Bá tước tiểu thư-part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 27

- À...

- À...

- À...

- Cậu thôi đi đừng có à nữa đc ko? Chọc chửi hả?! - thằng nhóc quát Candy

- Thì có ai làm j' cậu đâu...à như dzầy là từ dùng để chỉ sự ngạc nhiên bất ngờ ko lường trước đc sự việc...

- Biến đã! Chào!

- Ê!...

Thiệt tình!

Iu thì iu thích thì thích mà ko thích thì thôi có j' đâu mà phải thở dài thườn thượt như dzậy...

Đàn ông con trai mà rắc rối ko chịu đc...

Con bé móc điện thoại ra gọi cho Kevin.

- Tôi muốn gặp cậu.

- Ồ...tất nhiên...

- Biết nhà tôi chứ? Đến đó đi.

Cúp cái bụp. Tự nhiên nó thấy tức tức.

Khi ko bị đem ra làm trò hề rồi còn bị truy nã.

Đang yên đang lành tự nhiên mò mặt qua đây phá.

Uổng công mấy ngày nay nó tưởng tìm đc 1 người tốt để nói chiện...

Một ngày đẹp trời như vậy là đã go away...

Sau khi Candy về nhà đc 10' thì Kevin cũng tới.

- Bonjour, cô vẫn dễ thương và hay cau có như ngày nào... - đã lâu ko gặp lại Kevin nhưng riêng nụ cười của thằng nhóc thì Candy vẫn đánh giá là ngố.

- Sit down. - con bé lạnh tanh - cậu mới làm chuyện j' động trời hồi nãy hả?

- Chuyện j' đâu?

- Chuyện Candy Akira Spencer đang bị truy nã trên toàn trường.

- À...tôi ko cố ý làm vậy...

- Làm vậy là làm j'?

- Thì làm cô sợ...nhưng tôi dùng tên tiếng Pháp của cô mà!

- Tôi ko có sợ. Tên tiếng Pháp thì cũng là tên. Đều là tôi hết. Nhưng tôi ko thích bị đem ra làm trò hề. Cái quái j' mà tình yêu của anh chứ???

- Tôi nghĩ ở đây có 1 chút hĩu lầm. Tôi ko có ý định đem cô ra làm trò hề, và khi tôi nói đi tìm tình yêu của mình là cô thì tôi nói thật. Đó là lí do tại sao tôi tới đây.

Con bé im lặng...

- Thực ra...tôi muốn đến cầu hôn cô...nhưng tôi sợ cô sẽ từ chối...cho nên...tôi mới làm cách này...đây cũng là ý của ông bà William.

- Đc rồi...cậu về đi. Tôi muốn ở 1 mình...có lẽ bây h' chưa phải lúc...nhưng tôi tin rằng có ngày cô sẽ yêu tôi.

.....................

Ngồi 1 mình...Candy lẩm nhẩm...yêu...

..........................

Andre bắt chước chiêu bài của Candy, ko đi học núp ở nhà là khỏe.

Lần nài lại tới lượt con bé nhắn nó tới trường.

Thằng nhóc tức tốc bay đến KAB, vì nó nghĩ con bé mà nhắn thì chắc chắn là chiện động trời.

Và đúng là động trời.

Trước cổng trường, bên cạnh bức tường ghi chữ KAB Academy là một cái bảng : "Have a nice day, to Andre François de Harven - my love"

Andre nhăn mặt : lại trò cũ!

Ở đại sảnh đường là show ảnh "Andre - no.1 in my heart"

Và bên cạnh những tấm ảnh kể lại quá trình tiến hóa của Andre, là 1 con bé xinh đẹp.

Sophia Antonio.

Nó đang cầm 1 chiếc gậy. Bên cạnh chiếc gậy lại là 1 cái bảng : "Andre is mine. No one can touch him" (Andre là của tôi. Ko ai đc phép chạm vào anh ấy.)

Thấy Andre, con bé mỉm cười.

Chapter 28

2 năm trước...

1 buổi chiều nhạt, nắng đang dần tắt trên con đường hai bên đầy những bụi hoa hồng...

Andre cưỡi ngựa dọc theo cánh đồng cỏ xanh trải dài như vô tận...

Đột nhiên con ngựa lồng lên...mặc kệ cái tay đang cầm dây cương của Andre vẫn thả lỏng...con ngựa lao tới con thỏ phía trước mặt...

Andre nhảy xuống, lăn qua, và kéo tay 1 con bé đang chạy theo con thỏ...

Phía sau con bé là 1 thằng con trai.

Và 3 đứa trở thành bạn.

Andre là công tử xuất thân quý tộc.

2 đứa kia cũng là con nhà giàu có. Thằng anh = tuổi Andre, tên là Kevin - một thằng thư sinh trói gà ko chặt, ngay đến em gái mình cũng ko bảo vệ đc, suýt chút nữa là bị ngựa của Andre dẫm...con em nhỏ hơn 1 tuổi, là Sophia...lúc đó còn là 1 cô bé con dễ thương có tính tình độc ác.

Vì sự danh giá và vẻ ngoài của mình, Andre cực kì kiêu căng ngạo mạn. Nó chẳng coi ai ra j'.

Antonio, bản thân hiền lành yếu đuối, nên rất thần tượng Andre.

Còn Sophia...từ lần đầu tiên nó đã nghĩ là duyên số. Nó nhất định phải trở thành người nhà Harven.

Vì coi Kevin là bạn và coi Sophia như em gái, Andre để mặc cho con bé muốn làm j' thì làm...

Nhưng đến 1 ngày...Sophia cắt tóc, để lại vết sẹo trên khuôn mặt một cô gái vừa mới gửi thư cho Andre chưa đầy 2 ngày...

Andre tát Sophia 1 tát.

Và bỏ đi 3 tháng.

Sau khi Sophia bị đánh, Kevin cảm thấy khó chịu...

Nhưng con bé lại vừa kêu đau vừa đòi Andre...

Ngày qua ngày...ganh tị với sự tự tin kiêu hãnh của Andre...tiếc cho em gái mình...Kevin trở nên ghét thằng nhóc.

1 tình bạn tan vỡ.

Hôm nay, vì Candy, Kevin chấp nhận cho Sophia theo mình sang Anh quốc.

- Ê, qua đây coi, tôi đang ở sảnh.

Andre bấm điện thoại gọi Candy tới.

Sophia lao đến ôm chầm lấy Andre:

- Lâu lắm rồi em ko gặp anh. Anh vẫn đẹp trai phong độ như xưa (2 anh em giống nhau i chang)

- Cô đến đây làm j'? - Andre lạnh lùng. Thằng nhóc đang chờ Candy.

- Em đi tìm anh. Em muốn nói là em tha thứ cho anh, mặc dù anh là người đầu tiên dám đánh em. (có 1 cái tát ăn thua j' )

- Cảm ơn. Tôi ko muốn nhắc lại chuyện cũ.

- Anh à...em vẫn như trước...

- Tôi nghĩ có lẽ cô hĩu lầm - nó thấy Candy đang chạy tới - tôi đã thay đổi, đây là bạn gái tôi, và cũng là vợ sắp cưới của tôi, do chính cha tôi chọn.

Andre đi đến ôm lấy Candy.

Sophia sững sờ, nhìn Candy chằm chằm.

- Xin lỗi, tôi chẳng có quan hệ j' với cậu cả.

Candy đẩy Andre ra xa.

- Và tôi cũng chính thức nói lun : tôi là Candy Akira Spencer. Tôi ko có bất kì quan hệ nào với Andre hay những người vừa chuyển tới trường này. Tránh xa tôi ra và hãy để tôi yên.

Andre như đông cứng lại...

Nó tưởng...

Nó đã hi vọng...dù ít hay nhiều Candy cũng có thích nó...

Con bé quay đi...

Trong 1 thoáng, Andre nhìn thấy bàn tay Candy đầy máu.

Chapter 29

Thằng nhóc chạy theo...

- Ê, cậu làm j' vậy?

- Tôi chẳng phải đã nói rõ rồi sao?

- Nhưng tay cậu...

Con bé giật phắt tay lại, giâu sau lưng.

- Chẳng làm sao hết, chuyện của tôi đừng nhúng mũi vào!

- Có chuyện j' nói tôi nghe đi! - thằng nhóc lo lắng - có phải...

- Biến đi! Đừng có quấy rầy tôi nữa! Biến!!!

Con bé chạy 1 mạch.

Nó đi băng bó.

Nó thấy Andre đứng im...có lẽ Andre giận...càng tốt...tránh càng xa càng tốt....

Maria đang đợi ở phòng y tế. Con bé thút thít khóc...

- Đừng có khóc nữa mà...tôi ko có bị j' hết... - Candy cười nhẹ...

- Chảy máu...đáng ra là tôi...

- Đều là nhắma vào tôi hết...như vầy là đúng rồi...cậu đừng có lo j' hết...

Sáng nay...lúc mở tủ của Maria mượn cái USB, Candy bị đứt tay.

Chỗ tay cầm của cái cửa...toàn là lưỡi lam.

Kèm theo 1 mảnh giấy : nói tiểu thư bạn cậu tránh xa người iu tôi ra.

Con bé chợt hĩu tại sao Andre bảo nó đừng dính vào Sophia.

Sophia ko dám làm j' nó...mà lại với Maria...

- Cậu đi về lớp đi, tôi về nhà.

- Candy...

- Ko sao hết...nhớ cẩn thận nha...có j' thì gọi cho tôi. Xin lỗi đã làm cậu sợ.

Con bé về nhà. Kevin đang chờ trước cổng.

- Cô bị sao vậy?

Cầm tay nó lên, Kevin hôn nhẹ vào chỗ băng bó.

- Là em gái của cậu.

- Tôi hĩu rồi. Xin lỗi cô. Tôi hứa chuyện này sẽ ko bao h' xảy ra nữa...tôi sẽ bảo vệ cô...

Candy im lặng.

- Còn về lời cầu hôn...

Vẫn im lặng.

- Tôi sẽ chờ...nhưng ít nhất...bây h' hãy để tôi chăm sóc cho cô...

- Những chuyện đó...nói sau đi...tôi mệt rồi.

Nó đi thẳng vào nhà.

Bây h' nó rối quá...

Andre...

Kevin...

Rồi còn Sophia...Maria...

Nó ngả người trên ghế...lấy tay che mặt...che luôn giọt nước mắt...

Đã lâu lắm rồi nó ko khóc như thế này...nó đã tự nhủ phải mạnh mẽ lên, ko thể cứ làm 1 con bé tiểu thư mãi mãi đc bảo vệ...bây h' cũng vậy...khóc làm j'...bởi vì sẽ chẳng có ai lau nước mắt cho nó...tự khóc rồi sẽ phải tự mình gạt nước mắt cho mình thôi...chỉ vì nó...nếu hôm nay người mở tủ là Maria thì...

Nó ghét cái cảm giác làm liên lụy người khác.

Nó ghét chuyện gia đình nó mang ơn nhà Antonio.

Nó cũng hĩu ý ba mẹ...

Nếu là chuyện lúc trước của Andre...nó có thể từ chối vì vẫn chưa có j' ràng buộc giữa 2 bên...

Nhưng bây h'...L'Antonio đã vực dậy tập đoàn William.

Dù sao...nó với Kevin cũng có duyên...Kevin lại có vẻ yêu nó...

Đối với Andre...

Những chuyện mà 2 đứa từng trải qua...

Nó ko biết tình cảm mình dành cho Andre là j'...nhưng cho dù Andre đã từng làm đau nó, làm đau Maria trước mặt nó...nó cũng ko thể ghét Andre.

Nếu mình cặp với Kevin...Andre sẽ nghĩ sao???

Ít nhất...Sophia cũng sẽ ko làm những chuyện điên rồ ngu ngốc nữa...

Hôm sau...

Kevin đưa Candy đến trường. Kevin quàng vai Candy vào lớp.Trước sự chứng kiến của nhìu người. Có cả Sophia. Và Andre.

Thằng nhóc quay mặt đi...tất cả đã giải thích cho câu nói của Candy hôm qua...tránh xa nó ra ư....

Sophia cũng khoác tay Andre lôi đi chỗ khác.

- Anh à, chị đó...

- Cô muốn j'? Đừng đụng vào con bé đó.

- Em có đụng đâu. Chị ấy là của anh trai em mà. Của anh trai em.

- Tôi đi đây.

Thằng nhóc bỏ tay Sophia ra...

Nó đến căn cứ bãi cỏ.

Mấy thằng đàn em đang ngồi đó, kháo nhau chuyện đại ca bị thất tình bà chằn.

Chẳng lẽ lâu nay chỉ có mình nó nghĩ tới sao? Nghĩ tới hôn ước đã bị hủy bỏ...

- Tao ko có bị thất tình nha mày!

Thằng nhóc đi tới đạp lưng cái đứa mới phát ngôn ko suy nghĩ.

Phillip nhìn nó lo lắng...

- Hình như mai Kevin dẫn Candy đi Disney Land đó.

- Đi phá đi đại ca!

- Đúng đó, chỉ có bà chằn đó mới đủ tư cách đứng bên đại ca thôi. Tụi em ko thích con bé mới đến đó.

- Nhìn nó dữ quá hà...

Và 1 kế hoạch tác chiến đã đc vạch ra nhờ quân sư kiêm phó tướng Phillips.

Chapter 30

9h sáng.

Tất cả quân tướng tập trung đông đủ tại dinh tổng tư lệnh - nhà Andre. Mang tiếng chỉ huy nhưng Andre chẳng biết cái cóc khô j'...nó muốn đi theo xem thử.

Và mọi người đều mặc đồng phục. Áo rằn ri. Quần rằn ri.

- Tụi mày làm cái trò hề j' vậy hả?

- Phải như thế này thì chiến dịch mới diễn ra hoành tráng.

- Lũ điên!

Lúc này, Candy đang bước lên xe của Kevin.

- Hôm nay cô rất đẹp.

Kevin luôn biết dành cho nó những lời khen thích hợp. Hôm nay nó mặc 1 chiếc váy màu hồng, áo trắng với cà vạt.

Xe do Kevin tự lái.

Và thằng nhóc đi bên phải.

Lẽ tất nhiên, 5' sau nó đụng trúng 1 chiếc xe khác.

Candy càu nhàu:

- Thưa công tử, ở nước Anh người ta đi xe bên trái.

- Vậy...hả...tôi ko có để ý...

- Lần đầu lái xe hả?

- Ko có...lần đầu lái xe ở đây...

- Cho dù vậy thì ngồi sau xe hoặc coi ti vi cũng biết là cậu đang ở trên cái đất nước duy nhứt trên thế giới lái xe ở bên trái chứ hả?

- Tôi...tôi xin lỗi.

- Thôi bỏ đi. Cũng chẳng có j'.Để tôi gọi lái xe.

- Hay chúng ta đi dạo đi...

- Cũng tốt.

2 đứa xuống đi bộ...

Và ko tới Disney Land.

- Cô muốn đi xem phim ko? - Kevin gợi í. Có vẻ như thằng nhóc đang bối rối lo lắng lần hẹn hò đầu tiên thất bại.

- Tôi ko thích. Tôi muốn đi chơi game.

Và Candy lôi Kevin vô trung tâm games.

Con bé đi đổi 1 đống tiền lẻ bỏ vào máy và bắt đầu nướng.

Nó đang chơi pump.

Đám đông bắt đầu vây quanh.

Trong đám đông đó có mấy thằng con trai đã từngoánh Candy và sút con bé xuống nước...

- Con nhỏ người iu Andre nè tụi bay!

- Nó đi với thằng nào kìa!

- Lăng nhăng gớm nhỉ, toàn những thằng đẹp trai!

Candy đang nhảy nên ko nghe thấy j'...chỉ biết có đám đông xôn xao sau lưng mình...nó hí hửng : chắc mình nhảy đẹp lắm.

Nhưng khi vừa nhảy xong bài thứ 4, quay lại thì nó thấy Kevin đang đánh nhau với mấy thằng kia.

Mà hình như ko phải đánh nhau mà là Kevin bị đánh.

Con bé đi tới, ném 1 đống tiền xu zô mặt mấy thằng kia, rồi lôi Kevin chạy.

Tất nhiên, những thằng đó dí theo.

Và 1 đống tiền lẻ Candy mới đổi ra, đc ném đi hết.

Cũng coi như là ném đá.

Chạy đc 1 đoạn, thấy ko còn ai sau lưng nữa, Candy mới bụp lên đầu Kevin:

- Ko biết đánh nhau thì gây với tụi nó làm j' hả?

- Tại vì tụi nó nói xấu cô!

- Nói giè?

- Nói cô là bạn gái Andre mà đi lăng nhăng với tôi.

- Có vậy thôi mà cậu đánh tụi nó hả?

Nó phá lên cười.

- Cả ngày hôm nay mới thấy côcười. Cô cười nhìn thật đẹp.

Kevin là vậy...luôn biết cách nói những câu làm con gái cảm thấy mình đc quan tâm.

Lúc này, quân đoàn phá đám của Andre,vì chờ ở Disney Land dài cổ ko thấy ai, đã lục đục kéo nhau zề.

Trời đã xế chiều...

Andre 1 mình dạo quanh con đường dọc bờ hồ.

Sophia từ đâu tiến đến...

- Anh ơi! Em đi kiếm anh cả ngày hôm nay!

- Kiếm tôi làm j'?

- Hôm nay là ngày nghỉ, em muốn đi chơi với anh mà!

- Cô tự đi 1 mình đi. Nếu ko có lái xe thì tôi cho mượn.

- Em mới tới đây lần đầu sao anh lại để em đi 1 mình?

- Nói thằng Kevin.

- Ảnh cũng mới lần đầu tới đây mà!

Và Sophia khoác tay Andre 1 cách tự nhiên. Andre đang bận suy nghĩ nên để im cho nó khoác tay mắc công nó lải nhải.

Candy và Kevin cũng đang đi tới.

- Ế, anh Kevin với người iu của ảnh kìa! - Sophia nhanh mắt.

Andre, theo phản xạ, đẩy tay Sophia ra.

Kevin giơ tay lên khoác vai Candy.

- Ồ, trùng hợp quá hén. Hay 4 chúng ta đi chơi đi.

- Đc đó anh hai!

Vậy là 2 anh em tự biên tự diễn.

Bây h' đã trở thành cuộc đi chơi của 2 cặp...

Chapter 31

- Đi Disney Land đi! - Kevin đề nghị.

- Sao cũng đc. - Candy trả lời, cố đẩy tay Kevin ra. Thằng nhóc cứ "vô tình" quàng vai Candy trước mắt Andre.

- Đi đi, nó thích chỗ đó mà! - Andre nhìn chằm chằm con bé.

Sophia nhận thấy tình hình là mình ko đc chú í tới, cũng nhanh nhảu:

- Em thích! Em thích! Đi Disney Land đi! - rồi nó nhìn Candy thách thức, khoác tay Andre thật chặt, đến nỗi thằng nhóc phải nhăn mặt càu nhàu:

- Cô bỏ tay tôi ra đi, đừng có dính cứng ngắt vậy khó chịu quá!

Con bé vội thả ra...lấm lét nhìn Candy, và tức.

Candy cười thầm : thằng quỷ đó với ai cũng hung hăng hết.

Vừa tới cổng Disney Land là vừa tầm cao điểm. Đường đi đông nghẹt những người là người. Có 1 chú hề kéo tay Candy, Andre thấy liền đi theo.

Kevin và Sophia thì đang đc con gấu ưu ái ôm thiệt chặt.

Chú hề đang "giở trò sàm sỡ" vuốt má Candy.

Andre tức khí chạy đến lôi con bé đi, ko quên tặng cho chú hề 1 bụp khuyến mãi.

2 anh em nhà Antonio theo sau, Andre và Candy đã leo lên cáp treo đi mất. Thực ra tất cả là do Phillip đạo diễn

- Cậu đừng làm như vậy nữa. Là tôi tình nguyện đi với Kevin, tôi sẽ khó xử lắm...

- Tình nguyện đi mà cái mặt như đưa đám vậy hả?

- Đưa đám cậu á! Ko lẽ vừa đi ngoài đường vừa toe toét cười à?

- Ít ra cũng đừng có cái vẻ mặt như vậy chứ!

- Cậu là má tôi đấy à?

- Ko dám.

- Vậy thì mặc kệ tôi đi, nhìu chiện.

- À nè, quen cái thằng đó ở đâu vậy?

- Thằng nào? Chú hề hồi nãy hả? Ai quen j' đâu!

- Điên! Tự nhiên lôi chú hề zô đây làm j'? Là thằng Kevin đó. Quen hồi nào?

- À...quen trên đường đi Pháp.

- Kể nghe coi.

- Làm j'?

- Kể đi.

- Ko.

- Ở đây là trên ko, chỉ có 2 người...

- Có 2 người hay 1 người thì cũng ko kể.

- ...cậu ko sợ tôi làm j' cậu hả? - thằng nhóc trưng ra cái bộ mặt cực kì nham hiểm.

Con bé lừ mắt :

- Thì kể! Đừng có chứng tỏ cho người ta thấy sự nguy hiểm của cậu nữa!

- Hehehe...

- Kevin ngồi gần tôi trên máy bay, lúc đó tôi đi dự hội thảo đó.Rồi cậu ta hỏi tôi có cái j' đọc ko, hỏi = đủ thứ tiếng. Rồi trong hội thảo cũng có mặt cậu ta. Lúc tôi ở Quiberon cũng gặp cậu ta. Nói chung là có duyên lắm á!

- Chuyến bay từ Anh sang Pháp hả?

- Ờ, từ Manchester sang Lyon.

- Thằng đó đi chung với cậu...

- Thì đó! Nói nãy h' nghe ko hĩu hả?

- Nhưng mà...đây là lần đầu tiên anh em nó sang đây.

Lúc này...ở dưới đất...nhờ vùng vẫy + kháng cự quyết liệt nên cuối cùng Sophia cũng thoát khỏi con gấu và đi giải cứu cho anh trai.

- Anh, 2 người kia đi rồi. Anh Andre đi với con bé đó đó!

- Nhân tiện, em đã làm j' với Candy hả?

- Em chẳng làm j' hết. - con bé ngúng nguẩy.

- Anh hỏi lại, em đã làm j' với cô ấy rồi?

- Ai cũng vậy, sao lúc nào cũng là con bé đó hả?

- Nói!

- Em tặng cho bạn nó mấy cái dao lam làm kỉ niệm...mà ai dè...hôm bữa lại thấy tay nó quấn băng...

- Đúng là em thiệt! Anh nói j' với em trước khi qua đây hả?

- Em đã làm theo lời anh dặn, ko đc làm hại con bé đó...nhưng mà em có cố ý làm nó đâu...

- Cố ý hay ko anh ko cần biết. Chỉ cần em đụng đến 1 sợi tóc cô ấy 1 lần nữa...làm cho chuyện tốt của anh thất bại...anh sẽ làm j' em thì em biết rồi đấy!

- Cùng lắm là anh gửi em về nước! Lúc đó em lại quay lại, chẳng có vẫn đề j' lớn, đừng hù dọa em như hù con nít nữa!

- Anh sẽ giết Andre Harven.

***

- Ý cậu là j'?

- Tôi chẳng có ý j' hết, tôi chỉ thấy lạ vậy thôi.

- Tức là...cậu ta...Kevin cố ý tiếp cận tôi?

- No idea!

- Để làm j' chứ? Nếu xét hoàn cảnh của tôi lúc đó thì tôi mới cần phải tiếp cận cậu ấy! Cậu thôi đi. Chuyện này chấm dứt tại đây.

- Tùy cậu! - thằng nhóc nhún vai.

Con bé ko nói j'. Nó đang nhìn qua ô kính cáp treo.Từ trên cao nhìn xuống dưới bao h' thấy cảnh cũng thật đẹp.

Andre đã lại gần nó từ lúc nào... (cáp treo có 2 cái băng ghế đối diện nhau, hồi nãy Andre ngồi đối diện, bây h' nó qua ngồi gần - chú thích cho những ai chưa biết ^ ^)

Thằng nhóc nắm tay nó...

- Còn đau ko?

- Mới đầu có, bây h' đang lên da non nên hơi ngứa...

- Tôi muốn biết chuyện j' đã xảy ra với cậu...nói cho tôi nghe đi... - Andre nói giọng nài nỉ.

- Tôi...

- Nhìn cậu bị thương...thật sự...tôi ko chịu nổi.

Chapter 32

Andre nhìn vào mắt Candy dịu dàng...

Con bé bối rối :

- Cậu...cậu...

Và nó đẩy Andre ra:

- Xê ra đi!!!!!! Tôi ko nói đâu!!!!!!!

Quay mặt đi, con bé cố dấu sự xấu hổ đang dần dần nhuộm hồng đôi má...

Cáp treo đã hạ xuống. Candy mừng như vừa mới trải qua 1 chuyện j'ghê gớm lắm.

2 đứa nó đứng chờ anh em Kevin chỗ cổng.

"Cuộc đi chơi giữa 2 cặp" kết thúc, 1 cách lãng xẹt.

Sáng nay, ở cổng trường, Sophia vẫn bám chặt lấy Andre. 4 người chạm mặt nhau. 1 lát, Kevin nói đưa Candy vào lớp. Andre bảo có chuyện muốn nói với Candy. Kevin đưa em gái vào trước, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Còn Sophia vùng vẫy giật cánh tay anh trai ra:

- Andre là của em, tại sao em phải để anh ấy nói chuyện với chị?

- Là Andre của cô đòi nói chuyện với tôi mà?

Kevin lôi mạnh Sophia, trước khi quay đi con bé liếc nhìn Candy : Tôi đã cảnh cáo chị rồi mà!

- Bó tay, anh em 1 trời 1 vực! - Candy nhún vai nói với Andre khi 2 anh em nhà Antonio đã đi khỏi.

- Kệ mấy người đó đi. Tối nay cậu rảnh ko? Tôi định trưa sẽ hỏi nhưng tôi bị bám quá nên chắc là ko tới chỗ bãi cỏ đc.

- À...ngoài việc đi học ra thì có rảnh.

- Vậy tôi qua nhà đón cậu nha.

- Làm j'? - con bé thắc mắc.

- Tôi muốn dẫn cậu đến chỗ này. 1 hồi ko đc kêu bận đâu.

- Hên xui - nó cười tinh quái.

- Chỉ có hên chứ ko đc xui. - thằng nhóc trừng mắt.

Sau khi 2 đứa chia 2 ngả vào lớp, ở nơi 2 đứa vừa nói chuyện, Kevin và Sophia nhìn nhau.

- Con bé đó có thích anh đâu!

Kevin ko nói j'.

- Đã có anh rồi mà Andre hẹn đi đâu cũng đi đc. Hừ, cái loại con gái đó...

- Loại con gái j' hả? - Kevin tự nhiên nổi cáu.

- Nó chẳng có j' xứng với anh hết. Ko hĩu nổi tại sao anh lại mê nó đến thế!

- Đó là chuyện của anh.

- Mặc dù em ko thích nó, nhưng nó mà ko thuộc về anh thì Andre chẳng thể nào là của em đc. Vì thế đây cũng là chuyện của em.

Sophia bỏ đi.

Đến chiều.

Hình như con bé quên mất tiêu là mình có hẹn với Andre.

Trời mưa rất to.

Thời tiết ở đây rất kì cục, mưa xuống 1 cái là lạnh liền. Và bây h' nó đang co ro trong lớp học. Ko mang theo dù. Điện thoại cũng để quên ở nhà.

Mọi người đã về hết.

Sân trường càng lúc càng thưa thớt dần. Mọi người đang nhanh chóng băng qua sân trường để đến cổng. Nhìn qua cửa sổ tầng 5, con bé nhận thấy cả học viện như bị bao phủ bởi 1 lớp sương mù ngày càng dày đặc.

Lạnh quá...

Sau h' tan học, hệ thống điện ở trường này tự động tắt.

Và trời càng ngày càng tối...

Con bé đứng dậy bước ra khỏi lớp...

Đi mưa về vậy.

Nó xoay cửa...

Ko đc.

Nó đi về cuối lớp mở cánh cửa thứ 2...

Cũng ko mở đc.

Nhìn qua lớp kính mờ mờ...cửa đã bị khóa.

.................

Lúc này Andre đang thong dong lái xe đến nhà Candy.

Nó chờ 20' ngoài cổng vẫn ko thấy con bé xuất hiện.

Nhấn chuông cửa.

Bà quản gia nói Candy chưa về.

Con nhóc chết tiệt!

Mình đã nói như vậy rồi mà cũng cho mình leo cây đc.

Rõ ràng là nó chơi mình.

Andre lái xe quanh chỗ nhà Candy, hi vọng sẽ thấy con bé đứng ở góc đường càu nhàu nó đến trễ.

Chẳng có ai hết.

Hôm nay có buổi diễn hiphop của cái nhóm nhảy j' đó rất nổi tiếng. Phillip đã bắt Andre phải rủ con bé đi xem = đc.

Tức mình, thằng nhóc quay về. Mai mà để tôi gặp cậu thì tôi sẽ cho cậu 1 trận.

Candy đập kính rầm rầm. Nó giật mạnh cái tay nắm cửa...

Vô ích.

Trời càng lúc càng lạnh.

Tối quá...

Lạnh nữa...

Có lẽ đã trễ lắm rồi...

Kiểu này chắc phải cho Andre leo cây rồi...

Candy áp mặt vào kính cửa sổ...thành phố đã bắt đầu sáng đèn. Có nghĩa là trời đã tối lắm rồi.

Càng lúc càng lạnh...

Nó nghĩ chắc cái mũi của nó bị đông cứng lại rồi..

Tay chân bắt đầu ko còn cảm giác...

Con bé đang lịm dần...

Trong mê man, nó thấy có người phá cửa cứu nó ra...gọi tên nó thật to...

Người đó đang bồng nó trên tay...ôm chặt nó vào lòng...

Chapter 33

Lúc tỉnh lại đã gần trưa.

Nhìn xung quanh, Candy biết mình đang ở trong bệnh viện. Tay chân nó mỏi rã rời ko nhấc lên nổi. Cổ họng khô rát.

Vừa lúc đó, Kevin bước vào, mỉm cười:

- Cô tỉnh rồi à? Cô làm tôi lo quá!

- Cậu cứu tôi hả?

- Chứ cô nghĩ là ai hả?

- À ko...tôi chỉ hỏi vậy thôi.

- Cô bị sốt lạnh...trễ chút nữa thôi là cô bị viêm phổi rồi đó! - Kevin để tay lên trán nó - Cô hạ sốt rồi, đêm qua cô nóng lắm, còn mê man nữa...cô cứ nắm tay tôi kéo lại ko cho tôi đi...hại tôi cả đêm qua đâu có dám ngủ.

Con bé ậm ừ vài tiếng...nó mơ thấy Andre mà...

- Làm sao cậu biết mà đến cứu tôi?

- Tôi đến nhà cô mà ko thấy. Hỏi mọi người ko ai biết, tôi đoán là cô còn ở trường. Cho nên tôi quay lại.

- À...trùng hợp nhỉ...cảm ơn cậu.

- Cô ngủ típ đi, tôi gọi điện thoại 1 chút.

Kevin ra ngoài. Candy chua chát: làm j' có chuyện Andre đến cứu mình...mình còn cho nó leo cây mà...hay thiệt...vậy mà tưởng là nó.

Hóa ra chỉ có mình Kevin tốt với mình.

- Sophia Antonio! Em làm cái quái j' vậy hả? - tiếng Kevin quát ầm lên trong điện thoại.

- Em chỉ muốn giúp anh thôi...lâu quá đấy...chắc nó đã là của anh rồi chứ hả?

- Nếu mà anh tới trễ chỉ 1 chút thôi thì cô ấy đã gặp nguy hiểm rồi! Em có biết hậu quả ko mà đòi giúp hả? Ai cho phép em nhốt cô ấy lại hả?

- Anh đừng giỡn...ko phải đêm qua 2 người đã...

- Cả đêm qua anh ở cạnh Candy trong bệnh viện. Em đừng có bày những trò quái đản như vậy nữa, chuyện tốt của anh ko cần em xen vào!

Candy bàng hoàng...

Chuông vừa reng hết h'...

Andre chạy vào lớp Candy:

- Con nhóc kia đâu rồi?

- Hôm nay Candy nghỉ học mà! - Maria nhìn nó thắc mắc...

- Nó bị j' hả?

Maria lắc đầu hỏi mọi người chung quanh. Ko ai biết.

Thế đấy! Dám cho mình leo cây rồi bữa nay bỏ chạy. Đc lắm! Tôi sẽ cho cậu biết mặt!

Andre lằm bằm...nó bay liền tới nhà Candy. Bà quản gia nói nó vẫn chưa về.

Bỗng nhiên nó thấy lo lắng. Con nhóc Candy ngoan lắm mà...làm j' có chuyện nó đi qua đêm...

Nó đi khắp nơi tìm vẫn ko thấy.

Đấu tranh tư tưởng 1 hồi, nó alô cho Kevin.

- Có Candy đó ko?

- Mày muốn j'?

- Tao tìm Candy, mới nói đó nghe ko rõ hả?

- Hình như mày đang nhờ vả tao đó hả, Andre kiêu hãnh?

- Tao hỏi lại lần thứ 3, Candy William đang ở đâu? Hoặc là Candy Akira Spencer đang ở đâu, nếu mày muốn nghe vậy.

- Đang ở cùng với tao. Mày đang phá đám chúng tao đấy, thôi đi.

Và Kevin cúp máy.

Andre tức ko nói nên lời.

Thằng mất dạy!

Ko ngờ thời gian có thể thay đổi con người ta đến vậy.

Ngày xưa...Kevin là 1 thằng hiền lành biết bao nhiu...thì bây h' nó ghê tởm bấy nhiu...

Andre gọi điện cho tất cả đàn em của mình đi tìm Candy và Kevin.

Riêng nó đi kiếm Sophia.

Lần đầu tiên thấy Andre bước vào lớp mình. Sophia mỉm cười ra đón 1 cách bình thản, giống như nó đã biết trước là Andre sẽ đến.

- Có chuyện j' vậy anh?

- Tôi kiếm anh cô.

- Làm sao em biết đc ảnh ở đâu! Ảnh học khác lớp em mà!

- Tôi biết là cô có thể chỉ cho tôi mà!

- Em ko...

Andre để tay lên vai Sophia:

- Chỉ cho anh đi, em sẽ chỉ mà, đúng ko?

Andre rất có í thức về thế mạnh của mình. Với vẻ ngoài của nó, nếu add thêm cái nụ cười quyến rũ nài chắc chắn nó sẽ giựt chức hot boy hiện tại của Kevin. (Lúc trước lí do nó ko đc hot boy là vì nó quá cold )

Mấy đứa con gái lớp Sophia rú lên...

Nó cũng ngây ngất...đã lâu lắm rồi...nó chưa đc thấy nụ cười này của Andre...

Khỏi nói cũng biếy chiêu đó dư làm Sophia té ngửa và dẫn Andre đi kiếm Kevin.

Nhưng...

- Em muốn anh đi chơi với em 1 ngày.

Ko còn cách nào khác, Andre đành phải chấp nhận.

- Đc rồi, anh hứa.

- Bon! Kevin đang ở bệnh viện Manchester.

Andre lập tức lôi Sophia ra xe.

Thằng nhóc lao thật nhanh đến nỗi Sophia ngồi cạnh cứ rên rỉ...Anh Andre...anh điên rồi...

Đến bệnh viện...

Andre chạy ngay đi kiếm Candy...chạy khắp các hành lang...nhìn quanh quất...

Và nó thấy Candy đang ngồi 1 mình trên giường bệnh.

Nó kêu lên:

- Candy!

Con bé nghe tiếng Andre...đứng dậy...khuôn mặt lộ rõ vẻ thảng thốt...ôm chặt lấy Andre.

Chapter 34

Andre đứng như trời trồng.

Con nhóc bà chằn đó...

Nó đang ôm mình!

Và Candy cứ giữ như vậy thật lâu...

Andre nhẹ nhàng vỗ về...

Ít ai ngờ...bàn tay đang vỗ về Candy lại là bàn tay đã từng làm con bé khốn khổ.

- Andre...tôi muốn về nhà...

- Để tôi đưa cậu về.

Con bé đi lảo đảo...nó còn đang mệt...Andre nắm tay dìu đi...từng bước một...

Từ lúc tới bệnh viện đến h', Andre chỉ nói những lời an ủi...ko hỏi j' hết mặc dù nó rất muốn biết chuyện j' đã xảy ra.

Kevin đi mua sữa cho Candy uống.

Thấy Sophia đang đứng trước thang máy.

- Em làm j' ở đây vậy? Quan tâm đến Candy hả?

- Em...đang chờ Andre.

- Sao em lại đưa thằng đó tới đây hả? - Kevin nổi nóng.

- Dù sao thì chuyện tốt của anh cũng thành rồi. Sau vụ này kiểu j' con bé đó cũng mê anh như chết.

- Làm sao chắc chắn đc Candy sẽ thuộc về anh...

Cửa thang máy mở ra...

Bốp!

Andre đấm thẳng vào mặt Kevin.

Thằng nhóc công tử loạng choạng...rồi té xuống đất.

Ôm mặt, Kevin la lên:

- Mày làm cái j' vậy hả?

- Đây là lần đầu tiên tao đánh mày. Hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.

- Tao đã làm j' mày? Đừng tưởng có chút sức mạnh thì...

Thêm 1 đấm nữa.

- Kevin Antonio...đừng làm tao thất vọng thêm nữa.

- Chết tiệt! - Kevin rủa thầm - Mày đưa Candy đi đâu vậy hả?

- Đó là việc của tao! Mày hãy biến khỏi mắt tao ngay đi!

- Chính tôi đã cứu cô ra mà...Candy...vậy là sao??? - Kevin nhìn Candy, ánh mắt buồn bã...

- Tôi ko phải 1 con ngốc - con bé nhìn lại - tôi biết tất cả rồi, thật thất vọng về cậu. (ngu thấy bà mà dám nói ko ngu há há)

Candy kéo tay Andre...

- Tôi muốn về nhà...Bỏ đi...

Vừa dợm bước...Sophia chạy theo.

- Andre! Còn em thì sao?

- Tôi sẽ giữ lời.

Biệt thự William...

- Cuối cùng là đã có chuyện j'? Tôi ko hĩu j' hết... - Andre hỏi...rụt rè...

Con bé ko trả lời. Nó đang suy nghĩ j' đó. Nó cứ nhìn vào khoảng không...cho đến khi cảm thấy Andre đang lay mạnh tay nó...

- Cậu nói đi! Sao cứ luôn làm tôi lo lắng vậy hả?

- Cậu nói đúng...Kevin...cậu ta đã nói dối tôi...lừa tôi...

- Nó đã làm j' cậu? Nói đi, tôi sẽ giết nó! - Andre càng lay mạnh hơn nữa.

- Đau...

Andre bỏ tay nó ra.

- Tôi... ko cố ý...

- Mọi chuyện đều là giả dối...chuyện cậu ta tình cờ gặp tôi ở mọi nơi...rồi nói yêu tôi...nói dối hết...

- Vậy...cả đêm qua...

- Tôi nằm trong bệnh viện vì tôi bị sốt lạnh. Cậu ta đã chăm sóc tôi cả đêm. Nhưng chính cậu ta lại...

- À...tức là nó chưa đụng vào cậu - thằng nhóc thở ra cái phù.

- Xin lỗi...cho cậu leo cây.

Hôm qua lúc chờ Candy, Andre đã tức đến nỗi đòi cho nó 1 trận. Cả ngày nay lo nhìu chuyện quá nên nó quên mất tiêu nó vừa bị cho leo cây. Con nhóc Candy ngu ngốc...ai biểu nhắc lại làm chi...

- Cậu có biết tôi đã chờ cậu cực khổ như thế nào ko hả? Cậu có biết là tôi chưa bao h' phải chờ ai ko hả? Cậu muốn chết hả? Có chuyện j' thì phải gọi điện thoại cho tôi chứ! Cái điện thoại để ngó hả? Còn cái máy tính nữa...ngày nào cũng vác theo người mà đến khi gặp chuyện lại ko biết liên lạc với ng' khác thì máy tính làm cái giống j'?

- Sao cứ quát nạt tôi vậy hả? Cậu là má tôi à? - con bé cũng xì khói.

- Vậy sao cứ bắt tôi lo cho cậu hả? Cậu có biết vì cậu mà tôi đã phải...

- Phải j'? Phải gió hả?

- Tôi ko biết. Đền đây.

- Ặc! Đền cái j'?

- Hẹn lại đi. Tôi ko biết đâu.

- À...hẹn trong "hẹn hò" hả?

- Ờ.

- Hẹn hò giữa những người đang iu nhau á hả? - nó cười tinh quái.

- Thì...thì cứ cho là vậy đi! - đại ca Andre đã bắt đầu đỏ mặt.

- Ờ...cứ cho là vậy...nhưng mà...hôm qua cậu hẹn tôi đi đâu vậy?

- Đi coi hiphop.

- Ủa...ai ghét hiphop lắm mà?

- Ghét nhưng hôm qua ko ghét!

Ôi...Andre đỏ mặt nhìn dễ thương quá...con bé buột miệng:

- Andre...cậu...dễ thương quá...

Thằng nhóc gào lên:

- Đồ ngốc! Con trai mà nói dễ thương! - nó cốp đầu Candy 1 cái - tôi ko biết đâu, mai mốt phải hẹn hò với tôi đền lại.

- Có cậu mới ngu đó! Dễ thương thì khen chứ!

- Tôi ko cần!

- Có cần cũng ko đc! Bây h' hết dễ thương rồi! Đồ đầu bư! Đi về đi! - nó cầm cái gối ném vào đầu Andre.

- Ko thèm! Thấy ghét!

- Đồ đầu bư đựng đầy đá!!!!!!!!!!!!

Andre đi xuống nhà...nó đỏ mặt...tủm tỉm cười...con nhỏ đó...lại đi nói mình dễ thương

Chapter 35

Candy nghỉ ở nhà thêm 1 ngày nữa cho khỏe lại.

Hôm sau nó đến trường cùng với Andre.

2 đứa cứ vừa đi vừa cãi nhau.

Lúc đó...Sophia xuất hiện, đòi nói chuyện riêng với Candy.

Vì quá biết bản tính Sophia nên Andre cố ngăn ko cho Candy tiếp xúc với con bé đó càng ít càng tốt.

Nhưng, mọi người biết đấy, Candy là 1 con bé cứng đầu...dễ j' nó chịu nghe lời.

- Tôi thắc mắc thấy cô vẫn thản nhiên như ko sau khi đã hại tôi gần chết. - Candy lạnh lùng nhìn vào mắt Sophia.

- Tôi chẳng thấy chuyện j' để áy náy cả. Chuyện cái tay của chị là tự chị hại mình...còn chuyện tôi khóa cửa phòng là vì chị ko để ý...vì chị xui xẻo và vì chị tiểu thư...chừng đó chẳng có j' để làm chết ai hết. - Sophia dửng dưng.

- Fine...vậy thì mục đích của cuộc nói chuyện này là...?

- Tôi chỉ muốn nói với chị là tất cả những chuyện xảy ra với chị đều là kế hoạch của tôi. Anh tôi ko dính dáng j' hết.

Candy nhún vai.

- Thì...?

- Thì chị đừng đối xử với anh tôi như vậy. Chị nghĩ chị là ai? 1 con bé nghèo hèn chẳng có j' ngoài chiếc máy tính mà lại làm mình làm mẩy với anh tôi và Andre - 2 đại công tử hả?

- À...lại là chuyện tránh xa Andre...tôi chẳng tranh giành j' của cô hết. Cái j' của mình thì tự nhiên sẽ thuộc về mình. Còn nếu ko phải thì có thủ đoạn j' kết quả cũng thế mà thôi.

- Chị ám chỉ j' hả?

- Tôi chỉ nói thế thôi. Hĩu đc bao nhiu thì hĩu. Tôi đang bận.

Nói rồi con bé bỏ đi, ko quên tặng Sophia 1 câu làm bonus:

- À quên, về hỏi lại anh cô tôi là con bé nghèo hèn nào.

Andre đang đứng đó, chờ Candy.

- Làm j' mà lâu lắc vậy hả? Nó có làm j' cậu ko? - thằng nhóc sốt sắng.

- Làm j' đâu! Nói chuyện chơi.

- Là chuyện j'?

- Nó nói tôi là con bé nghèo hèn tránh xa cậu ra. Há há há!

- Sặc! Con bé này vẫn vậy, lúc nào cũng cho mình là nhất. Cậu đừng chấp làm j'.

- Những chuyện thế này nhằm nhò j'...chấp thì chấp chuyện khác kìa...

- Hả?

- À...ko có j' hết. Ê Andre, bữa trước cậu nói đi hẹn hò với tôi mà!

- Cậu muốn đi đâu?

- Chả biết nữa...đâu cũng đc.

Andre cười tinh quái:

- Vậy tôi quyết định nha?

- Chỗ nào chán thì đi 1 mình đi!

- Tới nhà tôi đi!

- Ọe...làm j'?

- Nhà tôi ở bên Pháp kìa...đi chơi thôi. Tôi muốn cậu gặp cái này.

- Thôi cũng đc...

Vậy là 1 cuộc hẹn mang tính chất lịch sử đã đc quyết định. Đây là sự kiện đánh dấu bước ngoặc lớn và có ý nghĩa quan trọng.

Tính ra đây là lần thứ 2 Candy và Andre cùng đi máy bay ra nước ngoài. Nói như vậy cho thêm phần hoành tráng chứ thực ra bay từ Manchester sang Paris mất chưa quá 3h. Và 2 đứa đi = trực thăng riêng của nhà Harven vì công tử ko thích đi chung với người lạ. (thiệt là quý tộc...ực!)

Và cũng vì là trực thăng riêng cho nên 2 đứa càng cãi nhau dữ dội hơn. Chẳng có ai nghe thấy ngoài ông phi công đang bịt tai lại cho nên hoàn toàn là không gian riêng của 2 người...dùng để cãi lộn.

- Tôi ko biết. Tôi phải đi thăm ông tôi trước. - Candy la lớn.

- Ko. Cậu phải đi với tôi đã.

- Tôi phải đi thăm ông. Rồi muốn xem cái j' j' của cậu thì xem sau. - con bé cứng đầu.

- Cậu phải đi với tôi xem cái này đã rồi có muốn đi lên trời tôi cũng đưa cậu đi.

- Ko mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Cậu đang ngồi ở đâu vậy?

- Trên ghế. Hỏi ngu.

- Ai chẳng biết là ghế. Nhưng mà cái ghế này đang ở đâu?

- Đại công tử à...cái ghế ở trên trực thăng.

- Vậy hả thưa tiểu thư...chứ cái ghế ở trên cái trực thăng là của ai?

- À...là của cái thằng đầu bư nào đó ai mà biết đc!

- Cậu có tin là tôi ném cậu xuống dưới kia ko hả?

- Năn nỉ đó...ném đi...năn nỉ mà...ném đi...đi...đi...ném thử coi với...

Candy cứ chơi chiêu bài năn nỉ đó làm Andre tức xì khói.

- Cậu mà năn nỉ 1 lần nữa thì đừng trách tôi thú tính bộc phát. Ở đây chỉ có 2 đứa mình thôi...em à...

- Ế! Stop!

Con bé lùi lại thủ thế. Từ lúc đó cho đến khi hạ cánh nó cứ co ro người lại miệng lằm bằm : xích ra cách xa 10m, nếu ko chết với ta! (cái trực thăng chừng nào mà nó đòi 10m

Andre thì cười ngặt nghẽo.

Chapter p 36

Cuối cùng những giây phút gian khổ của Candy cũng kết thúc khi nó đầu hàng và đồng í đến xem cái j' j' đó của Andre trước.

Chiếc trực thăng đáp xuống khu vườn rộng thênh thang nhà Hầu tước.

Một tòa lâu đài rất Pháp với mái ngói đỏ và những chiếc cột đá tròn đc trang trí theo phong cách Gothic.

Andre dắt Candy bước đi trên con đường cỏ hai bên là những bụi hồng nở rộ. Mẹ Andre rất thích hoa hồng, vì vậy những lối đi quanh nhà và trong vườn đều đc trồng loài hoa đó.

Trong phòng khách của nhà Andre...

Có ba mẹ Andre...Bá tước Spencer, và...ông bà William.

Mọi người đều cười tươi chào đón 2 đứa.

Candy thầm thì :

- Đây là cái cậu muốn cho tôi xem hả?

- Sao? Thích ko?

- Thích...thích cái đầu cậu á! Sao tập trung hết ng' lớn lại đây vậy hả? Làm như là...

Tiếng ông Harven vang lên làm Candy giật mình ngưng lại đột ngột:

- 2 đứa ngồi xuống đây.

- Candy dễ thương quá há...hèn j' thằng Andre thích cháu đến vậy... - bà Harven xuýt xoa. Người phụ nữ yêu hoa hồng và mang vẻ ngoài yếu đuối này...là chủ tịch tập đoàn Maria...

- Có vậy mới xứng với con của chị. - bà William tiếp lời.

- Thôi đc rồi...đừng tung hô nhau nữa... - ngài bá tước Spencer lên tiếng - Hầu tước, ông hãy vào vấn đề chính đi.

Candy ngồi khép nép bên cạnh Andre.

Dưới cái bàn...tay nó đang run run nắm chặt lấy tay Andre.

Thằng nhóc vỗ vỗ vào tay...trấn an con bé.

- E hèm...Hôm nay...tôi mạo muội mời ngài Bá tước và anh chị William đến đây...cùng với sự có mặt của 2 cháu Andre và Candy...để thông báo 1 chuyện quan trọng. Bởi vì ở đây ngài Bá tước là lớn tuổi nhất nên tôi xin nhường cho ngài thông báo tin vui ạ.

- Cảm ơn Hầu tước. Tôi xin thay mặt mọi người thông báo, đặc biệt là tới Andre và Candy...từ lúc nhà Harven đến cầu hôn và sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, chúng ta quyết định 2 đứa sẽ tổ chức đính hôn vào tuần tới, tại lâu đài này.

Candy trợn mắt...bỏ tay Andre ra.

- Tại sao con lại ko đc biết chuyện này?

- Ta tưởng 2 con đang yêu nhau? - Ông William ngạc nhiên.

- Con... - Candy ấp úng.

- Thưa ngài William...đúng là 2 tụi con đang...cô ấy có lẽ là quá bất ngờ đấy ạ. - Andre nắm tay Candy ko chịu buông mặc cho con bé đang vùng vẫy.

- Thật là dễ thương! Có 1 cô con dâu như thế này, gia tộc Harven chúng tôi rất lấy làm hãnh diện.

- Và chúng tôi cũng rất vui vì con gái kiếm đc người chồng tài giỏi và xứng đáng...đặc biệt là sự hợp tác giữa 3 tập đoàn chúng ta...cùng nhau lũng đoạn thị trường tài chính Châu Âu.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn trong vui vẻ hào hứng...với những lời tung hô tán tụng nhau ko ngớt của 2 gia đình.

Andre kéo tay Candy đứng dậy ra ngoài.

- Vậy là sao hả? - Khi đã đủ xa tầm nghe ngóng của những người lớn, Candy bỏ tay Andre ra, gào lên.

- Chúng ta sẽ đính hôn...và cưới nhau. Tôi tưởng mọi người đã nói rõ ràng rồi?

- Tại sao lại đính hôn hả? Tại sao lại là đang yêu nhau hả? Tại sao tôi lại bị biến thành 1 con ngốc ko biết j' hết rồi bị các người vui vẻ lừa qua đây hả?

- Bình tĩnh đi...tôi ko nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy...

- Đúng là 1 trò hề... - mắt con bé ngân ngấn nước... - tất cả đã đc sắp xếp...

- Candy...

- Tôi ko muốn cùng với cậu trở thành 2 con cờ trong tay những ông chủ bà chủ! Tôi ko muốn đám cưới của tôi diễn ra sặc mùi tiền bạc quyền lực như vậy!

- Candy...

- Tôi muốn có ai yêu tôi mà ko phải vì gia đình tôi...

Andre kéo Candy vào lòng...ôm chặt:

- Nhưng...tôi...yêu cậu! Cho dù đính hôn hay đám cưới vì lí do j' đi nữa thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần là cậu...

- Cậu... - con bé ấp úng... - cậu đang...

Andre quỳ xuống...hôn tay Candy...

- Phải, tôi đang cầu hôn cậu...

Con bé đỏ mặt.

- Tôi, Andre François de Harven, xin trịnh trọng cầu hôn cô Candy Akira Spencer, hay Candy William, với tất cả trái tim và tấm lòng. Tôi yêu cậu, Candy à...

- Tôi...

- Tôi biết mà...cậu cũng vậy...

- Andre...

- Tôi yêu cậu...

Andre nhìn thẳng vào mắt Candy...

- Trả lời tôi đi, tiểu thư Candy...

Candy cảm thấy toàn thân nóng bừng...ánh mắt Andre như đang mong chờ 1 cái gật đầu của nó...

Và nó gật đầu.

Trong khu vườn, những bụi hồng dại vẫn đang nở rộ...chim hót líu lo trên những cành liễu...mặt trời chiếu xuống 1 thứ ánh sáng dịu dàng...

2 đứa ôm nhau thật chặt...

Andre cứ lặp đi lặp lại : Candy...tôi yêu cậu...

Lần đầu tiên...tiểu thư Candy khóc trước mặt người khác.

Chapter 37

9h...

Bà Harven giục quản gia đi kêu Candy dậy để chuẩn bị đi mua nhẫn...và đang giáo huấn Andre.

- Con phải đối xửa tốt với con bé, đừng có chọc cho nó khóc.

- Nó mà khóc đc thì con cũng mừng... - Andre thầm thì.

- Sao hả?

- Non, maman. Bà Pee (tên bà quản gia) kêu ko đc đâu, để con đi kêu.

- Ế! Sao lại vô phòng con gái hả? - bà Harven trợn mắt.

- Ko sao đâu maman...dù j' thì tụi con cũng chuẩn bị tinh thần ở chung mà!

- Thôi cũng đc...nhưng đừng có mà...

Andre bỏ đi ko chờ mẹ nói hết câu.

Thằng nhóc rón rén mở cửa...

Candy đang ngủ...có vẻ như rất say...

Giống như...công chúa ngủ...trên giường

Đôi mắt nhắm lại thật hiền...hình như Candy đang mơ...Andre thấy nó đang mỉm cười...

Thằng nhóc hôn nhẹ lên trán Candy...và đi ra...

Nhưng hình như nó sực nhớ mục đích của cuộc viếng thăm phòng ngủ này...nó lại đẩy cửa bước vào.

- Nè...Candy...dậy.

Con bé trở mình.

- Dậy Candy! - Thằng nhóc lay lay con bé.

Candy lắc đầu ứ ứ mấy cái...rồi quay mặt vô trong...ngủ típ.

- Dậy đi coi! - Andre đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Con bé mắt nhắm mắt mở ném cái gối ra cửa. Rồi lấy cái gối khác úp lên mặt.

- Cái con nhỏ này! Cậu mà ko dậy thì tôi leo lên ngủ chung nè!

Đúng là chơi với Candy phải biết hù dọa. Mới nghe câu đó con bé ngồi bật dậy:

- Dậy rồi!

Andre phì cười...

Mới ngủ dậy...tóc tai rối bù xù...mắt thì nửa nhắm nửa mở...

Đó là Candy buồn cười và dễ thương nhất mà nó đc thấy...và nhất định...hình ảnh này chỉ có 1 mình nó đc xem mà thôi...

Con bé bước xuống...vẫn còn nhắm mắt...

- Buồn ngủ quá hà...để ngủ thêm xíu nữa đi...

- Nhưng mà maman...

Nói chưa dứt lời...Candy dụi dụi đầu vào ngực Andre...ôm thằng nhóc ngủ ngon lành.

Và Andre cũng ko ngu tới nỗi bắt con bé dậy nữa...dễ j' nó chịu làm nũng với mình kiểu nài...thằng nhóc cười thầm trong bụng.

Kết quả là Andre đứng im làm cái gối ôm cho tiểu thư ngủ, để khi con bé dậy thì Andre bị đạp ra với lí do lợi dụng người đang bùn ngủ.

Buổi chiều Andre đưa Candy đi lựa nhẫn.

Thủ đô Paris hoa lệ đúng là thiên đường mua sắm đối với những người giàu.

Nhưng đối với 1 người khó tính và ghét shopping như Candy thì đây đúng là địa ngục trần gian.

Andre cứ dắt nó đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác...toàn là đá quý cao cấp...và bắt Candy thử hết từng cái 1.

Có vẻ như biết đây là nhiệm vụ của mình và ko thể ko làm, con bé miễn cưỡng thử ...nhưng thường thì sức người có hạn và sức chịu đựng cũng có hạn nốt. Nó nhăn mặt khi Andre bắt thử đến cái thứ 100.

- Thử hoài! Toàn đồ xấu ko hà!

- Cậu ko chọn thì tôi phải chọn chứ!

- Nhưng mà toàn đồ xấu thì chọn cái giống j'?

- Rốt cuộc là cậu có muốn mua ko vậy?

- Ko. Đồ xấu thì thà ko có còn hơn.

- Đc, vậy khỏi!

Andre hằm hằm đi ra.

Candy cũng đùng đùng tức giận. Khi ko lại nổi sùng lên với nó. Nó đã cố nhịn rồi mà còn làm tới.

Andre chết tiệt.

Trên đường về chẳng ai nói với ai câu nào.

Đúng là 1 cặp đôi cố chấp.

Tối nay Candy 1 mình ăn tối với ba mẹ Andre. Thằng quỷ đó chắc còn giận mình chuyện hồi chiều...nghĩ lại...cũng tội nghiệp nó...dắt mình đi cả buổi mà ko lựa đc cái nào...chắc nó nghĩ mình ko muốn đính hôn...

Candy cứ suy nghĩ hoài suốt bữa ăn tối...ông bà Harven có hỏi j' thì nó cũng chỉ ậm ừ...

- Ko có Andre nên cháu thấy căng thẳng hả? - bà Harven nhẹ nhàng.

- Đừng câu nệ làm j'...dù sao chúng ta cũng sắp thành người 1 nhà... - ông Harven nháy mắt.

- Dạ ko...cháu hơi mệt...

- À...hồi chiều 2 đứa lại cãi nhau hả?

- Ko... ko có...

- Ta có thể đoán đc. - bà Harven mỉm cười.

- Tại vì...cháu ko thích cái nhẫn nào hết...mà Andre nghĩ cháu...

- Ko có chuyện đó đâu. Con trai ta ko phải là 1 thằng ngố như vậy. - ông Harven xắt 1 miếng thịt cừu bỏ vô đĩa của Candy - nếu mà lỡ có như vậy thì ta sẽ sút nó xuống hồ nước và hỏi nó là mày có phải con trai nhà Harven ko mà sao mày ngu quá.

- Andre ko biết bơi, thưa ngài... - Candy cười.

- Cho nên ta mới làm vậy!

Cuộc nói chuyện trở nên sôi nổi hơn vì ông Harven rất khéo gợi chuyện. Bà Harven thì vui vẻ kể lại những điều hay ho về Andre mà bà cho là sẽ rất có ích cho Candy trong việc trừng trị thằng bé.

2 người mang lại cho Candy cảm giác thân thiện giống như lúc ở bên ba mẹ nó.

12h đêm.

Chờ hoài ko thấy Andre về...

Bà Harven biểu Candy đi ngủ vì thức khuya sẽ làm hại da.

Đang mơ ngon...đột nhiên Candy thấy có ai đập đập vai mình...

Là Andre.

Thằng nhóc im lặng kéo Candy ra ngoài...

Trên sân thượng...

Gió đang lùa qua từng đợt...từng đợt lạnh đến rùng mình.

1 bàn tiệc đang lung linh nến...

Andre quỳ xuống... (quỳ hoài)

Nắm lấy tay Candy...

- Cậu đừng nói j' hết...

Con bé tròn mắt.

- Từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã rất có ấn tượng về cậu...bởi vì từ trước tới h' chưa có đứa con gái nào dám đánh tôi mà cậu lại vừa đạp vừa chửi...

- Người đặc biệt mà! - Candy cười.

- ...sau đó khi bị tôi đánh...cậu rõ ràng là rất đau nhưng lại ko khóc...lúc tôi hôn cậu...mặc dù là ở má thôi...nhưng tôi cảm thấy rất là kì lạ...rồi...dần dần...tôi nhận ra mình luôn để ý đến cậu...cậu đi đâu hay làm j' tôi cũng muốn biết...lúc cậu bị đau tôi thấy rất tệ...tôi ghét thằng Kevin vì nó dám quàng tay ôm cậu...

- Hm...

- Tất cả những điều đó...tôi chưa trải qua bao h'...từ khi gặp cậu tôi mới nhận ra là mình có thể có nhìu cảm xúc đến vậy...Candy à...tôi yêu cậu...tôi yêu cách cậu chửi tôi...tôi muốn là người duy nhất có thể nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của cậu lúc ngủ dậy...tôi muốn mỗi buổi sáng đưa cậu đi dạo...

- Andre...

- Cậu đồng ý lấy tôi chứ? Candy?

- D'accord.

Candy mỉm cười...

- Đây là chiếc nhẫn tôi vừa mới đặt làm...có chữ C - A khắc chìm ở bên trong nữa...tôi nghĩ cậu thích...

Andre từ từ lồng chiếc nhẫn vào bàn tay Candy...

- Đẹp lắm! Viên đá tên j' vậy?

- Tôi đang định đặt là Diamond's Tear. Vì nước mắt của cậu...đối với tôi mà nói, quý như kim cương vậy.

Con bé nhón chân đặt lên má Andre nụ hôn nhẹ như gió.

12h đêm.

Trên sân thượng...

2 người yêu nhau đang khiêu vũ.

Dưới ánh trăng.

Chapter 38

Những ngày hạnh phúc vui vẻ ko vướng bận chuyện j' đã trôi qua.

Candy và Andre chuẩn bị quay lại Anh.

Lúc này, Maria đang gặp nhìu khó khăn. Sophia vì quá rảnh rỗi ko có Andre nên cứ học xong là đi kiếm Maria gây chuyện, lí do rất đơn giản : Maria là bạn của đứa đã cướp người iu Sophia. (ọe)

Ngày đầu tiên quay lại trường học, Candy - khi xuống xe - đã mạnh dạn khoác tay Andre đi. Thằng nhóc kiêu ngạo ngước mặt lên trời...

Buổi trưa...nó thông báo với bọn đàn em về lễ đính hôn của nó với Candy...

Ai cũng vỗ tay rầm rầm...

- Bà chằn về làm chị dâu tụi này...đừng lên mặt đó.

- Hoặc là đừng có léng phéng với Phillip chia rẽ tình cảm anh em!

- Vớ vẩn! - con bé chỉ hùa theo...

Mấy hôm nay nó rất vui vẻ...thường thì khi người ta vui người ta dễ tha thứ cho người khác.

Tình yêu làm con người trở nên tốt đẹp hơn...

Nhưng nhìu người thì khác...

Những ngày gần đây, Kevin - với vẻ buồn đúng mốt 1 kẻ thất tình - càng có thêm nhìu fans hơn nữa.

Còn Sophia...ăn híp Maria hoài cũng chán...thấy Andre thay đổi đột ngột như vậy...con bé khó chịu ko tả nổi...

Andre trong mắt nó ko phải thằng có thể cười suốt ngày và để 1 đứa con gái leo lên đầu lên cổ như vậy...

Nhưng 2 người sắp đính hôn...đính hôn rồi đám cưới...ko lẽ mấy năm trời mê mệt Andre lại để cho 1 con bé cướp không hay sao...

Sophia chợt nhớ ra...Andre còn nợ nó 1 cuộc hẹn...

Cái cặp đôi hạnh phúc kia...bây h' cứ dính nhau như hình với bóng...

Andre cứ lâu lâu lại đòi hun Candy...

Candy lâu lâu lại bộp Andre mấy phát...

Và cãi nhau liên tục.

Hôm nay cũng ko ngoại lệ...

Chỉ vì 1 chuyện cực kì cỏn con là Andre ko thích Candy mặc màu đen...màu đen tăm tối.

- Con gái thì lựa mấy cái màu sáng sáng dễ thương mà mặc...ai đời cứ ưa màu j' đen thui...

- Kệ tôi! Mặc màu đen nhìn máu me hơn...mấy cái màu khác chừng nào sắm vai tiểu thư mới cần phải mặc.

- Nhưng tôi thích ngắm cậu mặc màu sáng!

- Thích thì tự mặc rồi tự ngắm đi!

- Ko biết! Cậu phải mặc màu sáng mà!!! Mấy cái váy hồng hồng trắng trắng đó!

- Tôi đã là vợ cậu đâu mà đòi quản cách ăn mặc của tôi hả? Chê xấu thì đừng có nhìn!

- Có ai chê xấu đâu! Tôi chỉ góp ý thôi chứ bộ...

- Lè!!!

Đúng là 2 đứa con nít dở hơi...

Mãi mê cãi nhau...ko ai nhận ra rằng còn 1 người...đang cực kì ganh ghét...và đang âm thầm lặng lẽ theo sau họ...

Đưa Candy về nhà xong, Andre nhận đc điện thoại.

Bên kia đầu dây, tiếng Sophia vang lên nghe thật buồn:

- Anh Andre...em biết hết rồi.

- Biết chuyện j'? - thằng nhóc ngạc nhiên.

- Chuyện anh với Candy William.

- À...chuyện đó ko có j' bí mật cần phải giấu giếm hết.

- Em cũng hĩu...anh ko yêu em...

- Sophia à...tôi chỉ coi cô như 1 cô em gái thôi...

- Nhưng làm sao em cản đc trái tim mình yêu anh...

- Tôi...rất tiếc...

- Anh à...anh còn nhớ chứ...anh hứa sẽ dành cho em 1 ngày...

- Có. Cô muốn j'?

- Em muốn đc bên anh...ko cần 1 ngày đâu...chỉ tối nay thôi...

- Cái đó...

- Em sẽ ko để anh có lỗi j' với chị Candy hết...

- Nhưng mà...

- Sau hôm nay...em sẽ ko làm j' ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của 2 người nữa...

- Cô muốn đi đâu?

- Em sẽ đến nhà anh.

Sophia cúp máy ko cho Andre cơ hội từ chối.

Nó đi tìm Maria.

9h.

Sophia xuất hiện ở cửa nhà Andre.

- Sao cô tới trễ quá vậy? - thằng nhóc ko vui.

- Em xin lỗi...em còn mải suy nghĩ nên ko biết là đã trễ...

- Vậy...

Andre mới tính mở miệng đuổi Sophia về...thì con bé đòi vô:

- Anh ko định mời em vô hả?

- Nhưng tôi đang tính đi tắm.

- Thì cho em vô ngồi chờ anh đi tắm...ở ngoài này lạnh quá à...

Andre miễn cưỡng đẩy cửa rộng hơn cho Sophia vô.

Thằng nhóc lịch sự rót nước mời khách.

- Cô ngồi chờ chút, tôi đi tắm đã. Mới đi đánh tennis về nên hơi nóng.

- Anh cứ đi đi...em muốn xem nhà anh.

- Ờ...đừng đụng vào đồ đạc của tôi là đc.

Andre biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Sophia đi quanh nhà...

Tuy Andre ở 1 mình nhưng nhà vẫn cực kì ngăn nắp và sạch sẽ (có osin tới quét dọn mà ko sạch mới lạ).

Sophia đang mở cánh cửa phòng ngủ của Andre...

Chuông cửa vang lên...

Sophia ra mở cửa...trên người ko mặc j' ngoài 1 chiếc khăn tắm khoác hờ...

Người nhấn chuông là Candy.

Tiếng Andre vọng ra từ phòng tắm:

- Sophia mở cửa cho anh...anh gần tắm xong rồi!

Candy sững người.

Sophia làm ra vẻ hốt hoảng:

- Chị tới đây làm j'? Có biết trễ lắm rồi ko hả?

Candy lắp bắp ko nói nên lời...

Con nhóc đến để mượn giùm Maria tập tài liệu của Andre...

Và những j' nó thấy đc...ngoài sức tưởng tượng của nó...

Andre đang tắm...

Sophia ko mặc quần áo...

Trong nhà ko còn ai hết...

10h đêm...

Con nhóc lao đi...

Ngoài trời mưa tuôn xối xả...

Chapter 39

Candy cứ đi mãi...

Khuôn mặt đầm đìa...là nước mưa...hay nước mắt...?

Từng hạt mưa quất vào mặt nó...quất cả vào trong tim...

Lần đầu tiên yêu...mối tình đầu tiên...

Nó đã từng rất hạnh phúc...

Và hạnh phúc đó...bây h' trở thành thế này đây...

Nào là ko muốn mình bị tổn thương...nào là muốn mình đc vui vẻ...

Giả dối hết...

Candy gọi cho Kevin.

- Kevin, cậu yêu tôi hả?

- Sao?...A...tất nhiên rồi...

- Cậu tới đây liền đi...rồi tôi sẽ theo cậu.

- Candy? Cô sao vậy? Chờ tôi 1 chút, tôi tới liền...

Andre từ phòng tắm bước ra.

Sophia đã mặc lại quần áo từ lúc nào...bây h' nó đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.

- Ai mới tới vậy? - Andre vừa lau khô tóc vừa hỏi.

- Là anh Kevin. Ảnh tới kêu em về.

- Vậy hả? Vậy cô về đi.

- Dạ...anh ngủ ngon nha.

Andre đóng cửa lại...thằng nhóc mừng thầm vì cái cục nợ Sophia ko đợi đuổi đã tự động mò về...nó ko hề biết cái j' đang diễn ra...

Sáng hôm sau...

Andre vui vẻ đi đón Candy...thằng nhóc định đưa Candy tới 1 nhà hàng mới mở để ăn sáng.

Và những j' hiện ra trước mắt nó...

Cái cảnh trước đây nó rất ghét...

Candy đang để cho Kevin nắm tay dắt lên xe...

Chiếc xe đi qua ngay trước mũi nó...

Candy còn để im cho Kevin quay qua thắt dây an toàn cho nó nữa...

Andre lao nhanh xe tới.

Thằng nhóc mở cửa xe, lôi Candy xuống, đấm vào mặt Kevin:

- Tao nhớ là đã thông báo đây là vợ chưa cưới của tao rồi mà Kevin? Mày đừng có đụng vô cô ấy!

Kevin ôm mặt...1 công tử như Kevin thì làm j' đc Andre cơ chứ.

Candy hất tay Andre ra.

Con bé lạnh lùng đến đỡ Kevin, rồi quay sang Andre:

- Cậu bỏ cái kiểu hở ra là đánh người khác đi!

- Candy....cậu... - Andre ngạc nhiên...tức giận...

- Tôi nghĩ lại rồi. Ko có chuyện đính hôn kết hôn j' nữa.

- Tại sao cậu...?

- Chẳng tại sao hết. Tôi ko yêu cậu, thế thôi. - con bé nhún vai, ánh mắt vô cảm...

- Có chuyện j' vậy??? Cậu đang giỡn tôi phải ko? Đừng giỡn nữa mà...kì cục quá đi! - Andre cười gượng.

- Tôi ko rảnh giỡn vô duyên như vậy. Để tôi lặp lại nha: Tôi ko yêu cậu và sẽ ko đính hôn với cậu. Bye!

Candy lên xe.

Kevin cũng bước vào.

Chiếc xe đi thẳng...

Andre đứng 1 mình...hụt hẫng...

- Cậu ko sao chứ? - Candy hỏi.

- Ko sao...bị như thế này cũng quen rồi... - Kevin vừa xoa mặt vừa cười.

Candy chợt thấy Kevin rất hiền...

Kevin chưa bao h' làm nó đau...lúc nào cũng ân cần bên cạnh nó...

Và cho dù lần trước có là lừa nó...thì cũng tại Sophia...

Có lẽ đây mới là người thích hợp với mình.

- Candy! Candy! - Kevin lay lay nó.

- Hả? Tới rồi hả?

- Chưa...nhưng cô sao vậy? Có chuyện j' hả? Kể tôi nghe đi!

- Chẳng có j' hết... tôi chán Andre rồi...nếu cậu yêu tôi thì tôi sẽ cho cậu cơ hội...nếu ko...ngày kia tôi sẽ đi Pháp - con bé cố nặn ra 1 nụ cười.

- Tôi nói rồi mà...tôi yêu cô...cho dù cô có vì bỏ Andre mới đến với tôi...thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần cô chịu ở bên tôi...là đủ.

Có lẽ như vậy lại hay hơn.

Đối với nó...bây h' chẳng còn j' hết...có là ai thì cũng vậy thôi...

Sẽ ko bao h' mở trái tim mình ra với bất kì ai nữa.

Chapter 40

Thế là Candy đi Pháp.

Cùng với Kevin Antonio.

Người ở lại...bao h' cũng buồn hơn kẻ ra đi...

Ko như trước kia, mỗi lúc cãi nhau với Candy xong là Andre tìm người khác để trút giận...

Giờ đây nó rất lặng lẽ...

Dường như Andre ý thức đc...rằng có vẻ như Candy giận nó chuyện j' kinh khủng lắm...

Bởi vì với cá tính con bé...chắc chắn nó sẽ la hét đánh đập chửi bới Andre.

Bây h' con bé lạnh tanh ko thèm đếm xỉa j' tới mình.

Sophia vẫn bám riết Andre.

- Cô nói là sẽ ko bao h' làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi nữa mà? - Andre gắt.

- Nhưng...chị Candy đã bỏ rơi anh rồi...

- Đó là chuyện của tôi.

- Em ko thích thấy anh buồn bã thế này. Andre của em phải lạnh lùng nóng tính cứng rắn kìa. Anh đừng như vậy nữa...đừng vì 1 người như vậy mà...

- "Người như vậy" là sao? Cô muốn ám chỉ j'?

- Chị ta mới đồng ý đính hôn với anh chưa đc 1 tuần mà đã chịu theo anh em rồi đá anh.

- Cô đừng nói nữa!

- Mới đính hôn mà đã như vậy rồi mai mốt 2 người cưới nhau sẽ ra làm sao nữa?

- Cô chẳng biết j' hết!

- Vâng, em ko biết j' hết. Nhưng còn hơn anh, em biết là con bé đó đã qua Pháp với anh em rồi.

- Cô nói sao? - Andre ko tin.

- Mới đi sáng nay...1 đứa con gái như vậy...ai rủ đi đâu cũng đi...

- Cô im đi! Đừng có để tôi nghe cô nói về Candy bằng cái giọng như vậy nữa!

Andre hét lên...bỏ đi chỗ khác...

Trong đầu nó vẫn vang lên những lời nói của Sophia...

Ko lẽ Candy là 1 người như thế???

Ko chịu đc khi những câu Sophia nói cứ văng vẳng trong đầu...len lỏi vào tận tim...

Andre sang Pháp.

***

Andre đến nhà Bá tước Spencer tìm...

Candy đang chơi đàn trong phòng.

Sad love story...bản tình ca buồn.

- Oh là la! Công tử nhà Harven! - ông ngoại Candy nhìn ra cửa - cậu đã làm j' để cháu gái ta giận dỗi bỏ qua đây vậy?

- Bonjour Monsieur Spencer. Cháu muốn nói chuyện với Candy chút ạ.

- Ah bon! Ta sẽ ra ngoài. - bá tước mỉm cười.

- Non Grand père! Cháu sẽ ra.

Candy chơi xong bản nhạc mới lên tiếng.

Con bé đi ra ngoài ko nhìn Andre 1 cái nào.

Andre chạy theo sau, cúi đầu đáp lại cái nháy mắt của Bá tước Spencer.

- Chuyện j' nữa vậy? - vẫn là giọng nói lạnh lùng.

- Tôi phải là người nói câu đó mới đúng. Có chuyện j' xảy ra vậy?

- Tôi còn phải nói đi nói lại bao nhiu lần nữa đây? Tôi ko yêu cậu. Tôi muốn chấm dứt.

- Tại sao vậy?? Tôi...thực sự ko hĩu...

- Chẳng có j' khó hĩu hết.

Andre nắm lấy vai Candy, lay mạnh:

- Cậu nói cho tôi nghe đi, cái quái j' đang diễn ra vậy hả? Chỉ 1 ngày trước cậu còn vui vẻ với tôi...sau đó cậu quay ngoắt sang bảo vệ Kevin. Bây h' còn ko nói ko rằng trốn qua tận đây. Như vậy mà nói ko có j' hả? Hay cậu giận tôi vì chê cái màu đen cậu thích? Nếu là như vậy thì cho tôi xin lỗi, cậu quay về đi...rồi chúng ta làm lễ đính hôn!

- Tôi nói rồi mà...ko đính hôn j' nữa hết.

- Tôi yêu cậu... - Andre ôm chặt Candy...hôn nó.

Candy đẩy mạnh Andre ra...tát thằng nhóc...

Chỉ nghĩ đến những j' thằng con trai đang đứng trước mặt, nói yêu mình, rồi sau lưng lại làm những chuyện đó với Sophia...Candy chịu ko nổi.

- Cậu đừng có như vậy nữa! Cậu đi khỏi đây đi! Tôi ko muốn nhìn thấy cậu.

- Candy William! Tôi yêu cậu mà!!!

- Đi nhanh đi...đừng nói cái câu làm người ta buồn nôn nữa...

- Candy à...

- Thôi đc rồi...tôi ko yêu cậu, hĩu ko?

Andre nhìn nó.

- Cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tôi nè, hãy nói cậu ko yêu tôi 1 lần nữa đi!

- Có 1 triệu lần thì cũng vậy thôi. Nghe kĩ đây Andre Harven : TÔI KO YÊU CẬU.

Đôi mắt xanh đó đang nhìn thẳng vào Andre...nói dõng dạc từng lời...

Andre như ko tin vào tai mình...

- Vậy tại sao cậu còn đeo chiếc nhẫn đó? Diamond's Tear?

- À...

Candy tháo chiếc nhẫn ra...ném xuống đất.

- Tôi quên mất...những cái thứ như vậy thì đeo làm j' dơ tay.

- Cậu...cậu... - Andre lắp bắp nói ko nên lời...

- Tất cả đã chấm dứt, Công tử Harven à.

- Cậu...rõ ràng là yêu tôi! - Andre dường như ko chấp nhận đc...

- Tôi chẳng yêu ai hết. Tôi là 1 cục nước đá. 1 cục nước đá lỡ gặp phải hòn than chết tiệt nên bị chảy ra...bây h'...đến nơi lạnh lẽo sẽ đông lại như cũ.

Con bé quay đi.

Andre lục tìm trên bãi cỏ...chiếc nhẫn Diamond' Tear

Chapter 41

1 tháng sau...

Quiberon...1 ngày mùa hè...

Lâu đài Hầu tước...

Bầu trời trong xanh...lác đác những đám mây bay bay...tạo thành những hình thù quái dị trên nền trời.

Trên xích đu...1 con bé đang mải ngắm nhìn...

Trong đôi mắt như ẩn chứa 1 nỗi buồn ko nói ra.

Candy William - tên tiếng Pháp là Candy Akira Spencer.

18 tuổi.

Bá tước tiểu thư nhà Spencer.

Và mới thất tình đc hơn 1 tháng.

- Ê Candy! Đi cưỡi ngựa với anh ko?

Tiếng Vincent - anh trai nó vang lên kéo con bé ra khỏi những đám mây lằng nhằng.

- Anh đi 1 mình đi. Em đang bận.

- Thôi mà...đi cho đỡ buồn...anh ko thích em gái anh vác cái khuôn mặt thế này ngồi trong khu vườn đẹp đẽ của anh đâu.

Con bé nhăn mặt:

- Em ko có hứng mà!

- Từ lúc tới đây em cứ như vậy hoài...ko chơi đàn thì cũng ngồi ngắm nghía...

- Anh cứ kệ em đi...

- Uổng công anh mấy ngày nay năn nỉ ba mẹ hủy hôn ước cho em...

- Đc rồi hả anh?

- Ờ...đc rồi...nhưng nhà bên kia có vẻ buồn. Chắc 2 ông bà đó quý em thiệt.

- Em cũng quý họ...

- Bây h'...đã đc chưa???

- Sao anh?

- Anh sắp đc nghe em kể chưa??? Chuyện j' đã xảy ra??? Sao em lại sút thằng Andre rồi qua lại với thằng bé nhà Antonio vậy?

- Em ko thích mà...anh cũng đừng nhắc tới nữa...dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp em...

- Candy...

- Em mệt rồi. Em muốn đi ngủ.

Con bé bỏ vô trong.

Nó ghét chính mình vì 1 chuyện ko đâu mà lại thành thế này...

Nhưng nó ko làm sao vui lên đc...

1 tháng...đã 1 tháng rồi kể từ ngày Andre quay về...

Chạy theo Candy sang Pháp để rồi bị đối xử như vậy...

Vứt nhẫn đính hôn...

Nhìn thẳng vào mắt nó mà nói rằng ko yêu nó...

Đứa con gái nó yêu bằng cả tấm lòng...yêu hơn cả chính bản thân nó...

Từ lúc Candy đi...cả học viện KAB ko ai dám nhắc đến tên Candy William nữa. Đã có 2 thằng con trai suýt chút nữa bị ném từ tầng 5 xuống đất chỉ vì khen Candy xinh đẹp, học giỏi...ngay trước mặt Andre.

Ông Harven gọi điện thoại hỏi Andre về chuyện lễ đính hôn bị nhà William hủy bỏ. Ông mắng Andre tại sao lại ngu ngốc đến nỗi bị người ta đá lại ko biết lí do. Chẳng có ai trong nhà Harven tin chuyện Andre kể...những cái Candy nói...

- Mày ngu quá! Nhìn mặt con bé đó sao nó lại có thể đi làm chuyện như vậy hả?

- Con kể hết rồi.

- Đúng là mày chỉ giỏi đánh nhau với gây chuyện thôi.

- Chứ cha biểu con làm sao bây h'?

- Ta ko xen vào. Muốn làm j' là quyền của mày. Ngu thì chết chứ bệnh tật j'.

Lẽ thường...mỗi khi người ta gặp chuyện j' ko vui...người ta sẽ cố tìm 1 cái j' để có thể quên đi chuyện đó...

Sophia chính là "cái j' đó" đó.

Con bé cứ bám theo Andre...

Những lúc này...có 1 người bên cạnh mình mà ko chửi mình ngu...đối với Andre thật là đáng quý...

Chỉ có Sophia, cứ đi theo nó...rồi nói yêu nó...rồi chửi mắng Candy....

Andre vẫn còn khó chịu khi nghe những lời đó...nhưng ít nhất...Sophia còn yêu nó thật lòng...

Và ko biết từ lúc nào...Andre đã thôi ko xua đuổi Sophia nữa...

1 bữa ăn tối lãng mạn...

Nhà hàng nhìn ra biển...

Chỉ có 2 người khách...

Kevin Antonio đang cầu hôn Candy...lần thứ 3. (1 lần là hồi nó mới qua Anh, lần thứ 2 là cách đây 3 tuần)

- Tôi yêu em...em có đồng ý làm vợ của tôi ko, Candy xinh đẹp?

Con bé im lặng.

- Tôi biết...em vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi...em vẫn còn nhớ đến Andre mỗi buổi tối...nhưng em hãy nghĩ...liệu cậu ta có xứng với em ko?

- Tại sao...

- Sophia kể cho tôi nghe hết rồi. Tôi rất tiếc...nhưng như vậy cũng tốt mà...em ko nên lãng phí tình cảm cho 1 thằng như vậy...

- Lãng phí... - con bé lẩm nhẩm.

- Hay em ko thể vượt qua đc? Tôi hứa sẽ làm em hạnh phúc.

- Anh...thật lòng yêu tôi chứ? - nó e dè...

- Bằng cả trái tim và linh hồn.

Trong đầu Candy thoáng hiện ra khuôn mặt của Andre...nụ cười của Andre...những lời Andre đã nói khi cầu hôn nó...

- J'aime qui m'aime. (tôi sẽ yêu ai yêu tôi)

- Candy...

- Oui.(thôi đc.)

Trong khoảnh khắc...tại 1 nơi xa xôi...trái tim 1 ai đó...vỡ tan...

Chapter 42

- Nếu em muốn, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn ngay ngày mai.

- Sao???

- Em ko thích hả?

- Ko phải...sao cũng đc...

- Tôi đã nói với cha mẹ tôi rồi...họ rất vui...còn gia đình em...

- Ko sao hết. Cứ làm những j' anh muốn.

- Uhm...

- Em có muốn mời ai đến dự ko?

- Hm...ko...

- Tôi sẽ thưa chuyện với cha mẹ em sau...

Candy đồng ý dễ dàng hơn bản thân nó nghĩ...

Quên đc cái j' thì quên...

Chỉ còn cách này...

***

Andre giật mình tỉnh dậy...cảm giác như vừa đánh mất thứ j' quý giá...

Rồi sau đó thằng nhóc ko cách nào ngủ típ đc nữa...

Nó nhớ Candy...những kỉ niệm của 2 đứa...nhớ lần đầu tiên gặp nhau...nhớ lúc nó bị thương Candy đã chăm sóc nó như thế nào...nó nhớ ánh mắt Candy lúc tụi nó ở trên núi...từng kỉ niệm lần lượt hiện về trong trí nhớ...rõ rệt...như 1 đoạn phim chiếu chậm...

Sáng hôm sau...

Tại 1 quán cà phê sang trọng...

- Anh ơi...

Tiếng Sophia vang lên trong khi nó đang mải mê nhìn vào đáy cốc.

Andre ngẩng đầu lên nhìn.

- Anh...

- Sao em?

- Em...từ trước tới h' luôn thích anh...

- ...anh biết.

- Em đã chờ...

- [im lặng]

- Nhưng tới khi nào...anh mới quên đc chị Candy?

- [im lặng]

- Ko lẽ em phải theo anh mãi mà ko có cơ hội như vậy?

- Sophia...

- Em yêu anh mà...

Andre ko trả lời...nó đang bận suy nghĩ...

Rõ ràng nó ko quên đc Candy...mặc dù Candy đối xử với nó tồi tệ như vậy...

Nhưng...Sophia luôn luôn theo nó...hơn 2 năm rồi...

Đột nhiên Sophia nắm tay Andre.

- Em muốn đc chính thức làm bạn gái của anh.

Chưa đầy 1 tiếng sau cuộc nói chuyện...cả trường biết đến tin đó. Sophia và Andre trở thành 1 cặp.

Buổi trưa...

Andre đang ở 1 mình chỗ bãi cỏ...

Khó khăn lắm mới dứt khỏi đc Sophia.

Có lẽ thằng nhóc đang hồi tưởng lại những kỉ niệm...

Ngồi 1 mình...

Chính chỗ này...nó đã gặp Candy.

Hình như có ai đang đến.

Là Maria.

Andre nhìn Maria, chờ đợi.

- Andre...tôi...tôi có chuyện muốn nói với cậu... - Maria rụt rè...

- Cô nói đi.

- Tôi muốn nói chuyện...về Candy...

- Tôi ko muốn nghe.

- Nhưng mà...

- Cô biết ko...tôi ko thích cô vì tên của cô giống mẹ tôi. Nên tôi càng chẳng muốn nghe những chuyện về...cô ta...

- Cậu ghét tôi cũng đc...nhưng tôi phải nói...nếu ko tôi sẽ ko thể nào yên lòng đc...

Andre thôi ko nói nữa...

- Cậu có nhớ...có lần Candy bị thương ở tay phải băng lại ko? Đó là tại Sophia. Cô ta đã cho gắn lưỡi dao lam chỗ tủ của tôi để hại tôi...còn biểu tôi nói lại với Candy tránh xa cậu ra...nhưng Candy mở tủ của tôi...và...

Cái lần Candy cho cậu leo cây...là tại vì Sophia nhốt nó trong lớp học...may có Kevin tới cứu...

Andre im lặng lắng nghe...sắc mặt dần dần thay đổi...

- Còn chuyện tại sao Candy bỏ cậu...

- Cô biết những j'? Nói!

- Đó...cũng là tại tôi...Sophia biểu tôi nhắn Candy tới nhà cậu...buổi tối hôm đó...cậu thì đang tắm...còn Sophia ra mở cửa...nó ko mặc j' hết...cố tình để Candy hĩu lầm...rồi sau đó.......Tôi xin lỗi...

Maria nói...nước mắt rơi lã chã...

- Chỉ vì tôi mượn tiền của Sophia...nên mới nghe lời nó...tôi ko biết hậu quả sẽ như thế này...mãi khi Candy kể tôi nghe tại sao lại bỏ cậu...

Andre...khuôn mặt biến sắc...đứng dậy...

- Andre à...Candy đã phải đau khổ nhìu lắm...

- Tôi biết...cảm ơn cậu...

- Andre...tôi mới nhận đc emailcủa Candy hồi sáng...nó đang ở Quiberon...và sẽ đính hôn với Kevin. Tối nay.

Chapter 43

...Ko ngờ...con nhỏ đó...nó nghĩ về mình như vậy...

Nó tưởng mình đã...với Sophia...còn nói yêu nó...

Nên nó mới đối xử với mình như vậy...

Nói những lời đó...

Candy có từng khóc với Kevin???

Andre cứ suy nghĩ mải miết...

Tối nay...

Candy sẽ đính hôn...

Đính hôn...

Ko phải với mình...

Thằng nhóc ko chờ đc 15' để phi công riêng tới...tự nó lái trực thăng đi.

Chưa bao h' nó nghĩ quãng đường đến Paris lại có thể dài đến thế...

***

Biệt thự L'amour...

- Hôm nay em rất đẹp. - Kevin vuốt nhẹ lên đôi má Candy, mỉm cười.

- Merci. - con bé đáp lại. Sau hôm nay...tất cả sẽ chấm dứt...chẳng còn quen ai tên Andre nữa.

-

Lễ đính hôn cũng là 1 sự kiện lớn và xứng đáng để nhìu kí giả, đài truyền hình tới đưa tin.

William và Antonio là 2 gia tộc lớn.

***

Đại lộ Champs - Élysées.

Andre đang lái nhanh chiếc xe...vài phút nữa thôi nó sẽ đc gặp Candy.

Nó sẽ nói cho Candy nghe tất cả...

Rồi sau đó...con bé sẽ đánh nó túi bụi...và quay về với nó...

Hoặc cũng có lẽ...Candy sẽ khóc thật to và ôm nó thật chặt...

Hay Candy sẽ kệ nó và típ tục đi đính hôn với Kevin...

Ko phải đâu, Candy yêu nó mà...

Nhưng nó đã làm Candy đau khổ...

Mà có phải lỗi của nó đâu...

Thằng nhóc cứ tự nói rồi tự trả lời...

Nó muốn tới đó thật nhanh...

Nhưng nó cũng sợ Candy sẽ từ chối nó 1 lần nữa...

Như trước đây...

Đèn đỏ.

Ngã tư chỗ tòa nhà đại diện Tập đoàn Toyota có 1 màn hình.

Trên màn hình là Candy William.

Candy trong chiếc váy trắng...khuôn mặt u uất nhưng lại rất đẹp...

Bên cạnh là Kevin Antonio đang tươi cười bắt tay...ông William.

Vâng thưa quý vị...đây là buổi lễ đính hôn rầm rộ nhất giữa 2 gia tộc William và Antonio. Đặc biệt...cô dâu Candy William còn là cháu ngoại của Bá tước Spencer - người đã có nhìu cống hiến lớn lao cho nước Pháp, đặc biệt là Paris, tuy nhiên ngài Bá tước ko thể đến dự tiệc đính hôn của cháu gái mình vì chứng đau lưng của ông vừa tái phát sáng nay. Có lẽ ông sẽ nhìn thấy cháu gái mình hạnh phúc, qua ti vi...

Còn 5' nữa là buổi lễ bắt đầu...

Sau lưng Andre là tiếng còi xe thúc giục.

Đã chuyển sang đèn xanh từ bao h'...

Thằng nhóc cứ nhìn chăm chăm vào màn hình lớn...

Nó đạp chân tới trước...

Chiếc xe lao đi...

Người lái xe vẫn ko rời mắt khỏi màn hình...

Ngã tư...

1 chiếc xe khác đang trờ tới...

Andre nghe thấy tiếng còi mỗi lúc 1 to hơn...

Nó quay đầu về phía trước...

Bẻ mạnh tay lái...

Và mọi thứ trở nên tối sầm lại.

Chiếc ly trong tay Candy đột ngột rơi xuống...vụn nát...

Chapter 44

Con bé lúng túng nhặt lên...cười nhẹ xin lỗi mọi người.

Buổi lễ bắt đầu.

Ngồi ở hàng ghế danh dự là ông bà William và ông bà Antonio.

Bá tước Spencer vắng mặt vì ông đang ở trong bệnh viện.

Người dẫn chương trình đang bắt đầu nêu mục đích lí do, 1 bài diễn văn dài loằng ngoằng chán phèo...

Ông William đột ngột đứng dậy...nói j' đó với Candy.

Con bé cũng đứng dậy...mặt tái mét.

Buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ.

Candy chạy vội đến bệnh viện...trong chiếc váy dài trắng muốt...vẫn chưa kịp thay...

Mọi người đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu...đông đủ...

Ai cũng nhìn nó...im lặng...

Đứa con gái đã nằng nặc từ chối lễ đính hôn với Andre...bây h' lại hủy buổi lễ vì nghe tin Andre bị tai nạn...

Theo sau nó là ông bà William...

Rồi mọi người đi đâu hết...

Còn lại 1 mình Candy bên ngoài phòng chờ...

Thời gian chầm chậm trôi qua...nặng nề...

***

Candy đang ngồi bên cạnh Andre...

Con bé cười thật tươi...

Andre muốn bắt lấy nụ cười như thiên sứ ấy...

Nó giơ tay ra...

Bóng Candy mờ dần...mờ dần...rồi tan biến...

Chỉ là 1 giấc mơ...

Trong đầu Andre...chập chờn những kỉ niệm về Candy...

Ai đó đã nói...trước khi chết...người ta sẽ nhớ về quá khứ...

***

3 tiếng dài lê thê đã trôi qua...

Cánh cửa phòng mổ bật mở...

Ông Harven nói chuyện riêng với bác sĩ, rồi ông quay lại ngoắc tay Candy:

- Cháu vào với nó đi!

- Nhưng mà...

- Nó sẽ ko sao đâu...

- Ông nên vào trước thì đúng hơn... - con bé ngập ngừng - với lại...

- Bây h' người nó cần là cháu chứ ko phải ta hay mẹ nó, ko sao đâu.

Ông Harven nháy mắt với nó:

- Dù có chuyện j' đi nữa thì ta vẫn rất quý cháu.

Candy đẩy cánh cửa bước vào...

Andre đang nằm đó...máy thở oxi che gần hết khuôn mặt...

Andre vẫn rất đẹp trai...

Chưa bao h' Candy nhìn ngắm Andre kĩ như vậy...khuôn mặt trắng trẻo...cái mũi cao cao...

Con bé nắm lấy tay Andre...

- Cậu ko đc chết...

- Cậu ko đc chết...

- Tôi vẫn còn nhìu chuyện chưa nói với cậu...tôi vẫn chưa đánh cậu 1 trận..nếu muốn chết đến thế thì vác mặt tới để tôi giết mới đúng...ai lại chết lãng nhách như vậy đc...

- Dậy đi coi Andre Harven...dậy đi...

- Ko đc chết mà...

Nó cứ nắm chặt tay Andre ko buông...nó nghĩ nắm như vậy Andre sẽ ko thể nào ra đi đc...

Rồi bàn tay khẽ động đậy...

Andre mấp máy môi...như đang muốn nói điều j'...

Con bé đứng dậy gỡ ống thở ra...

Tiếng Andre thì thầm bên tai...

- Hôm nay...cậu đẹp lắm...

- Cậu tới đây chỉ để nói chuyện đó thôi hả???

Candy nói trong tiếng nấc...

- Tôi vẫn yêu cậu...xin hãy đợi tôi...

Rồi thằng nhóc lại nhắm tịt mắt...

Chiếc máy bỗng liên hồi phát ra những tiếng tít tít...

Candy cuống cuồng đi gọi bác sĩ...nước mắt của nó...ko hĩu sao lại tuôn như mưa...

"Tôi vẫn yêu cậu...xin hãy đợi tôi..." ...

Trong những giây phút như vậy mà Andre còn muốn nó nghe điều đó...

Yêu cái đứa đã từng nhẫn tâm vứt Diamond's Tear xuống đất...

...đã từng nhìn thẳng vào mắt Andre và nói ko yêu Andre...

Suốt đêm Candy nắm chặt tay Andre...cầu nguyện...

Nó cứ như vậy...mặc cho ba mẹ nó hay ông bà Harven khuyên như thế nào...

Lần đầu tiên tiểu thư biết hối hận...hối hận vì đã phũ phàng từ chối Andre...

Nó sợ Andre chết...

Nó sợ sau này sẽ ko còn đc thấy khuôn mặt đẹp trai kiêu hãnh của Andre nữa...

Nó sợ sau này sẽ ko còn đc nghe Andre mắng nó...những lời la mắng vu vơ vô lý...nhưng lại giúp nó hết buồn...

Nó sợ sẽ ko bao h' đc mè nheo với Andre...

Và nó sợ sẽ ko còn cơ hội nghe Andre nói câu "Tôi yêu cậu"...

Chưa bao h' nó nghĩ mình lại có thể yêu 1 người đến thế...

Mặc dù Andre đã lừa dối nó...nhưng nó vẫn ko thể nào ko nghĩ đến Andre...

Chẳng lẽ nó sai sao...khi nhận lời Kevin???

Candy cứ nắm chặt tay Andre...rồi dần thiếp đi trong giấc mơ...trong hi vọng khi mở mắt ra...sẽ thấy Andre nhìn nó mỉm cười...

Chapter 45

- Ê!

- Ê!

- Cái con nhỏ này...

Candy giật mình...

Nó ngồi dậy...

Đúng là Andre đang ở đây...

Andre đang nhìn nó...

- Cậu...

- Muốn j' vậy hả??? Bộ tính nằm bẹp trên cơ thể của người đang bị đau tới tối hả? - thằng nhóc nhăn mặt.

- Tôi...tôi...xin lỗi...

Rồi Candy òa khóc...

Khóc như 1 đứa con nít bị giựt kẹo...

Khóc thiệt to...

Nó ôm lấy Andre...nức nở...

- Bị j' vậy?

- Híc...tôi tưởng...cậu sẽ...híc...

- Rồi...rồi...nhưng mà cũng đừng có chùi nước mũi lên áo...gớm quá...

Con bé khóc to hơn...

- Thôi mà...đừng có khóc nữa...ngoan ngoan...

Andre xoa đầu Candy...

- Cậu...ko sao rồi chứ??? - Candy vừa lau nước mắt vừa nhìn Andre.

Thằng nhóc chỉ vào cái đầu đang quấn đầy băng trắng:

- Trừ cái chỗ nài ra thì ok. Muốn check ko?

- Ko giỡn mà...híc...

- Dư nước mắt quá há...tèm lem cả cái mặt.

- Híc...ai biểu cậu...

- Tôi làm sao??? À nè...đang mặc cái quái j' vậy? Đi đóng phim hả?

- Tôi...

Như chợt nhớ ra điều j'...Candy lúng túng...

- Tôi đi về đây!

- Ế...

Cái máy lại kêu tít tít 1 lần nữa...

Andre đau đớn...mím chặt môi lại để khỏi bật thành tiếng kêu...

Candy lại khóc...nó tất tả đi kêu bác sĩ...

1 ngày dài...

Andre lại rơi vào trạng thái hôn mê...

Nhưng ko nguy hiểm tới tính mạng...

Ông bà William muốn Candy về nhà để quyết định chuyện lễ đính hôn...

Con bé đi theo ông William...ánh mắt vẫn ko rời cánh cửa phòng...nơi có Andre...

***

- Ta biết con yêu Andre...

- Và cũng có thể đoán đc lí do con lấy Kevin...

- Ta tưởng con đã có thể chịu trách nhiệm về quyết định của mình...

- Nhưng chúng ta đã lầm...

Ông bà William thay phiên nhau nói...

Candy im lặng...nó hĩu ra đc nhìu điều...

Cho dù nó có trở thành vợ Kevin rồi...thì đối với Andre...vẫn ko thể nào quên đc...dù có chuyện j' thì nó vẫn sẽ chạy đến bên Andre...

- Con muốn...hủy hôn ước...

Con bé nhìn thẳng vào ba mẹ...

- ...lần cuối cùng...

***

Sophia đang lặng người nhìn Andre qua cửa kính...

Chỉ vì con bé đó (Candy)...mà anh ko tiếc tính mạng của mình...

Chỉ vì con bé đó...mà anh đối xử với em như vậy...

Anh ko cần biết em yêu anh nhìu bao nhiu...

Ko cần biết vì anh em đã phải cố gắng ra sao...phải làm những j'...

Trong mắt anh...chỉ có nó...

Còn em...em có chỗ nào trong trái tim anh ko???

...cho dù...chỉ là 1 góc nhỏ???

Từ hồi 5 tuổi...em đã nghĩ em có thể có tất cả những j' mình muốn...

Gần 10 năm trời...

Cho đến khi em gặp anh...

Chỉ có anh...

Dù em có khát khao bao nhiu đi chăng nữa...thì cũng chẳng thể nào với tới...

Sophia...nhìn Andre chăm chăm...áp sát mặt vào cửa kính...

Rồi Sophia đẩy cửa đi vào...

11:00 p.m

Sophia Antonio...

Đang đứng cạnh giường Andre...

Nó đưa tay vén những lọn tóc mềm mại đang xòa xuống phủ trên tấm băng quấn trắng tinh...

Sophia đến cạnh chiếc máy thở oxi...

Từ từ rút ra...

Cho dù em có làm j' đi nữa...thì mãi mãi anh cũng ko trở thành của em...

Bây h' anh nằm đây...nhưng khi anh tỉnh lại...chắc chắn anh sẽ đi tìm nó...

...có chết em cũng ko muốn thấy cảnh đó...

...em ko muốn nhìn thấy anh tươi cười bên nó...

Chi bằng...anh...ở đây...với em...

... là của em...

Vĩnh viễn...

Chapter 46

Cạch.

Tiếng ai đó xoay nắm cửa vang lên.

Cánh cửa mở ra.

Sophia quay ngoắt lại...mặt tái mét.

Bá tước Spencer đang đứng trước mặt nó...

***

- Vậy là...cuối cùng...em cũng nói câu đó...

2 người đứng tần ngần 1 hồi lâu bên dòng sông...

Và tiếng Kevin vang lên...phá tan sự yên tĩnh...sau khi Candy nói muốn hủy lễ đính hôn...

Con bé im lặng nhìn mặt nước phẳng lặng...cơ hồ như nó mà nói thêm 1 tiếng nào nữa thì sóng gió sẽ lại nổi lên...

- Tôi hiểu... - Kevin tiếp - Cứ làm những j' em muốn...

Candy ngước đôi mắt to tròn nhìn Kevin...

- Tôi biết sẽ có ngày em rời bỏ tôi để quay lại với Andre...vì tôi biết em chọn tôi chỉ để nhanh chóng quên đc Andre...nhưng tôi ko ngờ...ngày đó lại đến sớm như vậy...

- Tôi...

- Đc rồi mà... - Kevin xoa đầu Candy - em ko cần phải áy náy j' với tôi đâu...cứ lo chăm sóc cho Andre đi...tôi ko muốn đến đó...

- Nhưng anh...

- Tôi ko sao hết...dù j' thì...đây cũng đâu phải lần đầu tiên em từ chối tôi...

Nó đọc đc nỗi buồn và sự thất vọng trong ánh mắt Kevin.

- Tôi xin lỗi...Kevin à...tôi...thực sự rất tiếc...

Kevin vuốt nhẹ lên má nó:

- Candy à...em là 1 cô gái rất đặc biệt...1 tiểu thư quý tộc rất đặc biệt...em khác xa với những cô gái mà tôi đã gặp...em cũng khác xa Sophia...nên tôi mới tìm cách típ cận em...những lần gặp của chúng ta...ko phải là tình cờ...

- Anh ko có ý xấu...

- Đừng bào chữa cho tôi...tôi ko tốt như em nghĩ đâu... - Kevin cười thật hiền - dù sao đi nữa...em...và Andre...nhất định phải hạnh phúc...nếu ko tôi sẽ thấy hối hận vì đã buông em ra...

2 chữ "Andre" và "hạnh phúc" bật ra trên môi Kevin 1 cách khó khăn...

Thằng nhóc ấy quay lưng...bước đi...

Candy đứng tần ngần nhìn theo...

Rồi nó chạy đến...

...ôm chặt Kevin...

- Tôi...thật sự rất xin lỗi...nếu như ko phải là Andre...nhất định....sẽ là anh...

Kevin siết chặt vòng tay Candy...như là lần cuối cùng...rồi nhanh chóng bỏ ra...

- Em đừng xin lỗi nữa...nếu ko tôi sẽ ko thể nào đi đc...

Rồi ra đi...

Candy lặng người...

***

Đứng ở ngưỡng cửa...nhìn hết cả căn phòng...Bá tước Spencer hĩu ra mọi chuyện...

- Bá...Bá...tước...Spencer... - Sophia lắp bắp.

- Rất hân hạnh, cô Antonio. - Bá tước nghiêng người - khẽ nhăn mặt vì cái lưng còn đau. - Tôi có đc biết ko, rằng quý cô đang làm j' với ống thở oxi của cậu Harven đây?

- Tôi...tôi... - trán con bé mướt mồ hôi.

- Tôi thấy cô nên gắn vào lại...trước khi cậu Harven có phản ứng.

Con bé làm theo như 1 cái máy.

- Nhân đây...tôi có vinh dự đc nói chuyện với cô ko, cô Antonio?

- Đc...đc...ạ.

Bá tước chống gậy đi trước...

Sophia lẽo đẽo theo sau...

- Tôi hiểu những j' cô nghĩ...

Sophia hốt hoảng.

- Nhưng tôi hứa...sẽ giữ kín chuyện này...

- Thật ko?

- Trên danh dự 2 chữ "Bá tước" của ta, nhưng cô cũng nên thêm câu "thưa ngài" vào sau câu hỏi đó.

- Vâng...thưa ngài.

- Tốt lắm!...Tôi hĩu tại sao cô làm như vậy...

- Nhưng cô ko thấy là nếu Harven chết đi...cô cũng ko sống đc...đúng ko?

- Tình yêu làm cho người ta mù quáng...nhưng cô có biết là...cái j' là của cô thì sẽ là của cô...còn ko phải thì có làm cách nào cũng ko đc.

- Cái đó...Candy đã nói với cháu rồi...

- Ồ...cháu gái ta đã học thuộc câu nói này rồi ư...giỏi lắm! Vậy cô có hĩu ko?

- Nhưng...

- Cô biết ko...1 con chim...muốn tự do bay nhảy...mà cô lại nhốt nó vào lồng...kết quả là nó sẽ chết...

Sophia im lặng...2 bàn tay đan vào nhau...

- Hình như tôi nói hơi nhìu...cô có thể đỡ tôi về phòng ko? Cái lưng này lại giở chứng rồi...

Và Sophia lặng lẽ dìu Bá tước Spencer đi.

Chapter 47

2 tuần típ theo trôi qua yên bình...

Nắng hè bắt đầu chói chang trên ô cửa sổ...và như nhuộm vàng cả đồng cỏ xanh...

1 ngày hè thật đẹp...

Andre ra viện...

Ko như ngày trước...lúc bị gãy xương tay...lúc đó chỉ có mình Candy đến đón...

Hôm nay...cả gia đình Andre đến đông đủ (nói cho màu chứ cả gia đình có đúng i 3 người

Và ko có Candy.

Andre hồi phục nhanh chóng và ko có bất kì triệu chứng nguy hiểm nào...

Thằng nhóc lóc cóc bò đến nhà Candy.

Lần này vẫn chưa tởn...1 mình 1 chiếc Rolls-Royce...

Candy đang ở ngoài vườn...

Thấy Andre từ từ đi tới...nó ngớ người...

- Tôi biết cậu sáng nay ra viện...

- Vậy sao cậu ko tới?

- Tại sao tôi phải tới??? Cậu là má tôi à?

- Ko phải má cậu thì cậu ko tới thăm hả?

- Chắc vậy.

- Chứ hồi bữa ai vừa ôm tôi vừa bù lu bù loa vậy?

Con bé nhăn mặt.

- Còn trưng cái mặt đầy nước mắt nước mũi mà chào buổi sáng tôi nữa...

- Cái đó...là tôi tưởng cậu sắp chết mà...

- Nếu...tôi chết đi thì sao??? Cậu vẫn sẽ...với Kevin... - khuôn mặt Andre chùng xuống.

- Tôi...đã...hủy hôn ước với Kevin rồi...gia đình tôi cũng đã qua bên đó xin lỗi rồi...

- Tôi biết tại sao cậu lại bỏ tôi mà đi với Kevin...ko phải vì cậu ko yêu tôi...nếu ko yêu tôi thì lúc tôi bị tai nạn cậu đã ko luống cuống tới nỗi mặc cả bộ lễ phục đến bệnh viện...

- Chẳng có nguyên nhân j' cả...

Candy quay mặt đi, tránh ánh mắt của Andre.

Thằng nhóc chụp tay nó lại:

- Nghe nè...tôi biết hết rồi...tối hôm đó cậu đã tới nhà tôi...

- Ko nghe...ko nghe j' hết...ko biết j' hết...ko muốn nghe nữa...đi đi!

Con bé bịt tai, nhắm mắt lại...

- Cậu đừng như vậy nữa mà...tôi ko muốn thấy cậu như vậy đâu!!!

Andre nắm chặt lấy tay Candy:

- Cái đó...là do Sophia làm ra...con bé đến nhà tôi lúc tôi đang tắm...và nó muốn cậu hĩu lầm...sao cậu ko tin tôi hả?

- Tôi ko tin j' hết...tôi chỉ tin vào mắt mình. Tôi học luật, đối với tôi...bằng chứng là quan trọng nhất.

- Như vậy...lời giải thích của tôi chẳng có ý nghĩa j' hết sao???

Candy lặng im ko nói...

- Cho dù tôi đã suýt mất đi tính mạng...tới đây chỉ để giải thích cho cậu???

- Andre...

- Cậu nói đi...sao cậu nhẫn tâm quá vậy? Candy William???

- Tôi ko biết mà...Andre...tôi đã vì cậu..làm tổn thương Kevin...tôi ko thể...

- Vậy cậu có thể làm tổn thương tôi sao?

Nước mắt từ từ ứa ra trên khuôn mặt...Andre...

- Andre...cậu đừng như vậy mà...

Candy òa khóc...

2 đứa ôm nhau...khóc...

...1 hồi lâu...

- Tại sao Maria lại làm vậy với tôi?

- Nếu ko nhờ nó thì bây h' cậu đã là của người ta rồi...nó mà ko nói thì...

- Thì sao hả?

Candy ngồi phắt dậy.

- Cậu sẽ...con bé Sophia thiệt hả???

- Chả biết...

- Nói đi! Maria mà ko nói thì cậu làm j' hả?

- Thì...tôi sẽ đến phá banh cái lễ đính hôn ngu ngốc của cậu.

Con bé thở ra:

- Tôi cũng mong có người tới phá...rồi tôi sẽ chẳng phải áy náy thế này...

...cứ thế...trên bãi cỏ xanh mướt của ông ngoại...

2 đứa nằm bên nhau...ngắm nhìn bầu trời...những thắc mắc trong lòng...từ từ...đc nói hết...

1 ngày thật đẹp.

11:30 p.m. ngày 3.7

Candy lọ mọ đến The Wall of Love.

Thằng đó nó cóa bị thần kinh ko mà đêm hôm khuya khoắt lại bắt mình mò đến tận đây...

Nó ở ko rảnh quá mà...

Con nhóc vừa đi vừa nguyền rủa Andre tới tấp...

Andre xuất hiện...kéo tay nó đến 1 góc bức tường...

12:00 P.m.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday to honey

Happy birthday to you

Andre hát...tiếng hát...dở ko chịu đc...

Candy ôm bụng cười ngặt nghẽo...

- Merci...nhưng mà 12h đêm tới đây chỉ để nghe bài hát dở ẹc này thôi hả?

- Ko giỡn mà...đây là quà sinh nhật của cậu...

Andre đỏ mặt...chỉ tay vào góc tường...

Những nét vẽ nguệch ngoạc...có vẻ đã đc làm mờ đi...

Andre viết lên đó vài chữ...

Rồi quỳ xuống:

- Lần thứ 3...tôi cầu hôn cậu...

Nó lấy từ trong túi...chiếc nhẫn Diamond's Tear...nguyên vẹn...

- Từ h' phút này trở đi...những j' bị cáo nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa...tất nhiên...bị cáo cũng có thể im lặng...im lặng là đồng í...

Andre mỉm cười.

- Tôi sẽ ko bao h' tháo nó ra nữa...

1 nụ hôn ngọt ngào...

Ngay trước Le mur des Je t'aime...

12:13 a.m July 4.

Candy William tròn 18 tuổi.

***

Nếu ai đó có dịp đến Paris...hãy ghé thăm bức tường bên cạnh bờ sông Seine...họ sẽ thấy ở đó...1 bức tranh...1 cậu bé mặc chiếc áo có chữ Andre...đang hôn chiếc kẹo...phía dưới là câu Je t'aime...

Dưới nữa là Je t'aime aussi.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro