Phần 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Nhớ thời đó, cậu và hội trưởng là một đôi trai tài gái sắc, khiến người khác phải gato lắm biết không?

Cả bọn hẹn nhau ra một nhà hàng lớn, nhà hàng này nằm ở khu trung tâm thành phố nên khá đông đúc và đắt đỏ, một món ăn ở đây không phải người tầm thường nào cũng có thể tới được. Tiếng thịt bò nướng xì xào trên bàn, bên cạnh đó còn có mực, thịt nai, thịt sườn heo...v...v..., thơm phức khiến bụng ai cũng phải kêu rộp rộp vì đói, nhất là bọn trẻ con, quậy phá lung tung.

- Vậy sao? Anh cũng thấy vậy đó.

Dương Lâm cố tình chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh cô, khiến cô cứ cảm thấy không thoải mái, lại còn bị bạn bè trêu chọc, thật không thích tí nào.

- Đúng vậy, còn nhớ cái lúc hai người tham gia cuộc thi maraton chạy tiếp sức, trông hai người phối hợp rất ăn ý.

Xuân Ý vui vẻ chia sẻ một thời hào hùng của bọn họ.

Dương Lâm chỉ biết ngồi cười khi nghe những lời đó, anh thực sự rất vui khi thanh xuân có cô ở bên cạnh.

Cô vẫn không mảy may quan tâm lắm, chỉ chú trọng vào đồ ăn thôi.

Nhà hàng này thực sự rất lớn, khách đến ăn cũng rất nhiều, đồ ăn khá là sạch sẽ, còn tươi sống. Nếu có dịp cô và hắn sẽ đến đây ăn, không biết ý hắn thế nào?

Nghĩ đến đây cô cười tủm tỉm. Dương Lâm vỗ nhẹ vai cô, một mùi hơi khét bốc lên.

- Này, tiểu Yên, thịt của em cháy hết rồi kìa.

Một lời cảnh báo cho sự lơ là, bất cảnh giác mà hậu quả nó mang đến vô cùng nghiêm trọng.

Cô ủ rũ, cúi gầm mặt xuống.

- Thịt...khét hết rồi...làm sao đây...

Anh vỗ nhẹ lưng cô, tỏ ý an ủi.

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía xa, một dáng người cao lớn bước về phía cô, người đàn ông này...

- Đây không phải vị tiểu thư trong bữa tiệc kia sao? Chúng ta thật là có duyên mà.

Anh ta chính là Devil Lưu, con lai Anh - Trung. Đôi mắt xanh lục khiến cô mê mẩn lúc đó, còn làn da trắng giống tiểu mĩ thụ nữa, cô có thể làm sao quên được cái đêm đó, hắn dường như phát điên lên vì thấy cô gần gũi đàn ông.

- Vâng, chào anh.

Cô chỉ mỉm cười, nhưng đám bạn thân của cô lại hét toáng lên vì sung sướng khi nhìn thấy anh.

" Yên Yên, bạn cậu đẹp trai quá"

" Yên Yên, anh ấy là con lai sao?"

" Trời ơi, nhìn nụ cười kia, đúng là con lai rồi"

" Yên Yên, anh ấy tên gì vậy?"

A! Đúng rồi, cô vẫn chưa biết tên của anh.

- Tên của tôi là Devil Lưu, bố tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Anh.

Anh ta chậm rãi giới thiệu, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi Yên Yên.

Một tiếng ồ lại vang lên, Yên Yên dùng ánh mắt mờ nhạt nhìn họ.

Lạy mấy cậu! Con mấy cậu đang nhìn kìa! Người thì 2, 3 đứa con rồi mà cứ như gái 20 vậy, thấy trai là không kiềm nổi sung sướng.

- Vậy anh đến đây làm gì ?

Cô quay sang hỏi anh ta, một cậu phục vụ chạy đến, lễ phép chào hỏi.

- Thưa ông chủ, tình hình tháng này cũng rất khả quan...!

Nói xong gì đó, cậu thanh niên kia quay về chỗ làm của mình.

- Anh là ông chủ ở đây sao?

Devil Lưu chỉ nhẹ nhàng cười rồi gật đầu.

- Tôi phải có việc rồi! Đây là danh thiếp của tôi, khi nào rảnh chúng ta đi cafe nói chuyện tiếp nha! Tôi...rất có hứng thú với cô!

Anh ta rút ra một tờ danh thiếp rồi đưa nó cho cô, cô chỉ cười đáp lễ lại.

Dương Lâm ngồi bên cạnh nãy giờ đã tỏ ra vẻ bực bội với anh ta, còn cười cười nói nói nữa.

- Này, Yên Yên cậu sướng nhất rồi đó! Được hẳn ông chủ của cái nhà hàng bự để mắt tới!

Mộc Lan vô tư cười đùa, Xuân Ý thoáng thấy nét mặt không hài lòng của Dương Lâm nên hiểu đôi phần, gõ nhẹ vào tay Mộc Lan.

- Này, cậu đang nói gì vậy? Hội trưởng đang ngồi đây đó!

Mộc Lan vội bịt miệng mình lại, ánh mắt có lỗi nhìn anh. Anh thở nhẹ ra, nụ cười lại nở trên môi. Nhưng nụ cười này lại đầy...giả tạo.

- Không sao! Chúng ta ăn tiếp đi! Đừng để ý mấy việc lặt vặt.

Anh khua khua tay, rồi tiếp tục nhập tiệc.

Một đĩa thịt thịnh soạn được mang tới, nào là thịt bò kobe loại hảo hạng của nhật, thịt sườn ướp, thịt xông khói được mang ra.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.

- Chúng tôi đâu có kêu mấy món này!

Cô nhìn đĩa thịt, nhìn loại thịt này cũng không phải tầm thường, giá tiền của nó chắc sẽ khiến người thường lóe mắt.

Anh phục vụ tươi cười giải thích.

- Cái này là ông chủ đặc biệt căn dặn, nói mọi người hôm nay có thể ăn thoải mái mà không lo vấn đề về tiền bạc.

Cả đám lại hét lên vì sung sướng, được ăn đồ "free" còn là đồ thượng hạng nữa, ai mà không thích cơ chứ.

Cô chỉ cười nhẹ rồi gật đầu cảm ơn.

- Cho tôi gửi lời cảm ơn đến ông chủ của anh.

Anh phục vụ cười rồi chào cô, quay về phục vụ những bàn khác.

Dương Lâm nãy giờ tức tối không thể chịu được, liền cầm ly rượu vang uống một hơi dài cho đến khi cạn, mọi người vẫn mải mê ăn uống, không một ai để ý đến hắn đang tức giận như thế nào?

Người phụ nữ của hắn, ai cho bọn họ đụng vào chứ? Thật ngông cuồng!

Em nhất định phải là của anh, Yên Yên à!

Anh không thể chờ được nữa, bởi vì có quá nhiều kẻ đòi lăm le chiếm đoạt em rồi.

Đôi môi Lâm Dương khẽ nhếch lên cười.

Điệu cười vô cùng gian tà
Ánh đèn đường chập chờn sáng lên, con đường này ngày xưa cô vẫn hay đi mỗi khi đi học về, nghĩ lại thời thanh xuân đó, cô rất hạnh phúc. Người con trai đi bên cạnh cô, cũng chính là mối tình đầu của cô những năm tháng cắp sách tới trường đó, thật là một khoảng trời hồi ức.

"Người ta nói, mối tình đầu sẽ luôn là mối tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối cùng mới là mối tình bất diệt."

Cô nghẹn ngào nhìn anh, anh trông có vẻ rất ưu tư, vừa nãy còn uống rất nhiều rượu, còn đòi cô cùng anh phải đi bộ trên con đường này, nhằm mục đích bắt cô nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc đó.

- Tiểu Yên, em còn nhớ không? Năm đó em vào trường, anh đã thật sự bị chinh phục bởi nụ cười của em, ánh mắt của em, giọng nói của em và cái cách em...gọi anh là tiền bối. Anh thực sự rất vui vì khoảng thời gian hai ta bên nhau, nếu ngày đó anh không đi du học thì có lẽ...có lẽ...

Anh ta ngập ngừng, men rượu đang ngày một thôi thúc, làm lí trí dần mờ đi, những lời lẽ vô cùng thật lòng.

Anh đẹp trai, anh học giỏi, anh được nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi, anh là niềm tự hào của cả trường nhưng mà cuối cùng anh vẫn chỉ là...một gã si tình không hơn không kém.

- Anh say rồi. Để em gọi taxi đưa anh về.

Dương Lâm loạng choạng từng bước đi, có vẻ là uống rất nhiều. Cô dìu hắn đến một ngã ba để bắt xe đưa hắn về, say thế này thì làm sao có thể lái xe được.

- Anh không say. Yên Yên, anh thực sự rất yêu em, đến khi nào em mới chịu hiểu đây...

Anh ta dồn mạnh cô vào sát vách tường, hai bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, khiến cô đau đớn mà la lên.

- Anh đang làm em đau đó.

Ánh mắt anh ta nổi lên một tia giận dữ.

- Tại sao...tại sao...em không chịu yêu anh hả, Yên Yên.

- Anh điên rồi, mau buông em ra!

Không khí vô cùng căng thẳng, anh ta say rồi, bị con ma men điều khiển nên không ý thức được hành động mà mình đang làm.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, người gọi không ai khác chính là Trần Phong.

( Havana, oh na na, half of my heart is in havanana~...)

- Anh Phong, cứu em với!

Cô vội vàng hét lớn vào trong điện thoại, chiếc điện thoại bị Dương Lâm giựt lấy rồi phi thẳng ra ngoài đường, nát tan tành.

Chỉ còn lại tiếng...

Tút Tút Tút...

Cô hoảng sợ né tránh anh ta, anh ta hung bạo bóp chiếc cằm nhỏ của cô.

- Tiểu Yên, anh yêu em, tại sao em lại đi yêu hắn chứ! Không phải em cũng có tình cảm với anh mà, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Em hãy tránh xa tên đó ra và về với anh đi, được không?

Những câu hỏi dồn dập khiến cô cảm thấy hoảng loạn hơn, cô rất sợ, sợ anh ta sẽ điên lên.

Người con trai hiền dịu năm nào đâu mất rồi, sao bây giờ lại biến thành một người không biết trái phải thế này, anh đâu có hung bạo như vậy đâu.

Hai hàng lệ khẽ rơi, những giọt nước mắt chạm vào tay hắn, khiến hắn vô cùng đau lòng.

- Anh xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ là...chỉ là quá yêu em thôi. Em phải hiểu cho anh chứ.

Dương Lâm nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt kia đi, ánh mắt trở nên nhu hiền.

- Em xin lỗi nhưng người em yêu không phải là anh, anh nên chấp nhận sự thật này đi.

Cô mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng vô dụng, ánh mắt giận dữ nhìn anh, cô càng làm vậy, lòng hắn càng đau hơn.

- Tại sao chứ? Anh cũng yêu em mà! Có khi tình yêu của anh còn nhiều hơn của hắn...

Anh điên lên, cầm vai cô lắc mạnh khiến cô bị chấn động.

- Buông em ra, anh điên rồi...Mau buông ra ra!

Cô cố dùng sức nhưng không được, anh ta càng ngày càng tức điên hơn, trán nổi những vết đen, ánh mắt như dã thú nhìn cô.

Đôi môi mạnh bạo khóa môi cô lại, nụ hôn đó thực sự rất khó chịu, nó làm cô không thể thở được vậy! Đầu óc cô cứ quay cuồng, bàn tay dùng lực đẩy hắn ra.

Làm ơn cứu tôi! Anh Phong làm ơn đến cứu em!

Làm ơn đi mà!

Anh Phong, em sắp...chết mất...

- Ưm ~ Mau buông ra!

- Em mãi mãi chỉ là của tôi, của tôi thôi, nghe không?

Đôi môi không ngừng lưu luyến môi cô, nhưng nụ hôn này không ngọt ngào chút nào, rất đau, rất cay, rất hung hăng.

Trái tim hắn như bị quỷ dữ tha rồi, hắn thà biến thành quỷ cũng không để cô ở bên người khác, cô mãi mãi chỉ là của hắn, mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro