Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cuối buổi chiều mà trong lịch vẫn còn ba hội nghị khác, Lệ Mộng Hằng ngồi chờ đến gần tám giờ thì cô quyết định đi về trước để chuẩn bị. Vốn là muốn nhờ trợ lý Tiểu Mã của cô đưa tờ giấy nhắn lại cho Trì Diệu Hi, nhưng lại nhớ lại hôm nay Tiểu Mã có việc, có nói với cô là anh sẽ về lúc sáu giờ.

Bất đắc dĩ, cô đành phải đem tờ giấy nhắn kẹp dưới điện thoại của anh trước khi rời đi.

Không biết như thế nào mà cô đợi đến khuya, gần mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy anh về, bình thường hội nghị cũng phải kết thúc từ lâu rồi mới đúng. Cô không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trì Diệu Hi, nhưng điện thoại của anh vang lên rất lâu cũng không có ai bắt máy.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không biết có nên gọi lại lần nữa không, đang lúc cô định gọi lần thứ hai thì điện thoại cô bỗng kêu lên, tưởng rằng Trì Diệu Hi gọi về nên cô cũng không vội bắt máy.

Uy.....

Cô nghe được tin bà ngoại bị ngã đã được đưa vào bệnh viện, trước mắt đang được bác sĩ cấp cứu trong phòng cấp cứu, sau đó cô liền lập tức lái xe đến bệnh viện.

Lúc cô đến bệnh viện, thì bà ngoại vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, bà đã lớn tuổi nên xương cốt yếu ớt, cú ngã lần này làm một bên xương đùi của bà bị vỡ, hơn nữa lúc ngã xuống hình như còn bị đụng trúng đầu, nên trước mắt vẫn còn phải quan sát kỹ hơn.

Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ, mà cuộc giải phẫu vẫn còn đang được tiến hành, từng phút giây trôi qua cô lại càng cảm thấy lo nhiều hơn.

Tất cả áp lực của những chuyện gần đây đều dâng lên, Lệ Mộng Hằng cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô cần một chỗ dựa, một người ở bên cạnh để nói với cô rằng Không sao đâu đừng lo lắng quá!

Lúc trời gần sáng cô liền cầm điện thoại lên gọi cho Trì Diệu Hi, cô biết như vậy có hơi thất lễ, nhưng giữa hai vợ chồng thì có cần phải khách sao như vậy sao? Cô rất hiếm khi yếu ớt như vậy, rất hiếm cần một người ở bên cạnh, ôm cô thật chặt. Kỷ niệm kết hôn cái gì cô cũng không cần, bây giờ cô chỉ muốn Trì Diệu Hi ở bên cạnh mình.

Điện thoại kêu một lúc lâu mới có người nhấc máy, Lệ Mộng Hằng liền nói: Diệu Hi, là tôi.....

Có chuyện gì sao, thư ký Lệ?

Lệ Mộng Hằng không thể tin được vào tai mình. Tại sao cô gọi điện thoại cho chồng mình, mà người nghe điện thoại lại là La Vịnh Ân? Hơn nữa hình như giờ này bình thường là lúc người ta đang ngủ đúng không?

Cô tự nhủ với bản thân, đừng suy nghĩ quá nhiều, có lẽ có hiểu lầm gì đó, có lẽ có đang có tình huống gì đặc biệt xảy ra.

Tôi biết hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, bất quá Diệu Hi có nói là, hôm nay anh ấy không muốn về nhà.

Trong ngày đặc biệt như vầy mà anh ấy lại chọn ở cùng người phụ nữ khác là có ý gì? Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ vững tâm lý của mình, cô tự nhủ với bản thân, cô không phải muốn làm cho tâm tình mình càng tệ hơn mới đi gọi cuộc điện thoại này.

Anh ấy đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!

Anh ấy đang tắm, cô xác định muốn nói chuyện với anh ấy trong lúc này? Được rồi, vậy cô đợi một chút!

Nghe xong, Lệ Mộng Hằng trực tiếp ấn tắt điện thoại! Giờ phút này cô còn ráng chống đỡ cái gì chứ? Nếu Trì Diệu Hi thật sự nghe máy thì cô muốn nói cái gì? Chỉ trích anh ta sao lại quên ngày kỷ niệm kết hôn sao, hay là oán trách anh ta không cùng nàng đến bệnh viện? Nếu anh ấy có quan tâm đến cô, thì những chuyện này cũng không xảy ra, còn nếu anh không quan tâm, thì những lời trách móc này có ích gì chứ?

Phỉ Dung ở bên cạnh lo lắng nhìn dáng vẻ luống cuống của cô.

Mộng Na........

Phu nhân?

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng sau đó không chịu được nữa, nước mắt của cô rơi lả chả, đáy mắt yếu ớt cùng vô lực là cho người khác đau lòng.

Có thể cho tôi mượn cánh tay một chút được không? Một lát thôi là tốt rồi!

Mộng Na đưa tay ra, Lệ Mộng Hằng liền cầm lấy thật chặc! Lần trước khi cô đau, khi cô sợ, thì có Trì Diệu Hi ở bên cạnh cùng cô vượt qua cơn sợ hãi, mà bây giờ, lúc cô cần anh nhất thì anh đang ở đâu?

Khi bọn họ còn là bạn cô có thể cầm lấy tay anh, nhưng bây giờ, khi hai người đã là vợ chồng , ở bên cạnh cô lúc cô đau khổ, lại không phải là anh mà chỉ có thể là Mộng Na sao?

Cô cho rằng mình và Trì Diệu Hi là đúng lúc gặp nhau, bất kể cô có phải là Người đúng của anh ấy hay không, lúc đầu đối với cô thì anh chính là đối tượng mà cô đã chọn. 

Nhưng càng về sau mới biết, trên đời này có những chuyện không phải bản thân mình có thể quyết định, người kia cũng phải cảm thấy đúng người mới được.

Cảm ơn Trì Diệu Hi đã làm cho cô nhận ra điều này, cả hai đều là ở đúng thời gian gặp sai người, cô cũng không muốn tạo ra thêm nhiều tiếc nuối nữa, nên cô quyết định buông tay.

Mà đêm nay, cô cũng chỉ có thể để bản thân mình khóc cho thỏa thích một lần.

Mấy ngày nay tinh thần của Lệ Mộng Hằng rất không tốt, dù đã uống một đống vitamin để nâng cao tinh thần, nhưng hiểu quả vẫn không được tốt lắm. Có lúc còn vì duy trì một tư thế quá lâu, nên khi cử động liền choáng váng.

Cô mau kiệt sức như vậy cũng không có gì lạ, một hai tuần cô không đến công ty, hãng máy móc ở trung bộ bị nổ, các vấn đề liên tục xảy ra làm cho Trì Diệu Hi phải lái ô tô xuống đấy mấy ngày để giải quyết các vấn đề, thư ký riêng như cô phải ở lại tổng công ty để xử lý mọi chuyện bên này, bận đến mức muốn sức đầu bể trán.

Còn Trì Diệu Hi, anh đi mấy ngày còn kéo theo cả La Vịnh Ân, lúc sau lại còn xuất ngoại ra nước ngoài cùng với nhau.

Tại sao đi công tác cùng ra nước ngoài lại là La Vịnh Ân chứ không phải là cô? Điều này không còn mờ ám nữa, nó đã rõ ràng như ban ngày.

Trong công ty đồng nghiệp đều không ngừng bàn tán về việc này, có lẽ cô đã chết lặng, cũng có lẽ vì trong lòng đã có quyết định, Lệ Mộng Hằng không nói gì, ngoại trừ lười nói, thì cô còn đang đợi thời cơ để xử lý hết mọi chuyện.

Những ngày kế tiếp, ban ngày thì cô đến công ty đi làm, buổi tối thì ghé qua bệnh viện để chăm sóc bà ngoại, có về nhà thì cũng chỉ là để tắm rửa một cái, thay một bộ đồ sạch mà thôi.

Sau khi Trì Diệu Hi về nước, quan hệ giữa hai người cũng không được cải thiện, ban ngày gặp nhau ở công ty, lịch làm việc của anh vẫn do cô an bài, nhưng trong thời gian này vợ chồng hai người bọn họ cũng không có gặp mặt nhau lúc ở nhà.

Sau những ngày vội vã, thì cũng đã qua hai tuần. Mà Trì Diệu Hi thì vẫn còn rất bận rộn, nhưng cũng không giống như lúc trước bận đến mức không thể phân thân, có điều sáng sớm nay anh lại phải vào phòng hội nghị để họp.

Lệ Mộng Hằng ngồi trong phòng tổng giám đốc suy nghĩ đến xuất thần, cô kéo ra ngăn kéo, nhìn tờ giấy được đặc ngay ngắn trong tủ, cô đã kí tên rồi, chỉ còn lại một bên còn trống, chỉ cần ký thêm chỗ đó, mọi việc liền kết thúc.

Cô đơn phương yêu người ta, nên hôn nhân của cô cũng thật mỏng manh, mỏng đến nổi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.

Hôm qua lúc về nhà dọn dẹp hành lý, cô nhìn lại nơi mình đã ở một năm đến thất thần.

Cái nhà này bố trí rất đẹp lại ấm áp, qua đôi mắt đẫm lệ cô mở miệng cười, trong lòng có chút đắc ý, bởi vì tất cả những thứ này đều là công lao của cô. Từ lúc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, cô liền bắt đầu sửa sang ngôi nhà này thành ngôi nhà trong mộng của cô, dù sao khi kết hôn từ chuyện chọn áo cưới, đặc bánh cưới, đến nơi tổ chức, thậm chí là thực đơn.... cũng là do người lớn trong nhà quyết định, cô chỉ cần phối hợp với mọi người là tốt rồi. Nhưng nếu hôn lễ của mình mà cô lại không có phần tham gia vào, thì ít nhất về phần nơi ở cũng phải cho cô tự mình bài trí chứ?

Cô biết mẹ chồng mình có rất nhiều ý tưởng để bài trí căn nhà, nhưng về việc này Trì Diệu Hi lại không chịu cho mẹ mình nhúng tay vào. Tại sao? Cô cũng không rõ lắm, nhưng mà nhờ vậy nên cô mới có thể bài biện theo ý thích của mình.

Từ ghế sa lon, ra giường, đến phòng bếp.... Cô cũng rất vui vẻ mà bày trí từng chút một, cũng rất có cảm giác thành tựu khi hoàn thành, chỉ tiếc là.... Những thứ mà cô tốn công tốn sức bày trí này cũng không làm cho Trì Diệu Hi chú ý, có lẽ anh ấy căn bản cũng không phát hiện ra vườn hoa giả bên ngoài đã được thay thành thật hết, cô rất thích trồng nhiều loại cây có hương giống như: bạc hà, cỏ huân y, cỏ chanh,...

Trên bàn ăn cũng có nhiều bình hoa cùng với nến thơm, rèm trong phòng ngủ cũng được thay từ một cái dày cộm nặng nề thành một tấm mành La Mã thanh nhã.....

Một nơi thoải mái như vậy, vốn tưởng rằng vợ chồng hai người dù có bận cỡ nào đi nữa cũng có thể có thời gian hưởng thụ khoảng khắc riêng của hai người. Nào biết, cô có thể lên kế hoạch tốt nhất, lên lịch làm việc tốt nhất, nhưng lại không thể nào lên kế hoạch cho cuộc sống của người khác, cũng như là tình cảm.

Nơi mà Trì Diệu Hi cảm thấy ấm áp không phải nơi này, thì dù cho nơi đây có ấm áp như ở miền nhiệt đới đi nữa thì cũng có ít gì?

Cô hướng về ngồi nhà do một tay mình bài trí nói: Thật xin lỗi, tôi không thể thật tốt hưởng thụ cảm giác âm áp do nơi này mang lại, đến cuối cùng, hình như đến chính tôi cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này mất rồi!

Cô nhớ mình đã từng nói với La Trạch Hương rằng , đối mặt với chuyện tình cảm cô sẽ liều mình đi yêu, sẽ liều mình bỏ ra, liều mình đi cảm thụ, cho dù anh ta không có đáp ứng cô thì cũng không sao, bởi vì cô làm mọi việc là vì bản thân mình, cô muốn dùng những thứ đó để tích lũy dũng khí rời đi.

Đúng vậy, tình yêu không thể nào vĩnh viễn là một giấc mơ đẹp, có thật sự tham gia vào thì mới biết nó thật sự ra sao. Cô cũng đã tham gia rồi, cũng có bỏ ra, nên lúc rời đi dù cho có một chút đáng tiếc, nhưng cô cũng không thấy tiếc nuối.

Ngoài hành lang có tiếng động, Lệ Mộng Hằng nhìn thời gian, có lẽ hội nghị cũng kết thúc rồi.

Ngay sau đó có người đẩy cửa vào phòng, quả nhiên là Trì Diệu Hi, cô dứng dậy hơi khom người.

Thư ký Lệ, Sử Đan Phật tiên sinh có chuyển fax đến không? Anh trở lại chỗ ngồi.

Có, nhưng chỉ có một phần, những phần khác tôi sẽ kêu họ gửi lại thêm lần nữa.

Đưa tôi xem trước phần kia đi.

Lệ Mộng Hằng đưa một xấp giấy lên.

Trì Diệu Hi mở ra xem, đem nội dung bản fax xem qua một lượt, khi lật đến trang cuối, anh ngẩn ra, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn thẳng vể phía Lệ Mộng Hằng, tựa hồ như muốn nhìn thấu xem cô làm vậy là có ý gì? Nhưng mặt cô không lộ ra biểu tình nào, anh không nhìn thấy được gì, sau đó mới nhẹ thở dài một câu: Tại sao?

Lần kết hôn này, cô đã bị thương quá nhiều, cô không thể để cho bất kỳ ai làm tổn thương mình thêm nữa.

Hôn nhân giữa chúng ta chẳng qua là do nhu cầu của hai bên! Cuộc hôn nhân này lúc đầu là do cô yêu cầu, cho nên cũng phải do cô kết thúc.

Trì Diệu Hi nhíu mày.

Anh bởi vì áp lực của gia tộc nên cần một người vợ, mà tôi là bởi vì bà ngoại nên mới cần có một đối tượng để kết hôn. Bỏ qua chuyện cô tự mình đa tình, thì tính huống của hai ngưới đúng là như vậy.

Nếu như tôi nhớ không lầm, cô có nói là để ý đến tôi mà, chuyện đó cũng là vì muốn tìm một đối tượng kết hôn nên mới nói như vậy sao?

Đó cũng giống như anh xem tôi là thư ký riêng đặc biệt thôi, tôi nói là thích chứ không phải là yêu.

Cô muốn chơi chữ với tôi sao? Còn làm cho anh tưởng rẳng mình được cô quan tâm mà đắc ý!

Có mấy chuyện, cô thật biết chọn lúc mà nói, Lệ Mộng Hằng, bây giờ tôi mới biết như thế nào là người nhẫn tâm! Lúc đó có lẽ đầu anh bị choáng váng, nên mới đi tin tưởng lời nói của cô.

Lệ Mộng Hằng trầm mặt một lúc mới nói: Có những việc không nói ra thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, tôi.... tôi không muốn bị ràng buộc, không muốn để những thứ này làm tôi cùng với người mình thích sau này có trở ngại hay hiểu lầm gì đó.

Như vậy thì sao? Sau khi kết hôn cùng tôi thì cô mới nhận ra trong lòng cô tôi chẳng là gì hết đúng không? Nhìn cô lúc này là anh nhớ lại chuyện mấy hôm trước lúc chi nhánh công ty ở trung bộ xảy ra vấn đề, trong lúc anh đang mệt mỏi thì tháy một chuyện, Vậy chắc là cô đã gặp được người mình thích rồi đúng không?

Lệ Mộng Hằng trong lòng cười khổ. Trong lòng cô lúc nào cũng có tồn tại một người mà cô luôn thích, chỉ tiếc, đối với anh ta mà nói, người mà anh ta thích lại là người khác không phải cô mà thôi.

Người trong lòng anh thích không phải là tôi, vậy thì anh lấy tư cách gì mà hỏi tôi có gặp được hay chưa chứ?

Tâm tình phức tạp trong mắt Trì Diệu Hi bị anh che giấu quá nhanh, mà lúc này cô cũng không muốn đi tìm hiểu kỹ, muốn buông tay chấp niệm bấy lâu nay với anh thì cô nhất định phải học được xem nhẹ, không quan tâm đến nữa.

Trì Diệu Hi đẩy trang giấy rời ra khinh thường cười cười.

Vậy chính là có rồi! Còn đúng lúc bị anh bắt gặp nữa!

Lệ Mộng Hằng cũng lười giải thích, cũng không nói đến chuyện mờ ám giữa anh và La Vịnh Ân. Cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu là tốt đẹp, nên cô cũng không muốn khi kết thúc biến thành cả hai chỉ trích lẫn nhau. Dù sao sau khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, cô vẫn phải làm việc bên cạnh anh mà.

Lưu lại một đường lùi, sau này còn vui vẻ mà gặp lại nhau chứ.

Trì Diệu Hi còn muốn nói cái gì, thì có người đúng lúc mở cửa đi vào, anh thu lại tờ giấy, đối với chuyện này cũng chẳng tỏ rõ ý kiến của mình.

Lệ Mộng Hằng khom người trở về phòng làm việc của cô, Cô mới ra ngoài không bao lâu, thì Trì Diệu Hi liền nghe được tiếng của Tiểu Mã ở bên ngoài truyền đến, Sư phụ, cô không sao chứ?

Anh liền vội vã đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lệ Mộng Hằng bất tỉnh đang nằm dưới đất, anh liền vội vã ôm lấy cô bước nhanh về phòng y tế.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của cô nói rằng, cô chỉ là do vất vả quá độ, thể lực cạn kiệt nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.

Qua nhiên, cô nằm ở phòng y tế nằm một lát thì tỉnh lại. Trì Diệu Hi luôn ở bên cạnh cô chăm sóc, nhìn thấy cô gầy hẳn đi khuôn mặt tái nhợt, mà cặp mắt trong suốt sáng ngời đã không còn linh hoạt như xưa, gần như giống với một cành hoa, chẳng mấy chốc sẽ khô héo trước mặt anh.

Anh phải chờ đến ngày đó sao?

Cô rốt cuộc..... muốn như thế nào? Anh mở miệng một cách khó khăn.

Lệ Mộng Hằng chua xót, không có người nào ở đây nên nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống, một lúc lâu cô mới mở miệng, .....Tôi muốn vui vẻ, chúng ta... ly hôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro