Chương 1: Một tên cướp ngây ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp khách hàng xong cũng đã hơn 10h tối, dừng xe, Hiểu Hân một mình ngồi ở công viên hít thở chút không khí cũng để giã rượu... 
Không biết đã bao lâu mới có thời gian ngồi một mình như vậy. Trăng thật sáng, sao cũng đặc biệt nhiều, chỉ là ở sau xuất hiện một bóng đen không hợp với hoàn cảnh cho lắm.
Giờ này mà ngồi ở đây một mình! Gan quả không nhỏ! Gặp tôi xem như cô xui xẻo!
Đang định về thì một vật mát lạnh đặt trên cổ kèm theo giọng nói từ tính phát ra.
- Im lặng! Nếu không tôi cắt đứt cổ cô ngay!
Ha! Xem tên này, đi ăn cướp mà kề dao lên cổ người ta lại run đến như vậy! Được, đùa với cậu một chút!
Hiểu Hân từ từ quay lại nhìn người đang uy hiếp mình.
Mặt mày sáng sủa, bất quá vẫn là một thiếu niên đi? Hành tẩu giang hồ còn không biết bịt mặt lại nữa chứ!
Hiểu Hân cười một tiếng.
- Cậu em! Còn nhỏ chơi dao không tốt đâu!
Nghe vậy, cánh tay càng run đến lợi hại, thiếu niên bắt lắp bắp đe dọa.
- Đem...đem điện thoại, nữ trang ra đây cho tôi!
Người ta căng thẳng gần chết, cô lại tỏ vẻ hưởng thụ sắc mặt đó của thiếu niên.
- Lần đầu hả ra giang hồ hả? 
- Không... không cần nói nhiều! Đem hết ra đây! 
- Sao lại đi ăn cướp? Còn đi học không?
- Cô...! Mau giao ra! Nếu không tôi giết cô bây giờ!
Hiểu Hân lại cười cười, thong thả ngồi xuống ghế.
- Nếu cậu cần thì tôi tặng cậu chút huyết cũng được nhưng mà nghĩ kỹ đi! Cướp của giết người không phải tội nhẹ đâu! Cậu em dù còn vị thành niên nhưng cũng phải chịu khổ bóc lịch vài chục năm! Vì mấy đồng bạc đáng sao? 
Một phút trôi qua trong im lặng. Cuối cùng, cái dao vì run rẩy mà rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Người thiếu niên khuỵ xuống, ôm mặt khóc.
Hiểu Hân rỡ bỏ nụ cười thách thức kia, đi đến đỡ cậu dậy.
- Nói cho tôi biết! Có chuyện gì với cậu?
Người kia trả lời trong tiếng nấc. Thì ra mẹ cậu ta bị suy tim rất nặng không có tiền chạy chữa. Cô hứa sẽ giúp cậu nhưng khi đến nơi thì... không còn kịp nữa...
- Chị!
Mãi đắm chìm trong dòng hồi tưởng, bị gọi bất ngờ làm Hiểu Hân xuýt đánh rơi ly rượu trên tay. 
- Sao chị chưa ngủ? Đang nhớ tới chuyện củ hả?
Cô không quay lại chỉ là đặt ly rượu xuống, xoa xoa mi tâm. 
- Tiếp khách hơi trễ! Không ngủ được nên ngồi đây suy nghĩ một chút!
Người con trai cao gáo, tuấn lãng, trên người khoác một bộ đồ dài trắng thanh thoát, ngồi xuống cạnh cô cười nhẹ nhàng.
- Chuyện cũng đã 5 năm rồi! Chị cứ vậy mãi sao?
Hiểu Hân thở dài nhìn cậu bé 17 tuổi năm xưa giờ đã cao hơn mình một cái đầu. 
- Xin lỗi! Chị đã không cứu được mẹ em!
Kỳ An lắc đầu tỏ vẻ không sao. Trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Mọi chuyện cũng đã qua rồi! Mình cũng đã nghĩ thông! Cô gái này ngược lại còn tự đổ hết trách nhiệm cho bản thân!
Cậu dịu dàng đưa tay đặt lên gò má trắng hồng nhưng có chút lạnh lẽo kia...Ừm!... thật mịn! 
- Tôi đã nói không phải lỗi của chị mà! Là do ông trời không thương tôi thôi! Chị cũng đã nuôi nấng tôi bao nhiêu năm qua, cho tôi sống ở đây, cho tôi đi du học lại còn cho tôi một cái ghế phó giám đốc trong công ty! Tôi được như hôm nay là nhờ chị!... Chị đã kéo tôi đứng lên từ đám bùn lầy! Chị có ơn với tôi mới đúng!
Hiểu Hân thở dài rồi lại cầm ly rượu lên. Chưa kịp nhắp một ngụm đã bị lấy đi.
- Chị đừng uống rượu nhiều không tốt đâu! Nào! Đứng lên tôi đỡ chị vào phòng ngủ! Gần sáng rồi, chợp mắt một chút còn đi làm nữa!
- Ừ!
Không biết là do rượu hay là quá mệt mỏi, vừa nằm xuống Hiểu Hân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Kỳ An vẫn ngồi trên giường nhìn vào gương mặt kia. Tuy không thể nói là đẹp nhưng các góc cạnh khá hài hoà. Tuy chốn đông người không tìm ra điểm nổi bật nhưng đôi môi kia đặc biệt rất có sức quyến rũ, thân hình cũng không thể gọi là nóng bỏng như mấy cô người mẫu, hoa hậu dao dao kéo kéo nhưng chổ cần thịt có thịt, cần xương có xương...
Kỳ An lại tự cười bản thân. Sao hôm nay lại nhiên đối với người chị này lại có tâm háo sắc chứ? Cô là một người phụ nữ lại có thể được như ngày hôm nay thật không dễ, tuy rất đáng hâm mộ mà cũng thật... đáng thương. Nghĩ đến người chị trong lòng mình phải trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm để tồn tại, trong lòng có một cái gì đó nhói lên... thật khó chịu... Nhiều lần muốn khuyên người chị cô độc này tìm một chổ dựa nhưng lại sợ người đó sẽ không chăm sóc tốt cho chị như mình, sẽ làm cho chị khóc...
Tuy bề ngoài rất kiên cường nhưng thật ra là để che giấu một tâm hồn yếu đuối, tuy rất ghét giả tạo nhưng trước mặt khách hàng sẵn sàng nở một nụ cười 'kinh tế'. Chỉ khi về nhà mới khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, bất cần của đêm đó... 
Chị cứ sống như vậy làm sao tôi yên tâm gả chị đi đây? Còn cái tên Hải Long kia, kiên trì theo đuổi chị hai ba năm nay không biết là vì yêu chị hay là vì tiền của chị nữa? Nếu anh ta dám có ý đồ xấu tôi tuyệt không để anh ta sống yên đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro