Chương 3: Hải Triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, cô thật sự tổ chức lễ đính hôn. Khá náo nhiệt, phần lớn là đối tác của hai công ty.
Nhìn chị mình khoác tay người đàn ông kia, Kỳ An thấy vui cho chị nhưng sao lại không cười nỗi.
Người kia luôn nhìn chị bằng ánh mắt rất ấm áp, nhìn mãi nhìn mãi! Chị hôm nay bỏ đi bộ đồ công sở thay vào đó là chiếc váy dạ hội trắng rất hợp, rất đẹp, rất xứng đôi!... Hình như bệnh của mình lại trở nặng!... Khó chịu!...

- Kỳ An! Anh nghĩ gì mà nhăn nhó vậy? 
- Hả?... À!... anh hơi mệt! 
- Vậy ra sân sau ngồi chút cho thoáng đi! Em ở lại cùng chị tiếp mấy người khách! 
- Uh! 
- Cần em đỡ anh ra không? 
- Không cần! Một hồi anh trở lại! Em ở lại giúp chị tiếp khách đi! 
- Uh!
Một mình Kỳ An ngồi trên chiếc ghế sau khu đãi tiệc. Biệt thự này là của Hải Đông. Rất rộng lại đẹp. Nơi Kỳ An ngồi là sân cỏ có thật nhiều cây, che khuất cậu khỏi nơi náo nhiệt kia. Thật yên tĩnh. Lúc mở mắt lại nhìn thấy Hiểu Hân hình như bị ai lôi đi một cách mạnh bạo. Cô vung tay, hơi lảo đảo. 
- Anh đủ rồi nha! Tôi với anh kết thúc lâu rồi! 
- Kết thúc? Giữa chúng ta sao có thể nói kết thúc thì kết thúc? 
- Hứ! Anh quên rồi sao? Một ngày nọ anh chỉ vào mặt tôi, nói tôi là đồ cặn bã, không xứng với anh, quên rồi sao?
- Chẳng phải anh nói là do anh hôm đó uống say hay sao? 
- Tôi không phải là con ngốc mà để anh dắt mũi đâu!
Lần đầu tiên Kỳ An thấy cô tranh cãi với người khác. Cô cười nhạt thật sự tuyệt tình đến đáng sợ. Cậu nhất thời bị lời nói và nụ cười đó của cô làm cho đông cứng tại chỗ.
Mà người đàn ông kia lại dường như rất bình tĩnh, nhìn cô trong chốc lát, hắn cũng cười nhạt.
- Cô đừng tỏ ra thanh cao làm gì! Hải Triều chấp nhận cô là do nó ngu thôi! Cái thứ như cô cả gái gọi cũng không bằng! Không có đàn ông cô sẽ không sống nỗi vậy kết hôn làm cái gì?
Nói đến đây hắn nâng cằm cô lên, nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của cô.
- Tôi cho cô một cơ hội: cô phải lên giường với tôi đến khi tôi chán thì thôi nếu không...!
Chưa nói hết câu hắn đã phải ăn một cú đấm vào mặt. Còn Hiểu Hân rơi vào vòng tay của Kỳ An...
Khoảnh khắc này đối với cô thật đẹp. Kỳ An ôm cô, giận dữ trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên nằm dưới đất. Cô được bao chặc bởi vòng tay, hơi ấm, mùi hương của cậu ấy. Phải chi khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi thì tốt rồi...
- Đỗ Hải Triều! Có giỏi mày nhắc lại thử xem!
Bị đánh bất ngờ, hắn khó khăn lắm mới đứng dậy nỗi. Thấy Kỳ An như phát điên, chẳng những hắn không e sợ còn thong thả chùi vết máu ở khóe miệng.
- À! Lâm phó tổng, cậu đừng giận! Những gì tôi nói đều là sự thật cả! Chị cậu bản chất chính là... dâm đãng! Lúc trước quen với tôi luôn tỏ ra ngây thơ, hôn cũng không cho! Kết quả thì sao, nghề của cô ta khi đó chính là gái nhảy! Tôi tận mắt thấy cô ta từ trong khách sạn đi ra với đàn ông!
Cậu hoảng sợ trợn to đôi mắt nhìn người con gái trong lòng. Tay cô đang nắm chặt, đôi mắt phức tạp, không hề biết cô đang nghĩ gì.
Chị! Chị mắng hắn đi! Hắn đang nhục mạ chị đó! Sao chị không phản bát? Đây vốn không phải sự thật, không phải mà!
Hải Triều bắt được ánh mắt khổ sở của cậu, mỉm cười nói tiếp.
- Cậu ở bên cô ta ngày đêm, hẳn được cô ta phục vụ rất chu đáo nhưng mà tôi thì không tốt số như vậy, quen cô ta biết bao lâu vẫn bị cô ta lạnh nhạt! Tôi đến đây chỉ muốn đòi chút quyền lợi thôi! Nếu Lâm phó tổng bảo vệ cô ta như vậy tôi cũng đành chịu! Cứ để tên Hải Triều ngu ngốc kia bị cắm sừng đi, còn quan hệ chị em mờ ám của hai người tôi có thể giấu giúp cho, đừng lo!
Hắn nói xong thì điên cuồng cười một trận, khi muốn bỏ đi thì bị Kỳ An nhào lên đánh. Còn Hiểu Hân như một con búp bê mất hết sức sống, ngồi bệch lên đất thờ thẫn nhìn cảnh hỗn độn trước mặt. 
Đánh nhau với Hải Triều đến thừa sống thiếu chết một trận, đến khi tên kia ngất xỉu Kỳ An mới lặng lẽ đem Hiểu Hân như mất hồn về nhà. Gọi cho Hạ My nói chị cậu không khoẻ nên phải về trước. 
Giải thích xong cũng đã hơn 11 giờ tối. Hiểu Hân dường như hơi say nhưng không chịu ngủ, vẫn cái bộ dáng thẫn thờ nằm đó. Kỳ An mặt mũi bằm tím lúc này ngồi bên giường cô, bồi rối quay tới quay lui.
- Chị có sao không! Sao không phản ứng?
-...
- Sao chị uống nhiều vậy? Còn ông Đông đâu mà để chị ra đó với Hải Triều một mình?
Lại không phản ứng.
Chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó làm cho chị với tên kia chia tay sao? Chị rất yêu hắn nên khi bị hắn sỉ nhục chị mới tỏ ra tuyệt vọng như vậy?
- Chị... đã từng rất... yêu hắn ta sao?
Cuối cùng ánh mắt của cô cũng dời về phía cậu. Hiểu Hân chậm chạp đưa tay lạnh buốt xoa lên gương mặt cậu, ánh nhìn vẫn là không hề có tiêu cự.
- Tôi sẽ nhớ!
Nói xong, mỉm cười... lâm vào mê mang.
Tôi sẽ nhớ? Tôi? Chưa bao giờ chị dùng loại xưng hô này với mình! Thật khó hiểu!
Cậu chỉnh lại chăn cho cô rồi đem tâm trạng bối rối bất an rời khỏi căn phòng.
Hiểu Hân hé mắt nhìn bóng lưng Kỳ An dần biến mất sau cách cửa, cửa đóng, cô cười nhẹ.
Khoảng cách của chúng ta là xa như vậy! Tôi biết không nên nhưng thật sự tôi đau lắm, cậu biết không? Tôi đã nhiều lần nói với mình đây là đồng cảm, là trách nhiệm nhưng những lúc như vậy tôi lại không thể tiếp tục lừa bản thân! Tôi sẽ dùng những kí ức đẹp này mà vui vẻ sống hết cuộc đời! Xin lỗi Kỳ An, nếu một ngày nào đó cậu biết thì xin đừng kinh tởm tôi! Qua cơn say, tôi vẫn sẽ là chị cậu! ...Xin lỗi! Xin lỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro