Bá tước tiểu thư-part1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1

- Con nói lại 1 lần nữa là ko có cái chuyện đính hôn xem mắt xem mũi j' đâu!

- Thôi mà con gái, ta làm vậy là cũng muốn tốt cho con mà!

- Tốt quá há, ko phải tại cổ phiếu công ti papa đang rớt giá mà bên kia muốn giúp đỡ hả?

Ông bà William nhìn nhau : Sao con bé biết hết chuyện công ti vậy?

- Con gái à, dù sao con cũng là tiểu thư nhà Spencer mà, nếu con qua Pháp thì đã có ông ngoại rồi... - bà William nhìn con bé e dè...

- >"<, ghét quá, con nói là con ko thích mà!

- Hay là con đã có người iu?

- Hm...

- Thôi đc rồi, ta cho con 1 năm, con phải đưa về 1 người hơn người papa với mama chọn thì chúng ta sẽ bàn lại. Chuyện ông ngoại con ta sẽ thu xếp.

- Hí! ( Con bé cười vui sướng, các cụ nói cấm có sai, chả có cha mẹ nào thắng đc con cái mình ).

Candy William - sinh ra trong 1 gia đình giàu có tại Anh, có papa là English 9 cống và mama là ½ English ½ French. Ông ngoại Candy là bá tước Johan Spencer tại Pháp, vì vậy, nó cũng đc phong hiệu Bá tước tiểu thư. Sau cuộc thương thuyết lần thứ 47 với nhị vị phụ huynh, cuối cùng Candy đã đc 1 năm tự do quý giá...

Với lí do xã hội phức tạp và nguy hiểm, nhà William chăm sóc Candy rất kĩ, hầu như con bé phải ở trong nhà, và trong khu phố nó cũng ko đc phép chơi với ai, bởi vì theo như mama nó thì "Chơi với mấy đứa đó thà về nhà chơi với búp bê gấu bông còn sạch sẽ hơn" (ặc). 1 tuần Candy đc ra khỏi nhà 1 lần với bà quản gia, thường thì đi hiệu sách hoặc những buổi biểu diễn nhạc cổ điển (nghe mấy cái nài ko già người nữa thì thôi). Quần áo thì con bé đc mama sắm cho hàng tuần. Chả thiếu thứ j', lại là con gái độc nhất - ko kể ông anh trai đang ở Pháp với ông ngoại, cho nên Candy rất có khí chất và phong cách của con nhà quý tộc. Đấy là hồi nhỏ. Bây h' con bé đã 17 gần 18 tuổi, tính tình cũng khác xưa, vẫn còn khoái màu hồng nhưng đang dần thích thêm 1 thứ khác - hiphop.

1 tuần sau đó, Candy thuyết phục (đúng ra là năn nỉ + đe dọa + khổ nhục kế), ông bà William đành phải bó tay và cho con bé ra ngoài ở 1 mình với lí do nó lớn rồi, tuy vậy, mỗi tháng Candy phải về thăm nhà 1 lần...

1/6 thời gian tìm người iu đã trôi qua...nhưng hình như có trục trặc kĩ thuật, mặc dù xinh đẹp, học hành ok, (gia cảnh thì con bé giấu tiệt), Candy William vẫn ko có 1 mảnh tình vắt vai...Trong trường, nó đc mệnh danh là "Cục nước đá Nam Cực". Vẫn chưa có chàng trai (vô phước) nào lọt vào mắt xanh con bé...

1 buổi trưa mát mẻ, sau khi học xong tiết Triết học của "bà già cô khó nhằn lắm điều" - theo Candy nghĩ, nó bay ra chỗ nghỉ trưa quen thuộc, vừa uống sữa vừa mix nhạc - sở thích mới của nó. Mix tới đoạn điệp khúc, hộp sữa cũng hết, nó ném cái bụp ra sau lưng - chỗ này ngoài mình ra có còn con muỗi nào đâu mà sợ...đột nhiên có tiếng la oai oái vang lên át cả tiếng nhạc trong headphone...giọng 1 thằng con trai...

- Chết bà! Hình như trúng thằng nào rồi...

Quay lại phía sau, nó thấy chỗ bụi cây lấp ló 1 bóng người cao dong dỏng, đang vừa xuýt xoa cái đầu vừa tìm thủ phạm...Bằng cái giọng tiểu thư hết sức nhẹ nhàng mà nó hay dùng mỗi khi nói chiện điện thoại với ông ngoại, Candy tiến tới:

- Xin lỗi...tôi ko cố ý...cậu...ko sao chứ?

- Ko sao cái đầu mày! Hình như sưng 1 cục rồi nè, ko biết có chảy máu ko nữa... - thằng nhóc cao hơn nó 1 cái đầu, đang đứng dậy, vẫn xoa xoa chỗ hộp sữa mới hạ cánh...

Nghe xưng mày-tao, Candy cau mày:

- Tôi ko cố ý thiệt mà...với lại...có cái hộp sữa thôi mà...đâu tới nỗi...

- Mày có bị ném trúng đâu mà biết! Đang ngủ ngon...-thằng nhóc nổi sùng.

Cố gắng chịu đựng..cố gắng chịu đựng:

- Vậy chứ làm sao cậu mới vừa lòng hả?

- Quỳ xuống xin lỗi.

- Này...bà bảo cho mà biết, bà đây đek phải tay vừa đâu, bà đã xin lỗi rồi còn muốn cái quái j' nữa hả? Từ trước giờ những đứa bà phải xin lỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy! Quỳ xuống hả? Chừng nào mày chết thì bà thay mặt trường tới thắp hương cho rồi quỳ...Con trai con đứa j' mà có cái hộp sữa uống xong rồi, lỡ tay vô đầu thôi mà làm như ai chết ko =, đồ nhỏ mọn mỏ nhọn.- Cái này gọi là tức nước vỡ bờ...

Thằng nhóc kéo tay Candy lại :

- Nói j' đấy hả?

- Này thì kéo này!

Candy giơ chân đạp cho thằng kia 1 đạp, quay lại lấy máy tính rồi vào lớp, ko quên nói thiệt to : "Đồ khùng!"

Sau lưng nó là 1 thằng nhóc (1m8) đang xoa đầu xoa tay tức tối

Chapter 2

Đó là Andre đầu gấu nhứt trường KAB. Nó đc mỗi cái tội đẹp trai nhà giàu và hay quậy phá. Thầy cô trong trường cũng phải bó tay bởi vì đụng vào nó thì chỉ thêm mệt. Trưa hôm nay, nó ko thèm đi gây rối trong trường nữa, trốn vô bụi cây sau trường làm 1 giấc đỡ mệt...Đột nhiên cái đầu đẹp trai của nó bị biến thành sân bay di động cho hộp sữa chết tiệt của con bé chết tiệt có tiếng chửi chết tiệt và cú đạp cũng chết tiệt nốt. Tức ko chịu đc. Có điều...ko lẽ nó lại đi nói với đàn em là bị 1 con bé lùn hơn nó cho ăn đạp à? Mà khổ nỗi cái trường này rộng quá lại biết bao nhiu là người, tìm đâu ra con bé bây h'...

Trưa hôm sau, Andre tới chỗ bụi cây sau vườn tìm con nhỏ chết tiệt kia để cho nó 1 trận...và nó thấy con bé...vẫn để máy tính chỗ chân, đeo headphone,từa vào gốc cây, và đang ngủ...

Mới hôm qua còn như con khủng long chửi nó đạp nó ko thương tiếc...mà bây h' trông con bé như 1 thiên thần...Khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa...làn da trắng trẻo, ngón tay thon dài vẫn còn đang đặt trên bàn phím...Lại gần, Andre đọc đc những j' hiện ra trên màn hình máy tính :

Bài tham luận : Vai trò của Luật pháp trong đời sống.

Họ và tên : Candy William.

Khoa Luật quốc tế.

Kakaka... cuối cùng cũng biết đc con nhóc này là ai...Chưa kịp mừng thì đột nhiên Andre thấy con sâu đang ở trên vai Candy, từ từ bò lên cổ áo...Thằng nhóc vừa đưa tay định bắt ra thì Candy tỉnh dậy, đạp cho nó 1 phát nữa, đứng phắt dậy, con sâu cũng rớt xuống đất mất tiêu...

- Nè, muốn j' đây hả? Đừng tưởng chỗ này ko có ai thì muốn làm j' thì làm nha!

Nhìn kĩ 1 chút, con bé nói tiếp:

- Hình như hôm qua mới bị ăn đạp mà giờ vẫn chưa chừa à? Cái mặt vậy thôi chứ ko dễ chơi đâu nha. Tức mình...đang ngủ ngon...Á, trễ giờ rồi, đồ chết bằm này, mỗi lần gặp ông là tui xui xẻo, đừng có xuất hiện trước mặt tui lần thứ 3 nữa đó...Đồ biến thái!

Lại vác máy tính chạy đi, cảnh tượng vẫn giống như hôm qua...vẫn là 1 thằng nhóc ngồi lại, nhưng ko xoa đầu xoa tay, cũng chẳng nhìn theo tức tối, lần này nó cười nham hiểm...

Chapter 3

8h sáng.

Hôm nay phòng Multi hơi bận rộn vì mọi người đang lo chuẩn bị cho hội thảo tuần tới. Hồi tối Candy về nhà papa với mama nên sáng nay dậy hơi trễ...Nó đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài...

1 đám gần 10 thằng con trai đứng trước cửa lớp. Mọi người đều đã ra khỏi phòng. Còn lại 1 mình nó vs Andre và mấy thằng đàn em.

- Làm cái j' vậy?

Vừa mới lên tiếng, 1 trong mấy thằng đàn em của Andre tát Candy 1 tát. 1 thằng khác giữ 2 tay nó lại...

Andre bước tới, lấy đầu gối kê vào bụng Candy mấy cái (con bé chưa ăn sáng, lạy chúa)

- Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao bằng cái giọng đó hả? Mày liệu hồn đấy, rồi sẽ bị sút ra khỏi trường thôi.

Đau quá, nước mắt chực rơi ra, con bé mím môi:

- Mày là đồ thần kinh! Trường này là trường của mày hả? Những thằng như mày, chỉ biết ức hiếp người khác...mấy thằng đàn em của mày, tụi nó chỉ sợ mày thôi chẳng có ai thật lòng nể mày đâu, đừng có tưởng bở!

Andre kê thêm phát nữa, hất tay cho 2 thằng kia bỏ con bé ra, nâng cằm nó lên:

- Tao lặp lại, đừng có nói chuyện với tao kiểu đó. Chuyện của tao ko khiến mày xen vào. Dù sao cũng còn đỡ hơn mày đek có bạn.

- Mắc mớ j' mày nhìu chiện hả? Tao có bạn hay ko cũng chả ảnh hưởng j' đến cái đầu đầy đá của mày. Đây là lần thứ 3 mày xuất hiện trước mặt tao rồi, mày ko nghe tao nói hôm qua hả? Mày muốn j' đây? - vừa nói con bé vừa leo lên bàn...(papa mama grand-mère mà biết đc chắc đau lòng lắm T__T)

- Candy em làm j' vậy? - Người phụ trách hội thảo bước vào phòng...

- Hả??? Dạ...em xin lỗi...thưa giáo sư,nhưng mà...( quay lại thấy mấy thằng kia biến đi đâu mất tiêu)

- Các em vào lớp, chúng ta tiếp tục, những ai đã đc phân công hãy tiếp tục làm, những em còn lại...

Chapter 4

Cuối h', có thằng kéo tay Candy lại :

- Bạn đừng để bụng chuyện của Andre, nó cũng vì hoàn cảnh gia đình mà mới trở thành như thế...

- Là sao?

- Nó bị bắt ép cưới 1 con nhỏ lạ hoắc lạ huơ nên tức khí bỏ nhà ra đi...

Hm...cũng như mình thôi mà...- Candy nghĩ bụng.

- Ờ, tội há...

- Ừa, mà nè, ko phải là Candy ko có bạn đâu, mình lun mong đc làm bạn với Candy...mình thích ăn kẹo...

Ọc, thích ăn kẹo...là thích ăn mình hả...thiệt tình...

- Ờ ờ...cảm ơn...tui đi nha...

Bay thiệt nhanh khỏi thằng đeo kính cận đầu tóc bù xù dòm mặt hiền hiền, con bé thấy mình cũng nên thông cảm chiện thằng kia, thôi tha cho nó (hông biết ai tha ai ) , với lại gây với nó mắc công mang tiếng xấu sau này đào đâu ra người iu để đem về nhà trình diện...

Từ hôm đó trở đi, mỗi lần thấy Andre trong trường là Candy cong đuôi lên chạy...hầu như lần nào nó cũng chạy thoát. He he, tránh voi chả xấu mặt nào...mặc dù thằng đấy chỉ cỡ con heo là cùng...hí hí hí...

- Nghĩ sao kêu tao là heo hả?

- Sặc! Mày tới đây làm j'? - nhìn quanh ko có ai con bé cũng hơi yên tâm - 1 mình thằng này thì mình dợt đẹp!

- Chỗ này là chỗ của mày hả? Tao đâu có thấy tên mày đâu...

- Thì đó! Cho mày đó! Đây chả thèm gây với cái đồ... - đang tính nói thêm chữ "thần kinh" thì tự nhiên nó ngưng lại, chợt thấy thương hại Andre...

- Đồ j' hả?

- Chả đồ j' cả!

- Nói!

- Đồ tức là quần áo để mặc chứ là j'!

Andre chụp tay nó lại, dồn vô gốc cây:

- Nói đi, đồ j'?

Thấy ánh mắt Andre, Candy chợt run run...

- Thì...thì...đồ con nít!

- Nghĩ sao nói tao con nít hả?

Thằng nhóc chụp lấy tay Candy, hun 1 phát lên má...Con bé tức khí dùng đầu cốp 1 phát :

- Mày ko chỉ là thằng con nít mà còn là cái đồ biến thái, đồ chết bằm chết tiệt chết dẫm chết đạp chết sông chết núi chết ao chết hồ chết bờ chết bụi...

Lần nài người đi trước là Andre. Candy ngồi lại, ko nói nên lời...17 năm chưa từng cầm tay thằng con trai nào, vậy mà...

Chapter 5

1 buổi trưa...dưới bóng cây mát rượi...trên bãi cỏ xanh mướt...con bé tai đeo headphone, chân để máy tính, mắt lim dim, miệng ú ớ là lá la theo nhịp nhạc...bản nhạc thế này mà mấy shop đĩa quanh đây hẻm bán...chán thiệt...Hungari Sonata...càng nghe càng thèm...thêm bản này nữa là mình có full nhạc của Richard Clayderman...

Đúng là sở thích quý tộc của con nhà quý tộc...sưu tập đĩa gốc nhạc cổ điển (cái loại đĩa to to mà bỏ vô máy hát quay quay phát ra tiếng nhạc í). Candy William 17 gần 18 tuổi, sinh viên Luật Quốc tế, mới có nụ hôn đầu đời tại đây - ngày hôm qua.

Một cơn gió chết tiệt đột ngột thổi qua, tiểu thư của chúng ta dọn dẹp đồ đạc (nói cho nhìu zô chứ thực ra có mình cái laptop . Con bé băng qua bãi cỏ đến kí túc xá khoa Luật Thương mại. Vừa đi vừa rủa thầm...cái thằng quỷ kia biết điều nên chết ở đâu cả tuần nay...cũng tốt, ta mà thấy nữa là ta xé thịt...

Đột nhiên nó thấy ở bên kia hồ nước có dáng người quen quen, quen hơn cả là cái thứ thằng đó đang huơ huơ trên tay : Hungari Sonata. Ko kịp suy nghĩ, con bé lao thẳng tới chỗ đó...

- Con nhóc đó tới kìa đại ca! - 1 thằng đàn em của Andre nhận ra nó.

- Bữa trước bị 1 trận vẫn chưa chừa... - 1 thằng khác bon chen.

- Đi chỗ khác hết đi! - Andre nhìn 1 hồi mới lên tiếng.

- Nè...nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Định nè tới sáng mai hả?

- À...ờ...thì...

- Vậy cứ típ tục đi, tôi đi đây.

- Hả??? Ko mà...

- Vậy chứ muốn giè?

- Ờ... à... (đang bận suy nghĩ nên nói làm sao)

Andre bỏ đi 1 nước...

- Ê! Nè! Nè! - Candy chạy theo kéo tay lại.

- Làm cái j' vậy hả? Muốn j' nói lẹ đi, đừng nắm tay con trai nhà lành giữa ban ngày ban mặt thế này!

Candy vẫn nắm chặt ko chịu buông...ánh mắt long lanh thống thiết, miệng lắp bắp ko nói nên lời...( giống con gái đi tỏ tình quá hé)

Andre cười nham hiểm:

- Đã nói ko thích rồi sao cô cứ bám theo tôi vậy hả?

Câu đó đc phát đi với volume dành cho nửa số dân trong trường.

Con bé buông tay, mặt đỏ bừng, quê ko chịu đc:

- Cho tui cái đó đi! - chỉ tay zô cái đĩa...

- Ko! - Andre bỏ đi 1 nước.

- Cho đi! - Candy níu áo lại.

- Ko! - Andre gạt tay ra.

- Đi mà đi mà đi mà...cái đó tui tìm khắp nơi mà ko có á...

- [Lơ đẹp]

- Đi mà...rồi muốn tui làm j' cũng đc. (tính tình con nít mún j' là phải đc nấy)

Nghe xong câu đó Andre quay phắt lại:

- Thiệt hông?

Thấy cái mẹt nham hiểm của thằng kia, Candy hơi lo lo:

- Tất nhiên là trừ ba cái chiện abcdxyz j' j' đó rồi...

- Biếu cũng ko thèm! Con nít miệng còn hôi sữa!

- Còn đỡ hơn cậu... - tính làm ầm lên nhưng vì mục đích cao cả đành phải nhịn:

- Thôi bán cho tui đi, bao nhiu cũng đc!

- Đây ko cần tiền!

- Vậy chứ làm sao mới chịu hả?

- Làm cho tôi 3 việc!

Chapter 6

Thế là sau hôm đó, Bá Tước Tiểu thư (có tiếng mà ko có miếng) Candy William trở thành nô lệ, phải làm cho thằng quỷ kia (Andre) 3 việc nó mới đưa đĩa cho...

- Việc thứ nhứt : từ nay mỗi buổi trưa sau khi học xong phải đến trình diện đại ca ở chỗ cũ...

- Chỗ cũ là chỗ nào?

- Bãi cỏ sau trường.

Vớ vẩn, chỗ đó là của mình mà, thằng chết tiệt!

- Nè, rủa j' đó?

- Có rủa j' đâu? Đồ điên!

- Đừng có mà kêu đồ điên đồ khùng nữa! Cũng đừng có xưng mày tao, con gái kì cục!

- Là do ai nói trước hả? Nhớ lại đi con iu...Nhưng mà việc thứ 2 đã okie, còn 1 việc nữa đại ca nói lun đi rồi em làm rồi đại ca đưa đĩa đây rồi chúng mình chia tay

Thấy mình lỡ lời, Andre tức khí...

- Đi chỗ khác chơi đi, việc cuối cùng khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói!

- Vâng ạ, chúc đại ca zui zẻ nhanh nghĩ ra việc cho em rảnh nợ!

Con bé bỏ đi 1 hơi, bỏ lại Andre ngồi tiếc...

Trưa hôm đó...

- Tới j' trễ quá vậy con nhỏ bà chằn? - 1 thằng tóc vàng dựng ngược i như cái bàn chông hất hàm hỏi Candy.

- Ờ, bà bận tí việc với giáo sư nên tới trễ - vừa nhìn thằng kia nó vừa nghĩ chắc cái đầu kia cắm hoa cũng đẹp lắm đây...

- Ăn j' chưa? - Andre lúc nào cũng tỏ vẻ sếp, suy tư trầm ngâm 1 hồi mới chịu cất giọng oanh vàng.

- Chưa, học xong bay tới đây ngay mà...

- Nè... - Thằng nhóc ném sang cho Candy - ăn đi, tui ngán quá ko thích ăn mà thấy đói nên mới cho đó...

- Ồ...làm đàn em cũng tốt quá há...nhưng mà tui ko muốn ăn... - thấy Andre trừng mắt, con bé nói típ - ko muốn ăn thiệt mà...trưa nào cũng chỉ uống sữa thôi hà...

- Hèn j' người gầy tong teo i như mới đi du lịch Châu Phi về gặp nạn đói...ko ăn thì ko cóa đĩa j' hết...thế thui...

Con bé nhăn mặt, ở nhà chỉ mình bà quản gia biết đe dọa nó kiểu nài...

- Ăn thì ăn có ai chết đâu, ác độc!

Nó vừa ăn vừa cau có nhăn nhó làm như khó nuốt lắm, thực ra nó nhăn nhó vì thấy thằng quỷ kia đang nhìn nó chăm chăm...kinh khủng, ăn mà cũng ko để yên, nhìn vậy hoài ai mà nuốt cho vô...

5' trôi qua, tiểu thư đã xực hết cái hamburger, thằng nhóc cũng nằm dài xuống cỏ ngủ, quyển sách che lên mặt đỡ chói nắng, cách đây 1 bụi cây, mấy thằng đàn em của Andre đang đá cầu...

Chapter 7

Đã 4 ngày rồi mà thằng chết bằm đó ko chịu nghĩ ra cái việc cuối cùng, làm Candy chờ dài cổ...Nhưng Andre lại tưởng nó tốt bụng lắm mỗi lần đưa cái đĩa ra cho Candy rờ zô đỡ thèm ^ ^!

Chủ nhật, một buổi sáng đẹp trời và thanh thản vì ko phải đi học. Candy đang chờ lái xe tới chở nó zề thăm papa mama. 8 tháng nữa là tới thời hạn, còn lâu chán! Trên con đường rợp bóng cây xanh, con bé nổi bật lên, xinh xắn trong chiếc váy hồng, áo cà vạt trắng gilê hồng, đôi giày cao tới gối cũng trắng hồng nốt, thiệt là dễ thương (ôi thèm quá)...Candy nhăn nhó vì hình như ai cũng nhìn mình, thôi kệ, 1 hồi nữa ngồi lên xe là người ta hết đc nhìn òi...

Chờ 10' bắt đầu sốt ruột, con bé alô cho mama thì nghe thông báo "mama papa bận công chiện ko có nhà, nhưng lái xe vẫn sẽ đến chở con đi chơi."

Hay thiệt, biết vậy ko thèm mặc bộ đồ nài...giờ có 1 mình biết đi đâu đây hả trời???

Nghĩ vậy nhưng nó cũng bảo chú tài xế chở qua công viên coi vịt bơi...

Cảnh vật thật thanh bình...con bé co ro bên ghế đá ngắm dòng nước...(giờ nài chắc vịt đã về chuồng nên ko ngắm đc), vừa đeo headphone vô tai (headphone và laptop là 2 vật bất li thân của con bé mà)thì thấy đối diện hồ nước chỗ nó là 1 cái j' đó rớt xuống nước cái bùm, típ sau đó là 1 tràng cười...

Vốn ko phải đứa nhìu chiện nhưng ko hĩu sao Candy cũng chạy qua bên kia thăm dò tình hình...

Andre và cái thằng bạn đeo kính cận tóc bù xù dòm mặt hiền hiền bữa trước, đang chấp chới trong nước...

- Hai người làm j' dưới đó vậy? Tập bơi hả? Nước ở đây dơ lắm á...mấy con vịt tắm xong zề rồi...

- Bơi cái đầu mày! - Andre cau có.

- Candy bạn bữa nay dễ thương quá...- thằng kính cận xuýt xoa.

- Tao tưởng cây hồng di động...nhìn 1 hồi mới nhận ra là con nhỏ bà chằn đệ tử mới của tao!

- Vậy hả? Vậy đi nhá, chúc 2 người zui zẻ...Tắm xong zề coi chừng có ghẻ...hí hí!

- Candy à, thằng kia...nó...

Chưa nói hết câu Andre đã bịt miệng Phillip (tên thằng nhóc đeo kính cận đấy ạ) lại ko cho nó típ tục.

- Nó làm sao?

- Biến đi, đồ nhìu chuyện rảnh hơi ưa xía vô chuyện người khác!

- Nó...nó KHÔNG BIẾT BƠI!

- Há há há há há há...con bé lăn ra cười, cười đến đau cả bụng, Andre đang mặt đỏ lên tới mang tai...

- Thôi tui dzìa nhá, 2 người cứ típ tục đi...

- Ê, tính bỏ bạn bè vậy hả?

- Đâu? Đâu? - Con bé cố tình chọc tức Andre, cúi xuống đất, chạy lại gần thùng rác làm ra vẻ tìm kiếm - bạn bè đâu?

- Con nhỏ chết tiệt! Đi đi! Đi lẹ đi cho đẹp trời!

Candy vừa tính quay lưng lại tự dưng thấy mình bị đẩy từ phía sau...

Lại thêm 1 người đc xài chung hồ bơi của zịt...

Chapter 8

- Á má ơi tởm quá kinh quá dơ quá gớm quá!!!! - con bé vừa đạp nước vừa quơ tay loạn xạ...

- Ặc! Nó cũng đek biết bơi! Mày cõng nó lên đi Phillip!

- Nhưng mà...tao...ko nổi...

- Nó nhẹ lắm, nhìn biết mà!

- Ko nổi...thiệt mà...

Andre thở dài ngao ngán...toàn bọn yếu đuối...

Rồi nó phát hiện cái hồ chết tiệt này sâu chưa quá đầu...xịn thiệt...

Andre ôm con bé, từ từ leo lên bờ. Mấy thằng quỷ kia biến đâu mất tiêu, để tao gặp lại mày tao đập nhừ tử...

Candy gầy quá...

Điện thoại con bé rống lên bài hát nhí nhố (Fur Elise mà nó nói nhí nhố), Andre nghe máy...

Là chú lái xe...thấy lâu quá nên gọi điện hỏi...Andre biểu lái xe đưa Candy về. Ko ngờ con nhóc dữ như bà chằn đó mà là "tiểu thư"...

Con nhóc đó, bữa nay dễ thương thấy ghét... - Andre lẩm nhẩm...

Hôm sau ko thấy Andre tới chỗ bãi cỏ sau trường. Chắc hôm qua tắm hồ dzịt bây h' bị đau rồi cũng nên...tính thương người của tiểu thư trỗi dậy, nó lóc cóc gõ máy tính tìm cái tên Andre...

Tan học, Candy vừa đi vừa mò đường...

Từ khi ra ở riêng tới h', tiểu thư đã biết đi bộ. Trước đây đi đâu nó cũng có người đưa đón vì gia đình sợ đi bộ chân sẽ có cơ bắp ko đẹp. Còn bây h', theo nó nghĩ, lớn rồi thì chắc cơ bắp ko phát triển nữa (ặc), với lại nó cũng chả muốn ai biết nó là con nhà giàu...

Mà cũng may là nhà Andre ko xa trường lắm, nếu ko thì cái sự lười nhác của nó còn lâu mới để cho nó đi...Trước nhà Andre có 1 bãi đất trống, chỗ này mà tập nhảy thì sướng, còn ko để đánh nhau cũng tiện - con bé lẩm bẩm...

Chả biết là trùng hợp hay tại cái miệng nó linh gần = cái miếu, ở chỗ khuất nhất của cái sân, Andre đang đánh nhau với 4,5 thằng.

Con bé lanh chanh:

- Hé lô đại ca, nghỉ học ở nhà tập thể dục hả?

Andre quay lại nhìn, ngay lúc đó 1 thằng cầm cây đánh vào tay nó...thằng nhóc ôm tay, khuỵu xuống..

- Còn đứng đó làm j'? Đi đi

- À, đừng để í tới tui, tui chỉ tiện đường ngang qua, mọi người cứ típ tục đi, cho tui học hỏi zí.

- Đi chỗ khác chơi! Mày là con gái sao lì đòn quá dzậy hả?

- Muốn ta giúp đỡ hả? No no...ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, ko đc đánh nhau...Còn nếu đây là việc chết tiệt thứ 3 thì còn suy nghĩ lại...

- Thằng đó hôm qua xô mày xuống nước đó! - Andre chỉ vào thằng mặc áo đen.

Con bé bay tới đạp vô bụng thằng kia 1 đạp té dúi dụi, rồi chạy lại chỗ Andre.

- Thằng này thì khỏi cần suy nghĩ!

- Mày mới nói mày theo chủ nghĩa hòa bình mà!

- À, chủ nghĩa hòa bình tao để ở nhà rồi, h' mới nhớ

Thấy 2 thằng đang cầm gậy tiến tới, con bé lục lọi trong ba lô... : Mấy anh chờ em xíu, để em chải lại cái đầu, gió thổi làm rối quá hà... - vừa nói nó vừa cười 1 nụ cười chết người. Rồi bất ngờ, 1 đống đá bay tới tấp vô chỗ mấy thằng kia, Candy dìu Andre chạy thiệt lẹ, vừa chạy vừa quay đầu lại...ném típ...

- Đc rồi ông nội, nặng kinh khủng...hồi nào h' tưởng chỉ cao ko thôi ai dè ông cũng heo dữ...

- Làm j' mà đem theo nhìu đá vậy?

- Tự vệ ^_____^

- Mà ai mượn cậu lanh chanh hả? Con gái hay là quái vật nữa ko biết.

Con bé chỉ cười:

- Tới nhà rồi, vô đi!

- Ko vô hả?

- Ko. Bye!

- Sao dzậy?

- Con gái ko đc zô nhà con trai!

Chapter 9

Con bé vừa bước đc đúng 4 bước, Andre té xuống đất cái rầm.

Nó hốt hoảng chạy lại:

- Bị j' vậy? Đứng lên coi!

Andre ko trả lời...dưới lớp áo, cánh tay của nó...đầy máu...

Candy vừa khóc vừa móc điện thoại ra...113 hả...hay 114...hay 115...hay 119...nó lần lượt gọi hết từng đó số, cuối cùng cũng gọi đc xe cấp cứu...(Ken cũng ko bít xe cấp cứu số mấy ^ ^!)

Andre bị nứt xương ống tay phải nằm viện 1 tuần. Lúc bác sĩ muốn gặp người thân bệnh nhân thì Andre lắc đầu :

- Người thân tôi ko có ở Manchester...

Thế là Candy William phải làm y tá ko công kiêm người thân dỏm cho thằng nhóc trong suốt 1 tuần. Ôi lạy chúa...1 tuần chết tiệt...1 tuần kinh khủng nhất trong đời tiểu thư...Andre chê cơm bệnh viện đòi ăn cơm tiệm, Candy phải chạy đi mua, mua về nó chê dở...rồi nó đòi ăn cháo, con bé đem cháo về nó lại chê cháo nguội...nó đòi uống sữa, Candy đem tới nó chê sữa ko lạnh...gọt táo cho nó ăn thì nó chê táo chua, ăn xoài thì rên sao xoài ngọt quá...

Cũng kì cục, con bé kiên nhẫn quá sức cho phép, cũng chẳng hề cằn nhằn...

Thứ 7, Andre xuất viện. Vì nó ko cho Candy nói với bọn đàn em nên chỉ có mình con bé tới đón. Candy đem theo 1 chồng tập:

- Nè tui mượn tập của mấy thằng kia chép bài lại cho cậu rồi đó, ráng học hành đàng hoàng đi, tui đây còn ko chép bài cho mình mà tui chép cho cậu đó, hí hí, mình thiệt là tốt bụng! (nó toàn dùng laptop học nên làm thế quái nào mà có vở đc).

- C...c...cảm...cảm...(nó muốn nói cảm ơn đấy ạ, nhưng mà nói ko đc vì chắc nói ra xấu hổ ^____^)

- Cảm cúm hả? Để đi nói bác sĩ.

- Ko phải...Cậu muốn ăn j' hay đi công viên chơi ko tôi dắt đi.

- Ăn thì đây chả thèm, còn công viên thì dành cho mấy đứa con nít, chán òm. Tui muốn đi thám hiểm.

- Đồ quái dị!

- Đi mà đi mà...từ nhỏ tui đã thix đi thám hiểm rồi nhưng mà chưa đc đi lần nào hà...

- Đi thì đi! Làm như ghê lắm...Muốn đi mấy ngày?

- Ọc! Sáng mai đi chiều mai dzề anh hai.

- Ê giỡn hay thiệt đó? Thám hiểm 1 ngày thì thám hiểm cái nỗi j'? Thám hiểm sở thú hả?

- Đi mà...đi mà...đi..đi...

Vậy là đúng 9h sáng hôm sau 2 đứa có mẹt tại ga xe lửa. Andre thấy con bé tới làm bộ tròn mắt:

- Ủa, ko mặc váy nữa hả?

Candy đáp trả = 1 cái lườm đứt mắt.

- Nè, lỡ mà con mắt đó mất đà rớt xuống đất thì đây ko chịu trách nhiệm đâu nha...

Con bé phì cười...

Một buổi sáng (hình như) khá vui vẻ...

Chapter 10

Ngồi trên tàu, con bé lóc cóc gõ bàn phím típ tục bài luận văn...

Andre ngồi 1 mình ko có ai chơi chung...

1 tiếng sau...

- Nè, đi chơi mà làm cái giè vậy hả?

- Làm việc chứ làm giè? Đã tới nơi đâu mà chơi với bời.

- Này thì làm việc này! - tức khí, thằng nhóc tắt máy, cất qua 1 bên, lun tiện tịch thu hết di động, mp3, chỉ chừa lại cho con bé cái máy ảnh với cái la bàn...

- Nè sao ông dzô dziên quá, đồ của tui mà...

- Để cho công =, tôi cũng bỏ di động của tôi zô đây lun. Ko có cãi nữa. Tức mình!

- Ko lẽ h' ngồi ko chờ tới nơi hả?

- Ờ.

- Thích thì ngồi 1 mình đi, đây ko có hứng!

Andre chẳng nói j', mở cửa sổ, vén rèm lên...Ngoài kia là những cánh đồng xanh mơn mởn trải dài như vô tận...không khí yên bình hiếm có ở trung tâm tp...

Candy ngắm nhìn say sưa...thằng quỷ coi vậy mà cũng tốt...muốn mình ngắm cảnh đẹp...

Cảnh ở đây làm nó nhớ đến những cánh đồng lúa mì ở Pháp. Hồi còn nhỏ, mỗi năm vào dịp hè nó đều đến ở với ông ...mấy năm gần đây thì ko...vì chuyện đính hôn mà nó giận ông. Đã lâu lắm rồi...

Khung cảnh đẹp trải ra trước mắt, khiến nó nghĩ đến chuyện hồi xưa. Giá như ông ngoại với ba mẹ đừng bày trò đính hôn thì bây h' nó đâu phải như vầy...

- Ê! Ê! - Andre đập đập vai nó - nhìn j' mà nhìn dữ vậy? Sắp lé mắt rồi kìa.

- Kệ tui. Tới chưa?

- Gần.

Cũng may Andre kêu, nếu ko chắc nó khóc đc quá...

- Đi lẹ lên coi, làm j' mà rề rề rề rề... - Andre cằn nhằn.

- Từ từ chứ, làm như chân ai cũng dài như ông.

- Mới đi đường phẳng thế này mà đã vậy rồi làm sao mà leo núi hả? Cái mặt tiểu thư non choẹt dzầy mà cũng đòi thám hiểm.

- Ồn ào quá, đi chậm chút xíu có ai chết đâu. - con bé đỏ mặt.

- Ờ, cứ kiểu nài thì tới chiều mới mò lên đc đỉnh núi.

- Thì đi nhanh hơn chút...đừng có cằn nhằn nữa đi >"<

Núi Uluru mùa này ít khách du lịch, 1 thời điểm tuyệt vời để thám hiểm. Tuy nhiên thời tiết ở đây chết tiệt y như ở sa mạc : ban ngày rất nóng, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn 1 màu cam cam vàng vàng của đá... [ xin lưu í : Uluru là 1 thắng cảnh nổi tiếng ở Australia ^ ^!, trong khi bối cảnh câu chiện diễn ra tại Manchester - Anh. Vì lí do tác giả chưa đi Anh nhưng mới đi Úc nên đành phải dời núi Uluru qua đây để việc miêu tả thuận lợi và thực hơn. Mong quý vị thông cảm ^ ^! ]

2 đứa vừa đi vừa cãi nhau, đến quá trưa thì lên tới đỉnh. Từ trên cao nhìn xuống cảnh vật thật đẹp, cái nóng bức trên đường lên đây hồi sáng biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại những luồng gió mát mẻ...phía dưới họ là mênh mông rừng xanh lá cây, xa xa là xanh nhạt của nước biển...

- Ôi má ơi, đẹp quá...chả bõ công leo lên đây mệt nghỉ, lại còn bị cằn nhằn. - Candy đá đểu.

- Thì bây h' nghỉ đi. Đói chưa? Lấy đồ ăn ra đi, để tôi trải tấm bạt rồi ngồi xuống đây mà nghỉ nè, rên hoài.

- Andre...Andre...

- Đừng có kêu la thống thiết dzầy nữa đi nghe ớn quá, lấy lẹ coi!

- Andre...

Thằng nhóc quay lại : trong ba lô cái ba lô nặng trịch Candy vác lên đây, toàn là...đá.

Chapter 11

- Ê, làm j' kì cục vậy? Đồ ăn đâu?

- Ko có...

- Rồi h' ăn bằng cái j' hả?

- Ko biết...

- Bó tay với cô. Cũng may là tôi có nước. Thôi uống đỡ đi, rồi tôi tính sau. - thấy con bé mặt bùn xo, Andre cố nhẹ nhàng.

Đưa nước cho nó xong, Andre lại chỗ tán cây mát mát trải bạt, để Candy ngồi trên tảng đá có vẻ sạch sạch nghỉ ngơi. 1 hồi sau thằng nhóc quay lưng lại thì thấy chỗ tảng đá đó...trống trơn. - Chắc con nhóc đi dạo quanh quanh rồi - Andre nghĩ - thế nên, nó để lại tờ giấy nhắn "Tôi đi kiếm j' ăn, chừng nào quay lại mà ko thấy tôi thì ngồi im đây chờ ko đc đi đâu đó" rồi cũng biến đi kiếm đồ ăn...

Lúc này, tiểu thư Candy vì quá áy náy mình bỏ đói Andre, nên đã đi xa hơn lên đỉnh kiếm trái cây đem về chuộc tội.

Đường chỗ này, so với dưới chân núi thì có thể nói là gập ghềnh x1. Mặc dù đã mát hơn nhưng nhìn từ độ cao này con bé ko khỏi chóng mặt. Đi 1 hồi cũng khá xa, nhưng mà quanh nó toàn là cây dại...Ko bỏ cuộc, nó tiến sâu hơn vô trong...Chỗ này, cây cũng bắt đầu rậm rạp hơn nên nó hi vọng sẽ tìm đc 1 cái j' đấy có thể bỏ bụng. Híc, đi từ sáng h', leo lên đây mệt mún chết mà ko ăn nữa chắc gió thổi 1 hồi cũng thành xác khô...

Ko uổng công con bé leo, cạnh những tảng đá khổng lồ có 1 cái cây, và trên cây là những quả giống như quả nho...Nhưng mà cái cây đó lại mọc nhô ra, phía dưới là 1 bụi rậm...

Kinh quá...Nhưng mà nếu có lỡ té xuống thì chắc cũng ko bị j' vì đó là bụi rậm mà - con bé nghĩ thế (ngu thiệt ^ ^!)

Và nó leo lên thiệt. Cái cây hơi thấp, có nhìu nhánh cây cách nhau những đoạn ngắn nên cũng dễ leo. Nhưng hơi ớn là từ trên cây dòm xuống càng thấy cái bụi rậm đó ghê...

Hái đc 1 chùm...

Thêm 1 chùm nữa...

1 chùm nữa...

Con bé nghĩ nhiu đó chắc cũng đủ cho 2 người (ăn ít mà), vừa tính xuống thì thấy chỗ tán cây vươn ra ngoài có 1 chùm dâu đỏ mọng...ngon quá...

Nó vươn tay ra, từng chút, từng chút một...

Còn cỡ 1 bàn tay nữa là tới...

1 nắm tay nữa...

1 ngón tay...

Rắc...rắc... RẦM...BỊCH!!!!!

Chapter 12

Đúng như nó nghĩ, bụi cây này rất rậm. Nhưng mà ko biết vì sao nó rớt luôn vô chỗ mấy khoảng lá trống...xuống đất...tay vẫn nắm chặt những quả dâu...

Mới định đứng dậy tìm cách leo lên, nó thấy chân mình nhức buốt...

Chỗ này cách xa Andre lắm rồi, nhưng nó vẫn cố gào lên gọi Andre.

- Andreeeeee!!!!!!!

- Andreeeeeeeee!!!!!!!!!

- Andreeeeee!!!!!!!!!!!!!!!!

Vô ích...miệng nó tuy to nhưng ko phải cái loa để có thể vang vọng xa thế, mà Andre thì cũng chẳng tài nào nghe đc nó giữa núi rừng rộng lớn như thế này.

Nó vẫn cứ gào...

Gào...

Gọi Andre...

Và dường như tiếng của nó ngày một yếu ớt...như ngọn đèn đang leo lét dần đi trước gió...

...Andre đi kiếm ở đâu về đc mấy quả táo rừng thiệt to, thiệt tươi, nhìn ngon ko chịu đc.

Đã xế chiều, mảnh giấy nó để lại vẫn còn nguyên.

Tấm bạt nó trải ra chẳng có dấu vết j' giống như là con bé đã về...

Andre đâm lo...

Thằng nhóc bổ đi tìm.

Nhưng hướng nó đang đi là hướng ngược lại với con bé...dọc đường toàn là đá...thưa thớt...lác đác một vài con dê núi...

- Hay là con nhỏ thấy dê sợ quá chạy về rồi... - Andre nghĩ thầm.

- Nhưng mà dê ko sợ nó thì thôi làm sao mà nó sợ dê đc... - thằng nhóc tự nói tự bác...

Ai biểu hồi nãy lấy hết máy tính điện thoại gửi ở ga tàu...nếu ko thì đỡ biết mấy... - nó tự trách mình...

Ráng chiều đỏ ối cả một vùng trời...vẫn chưa tìm thấy Candy.

Andre quay ngược lại, đi tìm hướng khác...

Nó đi theo con đường Candy đã đi...và nó tới chỗ cây dâu. Cái nhánh cây gãy vẫn còn mới lắm...hay con nhỏ leo lên đây rồi té xuống? Andre gọi Candy thiệt to:

- Candyyyyy!!!!!!!

- Candy!!!!!!!!!!!!!

Đáp lại nó là tiếng vọng lại từ 4 phía.

Hoàng hôn càng lúc càng đỏ rực.

Ai đó đã nói rằng, hoàng hôn - khi bầu trời nhuốm màu đỏ - là thời khắc họat động của ma quỷ...của cám dỗ...hoàng hôn đỏ...màu đỏ như của máu...

Chợt như nghĩ ra điều j', Andre chạy lại chỗ cây, nhìn xuống phía bụi rậm. Nó đoán Candy đang ở đó...nhưng sao con bé ko trả lời nó?

Rồi Andre cũng nhảy xuống.

Chapter 13

Cành cây cào xướt tay thằng nhóc...

Nhưng nó ko cảm thấy đau lắm...vì đang ngồi 1 góc trước mặt nó là Candy William.

Quần áo xơ xác...đôi mắt rưng rưng...nó đang cố lao tới Andre...nhưng ko đc...cái chân sưng càng ngày càng to...con bé ú ớ nói j' đấy...nhưng chỉ là những tiếng khào khào...

Tội nghiệp con bé...

Andre bước tới, ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lên vai an ủi nó...

Vai con bé rung lên nhè nhẹ...

Rồi con bé mở đôi mắt to tròn nhìn nó...chỉ vào cổ họng...rồi chỉ xuống chân.

Andre mở giày con bé ra...

Chỗ mắt cá chân...sưng to...bầm tím...

Thằng nhóc ko nói j', chỉ im lặng xoa xoa chân Candy, nhẹ nhàng...

Rồi nó thấy Candy đang mím môi, 2 tay con bé nắm chặt vào nhau...tưởng chừng như chỉ thả lỏng ra 1 chút thôi là nước mắt sẽ rơi xuống.

- Đau thì khóc đi, mắc mớ j' phải nín!

Con bé lắc đầu...

- Sao mà cậu thích chịu đựng vậy hả? Khóc đi, khóc sẽ bớt đau hơn đó!

Andre chợt nhớ lại, trước đây, thậm chí khi bị nó đánh, con bé cũng ko khóc.

Candy vẫn lắc đầu.

Andre dỗ dành nó 1 hồi, rồi cõng nó đi lên.

Dọc đường, thằng nhóc im lặng chẳng nói tiếng nào.

Trời đã tối.

Đến chỗ hồi trưa trải bạt, tụi nó thấy đồ đạc vẫn còn nguyên.

Andre đưa cho Candy quả táo:

- Ăn đi cho lại sức. Chắc kêu gào quá nên nói ko ra tiếng nữa chứ j'.

Con bé gật đầu.

- Có dâu nữa nè, ăn nhìu zô.

- Con gái mà sao lại trèo cây hả?

- Có ai biểu đi kiếm đồ ăn đâu, ai mượn lanh chanh chi hông biết...

Buổi tối...Uluru Mount rất lạnh...

Trời đầy sao...

Trên đỉnh núi, chỉ có 2 đứa nó...

Mọi khi chỉ có 1 mình Candy lải nhải ồn ào, nhưng bây h' chỉ có Andre nói...

Candy dựa vào đá ngắm trời...

Andre vừa an ủi nó, vừa xoa xoa lên đôi chân...

Thằng nhóc ko quen nói nhìu...

Nó ngay cả câu cảm ơn cũng ko biết...

1 thằng thích đánh nhau thích ăn hiếp người khác...

Bây h' đang nói những lời nhẹ nhàng...vụng về...nhưng rất dễ thương...

Chapter 14

Trời sáng.

Mới hơn 6h mà mặt trời đã bắt đầu chói chang.

Con bé tỉnh dậy.

Cổ họng nó bớt đau hơn, tuy nhiên cái chân vẫn còn sưng to...

Nó lay lay Andre, thì thào :

- Ê dậy đi, sáng rồi!

- Ê!

- Ê!

Kêu hoài ko chịu dậy, nó nhéo mũi thằng nhóc:

- Có dậy ko thì bảo?

Rồi Andre cũng tỉnh.

Nó nheo mắt lại vì ánh nắng...hôm qua nó thức cả đêm lo cho con bé...

- Nói đc rồi hả bà chằn?

- Ờ, còn hơi đau chút, nhưng ko sao, loa vẫn hoạt động tốt...

- Nói thì hay lắm, hôm qua ai hoảng sợ gần khóc hả?

- Dạ, cảm ơn đại ca...

- Nặng quá đó nha!

- Kệ tui...dù sao cũng xin lỗi làm cậu lo lắng...

- Ai thèm lo cho cậu? Bị hoang tưởng à? Hôm qua té có đập đầu vô đâu ko vậy?

- Đồ chết bằm...

- Chết tiệt chết dẫm chết đạp chết sông chết núi... có bài đó hát hoài!

- Chết đi!

- Cõng cậu về rồi chết!

- Thấy ghét!

- Mà nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về.

- Green Block.

Xuống núi bao h' cũng dễ hơn lên núi...

Cõng con bé về đến ga tàu, Andre ép nó ngủ thêm chút nữa...

Rồi nó kêu taxxi đưa Candy về nhà...

Vừa cõng con bé ra khỏi xe, Andre bị đấm vào mặt cái Bốp!

- Cái quái j' vậy?

- Mày là thằng nào? Mày đã làm j' cô chủ tao? - 1 người đàn ông mặc vest đen vừa đánh Andre vừa lay gọi Candy - Tiểu thư Spencer, tiểu thư!

- Ặc, làm j' là làm j'?

- Mày đừng nói nữa, cả đêm qua cô chủ ko về nhà, bây h' còn đang mê man...

- Nó đang ngủ mà!

- Mày đứng đó, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày...nhưng mà tao phải cho mày 1 trận cái đã...

Vệ sĩ đc ông ngoại Candy gửi tới - kiêm bảo vệ chung cư nơi nó ở riêng - đánh Andre tới tấp...(vệ sĩ chuyên nghiệp mòa)

Andre lấy tay đỡ lại, nhưng hơi quá...ông ta té xuống...

Candy tỉnh dậy...

- Ê! Làm j' vậy hả thằng kia? Biến đi! Đồ...đồ...sao mi dám đánh người lớn hả? Ta còn tưởng mi là người tốt!

- Khỏi! Có mời tôi cũng chả ở lại.

Thằng nhóc bỏ đi 1 nước...

Vừa đi nó vừa lẩm nhẩm : Candy William...Candy Spencer

Chapter 15

Thằng nhóc đi rồi, Candy mới thắc mắc:

- Chú ơi, nó làm j' mà đánh chú vậy?

- Là tôi đánh nó trước, tại cả đêm qua tiểu thư ko về, sáng nay lại thấy thằng kia cõng tiểu thư...nên tôi...tôi cho nó 1 trận... - ngập ngừng - Tiểu thư à...thằng đó...nó có...

- Ọc, vậy là tại chú bụp nó hả? Rồi nó đánh chú té hả?

- Ko, cậu ta đỡ nhưng tôi...té...(thanh niên sức dài vai rộng đánh lộn pro

- Chú giết tôi rồi...

Con bé khổ sở...nó lo cho mình cả ngày hôm qua mà mình đuổi nó như đuổi tà...

Nghỉ học 2 ngày vì bị bong gân...đối với nó có đến trường hay ko cũng thế thôi...có cái laptop thì sợ j' mất bài...nhưng nó muốn đến trường để xin lỗi Andre...

Ngày hôm sau, Candy đi cà nhắc đi học...

Con bé vừa đi vừa lầm bầm...nguyền rủa cái ngọn núi chết tiệt cái cây chết tiệt...

Đi cái kiểu này...mất mẹt quá! >"<

Sau h' học, con bé tới chỗ bụi cây - chỗ này bây h' đã thành nơi tụ tập của băng nhóm Andre.

Ko có Andre, chỉ có vài ba thằng đang ngồi đánh bài. Candy nhớ nhất chính là cái thằng đã bộp vô mặt nó 1 phát...

- Ồ, lâu ngày quá hén, bà chằn! - thằng đó chào.

- Thằng quỷ kia đâu rồi?

- Nhìn mà ko thấy à? Chỗ này toàn là cây với cỏ, giấu chỗ nào đc mà giấu - thằng có cái đầu bàn chông bon chen.

- Mấy ngày nay có thấy tới lớp đâu

- Candy...

Phillip (thằng đeo kính cận đầu tóc bù xù dòm mặt hiền hiền - nhắc lại cho những người hay quên ^ ^) vừa tới...

- Có cái này...Andre nhờ tôi đưa cho cậu.

- Hả? - con bé mắt tròn mắt dẹt...là cái đĩa bấy lâu nay nó phải cất công chịu đựng làm nô lệ... - nhưng mà...

- Cậu cầm đi, đừng hỏi j' hết...

- Tôi vẫn còn 1 việc thứ 3 chưa làm...

- Nó nói ko cần nữa...kệ nó đi...Thằng đó...điên rồi.

Sau khi từ nhà Candy về, Andre cứ lẩm nhẩm hoài cái từ Spencer.

Như chợt nhớ ra điều j', nó gọi điện cho ba nó...

- Papan...

- Con đang làm j' ở Anh vậy? Còn ko mau về nhà!

- Con có chút chuyện...

- Chừng nào con về?

- Con cũng chưa biết nữa...papan...bữa trước cha biểu con đính hôn với ai?

- Tiểu thư nhà Spencer.

- Là Bá tước Spencer ạ?

- Ờ, là ông ấy...có chuyện j' ko con?

- Ko...papan có thể cho con thông tin về cô ấy ko? Cô gái mà con phải cưới...

- Để ta cho người fax cho con.

- Đc ạ...merci papan...au revoir.

Profile : Candy William

Tên : Candy William

Còn gọi : Candy Akira Spencer

Tuổi : 17

Quốc tịch : Anh - Pháp

Cha là Jack William - chủ tịch tập đoàn William.

Quốc tịch : Anh

Mẹ là Victoria William - tổng giám đốc tập đoàn William

Quốc tịch : Pháp

Con gái của Bá tước Johan Spencer, đc phong tước Đệ nhất phu nhân.

Anh trai : Vincent William

Còn gọi : Vincent Jack de Spencer.

Tử tước vùng Quiberon.

Hiện nay tài chính của tập đoàn William đang gặp khó khăn do cổ phiếu giảm.

Vứt tập hồ sơ xuống bàn cái rầm.

- Khốn kiếp! Toàn là giả dối!

Chapter 16

Trong suốt 1 tuần sau Andre ko tới trường.

Candy cũng hơi thấy lo lắng...nhưng vì có Hungari Sonata rồi...Phillip đã nói như vậy...tính tình thằng quỷ đó nữa...thôi chẳng thèm quan tâm làm j'...

Ngày thứ 8...Andre tới trường.

Lại típ tục sự nghiệp đánh nhau và làm mưa làm gió trong trường.

Đúng là 1 thằng hư hỏng, làm toàn những chiện điên rồ - Candy nói với cô bạn ngồi gần tên Maria

- Mày mới nói ai hư hỏng?

- Linh ác! Chết ko dám cúng... - Candy thầm thì.

Maria cười toe toét...

Slamppppp

Andre năm lấy cổ áo lôi Maria dậy,tát liên tiếp vào 2 bên má...

Maria sửng sốt...nước mắt ướt cả khuôn mặt đang đỏ dần lên vì đau và vì xấu hổ...

Candy trợn tròn mắt ko nói đc tiếng nào...

Nó chạy tới kéo Maria ra - đang ôm mặt khóc nức nở - giơ tay tát thẳng vào mặt Andre:

- Mày làm cái trò j' vậy?

- Đánh. - Andre vừa ôm mặt vừa đáp gọn lỏn.

- Maria làm j' mà mày đánh nó?

- Tao thích là đánh. Chưa tới lượt mày thì đừng xía vào! - Andre lạnh lùng.

- Mày...mày làm sao vậy?

- Chả làm sao cả, tao thích nhìn nó khóc, thế thôi!

- Mày...mày là 1 thằng mất dạy! - Candy vừa nói câu đó vừa đánh Andre tới tấp...

Phillip kéo Candy ra...an ủi nó...

Andre vẫn ngồi nhìn...ánh mắt vô cảm.

- Mày làm j' vậy Phillip? Thích con bé rồi hả?

- Tớ...tớ... - Phillip ấp úng...đỏ mặt...

- Ko cần phải xấu hổ...nếu thích tao sẽ cho mày...

- Im đi, mày ko có tư cách nói cái câu đó. Mày đek phải ba má tao!

- Nó và tao...đã qua đêm với nhau

Chapter 17

Mọi người nhìn bọn nó...sửng sốt...

- Thằng kia, tao phải giết mày...

Con bé cầm cả cái laptop gập lại, ném thẳng vào đầu.

Andre né đc...cái laptop bể tan.

- Tao tưởng mày quý cái thứ ấy lắm, sao lại tặng cho tao làm j'...

- Candy...bài...bài tham luận...cậu vừa mới làm xong...chưa...chưa...lưu lại... - Maria lắp bắp...

- Để làm lại sau, nhưng mà phải giết thằng này cái đã! Cái thằng mất dạy, mày chui vào trong cái trường này làm j' cho thêm rác hả? Mày sống làm j' để cái xã hội này thêm dơ bẩn hả?

Andre chụp lấy cổ tay con bé...siết chặt...

- Mày có tin là tao sẽ làm cho mày ko còn gõ bàn phím đc nữa ko? Mày mới gọi tao là j'?

- Tao nói mày là đồ rác rưởi...

- Mày nói lại đi!

- Đồ rác rưởi...đồ ác quỷ chuyên đi hại người!

Con bé cứ lặp đi lặp lại những từ ấy...cho đến khi ngất đi...

Tỉnh lại nó thấy mình đang trong phòng y tế của trường...

Bên cạnh nó là Phillip...

Maria đang khóc...

Các bạn cùng lớp...

Những thằng đàn em của Andre...

Ngay sau đó, trên website của trường xuất hiện 1 dòng tittle thật lớn : Andre Harven Đại ca của học viện KAB và cục nước đá Nam Cực Candy William đã qua đêm với nhau.

Bởi vì cả 2 đều là những người nổi tiếng cả (thằng kia thì quậy phá, con bé thì học hành pro) cho nên cái tin này gây scandal rất lớn...

Và cũng bởi vì cái tin này...Candy bị hủy tư cách đại diện cho trường tham gia cuộc thi hùng biện các nước nói tiếng Anh.

Bạn bè ai cũng chia buồn...

Con bé chỉ đáp gọn lỏn :

- Khỏe! Tay chân thế này thì có muốn thi cũng ko đc. Cả mấy trăm trang bài luận mất tiêu cùng với laptop rồi. Ko cho đi thi cũng tốt, đỡ ảnh hưởng đến kết quả của trường.

- Vậy chuyện đó có thật hả?

- Các người thấy chó hát lần nào chưa? Chừng nào chó biết hát thì hãy tin cái thằng chết bằm đó.

- Candy à, cậu đừng đụng vào thằng đó...nghe nói nhà thằng đó giàu lắm...nó lại ác nữa...lỡ như...

Con bé mỉm cười trấn an mọi người (ai mới cần trấn an lúc này chứ...)

Sau khi tất cả về rồi, nó nằm một mình suy nghĩ...thằng đó ăn nhằm phải cái j' vậy cà...hồi trước tuy có hơi thô lỗ, nhưng cũng còn là người...bây h'...

- Mày đến trường này với mục đích j'? - Andre đột ngột lên tiếng. Thằng nhóc đang ngồi trên cửa sổ.

- Đâu có ai tới trường để làm trò hề như mày đâu mà hỏi câu lãng vậy?

- Nếu mày nói thật tao sẽ cho mày 1 cơ hội ra khỏi trường này 1 cách yên bình.

- Vậy thì đi ra đi, tao chẳng còn j' thật hơn để nói với mày cả.

- Mày ko phải là Candy William! Nói đi, mục đích thật sự của mày là j'?

- Đồ điên! Tao ko phải Candy William thì mày mới là Candy William à?

Andre nhảy xuống, bóp cổ con bé...

- Tao hỏi lần cuối, trả lời đi!

- Tao là Candy William đến trường này là để HỌC. Bởi vì tao muốn trở thành 1 luật sư, và bởi vì đây là trường Luật.

Khuôn mặt con bé tím tái dần...

Chapter 18

Andre buông tay...con bé gần như tắt thở...nhưng mắt nó vẫn rưng rưng...

- Tại sao tao chưa bao h' thấy mày khóc?

Con bé vừa ho vừa ôm cổ...

- Chuyện của tao ko liên quan tới mày...

- Tất cả mọi chuyện của Candy đều liên quan tới Andre.

Thằng nhóc bỏ đi. Candy lẩm bẩm : Đồ điên.

Những ngày sau đó...Candy luôn bị tra tấn bởi ánh mắt soi mói của cả trường...

Vì tiểu thư ko thích đc chú ý kiểu này...cho nên nó quyết định...ở nhà học.

Cái tay cũng đã đỡ đau, Candy bắt đầu back up lại dữ liệu trong laptop. Bận rộn làm nó ko nghĩ tới Andre nữa...Con bé thích làm người thù dai...tiếc là nó lại hay quên

Hôm nay là ngày phải về nhà...

Papa mama tra hỏi nó đủ thứ...

Chuyện cái tay...

Chuyện bữa trước ko về nhà...(ông bà dạo nài dễ tính ghê...gặp như hồi trước thì chắc nhốt lun trong phòng chứ ở đó mà hỏi thăm)

Chuyện của "thằng nhóc hung hăng đưa con về"...

Con bé viện cớ còn nhìu bài tập chưa làm, bye bye papa mama cho con zề sớm...

Vì ko muốn con gái iu rớt no.1, Mr & Mrs William đành thả con bé ra...

Đến gần nhà, con bé xuống đi bộ, đi dạo cho thanh thản...

Những tiếng khóc, tiếng hét đã sút bay cái sự thanh thản hiếm có của nó...

Tức mình đi xem đứa chết tiệt nào làm ồn...

1 thằng nhóc...bị 1 đám vây quanh...đòi tiền...

Rõ rồi. Tiếng khóc là của thằng nhóc con, còn tiếng hét là của cái lũ kia.

Máu anh hùng nổi lên, nhân dịp chỗ nài cũng khá gần nhà, Candy bay ra:

- Ê, làm j' em tao đấy?

- Chơi, ko đc hả? - 1 thằng quay lại - đó là cái thằng đã đẩy con bé xuống nước...(nói hay quên mà mấy chiện nài nhớ dai ghê

- Chừng đó thằng xúm zô ăn híp 1 thằng nhóc ko thấy xấu hổ hả?

- Vậy ăn hiếp cô em thì sao hả?

Xin lưu í vì mới ở nhà papa mama về nên Candy nhìn rất "tiểu thư", có nghĩa là rất íu đuối hiền lành...

Tụi nó lôi Candy qua bên kia đường, chỗ khuất người...

- Á!!!!!Á!!!!!!!! Thả ra!

- Im nào!

- Thả ta ra mấy thằng mắc dịch!

- Ngoan ngoan...

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!

Bộp! Bộp!

Là đá.

Chúng đc ném từ phía sau.

Người ném là Andre.

- Sao mày ko giở chiêu võ của mày ra? Cái chiêu mà mày hay dùng đánh tao á!

- Andre, tụi tao với mày đã giải quyết hết việc, bây h' chuyện tốt của tụi tao mày đừng xen vào.

- Tao cứ thích xen vào, làm j' tao?

Nói rồi Andre xông tới...

Đánh từng thằng một...

Bây h' Candy mới nhận ra...Andre mạnh quá...chừng đó thằng chẳng là cái củ khoai lang j' đối với nó cả...

Andre lại gần...

Giơ tay lên...

Candy nghĩ nó sẽ làm j' mình...

Nhưng ko, nó đang sửa lại cho chiếc mũ ngay ngắn lại trên đầu con bé...

Và đưa nó về nhà.

Chapter 19

Quay lại trường sau 5 ngày nghỉ...

Tin đồn chưa giảm xuống như con bé đã tính...hơn thế, nó lại càng ầm ĩ hơn.

Trên 4rum của trường xuất hiện thêm các bài với độ hot ngày càng tăng, nào thì "Cục nước đá đã tan", hay "Đại ca KAB đã tìm đc người trong mộng", hay là "Mối tình vượt qua sóng gió & đang đơm hoa kết trái" (ghê quá)...

Có cho vàng nó cũng ko ngờ là có ngày mình đc nổi tiếng thế này...và từ trước tới h' nó cũng chả mong đc nổi tiếng kiểu ấy...

Nghĩ lại, hình như Andre đã trở nên bình thường. Ko thấy nó dẫn đàn em đi gây rối nữa và Maria kể lại rằng hôm qua Maria gặp Andre ở cầu thang, nó sợ quá quay mặt đi thì Andre bảo "Ko cần phải sợ tôi thế đâu"...

Nhưng chỗ bãi cỏ - nơi tụ tập 1 thời, có đc do chiếm đoạt của Candy - thì vẫn vắng tanh.

Từ hôm cứu nó tới h', Andre ko xuất hiện trước mặt nó nữa...

Nhớ lại hôm đó....

Trên đường về...Andre nói rất nhìu...nó mắng Candy lanh chanh bon chen chuyện người khác xen vào làm j', nó hỏi chỗ tay còn đau ko, chỗ cổ còn đau ko...

- Tôi là 1 người xấu...từ trước tới nay tôi chưa hề quan tâm đến ai...Tôi ghét cái cảm giác vừa mở lòng mình ra rồi biết đc mình bị lừa gạt...tôi ghét khi phải nghĩ rằng tôi bị ai đó lợi dụng...tôi đã rất kinh tởm con người đó...nhưng tôi nhận ra là tôi ko thể chịu đc khi thấy người đó bị đau...nhưng lòng tự trọng của tôi lại bắt tôi làm đau người đó...mặc dù tôi biết rất có thể tất cả tội danh đều là do tôi áp đặt cho người đó...

Hình như lúc đó nó đã ngu ngốc nói 1 câu là : Cậu đau ở đâu nói thẳng ra đi rồi đi bệnh viện.

Và Andre đã cười rất to...

Từ sau đó đến trước cổng nhà nó, Andre đã hỏi nó thấy cái tên Andre Harven có quen ko...nó nói trí nhớ ko đc tốt...và Andre đã lặp đi lặp lại rằng đừng bao h' quên...tôi là Andre Harven.

Vừa đi vừa suy nghĩ, nó đến phòng họp lúc nào ko hay.

Mới nhận đc email của giáo sư Fletchy muốn gặp nó. Giáo sư thông báo chuyện hiểu lầm đã đc giải quyết, và xin lỗi nó vì đã hủy tư cách đi thi của nó nhưng tuần sau nó sẽ đc đi Lyon để tham gia 1 cuộc hội thảo về Các quyền lợi cơ bản của công dân.

Thế mà nó tưởng trút đc gánh nặng, nhưng nếu là Lyon thì nó có thể ghé sang Quiberon thăm anh nó và vòng lại Paris gặp ông ngoại...nó sẽ nhờ anh nó nói đỡ cho về cái chuyện đính hôn kia...nó chẳng muốn cưới 1 thằng chồng theo kiểu như vậy để rồi bị khinh thường là nó đc mua về...

Nó gọi điện cho ba mẹ thông báo tin tức...

2 ông bà hiện tại cũng đang ở Pháp.

Vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Andre gọi điện thoại tới:

- Tôi muốn biết 1 chuyện.

- Là...?

- Cậu có ghét tôi ko?

- Hm...ờ...so với mấy thằng xô tôi xuống nước tôi thích cậu hơn, so với cái thằng ăn híp tôi bữa trước tôi thích cậu hơn, so với cái cây dâu chết tiệt làm tôi té tôi thích cậu hơn...

Nó nghe Andre phì cười trong điện thoại:

- Thôi, so thế đủ rồi. 2 ngày nữa tôi sẽ chuyển trường.

Chapter 20

Tin này đã nhanh chóng đc lan truyền khắp trường...

Có vẻ như Andre ko những là 1 thằng quậy phá bình thường mà còn là 1 thằng cực kì nổi tiếng...

Hình như hôm nay Andre đi...mà cũng chẳng biết đi đâu nữa...ko quan tâm tới thằng dở hơi đó...dính vô nó chỉ thêm rắc rối...- con bé lầm bầm 1 mình trong phòng.

Ngoài cửa sổ, phía xa xa...một chiếc máy bay cất cánh...

Có lẽ đó là chiếc máy bay chở thằng dở hơi ấy...

Con bé nhìn theo...cho đến khi những vệt khói trắng mờ dần...mờ dần trên bầu trời...

Đó là 1 ngày mưa.

Sau đó ít lâu nó cũng đi.

1 mình.

Vì trên máy bay người ta ko cho dùng laptop nên con bé ngồi nghĩ ngợi lung tung...nó nhận thấy dạo này mình rất íu đuối...mà nó ko thích làm 1 người íu đuối...nhưng tại sao nó lại trở nên íu đuối thế nài??? Đúng là nhàn cư vi bất thiện.

Bỗng nhiên có cái j' đang đập đập vào tay nó...

Con bé quay lại...

Và nhận ra...

Đó là cái tay của thằng con trai đang ngồi cạnh nó. Chủ nhân của cái tay ấy đang cười với nó 1 nụ cười hết sức...ngu ngốc (ặc, nụ cười quyến rũ của con nhà người ta)

- Xin lỗi, cô có cái j' để đọc ko? - vẫn đang cười rất hiền.

Con bé lắc đầu.

- Pardon, vous avons un journal? - tưởng nó ko biết tiếng Anh, thằng con trai xài tiếng Pháp.

Con bé tiếp tục lắc đầu.

- Dispénseme, tienne usted una revista ? - thằng kia cũng chưa chịu dừng, chơi tiếng Tây Ban Nha.

Candy lắc đầu típ.

Hình như đến đây thì thằng kia đã bó tay vì hết tiếng, nó cười thêm phát nữa rồi quay mặt đi.

Con bé cười thầm : ngu thiệt.

Sau đó Candy phát hiện thấy thằng đó cứ thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn nó...đồ quái dị...

Và cậu con trai kia đúng là thỉnh thoảng có nhìn nó thật, là vì nó thấy buồn cười vì chẳng có người Châu Âu nào lại ko biết tiếng Anh hay tiếng Pháp...

Xuống máy bay, con bé đi 1 mạch ra cổng đón taxxi về khách sạn, ko quên nặn ra 1 nụ cười để thằng kia thôi nhăn nhở.

Mai là hội thảo. Cần phải chuẩn bị 1 chút...

Buổi hội thảo diễn ra sôi nổi.

Con bé phát biểu rất máu, nó thích nhất khi nói về Quyền tự do ngôn luận và Quyền bất khả xâm phạm về thư tín của công dân..

Lúc ra về, có người kéo tay nó lại.

Là cái đứa nhăn nhở Candy đã gặp trên máy bay.

- Cô nói tiếng Anh rất tốt mà...

- Et je peux parler français aussi. - nó thản nhiên.

- Y español...

- Sao hôm qua cô nói tiếng j' cô cũng lắc đầu?

- Thì anh đòi cái j' để đọc, tôi ko lắc đầu rồi lấy cái j' để mà đưa cho cậu?

- Ặc, hóa ra là ý ko có... - mặt thằng con trai mới quen xìu xuống...

Candy nhìn mặt nó, ngán ngẩm...thần kin!

- Tôi đi nhé!

- Đi đâu?

- Đi về, ở lại đây chờ người ta đuổi rồi mới chịu à?

Nó bỏ đi, thằng bé sau lưng gãi đầu...một thằng bé đẹp trai...

Bây h' Candy đang ở Quiberon. Đến thăm anh nó đúng như kế hoạch (âm mưu thì đúng hơn)

- Oh la la ma soeur! (ố là la, em gái của tôi!) - anh trai nó mừng rỡ.

- Bonsoir frère, ça va? (chào anh, anh khỏe chứ hả?) - nó tươi cười.

- Em gái iu quý...lâu lắm rồi mới thấy em...

- Tại grand père nên em ko thèm qua đây nữa.

- Sao vậy?

- Anh ơi... - mắt con bé long lanh - anh nói với grand père đi...em ko muốn cưới chồng sớm mà lại kiểu như vậy đâu.

- À, chuyện đó giải quyết xong rồi, bé Candy yên tâm. - anh nó tươi cười.

- Hả?

- Khó khăn đã đc giải quyết, chúng ta mới kí đc 1 hợp đồng máu lắm, với tập đoàn khách sạn L'Antonio. Ba mẹ qua Pháp là vì chuyện đó đó!

- Nghĩa là...

- Nghĩa là em ko đc làm cô dâu nữa.

Biết vậy ko mò mặt qua đây...dù vậy, con bé ko khỏi mừng rỡ...có thể...cái thời hạn 1 năm đó cũng đc hủy bỏ.

- Anh à, em đi dạo chút, tối nay cho em ngủ lại đây há!

- Ờ, anh sẽ lấy tiền phòng rẻ thôi.

- Ặc, thiệt là kinh khủng!

- Em nghĩ em có nhìu cơ hội ngủ lâu đài lắm hả?

- Vậy em sẽ tới nhà grand père! Lè!!!!

Con bé le lưỡi,ngúng nguẩy bỏ đi, anh trai nó nhìn theo cười thật hiền...

Đang đi dạo, Candy lại bị đập vai.

Nó quay lại.

Lại là cái thằng kia.

- J' vậy?

- Chúng ta lại gặp nhau! - thằng nhóc tươi cười.

- Ờ, hay quá há...

- Cô đi du lịch hả?

- Ko, anh trai tôi là Tử tước vùng này...

- Ồ...vậy cô là Công nương rồi... - thằng nhóc làm bộ ngạc nhiên

- Chắc vậy... - Candy cũng cười.

- Cô muốn đi đâu chơi ko?

- Cũng đc...tôi đang rảnh.

Thằng nhóc dắt Candy đi khắp nơi, đến công viên, đến quảng trường nơi có chim bồ câu, mỗi khi có người chạy lại thì hàng ngàn con chim bồ câu vỗ cánh bay lên, phủ kín cả 1 khoảng trời...

Đến chiều, thằng nhóc đưa Candy về lâu đài (nơi ở của anh trai Candy - Vincent)

- Trong hội thảo tôi đã biết cô tên Candy rồi, nhưng mà tôi chưa biết họ... - thằng nhóc ngập ngừng.

- Candy Akira Spencer.

- Còn tôi là Kevin Jack Marco de Antonio

Chapter 21

- Anh ơi...cái tập đoàn kí hợp đồng với nhà mình tên j' em quên rồi... - Candy nghĩ hoài ko ra nên chờ tới giờ ăn hỏi cho nó có vẻ tự nhiên.

- L'Antonio.

- Họ Antonio có hiếm ko anh?

- Hình như ở vùng này ko có, còn cả nước Pháp thì khoảng 2,3 họ, nhưng cái nhà này cũng dòng dõi quý tộc nên người nhà có chữ "de" trước họ đó, giống như anh là Vincent Jack de Spencer...

- Anh...hình như em quen người nhà đó...

- Hả? - Mr Vincent sặc rượu ra hết cả bàn ăn - Ai vậy?

- Sao em biết đc!

- Tên j'? Quen hồi nào? Làm sao mà quen?

- Anh từ từ cái đi, chùi miệng đi kìa, ăn uống j' mất lịch sự, người ta mà thấy người ta cười cho...hèn j' bây h' vẫn ế.

- Anh mới 23 tuổi em gái à... trẻ chán...trả lời đi coi!

- Thì anh cũng phải để em suy nghĩ chứ, hỏi dồn dập như vầy nó dồn 1 cục trong họng làm sao mà tiêu hóa nhanh đc!

- Vâng, thưa quý cô...

- Thằng đó cỡ tuổi em, tên là Kevin cái j' mà de Antonio, khúc giữa em quên rồi, dài quá. Nó mới dẫn em đi chơi về á! Nó khều em trên máy bay hỏi mượn báo, rồi gặp lại em ở buổi hội thảo nè - cái hội thảo về Luật mà em mới nói hồi sáng đó - rồi nó lại đụng em lúc mà em nói anh là em đi dạo đó...

- Tình cờ hả?

- Dạ...chắc dzậy!

- Anh nghi quá...

- Nghi giè?

- Ko, ăn nhanh chóng lớn coi, làm như đói ăn lắm ko =, người như cây củi!

- Có đứa cũng nói em như vậy... - chợt nó nhớ đến Andre...

- Ai? Đứa nào lớn gan thế?

- 1 thằng ở trường em học, thằng đó đánh em hoài hà.

- Sặc! - lần thứ 2 - thằng mất dạy nào thế?

- Nó học khác khoa với em, nhưng mà em với nó hay oan gia ngõ hẹp lắm, mỗi lần nói xấu nó hay chửi nó là nó lù lù xuất hiện... - nếu như vậy thì bây h' nó phải ở sau lưng mình mà "Cậu nói j' đấy" chứ nhỉ - Candy nghĩ.

- Nó thích em à? Hay em thích nó?

- Vớ vẩn! Mắc mớ j' mà thích?

- Tiểu thư ơi em ngây thơ quá...nó đánh iu em đấy!

- Ọe, nó bóp cổ em sém chút xíu tắt thở...iu kiểu đó đó!

- Nó tên j'? Để anh xúc nó!

- Andre, quậy nhứt trường em, mà nó chuyển trường rồi.

- Sặc! - lần thứ 4

- Anh đừng sặc nữa đi, nó chuyển trường thì thôi có j' đâu mà anh...

- Em nói là Andre hả?

- Dạ, Andre Harven.

- Em ngu quá!

- Ọc, j' ngu? Ko lẽ anh biểu em dí theo nó túm áo nó lại ko cho đi rồi kêu anh tới xúc nó hả?

- Anh ko nói chiện đó! Em ko thấy cái tên Andre Harven có j' quen hả?

- Ko - hình như nó cũng hỏi mình câu nài...nhắc đi nhắc lại hoài nên bây h' đố mà quên đc.

- Đúng là ngu ko chịu đc!

- Anh thử repeat 1 lần nữa đi - nó lừ mắt - mắc j' anh chửi em ngu hoài dzạ?

- Cho anh mượn máy tính đi!

Vincent ngồi lóc cóc gõ 1 hồi, con bé vẫn típ tục...măm.

- Coi đi! - Vincent đẩy cái laptop qua chỗ con bé - phải thằng đó ko?

Profile : Andre François de Harven

Andre Harven for short.

Tuổi : 17

Quốc tịch : Pháp

Cha : Maksim François de Harven

Quốc tịch : người Pháp gốc Anh

Chủ tịch tập đoàn tài phiệt Mañana hiện tại đang là no.1 Pháp - Hầu tước đc Nữ hoàng Elizabeth phong hiệu.

Mẹ : Maria François Harven - Chủ tịch tập đoàn tài phiệt Maria

Quốc tịch : Pháp

Andre François de Harven là con trai độc nhất, người thừa kế của 2 tập đoàn tài phiệt lớn nhất nhì Pháp.

- Giàu nhỉ, con trai Hầu tước... - con bé chép miệng - hèn j' nó hung hăng dữ.

- Và nó là cái đứa đã sém trở thành chồng em đó.

Chapter 22

Quái lạ, ko lẽ mình bị cảm cúm?

Ở Paris, có 1 người đang hắt xì hơi liên tục.

Vâng, thưa quý vị zà các bạn, đó chính là Andre Harven vừa mới đc nhắc đến trong câu chiện của 2 anh em nhà William.

Andre, sau khi alô cho Candy thì nhảy lên 1 chiếc trực thăng và bay thẳng qua Pháp.

Thằng nhóc đã chịu từ bỏ kiếp sống bụi đời, quay về làm công tử.

Vừa về tới Paris, cha nó nói hôn ước bị hủy bỏ vì lí do nhà bên kia đã giải quyết hết khó khăn.

- Cha giúp họ hả?

- Ta chẳng giúp j' cả. Cũng hơi tiếc vì con bé bên đó khá môn đăng hộ đối, nhưng mà vì con bé đó ko chịu nên họ đã đi tìm sự giúp đỡ khác. Và nhà Antonio đã giúp. Ko điều kiện.

- Nói như cha nghĩa là tự ý cha đi đòi cưới con nhà người ta chứ đâu phải người ta muốn...

- Thì ta cũng là vì con.

- Cha nói con bé đó ko chịu con hả?

- Làm sao cha biết là nó từ chối vì cái lí do j'. Với lại mày cũng đâu có thích. Mới làm mình làm mẩy bỏ đi mà!

- Tại vì...

- Thôi đc rồi, ta sẽ tìm cho con 1 đám khác...

- Ko! Con muốn con gái nhà đó.

- Nó có chịu đâu, chả lẽ ta phải vác cái thân già này đi đàm phán lần 2 à? Con làm như ta rảnh rỗi lắm.

- Lỡ như thằng Kevin...

- Nhà Antonio ấy hả? Nghe nói giúp đỡ ko điều kiện đó!

- Tại cha hết! Đồ keo kiệt!

- Là ai bỏ đi hả thằng kia?

Hóa ra chính nó tự đào cái hố chôn mình.

Candy có thích nó đâu!

Ngay đến tên nó con bé còn chả thèm để ý.

Mà nó lại còn đánh con bé...

Nhưng nó có ghét mình đâu...

Mà làm j' có đứa con gái nào lại đi thích cái thằng đã đánh nó...

Andre Harven đang tự biên tự diễn tại bức tường The Wall of Love...

Nó lấy đá vẽ lên 1 hình nguệch ngoạc xấu khó chấp nhận...

Hình 1 thằng bé đang hôn lên cây kẹo.

Thằng bé đó mặc 1 chiếc áo

Và chiếc áo có chữ Andre.

Nhà Bá tước Spencer tổ chức tiệc. Tất cả thành viên gia tộc Spencer đều có mặt, gia đình William cũng (bị bắt buộc) tham dự đông đủ. Khách mời do Bá tước Spencer sắp xếp.

Tiếng nhạc du dương êm đềm...

Mọi người mặc áo quần sang trọng đang khiêu vũ...

Candy - sau khi nhảy với anh nó 1 bài, cũng ngồi 1 góc trầm ngâm...thằng chết tiệt ấy là hôn phu của mình...nó mò qua tận Manchester để bắt mình về...nhưng mà nó đối xử với mình cái kiểu đó...khi thì nóng...lúc lại lạnh...hèn j' nó hỏi mình có thấy tên nó quen ko...hồi đó nói đại ra cho rồi...bày đặt lải nhải toàn điều khó hiểu...

Bá tước Spencer đi tới...

- Candy, con làm j' vậy?

- Grand père, con hơi mỏi chân...

- Ta muốn con gặp vài người, qua đây.

Ông dắt nó qua những bàn bên cạnh. Đó là ba mẹ nó, 1 cặp vợ chồng khách, và Kevin.

- Đây là gia đình Antonio, và con trai của họ. Cũng trạc tuổi con. 2 đứa làm quen đi!

- Thưa ngài Bá tước, cháu và Candy đã biết nhau rồi. - Kevin nhanh nhảu.

- Ồ...sao con ko kể với ta? - ông quay sang nhìn Candy trìu mến...

- Dạ...con ko nghĩ là chuyện này có j' quan trọng, grand père à.

- Quan trọng là nhà Antonio đã giúp chúng ta thoát khỏi khó khăn, con gái - bà William cười với nó.

- Cháu thay mặt gia đình xin cảm ơn ông bà một lần nữa, ông bà Antonio. - Candy lễ phép.

- Con bé ngoan quá - bà Antonio nhìn Kevin, rồi quay sang Candy - ko có j' đâu cháu.

- Cháu hơi mệt, xin phép mọi người...cháu muốn nghỉ 1 chút.

Rồi nó biến liền ko cho ai cản.

Candy thoáng thấy Kevin cười với nó.

Nhưng nó làm lơ.

Đi bộ ra vườn...

Ông rất thích chơi cây cảnh. Có nhìu cây ở đây là do đích thân ông chăm sóc. Hồi nhỏ, mỗi lần sang Pháp, nó thích nhất là chơi đùa ở đây...

Rầm!

Tiểu thư chụp ếch.

Nó vấp phải 1 cái j' đó...

Là cái chân...

...của Andre.

Chapter 23

- Ô!

- A!

Tính ra là gần 2 tuần 2 đứa nó ko gặp nhau.

Và khi gặp lại thì chào nhau = cái ngôn ngữ quái dị như thế...

- Candy Akira Spencer... - Andre nhìn nó từ đầu xuống chân, thầm thì...

Thằng nhóc đang ngồi trên bãi cỏ...

Hôm nay nó mặc vest đuôi tôm màu trắng...đôi giày cũng trắng...nhìn đúng phong cách của 1 đại công tử.

Candy im lặng...trong lòng trào dâng 1 niềm vui khó tả.

- Nè, làm j' đứng sững vậy? Sit down coi!

Con bé ngồi xuống, bên cạnh Andre...

- Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy?

- Ở đây chứ đâu.

- Sao lại chuyển trường?

- Trục trặc kĩ thuật.

- Người cậu là cái máy tính hay sao mà kêu trục trặc hả? Hư phần cứng hay phần mềm để tôi sửa! - con bé cáu.

Andre chỉ vào bên trái ngực :

- Ở đây nè!

Candy lấy tay đập vô mặt thằng nhóc, vô vai nó, vô đầu nó, đập loạn xạ.

- Chết đi! Sao cái lúc bay qua đây ko đụng trúng cái tên lửa nào rồi chết đi hả?

- Chết đi rồi ai chơi với cậu?

- Ai thèm hả? Ai chơi với cậu hả?

- Vậy chứ ai đang ngồi sát bên tôi vậy kìa?

- Cậu biểu tôi sit down mà!

- Vậy hả.

- Ko thèm! - con bé đứng dậy.

Andre kéo tay nó lại...đôi giày cao gót làm nó loạng choạng té...

Thằng nhóc đỡ nó.

Một buổi tối đẹp trời...trên bãi cỏ, trong khu vườn iu quý của Bá tước Spencer, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra...

- Sao Candy đi lâu quá vậy nè?- bà William nhắc khéo.

- À, Kevin, cháu đi gọi nó đi.

- Dạ, thưa ngài Bá tước.

Kevin chạy 1 mạch, mừng như vừa đc cho 1 cái j' quý giá ghê gớm lắm...

Nó chạy vào phòng Candy, bà giúp việc nói ko có...

Đi khắp nơi trong nhà tìm vẫn chưa thấy...

Candy đang ngồi gọn trong lòng (nói đúng hơn là trên người) Andre.

- Tưởng cậu lại định đạp tôi... (pls coi lại chapter 1 để bít thêm chi tiết)

- Cũng tính dzậy. Thả ra cho tôi đi coi!

- Ngu j' thả! Ngồi im đó đi. 1 chút xíu nữa...làm như nhẹ lắm ko =.

- Muốn j' nói đi!

- Nếu ko có chuyện j' xảy ra, có lẽ hôm nay là lễ đính hôn của tôi và cậu...

- Tôi cũng mới biết chuyện.

- Cảm thấy thế nào?

- Ờ...cũng ko biết nữa...

- Tôi...lúc trước là nghĩ nếu mình ko bỏ nhà đi thì sẽ phải cưới 1 người ko quen biết...nhưng nếu tôi ko bỏ đi thì chắc cũng sẽ ko gặp đc cậu...

- Ờ...nếu ko thì tôi cũng chả phải khổ sở như vậy...toàn là bị đánh...bị té...bị toàn những chuyện j' đâu...

- Lúc đó...là tôi hiểu lầm cậu mà.

- Chắc vậy...

- Ai biểu ngu! Hỏi thì nói đi. Có cái tên thôi mà cũng lằng nhằng!

Con bé nhìn Andre, cười thầm...đó là cách nó nói xin lỗi...

- Mà thôi hôn ước đã hủy bỏ, nói làm j' cho mệt. - con bé cười

- Chỉ vậy thôi hả?

- Chắc vậy.

Nghe tiếng sột soạt trong bụi cây...1 cái bóng cao cao...

- Vậy còn chuyện buổi tối hôm đó? Tôi và cậu đã...- Andre nói lớn tiếng.

Từ trong bụi cây, Kevin nhảy ra:

- Candy, ngài Bá tước muốn gặp cô!

Candy lúc này, vẫn đang ngồi trên người Andre, lật đật đứng dậy.

Con bé chạy đi, vừa quay lại nhìn Andre:

- See you!

Còn lại 2 thằng con trai.

Lúc nãy ánh trăng còn đẹp lắm.

Bây h' đã bị mây che khuất.

- Cậu vẫn cái kiểu như cũ - Kevin nhìn Andre.

- Mày cũng vậy, bon chen, thích tranh giành với tao.

- Bởi vì mày quá kiêu ngạo.

- Nên mày mới muốn vợ tao hả? (đã cưới đâu mà đòi)

- Chỉ chuẩn bị trở thành vợ mày thôi. Nhưng từ bây h' Candy nhà Spencer sẽ là của tao. Mày hiểu đấy, nhà Antonio đã chìa tay ra giúp đỡ khi Williams gặp khó khăn. Trong khi đó gia đình mày lại yêu sách này nọ.

- Chuyện đó ko liên quan tới mày. Và cũng đừng có mong con bé sẽ thích mày.

- Vậy sao? Mày tự tin quá đấy, vẫn cái thói đó...

- Rồi mày sẽ biết... - Andre cười nhạt.

- Mày...buổi tối hôm đó...là sao???

Andre nhún vai...rồi bỏ đi.

Kevin chạy lại chỗ những người lớn đang nói chuyện:

- Candy, cô nhảy với tôi 1 bản chứ?

- Xin lỗi, tôi hơi mệt.

- 2 đứa nhảy với nhau đi - mọi người khích lệ...

Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Kevin, Candy ngần ngừ...

- D'accord. (đồng í)

Đó là 1 bản tình ca Pháp...

Nhẹ nhàng...

Kevin nhìn con bé...

Con bé nhìn lên trời...

-....Đêm đó...cô...cô...và Andre...ko có j' chứ?

Chapter 24

- Có j' là có j'?

- Là...là... - Kevin ấp úng.

- Cậu nghe hết chuyện của chúng tôi rồi hả? - con bé nhìn nó.

- Tôi...ko cố ý...chỉ là...

- Chẳng có chuyện j' quan trọng hết. Mà cũng chẳng phải chuyện j' cậu phải để ý đến.

- Ê Candy, chuyển nhạc rồi! - Andre lại gần - nhảy với tôi bài này!

Thằng nhóc nắm tay con bé kéo đi.

Kevin đứng ngẩn ngơ.

- Cái mặt j' vậy?

- Sao cậu lại nhảy với thằng kia hả? - Andre nhăn nhó.

- Sao là sao? Là ko đc hả?

- Tôi ko thích. Ko đc chơi với nó nữa. Á! Sao lại đạp chân tôi?

- Xin lỗi.

- Á!, đừng đạp nữa!

- Ai da...

- Nè bà chằn!!!!!!!!!!!

- Í....

- Đừng đạp nữa.............

Bộp bộp

Bộp bộp

- Sao cậu nhảy với nó thí nhẹ nhàng bình thường mà nhảy với tôi thì cứ bộp bộp dzầy là sao hả?

- Làm sao tôi biết đc...ai da...ko cố í...

Con bé nhoẻn cười.

Andre lúng túng.

Từ phía xa, Bá tước Spencer đang quan sát 2 đứa nhảy...

- Một cặp thật dễ thương!

- Sao cha lại nói vậy? - bà William ngại ngùng nhìn gia đình Antonio.

- Ta thấy sao nói vậy. Lúc nãy cháu gái ta nhảy với cậu nhà Antonio thấy nó có cười vui vẻ như vậy đâu...

- À, Andre nè...

- Gì?

- Cậu chuyển trường rồi, bây h' ở đây lun hả?

- Cậu thì sao?

- Tôi đương nhiên là về nước, hội thảo kết thúc rồi mà!

- Vậy tôi cũng về.

- Chứ ai mới đòi chuyển trường?

- Tôi đổi í rồi.

- Tùy...

Thằng nhóc nhún vai.

Đêm nay trời thật đẹp.

Con bé quay lại trường. Cùng với Andre.

Cả nhà nó đi tiễn. Cùng với Kevin.

- Con gái, ta và mẹ con còn một số chuyện phải làm ở đây, nên con chịu khó về 1 mình nhá. - ông William ôm nó.

- Sau đó ta sẽ cho người dọn đồ đạc của con về nhà mình. Mọi chuyện trở lại như cũ, con yêu. - bà William hôn lên má nó.

- Ta thấy cháu càng lớn càng xinh đẹp...cứ làm những j' cháu thích, mọi chuyện đã có ta, cháu yêu à - Mr Spencer cười thật hiền.

Cuối cùng là Kevin:

- Tôi sẽ sơm sang thăm cậu.

Và bắt tay nó thật chặt.

Một cuộc tiễn đưa nhẹ nhàng...ko có nước mắt.

Mọi chuyện diễn ra hệt như một trò chơi, Candy sang Pháp cùng với Kevin và trở về cùng Andre. Giống như hoàng tử đi giải cứu công chúa cùng người bạn đồng hành và sau khi cứu đc công chúa về thì sút lun người bạn (so sánh hơi bị ngố ^ ^!)

- Ngủ đi. Mấy ngày nay mệt rồi. - Andre kéo xoay cái ghế cho nó ngả xuống để con bé nằm.

- Thanks. Cậu cũng ngủ đi.

- Ko thích. Ngủ đủ rồi.

- Hồi nào?

- Có cần phải báo cáo lại với cậu là tôi ngủ lúc mấy h', 1 ngày đc bao nhiu tiếng ko?

- Nếu mà tôi là vợ cậu thì cần đó. - con bé cười ranh mãnh - hôm qua anh iu đi đâu mấy h' về? há há há

- Đồ điên. 1 con nhỏ điên khùng xuất thân quý tộc.

- Còn đỡ hơn cái đứa thích chui bờ chui bụi.

- Là sao hả?

- Toàn gặp cái đứa đó ngồi trong bụi cây. Ko phải là đang rình con dế nào trong đó chứ?

- Nè, muốn gây hả? - thằng nhóc trừng mắt.

- Đề nghị quý khách ko làm ồn trên máy bay. - Candy nhại giọng của tiếp viên hàng ko - những người làm ồn trên máy bay thật mất lịch sự!

- Đi ngủ đi, nhìu chuyện. Con nhóc quái vật.

- Cảm ơn.

Con bé cứ chọc cho Andre nổi khùng, vì theo nó, cái mặt nổi khùng của Andre thiệt là dễ thương.

Chapter 25

Hai đứa quay lại trường lúc học kì ba bắt đầu.

Candy lại đem về cho trường thêm 1 tấm bằng khen nhờ biểu hiện tốt của nó trong buổi hội thảo.

Còn Andre thì đem về sự nháo nhào trong trường học. Vì nó là thằng khá nổi tiếng (vì chiện j' thì mọi người cũng biết rồi =.=), cho nên cái chuyện vừa mới chuyển trường đc hơn 2 tuần rồi lại mò về làm cho bọn sinh viên nhìu chiện trong trường đc dịp nổ tung. Có đứa nói Candy qua Pháp là để tìm Andre về. Có đứa lại bảo vì Candy nên Andre mới chuyển trường. Có đứa đồn rằng 2 đứa nó giả bộ để qua Pháp cưới nhau (ặc ), lại có tin Andre đi chữa bệnh ung thư (ọe)...

Và cũng bởi vì Andre là 1 đứa nổi tiếng nên mấy cái chuyện đó nó xịt dễ dàng. Sau khi nó trừng mắt với 2 thằng đang nhìu chiện, và chỉ nhìn mấy đứa con gái lớp nó bằng ánh mắt (lạnh lùng) bình thường của mình, tin đồn nhảm nhí nhanh chóng tắt. Và băng đảng Andre cùng với thành viên danh dự Candy William lại quay về vùng đất cũ, là cái bãi cỏ "năm xưa"...

- Đại ca, hay mình đi đâu chơi mừng đại ca và đại tỉ trở về đi! - 1 thằng lên tiếng.

Andre nhìn Candy cười đắc í:

- Mày nói ai là đại tỉ hả? Con bé này chỉ là đệ tử ko chính thức của tao thôi.

- Ê, cái j' mà đệ tử ko chính thức hả? Bị con j' cắn nên điên rồi à? - Candy cũng ko vừa, đốp lại liền.

- Chứ ko phải bị bà cắn hả? - 1 thằng khác chen vào.

- Ờ, muốn coi bà cắn ko? Mà cũng ko cần cắn nữa, giơ chân lên 1 phát...

- Thôi mà...Candy nè, biết tìn j' chưa? - Phillip nhanh chóng chuyển đề tài.

- Đừng bộc lộ năng khiếu quá sớm như thế baby.

- Tin j'? Của ai? - con bé phớt lờ câu châm chọc của Andre.

- Sắp có học sinh mới.

- À, có nghe nói, nhưng mà ko quan tâm. Có 10 đứa mới thì cũng chừng đó chiện. Chả ảnh hưởng j' tới hòa bình thế giới hay tốc độ RAM của cái laptop của tôi.

- Tao thừa biết cái đứa chuẩn bị vô đây là ai. - Andre tự nhiên khó chịu.

- Thôi kệ nó, đi chơi đi! - Candy tự nhiên hào hứng.

- Muốn đi đâu? Đừng nói là đi thám hiểm nữa nha bà nội!

- Nè sao cậu thích chui vô họng tui ngồi dồn 1 đống vậy hả? Muốn tôi chết nghẹn hả? - nó liếc Andre 1 cái, rồi quay qua mấy đứa kia - ê, đi Disney Land đi!

- Tới cái chỗ con nít chơi đó làm j'?

- Ko phải tới để chơi đâu đồ điên, mà là tới coi người ta thi đó!

- Thi giè?

- Hí, thi hiphop kìa.

- Điên nặng. Coi hip của người ta à? Con gái kì cục!

- Ố là la, người quê mùa nhứt hành tinh đã xuất hiện! Hiphop là 1 thể loại nhảy nhạc hay nhảy đẹp máu ko chịu đc! Đi đi!

- Cậu là con gái nhà ai mà đi thích những thứ đó hả?

- Luật nước nào cấm con gái nhà nào ko đc thích cái gọi là "những thứ đó" ?

- Ờ thì luật ko cấm nhưng mà tôi cấm.

- Tóm lại là ko đi chứ j'?

Thằng nhóc khoanh tay ngó lên trời. Đám đàn em của nó đang im lặng ngoan ngoãn ngồi xem phim.

- Fine, tôi chẳng cần.

Con bé bỏ đi 1 mạch.

Thằng quỷ đó làm nó tức anh ách. Hiphop mà nó gọi là "cái thứ đó". Nó làm như nó ngon lắm ko =. Ko đi thì thôi làm j' phải nói cái kiểu đó. Cái đồ nhỏ mọn.

Con bé đang ngồi nguyền rủa Andre thì có điên thoại. Lúc này nó đang ở nhà ba mẹ. Nó mới dọn lại về đây đc vài ngày.

Là điện thoại của Kevin.

Kevin hỏi thăm nó đủ thứ, toàn những chuyện vớ vẩn.

Mà con bé lại là đứa ko bít nói những chiện chán phèo như thế nài, cuối cùng khi sức chịu đựng đã tới giới hạn thì nó mới phán 1 câu:

- Vậy mục đích của cuộc nói chiện này là j'?

- Chỉ để xem cô có khỏe ko thôi mà...

Cúp máy xuống rồi con bé thấy lâng lâng...

Gọi điện thoại cho 1 đứa con gái mới quen đang sống ở 1 nước khác chỉ để biết con bé đó có khỏe ko...

Chapter 26

Những ngày sau đó, Kevin liên tục gọi cho Candy, bây h' đã chuyển sang giao dịch = điện thoại di động

2 đứa nói huyên thuyên về chuyện máy tính, về chuyện buổi hội thảo, cả về âm nhạc...và Candy thì, giống như mọi đứa con gái khác đang tồn tại, đang hít thở và ăn uống mỗi ngày, nó cũng thích 8 về những cái nó thích.

Một buổi tối, sau khi đàn cho Kevin nghe bản nhạc nó và Kevin đã nhảy, con bé bỗng buột miệng:

- Cái mặt cậu...hình như tôi quên rồi.

Thằng nhóc im lặng.

Rồi nó cười:

- Sẽ tới lúc cô ko thể quên đc khuôn mặt của tôi...

Những tia nắng bắt đầu lấp lánh rọi qua khung cửa sổ.

Những con chim họa mi chết tiệt đang thi nhau rống trong vườn.

Tiểu thư thức dậy với tâm trạng thoải mái. Nó đã hoàn thành xong tất cả các bài tập trong tuần này. Nghĩa là tuần này nó ko cần đến trường nữa. Cũng có nghĩa là nó có 1 tuần tự do muốn làm j' thì làm...

Có tin nhắn.

"Tới trường gấp"

Của Andre.

Có chuyện j' thì nói đại đi cho rồi còn bày trò vớ vẩn. Candy gọi đi gọi lại nó ko thèm nghe máy.

Vậy là phải mò mặt lên trường.

Vừa đến trường đã nghe xôn xao...

Hoàng tử mới xuất hiện.

Hoàng tử đang đi tìm tình yêu của mình tên là Candy Akira Spencer.

Con bé thấy hơi lo lo...

Và vừa tới sảnh, nó đã bị 1 bàn tay kéo đi...

- Vậy là sao hả? - Andre vừa nhăn nhó vừa lau mồ hôi. - đứng chờ cậu ở đây từ nãy tới h' - cái trường này loạn hết rồi!

- Tôi ko hiểu...rốt cuộc là chuyện j'...

- Cái thằng đó...cái thằng chết tiệt cô nhảy chung bên Pháp đó, nó mò tới tận trường này rồi. Nó học chung khoa với cô đó.

- Kevin hả? Mới tới hồi nãy hả?

- Tới đc 5' nói mấy cái câu mắc ói ko chịu đc thì nhắn cho cậu. Cậu chết ở đâu h' mới tới hả? Chưa bao h' tôi khổ thế này. - đúng là lần đầu tiên Candy thấy thằng nhóc than thở.

- Nó làm j' cậu hả?

- Ko, năn nỉ nó đi coi nó dám làm j' tôi chưa. Nhưng mà nó dám...nó dám...dắt cái cục nợ đó qua đây để làm hại tôi...

- ??? - chẳng hĩu đầu cua tai nheo j' hết nên mặt con bé nhìn ngu ko chịu đc

- Nó qua đây cùng với Sophia em gái nó!

- À, con bé đó làm j' cậu hả? Để tôi xúc nó đi! Yên tâm. - con bé vỗ vai Andre với cái vẻ rất chi là người lớn.

- Thôi đừng có đụng vô nó...lo chuyện của cậu đi!

- Tôi thì sao?

- Cả cái học viện này đang đi tìm đứa con gái có tên là Candy Akira Spencer đó thưa tiểu thư.

- Ọc!

Chỉ trong 1 buổi sáng mà mọi chuyện nháo nhào lên hết cả.

Kevin qua đây học với tư cách là du học sinh, cùng với cô em gái 16 tuổi Sophia Antonio.

Và bởi vì vẻ đẹp rạng ngời nhìn hoài ko chói mắt của Kevin nên vừa mới đặt 1 ngón chân xuống cổng trường là cái đám con gái "yêu thích cái đẹp" với những đức tính "dịu dàng hiền hòa" như đc đổ thêm chất xúc tác và mấy cái đức tính đó bùng cháy khi "Hoàng tử của tụi nó" nêu lên mục đích cao cả của chàng khi tới đây là tìm con bé.

Và 1 cuộc truy lùng đã diễn ra, theo logic thường lệ.

Chuyện này lẽ ra cũng chẳng có j' quan trọng gây ảnh hưởng lớn đến Mr Đại ca Andre - theo Candy nghĩ.

Tuy nhiên, nguyên nhân chính là bởi vì nhân vật lớn thứ 2 xuất hiện cùng với Hoàng tử là Sophia.

Mà Sophia vừa là em gái của Kevin...

...vừa là người iu cũ đang chết mê chết mệt Andre

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro