Chương 1: Bỏ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra ngoài? Anh đuổi cô đi ra ngoài?
"Em quậy đủ chưa? Ra ngoài ngay!"
Trương Dật Kiệt ơi Trương Dật Kiệt, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Cuộc sống vợ chồng bốn năm mà anh chỉ vì một người đàn bà này xô ngã tôi giữa công ty anh như vậy?
Cô nhìn ra phía sau anh- nơi người đàn bà kia đang đứng, cô ta đang cười, cười rất vui vẻ.
"Nhi Nhi, em có sao không?" Anh nhẹ nhàng sờ lên bên má đang sưng đỏ, in rõ dấu tay, có thể thấy người ra tay có bao nhiêu sức lực.
"Em không sao" Mắt cô ta ứa nước mắt, nhìn thật khổ sở.
"Thật biết diễn kịch!" Cô châm biếm nói.
"Chị, em xin lỗi, em không cố ý làm nước bắn vào giầy chị. Chị, em xin lỗi em xin lỗi!" Cô ta liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Tử Ninh, Mẫn Nhi đã xin lỗi em rồi, em sao lại có thể ra tay mạnh như vậy! Em thật làm anh thất vọng!"
Oành! Trong đầu cô nổ mạnh. Anh thất vọng về cô sao? Tử Ninh mày cũng làm cho Dật Kiệt thất vọng về mày rồi? Mắt cô dần trở nên vô hồn.
Cô loạng choạng đứng dậy, đôi chân siêu vẹo bước từng bước đến cửa thang máy. Bấm nút, cửa mở, ấn số tầng, cửa đóng. Hàng loạt động tác của cô diễn ra, mọi người chỉ đứng nhìn, chỉ nghĩ cô lại nói gì nữa. Nhưng không, cô yên lặng bước đi chỉ để lại đôi giày cao gót màu đen còn ở trên sàn khi anh xô cô rơi ra.
Đến khi ngồi trên xe taxi, câu nói của anh vẫn còn vọng trong đầu cô.
"Cô ơi! Cô muốn đi đâu?" Người tài xế vụn trộm nhìn lên kính chiếu hậu, âm thầm đánh giá.
"Biệt thự Anh Sơn ngoại thành, cám ơn!"
...
"Tổng, tổng giám đốc. Mẫn Nhi nói, nói dối" Từ trong đám đông nhân viên đang tập trung, có một người giơ tay khẽ nói.
"Nói dối? Ý cô là sao?" Anh nghi hoặc nhìn sang Mẫn Nhi.
"Tôi ở trong tolet nghe Mẫn Nhi xúc phạm đến cha mẹ phu nhân, thật sự rất khó nghe. Sau đó phu nhân mới tát Mẫn Nhi" Cô nhân viên nói.
"Cô nói bậy! Rõ ràng lúc đó không có ai trong tolet!" Mẫn Nhi lớn tiếng nói.
"Giám đốc, tôi nói thật, tôi còn quay phim lại, không ngờ chuyện lại lớn như vậy"
"Đưa tôi xem!" Nét mặt anh dần trở nên âm u, ánh mắt sắc bén quét về phía Mẫn Nhi. Anh cầm điện thoại cô gái trong tay, đoạn phim vô cùng rõ ràng và sắc nét, tiếng Mẫn Nhi vọng ra từ điện thoại vô cùng chân thật.
"Bốp!" Tiếng điện thoại bị anh ném xuống sàn nhà, vỡ tan tành.
"Thư ký Lưu, mua lại điện thoại và làm lại sim cho cô nhân viên này. Gọi bảo vệ ném Mẫn Nhi ra ngoài, tôi nói là ném!" Tiếng nói anh lạnh tanh. Mặt vô cùng âm u.
"Vâng" Tiếng thư ký Lưu lạnh không kém.
"Reng...reng...reng..." Tiếng điện thoại anh đổ chuông "Có chuyện gì?"
"... Thiếu gia, phu phu nhân thay đồ lái xe moto đi rồi" Tiếng ông quản gia run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro