màu khác chừng nào sắm vai tiểu thư mới cần phải mặc.

- Nhưng tôi thích ngắm cậu mặc màu sáng!

- Thích thì tự mặc rồi tự ngắm đi!

- Ko biết! Cậu phải mặc màu sáng mà!!! Mấy cái váy hồng hồng trắng trắng đó!

- Tôi đã là vợ cậu đâu mà đòi quản cách ăn mặc của tôi hả? Chê xấu thì đừng có nhìn!

- Có ai chê xấu đâu! Tôi chỉ góp ý thôi chứ bộ...

- Lè!!!

Đúng là 2 đứa con nít dở hơi...

Mãi mê cãi nhau...ko ai nhận ra rằng còn 1 người...đang cực kì ganh ghét...và đang âm thầm lặng lẽ theo sau họ...

Đưa Candy về nhà xong, Andre nhận đc điện thoại.

Bên kia đầu dây, tiếng Sophia vang lên nghe thật buồn:

- Anh Andre...em biết hết rồi.

- Biết chuyện j'? - thằng nhóc ngạc nhiên.

- Chuyện anh với Candy William.

- À...chuyện đó ko có j' bí mật cần phải giấu giếm hết.

- Em cũng hĩu...anh ko yêu em...

- Sophia à...tôi chỉ coi cô như 1 cô em gái thôi...

- Nhưng làm sao em cản đc trái tim mình yêu anh...

- Tôi...rất tiếc...

- Anh à...anh còn nhớ chứ...anh hứa sẽ dành cho em 1 ngày...

- Có. Cô muốn j'?

- Em muốn đc bên anh...ko cần 1 ngày đâu...chỉ tối nay thôi...

- Cái đó...

- Em sẽ ko để anh có lỗi j' với chị Candy hết...

- Nhưng mà...

- Sau hôm nay...em sẽ ko làm j' ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của 2 người nữa...

- Cô muốn đi đâu?

- Em sẽ đến nhà anh.

Sophia cúp máy ko cho Andre cơ hội từ chối.

Nó đi tìm Maria.

9h.

Sophia xuất hiện ở cửa nhà Andre.

- Sao cô tới trễ quá vậy? - thằng nhóc ko vui.

- Em xin lỗi...em còn mải suy nghĩ nên ko biết là đã trễ...

- Vậy...

Andre mới tính mở miệng đuổi Sophia về...thì con bé đòi vô:

- Anh ko định mời em vô hả?

- Nhưng tôi đang tính đi tắm.

- Thì cho em vô ngồi chờ anh đi tắm...ở ngoài này lạnh quá à...

Andre miễn cưỡng đẩy cửa rộng hơn cho Sophia vô.

Thằng nhóc lịch sự rót nước mời khách.

- Cô ngồi chờ chút, tôi đi tắm đã. Mới đi đánh tennis về nên hơi nóng.

- Anh cứ đi đi...em muốn xem nhà anh.

- Ờ...đừng đụng vào đồ đạc của tôi là đc.

Andre biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Sophia đi quanh nhà...

Tuy Andre ở 1 mình nhưng nhà vẫn cực kì ngăn nắp và sạch sẽ (có osin tới quét dọn mà ko sạch mới lạ).

Sophia đang mở cánh cửa phòng ngủ của Andre...

Chuông cửa vang lên...

Sophia ra mở cửa...trên người ko mặc j' ngoài 1 chiếc khăn tắm khoác hờ...

Người nhấn chuông là Candy.

Tiếng Andre vọng ra từ phòng tắm:

- Sophia mở cửa cho anh...anh gần tắm xong rồi!

Candy sững người.

Sophia làm ra vẻ hốt hoảng:

- Chị tới đây làm j'? Có biết trễ lắm rồi ko hả?

Candy lắp bắp ko nói nên lời...

Con nhóc đến để mượn giùm Maria tập tài liệu của Andre...

Và những j' nó thấy đc...ngoài sức tưởng tượng của nó...

Andre đang tắm...

Sophia ko mặc quần áo...

Trong nhà ko còn ai hết...

10h đêm...

Con nhóc lao đi...

Ngoài trời mưa tuôn xối xả... ánh trăng.

Candy cứ đi mãi...

Khuôn mặt đầm đìa...là nước mưa...hay nước mắt...?

Từng hạt mưa quất vào mặt nó...quất cả vào trong tim...

Lần đầu tiên yêu...mối tình đầu tiên...

Nó đã từng rất hạnh phúc...

Và hạnh phúc đó...bây h' trở thành thế này đây...

Nào là ko muốn mình bị tổn thương...nào là muốn mình đc vui vẻ...

Giả dối hết...

Candy gọi cho Kevin.

- Kevin, cậu yêu tôi hả?

- Sao?...A...tất nhiên rồi...

- Cậu tới đây liền đi...rồi tôi sẽ theo cậu.

- Candy? Cô sao vậy? Chờ tôi 1 chút, tôi tới liền...

Andre từ phòng tắm bước ra.

Sophia đã mặc lại quần áo từ lúc nào...bây h' nó đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.

- Ai mới tới vậy? - Andre vừa lau khô tóc vừa hỏi.

- Là anh Kevin. Ảnh tới kêu em về.

- Vậy hả? Vậy cô về đi.

- Dạ...anh ngủ ngon nha.

Andre đóng cửa lại...thằng nhóc mừng thầm vì cái cục nợ Sophia ko đợi đuổi đã tự động mò về...nó ko hề biết cái j' đang diễn ra...

Sáng hôm sau...

Andre vui vẻ đi đón Candy...thằng nhóc định đưa Candy tới 1 nhà hàng mới mở để ăn sáng.

Và những j' hiện ra trước mắt nó...

Cái cảnh trước đây nó rất ghét...

Candy đang để cho Kevin nắm tay dắt lên xe...

Chiếc xe đi qua ngay trước mũi nó...

Candy còn để im cho Kevin quay qua thắt dây an toàn cho nó nữa...

Andre lao nhanh xe tới.

Thằng nhóc mở cửa xe, lôi Candy xuống, đấm vào mặt Kevin:

- Tao nhớ là đã thông báo đây là vợ chưa cưới của tao rồi mà Kevin? Mày đừng có đụng vô cô ấy!

Kevin ôm mặt...1 công tử như Kevin thì làm j' đc Andre cơ chứ.

Candy hất tay Andre ra.

Con bé lạnh lùng đến đỡ Kevin, rồi quay sang Andre:

- Cậu bỏ cái kiểu hở ra là đánh người khác đi!

- Candy....cậu... - Andre ngạc nhiên...tức giận...

- Tôi nghĩ lại rồi. Ko có chuyện đính hôn kết hôn j' nữa.

- Tại sao cậu...?

- Chẳng tại sao hết. Tôi ko yêu cậu, thế thôi. - con bé nhún vai, ánh mắt vô cảm...

- Có chuyện j' vậy??? Cậu đang giỡn tôi phải ko? Đừng giỡn nữa mà...kì cục quá đi! - Andre cười gượng.

- Tôi ko rảnh giỡn vô duyên như vậy. Để tôi lặp lại nha: Tôi ko yêu cậu và sẽ ko đính hôn với cậu. Bye!

Candy lên xe.

Kevin cũng bước vào.

Chiếc xe đi thẳng...

Andre đứng 1 mình...hụt hẫng...

- Cậu ko sao chứ? - Candy hỏi.

- Ko sao...bị như thế này cũng quen rồi... - Kevin vừa xoa mặt vừa cười.

Candy chợt thấy Kevin rất hiền...

Kevin chưa bao h' làm nó đau...lúc nào cũng ân cần bên cạnh nó...

Và cho dù lần trước có là lừa nó...thì cũng tại Sophia...

Có lẽ đây mới là người thích hợp với mình.

- Candy! Candy! - Kevin lay lay nó.

- Hả? Tới rồi hả?

- Chưa...nhưng cô sao vậy? Có chuyện j' hả? Kể tôi nghe đi!

- Chẳng có j' hết... tôi chán Andre rồi...nếu cậu yêu tôi thì tôi sẽ cho cậu cơ hội...nếu ko...ngày kia tôi sẽ đi Pháp - con bé cố nặn ra 1 nụ cười.

- Tôi nói rồi mà...tôi yêu cô...cho dù cô có vì bỏ Andre mới đến với tôi...thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần cô chịu ở bên tôi...là đủ.

Có lẽ như vậy lại hay hơn.

Đối với nó...bây h' chẳng còn j' hết...có là ai thì cũng vậy thôi...

Sẽ ko bao h' mở trái tim mình ra với bất kì ai nữa.

1 tháng sau...

Quiberon...1 ngày mùa hè...

Lâu đài Hầu tước...

Bầu trời trong xanh...lác đác những đám mây bay bay...tạo thành những hình thù quái dị trên nền trời.

Trên xích đu...1 con bé đang mải ngắm nhìn...

Trong đôi mắt như ẩn chứa 1 nỗi buồn ko nói ra.

Candy William - tên tiếng Pháp là Candy Akira Spencer.

18 tuổi.

Bá tước tiểu thư nhà Spencer.

Và mới thất tình đc hơn 1 tháng.

- Ê Candy! Đi cưỡi ngựa với anh ko?

Tiếng Vincent - anh trai nó vang lên kéo con bé ra khỏi những đám mây lằng nhằng.

- Anh đi 1 mình đi. Em đang bận.

- Thôi mà...đi cho đỡ buồn...anh ko thích em gái anh vác cái khuôn mặt thế này ngồi trong khu vườn đẹp đẽ của anh đâu.

Con bé nhăn mặt:

- Em ko có hứng mà!

- Từ lúc tới đây em cứ như vậy hoài...ko chơi đàn thì cũng ngồi ngắm nghía...

- Anh cứ kệ em đi...

- Uổng công anh mấy ngày nay năn nỉ ba mẹ hủy hôn ước cho em...

- Đc rồi hả anh?

- Ờ...đc rồi...nhưng nhà bên kia có vẻ buồn. Chắc 2 ông bà đó quý em thiệt.

- Em cũng quý họ...

- Bây h'...đã đc chưa???

- Sao anh?

- Anh sắp đc nghe em kể chưa??? Chuyện j' đã xảy ra??? Sao em lại sút thằng Andre rồi qua lại với thằng bé nhà Antonio vậy?

- Em ko thích mà...anh cũng đừng nhắc tới nữa...dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp em...

- Candy...

- Em mệt rồi. Em muốn đi ngủ.

Con bé bỏ vô trong.

Nó ghét chính mình vì 1 chuyện ko đâu mà lại thành thế này...

Nhưng nó ko làm sao vui lên đc...

1 tháng...đã 1 tháng rồi kể từ ngày Andre quay về...

Chạy theo Candy sang Pháp để rồi bị đối xử như vậy...

Vứt nhẫn đính hôn...

Nhìn thẳng vào mắt nó mà nói rằng ko yêu nó...

Đứa con gái nó yêu bằng cả tấm lòng...yêu hơn cả chính bản thân nó...

Từ lúc Candy đi...cả học viện KAB ko ai dám nhắc đến tên Candy William nữa. Đã có 2 thằng con trai suýt chút nữa bị ném từ tầng 5 xuống đất chỉ vì khen Candy xinh đẹp, học giỏi...ngay trước mặt Andre.

Ông Harven gọi điện thoại hỏi Andre về chuyện lễ đính hôn bị nhà William hủy bỏ. Ông mắng Andre tại sao lại ngu ngốc đến nỗi bị người ta đá lại ko biết lí do. Chẳng có ai trong nhà Harven tin chuyện Andre kể...những cái Candy nói...

- Mày ngu quá! Nhìn mặt con bé đó sao nó lại có thể đi làm chuyện như vậy hả?

- Con kể hết rồi.

- Đúng là mày chỉ giỏi đánh nhau với gây chuyện thôi.

- Chứ cha biểu con làm sao bây h'?

- Ta ko xen vào. Muốn làm j' là quyền của mày. Ngu thì chết chứ bệnh tật j'.

Lẽ thường...mỗi khi người ta gặp chuyện j' ko vui...người ta sẽ cố tìm 1 cái j' để có thể quên đi chuyện đó...

Sophia chính là "cái j' đó" đó.

Con bé cứ bám theo Andre...

Những lúc này...có 1 người bên cạnh mình mà ko chửi mình ngu...đối với Andre thật là đáng quý...

Chỉ có Sophia, cứ đi theo nó...rồi nói yêu nó...rồi chửi mắng Candy....

Andre vẫn còn khó chịu khi nghe những lời đó...nhưng ít nhất...Sophia còn yêu nó thật lòng...

Và ko biết từ lúc nào...Andre đã thôi ko xua đuổi Sophia nữa...

1 bữa ăn tối lãng mạn...

Nhà hàng nhìn ra biển...

Chỉ có 2 người khách...

Kevin Antonio đang cầu hôn Candy...lần thứ 3. (1 lần là hồi nó mới qua Anh, lần thứ 2 là cách đây 3 tuần)

- Tôi yêu em...em có đồng ý làm vợ của tôi ko, Candy xinh đẹp?

Con bé im lặng.

- Tôi biết...em vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi...em vẫn còn nhớ đến Andre mỗi buổi tối...nhưng em hãy nghĩ...liệu cậu ta có xứng với em ko?

- Tại sao...

- Sophia kể cho tôi nghe hết rồi. Tôi rất tiếc...nhưng như vậy cũng tốt mà...em ko nên lãng phí tình cảm cho 1 thằng như vậy...

- Lãng phí... - con bé lẩm nhẩm.

- Hay em ko thể vượt qua đc? Tôi hứa sẽ làm em hạnh phúc.

- Anh...thật lòng yêu tôi chứ? - nó e dè...

- Bằng cả trái tim và linh hồn.

Trong đầu Candy thoáng hiện ra khuôn mặt của Andre...nụ cười của Andre...những lời Andre đã nói khi cầu hôn nó...

- J'aime qui m'aime. (tôi sẽ yêu ai yêu tôi)

- Candy...

- Oui.(thôi đc.)

Trong khoảnh khắc...tại 1 nơi xa xôi...trái tim 1 ai đó...vỡ tan...

Nếu em muốn, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn ngay ngày mai.

- Sao???

- Em ko thích hả?

- Ko phải...sao cũng đc...

- Tôi đã nói với cha mẹ tôi rồi...họ rất vui...còn gia đình em...

- Ko sao hết. Cứ làm những j' anh muốn.

- Uhm...

- Em có muốn mời ai đến dự ko?

- Hm...ko...

- Tôi sẽ thưa chuyện với cha mẹ em sau...

Candy đồng ý dễ dàng hơn bản thân nó nghĩ...

Quên đc cái j' thì quên...

Chỉ còn cách này...

***

Andre giật mình tỉnh dậy...cảm giác như vừa đánh mất thứ j' quý giá...

Rồi sau đó thằng nhóc ko cách nào ngủ típ đc nữa...

Nó nhớ Candy...những kỉ niệm của 2 đứa...nhớ lần đầu tiên gặp nhau...nhớ lúc nó bị thương Candy đã chăm sóc nó như thế nào...nó nhớ ánh mắt Candy lúc tụi nó ở trên núi...từng kỉ niệm lần lượt hiện về trong trí nhớ...rõ rệt...như 1 đoạn phim chiếu chậm...

Sáng hôm sau...

Tại 1 quán cà phê sang trọng...

- Anh ơi...

Tiếng Sophia vang lên trong khi nó đang mải mê nhìn vào đáy cốc.

Andre ngẩng đầu lên nhìn.

- Anh...

- Sao em?

- Em...từ trước tới h' luôn thích anh...

- ...anh biết.

- Em đã chờ...

- [im lặng]

- Nhưng tới khi nào...anh mới quên đc chị Candy?

- [im lặng]

- Ko lẽ em phải theo anh mãi mà ko có cơ hội như vậy?

- Sophia...

- Em yêu anh mà...

Andre ko trả lời...nó đang bận suy nghĩ...

Rõ ràng nó ko quên đc Candy...mặc dù Candy đối xử với nó tồi tệ như vậy...

Nhưng...Sophia luôn luôn theo nó...hơn 2 năm rồi...

Đột nhiên Sophia nắm tay Andre.

- Em muốn đc chính thức làm bạn gái của anh.

Chưa đầy 1 tiếng sau cuộc nói chuyện...cả trường biết đến tin đó. Sophia và Andre trở thành 1 cặp.

Buổi trưa...

Andre đang ở 1 mình chỗ bãi cỏ...

Khó khăn lắm mới dứt khỏi đc Sophia.

Có lẽ thằng nhóc đang hồi tưởng lại những kỉ niệm...

Ngồi 1 mình...

Chính chỗ này...nó đã gặp Candy.

Hình như có ai đang đến.

Là Maria.

Andre nhìn Maria, chờ đợi.

- Andre...tôi...tôi có chuyện muốn nói với cậu... - Maria rụt rè...

- Cô nói đi.

- Tôi muốn nói chuyện...về Candy...

- Tôi ko muốn nghe.

- Nhưng mà...

- Cô biết ko...tôi ko thích cô vì tên của cô giống mẹ tôi. Nên tôi càng chẳng muốn nghe những chuyện về...cô ta...

- Cậu ghét tôi cũng đc...nhưng tôi phải nói...nếu ko tôi sẽ ko thể nào yên lòng đc...

Andre thôi ko nói nữa...

- Cậu có nhớ...có lần Candy bị thương ở tay phải băng lại ko? Đó là tại Sophia. Cô ta đã cho gắn lưỡi dao lam chỗ tủ của tôi để hại tôi...còn biểu tôi nói lại với Candy tránh xa cậu ra...nhưng Candy mở tủ của tôi...và...

Cái lần Candy cho cậu leo cây...là tại vì Sophia nhốt nó trong lớp học...may có Kevin tới cứu...

Andre im lặng lắng nghe...sắc mặt dần dần thay đổi...

- Còn chuyện tại sao Candy bỏ cậu...

- Cô biết những j'? Nói!

- Đó...cũng là tại tôi...Sophia biểu tôi nhắn Candy tới nhà cậu...buổi tối hôm đó...cậu thì đang tắm...còn Sophia ra mở cửa...nó ko mặc j' hết...cố tình để Candy hĩu lầm...rồi sau đó.......Tôi xin lỗi...

Maria nói...nước mắt rơi lã chã...

- Chỉ vì tôi mượn tiền của Sophia...nên mới nghe lời nó...tôi ko biết hậu quả sẽ như thế này...mãi khi Candy kể tôi nghe tại sao lại bỏ cậu...

Andre...khuôn mặt biến sắc...đứng dậy...

- Andre à...Candy đã phải đau khổ nhìu lắm...

- Tôi biết...cảm ơn cậu...

- Andre...tôi mới nhận đc email của Candy hồi sáng...nó đang ở Quiberon...và sẽ đính hôn với Kevin. Tối nay.

...Ko ngờ...con nhỏ đó...nó nghĩ về mình như vậy...

Nó tưởng mình đã...với Sophia...còn nói yêu nó...

Nên nó mới đối xử với mình như vậy...

Nói những lời đó...

Candy có từng khóc với Kevin???

Andre cứ suy nghĩ mải miết...

Tối nay...

Candy sẽ đính hôn...

Đính hôn...

Ko phải với mình...

Thằng nhóc ko chờ đc 15' để phi công riêng tới...tự nó lái trực thăng đi.

Chưa bao h' nó nghĩ quãng đường đến Paris lại có thể dài đến thế...

***

Biệt thự L'amour...

- Hôm nay em rất đẹp. - Kevin vuốt nhẹ lên đôi má Candy, mỉm cười.

- Merci. - con bé đáp lại. Sau hôm nay...tất cả sẽ chấm dứt...chẳng còn quen ai tên Andre nữa.

-

Lễ đính hôn cũng là 1 sự kiện lớn và xứng đáng để nhìu kí giả, đài truyền hình tới đưa tin.

William và Antonio là 2 gia tộc lớn.

***

Đại lộ Champs - Élysées.

Andre đang lái nhanh chiếc xe...vài phút nữa thôi nó sẽ đc gặp Candy.

Nó sẽ nói cho Candy nghe tất cả...

Rồi sau đó...con bé sẽ đánh nó túi bụi...và quay về với nó...

Hoặc cũng có lẽ...Candy sẽ khóc thật to và ôm nó thật chặt...

Hay Candy sẽ kệ nó và típ tục đi đính hôn với Kevin...

Ko phải đâu, Candy yêu nó mà...

Nhưng nó đã làm Candy đau khổ...

Mà có phải lỗi của nó đâu...

Thằng nhóc cứ tự nói rồi tự trả lời...

Nó muốn tới đó thật nhanh...

Nhưng nó cũng sợ Candy sẽ từ chối nó 1 lần nữa...

Như trước đây...

Đèn đỏ.

Ngã tư chỗ tòa nhà đại diện Tập đoàn Toyota có 1 màn hình.

Trên màn hình là Candy William.

Candy trong chiếc váy trắng...khuôn mặt u uất nhưng lại rất đẹp...

Bên cạnh là Kevin Antonio đang tươi cười bắt tay...ông William.

Vâng thưa quý vị...đây là buổi lễ đính hôn rầm rộ nhất giữa 2 gia tộc William và Antonio. Đặc biệt...cô dâu Candy William còn là cháu ngoại của Bá tước Spencer - người đã có nhìu cống hiến lớn lao cho nước Pháp, đặc biệt là Paris, tuy nhiên ngài Bá tước ko thể đến dự tiệc đính hôn của cháu gái mình vì chứng đau lưng của ông vừa tái phát sáng nay. Có lẽ ông sẽ nhìn thấy cháu gái mình hạnh phúc, qua ti vi...

Còn 5' nữa là buổi lễ bắt đầu...

Sau lưng Andre là tiếng còi xe thúc giục.

Đã chuyển sang đèn xanh từ bao h'...

Thằng nhóc cứ nhìn chăm chăm vào màn hình lớn...

Nó đạp chân tới trước...

Chiếc xe lao đi...

Người lái xe vẫn ko rời mắt khỏi màn hình...

Ngã tư...

1 chiếc xe khác đang trờ tới...

Andre nghe thấy tiếng còi mỗi lúc 1 to hơn...

Nó quay đầu về phía trước...

Bẻ mạnh tay lái...

Và mọi thứ trở nên tối sầm lại.

Chiếc ly trong tay Candy đột ngột rơi xuống...vụn nát...

Con bé lúng túng nhặt lên...cười nhẹ xin lỗi mọi người.

Buổi lễ bắt đầu.

Ngồi ở hàng ghế danh dự là ông bà William và ông bà Antonio.

Bá tước Spencer vắng mặt vì ông đang ở trong bệnh viện.

Người dẫn chương trình đang bắt đầu nêu mục đích lí do, 1 bài diễn văn dài loằng ngoằng chán phèo...

Ông William đột ngột đứng dậy...nói j' đó với Candy.

Con bé cũng đứng dậy...mặt tái mét.

Buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ.

Candy chạy vội đến bệnh viện...trong chiếc váy dài trắng muốt...vẫn chưa kịp thay...

Mọi người đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu...đông đủ...

Ai cũng nhìn nó...im lặng...

Đứa con gái đã nằng nặc từ chối lễ đính hôn với Andre...bây h' lại hủy buổi lễ vì nghe tin Andre bị tai nạn...

Theo sau nó là ông bà William...

Rồi mọi người đi đâu hết...

Còn lại 1 mình Candy bên ngoài phòng chờ...

Thời gian chầm chậm trôi qua...nặng nề...

***

Candy đang ngồi bên cạnh Andre...

Con bé cười thật tươi...

Andre muốn bắt lấy nụ cười như thiên sứ ấy...

Nó giơ tay ra...

Bóng Candy mờ dần...mờ dần...rồi tan biến...

Chỉ là 1 giấc mơ...

Trong đầu Andre...chập chờn những kỉ niệm về Candy...

Ai đó đã nói...trước khi chết...người ta sẽ nhớ về quá khứ...

***

3 tiếng dài lê thê đã trôi qua...

Cánh cửa phòng mổ bật mở...

Ông Harven nói chuyện riêng với bác sĩ, rồi ông quay lại ngoắc tay Candy:

- Cháu vào với nó đi!

- Nhưng mà...

- Nó sẽ ko sao đâu...

- Ông nên vào trước thì đúng hơn... - con bé ngập ngừng - với lại...

- Bây h' người nó cần là cháu chứ ko phải ta hay mẹ nó, ko sao đâu.

Ông Harven nháy mắt với nó:

- Dù có chuyện j' đi nữa thì ta vẫn rất quý cháu.

Candy đẩy cánh cửa bước vào...

Andre đang nằm đó...máy thở oxi che gần hết khuôn mặt...

Andre vẫn rất đẹp trai...

Chưa bao h' Candy nhìn ngắm Andre kĩ như vậy...khuôn mặt trắng trẻo...cái mũi cao cao...

Con bé nắm lấy tay Andre...

- Cậu ko đc chết...

- Cậu ko đc chết...

- Tôi vẫn còn nhìu chuyện chưa nói với cậu...tôi vẫn chưa đánh cậu 1 trận..nếu muốn chết đến thế thì vác mặt tới để tôi giết mới đúng...ai lại chết lãng nhách như vậy đc...

- Dậy đi coi Andre Harven...dậy đi...

- Ko đc chết mà...

Nó cứ nắm chặt tay Andre ko buông...nó nghĩ nắm như vậy Andre sẽ ko thể nào ra đi đc...

Rồi bàn tay khẽ động đậy...

Andre mấp máy môi...như đang muốn nói điều j'...

Con bé đứng dậy gỡ ống thở ra...

Tiếng Andre thì thầm bên tai...

- Hôm nay...cậu đẹp lắm...

- Cậu tới đây chỉ để nói chuyện đó thôi hả???

Candy nói trong tiếng nấc...

- Tôi vẫn yêu cậu...xin hãy đợi tôi...

Rồi thằng nhóc lại nhắm tịt mắt...

Chiếc máy bỗng liên hồi phát ra những tiếng tít tít...

Candy cuống cuồng đi gọi bác sĩ...nước mắt của nó...ko hĩu sao lại tuôn như mưa...

"Tôi vẫn yêu cậu...xin hãy đợi tôi..." ...

Trong những giây phút như vậy mà Andre còn muốn nó nghe điều đó...

Yêu cái đứa đã từng nhẫn tâm vứt Diamond's Tear xuống đất...

...đã từng nhìn thẳng vào mắt Andre và nói ko yêu Andre...

Suốt đêm Candy nắm chặt tay Andre...cầu nguyện...

Nó cứ như vậy...mặc cho ba mẹ nó hay ông bà Harven khuyên như thế nào...

Lần đầu tiên tiểu thư biết hối hận...hối hận vì đã phũ phàng từ chối Andre...

Nó sợ Andre chết...

Nó sợ sau này sẽ ko còn đc thấy khuôn mặt đẹp trai kiêu hãnh của Andre nữa...

Nó sợ sau này sẽ ko còn đc nghe Andre mắng nó...những lời la mắng vu vơ vô lý...nhưng lại giúp nó hết buồn...

Nó sợ sẽ ko bao h' đc mè nheo với Andre...

Và nó sợ sẽ ko còn cơ hội nghe Andre nói câu "Tôi yêu cậu"...

Chưa bao h' nó nghĩ mình lại có thể yêu 1 người đến thế...

Mặc dù Andre đã lừa dối nó...nhưng nó vẫn ko thể nào ko nghĩ đến Andre...

Chẳng lẽ nó sai sao...khi nhận lời Kevin???

Candy cứ nắm chặt tay Andre...rồi dần thiếp đi trong giấc mơ...trong hi vọng khi mở mắt ra...sẽ thấy Andre nhìn nó mỉm cười...

- Ê!

- Ê!

- Cái con nhỏ này...

Candy giật mình...

Nó ngồi dậy...

Đúng là Andre đang ở đây...

Andre đang nhìn nó...

- Cậu...

- Muốn j' vậy hả??? Bộ tính nằm bẹp trên cơ thể của người đang bị đau tới tối hả? - thằng nhóc nhăn mặt.

- Tôi...tôi...xin lỗi...

Rồi Candy òa khóc...

Khóc như 1 đứa con nít bị giựt kẹo...

Khóc thiệt to...

Nó ôm lấy Andre...nức nở...

- Bị j' vậy?

- Híc...tôi tưởng...cậu sẽ...híc...

- Rồi...rồi...nhưng mà cũng đừng có chùi nước mũi lên áo...gớm quá...

Con bé khóc to hơn...

- Thôi mà...đừng có khóc nữa...ngoan ngoan...

Andre xoa đầu Candy...

- Cậu...ko sao rồi chứ??? - Candy vừa lau nước mắt vừa nhìn Andre.

Thằng nhóc chỉ vào cái đầu đang quấn đầy băng trắng:

- Trừ cái chỗ nài ra thì ok. Muốn check ko?

- Ko giỡn mà...híc...

- Dư nước mắt quá há...tèm lem cả cái mặt.

- Híc...ai biểu cậu...

- Tôi làm sao??? À nè...đang mặc cái quái j' vậy? Đi đóng phim hả?

- Tôi...

Như chợt nhớ ra điều j'...Candy lúng túng...

- Tôi đi về đây!

- Ế...

Cái máy lại kêu tít tít 1 lần nữa...

Andre đau đớn...mím chặt môi lại để khỏi bật thành tiếng kêu...

Candy lại khóc...nó tất tả đi kêu bác sĩ...

1 ngày dài...

Andre lại rơi vào trạng thái hôn mê...

Nhưng ko nguy hiểm tới tính mạng...

Ông bà William muốn Candy về nhà để quyết định chuyện lễ đính hôn...

Con bé đi theo ông William...ánh mắt vẫn ko rời cánh cửa phòng...nơi có Andre...

***

- Ta biết con yêu Andre...

- Và cũng có thể đoán đc lí do con lấy Kevin...

- Ta tưởng con đã có thể chịu trách nhiệm về quyết định của mình...

- Nhưng chúng ta đã lầm...

Ông bà William thay phiên nhau nói...

Candy im lặng...nó hĩu ra đc nhìu điều...

Cho dù nó có trở thành vợ Kevin rồi...thì đối với Andre...vẫn ko thể nào quên đc...dù có chuyện j' thì nó vẫn sẽ chạy đến bên Andre...

- Con muốn...hủy hôn ước...

Con bé nhìn thẳng vào ba mẹ...

- ...lần cuối cùng...

***

Sophia đang lặng người nhìn Andre qua cửa kính...

Chỉ vì con bé đó (Candy)...mà anh ko tiếc tính mạng của mình...

Chỉ vì con bé đó...mà anh đối xử với em như vậy...

Anh ko cần biết em yêu anh nhìu bao nhiu...

Ko cần biết vì anh em đã phải cố gắng ra sao...phải làm những j'...

Trong mắt anh...chỉ có nó...

Còn em...em có chỗ nào trong trái tim anh ko???

...cho dù...chỉ là 1 góc nhỏ???

Từ hồi 5 tuổi...em đã nghĩ em có thể có tất cả những j' mình muốn...

Gần 10 năm trời...

Cho đến khi em gặp anh...

Chỉ có anh...

Dù em có khát khao bao nhiu đi chăng nữa...thì cũng chẳng thể nào với tới...

Sophia...nhìn Andre chăm chăm...áp sát mặt vào cửa kính...

Rồi Sophia đẩy cửa đi vào...

11:00 p.m

Sophia Antonio...

Đang đứng cạnh giường Andre...

Nó đưa tay vén những lọn tóc mềm mại đang xòa xuống phủ trên tấm băng quấn trắng tinh...

Sophia đến cạnh chiếc máy thở oxi...

Từ từ rút ra...

Cho dù em có làm j' đi nữa...thì mãi mãi anh cũng ko trở thành của em...

Bây h' anh nằm đây...nhưng khi anh tỉnh lại...chắc chắn anh sẽ đi tìm nó...

...có chết em cũng ko muốn thấy cảnh đó...

...em ko muốn nhìn thấy anh tươi cười bên nó...

Chi bằng...anh...ở đây...với em...

... là của em...

Vĩnh viễn...

Cạch.

Tiếng ai đó xoay nắm cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra.

Sophia quay ngoắt lại...mặt tái mét.

Bá tước Spencer đang đứng trước mặt nó...

***

- Vậy là...cuối cùng...em cũng nói câu đó...

2 người đứng tần ngần 1 hồi lâu bên dòng sông...

Và tiếng Kevin vang lên...phá tan sự yên tĩnh...sau khi Candy nói muốn hủy lễ đính hôn...

Con bé im lặng nhìn mặt nước phẳng lặng...cơ hồ như nó mà nói thêm 1 tiếng nào nữa thì sóng gió sẽ lại nổi lên...

- Tôi hiểu... - Kevin tiếp - Cứ làm những j' em muốn...

Candy ngước đôi mắt to tròn nhìn Kevin...

- Tôi biết sẽ có ngày em rời bỏ tôi để quay lại với Andre...vì tôi biết em chọn tôi chỉ để nhanh chóng quên đc Andre...nhưng tôi ko ngờ...ngày đó lại đến sớm như vậy...

- Tôi...

- Đc rồi mà... - Kevin xoa đầu Candy - em ko cần phải áy náy j' với tôi đâu...cứ lo chăm sóc cho Andre đi...tôi ko muốn đến đó...

- Nhưng anh...

- Tôi ko sao hết...dù j' thì...đây cũng đâu phải lần đầu tiên em từ chối tôi...

Nó đọc đc nỗi buồn và sự thất vọng trong ánh mắt Kevin.

- Tôi xin lỗi...Kevin à...tôi...thực sự rất tiếc...

Kevin vuốt nhẹ lên má nó:

- Candy à...em là 1 cô gái rất đặc biệt...1 tiểu thư quý tộc rất đặc biệt...em khác xa với những cô gái mà tôi đã gặp...em cũng khác xa Sophia...nên tôi mới tìm cách típ cận em...những lần gặp của chúng ta...ko phải là tình cờ...

- Anh ko có ý xấu...

- Đừng bào chữa cho tôi...tôi ko tốt như em nghĩ đâu... - Kevin cười thật hiền - dù sao đi nữa...em...và Andre...nhất định phải hạnh phúc...nếu ko tôi sẽ thấy hối hận vì đã buông em ra...

2 chữ "Andre" và "hạnh phúc" bật ra trên môi Kevin 1 cách khó khăn...

Thằng nhóc ấy quay lưng...bước đi...

Candy đứng tần ngần nhìn theo...

Rồi nó chạy đến...

...ôm chặt Kevin...

- Tôi...thật sự rất xin lỗi...nếu như ko phải là Andre...nhất định....sẽ là anh...

Kevin siết chặt vòng tay Candy...như là lần cuối cùng...rồi nhanh chóng bỏ ra...

- Em đừng xin lỗi nữa...nếu ko tôi sẽ ko thể nào đi đc...

Rồi ra đi...

Candy lặng người...

***

Đứng ở ngưỡng cửa...nhìn hết cả căn phòng...Bá tước Spencer hĩu ra mọi chuyện...

- Bá...Bá...tước...Spencer... - Sophia lắp bắp.

- Rất hân hạnh, cô Antonio. - Bá tước nghiêng người - khẽ nhăn mặt vì cái lưng còn đau. - Tôi có đc biết ko, rằng quý cô đang làm j' với ống thở oxi của cậu Harven đây?

- Tôi...tôi... - trán con bé mướt mồ hôi.

- Tôi thấy cô nên gắn vào lại...trước khi cậu Harven có phản ứng.

Con bé làm theo như 1 cái máy.

- Nhân đây...tôi có vinh dự đc nói chuyện với cô ko, cô Antonio?

- Đc...đc...ạ.

Bá tước chống gậy đi trước...

Sophia lẽo đẽo theo sau...

- Tôi hiểu những j' cô nghĩ...

Sophia hốt hoảng.

- Nhưng tôi hứa...sẽ giữ kín chuyện này...

- Thật ko?

- Trên danh dự 2 chữ "Bá tước" của ta, nhưng cô cũng nên thêm câu "thưa ngài" vào sau câu hỏi đó.

- Vâng...thưa ngài.

- Tốt lắm!...Tôi hĩu tại sao cô làm như vậy...

- Nhưng cô ko thấy là nếu Harven chết đi...cô cũng ko sống đc...đúng ko?

- Tình yêu làm cho người ta mù quáng...nhưng cô có biết là...cái j' là của cô thì sẽ là của cô...còn ko phải thì có làm cách nào cũng ko đc.

- Cái đó...Candy đã nói với cháu rồi...

- Ồ...cháu gái ta đã học thuộc câu nói này rồi ư...giỏi lắm! Vậy cô có hĩu ko?

- Nhưng...

- Cô biết ko...1 con chim...muốn tự do bay nhảy...mà cô lại nhốt nó vào ****g...kết quả là nó sẽ chết...

Sophia im lặng...2 bàn tay đan vào nhau...

- Hình như tôi nói hơi nhìu...cô có thể đỡ tôi về phòng ko? Cái lưng này lại giở chứng rồi...

Và Sophia lặng lẽ dìu Bá tước Spencer đi.

2 tuần típ theo trôi qua yên bình...

Nắng hè bắt đầu chói chang trên ô cửa sổ...và như nhuộm vàng cả đồng cỏ xanh...

1 ngày hè thật đẹp...

Andre ra viện...

Ko như ngày trước...lúc bị gãy xương tay...lúc đó chỉ có mình Candy đến đón...

Hôm nay...cả gia đình Andre đến đông đủ (nói cho màu chứ cả gia đình có đúng i 3 người )

Và ko có Candy.

Andre hồi phục nhanh chóng và ko có bất kì triệu chứng nguy hiểm nào...

Thằng nhóc lóc cóc bò đến nhà Candy.

Lần này vẫn chưa tởn...1 mình 1 chiếc Rolls-Royce...

Candy đang ở ngoài vườn...

Thấy Andre từ từ đi tới...nó ngớ người...

- Tôi biết cậu sáng nay ra viện...

- Vậy sao cậu ko tới?

- Tại sao tôi phải tới??? Cậu là má tôi à?

- Ko phải má cậu thì cậu ko tới thăm hả?

- Chắc vậy.

- Chứ hồi bữa ai vừa ôm tôi vừa bù lu bù loa vậy?

Con bé nhăn mặt.

- Còn trưng cái mặt đầy nước mắt nước mũi mà chào buổi sáng tôi nữa...

- Cái đó...là tôi tưởng cậu sắp chết mà...

- Nếu...tôi chết đi thì sao??? Cậu vẫn sẽ...với Kevin... - khuôn mặt Andre chùng xuống.

- Tôi...đã...hủy hôn ước với Kevin rồi...gia đình tôi cũng đã qua bên đó xin lỗi rồi...

- Tôi biết tại sao cậu lại bỏ tôi mà đi với Kevin...ko phải vì cậu ko yêu tôi...nếu ko yêu tôi thì lúc tôi bị tai nạn cậu đã ko luống cuống tới nỗi mặc cả bộ lễ phục đến bệnh viện...

- Chẳng có nguyên nhân j' cả...

Candy quay mặt đi, tránh ánh mắt của Andre.

Thằng nhóc chụp tay nó lại:

- Nghe nè...tôi biết hết rồi...tối hôm đó cậu đã tới nhà tôi...

- Ko nghe...ko nghe j' hết...ko biết j' hết...ko muốn nghe nữa...đi đi!

Con bé bịt tai, nhắm mắt lại...

- Cậu đừng như vậy nữa mà...tôi ko muốn thấy cậu như vậy đâu!!!

Andre nắm chặt lấy tay Candy:

- Cái đó...là do Sophia làm ra...con bé đến nhà tôi lúc tôi đang tắm...và nó muốn cậu hĩu lầm...sao cậu ko tin tôi hả?

- Tôi ko tin j' hết...tôi chỉ tin vào mắt mình. Tôi học luật, đối với tôi...bằng chứng là quan trọng nhất.

- Như vậy...lời giải thích của tôi chẳng có ý nghĩa j' hết sao???

Candy lặng im ko nói...

- Cho dù tôi đã suýt mất đi tính mạng...tới đây chỉ để giải thích cho cậu???

- Andre...

- Cậu nói đi...sao cậu nhẫn tâm quá vậy? Candy William???

- Tôi ko biết mà...Andre...tôi đã vì cậu..làm tổn thương Kevin...tôi ko thể...

- Vậy cậu có thể làm tổn thương tôi sao?

Nước mắt từ từ ứa ra trên khuôn mặt...Andre...

- Andre...cậu đừng như vậy mà...

Candy òa khóc...

2 đứa ôm nhau...khóc...

...1 hồi lâu...

- Tại sao Maria lại làm vậy với tôi?

- Nếu ko nhờ nó thì bây h' cậu đã là của người ta rồi...nó mà ko nói thì...

- Thì sao hả?

Candy ngồi phắt dậy.

- Cậu sẽ...con bé Sophia thiệt hả???

- Chả biết...

- Nói đi! Maria mà ko nói thì cậu làm j' hả?

- Thì...tôi sẽ đến phá banh cái lễ đính hôn ngu ngốc của cậu.

Con bé thở ra:

- Tôi cũng mong có người tới phá...rồi tôi sẽ chẳng phải áy náy thế này...

...cứ thế...trên bãi cỏ xanh mướt của ông ngoại...

2 đứa nằm bên nhau...ngắm nhìn bầu trời...những thắc mắc trong lòng...từ từ...đc nói hết...

1 ngày thật đẹp.

11:30 p.m. ngày 3.7

Candy lọ mọ đến The Wall of Love.

Thằng đó nó cóa bị thần kinh ko mà đêm hôm khuya khoắt lại bắt mình mò đến tận đây...

Nó ở ko rảnh quá mà...

Con nhóc vừa đi vừa nguyền rủa Andre tới tấp...

Andre xuất hiện...kéo tay nó đến 1 góc bức tường...

12:00 P.m.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday to honey

Happy birthday to you

Andre hát...tiếng hát...dở ko chịu đc...

Candy ôm bụng cười ngặt nghẽo...

- Merci...nhưng mà 12h đêm tới đây chỉ để nghe bài hát dở ẹc này thôi hả?

- Ko giỡn mà...đây là quà sinh nhật của cậu...

Andre đỏ mặt...chỉ tay vào góc tường...

Những nét vẽ nguệch ngoạc...có vẻ đã đc làm mờ đi...

Andre viết lên đó vài chữ...

Rồi quỳ xuống:

- Lần thứ 3...tôi cầu hôn cậu...

Nó lấy từ trong túi...chiếc nhẫn Diamond's Tear...nguyên vẹn...

- Từ h' phút này trở đi...những j' bị cáo nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa...tất nhiên...bị cáo cũng có thể im lặng...im lặng là đồng í...

Andre mỉm cười.

- Tôi sẽ ko bao h' tháo nó ra nữa...

1 nụ hôn ngọt ngào...

Ngay trước Le mur des Je t'aime...

12:13 a.m July 4.

Candy William tròn 18 tuổi.

***

Nếu ai đó có dịp đến Paris...hãy ghé thăm bức tường bên cạnh bờ sông Seine...họ sẽ thấy ở đó...1 bức tranh...1 cậu bé mặc chiếc áo có chữ Andre...đang hôn chiếc kẹo...phía dưới là câu Je t'aime...

Dưới nữa là Je t'aime aussi.

The end

-

-

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro