Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nũng nịu ôm cô từ phía sau, gương mặt thoáng chút trẻ con.

- Nhẫn của em đâu?

Hắn dụi đầu vào cổ cô, cọ qua cọ lại. Ôn tồn hỏi.

Cô giật nảy mình, cả cơ thể đau nhức khó tả, đêm qua cô cùng hắn...rất nồng nhiệt.

- Cái đó đắt tiền lắm, nên em cất trong hộp tủ rồi.

Hắn ngẩng đầu lên, nhẫn hắn tặng mà cô dám không đeo.

- Tại sao chứ? Em sợ điều gì sao? Hay là...

Cô đột ngột xoay người lại, ngón tay khẽ chạm miệng hắn, cô biết hắn đang nghĩ gì, nhưng tất cả đều không phải.

- Em yêu anh! Tại em sợ...

Cô ngập ngừng một chút, gương mặt quay sang chỗ khác khẽ né tránh hắn, hắn tức giận xoay mặt cô lại một cách nhẹ nhàng.

- Em sợ cái gì chứ?

Cô hơi ngập ngừng ở phía môi, ánh mắt hơi lo lắng.

- Em sợ mình đeo nhẫn đắt tiền quá, sẽ bị ăn cướp chặt tay mất!

Cô nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, nếu mất tay thì sẽ không làm được việc gì hết, đó là một việc kinh khủng.

Hắn nghe xong phá lên cười.

Cái cô ngốc này...lúc nào cũng lo xa!

- Em lo cái gì! Có anh đây! Anh vẫn luôn bên em, bảo vệ và chở che cho em, dù có phải đối đầu với cả thế giới...Anh cũng sẽ bảo vệ em.

Trái tim bé nhỏ không ngừng đập mạnh, cô hạnh phúc ôm chầm lấy hắn, hương thơm trên cơ thể hắn khiến cô vô cùng dễ chịu...

Em yêu anh...

Anh cũng yêu em...

Cái này có được gọi là tình yêu bất diệt?

...

-----

1 tuần sau.

Vẫn là hội bà tám trong công ti, vẫn là buổi ăn trưa tập thể, mới ngày nào cô còn ghét hắn muốn chết, giờ lại điên cuồng yêu hắn say đắm. Đúng là buồn cười mà!

- Yên Yên cậu nghe gì chưa?

- Sao?

Cô cho miếng thịt bò vào miệng, nhai ngấu nghiến rồi nói.

Cô gái kia hớn hở khoe.

- Tổng giám đốc mình sắp làm đám cưới rồi đó!

- Vậy hả?

Cô chỉ cười mỉm, rồi tiếp tục ăn.

- Vậy mà lúc trước cậu bảo với bọn mình là anh ấy là thụ, tớ biết ngay mà tướng đó sao làm thụ được!

Cô đột nhiên nhớ lại chuyện đó, hôm đó hắn gọi cô lên rồi đối xử với cô một cách dịu dàng, khiến tim cô rất bối rối.

- Chắc tớ nhìn lầm...Xin lỗi cậu!

- Không biết phu nhân sẽ trông thế nào? Không biết có xinh đẹp không?

Cô gái kia quay sang nói chuyện với những người còn lại. Cô chỉ khẽ liếc rồi ôm miệng cười.

Người đó đang ngồi bên cạnh các cậu nè! Ahihi!

...

Cả khán trường bỗng dưng xì xào lên, màn hình chiếu đột ngột kéo xuống, trên màn hình là vị Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng đầy lạnh lùng, tài giỏi - Trần Phong.

Giọng nói trầm ấm cất lên trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, các nữ nhân viên không ngừng hét lên vì vẻ đẹp trai của hắn.

- Yên Yên, em có đang thấy anh không?

Cô đang húp canh bỗng dưng nghe thấy liền bị sặc. "khụ Khụ "

Tên này toàn lựa giờ thiêng!

Các cô gái quay lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Hắn ngấn ngá một hồi rồi tiếp tục nói, giọng nói vô cùng chân thật.

- Yên Yên, anh yêu em. Lúc trước anh có gạt em nhưng đó là vì quá yêu em, anh đã yêu em từ 10 năm trước rồi, đã từ rất lâu rồi, nụ cười đó, ánh mắt đó, và cả...thân hình đó của em đều khiến anh mê đắm từ lần đầu gặp. Anh yêu em, Yên Yên.

Cả khán trường bỗng ồ lên, không ngừng la hét cổ động cho vị Tổng Giám Đốc đẹp trai, một màn cầu hôn vô cùng dễ thương.

Tấm màn hình kéo lên, hắn xuất hiện vô cùng lịch lãm, hắn đã đứng chờ trong đó từ lâu rồi, bộ vest đầy lịch lãm, khuôn mặt lãnh đạm, trên tay là một bó hoa hồng vô cùng lớn, tươi sắc với tổng cộng 20 bông mang ý nghĩa "anh yêu em bằng cả trái tim". Đôi chân dài tiến thẳng đến chỗ Yên Yên một cách nhanh chóng.

Cô bất ngờ đứng dậy, các nữ nhân viên khác né đường cho hắn, cùng nhau ngắm nhìn màn cầu hôn đầy lãng mạn. Hắn chơi lớn quá rồi!

Hắn khuỵu chân xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, bàn tay móc ra một chiếc nhẫn kim cương, lần này lại một chiếc nhẫn khác, viên kim cương to hơn, sáng lấp lánh hơn gấp mấy lần chiếc nhẫn kia.

Trái tim cô hồi hộp, đầu óc thì cứ quay cuồng, đôi môi hơi run run, cô rất run...cô không biết mình nên làm gì? Mọi người thì đang nhìn...

- Yên Yên, anh nguyện vì em suốt đời làm thê nô!

Ồ!

Tiếng ồ to cực to, vị giám đốc cao cao tại thượng vì một cô gái mà suốt đời làm thê nô.

Cô bất ngờ che miệng lại, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, cả khán phòng cứ không ngừng la hét lên, sung sướng mà cổ vũ vị giám đốc.

- Em có đồng ý làm vợ anh không? Làm mẹ của các con anh, quản lí tiền của anh và cả thân thể của anh nữa! Anh sẽ yêu em, sẽ yêu cho đến khi nào anh không còn trên cõi đời này thì thôi! Anh muốn cùng em bên nhau, đi du lịch vòng quanh thế giới khi chúng ta già, khi đó sức lực đã cạn kiệt nhưng tình yêu của chúng ta mãi mãi sục sôi, vẫn mãi nóng bỏng như tuổi trẻ, em có đồng ý không?...Ý em sao?

Đầu óc cô chưa kịp định hình vì những lời nói vừa rồi, trái tim đập nhanh không theo trình tự, cô có cảm giác mình vừa được ở trên bồng lai tiên cảnh vậy...

Cô hơi run rẩy, nước mắt tràn ra, cô...hạnh phúc quá!

- Em... đồng ý!

Yên Yên hạnh phúc gật đầu, ánh mắt sung sướng nhìn hắn. Hắn bật dậy, đôi tay choàng qua đầu cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.

Tất cả nhân viên trong công ty đồng loạt vỗ tay chúc mừng cặp tình nhân, chúc mừng vị giám đốc của họ cuối cùng cũng tìm được một nửa của cuộc đời mình.

Cặp đôi trai tài gái sắc
- Yêu anh không?

Hắn ôn tồn hỏi, gương mặt có chút hí hửng.

- Có chứ!

- Vậy có chịu sinh con cho anh chưa?

Cô vui vẻ gật đầu, đôi tay vẫn quàng chặt tay hắn. Miệng cười như hoa, đôi mắt tít lại.

- Tiểu yêu tinh này, cứ thích câu dẫn anh là sao hả?

Hắn vui vẻ sờ đầu cô, trong lòng vô cùng rạo rực, sự hạnh phúc là điều không dấu nổi.

- Sắp đến nhà anh chưa?

Cô nũng nịu hỏi hắn. Hôm nay hắn cứ nằng nặc đòi dẫn cô về ra mắt ba mẹ chồng, trong lòng cô có chút hồi hộp không yên, lần đầu về không biết sẽ thế nào.

- Chồng à!

Hắn đạp thắng xe lại một cách bất ngờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

- Em vừa gọi anh là gì?

Cô ngơ ngác nhìn, ánh mắt nghiêm túc đó là sao?

- Thì anh là chồng em mà...chẳng lẽ anh không thích em gọi như vậy sao?

Cô hơi sững sờ, hắn với cô dù gì cũng đã sống chung, ngủ chung, cũng sắp kết hôn rồi, gọi như vậy cũng bình thường mà.

- Được chứ, được chứ, em kêu ngàn lần, à không trăm ngàn...à mà không vạn vạn tỉ tỉ lần cũng được.

Hắn nũng nịu cọ cọ cái đầu to lớn vào ngực cô, hành động như một chú cún con, nếu gắn thêm cái tai trên đầu hắn nữa chắc sẽ hoàn hảo lắm.

Cô mỉm cười nhìn hắn, rõ ràng 30 tuổi rồi mà hành động như một đứa trẻ lên 3 vậy, dễ thương ghê.

- Vợ ơi! Kêu lần nữa đi! Chồng muốn nghe nữa!

Hắn cọ qua cọ lại vào ngực cô, khiến cô hơi bối rối, bàn tay nhỏ đẩy đầu hắn ra.

- Nhanh lên, ba mẹ chồng mà đợi thì họ sẽ ghét em mất thôi. Mới ngày đầu ra mắt mà mất ấn tượng thì không tốt lắm.

Hắn âu yếm nhìn cô, cô hôm nay nhìn rất nghiêm túc, trang điểm với áo quần cũng rất hài hòa, lịch sự nhưng cũng không kém phần duyên dáng, xinh đẹp.

...

Biệt thự nhà họ Trần.

Cổng vào biệt thự được điều khiển bằng những thiết bị cảm ứng rất hiện đại, đường đi đến biệt thự cũng khá xa, xung quanh là các cây thông, phía xa kia là hồ bơi, garage, xung quanh căn nhà được trồng các loại hoa hồng đỏ rất đẹp, đặc biệt là chùm hoa chuông ở phía giàn hoa gần cửa sổ kia, thật sự rất đẹp, nếu như không nhầm thì ý nghĩa của loài hoa này là "lời chúc may mắn".

Cô cảm thấy rất hồi hộp, cảm giác vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, lỡ có nói sai gì mà bị ghét bỏ thì cô coi như tiêu đời.

- Chồng à, em xem nhiều bộ phim về mẹ chồng nàng dâu lắm, em sợ...

Cô nắm tay hắn, định quay trở ra.

Hắn nghe xong lại phá lên cười, khuôn mặt không nghiêm túc nhìn cô.

- Mẹ anh tuy có hơi nghiêm khắc, nhưng mà chắc cũng sẽ thích em như anh thích em thôi!

Hắn nắm chặt tay cô, bàn chân vẫn không ngừng bước vào trong, cô run sợ đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ hai từ "nghiêm khắc" thôi cũng đủ khiến cô không muốn vào rồi.

...

Bên trong phòng ăn là một cặp vợ chồng, tuổi đã xế chiều, người đàn ông này là Trần Hùng, còn người phụ nữ kia là Ngọc Lan, hai người là ba mẹ của Trần Phong.

- Giới thiệu với bố mẹ, đây là Yên Yên, vợ của con.

Hắn vui vẻ giới thiệu, bàn tay to lớn ôm chặt vai cô, cô khẽ liếc nhìn mẹ chồng, ánh mắt bà ấy hung tợn nhìn cô, khiến cô càng lo sợ hơn, đôi chân run sắp không trụ nổi.

- Con...con...chào...ba...mẹ...

Cô lắp bắp, mãi mới nói xong, thật sự tim cô đập rất nhanh, bà mẹ chồng nhanh chóng bước lại chỗ cô, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô. Xung quanh bà ấy nổi lên luồn khí lạnh đến thấu xương.

Trán cô liên tục chảy mồ hôi, gương mặt sợ hãi dần xanh xao không một chút máu.

- Hửm...Con dâu đây sao?

Cô run rẩy, bàn tay nắm chặt vào nhau, khẽ cúi đầu, ánh mắt không dám đụng bà ấy.

- Dạ...vâng...

Cô thật sự muốn biến mất khỏi đây, biết ngay cô sẽ phải gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu mà, trời ơi, nếu có cái lỗ nào ở đây thì hay biết mấy, xấu hổ quá đi mất. Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng đến ngạt thở.

...

Ngọc Lan chạm khẽ vào vai cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

- Mẹ rất ưng, hay lắm, thằng Phong cũng biết chọn vợ đấy chứ! Rất có khí chất.

Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, bàn tay vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

- Dạ...!

- Thôi hai đứa đói rồi phải không? Vào ăn cơm thôi! Con dâu ngồi bên cạnh mẹ nha.

Bà vui vẻ khoác lấy tay cô, ánh mắt vô cùng thân thiện, cô vẫn không khỏi bàng hoàng, chưa kịp định hình được ý thức thì đã bị lôi đi.

- Mẹ làm gì vậy? Không được đụng vào vợ con!

Hắn tức giận lôi cô vào lòng.

- Ôi trời con trai, đến mẹ mà con cũng ghen sao? Thật là...con trai chúng ta đã trưởng thành rồi, đúng không ông xã!

Bà quay sang khẽ liếc mắt ông Hùng, ông Hùng cũng nháy lại, hai vợ chồng già rồi mà cứ như tuổi 20 ấy, thật sự rất khác biệt.

Cô cũng bớt lo phần nào gánh nặng, vậy mà vừa rồi làm cô sợ muốn độn thổ.

...

Bữa ăn khá thịnh soạn với tôm hùm nướng với sốt Moutarde - Whisky, bò bít tết, cháo bào ngư, trứng cá muối, nem chả Sài Gòn, thịt bò nướng lá lốt theo kiểu phương Tây...v...v ngoài ra tráng miệng còn có bánh cake - clipart, có cả macaron đủ loại màu sắc...nhìn là thèm chảy nước miếng rồi.

- Con dâu, con cứ ăn tự nhiên đi, đằng nào chúng ta cũng là người một nhà mà.

Ông Hùng nhân từ nói, khiến cô bớt phần nào sự ngại ngùng.

- Dạ...

Hắn nhẹ nhàng cắt từng miếng chả cuốn rồi đổi đĩa cho cô một cách ân cần.

- Đây, vợ ăn đi!

Ba mẹ chồng cứ nhìn chằm chằm từ nãy giờ làm cô vô cùng bối rối rồi, giờ lại thêm hành động này của hắn nữa, làm cô thấy ngại vô cùng.

- Cảm ơn anh!

Cô nhẹ giọng cảm ơn hắn, bàn tay định gắp một miếng chả lên ăn thì...

Ọe...!

Cô cảm thấy buồn nôn vô cùng, nhìn thấy đồ ăn là không chịu nổi!

Cô khẽ cười rồi ngồi ngay ngắn lại, định gắp lại đồ ăn thì...

Ọe...!

Mặt cô xanh xao, bàn tay nhỏ bịt chặt miệng lại, ngăn không cho đồ ăn ra ngoài.

Ánh mắt hắn lo lắng nhìn cô. Chẳng lẽ sức khỏe cô có vấn đề sao, như thế thì hắn không thể chịu nổi đâu, cô mà bị ốm hắn cũng sẽ ốm theo mất.

Cô rối rít cúi đầu xin lỗi, biết mình hành động vô cùng vô duyên mất mặt như vậy mà.

- Con xin lỗi, con không cố ý, không hiểu sao, con lại cảm thấy khó chịu, con xin lỗi.

Mẹ chồng nhìn cô, ánh mắt bỗng sáng rực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro