Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vốn chuẩn bị hôm nay sớm một chút về nhà nghỉ ngơi,hơn nữa lúc năm giờ 45 phút đã thu dọn xong đồ đạt của mình, tính đúng sáu giờ cô sẽ liền mang theo túi xách rời đi, cô đã cộng suốt hai tuần lễ qua, mỗi ngày đều là buổi sáng chín giờ đến buổi tối mười giờ về, bất luận là cơ thể hay tinh thần đều mệt đến tê liệt đi.

Hôm nay thật vất vả mới hoàn thành xong hạng mục Đỗ Khang giao cho, lòng tràn đầy chờ mong thời gian tan tầm đến nhanh một chút, nhưng cô đột nhiên nhận được điện thoại của Đỗ Khang, kêu cô phân tích tài vụ trong ba năm gần đây công việc đột nhiên rơi xuống trên đầu cô, vô tình đem mong chờ cùng ao ước của cô hung hăng đánh nát.

Số liệu đã có, nhưng phải kỹ càng phân tích ra, lại còn muốn làm trong ba năm này, kia tuyệt đối không phải công việc thoải mái gì, cho nên đồng nghiệp dùng ánh mắt thông cảm cùng thương yêu, cô từ phòng tư liệu lấy ra bộ hồ sơ thật dày, bắt đầu nhập vào một lúc ,làm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

"Thật đê tiện, thật đê tiện a!" Hà An Ân vừa làm việc vừa chửi thầm, đê tiện kia đương nhiên là chỉ cái tên Đỗ Khang làm khó dễ mình.

Cô nghĩ tới nghĩ lui,nguyên nhân duy nhất khiến cho anh làm khó dễ cô như thế chỉ có một ,đó chính là chuyện cô ở trước mặt mọi người đòi anh ta hai trăm khối nguyên, nhưng cô chính là không hiểu, rõ ràng thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, nhưng đến phiên cô đòi nợ lại bị người ta chỉnh đến khổ , đến phản kháng một chút cũng không dám.

Đúng là một loại gạo dưỡng trăm loại người*.

*Mỗi người có ý nghĩ khác nhau.

Thật vất vả hoàn thành bản phân tích, lại bỏ ra mười phút kiểm tra có sai xót gì không, Hà An Ân nhìn đồng hồ trên cổ tay,vốn đã hơn chín giờ tối, nhưng cô lại không cảm thấy đói, có thể là vội quá mức, đến cả đói cũng không có cảm giác nữa.

Di chuyển con chuột nhấn vào nút in, máy in xẹt xẹt đem văn kiện in ra, cô đem văn kiện sửa sang lại cầm đi, cô cầm cặp công văn đến trước cửa văn phòng Đỗ Khang,lễ phép gõ gõ cửa.

"Đỗ quản lý."

Vốn Đỗ Khang đang chuyên tâm xem văn bản bổng ngẩng đầu lên, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, tựa như kinh ngạc lúc này sao cô còn ở công ty, "Vào đi."

Hà An Ân tiến vào đem bản phân tích đặt ở trên bàn anh, "Đỗ quản lý, đây là bản phân tích anh muốn tôi làm."

" Bản phân tích?"

"Đúng vậy, là xế chiều hôm nay năm giờ 50 phút anh nói muốn xem bản phân tích ." Cô nhắc nhở, chữ "Năm giờ 50 phút" càng ấn mạnh thêm,lúc đó trong đáy lòng cô nghiến răng nghiến lợi bắt đầu mắng, còn cố làm ra vẻ chán ghét.

"Tôi cũng không có nói muốn hôm nay cô đưa cho tôi." Đỗ Khang trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng.

Hà An Ân cảm thấy tươi cười trên mặt mình cứng lại, là, đúng là Đỗ Khang không có nói muốn cô lập tức đưa cho anh, nhưng anh không có cho cô một kỳ hạn, hơn nữa thời điểm phân phó cô làm bản phân tích, giọng nói giống như muốn coi bây giờ, tận đáy lòng cô rít gào nhưng một chữ cũng không dám nói ra,ai bảo tên qủy đáng ghét trước mặt này lại là cấp trên của cô.

"Kia cũng không quan hệ, dù sao tôi cũng đã đem bản phân tích làm xong, Đỗ quản lý có thể sớm xem một chút." Trải qua ba năm thử thách tàn nhẫn, tuy nhiên trình độ Hà An Ân so ra còn kém hơn người lọc lõi* này, nhưng cô tự hỏi cũng không kém, ít nhất sẽ không trắng trợn đi chống đối cấp trên, cho nên chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng máu nuốt, tiếp tục cười nói.

* Châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

"Hôm nay tôi sẽ không coi." Nhưng cô không nghĩ tới, Đỗ Khang lại nhàn nhạt khiến cho cô tức chết mà.

Này không phải là khi dễ người sao? Hà An Ân cảm thấy nội tâm máu tươi đã chảy dọc, Đỗ Khang quả nhiên không thích cô, thậm chí còn chán ghét cô.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây." Cô đối với anh rít gào ở phía trước, Hà An Ân quyết định vì bản thân quyết định, đấu không lại nên đi không phải à?

"Chờ một chút." Giọng Đỗ Khang trầm thấp từ từ vang lên, chặn ngay bước đầu cô.

"Còn có chuyện gì sao?" Đã chín giờ rưỡi đêm sắp mười giờ rồi, còn muốn cô làm chuyện gì nữa?

Hà An Ân cảm thấy bản thân xui xẻo muốn chết, đấu không lại,đến cả quyền lợi cũng không có, thế giới này còn có Thiên Lý sao? Thế giới này còn có chính nghĩa sao?

"Chờ tôi mười phút."

Mười phút, chờ mười phút làm gì? Trong mắt Hà An Ân tràn ngập dấu chấm hỏi nhìn về phía anh.

"Tôi cũng muốn về, thuận tiện đưa cô luôn."

Hà An Ân dừng một chút,một phen đấu tranh sau vẫn từ chối nói:"Không cần đâu, Đỗ quản lý, công ty rất gần trạm xe điện ngầm tôi có thể đi bằng đó là được rồi."

Kỳ thực nếu đổi lại là Hà An Ân ngày thường, có thể có xe chở miễn phí cô nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi gật đầu liền, nhưng đối phương lại là một người cực đáng ghét, mà hôm nay cô thừa nhận mình rất đang tức giận, cô chỉ sợ ở trên xe lại bị Đỗ Khang chọc tức, sẽ hoàn toàn bùng nổ, hóa thân lệ quỷ* bóp chết Đỗ Khang.

*Biến thành qủy

"Thật sự không cần sao?" Giọng Đỗ Khang cũng bình thường,giống như là "Tôi cũng chỉ là hỏi một chút, cô đừng tưởng thật".

"Ừ, cảm ơn." Gần như nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn, cô xoay người rời đi văn phòng, trở lại tắt máy tính, lấy giỏ xách, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào thang máy, bộ dáng kia thật giống như có quái vật đáng sợ đang đuổi bắt cô ở phía sau vậy.

Thấy Hà An Ân rời đi văn phòng Đỗ Khang cũng đi ra sau, vừa khéo nhìn thấy cô bộ dáng cuống quít chạy trốn.

Anh tựa vào khung cửa, nói thật,ở trước mặt mọi người anh phê bình cô rất kín đáo, thử hỏi có người nào bị mọi người đặt biệt hiệu"Có nợ không trả" bốn chữ to màu đỏ này, mà sắc mặt không đổi sắc không? Nhất là năm đó anh chẳng phải cố ý thiếu nợ cô.

Năm đó ông ngoại đột nhiên trúng gió,anh cùng gia đình vội vàng đặt máy bay trở lại Mĩ, vốn anh không biết cha mẹ sáng sớm liền quyết định bắt anh chuyển qua Mĩ học, cho nên anh rất nhanh liền đi, bọn họ ở sau lưng sẽ thay anh tiến hành thủ tục thôi học.

Vừa mới bắt đầu anh cũng tâm tâm niệm niệm, muốn đem hai trăm khối kia nhờ người ta trả lại cho tiểu học muội tốt bụng kia, nhưng tiếc rằng vừa mới chuyển đến Mĩ, anh một lần nữa cần thích ứng hết thảy, lại không cẩn thận đem chuyện hai trăm khối quên mất, thẳng đến ngày nào đó, tiểu học muội năm đó biến thành cấp dưới như hôm nay, cô đột nhiên nhào tới muốn anh trả tiền, anh mới nhớ lại mình vẫn còn có một món nợ chưa trả.

Kỳ thực anh cũng rất kinh ngạc, chỉ hai trăm đồng tiền mà có thể khiến một người nhớ mãi không quên? Hơn nữa cô đã lấy được, hai trăm khối tuyệt đối không phải là số lớn gì, bất quá cô cùng với một nhóm đồng nghiệp phòng tài vụ ở chung, anh bắt đầu hiểu, vì sao hai trăm khối này có thể khiến cô nhớ mãi không quên như vậy.

Cô là tiểu yêu tiền, tiền đối với cô có mị lực rất lớn làm cho cô có thể ghi nhớ một người có nợ không trả rất kỉ,khiến cho các đồng nghiệp cô buồn cười sặc sụa,hơn nữa chính cô không để ý dáng vẻ, cho dù tất cả mọi người dừng đũa nói chuyện phiếm, còn cô chỉ là ăn những thức ăn đắt tiền.

Nhớ tới lúc cô ăn hai má phình lên, rất giống bộ dáng bé nhỏ của Thiên Trúc chuột*, Đỗ Khang nhịn không được hiện lên một chút cười, cười khẽ ra tiếng.

Xoay người đi trở về văn phòng, anh nhìn bản phân tích tài vụ chỉnh tề, nhớ tới mấy ngày này anh tăng thêm lượng công việc cho Hà An Ân, kỳ thực ngay từ đầu anh có ý định xấu xa, thoáng tăng thêm lượng công việc cho cô là để trả thù cô khiến anh bị mất mặt.

Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, năng lực của cô căn bản đủ để ứng phó sở hữu công tác hiện tại, nhưng cô lại cố ý dấu đi, cố tình chỉ dùng 70 phần trăm sức để làm việc, làm cho người ta nghĩ rằng cô chỉ bình thường không khác gì một tiểu công nhân.

Thân là cấp trên của cô, cũng thân là một cấp trên nâng đỡ cấp dưới,anh đương nhiên là phải khai quật tinh lực dồi dào của cô càng nhiều năng lực.

Lấy bản phân tích tài vụ trên tay anh làm ví dụ, theo độ quy mô của công ty , cho dù là cụ chiến binh cũng cần nửa ngày mới có thể hoàn thành, mà cô chỉ dùng ba tiếng rưỡi đã hoàn thành, cái kia đại biểu cho, người phụ nữ này thật sự tình nguyện bình thường, giành giữ số tiền nhỏ gởi ngân hàng, chỉ cần tiền lương ổn định cô liền cảm thấy mỹ mãn rồi, hoàn toàn không nghĩ đến được nhiều hơn, chỉ tiếc cô gặp gỡ anh.

Anh biết trợ lý phòng tài vụ sắp về hưu, mà ghế trống này anh định sẽ đề bạt cho Hà An Ân đi lên, nhưng vì tránh những lời đồn đãi, không để những lời đồn bất lợi cho cô, anh chỉ có thể để cho cô vất vả một thời gian,làm cho mọi người tưởng là cô" cần cù làm việc " mới ngồi trên vị trí trợ lý này.

Nhìn cô rõ ràng đã mệt đến muốn nằm sấp xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng đem việc làm cho xong, anh tin tưởng cô có thể làm được .

Hôm nay, Đỗ Khang phát hiện hai mắt mình, luôn không tự giác nhìn ra bóng lưng đang vùi đầu làm việc cực khổ bên ngoài kia.

Thời điểm nghỉ trưa, phần lớn các nhân viên đều tìm bạn ra ngoài ăn trưa, nhưng anh nhìn qua chỗ Hà An Ân, lại phát hiện cô vẫn còn đang xem văn kiện,bình giữ ấm đặt ở bên cạnh cũng không có dấu hiệu mở ra, hơn nữa cô nói dối, cô vốn dĩ không có đi khám bác sĩ, bởi vì anh nhìn thấy cô vụng trộm uống thuốc.

Nếu anh đoán không sai, người phụ nữ này chỉ vì một chút tiền, cho nên chỉ đồng ý uống thuốc chứ không chịu đi bác sĩ, bệnh đã thành như vậy rồi, mọi người trong nhà cô cũng mặc kệ cô sao?

Đem tầm mắt thu hồi, chuyên chú trên văn kiện ngay trước mắt, Đỗ Khang muốn bản thân chuyên tâm, không suy nghĩ những chuyện không liên tới anh dù chỉ một chút, bởi vì một khi anh chú ý cô, nên tiến độ làm việc hôm nay của anh cũng bị chậm chạp đi, anh có rất nhiều việc phải làm, cũng không có nhiều thời gian đi chú ý cấp dưới sinh bệnh.

Nhưng mới không bao lâu, anh phát giác hai mắt của mình lại vô tình nhìn Hà An Ân, anh không khỏi thở dài, lại đấu tranh buông văn kiện trên tay xuống, cầm lấy cốc nước còn một chút nước , đứng dậy đi ra ngoài.

Anh cố ý vòng qua chổ Hà An Ân,muốn nói với cô công việc trên bàn đó là của ngày mai, dù sao đã 5 giờ rưỡi rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng là Đỗ Khang tuyệt đối không thể tin được, anh vẫn chưa đi đến bên cạnh cô, vốn người phụ nữ kia đang ngồi ngay ngắn ở trên chỗ mình đột nhiên nghiêng ra, cả người giống như rối gỗ mất đi dây tuyến ngã xuống đất, tim anh đập mạnh, ném cốc nước trên tay xuống, xông lên trước đỡ cô.

Cái ly bị ném lên trên thảm dưới đất cũng không có vỡ đi, nhưng lại phát ra một tiếng bốp, các nhân viên nghe được âm thanh này không khỏi thét chói tai lên.

Vừa ôm lấy cơ thể mềm mại vô lực kia, Đỗ Khang bị nhiệt độ quá cao dọa đến, đưa tay lên trán cô thử, nhiệt độ cô nóng hổi làm anh lập tức ý thức được Hà An Ân đang phát sốt.

"An Ân làm sao vậy?" Phương Du gạt những người phụ nữ vây chung quanh ra, chen đến bên cạnh anh sốt ruột hỏi.

"Phát sốt rồi." Trả lời ngắn gọn câu hỏi của Phương Du, ngay sau đó anh đem Hà An Ân đang xụi lơ trên mặt đất ôm lấy, một bên đi ra ngoài, một bên phân phó những người phụ nữ đang trợn mắt há hốc mồm,"Tôi đưa cô ấy đến Thánh Tâm, mọi người có ai số điện thoại nhà cô ấy không? Liên lạc với họ một chút."

Thánh Tâm* là bệnh viện gần đây nhất, tuy rằng là bệnh viện tư nhân,chi phí tương đối cao, nhưng chất lượng phục vụ cùng với bác sĩ rất có trách nhiệm.

Phương Du cùng những người phụ nữ khác ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ôm người vội vã rời đi, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, "Hà An Ân, cậu thật không có sắc dụ* Đỗ Khang sao? Đỗ Khang thật sự không phải là người đàn ông của cậu hở? Nếu không anh ta thế nào lại giống như vợ sắp sinh con, ôm cậu chạy đến bệnh viện a?"

*Sắc đẹp + Dụ dỗ

Cô ấp úng hỏi, nhưng trên tay lại cấp tốc tìm kiếm danh bạ trên điện thoại, gọi điện thoại cho Hà gia.

Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy,một giọng rất êm tai, một giọng nữ thật ôn nhu," Xin chào, Hà gia xin nghe."

"Xin chào, xin hỏi dì có phải là người thân của An Ân không ạ?"

" Ừ, tôi là mẹ An Ân, xin hỏi cô là?"

"Hà phu nhân xin chào,cháu là đồng nghiệp của An Ân, An Ân vừa mới ở trong công ty bị ngất xỉu ,đồng nghiệp cháu đã đưa cô ấy đến bệnh viện Thánh Tâm rồi ạ."

"Ân Ân như thế nào rồi, mà tại sao lại bị ngất xỉu vậy hả?"

"Cháu nghĩ chắc là An Ân vì phát sốt cho nên mới ngất xỉu, cháu thấy cô ấy hôm nay giống như không thoải mái lắm, nhưng cháu nghĩ cô ấy sẽ không có việc gì đâu, xin dì yên tâm, lúc dì đi tới Thánh Tâm nhớ cẩn thận nha, đừng quá sốt ruột."

"Được, cám ơn cháu."

Nghe được đối phương vội vàng cúp điện thoại, chắc sẽ vội vã đi đến bệnh viện, sau đó Phương Du cũng tắt di động,bỏ vào trong túi, vừa quay đầu lại lại thấy một đám phụ nữ đã vây tại một chỗ thuyết tam đạo tứ*, bắt đầu Bát Quái hỏi rồi.

*Nhiều chuyện

"Du cô nói xem, An Ân cùng Đỗ quản lý là quan hệ gì đây?" Một nữ Bát Quái lập tức hỏi thăm.

"Haizz, thân là đồng nghiệp tốt cuả An Ân, bạn tốt, tôi cảm thấy tôi cần phải thay cô ấy làm sáng tỏ một chút, An Ân cùng Đỗ quản lý đã từng quan hệ là học trưởng học muội, các cô cũng thấy đó, chính là các cô tự ngẫm lại đi, có người đàn ông nào để cho người phụ nữ mình làm việc vất vả không?

Các cô không thấy An Ân mỗi ngày đều bộ dáng đáng thương làm đến chín giờ, mười giờ mới tan tầm à, không thấy trên mặt bàn An Ân văn kiện nhiều đến nổi không thể thấy màu của bàn hả? Nếu bọn họ léng phéng mà nói, các cô cho rằng Đỗ Khang là đàn ông có tốt không?" Phương Du liếc các cô một cái, tương đối tự nhiên nói.

"Vậy cũng đúng. . . . . . Nếu là bạn trai tôi dám đối với tôi như vậy mà nói, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta." Các phụ nữ bị Phương Du khí thế hơn người đè thấp, người người ấp úng đồng ý, không dám phản bá lại lời nói của nữ vương bệ hạ.

"Cho nên như vậy, không có quan hệ, hiểu không? Không có quan hệ!" Phương Du tin tưởng, từ hôm nay nếu Hà An Ân có chút mệt mỏi thì cô thề với trời, cô sẽ đối với Đỗ Khang không có ảo tưởng gì, nhưng Đỗ Khang thật sự là người nguy hiểm vậy sao?

Phương Du cong cong khóe môi,trở lại chỗ mình thu dọn đồ dùng lại, dù sao rất nhanh sẽ tan tầm, cô sớm vài phút rời công ty, tuyệt đối không có người dám đối cô thuyết tam đạo tứ, huống chi công ty này là do gia đình cô mở, ai dám đuổi việc cô?

"Cô ấy cảm mạo do vi khuẩn cảm nhiễm, may mắn đưa tới bệnh viện kịp thời, bằng không trễ một chút nữa sẽ biến thành viêm phổi, đến lúc đó sẽ phiền toái, tối hôm nay truyền cho cô mấy bình nước biển, ngày mai nếu hạ sốt là có thể về nhà." Bệnh viện cẩn thận kiểm tra, liền mở đơn thuốc, đưa cho y tá truyền nước biển.

Nghe bác sĩ nói xong, Đỗ Khang cảm thấy bản thân nhẹ nhàng thở ra, về phần tại sao cảm thấy nhẹ nhàng, anh cố ý không thèm nghĩ nữa.

Anh đứng ở bên giường, nhìn y tá cẩn thận cầm bình nước biển treo lên trên giá , lại đem kim tiêm cắm vào trên mu bàn tay trắng mịn của người phụ nữ trên giường.

Bởi vì đau đớn, Hà An Ân mê man theo phản xạ rút tay lại, một tay kia hất cái vật làm đau mình ra.

Thấy thế, để tránh cô làm đau chính mình, Đỗ Khang tiến lên nắm tay đang quấy rối tay kia, nắm chặt mới phát hiện, tay Hà An Ân thật nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ cần tay anh nắm lấy là có thể đem toàn bộ tay cô nắm trọn.

Ánh mắt của anh không tự chủ được rơi xuống thân thể người phụ nữ bé bỏng ở trên giường, giường bệnh viện không tính lớn, nhưng cô nằm ở phía trên lại còn dư chỗ rất lớn.

Anh nhớ lúc Hà An Ân đứng lên,đầu cô bất quá cũng chỉ đến môi anh mà thôi, cô bé bỏng như vậy, làm người người yêu mến, khó trách phụ nữ trong phòng tài vụ đều thích cô cũng thích đùa giỡn với cô.

"Tiên sinh, anh yên tâm đi, bạn gái anh không có việc gì đâu,chỉ cần truyền mấy bình nước biển thì bạn gái anh nhất định sẽ khỏe lại mà." Y tá thấy anh bộ dáng sững sờ, còn tưởng rằng anh đang lo lắng người trên giường bệnh, tốt bụng lên tiếng an ủi, "Bất quá tiên sinh, bạn gái anh cũng thực hạnh phúc, có anh yêu thương như vậy còn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy."

Đỗ Khang nghe vậy ngẩn ra, vốn cảm thấy không cần, nhưng vẫn là lập tức phủ nhận, "Cô ấy không phải bạn gái tôi." Bởi vì đợi lát nữa người nhà Hà An Ân sẽ đến, vì ngăn ngừa đưa tới hiểu lầm không cần thiết, anh vẫn lựa chọn giải thích.

"A,thật ngại."Y tá một mặt bừng tỉnh đại ngộ, giơ lên một chút cười tươi càng đậm, "Tôi nhìn thấy hai người còn trẻ như vậy, còn tưởng rằng hai người còn chưa có kết hôn đâu, tiên sinh anh thật sự không cần lo lắng quá, bác sĩ chúng tôi chữa bệnh rất giỏi, dùng thuốc cũng rất tốt, cho nên vợ anh rất nhanh sẽ không có việc gì.

À đúng rồi, anh tốt nhất giống như hiện tại nhẹ nhàng nắm tay vợ anh, cẩn thận không cho cô ấy đụng tới kim tiêm, miễn cho cô ấy làm đau chính mình nha." Lần này y tá cười nói xong liền rời đi, không có cho Đỗ Khang thời gian giải thích.

Bạn gái? Vợ? Đỗ Khang cảm thấy rất kỳ quái, vì sao y tá lại cảm thấy anh cùng Hà An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Chẳng lẽ là biểu cảm của anh, hoặc là anh làm chuyện gì làm cho người ta hiểu lầm sao?

Anh không nghĩ ra nhưng lại ngại đến hỏi y tá, chỉ có thể luôn luôn cau mày nhìn người trên giường, cẩn thận nhìn người mê man ở trên giường, anh lại phát hiện bộ dáng Hà An Ân kỳ thực rất xinh đẹp, bất quá anh cũng không cảm thấy kỳ quái mới đúng, bởi vì năm đó hướng cô vay tiền, cô xinh đẹp,bộ dáng nghe lời đáng yêu cũng là một nguyên nhân trong đó.

Năm đó tiểu học muội xinh đẹp sau khi lớn lên, đương nhiên cũng sẽ không thể đột nhiên biến thành xấu xí, cho nên khi cô trưởng thành cũng là một tiểu mỹ nữ thanh thuần, cho dù không có trang điểm đậm, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt .

Anh tỉ mĩ đánh giá cô, nhẹ nắm tay nhỏ bé cô trong bàn tay to, một chút nới ra cũng không có, thẳng đến cửa phòng đang đóng bị người từ ngoài đẩy vào, ngắt cái nhìn chăm chú của anh.

Anh ngẩng đầu nhìn người thanh niên đứng bên cạnh cửa, đó là người thanh niên buổi sáng hôm nay đưa Hà An Ân đi làm còn cùng cô có cử chỉ vô cùng thân thiết .

Cùng lúc đó, Hà An Cần đã đánh giá người đàn ông ngồi ở bên giường, anh chưa bao giờ nghe Hà An Ân nói qua bên người có một người đàn ông như vậy, anh chỉ nghe An Ân nói qua cô có một cấp trên nam rất đáng ghét mà thôi, cho nên người đàn ông này chính là người gây khó dễ khắp nơi với cô, hại cô tăng ca nhiều, còn khiến cô mỗi ngày vừa nhắc tới đi làm liền thở dài thở ngắn là cấp trên nam chán ghét này sao?

Hà An Cầu chậm rãi đi lên phía trước, vươn tay phải, "Xin chào, xin hỏi anh là?"

Hà An Cần cố ý không giới thiệu tên mình, bởi vì anh nhìn thấy trong mắt người đàn ông này có chút thù địch,hiểu biết thù địch của anh không quá ít, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua người cấp trên nam này.

Đáp án miêu tả sinh động, cũng khiến nụ cười Hà An Cần càng đậm,nhưng kỹ thuật tán gái của cấp trên nam này thật không là gì cả,thủ đoạn cua gái cũng kém như vậy, nếu có phụ nữ thích anh ta mới thật kỳ quái.

Đỗ Khang nhẹ nhàng buông tay Hà An Ân ra,sau đó vươn tay ra bắt tay Hà An Cần thật chặt, "Xin chào, em họ Đỗ." Anh sẽ không hồn nhiên đến cho rằng đối phương chính là cùng anh bắt tay, lên tiếng kêu mà thôi, nếu thật là như vậy, đối phương sẽ không đưa tay phải, buộc anh buông tay đang nắm tay Hà An Ân ra.

"Đỗ tiên sinh, cám ơn anh đã đưa Ân Ân đến bệnh viện, hiện tại tôi thấy Ân Ân đang truyền nước biển, hẳn là rất nhanh liền không chuyện gì rồi." Hà An Cần đi đến bên giường, giống như yêu thương vén tóc rơi bên má Hà An Ân.

Ngụ ý của anh chính là ở nơi không còn chuyện gì của Đỗ Khang, Đỗ Khang có thể rời đi cũng không sao.

Ý tứ rõ ràng như vậy, Đỗ Khang làm sao nghe không hiểu,nhưng nhìn cô nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại anh nguyện ý không đi, nhưng anh dựa vào cái gì mà không đi đây? Đỗ Khang không tìm được lý do để ở lại, anh vừa không phải là người nhà của cô cũng không phải bạn trai của cô, anh dựa vào cái gì mà ở lại chờ cô tỉnh lại?

Nhìn đối phương không muốn mà nắm chặt quyền, ý cười trong mắt Hà An Cần càng thêm đậm, muốn nói chút gì kích thích anh ta, thật tốt giáo huấn cái người không biết theo đuổi này một chút, còn khiến cho chị anh chịu khổ vì người đàn ông ngu ngốc này, lúc này trên giường Hà An Ân ưm ra tiếng, chậm rãi mở to hai mắt.

"Ân Ân?" Hà An Cần theo bản năng vươn tay lên trán của cô, cảm giác nhiệt độ trên trán cô đã bớt nóng rồi, đáy lòng lo lắng cuối cùng cũng theo đó biến mắt.

"A Cần? Tay rất đau. . . . . ." Chợt tỉnh lại Hà An Ân còn không có rõ ràng lắm, đầu tiên là hướng về phía em trai thương yêu lẩm bẩm một câu.

"Ngoan, em đang truyền nước biển, chờ một chút sẽ không đau nữa." Lúc Hà An Ân sinh bệnh rất thích hướng tới người nhà làm nũng, cho nên Hà An Cần cũng thành thói quen trước an ủi cô gái này.

Hà An Ân chiếm được an ủi, ủy khuất trong lòng mới ỗn lại, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện đây không phải phòng của mình, mà là một chỗ xa lạ.

Mắt to nhìn nhìn bài trí cùng với trang hoàng bốn phía, sau một hồi lâu tiếng cô run run lên hỏi: "A, a Cần, này, đây là chỗ nào vậy? Không, không cần nói với chị, nơi này là Thanh Tâm sang trọng chết người không đền mạng kia a. . . . . ."

Thời gian trước Phương Du bị thương, từng ở tại bệnh viện này qua một đêm, cho nên Hà An Ân đã cùng Phương Du đi tới cái bệnh viện này, may mắn cô biết được cái bệnh viện này thu phí có bao nhiêu đáng sợ.

Hà An Cần cười khẽ ra tiếng, đầu ngón tay chọc chọc trán của cô, "Đúng, là Thánh Tâm." Anh nghiêm túc thẳng thừ trả lời cô.

Hà An Ân bị đả kích lớn, tháng này cô chỉ còn lại một phần ba tiền lương a, cô cảm thấy cô lại muốn hôn mê rồi, bất quá một giây sau khóe mắt nhìn đến một bóng dáng cao lớn,khiến cô trừng mắt to như nhìn thấy Tinh sinh vật, "Đỗ Khang?"

Đỗ Khang thấy cô mở mắt ra liền luôn luôn không có chuyển tầm mắt đi, nhìn cô cùng thanh niên kia cử chỉ vô cùng thân thiết, Đỗ Khang vô pháp phủ nhận, anh cảm thấy tức giận, cảm thấy ghen tị, mà khi thấy biểu cảm cô giống như gặp quỷ tức giận của anh càng tăng ,thấy thanh niên kia cô liền làm nũng, đến anh thì cô lại dùng ánh mắt kinh ngạc.

Thấy Đỗ Khang thật lâu không có đáp lại cô, Hà An Ân có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới lúc mình bị ngất đi, hình như là hơn năm giờ chiều, còn chưa tới giờ tan tầm cô đã rời đi công ty, như vậy tiền lương hôm nay của cô có phải sẽ bị trừ đi một phần không?

Cô còn chưa kịp hỏi vấn đề này, Đỗ Khang đột nhiên đi tới, trên cao nhìn xuống cô, "Anh ta là gì của cô?"

Cô ngẩn người, miệng lại rất nghe lời trả lời, "A Cần là em trai tôi." Em trai kém hơn cô năm tuổi, Tôn Tử bảo bối thứ hai của Hà gia.

Trên mặt Đỗ Khang xuất hiện biểu cảm thật quỷ dị, Hà An Ân nhìn biểu cảm kia thế nào cũng không hiểu, tim gan run sợ chờ anh lại há mồm nói chuyện, nhưng chỉ nghe được anh nói một câu" Nghỉ ngơi cho khỏe đi" Bước rời đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội hỏi cô vấn đề muốn nhất hỏi.

"A Cần,em coi anh ta rất đáng ghét phải không?" Bất quá Hà An Ân lại không dám đi đấu một mình, đành phải tiểu nhân nắm lấy Hà An Cần, muốn anh đồng ý với ý kiến của cô.

Nào ngờ trên mặt Hà An Cần lại một mặt buồn cười, "Ân Ân, em cảm thấy như thế nào mới là thích?"

Hà An Ân nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, "Gọi chị là chị, còn có như thế nào mới là thích?Thích chính là thích a, nào có phân biệt gì như vậy."

"Phải không? Ân Ân, chán ghét có phải hay không cũng là một loại thích?"

"Làm sao có thể, chán ghét chính là chán ghét,làm sao có thể cùng thích một loại a." Hà An Ân trả lời như đinh đóng cột, bởi vì cô chán ghét Đỗ Khang như vậy, làm sao có thể thích anh ta.

"Ân Ân, chị thực nghĩ như vậy sao?" Hà An Cần cười nhìn chị mình, đáy lòng bắt đầu đồng tình với người đàn ông họ Đỗ kia, xem ra con đường theo đuổi của Đỗ Khang vô cùng khó khăn gian khổ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro