Chương 41: Chữa trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết là vì phương pháp của Tiểu Trí thực sự có hiệu quả hay là do Chiêu Đệ mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc có tác dụng mà mới qua hai tuần lễ, những cây hành tây vốn đã đứt tận gốc đã lại mọc được rễ dài tới năm sáu cm. Mặc dù chờ đến khi nở hoa vẫn còn phải thêm một thời gian nữa nhưng mà đã khôi phục được đến như vậy rồi thì chuyện nở hoa cũng chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi.

Bởi vì hiệu quả rõ rệt này, Tiểu Trí ở trước mặt ông Phan sẽ vô tình hữu ý mà nâng cao cằm. Mặc dù anh không có mở miệng khiêu khích nhưng thần thái cử chỉ nơi nơi đều viết: "Xem đi, xem đi, tôi đã nói có tác dụng là có tác dụng mà lại."

Mỗi khi như vậy, ông Phan đều sẽ nặng nề "hừ" một tiếng từ trong lỗ mũi, sau đó quay đầu tiếp tục nên làm gì thì làm cái đó.

Trong khoảng thời gian cùng chung đụng này, Chiêu Đệ đối với tính khí của ông Phan cũng đã có chút hiểu biết nhất định. Thật đúng với suy nghĩ ban đầu của cô, ông lão này chính là một người miệng tiện, thật ra thì lòng dạ rất mềm, tuy nói thỉnh thoảng luôn muốn châm chọc Tiểu Trí một chút, thậm chí có thời điểm còn có thể động thủ đánh người vài cái, nhưng mà thực lòng đối xử với Tiểu Trí rất tốt.

Ông Phan thỉnh thoảng còn có thể mượn cớ đánh cuộc dũng cảm với Tiểu Trí để bắt Tiểu Trí ăn một chút thảo dược làm cường kiện thân thể. Mặc dù lúc mới bắt đầu, Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ Tiểu Trí cau mày uống thuốc đắng cũng có chút đáng thương nhưng sau đó lại được ông Trương chỉ điểm, cô mới hiểu được, những bát nước canh ông lão này cho Tiểu Trí uống , người khác có muốn uống cũng chưa chắc đã có thể được uống đâu, có chút thuốc bắt chính là ông lão này đã dụng tâm giữ lại nhiều năm nay, hiện tại trên thị trường có muốn tìm được cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên sau đó, Chiêu Đệ cũng mặc kệ cho ông lão trêu chọc Tiểu Trí. Hơn nữa, trong quá trình Tiểu Trí sống cùng với ông lão ấy thì đã sáng sủa hơn so với quá khứ nhiều lắm. Đây mới chính là điểm quan trọng nhất.

Nhưng việc ông Phan bồi bổ thân thể cho Tiểu Trí khiến cho Chiêu Đệ gặp một phiền não duy nhất chính là vào buổi tối, nhu cầu của Tiểu Trí cũng sẽ lớn hơn nhiều. Bình thường một buổi tối chỉ một hai lần, nhiều nhất là ba lần là được rồi, nhưng bây giờ thì sao? Trên căn bản thì hai lần chỉ là nhảy lấy đà, nếu không phải buổi tối Tiểu Trí vẫn còn băn khoăn về mấy cái cây hành tây kia, thình thoảng vẫn còn chạy qua xem xét thì sợ rằng mỗi ngày cô đi bộ đều phải xoa eo mất.

Mà mỗi lần Chiêu Đệ nhìn thấy dáng vẻ ông Phan đang nhìn về phía cô mà cười như không cười thì cô liền hận không thể đi lên đạp cho ông ấy hai phát. Bổ chỗ nào không bổ tại sao nhất định lại phải bổ vào chỗ đó chứ?

Thật ra thì Chiêu Đệ đúng là đã hiểu lầm ông Phan rồi. Mặc dù ông ấy cho Tiểu Trí uống thuốc có công dụng bổ thận nhưng mà dược hiệu nào có mạnh như vậy. Nếu dược hiệu thực sự mạnh như vậy thì làm sao lại không gây tổn thương đến thân thể của Tiểu Trí được chứ? Thật ra thì Tiểu Trí dũng mãnh như vậy, 80% nguyên nhân là bởi vì gần đây anh vận động nhiều hơn, thể lực cũng được nâng cao hơn, lại cùng cãi nhau với ông lão nên tâm tình cũng được thoải mái hơn, cuối cùng mới là vì thuốc bổ của ông lão và đồ ăn dinh dưỡng của Chiêu Đệ nên mới dẫn đến cục diện như vậy.

Hôm nay Chiêu Đệ vừa mới giúp ông Phan phơi chăn đệm cùng vài cái áo khoác ngoài dày dặn ra ngoài nằng, trên tay vẫn còn cầm cái vợt trúc để đập chăn còn chưa kịp cất vào trong phòng thì ông Phan đã ra ngoài, đập một cái danh sách lên trên tay của Chiêu Đệ, bỏ lại một câu: "Hôm nay cơm trưa ta muốn ăn những món này, cô để cho ông tài xế kia đi mua đồ theo danh sách cho ta đi." Nói xong, ông xoay người đi vào trong nhà, căn bản cũng không thèm nói đến việc đưa tiền thức ăn cho Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ cũng không nói gì cả. Bởi vì chỗ ở của bọn họ không có hệ thống cung cấp nước sạch, muốn rửa rau hay làm gì cũng không tiện cho nên đã cùng thương lượng với ông Phan, muốn mượn nhà ông để rửa đồ ăn. Lúc ấy ông Phan vừa nghe đến thỉnh cầu của Chiêu Đệ thì con người liền đảo nhanh một vòng lớn, đồng ý với điều kiện là cho Chiêu Đệ tới đây rửa đồ, ông sẽ cung cấp nước và bếp để nấu cơm, nhưng thức ăn Chiêu Đệ làm xong phải tính cả một phần của ông nữa. Có lúc ông ấy muốn ăn cái gì, Chiêu Đệ cũng phải lựa theo khẩu vị của ông ấy để nấu.

Chiêu Đệ đã nghĩ, bao nhiêu năm nay ông ấy cứ sống một thân một mình như vậy, tay nghề nấu cơm của một đấng mày râu mà có thì cũng không có gì đặc biệt, bao năm như vậy có khi còn chưa được ăn chút thức ăn ngon, bây giờ yêu cầu như vậy thì hồi báo cũng là bình thường, cho nên cô liền đồng ý.

Chỉ là ông lão này thực sự có chút khó hầu hạ. Cô mở danh sách ông ấy đưa cho mình, gọi ông Trương đi mua đồ rồi cũng dựa theo yêu cầu của ông ấy mà làm. Sau khi đã làm tốt rồi, ông ấy không phải ngại nó khó ăn thì cũng là chê nó không đủ mùi vị, còn không cho vứt đi mà bắt Chiêu Đệ phải ngồi trước mặt ông ấy để ăn cho hết, nói là để cho cô nếm thử xem mùi vị mà mình nấu ra như thế nào. Có khi Tiểu Trí không nhịn được, muốn giúp cô ăn, còn bị ông Phan mắng cho một trận.

Chiêu Đệ nghĩ muốn dàn xép ổn thỏa nên chỉ cần ông lão không châm chọc Tiểu Trí thì cô có bị ông ấy nói cho mấy câu cũng đâu có việc gì. Hơn nữa, nói thật là, ông ấy cũng không nói lời gì khó nghe cả, chỉ là có hơi xảo trá. Nghĩ đến những năm nay ông ấy sống cũng không dễ dàng gì cho nên cô vẫn có thể hiểu được.

Khi Chiêu Đệ đưa danh sách lại cho ông Trương, ông Trương nhìn những thứ muốn mua ở trong đó mà hơi nhíu mày.

"Chiêu Đệ, cháu xác định đây là những thứ mà ông Phan muốn ăn sao? Sao chú nhìn đi nhìn lại đều là những đồ con dâu ta ăn lúc ở cữ nhỉ? Chẳng khác gì những thức ăn dinh dưỡng mà vợ chú làm cho nó ăn cả."

Bị ông Trương hỏi như vậy, Chiêu Đệ mới cầm lại danh sách đề nhìn thì phát hiện ra đúng thật.

Ông Phan ghi trong danh sách có gà đen, táo đỏ, gừng. Ông Trương không nói cô cũng không phát giác ra có điều gì không đúng, nhưng mà ông Trương nói vậy, cô ngược lại nghĩ tới, những thứ đồ này đúng là giống như đồ cho phụ nữ ăn nhiều hơn, đàn ông thường rất ít ăn, hơn nữa ông Phan bị nóng trong, không nên kêu cô mua gừng có thể hỏa mới đúng chứ?

Chợt, Chiêu Đệ nghĩ đến một khả năng, cô hướng về phía ông Trương hỏi lại một câu: "Chú Trương, danh sách những thức ăn mà những lần trước ông Phan nhờ mua chú còn giữ không?"

"Còn giữ đây, để chú đi lấy." Ông Trương đáp một tiếng rồi xoay người đi về phía phòng nhỏ ở phía đông của mình. Mặc dù tổng giám đốc Trần đã nói không cần phải ghi sổ nhưng ông vẫn nghĩ phải ghi lại sổ sách cho đàng hoàng, cho nên mỗi lần sử dụng cái gì ông cũng đều nhớ rõ ràng. Danh sách mà ông Phan đưa, sau đấy ông đều ghi lại giá tiền để lúc về thẩm tra đối chiếu lại cho dễ dàng.

Đợi ông Trương đưa tất cả những danh sách từ trước đến giờ ra, Chiêu Đệ liền đi nhanh đến. Thật đúng là để cho cô nhìn ra được đầu mối. Vừa mới nghĩ đến sự thật mà mình đoán ra, Chiêu Đệ liền trở nên kích động.

Tất cả những danh sách này đều ghi món ăn muốn mua không phải là gà đen thì chính là gà mái, trừ gà ra còn có thịt dê, rau hẹ gì đó. Bây giờ cố ý muốn tìm ra điểm giống nhau thì sẽ dễ dàng phát hiện ra những thứ này đều là thực phẩm sinh nhiệt, đối với thể hàn của cô rất có lợi, mặc ù có thể không trị được tận gốc nhưng vẫn giúp ích được rất nhiều.

Cô tỉ mỉ nghĩ kĩ lại một lần nữa thì liền nhớ ra được một chuyện không tầm thường. Mỗi lần Chiêu Đệ ở trong bếp xử lý thức ăn thì ông Phan sẽ gọi cô vào trong sân nhờ làm giúp việc này việc nọ. Bởi vì những món ăn mà ông Phan muốn trên cơ bản đều cần một thời gian rất lâu để có thể đung nhừ, cho nên mỗi lần Chiêu Đệ được ông Phan yêu cầu giúp đỡ thì đều làm cho xong hết việc rồi mới trở lại phòng bếp.

Trước cô không nghĩ đến việc này nên cũng không phát hiện được nhưng bây giờ đã nghĩ đến rồi, Chiêu Đệ mới phát giác ra trong những đồ ăn mà ông Phan bắt cô phải ăn quả thực luôn có mùi thuốc nhàn nhạt. Ban đầu cô còn tưởng là vì lúc ông Phan nấu thuốc cho Tiểu Trí làm cho mùi thuốc vẫn còn lưu ở trong bếp cho nên lúc cô nấu cơm thì mới dính phải mấy mùi này nhưng bây giờ nhớ tới, mới phát giác ra nó là hai thứ mùi hoàn toàn khác nhau.

Nói như vậy, ông Phan có phải đang lén lút giúp cô điều dưỡng thân thể hay không? Chắc là ngại vì vẫn còn đang sượng mặt cho nên mới phải làm chuyện này lén lén lút lút như vậy.

Sau khi đã nghĩ thông suốt vấn đề, Chiêu Đệ bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần ông Phan bắt cô ăn thì cô sẽ không nói hai lời mà ăn cho hết, cho dù có những đồ ăn không phải đồ cô thích thì cô cũng sẽ không nói ra một câu oán hận nào. Cứ như vậy vài ngày, ông Phan dĩ nhiên liền phát giác ra sự thay đổi của Chiêu Đệ. Cho nên lúc ở trên bàn cơm thấy Chiêu Đệ từng muỗng từng muỗng uống xong chén canh gà đen thật to mà ông đã đẩy cho cô thì có chút không vui mím mím môi. Cái loại đầu óc thông minh này đúng là chơi chẳng vui chút nào, cứ giống như Tiểu Trí vậy thì còn có chút mùi vị.

Đảo mắt, Tiểu Trí và Chiêu Đệ cũng đã ở tại thôn nhỏ này được gần hai tháng rồi. Trong hai tháng này, nói là có nhiều chuyện xảy ra thì cũng không hẳn, mà nói không xảy ra chuyện gì thì cũng không đúng.

Tối thiểu, người trong thôn đối với Chiêu Đệ và Tiểu Trí cũng đã quen thuộc, sẽ không tiếp tục dùng những ánh mắt khác thường để nhìn về bọn họ nữa. Đặc biệt là mấy đứa trẻ đều vô cùng thích ở cùng với Chiêu Đệ. Mỗi ngày sau khi tan học cơm nước xong, bọn nó đều sẽ chạy tới nhà của ông Phan để tìm Chiêu Đệ, để nghe cô kể nhữn câu chuyện cổ tích thần thoại về thần tiên yêu quái cho bọn nó nghe. Mỗi lần như thế, Tiểu Trí cũng đều ngoan ngoan ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn hành động của Chiêu Đệ và những đứa bé kia. Anh vẫn không có thói quen nói chuyện ở trước mặt nhiều người lạ như vậy nhưng mà đã không còn cảm thấy phải băn khoăn lo lắng như trước nữa.

Chiêu Đệ trong khoảng thời gian này cũng cảm thấy thân thể mình rõ ràng đã tốt lên nhiều lắm. Mặc dù còn chưa có tin mừng nhưng từ sau khi sinh non, mỗi lần đến tháng, cô đều sẽ đau đến chết đi sống lại, bình thường cũng bị lạnh tay lạnh chân mà hai lần đến tháng gần đây nhất, mặc dù vẫn còn có chút đau đớn nhưng so với trước kia đã tốt lên nhiều lắm. Cô tin tưởng rằng, chỉ cần cô tiếp tục ăn uống theo những gì ông Phan cho thì tình huống sẽ tốt lên. Mặc dù không biết được trong những dược thiện kia, ông Phan len lén thả thêm thuốc gì nhưng ông ấy đã không nói ra thì cô cũng sẽ không hỏi.

Trong lúc đó, ông Trương cũng đã quay lại thành phố W một chuyến, thông báo tình trạng gần đây nhất của bọn họ cho Trần Chung và Hạ Cầm biết, lúc trở lại, trừ mang đến những đồ dùng mà Hạ Cầm giúp bọn họ chuẩn bị còn có thêm một tin tức.

Lý Tư bị kết án mười năm tù giam, tất cả những tài sản mà hắn tích lũy được mấy năm nay đều bị tòa án tịch thu lại.

Tình huống cụ thể ông Trương cũng không nói nhiều mà Chiêu Đệ cũng không hỏi nhiều. Cô chỉ biêt Lý Tư trăm phương ngàn kế chiếm đoạt thị trường của Trần Chung ở huyện Anh Sơn, hoàn toàn đẩy công ty nhà họ Trần ra khỏi địa phương đó. Hắn trên cơ bản đã lũng đoạn thị trường thực phẩm sạch tại huyện Anh Sơn. Những sản phẩm nông nghiệp số lượng nhỏ cũng được hắn thu mua. Bởi vì chỉ có công ty của hắn thu mua, cho nên giá tiền của những hàng nông sản kia trên cơ bản đều là Lý Tư nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Thực phẩm sạch vốn là một ngành nghề rất có tiềm lực và đem đến lợi nhuận kếch xù. Hơn nữa, có trụ cột là cơ sở của Trần Chung ở huyện Anh Sơn trước đây bị đánh bật, khi Lý Tư vừa mới tiếp quản vào tay, quả thực chính là một món lợi khổng lồ. Nếu như lúc đó hắn dừng lại thì nửa đời sau cũng có thể áo cơm không lo. Nhưng vì dã tâm của mình, hắn đã quyết định đi lên con đường không có lối về.

Vì có thể tạo ra một khoản lợi tối đa, Lý Tư đã phát động toàn bộ những thôn xung quanh mấy đỉnh núi đứng lên trồng trọt những loại cây nông nghiệp có lợi nhuận kinh tế cao. Phần lớn thảm thưc vật bị phá hủy, hơn nữa lại là khu vực vốn đang phải hứng chịu mưa to nên chẳng mấy chốc đã gây ra tai họa.

Bởi vì giảm bớt tiền vốn, Lý Tư còn nghĩ đến việc thầu bao tất cả đất núi của thôn dân trong cả một thôn, bản thân sẽ thuê nhân viên đến tiến hành trồng trọt cây nông nghiệp. Nhưng bởi vì lòng tham quá mức, mấy ngọn núi này trên cơ bản đều bị Lý Tư biến thành những sườn núi hoang sơ, không có lấy một thân cây. Mấy trận mưa to rơi xuống liền gây ra một trận sạt lở đất rất lớn, khiến cho cả một thôn dưới chân núi kia gần như bị chôn toàn bộ. May mắn thay, thời điểm xảy ra sự việc là vào ban ngày, có thôn dân đã sớm phát hiện ra âm thanh không đúng ở trên núi nên triệu tập rất nhiều thôn dân đứng ở cửa thôn để nhìn về ngọn núi phía sau thôn kia. Cho nên thời điểm thấy được vụ sạt lở đất, tất cả các thôn dân đều kịp thời trốn thoát.

Mặc dù lần này không có thương vong về người nhưng tổn thất của cả thôn lại vô cùng lớn. Tất cả mọi người dân trong thôn dưới sự hướng dẫn của thôn trưởng đã kí chung một đơn kiện để kiện Lý Tư ra toàn.

Bởi vì khai phá quá độ cùng với việc có người tố cáo Lý Tư hối lộ cục trưởng cục đất đai huyện Anh Sơn, hơn thế nữa chính hắn còn mắc thêm tội danh ngụy tạo thẻ căn cước nên cuối cùng liền bị xử phạt mười năm tù giam, hơn nữa còn không có án treo mà trực tiếp bỏ tù.

Thời điểm tòa án tịch thu gia sản của Lý Tư cũng đã điều tra một phần danh sách tiền ra vào tài khoản ngân hàng của hắn, phát hiện được mỗi tháng Lý Tư sẽ cố định chuyển tiền vào tài khoản tiết kiệm của một người.

Sau khi trải qua quá trình truy xét, mới biết số tiền kia là chuyển cho mẹ của hắn. Kể từ nhiều năm trước, sau khi mẹ của hắn vì giết người mà nổi điên, vẫn luôn ở trong khoa thần kinh của viện dưỡng lão. Điều kiện của khoa thần kinh trong viện dưỡng lão của chính phủ có thể tốt được bao nhiêu chứ? Vài năm qua đi, bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Thậm chí có một lần, bởi vì lỗi của quản lý nên mẹ của hắn bị lạc đường ra ngoài. Lúc đó Lý Tư vẫn còn là một tên côn đồ nho nhỏ ở địa phương, mỗi ngày đều kéo bè kéo cánh đi cướp bóc, trộm đồ hoặc là đánh nhau. Ngày đó hắn đang bị một nhóm người của bang đối địch vây đánh thì thấy mẹ hắn đang du đãng đi đến. Cũng không biết là bà nhận ra được con trai của mình hay không mà tựa như không muốn sống, bổ nhào lên những người phía trước, gặp người liền cắn. Trần người bà bị đánh cho bể đầu chảy máu nhưng vẫn còn cắn không buông. Sau đó những người kia cũng sợ luôn bà điên này mà cuống quýt bỏ trốn.

Lúc ấy Lý Tư cũng sợ choáng vàng. Lúc nhìn thấy mẹ hắn đi tới đây, hắn còn bị dọa cho nhanh chân muốn chạy. Cho đến khi phát hiện ra không có ai đuổi tới, hắn mới đánh bạo lộn trở về chỗ này. Hắn nhìn thấy mẹ hắn nằm trên mặt đất, đau đến muốn hôn mê, lúc này mới do dự tiến lên trước một bước, kêu một tiếng "Mẹ". Mẹ hắn mê mang nhìn hắn một lúc lâu rồi mới đáp một tiếng "Con trai", sau cũng hôn mê bất tỉnh.

Trên người của Lý Tư không có tiền, không thể đi được bệnh viện nên liền đưa mẹ hắn trở về bệnh viện tâm thần. Lúc này hắn mới tận mắt chứng kiến hoàn cảnh cuộc sống mà mẹ hắn vẫn phải ở. Chỉ cần thấy bà trở nên điên khùng, nhân viên cứu hộ sẽ đến chích thuốc an thần. Cứ chích thuốc nhiều như vậy sẽ chỉ càng khiến cho người ta càng ngày càng trở nên điên khùng hơn. Hắn muốn đưa mẹ hắn ra ngoài, nhưng bản thân lại không có nghề nghiệp cố định, không có nguồn thu vào, thậm chí còn không có chỗ ở ổn định, thực sự là không có biện pháp nào. Hơn nữa chỉ cần hắn vẫn còn ở lại địa phương này, dùng chính tên tuổi của mình thì đừng hòng nghĩ đến một công việc nghiêm túc, bởi vì danh tiếng của hắn ở nơi này thực sự quá kém.

Trải qua mấy ngày tự hỏi, hắn mới quyết định sẽ chuyển đi nơi khác và đổi lại thân phận để gây dựng một phần sự nghiệp thật tốt. Dù sao thì người đang ở trong bệnh viện tâm thần kia cũng chính là mẹ của hắn. Năm đó là vì hắn nên bà ấy mới bị điên, sau đó nếu không phải vì bà ấy ra ngoài liều mạng cứu hắn, hắn cũng không biết đã gãy tay gãy chân, chết cạnh cái thùng rác nào rồi.

Nghe được một đoạn chuyện cũ của Lý Tư như vậy, tâm tình Chiêu Đệ có chút phức tạp. Lý Tư thực sự là người đáng hận nhưng mà dù sao hắn cũng vẫn có chỗ đáng thương.

Nhưng chung quy chuyện như vậy cũng xảy ra ở ngoài ngàn dặm, hơn nữa Lý Tư cũng để lại cho cô ấn tượng chẳng tốt đẹp gì, số mạng của mình duy có bi thảm đến thế nào thì hắn ta cũng không nên dẫm đạp lên người khác để bò lên. Khi một người không biết quý trọng hạnh phúc của những người khác thì người đó làm sao có thể có được hạnh phúc? Chiêu Đệ cũng chẳng muốn phải bận tâm đến Lý Tư thêm nữa, tốn thời gian để nghĩ về người này thì thà cô dùng để suy nghĩ thật kĩ xem nên mang Tiểu Trí đi chơi ở chỗ nào còn hơn.

Hai tháng này, mặc dù Tiểu Trí thỉnh thoảng cũng nhớ đến Trần Chung và Hạ Cầm nhưng với cái tình trạng ngày ngày đều "xin đừng gác máy" thì anh cũng không thực sự nhớ nhung đến độ muốn quay về nhà. Hơn nữa, anh cùng ông Phan lăn lộn một chỗ đã quen, càng ngày càng thích chạy đến chỗ mấy cây hành tây kia chơi.

Chiêu Đệ không biết ông Phan đã nói gì với Tiểu Trí, dù sao thì thời gian gần đây, mỗi khi đi vào trong sân nhà ông Phan, nhìn thấy mấy cây hành tây thì Tiểu Trí đều nói: "Chào bà Phan ạ."

Hồi mới đầu, hành động này của Tiểu Trí khiến Chiêu Đệ cảm thấy đầu óc mơ hồ. Cô từng hỏi qua Tiểu Trí một lần, hỏi anh tại sao lại muốn nói như vậy nhưng Tiểu Trí nhìn cô thì gương mặt lại nhăn nhó khó xử, rối rắm thật lâu rồi đột nhiên cúi đầu xin lỗi cô, nói rằng đây là bí mật riêng của anh và ông Phan, không thể nói cho người khác biết.

Cô nhìn Tiểu Trí dáng vẻ khổ sở thì cũng chỉ có thể thôi. Huống chi cô vốn cũng không phải là kiểu người có lòng hiếu kì mãnh liệt đến vậy.

Có Tiểu Trí làm bạn, tâm tình của ông Phan so với quá khứ cũng đã trong sáng lên nhiều lắm. Cũng không biết Tiểu Trí đã nói gì với ông Phan mà Chiêu Đệ không thấy ông Phan đi lên trấn trên mượn rượu giải sầu nữa. Thời điểm nhìn những cây hành tây kia, trên mặt của ông ấy cũng đã ít đi một phần bi thương, nhiều thêm một phần khoan dung.

Vốn dĩ ngày cứ bình tĩnh trôi qua như vậy, Chiêu Đệ và Tiểu Trí còn muốn ở đây thêm một thời gian ngắn nữa. Hơn nữa tình trạng cơ thể cô bây giờ đến tột cùng là như thế nào, thực ra cũng không tiện nói. Ông Phan thực sự là người cứng đầu vô cùng. Coi như người trong cả thiên hạ đều biết ông ấy đang giúp cô điều dưỡng thân thể, nhưng chính ông ấy sống chết không chịu thừa nhận điều này. Mà ông ấy đã không chịu thừa nhận thì muốn nghe ra được tình trạng cơ thể cô từ mồm ông ấy là chuyện không thể.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian dài Tiểu Trí sống ở đây, một bài hát cũng không giao được cho Hoàng Tĩnh. Mặc dù Hoàng Tĩnh có thể thông cảm nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã kí hợp đồng lao động, hơn nữa công ty đại diện cũng không phải một mình Hoàng Tĩnh có thể quyết định tất cả mà còn có các cổ đông lớn nhỏ và các chủ quản cao cấp nữa nên cô ấy không thể tiếp tục mặc kệ Tiểu Trí cứ không chịu làm việc như vậy thêm nữa. Cho nên, sau khi nhịn một thời gian dài như vậy, cô ấy rốt cuộc vẫn phải gọi điện thoại đến thúc giục Tiểu Trí giao bài hát.

Điều kiện vật chất ở thôn này còn chưa hoàn thiện, muốn soạn lời mà không có Piano thực sự rất khó mà làm được. Nếu như chở Piano từ tận nơi xa xôi đến đây thì thực sự rất phiền toái. Hơn nữa ngộ nhỡ trên đường bị hư hại gì thì cũng thật không tốt. Tùy tiện tìm lấy một chiếc Piano tới đây dùng tạm thì có thể bởi vì âm sắc không tốt sẽ khiến cho Tiểu Trí không hài lòng với bài hát của mình.

Nhưng để cho Tiểu Trí trở về một mình thì kể cả là Tiểu Trí hay Chiêu Đệ đều không thể tách xa khỏi nhau. Đang trong lúc Chiêu Đệ rơi vào thế khó xử thì ông Phan đã lên tiếng đuổi người.

Sau khi ông ấy ăn cơm trưa xong, đặt đôi đũa trong tay lên trên bàn, đột ngột nói ra một câu.

"Thằng nhóc thúi, còn cả vợ của thằng nhóc thúi nữa, bọn mi ở chỗ này quấy rầy ta đã bao lâu rồi, có phải nên đi rồi không? Lão già ta đây thấy bọn mi thật phiền nên nhanh nhanh mà bò về nhà đi cho ta. Cả ngày lẫn đêm cứ cau mày do dự đến do dự đi, ta nhìn đã thấy nhức đầu."

"Nhưng ông Phan, hành tây còn chưa nở hoa mà? Bệnh của Chiêu Đệ còn chưa có chữa khỏi đó? Còn nữa, còn nữa, Tiểu Trí còn muốn chơi với ông Phan. Tiểu Trí không nỡ rời xa ông Phan." Đây là lần đầu tiên Tiểu Trí có biểu hiện thân thiết như vậy với người khác trừ Chiêu Đệ ra. Thậm chí cả khi rời nhà đi, anh cũng không nói với Trần Chung và Hạ Cầm những lời không nỡ rời xa như vậy.

Cho nên Chiêu Đệ biết Tiểu Trí thích ông Phan như vậy chắc hẳn có liên quan đến việc ông Phan kể chuyện xưa cho anh nghe. Tiểu Trí thật sự không đành lòng nhìn ông Phan ở một thân một mình trông coi cái nhà này, trông coi bốn bức tường này.

Ông Phan hiển nhiên cũng không nghĩ đến tự nhiên lại nghe được Tiểu Trí giãi bày như vậy. Ông ngẩn người một chút rồi sau đó nhanh chóng quay đầu đi, chỉ ném xuống một câu: "Thằng nhóc ngốc chính là ngốc như vậy. Đã qua thời kì nở hoa rồi thì làm sao mà hoa nở được. Nhanh chóng cút đi cho ta, ông già ta không hầu được."

Trong chớp mắt ông Phan xoay người đi, Chiêu Đệ rõ ràng nhìn thấy đôi mắt ông ấy có chút đỏ lên. Ông ấy hẳn là không muốn lộ ra cảm xúc không nỡ ở trước mặt Tiểu Trí mà thôi. Qua một lúc lâu sau, ông Phan mới cầm một tập giấy chẳng chịt chữ viết đi ra ngoài, ném một cái đến trước mặt Chiêu Đệ, nói một câu: "Cầm phương thuốc cùng sách dậy nấu ăn rồi lập tức biến cho ta. Ở nhà của ta chiếm cứ phòng bếp lâu như vậy, còn muốn ăn vạ nữa à?" Nói xong, ông Phan liền đi về căn phòng phía tây, không ra nữa.

Mặc dù không nỡ nhưng Chiêu Đệ nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn quyết định trước tiên sẽ đưa Tiểu Trí trở về thành phố W đã. Dù sao ba mẹ cũng đã rất lâu không được gặp Tiểu Trí rồi, bọn họ hẳn là rất nhớ anh. Còn cả bên phía Hoàng Tĩnh nữa, bọn họ cũng không thể làm khó cô ấy thêm được, cô ấy đã dung túng cho bọn họ hết mức rồi.

Chờ sau khi nộp bài hát xong, rồi chuyện ở công ty của ba mẹ cũng rảnh rỗi một chút thì cả nhà bọn họ có thể cùng đi đến nơi này một thời gian ngắn. Nơi này không khí trong lành và cả nguồn nước cũng rất sạch, thực sự là một địa phương tốt để nghỉ dưỡng.

Ngày thứ hai, lúc Chiêu Đệ dẫn Tiểu Trí đến cáo biệt ông Phan thì lại bị nhốt ở ngoài cửa. Hai tháng nay, cổng sân vẫn chưa từng khóa lại, vậy mà lúc này lại được khóa thật chặt từ bên trong mất rồi. Mặc cho bọn họ có gõ cửa đến thế nào, ông Phan cũng nhất quyết không chịu mở cửa.

Chiêu Đệ hiểu đây là vì ông lão sợ phải chứng kiến cảnh chia ly. Cả đời ông ấy đã sống cô độc, cũng đã giả bộ lạnh lùng thành thói quen rồi. Cho nên ông ấy hẳn là sợ sẽ ở trước mặt của Tiểu Trí mà hồng vành mắt, rơi lệ. Ông lão bướng bỉnh này có đánh chết cũng sẽ không làm loại chuyện mà ông ấy cho là mất thể diện này.

Vô kế khả thi. Chiêu Đệ và Tiểu Trí chỉ có thể lớn tiếng nói vọng vào bên trong nhà. Chiêu Đệ còn viết địa chỉ và số điện thoại của nhà vào trong một tờ giấy rồi nhét qua khe cửa, bảo ông lão khi nào rảnh rỗi hay tới thành phố W tìm bọn họ, nhất định bọn họ sẽ chiêu đãi ông ấy thật tốt.

Tiểu Trí liếc mắt nhìn cánh cổng đang đóng kín, nhẹ nhàng nói với Chiêu Đệ một câu: "Ông Phan sẽ không đi khỏi chỗ này. Ông ấy muốn ở cùng một chỗ với bà Phan. Ông ấy sẽ không tìm đến chúng ta đâu."

Chiêu Đệ nhìn cái nhà này, còn có cánh cổng đóng chặt này, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói thêm gì với Tiểu Trí nữa. Cô còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ nói, đây là sự lựa chọn của ông Phan, nếu như đã là sự lựa chọn của ông ấy thì chúng ta phải tôn trọng. Lời như vậy nói ra quá mức thoải mái, thà không nói còn hơn.

Mang theo sự lưu luyến không rời cùng với những hy vọng tràn trề, Chiêu Đệ và Tiểu Trí theo sự hướng dẫn của ông Trương cuối cùng cũng ra đi. Bọn họ nào có biết rằng, bọn họ cứ cho rằng "không lâu nữa sẽ còn gặp lại" lại trở thành "sẽ không bao giờ gặp lại nữa".

Bởi vì một trận tuyết lớn, Phan Dung muốn tạo một không gian ấm áp để bảo vệ cho những cây hành tây nên đã bận rộn cả một buổi tối trong trời tuyết. Đến ngày thứ hai thì ông ấy sốt cao, muốn rời giường cũng khó khăn nhưng lại cương quyết không tìm người đến giúp một tay mà chỉ tùy tiện tự mình uống một chút thuốc bắc cho xong chuyện. Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi nên cơ thể làm sao có thể chịu đựng được sơ ý như vậy được. Không đến mấy ngày sau, ý thức của ông ấy liền trở nên mơ hồ. Chờ đến khi người dân thôn phát hiện ra cổng nhà ông ấy đã mấy ngày rồi không mở ra lại đứng ở ngoài bờ tường nhìn vào thì mới phát hiện Phan Dung bọc chăn ngồi bên cạnh cây hành tây, đã sớm không còn hô hấp.

Thời điểm Tiểu Trí nghe được tin tức này đã nhốt mình trong phòng đánh đán ba ngày liền. Chiêu Đệ biết anh đang khó chịu nhưng lại không biết phải an ủi anh như thế nào. Ông Phan có lẽ là người bạn duy nhất của Tiểu Trí vậy mà người bạn ấy lại ra đi như vậy, Tiểu Trí cần phải có thời gian để có thể từ từ nguôi ngoai, tiễn đưa phần tình cảm này.

Thời điểm Tiểu Trí lại có thể nở nụ cười, anh đã nói với Chiêu Đệ một câu: "Ông Phan rốt cuộc có thể nhìn thấy bà Phan rồi. Ông ấy rốt cuộc không cần buồn bã nữa. Đây là chuyện tốt. Tiểu Trí nên mừng thay cho ông Phan."

Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí như vậy thì trong lòng vừa mừng vừa đau. Tiểu Trí so với rất nhiều người thật ra còn thành thục, rộng lượng hơn nhiều lắm.

Trên đường trở lại, Tiểu Trí và Chiêu Đệ cùng nhau trở lại nhà Chiêu Đệ ở thôn họ Mã trước. Những ngày tháng sau đó, Tiểu Trí chuyên tâm luyện đàn, soạn nhạc còn Chiêu Đệ tiếp tục giúp Trần Chung xử lý khối nghiệp vụ kinh doanh qua mạng của công ty, chỉ khác là Chiêu Đệ có quyền mở rộng ở từng khu vực. Vốn dĩ, quản lý nghiệp vụ lớn như vậy ở công ty thì phải chuyên cần đến cơ quan làm việc nhưng vì suy tính đến tình huống đặc biệt của Tiểu Trí bên này, cô vẫn tiếp tục ở nhà làm người SOHO* mà mọi người vẫn có thể hiểu và thông cảm, chỉ đến khi nào có hội nghị quan trọng cần cô tham gia, cô mới phải đi ra khỏi cửa, đến công ty mà thôi.

(*SOHO – Small Office Home Office: Làm việc tại nhà)

Phương thuốc và sách dậy nấu ăn mà ông Phan cho được Hạ Cầm và thím Phúc nghiêm khắc làm theo mỗi ngày. Những bài thuốc này được ông Phan viết rất cẩn thận. Sau khi cơ thể có những chuyển biến tốt như thế nào, cần tăng giảm ít nhiều các vị thuốc như thế nào đều được ghi rất rõ, thậm chí ngay cả việc mỗi ngày cô cần bảo đảm thân nhiệt bao nhiêu cũng đều được ghi lại cụ thể.

Mỗi khi có một chén canh bổ thoang thoảng mùi thuốc được bưng đến trước mặt Chiêu Đệ, cô đều nhớ tới ông lão quật cường ấy, không biết ông ấy ở trên trời đã tìm được đường đến chỗ bà Nữu Nữu hay chưa, không biết những cây hành tây không có sự chăm sóc của ông ấy sẽ trở thành dạng gì?

Ở phía dưới tờ giấy ghi toa thuốc, ông Phan còn dặn cô trong vòng nửa năm tốt nhất không nên mang thai, lời lẽ vẫn đáng khinh như trước nhưng lại khiến Chiêu Đệ nhìn thấy mà ấm lòng. Ông lão nói: "Thể năng của thằng nhóc thúi rất được. Vậy nên vợ thằng nhóc thúi nếu không muốn mang thai thì nhất định phải nói thẳng, dặn thằng nhóc thúi nhớ mang bao. Đừng có cái gì cũng mặc nó, muốn mềm lòng cũng phải nghĩ đến hậu quả. Nếu muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh thì chờ nửa năm đi. Nếu còn không muốn nói thẳng, ngươi cứ chờ mà mang thai đi. Đến khi sinh non rồi xem xem ngươi có đau chết không."

Ngày cứ như vậy, bình bình đạm đạm rồi lại hạnh phúc ấm áp mà trôi qua. Album thứ hai của Tiểu Trí cũng đã đến ngày phát hành. Lúc Hoàng Tĩnh đưa chi phiếu đến, Chiêu Đệ nhìn đến con số thiên văn trên đó mà bị dọa sợ ngây người. Cô biết tài đánh đàn của Tiểu Trí rất được, cũng biết bất kể Tiểu Trí ra đĩa đơn hay album thì luôn luôn bán rất chạy, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Tiền bán album cùng với nhuận bút của mấy bản nhạc mấy nay Tiểu Trí làm vậy mà có thể bằng với tiền lời nửa năm của cả công ty nhà họ Trần.

Lúc Trần Chung và Hạ Cầm nhìn thấy chi phiếu thì gương mặt cũng lộ rõ vẻ không thể tin được. Bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cách lưu lại tài sản cho Tiểu Trí, đảm bảo cuộc sống vật chất sau này cho anh, vậy mà không ngờ đứa con trai này của bọn họ lại có khả năng lớn như vậy. Nghĩ lại thì, bọn họ càng thêm cảm kích Chiêu Đệ và Hoàng Tĩnh. Nếu không có Chiêu Đệ khích lệ Tiểu Trí, giúp Tiểu Trí tung video lên mạng thì Tiểu Trí sao có thể có được gặp được duyên kỳ ngộ như vậy. Nếu như Hoàng Tĩnh không cho Tiểu Trí một không gian cùng những sự thỏa hiệp to lớn như vậy, Tiểu Trí làm sao có thể phát triển được tốt như vậy.

Đều nói lúc tài vận tới có muốn ngăn cản cũng không được. Bên này Tiểu Trí thu vào phong phú không nói, bên kia những phòng ốc mà Chiêu Đệ và Tiểu Trí đã mua vào cũng rối rít tăng giá. Có một khu vực nhà ở, bởi vì Chính phủ chuẩn bị xây dựng trạm xe lửa ở phụ cận đó, mà mỗi mét vuông đã tăng lên xấp xỉ hai vạn.

Khu vực ấy là nơi Trần Chung mua vào sớm nhất. Lúc ấy, giá phòng vẫn còn rất bình thường, mỗi mét vuông còn chưa tới hai ngàn. Đúng lúc đó, Trần Chung thành công kiếm được một đơn hàng lớn, kiếm được một món lời tương đối khả quan, cho nên sau đấy đã mua ở khu vực này hơn hai mươi căn nhà nhỏ, có ngôi nhà ngoài phòng ở còn có một gian cửa hàng. Như vậy tính sơ sơ thì chỉ một khu vực ấy, loạt phòng ốc này đã có giá thị trước vào khoảng hơn một tỉ.

Sau khi thương lượng sơ qua, Chiêu Đệ quyết định bán ra một nửa phòng ốc ở khu vực có giá cao kia, khoản tiền thu về cô sẽ mang đi mua cổ phần của công ty họ Trần. Chiêu Đệ cảm thấy những hạng mục mà công ty họ Trần đang làm bây giờ đều rất có tiền đồ, tiềm lực phát triển rất lớn, nhưng bởi vì mấy năm trước phát triển nhanh chóng, cần dùng đến rất nhiều tiền nên cổ phần trên tay Trần Chung đã bị bán đi khá nhiều. Hiện tại số cổ phần mà nhà họ Trần nắm giữ không chiếm được ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa thời điểm Lý Tư phản bội, hắn đã đem số cổ phần nắm giữ trên tay bán lại cho một cổ đông.

Cổ đông đó vốn không phải người có đầu óc buôn bán nhưng lại rất thích cảm giác làm chủ, cậy vào số cổ phần trên tay mình cùng với số cổ phần mà nhà họ Trần nắm giữ không chênh lệch nhiều nên về sau trong những cuộc họp cổ đông, thương nghị quyết sách, hắn thường ra mặt gây khó dễ. Vì tránh những phiền toái không cần thiết như vậy xảy ra, Chiêu Đệ mới có quyết định như bây giờ. Chỉ cần cô trở thành một cổ đông của công ty nhà họ Trần, làm giảm bớt quyền lực trên tay vị cổ đông kia, những quyết sách sau này của công ty hắn cũng sẽ không thể chen miệng vào được nữa, những chuyện cần làm cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhìn phương pháp xử sự ngày càng thành thục của Chiêu Đệ, Trần Chung cũng dần dần giao ra quyền lực trên tay mình lại cho Chiêu Đệ. Chiêu Đệ khiến ông cảm thấy rất yên tâm. Công ty giao lại vào tay cô, ông ở nhà cũng không cảm thấy buồn phiền chút nào, chỉ sợ cô sẽ khổ cực, thân thể không chịu nổi mà thôi.

Nhưng Chiêu Đệ lại giơ hai tay bảo đảm rằng cô sẽ cố gắng làm việc đồng thời cũng nhất định sẽ bảo trọng thân thể. Cô còn muốn sau khi điều dưỡng thân thể tốt rồi sẽ sinh cháu trai cháu gái cho nhà họ Trần đấy.

Hạ Cầm cũng nói để Trần Chung yên tâm. Thân thể Chiêu Đệ đã có bà chăm sóc. Hiện tại bà có rất nhiều thời gian, không giống như trước khi luôn vì lo lắng cho Tiểu Trí mà nơi nào cũng không thể đi được, giờ bà rảnh rỗi, có thể rủ mấy bà bạn cùng đi mua đồ, làm chút chuyện giúp chồng, bình thường ở nhà liền cùng thím Phúc nghiên cứu những món ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng, thỉnh thoảng còn có thể nấu mấy món canh hầm cách thủy gì đó giúp mọi người cảm thấy thư thái hơn.

Bên này nhà họ Trần vui vẻ hòa thuận, đầm ấm hạnh phúc thì bên kia Từ Lan đã rất lâu không có liên lạc lại đang nếm mùi mưa sầu gió thảm. (Hy vọng mọi người còn nhớ chị Từ Lan :3 Nếu không nhớ, mời back lại chương 4/page 10 nhé! Đây là một nhân vật siêu siêu đáng yêu ấy :3)

Một ngày nọ, chẳng mấy khi Chiêu Đệ có thời gian rảnh rỗi, Hạ Cầm liền hẹn cô cùng đi trung tâm thương mại mua chút quần áo mùa hè. Quần áo mà trước đây Từ Lan để lại nhà họ cũng đã quá hạn, thời tiết lại càng ngày càng nóng hơn, Hạ Cầm liền muốn đưa Chiêu Đệ đến trung tâm thương mại chọn một loạt quần áo. Trước kia, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trung tâm thương mại ấy nên Chiêu Đệ đều chọn y phục tại nhà, gọi người trong cửa hàng mang quần áo đến nhà để chọn, nhưng dù sao mua sắm kiểu đó có rất nhiều hạn chế, hơn thế nữa, phụ nữ đều thích mua sắm, có đôi khi không phải vì thích mua quần áo mà chỉ là thích cảm giác vui thú khi được đi dạo phố cùng mấy người bạn tốt hay người yêu mà thôi.

Hiện giờ rõ ràng sự sợ hãi đối với thế giới bên ngoài của Tiểu Trí đã giảm bớt đi rất nhiều. Lúc thấy nhiều người thì tối đa cũng chỉ cúi đầu cau mày mà thôi. Dưới tình huống bình thường cũng sẽ không xuất hiện những trạng thái không thích ứng. Hiện tại, coi như có mang theo Tiểu Trí cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên, sau một thời gian dài như vậy, Hạ Cầm mới lại đưa ra đề nghị này.

Nhưng có lẽ Hạ Cầm đúng là không có số cùng bọn Chiêu Đệ ra ngoài đi dạo phố mua sắm. Ba người bọn họ vừa mới tự thu thập xong, chuẩn bị ra cửa thì cửa lớn lại có người nhấn chuông. Lúc Hạ Cầm đi mở cửa, động tác vẫn còn nhẹ nhàng, tâm tình vui thích, nhưng vừa mở cửa ra, nhìn thấy người tới là ai thì trên mặt ngoại trừ kinh ngạc mặt ngoài cũng chỉ còn nồng đậm ngoài ý muốn.

Từ Lan đứng ở cửa, cả người gầy gò không còn nhìn ra dạng gì, xung quanh mắt là quầng thâm thật đậm, trên tóc còn có mồ hôi đang không ngừng nhỏ giọt, phong cách chói mắt của dĩ vãng bây giờ đã chẳng còn sót lại gì.

Lúc này Hạ Cầm nào còn nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo phố được nữa. Bà đưa tay kéo Từ Lan vào, dắt tay cô ấy đến sô pha ở phòng khách thì ngồi xuống. Vốn Chiêu Đệ và Tiểu Trí còn đang cười cười nói nói, vừa nhìn thấy bộ dạng này của Từ Lan cũng lập tức ngừng cười đùa. Chiêu Đệ tự động nhường lại vị trí của mình, tự mình đến phòng bếp rót một ly chanh đá mang ra, đưa đến trước mặt Từ Lan, để cho cô ấy uống trước một hớp làm dịu cái nóng.

Từ Lan yên lặng liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Chiêu Đệ và Hạ Cầm đang ngồi bên cạnh cô, gì cũng không nói liền uống trước một hớp nước trong cái chén trên tay.

Mới uống xong, trước mặt Từ Lan liền xuất hiện một cái khăn lông. Cô giương mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Trí đưa tay phải lên, trên tay chính là chiếc khăn lông đã được thấm ướt, chắc hẳn là để cho cô lau mồ hôi.

Đối với hành động chủ động lấy lòng của Tiểu Trí, một chút kinh ngạc Từ Lan cũng không có. Đừng nói là hiện tại cô không có tâm tình để kinh ngạc, ngay cả có thì cô cũng chẳng cảm thấy có gì đáng kinh ngạc cả. Nửa năm trước, khi Tiểu Trí và Chiêu Đệ mới từ nhà bác sĩ Phan trở lại, cô đã cố ý tới nhà cậu thăm Chiêu Đệ và Tiểu Trí. Lúc ấy thấy Tiểu Trí rõ ràng đã hoạt bát lên rất nhiều, cô đã kinh hãi đến mức muốn rớt cả cằm. Mấy ngày đó ở nhà cậu, cô và Chiêu Đệ đã hàn huyên rất nhiều, hơn nữa còn cùng với Chiêu Đệ đi vào phòng đàn của Tiểu Trí để nghe anh đánh đàn. Chuyện xảy ra giữa Chiêu Đệ và Tiểu Trí, cô cũng đã được nghe kể sơ sơ.

Lúc ấy mặc dù cô thực sự vui mừng cho Tiểu Trí vì đã tìm được một người vợ tốt như vậy, nhưng cô lại chẳng có chút hâm mộ nào, bởi vì khi đó cô cũng đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt. Khi ấy cô còn thấy, trên thế giới này, bất kỳ người đàn ông nào cũng không tốt bằng người kia.

Nhưng hôm nay thì sao? Cô nhìn Tiểu Trí trong lúc lơ đãng liền lộ ra dịu dàng và yêu mến đối với Chiêu Đệ thì thật sự vô cùng hâm mộ. Tại sao người kia và Tiểu Trí lại có sự chênh lệch lớn đến vậy? Cô không yêu cầu hắn phải yêu cô một đời một kiếp, thiên trường địa cửu. Cô biết tình yêu như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nhưng hắn tại sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay như vậy. Rõ ràng tối hôm trước bọn họ còn ngủ chung trên một chiếc giường, chàng chàng thiếp thiếp, vậy mà tại sao chỉ mới qua một đêm, hắn lại có thể thay đổi như lật mặt, quyết tuyệt nói lời chia tay với cô như vậy?

Tình yêu chẳng lẽ đều yếu ớt như vậy sao? Nhưng vì sao tình yêu của Tiểu Trí và Chiêu Đệ lại có thể kiên đinh đến vậy?

Hạ Cầm và Chiêu Đệ nhìn Từ Lan rõ ràng đang ở trong trạng thái không tốt nên cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ khuyên cô ấy trước tiên lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi, buổi tối sẽ gọi cô ấy xuống ăn cơm.

Từ Lan rất biết ơn sự săn sóc của Hạ Cầm và Chiêu Đệ. Đây chính là nguyên nhân vì sao cô phải chạy đến chỗ này. Nếu như bây giờ cô về nhà, mẹ cô nhất định sẽ đuổi theo hỏi cho bằng được, làm sao lại vậy, sao lại biến thành cái bộ dạng này. Nhưng cô thực sự không còn hơi sức nào để mà giải thích thêm nữa. Nói vậy không phải là mẹ cô không thương cô cho nên không săn sóc cô mà ngược lại, bởi vì quá yêu cô nên có một số việc, mẹ cô xử lý không thể thỏa đáng bằng Hạ Cầm được.

Có lẽ vì đến nhà cậu, tâm tình trôi nổi lơ lửng của cô rốt cuộc đã có thể rơi xuống, cũng có lẽ vì mấy ngày không ngủ không nghỉ đã tiêu hao hết tất cả thể lực của cô nên Từ Lan tắm xong, nằm lên gường một cái đã ngủ luôn được. Nhưng trong mộng của cô lại ngập tràn hình bóng người kia, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên lên giường, lần đầu tiên gây gổ, lần đầu tiên nói lời chia tay. Từ Lan không biết người đầu tiên này có thể biến thành người cuối cùng hay không? Cô không biết mình có thể đặt người kia xuống được không? Cô chỉ biết rằng bây giờ cô rất muốn cứ ngủ như vậy, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.

Sau khi Chiêu Đệ và Hạ Cầm đưa Từ Lan vào phòng khách thì cũng không tiếp tục đi trung tâm thương mại mua sắm như kế hoạch nữa. Nếu như thấy Từ Lan như vậy mà bọn họ còn có tâm tình ra ngoài mua sắm thì đúng là không tim không phổi rồi.

Chiêu Đệ ngồi trước mặt Hạ Cầm. Hai người giáp mặt nhìn nhau, không biết nên nói những gì. Từ Lan là một người con gái tựa như ánh mặt trời, bất cứ chuyện gì không tốt xảy ra với cô ấy, cô ấy đều có thể cười ha hả cho nó trôi qua. Nhưng hôm nay cô ấy biến mình thành hình dạng bi thảm như vậy, hình như chỉ có thể vì một lý do, đó chính là cô ấy đang gặp khó khăn về chuyện tình cảm.

Khoảng nửa năm trước, khi Từ Lam tới nhà chơi, vẫn còn lôi kéo tay Chiêu Đệ, lảm nhảm chuyện cô ấy đang yêu, yêu một người đàn ông rất ưu tú, một người đàn ông thương cô ấy tận xương tủy. Cô ấy còn nói, "Chiêu Đệ, thật tốt, cô bây giờ hạnh phúc như vậy, Tiểu Trí bây giờ cũng hạnh phúc như vậy, tôi hiện tại cũng hạnh phúc như vậy. Thật tốt. Tình yêu vạn tuế!"

Nhưng cũng chính cô gái bé nhỏ ngày nào còn hô to "Tình yêu vạn tuế", hôm nay lại bi thương thành như vậy.

Buổi tối, lúc ăn cơm, Từ Lan còn chưa tỉnh ngủ. Chiêu Đệ cũng không đi lên tầng gọi cô ấy xuống ăn cơm như đã nói lúc trước. Chắc hẳn trước khi tới đây cô ấy đã rất lâu rồi chưa ngủ nên mới có thể xuất hiện quầng thâm quanh mắt đậm đến vậy. Bây giờ đối với Từ Lan mà nói, giấc ngủ so với ăn cơm quan trọng hơn nhiều lắm. Thức ăn đều được bọc ni lông, để trong tủ lạnh, nếu cô ấy tỉnh lại đói bụng chỉ cần đặt vào trong lò vi ba một chút thì có thể ăn được rồi.

Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Trí theo thói quen nhẹ nhàng ôm Chiêu Đệ vào trong ngực mình. Anh dùng cằm mình dịu dàng dụi dụi vào đầu Chiêu Đệ. Trong lúc Chiêu Đệ uể oải sắp ngủ, anh chợt mở miệng: "Chiêu Đệ, cô nàng lười không tìm được người trong lòng thật sao?"

Chiêu Đệ nghe được Tiểu Trí nói như vậy thì lúc đầu cũng không kịp phản ứng lại. Qua một hồi lâu sau, cô mới hiểu được, Tiểu Trí đang nói về chuyện Từ Lan thất tình, không tìm được người trong lòng cô ấy không phải là thất tình hay sao?

"Làm sao Tiểu Trí biết? Từ Lan chưa hề nói một câu nào mà." Chiêu Đệ có chút kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Tiểu Trí. Làm sao Tiểu Trí biết là Từ Lan đang thất tình mà không phải là gặp chuyện phiền lòng nào khác chứ?

"Tiểu Trí biết chính là biết. Cô nàng lười trước kia thật vui vẻ, coi như có gây gổ với cô và dượng, rời nhà trốn đi thì vừa đến nhà chúng ta cũng sẽ lại trở thành cô nàng vui vẻ. Cô ấy nói, người vui vẻ cũng sống cả đời mà không vui cũng sống cả đời vậy nên bất kể là gặp phải chuyện gì thì cô ấy đều muốn thật vui vẻ mới được lời, cô ấy không muốn làm ăn lỗ vốn."

Chiêu Đệ nghe được cách Tiểu Trí học Từ Lan nói chuyện, giống như đúc, trong đầu liền tự động nhảy ra hình ảnh Từ Lan giương nanh múa vuốt nói những lời này. Cô chợt phát hiện, cô đã quen với một Từ Lan như vậy rồi. Từ Lan của bây giờ điềm đạm đáng yêu, toàn thân toát ra hơi thở bi thương khổ sở khiến cô cảm thấy thật không quen.

"Nhưng mà, lần này cô nàng lười đến nhà chúng ta không giống như trước kia. Tiểu Trí nhìn ra. Cô ấy rất khổ sở. Lúc Tiểu Trí không tìm được Chiêu Đệ, cũng khó chịu như vậy." Nói đến đây, Tiểu Trí không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ban đầu không tìm thấy Chiêu Đệ. Mặc dù việc này đã trôi qua lâu như vậy rồi nhưng chỉ cần nghĩ đến nó, anh vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.

Chiêu Đệ nắm thật chặt vòng tay Tiểu Trí đang đặt ngang hông, chui vào trong ngực Tiểu Trí, nhẹ nhàng thở dài. Xem ra tổn thương ban đầu cô gây ra cho Tiểu Trí thực sự quá lớn, bằng không mỗi lần vừa nghĩ đến nó anh sẽ không lộ ra vẻ mặt cô đơn thê lương đến vậy.

Lúc ấy tại sao cô lại hồ đồ đến vậy, có chút đạo lý sờ sờ trước mặt mà cũng nghĩ không thông, khiến chính mình chịu khổ không nói làm gì, lại còn khiến Tiểu Trí bị tổn thương tâm lý trầm trọng đến vậy.

"Tiểu Trí, chúng ta phải tin tưởng Từ Lan. Từ Lan chính là một cô gái rất tốt, rất tốt. Cô ấy đáng giá có được tình yêu đẹp nhất cõi đời này. Mặc kệ lần này đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần quan tâm người đã gây tổn thương này cho Từ Lan rốt cuộc sau này có thể lại ở cùng một chỗ với Từ Lan hay không, chúng ta cũng không cần tham dự quá nhiều vào quyết định của Từ Lan. Tình cảm của hai người cũng giống như người ta uống nước vậy, nóng lạnh chỉ người ấy mới biết, người ngoài nhìn không ra mà xem cũng không hiểu, chỉ cần chúng ta luôn luôn tin tưởng vào quyết định của Từ Lan chính là đã cho cô ấy sự ủng hộ tốt nhất rồi, không bao giờ được tự cho mình là đúng mà cho cô ấy bất cứ ý kiến gì làm nhiễu loạn đến quyết định của cô ấy, biết không?"

Đạo lý mà bây giờ Chiêu Đệ đang nói chính là kinh nghiệm mà cô đã phải trải qua vô số đau đớn mới tổng kết được, cũng là đạo lý mà sau khi phát sinh sự kiện sảy thai kia cô mới chính thức giác ngộ được.

"Ừ, Tiểu Trí biết, Tiểu Trí chỉ cần tin tưởng cô nàng ngốc là được. Tiểu Trí sẽ không tốt bụng mà làm chuyện xấu đâu."

"A~~ Tiểu Trí vì sao lại biết việc tốt bụng mà gây chuyện xấu vậy?" Đây là lần đầu tiên Chiêu Đệ nghe thấy Tiểu Trí nói ra cụm từ này, cũng không biết là anh học được từ nơi nào. Chỉ vì muốn hóa giải chút không khí trầm muộn vừa rồi, cô mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Trí tràn đầy hứng thú mà hỏi. Cô cũng muốn biết, Tiểu Trí sẽ tổng kết được cái dạng đạo lý như thế nào.

"Tại sao?" Tiểu Trí lặp lại một lần lời nói của Chiêu Đệ, âm cuối còn kéo thật dài, chắc là đang suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào mới tốt. Nhưng giọng điệu này của anh lại đáng yêu đến mức khiến Chiêu Đệ muốn nhào tới cắn cho anh một phát.

"Tiểu Trí nhớ, trước kia Chiêu Đệ đã kể một câu chuyện cổ, nói về chuyện con chim và con cá là bạn tốt. Con chim cảm thấy con cá cả ngày đều oewr trong nước, không có cánh để bay trên trời, sẽ không thể nhìn thấy rất nhiều điều thú vụ trên thế giới này nên cảm thấy con cá rất đáng thương. Cho nên vì muốn cho con cá mở mang tầm mắt, cũng vì muốn cho con cá một bất ngờ nên không thèm hỏi han con cá một tiếng đã đem con cá bay lên trên trời. Đợi đến lúc con chim cảm thấy con cá đã thấy được những gì mà con chim muốn cho nó thấy, đem con cá thả lại về trong nước thì mới phát hiện ra con cá đã chết vì rời khỏi nước quá lâu."

"Chiêu Đệ, con chim này tốt bụng nhưng lại làm chuyện xấu. Con chim vì không biết tập tính của con cá mà lại tự cho là con cá giống mình. Nó tốt bụng, muốn cho con cá có nhiều kiến thức hơn một chút nhưng lại hại chết con cá. Con chim không phải con cá. Nó thật ra không biết trong lòng con cá nghĩ thế nào, cũng không biết điều trong lòng con cá chân chính mong muốn là gì."

"Tiểu Trí không phải cô nàng lười. Tiểu Trí cũng không biết làm sao để cô nàng lười vui vẻ. Cho nên Tiểu Trí không nên làm gì cả. Tiểu Trí tin tưởng cô nàng lười. Nếu như cô nàng lười cần Tiểu Trí giúp một tay, chính cô ấy sẽ đến nói cho Tiểu Trí biết."

Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Tiểu Trí đang chậm chạp nhưng lưu loát nói những lời này. Tiểu Trí đã thay đổi thật nhiều. Có lẽ trước kia nội tâm anh đã cơ trí như vậy, chỉ là không có thói quen bộc lộ bản thân trước mặt người khác nên mới thủy chung ngăn trở sự thông tuệ trong cặp mắt của chính mình dưới lớp lông mi thật dài. Hôm nay, một Tiểu Trí tình nguyện bộc lộ bản thân như vậy thật đúng là hấp dẫn. Chiêu Đệ chỉ có cảm giác mình đã bị trúng độc, trúng cái gọi là độc Tiểu Trí, hơn nữa đời này kiếp này cô cũng không có ý nghĩ muốn giải độc.

Thật ra, ý nghĩ này của Chiêu Đệ hoàn toàn là chuyện "người tình trong mắt hóa Tây Thi" mà thôi. Lời của Tiểu Trí nói hôm nay căn bản chính là thuật lại lời Chiêu Đệ đã nói hồi trước, chỉ khác nhau ở chỗ, Tiểu Trí dùng những lời hết sức đơn giản để thuật lại những lời vô cùng thâm ảo, hơn nữa lại là đạo lý mà rất nhiều người đã nghe qua nhưng còn chưa thể hiểu rõ ràng.

Có lẽ so sánh với người bình thường, Tiểu Trí có phản ứng chậm hơn, hiểu một đạo lý cũng tốn thời gian hơn nhiều so với những người khác, nhưng chính bởi vì thời gian suy nghĩ nhiều hơn người thường nên so sánh với những người khác, Tiểu Trí có thể thấu hiểu càng thêm triệt để và trí nhớ cũng dài lâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro