Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Lâm Ái Dĩnh

Độ dài : 3 quyển ( 1000 trang word )

Thể loại : Hắc ám, tổng giám đốc

Tình trạng edit : FULL

Giới Thiệu

Cô là công chúc của một xã hội thượng lưu, chỉ sau một đêm lại trở thành cô nhi.

Cha mẹ bỏ mình, bạn trai phản bội. Bởi vì không có tiền mà vứt bỏ tình yêu thắm thiết nhiều năm.

Anh tàn ác, nhẫn tâm. Bề ngoài tuấn mỹ nhưng bên trong lại phúc hắc. Ban ngày, anh là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, tối đến là một người nắm giữ quyền sống chết nơi tăm tối. Theo dõi xem vương tử xinh đẹp kia làm thế nào để nắm giữ được trái tim của cô công chúa nghèo túng.

Đoạn ngắn 1 :

Một tờ hôn ước được đặt trước mặt Hạ Tịch Nguyệt. Cô trợn to mắt không thể tin được:

"Tại sao là tôi?"

Chỉ thấy yêu nghiệt đối diện nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Cô có thể dựa vào thế lực của tôi để làm bất kì chuyện gì cô muốn, bao gồm báo thù, mà tôi vừa lúc lại đang cần một người vợ, tôi với cô chỉ là do nhu cầu mà thôi.

" "Được tôi đồng ý."

Đoạn ngắn hai:

"Âu Dương Thụy, cái tên lường gạt này, anh đã nói về sau kết hôn, tôi muốn đi đâu thì đi đó, bây giờ tôi muốn đi Anh học khiêu vũ."

"Không được, vợ à, em đi một tháng, em nhẫn tâm để cho chồng thân yêu của em ở trong phòng một mình một tháng sao?"

"Em. . . ."

Lời còn chưa nói hết, thình lình bị nụ hôn che mất, tiếp theo là âm thanh triền miên khiến cho người ta mặt hồng tai đỏ.

Đoạn ngắn 3

" Cha, cha đã hứa với con ngày mai hẹn Khả Khả ra ngoài, đêm nay con sẽ không ngủ cùng mẹ."

Chỉ thấy người đàn ông cắn răng nghiến lợi nói "Được."

Không hổ là con của anh, còn biết cách uy hiếp cha của nó.

"Vợ à, con trai nói tối nay sẽ không theo ngủ chung với chúng mình, anh nghĩ cái tư thế ngày hôm trước còn có thể thử một chút."

" Âu Dương Thụy, anh không biết xấu hổ. . . ."Lời còn chưa nói hết liền bị người đàn ông ôm lên giường, âm thanh cũng biến mất ở trong cảnh triền miên.

Lời tựa hủy diệt:

Hạ Tịch Nguyệt đứng lên đi xuống cầu thang, nhìn thấy cha đang ở dưới lầu nhìn cô. Cha điềm đạm nói với cô: "Bảo bối, xế chiều hôm nay, con học khiêu vũ xong thì trở về sớm một chút, hôm nay là sinh nhật mẹ con, chúng ta đi đến khách sạn ăn mừng."

Hạ Tịch Nguyệt vui sướng nhảy xuống lầu, ôm cổ của Hạ Nam Tùng vui vẻ nói: "Biết rồi, cha à, cha thật là dài dòng."

Hạ Nam Tùng cố ý nghiêm mặt nói:

"Cái đứa bé này, ai cho con nói với cha như vậy. Thật đúng là không có lớn chút nào."

"Hai người mau ra đây ăn điểm tâm!" Lúc này bà Hạ từ phòng bếp bưng điểm tâm cười hai cha con vẫn còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ nói.

Hạ Tịch Nguyệt, là hòn ngọc quý trên tay của chủ tịch công ty Hạ thị Hạ Nam Tùng, ai cũng biết ông nổi danh cưng chiều con gái, từ nhỏ đến lớn đều nuông chiều cô, theo cô. Bởi vì từ nhỏ đã là một người được muôn vàn sủng ái cho nên cô là một cô gái có cá tính rộng rãi. Cô là cô gái tuy kiêu ngạo nhưng không ngang ngược càn rỡ. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt to, lông mi thật dài chớp chớp rất đẹp, cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi anh đào làm cho người ta nhịn không được muốn hái đi. Rất am hiểu và yêu thích khiêu vũ, không cần hào quang bên ngoài, bản thân cô đã là một vật sáng.

"Đúng rồi, cha, con hi vọng cha mau sớm an bày chức vụ quản lí cho Hi Triết ở công ty cho Hi Triết, anh ấy đang làm nhân viên bình thường ở một công ty đã nửa năm rồi, con không muốn anh quá khổ sở." Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn bánh bao vừa ngọt ngào nói với Hạ Nam Tùng nói. Chỉ thấy Hạ Nam Tùng nhíu mày một cái

Có chút không vui nói: "Nguyệt Nguyệt, cha cảm thấy Hi Triết không thích hợp con, con còn quá đơn thuần, cũng không phải cha không muốn, mà là cảm thấy Quan Hi Triết này tâm bất chánh, cho nên cha mới vẫn đề phòng hắn, không có trọng dụng hắn."

"Cha, cha phải tin tưởng mắt của con gái, cha tin con gái một lần có được không!" Hạ Tịch Nguyệt ngọt ngào nói.

Hạ Nam Tùng chịu không được giọng nói ngọt ngào của con gái, một hồi như vậy ông sẽ đồng ý. Thở dài một cái, vẫn là đáp ứng yêu cầu của con gái.

"Cám ơn, cha. Vậy con đi ra ngoài khiêu vũ đây. Cha mẹ hẹn gặp lại." Nói xong, hôn lên mặt Hạ Nam Tùng cùng mẹ Hạ một cái, vui mừng chạy ra ngoài.

"Ai, thôi thôi, chỉ cần con gái vui vẻ, cái gì cũng không đáng kể." Hạ Nam Tùng thở dài nói.

"Nam Tùng à, có lẽ chúng ta nên thử tin tưởng vào ánh mắt của con gái một lần, có lẽ anh nhầm lẫn cũng không chừng." Bà Hạ an ủi nói.

Buổi chiều sau khi luyện tập xong, Hạ Tịch Nguyệt vừa định gọi điện thoại cho Quan Hi Triết, hi vọng anh cùng với cô đi dự sinh nhật của mẹ. Còn chưa kịp thì nhận được điện thoại từ nhà, cô nghĩ rằng cha muốn thúc giục cô mau về nhà, vui mừng nhận điện thoại.

" Cha, con sẽ lập tức trở về."

"A lô, tiểu thư là tôi, lão gia và phu nhân xảy ra tai nạn xe cộ, tại bệnh viện cấp cứu đâu thành phố rồi, cô mau tới đây thôi." Dì Lý lo lắng nói.

"Pằng" điện thoại di động từ trong tay Hạ Tịch Nguyệt rơi xuống đất. Ngồi lên xe vội vàng chạy tới bệnh viện.

"Tiểu thư, cô hãy nghe tôi nói, cô nhất định phải chịu đựng, lão gia cùng phu nhân không có cấp cứu ở đây." Dì Lý khóc nói.

Hạ Tịch Nguyệt không thể tin vào tai của mình, đi vào phòng cấp cứu, vén vải trắng lên, nhìn thấy cha mẹ, trong nháy mắt như hỏng mất. Cô mở to hai mắt, níu lấy y phục của bác sĩ mà gào thét: " Các người vì sao không cứu bọn họ, ông không nhìn thấy bọn họ còn hô hấp ư, các người vì sao không cứu họ, các người đều là người mang tội giết người."

"Tiểu thư, mời cô bình tĩnh một chút." Một người trong đám bác sĩ an ủi nói.

"Không --." Hạ Tịch Nguyệt bịt lấy lỗ tai mà nức nở, thế giới của cô là một vùng tăm tối, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

Sáng ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn trần nhà mà trắng, cô cảm thấy chuyện xảy ra hôm qua như một giấc mơ, đều không phải là thật. Cô thậm chí nghĩ có lẽ ngủ, nàng cảm thấy xảy ra hôm qua tất cả đều là ở nằm mơ, đều không phải là thật. Nàng thậm chí nghĩ có lẽ ngủ xong rồi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn thấy dì Lý ở bên cạnh nức nở, cô biết những thứ xảy ra đều là thật.

"Dì Lý, cha mẹ của tôi sao lại xảy ra chuyện."

"Là lão gia đưa phu nhân muốn đi đến trường đón cô rồi tới khách sạn, không biết làm sao lại đụng phải xe bên cạnh, nguyên nhân tai nạn cảnh sát nói vẫn đang điều tra." Dì Lý trả lời.

"Dì Lý, Hi Triết đâu rồi, tôi vẫn chưa thấy anh ấy." Nói xong không đợi dì Lý trả lời, liền kéo chăn chạy ra ngoài. Quan Hi Triết đã là bạn trai ba năm của cô, hiện tại cha mẹ cô không có ở đây, anh chính là người duy nhất để cô tựa vào.

Đi tới trước cửa nhà trọ của Hi Triết, dùng chìa khóa dự bị mở cửa vào. Chỉ nghe ở phòng ngủ truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"A -- Hi Triết, dùng sức a, Hi Triết, anh quá tuyệt vời, ừ --, em yêu anh chết mất, ừ -- ừ -- a --." Cái âm thanh này rất quen thuộc, là giọng nói của Hinh Nhi. Cô vội vàng mở của phòng ngủ, chỉ thấy hai cỗ thân thể lõa lồ quấn quít chung một chỗ, nhìn thấy cô thì vội tách ra. Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy bọn họ trong nháy mắt đó, tất cả đều là máu cũng đọng lại, tay chân lạnh lẽo chạy ra ngoài, cô không thể nào tin nổi bạn thân tốt nhất của mình lại ở chung một chỗ với bạn trai ba năm của mình.

"Anh không phải đuổi theo cô ấy sao?." Lâm Hinh Nhân vừa mặc y phục vừa hướng Quan Hi Triết nói.

Chỉ thấy Quan Hi Triết đốt một điếu thuốc lên: "Đuổi theo làm cái gì, cũng đã đuổi theo ba năm, em cũng biết anh là vì cái gì mà ở chung một chỗ với cô ta, nếu không phải vì Hạ thị, em cho rằng anh sẽ nhẫn nhịn cùng cô ta ba năm sao, hiện tại cha mẹ cô ta cũng không còn, di chúc tối hôm qua anh đã tìm người sửa đổi, từ nay về sau em cùng anh hưởng thụ, không cần phải chịu khổ nữa."

"Là thật sao, Hi Triết. Em yêu anh." Nói xong, cô như một chú chim nhỏ nép vào người trước ngực của Quan Hi Triết. Không ai nhìn thấy bên miệng cô ta hiện lên một nụ cười âm hiểm.

Mà Hạ Tịch Nguyệt nóng nảy chạy ra ngoài, ở trên đường đi chẳng có mục đích, bị bạn trai phản bội, cha mẹ mất đi, khiến cho thân công chúa được vạn sủng ái không biết con đường đi sau này sẽ như thế nào, chỗ dựa duy nhất cũng mất.

"A --" một tiếng thắng xe khẩn cấp vang tới, Hạ Tịch Nguyệt còn chưa kịp phản ứng liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro