Chương 6: Trăng trong nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ân nghiêm túc suy nghĩ những gì Hải Đông nói. Quả thật cậu và Hiểu Hân rất giống nhau, vì vậy nên cô mới cứu vớt cậu nhỉ? Đổi lại là cậu, nếu một người có thể gợi lên quá khứ u ám của mình mà tối ngày cứ lượn lờ trước mặt mình chắc là khó chịu đi? Nên mới muốn mình mau mau kết hôn?
Vậy cũng không sao, nếu em cảm thấy vui vẻ thì được rồi!
Vậy là cậu quyết định kết hôn với Hạ My. Kỳ An chuẩn bị tiệc cưới, áo cưới còn Hiểu Hân giúp cậu lo về thiệp cưới và khách mời. Thời gian gặp nhau đã ít, có gặp thì cũng chỉ nói những câu như:
"Kiểu thiệp này được không? Người này có mời không? Áo cưới thế nào rồi? Hoa cô dâu là hoa hồng đỏ hay hồng vàng?"...
Có lúc Kỳ An tự hỏi: Người phụ nữ này hăng hái lo cho đám cưới của mình có thật từng nói thích mình không?
Ừ! Hình như chưa nói đã bị mình ngăn lại!... Vốn chưa từng nói!
Cho đến đêm độc thân cuối cùng, Hiểu Hân ngồi trên thành bể bơi chăn chú nhìn ánh trăng giữa bể. Kỳ An cũng đi đến đưa chân vào nước.
   
- Ủa? Không đi từ giã hội độc thân của em sao? Còn một đêm cuối để quậy thôi đó!
- Tụi nó thế nào cũng bày đủ thứ trò lôi kéo tôi! Ở nhà với chị đêm cuối này có ý nghĩa hơn! 
Cô cười nhẹ một cái rồi lại nhìn ánh trăng trong nước.
- Em trai chị lớn thật rồi! Được! Ngày mai phải gã đi rồi, tâm sự một đêm đi!... Sao? Sắp lên xe bông rồi, xin phát biểu cảm nghĩ!
Cười thoải mái như vậy! Chị thật sự đã trở lại như cũ! Chỉ mới 2 tháng, nhanh vậy sao? Chị rất dễ dàng thừa nhận tình cảm của bản thân và sau đó đối mặt với người cũ rất thanh thản! Rồi một ngày nào đó trong mắt chị tôi sẽ như tên Hải Triều kia sao? Một người dưng không hơn không kém, rồi chị sẽ nói với tôi rằng: chuyện của chúng ta kết thúc rồi. Có phải sẽ như vậy không?
- Chị có còn yêu... Hải Triều không? 
- ... Không! Sao lại hỏi chuyện này? 
- Chị mất bao lâu để quên hắn?
- Một cơn say! 
- Hả? 
- Haha! Ngạc nhiên cái gì? Hắn đối với chị rất vô tình! Sau khi chia tay chị liền đi uống rượu và tự nói với mình rằng: tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại sẽ không có gì!... Sau này có chuyện gì muốn quên chị đều dùng cách đó! Rất hiệu quả! Có điều...!
Hai tháng nay chị chưa uống rượu! Vì chị đã hứa với một người là sẽ không bao giờ uống rượu nữa!
Có điều? Có phải chị vẫn còn...? 
- Có điều làm sao? 
- Có điều... chị phát hiện tửu lượng của bản thân rất thấp nên chắc phải tìm cách khác!
- Chị luôn lý trí như vậy sao?
Đôi mắt cô vôn hồn vẫn rơi vào mảnh trăng ướt ác kia. Cô không trả lời câu hỏi của cậu mà nói một chuyện dường như chẳng hề liên quan. Cậu cũng kiên nhẫn, à không, là hưởng thụ nghe cô tâm sự.
- Chị rất thích nước nhưng lại không biết bơi, cũng thích trăng nữa nhưng nó hơi xa thì phải?... Từ nhỏ chị luôn nghĩ xây cho mình một cái hồ bơi để thu ánh trăng vào trong đó! Khi được giao cho cái biệt thự này, chị thật sự đã làm như vậy!... Có một đêm trăng rất to chị bỗng dưng có ý nghĩ ra giữa bể sờ ánh trăng kia một chút, ra được một đoạn xa suýt nữa thì chết đuối!
Nói đến đây cô bật cười, trong đôi mắt lại nhuốm sự tan thương sâu thẩm của bóng tối, kiến người ta nghĩ đến hình ảnh một chú chim sẻ giãy giụa, hấp hối trong cơn bão.
- Hơi ngu ngốc phải không? Lúc đó cũng mới có 17 tuổi, cũng may  khi đó Lại lão gia còn sống đến vớt chị lên, nếu không...! Từ đó chị chỉ ngồi ở đây từ xa mà ngắm, giữ lại cho nó chút bí ẩn của chúng cũng rất tốt, phải không?
Cô quay qua nhìn cậu, đôi mắt mơ màng, trong vô thức bàn tay mềm mại hướng về phía gương mặt cậu rồi lại dừng giữa không trung, miệng khẽ thì thầm.
- Ở xa mà nhìn là được rồi! Không thể chạm tới! Vốn không chạm được!
Những lời này như muối xát vào vết thương chôn sâu trong đáy lòng làm cậu đau đớn khôn nguôi. Cậu không kịp suy nghĩ liền nắm lấy tay cô áp vào má mình. Trong khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm vào, cô liền tỉnh táo vội rút tay lại. Nhìn thấy mất mát trong mắt cậu không biết làm sao, chỉ có thể cười cười, tìm lý do thoái thác.
- Thật ra chị vừa uống chút rượu còn lại trong nhà, chỉ có vậy sau này mới không còn rượu để say nữa! Thôi chị đi ngủ đây! Em cũng đi ngủ sớm đi mai còn làm chú rể!
Lúc cô vừa quay lưng cậu vội chạy đến, từ phía sau ôm lấy cô.
- Nếu em không muốn, ngày mai tôi sẽ không kết hôn nữa! Giữ tôi lại được không?
Cô không quay lại mà chỉ cười một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của cậu.
- Ngốc quá! Chị phải thực hiện nhiệm vụ mẹ giao cho chứ! Trước khi nhắm mắt bà đã giao em cho chị! Chị sẽ thay thế bà lo cho hạnh phúc của em!
Người kia đã dần khuất sau cánh cửa. Không hề quay đầu nhìn lại. 
- Nếu vậy em cứ trực tiếp cho tôi hạnh phúc không được sao? Em đâu có cần vầng trăng kia đâu!
Đêm đó có hai người mất ngủ. Cùng nhau ép mình phải quên đi. Cơn mưa đêm bất chợt quấy nhiễu dòng nước bên ngoài, cũng làm vần trăng trong đó hợp rồi tan, tan rồi hợp. Cơn mưa đêm nay thật lạnh...
Tạm biệt Kỳ An, tôi sắp quên cậu rồi!... Chào Kỳ An! Chị đã trở lại rồi đây! Em nhất định phải hạnh phúc biết không!
Hiểu Hân! Tôi phải làm sao đây? Chúng ta nhất định phải như vậy sao? Tôi không thể quên được! Hiểu Hân! Hiểu Hân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro