Chương 10: Trò đùa nghiệt ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ An! Xin lỗi! Tôi vốn không còn yêu cậu. Từ lúc nói ra hết tất cả thì tôi đã ép mình quên. Trong hai tháng chuẩn bị đám cưới cho cậu tôi mới nhận ra... tôi không yêu cậu nhiều như tôi nghĩ. Cậu có quyền không tin nhưng thật sự tôi đã yêu một người đàn ông khác. Tất cả là tại cậu, cậu đã chiếm đoạt tôi, ép buộc tôi ở bên cậu. Đáng lẽ lúc đầu chúng ta không nên gặp nhau. Tôi càng không nên vì thương hại mà đem một tên cướp như cậu về nhà. Là tôi tự làm tự chịu nhưng tôi thật sự không chịu nỗi khi phải ở cạnh người mình không yêu. Ba tháng đã quá đủ rồi. Tôi giao công ty cùng tất cả tài sản cho cậu chỉ mong cậu hãy buông tha cho tôi. Tôi phải đến bên cạnh người tôi yêu. Đừng tìm tôi. Vĩnh biệt."
Kỳ An căm phẫn vò nát tờ giấy trên tay. Cậu không tin. Dù thấy chiếc vali ở trong góc nhà, dù cô không chịu kết hôn, dù càng ngày cô càng lạnh nhạt, cậu vẫn sẽ không tin cô yêu người khác.
"Tôi càng không nên vì thương hại mà đem một tên cướp như cậu về nhà."
Nhìn người phụ nữ mình dùng cả tính mạng để yêu đang nằm trên giường. Cô ấy đó sao? Cô ấy thật sự có thể bỏ rơi cậu mà yêu người khác? Tất cả là do cậu tự mình đa tình? Cũng may hôm nay cậu đột nhiên muốn về sớm, nếu không cô sẽ mãi mãi biến mất. Sẽ vì một người đàn ông khác mà bỏ cậu. Thân xác kia bị cậu hành hạ cả đêm nhưng thà ngất cũng không chịu nói tên kia là ai. Đáng hận nhất là cô đã tát cậu, vì một người đàn ông khốn kiếp nào đó mà nói hận cậu, nói cậu kinh tởm.
Được! Tôi sẽ để em hận tôi suốt đời nhưng muốn thoát khỏi tôi, cả đời này cũng đừng nghĩ tới!
Cậu nhốt cô trong phòng. Cả ngày không về, tối đến lại say khước lảo đảo bước vào phòng. Không thèm để ý đến cô mà nằm quật lên giường ngủ. Cô bước đến, cởi giày cho cậu, sắp cậu nằm cho thật thoải mái, đắp chăn cho cậu. Rồi cô lại nằm xuống bên cạnh cậu. Nhìn thấy cậu vừa ngủ vừa khóc, cô đau lòng đến nước mắt cũng chảy không ngừng. 
Sao anh uống nhiều như vậy?... Đừng giày vò bản thân nữa được không? Đừng yêu em nữa? Xin anh!... Coi em như chưa từng tồn tại!... Được không? Rõ ràng tất cả con gái trên đời này đều tốt hơn em... nhưng sao anh lại chọn em?... Tại sao? Tại sao?
Âm thanh thật nghẹn ngào hòa cùng tiếng mưa ngoài kia. Kỳ An mê mang ôm chặc lấy hơi ấm quen thuộc trong vòng tay. Ấm quá...! Hơi ấm này lại không thể kéo cậu khỏi cơn ác mộng lạnh lẽo. 
- Hiểu Hân! Đừng đi! Đừng bỏ anh! Anh yêu em nhiều lắm! Hiểu Hân! Hiểu Hân!
Hơi ấm cũng ôm chặc lấy cậu, có gì đó ương ướt thấm vào ngực áo nhưng cậu không quan tâm. Mùi hương này, hơi ấm này... bây giờ cậu chỉ muốn ôm lấy mà ngủ một giấc thật sâu, tốt nhất là không bao giờ tỉnh lại nữa.
Xin lỗi Kỳ An! Em không thể! Hãy quên em đi!
*****
Kỳ An một tháng nay uống rất nhiều rượu, bị ngộ độc rượu rồi xuất viện lại uống rượu! Không biết có chịu nỗi không? Haizz!... Mà sao mình không thấy gì hết vậy? Mắt càng ngày càng yếu rồi! Nếu cứ chần chừ không đi sớm muộn anh ấy cũng sẽ phát hiện! Phải tìm cách để ảnh đuổi mình đi mới được!
"Vết thương của cô khôi phục rất nhanh! Có điều... ảnh chụp X quang cho thấy trong não cô có một khối u! Tuy phát hiện sớm nhưng nó đã chèn ép dây thần kinh thị giác nếu không phẩu thuật e rằng thị lực của cô sẽ sớm mất đi! Để lâu không phẩu thuật để nó trở thành u ác tính sẽ rất nguy hiểm!"
"Vậy phẫu thuật có khỏi hẳn không bác sĩ?"
"Phẫu thuật não rất phức tạp, chỉ cần sơ xuất một chút cô có thể trở thành người thực vật thậm chí mất mạng! Nhưng... chỉ cần cô đồng ý tôi sẽ đem cô qua Mỹ chữa trị! Được không?"
"Cám ơn bác sĩ đã giúp đỡ tôi mấy tháng qua nhưng tôi không thể đi được! Xin lỗi!"
Xin lỗi Kỳ An! Đừng trách em ích kỉ! Ván bài này em không có gan đặt cược! Em không có gan chết trước mặt anh vì anh đã từng nói nếu em chết anh sẽ không sống một mình trên đời này! Em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh! Em không muốn anh nhìn thấy em yếu đuối như vậy! Em thà làm cho anh tổn thương! Đau một lần rồi quên em mãi mãi! Em cam tâm tình nguyện đứng một bên nghe tiếng con tim anh đập vì người con gái khác! Chỉ mong anh mau quên em đi! Thật sự bây giờ... em rất hối hận vì đã gặp anh và yêu anh!... Nếu không có đêm đó thì tốt biết mấy! Nếu có thể làm cho anh không đau đớn, em thà rằng mình chưa từng được sinh ra trên cuộc đời này!... Hãy tha thứ cho em!
- Cục cưng vào đi! Ngồi đây ngồi đây!
Hình như Kỳ An về!... Cũng may hôm nay không có uống rượu!... Hình như còn có một người khác nữa? Mùi nước hoa thật khó chịu!
- Anh hư quá đi! Ăn hiếp người ta! 
- Ăn hiếp gì chứ? Anh yêu em còn không hết! 
- Hứ! Cái đồ lẻo mép! 
- Thôi thôi! Vào đây! Giường nhà anh rất ấm đó!
Kỳ An mở cửa, khó chịu nhìn cô đang ngồi trên giường.
Chắc chắn đang nhớ tên dâm phu của cô chứ gì?
- Đi xuống!
Cậu lạnh nhạt ra lệnh cho cô. Thấy cô chậm chạp bò xuống, cậu mất kiên nhẫn đẩy một cái, cô ngả xuống đất cũng không thèm quan tâm liền lôi cô gái kia lên giường. 
- Ai vậy anh? 
- Cô ta cũng là tình nhân của anh thôi! Nhưng em đừng lo, cô ta hoá thạch rồi chúng ta có làm gì cũng không quan tâm đâu! 
- Anh xạo! Người mà hoá thạch cái gì! 
- Không tin hả? Vậy anh làm cho em coi! 
- Haha! Đừng! Nhột em! Hahaha!... Nè! Anh hư quá đi! 
Sao... sao anh lại làm như vậy? Đừng tự tổn thương mình nữa! Đừng tự chà đạp mình vì em!... Kỳ An! Kỳ An!... Em có thể làm gì cho anh đây?
Cô lùi vào góc tối, im lặng rơi nước mắt. Cô biết Kỳ An làm vậy là vì muốn trả thù cô. Nhưng cô lại nghe tiếng con tim cậu đang vụn vỡ. Không được. Cô không được khóc trước mặt Kỳ An. Phải đi. Phải rời khỏi nơi này. Cô chậm chạp lần theo bức tường đi về hướng có dãy sáng lờ mờ từ phía cửa. Nhưng nào có dễ như vậy... 
- Đứng lại! Cô muốn đi đâu?
Cô đi rồi tôi còn diễn kịch cho ai xem chứ?
Cậu đi đến thô bạo kéo cô lại, khóa cửa chặn đường đào tẩu của cô, muốn cô chứng kiến toàn bộ, muốn cô đau khổ... Đêm cứ dài... Cô ngồi khóc trong góc tối... Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc liên tục truyền tới... Mưa... Sấm chớp... Nước mắt... Thật lạnh lẽo...
Kỳ An! Đừng như vậy nữa mà! Em thật sự không nhìn thấy!... Thật mà!... Kỳ An!... Em có thể... chết không?
Đừng khóc Hiểu Hân! Anh thà cùng em hành hạ nhau suốt đời cũng không muốn buông tay! Anh không thể để em quên anh được bởi vì... anh thật sự... rất yêu em!
*****
Đủ rồi Kỳ An, anh muốn dùng cách này để ngược đãi bản thân bao lâu nữa? Nhìn anh như vậy em rất đau lòng!... Nếu anh hận em như vậy thì em sẽ chết!... Tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc, anh phải kiên cường lên!... Em yêu anh!
Đêm đến, cậu lại đem cô gái kia về nhưng mở cửa phòng ra, bóng dáng quen thuộc kia lại không thấy đâu? 
- Hiểu Hân! Hiểu Hân!
Cậu hoảng loạn chạy về phía phòng tắm, không ngừng đập cửa, không ngừng gọi.
Khốn kiếp! Khóa cửa phòng tắm làm gì chứ? 
- Anh!... Làm gì vậỵ! 
- Khốn kiếp! Cô biến ngay cho tôi! Biến! 
- Xí! Đi thì đi, đưa tiền đây!
Cậu vừa phá cửa vừa đem toàn bộ tiền trong túi quăng xuống đất. Ả ỏng ẹo nhặt sấp tiền lên, chanh chua mắng.
- Rồi! Vĩnh biệt cưng! Chảnh ch* quá sau này đừng có tìm chị nữa!
Cậu vẫn không thèm quan tâm, nóng nảy đập cửa.
- Hiểu Hân! Em mở cửa ra cho anh! Hiểu Hân!
Cậu hoảng sợ, thật sự hoảng sợ. Cách cửa này sao tông hoài không ra vậy?
"Rầm!"
Cửa mở ra. Cô nằm trong bồn tắm, dìm mình trong nước lạnh. Mưa... Cậu chạy tới bế cô ra, người cô thật lạnh, lạnh đến nỗi làm cho cậu bật khóc. Cậu hô hấp nhân tạo cho cô nhưng sao mắt cô vẫn nhắm vậy? Lúc này cậu chỉ có thể nghẹn ngào gọi cô tỉnh dậy. Cô vẫn là im lặng như thế.
- Hiểu Hân! Em đừng như vậy! Mở mắt ra nhìn anh đi! Anh hứa sẽ không làm cho em khóc nữa! Chỉ cần em mở mắt ra anh... anh... anh sẽ để em ra đi! Xin em! Xin em! Hiểu Hân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro