*Chương 12*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngày ngày trôi qua , tôi ở bên ba anh trai của mình với nhiều niềm vui khác nhau , cả ba người lúc nào cũng yêu thương tôi, che chở cho tôi như nàng công chúa ... Nhưng trong lòng tôi vẫn không thể vui nổi ... Tối đến , tôi nhờ anh Tài chở đến bệnh viện , vài hôm trước tôi đã nhận được bằng lái do Khắc Hàn nhờ người làm rồi nhưng có lẽ tôi không lái xe nữa ... Tôi sợ ... Đến trước cổng bệnh viện , tôi đi vào phòng bác sĩ trực phòng anh :

- Cô là gì của bệnh nhân ? - anh bác sĩ nhìn tôi

- Tôi .. Là em gái của bệnh nhân .. Anh nói cho tôi về tình hình sức khoẻ của anh ấy được không ? - tôi nhìn bác sĩ khẩn cầu

- Tôi e .. Với tình trạng hiện tại anh ấy khó cầm cự được .. Những ngày qua anh ấy từ chối mọi điều trị từ chúng tôi , không ăn uống theo đơn kê dinh dưỡng do tôi đưa mà cứ uống rượu .. Xin lỗi , cô là em gái anh ấy nên khuyên anh ấy giúp tôi ! - bác sĩ đưa bệnh án cho tôi xem

Tôi nhìn vào bệnh án , tim đau nhói , cúi đầu chào bác sĩ rồi đi tới phòng anh , anh đang ngủ . Tôi nhẹ nhàng bước tới , nhìn cơ thể gầy gò của anh mà trái tim đau đớn vô cùng , tôi vội lấy tay che miệng lại để không bật ra tiếng nấc , nước mắt cũng vì thế lăn xuống . Vết băng trên bụng anh đang chảy máu ra rất nhiều :

- Bình tĩnh đi , phải băng lại cho anh ấy !

Tôi loay hoay tìm hộp cứu thương , cẩn thận từng chi tiết giúp anh thay băng nhưng sao nước mắt tôi không thể ngừng rơi ... Tim tôi sao cứ quặn lại ... Khó chịu lắm ... Tôi nắm lấy tay anh , bàn tay lạnh vô cùng :

- Khắc Hàn ... Xin anh đấy , đừng như vậy ... Em không biết phải làm sao nữa , tim em đau lắm !

Nước mắt lăn dài trên má , tôi cố gắng không để tiếng khóc cất lên sợ làm anh tỉnh giấc rồi đưa tay lên xem đồng hồ . Tôi đứng lên đặt tay anh xuống nhẹ nhàng rồi kéo chăn lên giúp anh :

- Ngày mai em quay lại !

Nói xong , tôi nhanh chóng đi ra ngoài . Trong căn phòng , Khắc Hàn mở mắt ra nhìn lên :

- Tại sao em lại đến chứ ? Em làm vậy thì sao tôi có thể buông em đi đây ?

Tôi về đến nhà thì thấy Minh Khánh đang ở ngoài vườn , tôi bước đến ngồi cạnh anh :

- Anh làm gì vậy ?

- Anh đang tâm sự với sao ! - Minh Khánh nhìn lên trời

- Tâm sự với sao ... Anh có nhiều sở thích kì quái nhỉ ? - tôi cười cười 

- Còn em ... Chắc là mới về từ bệnh viện phải không ? - Minh Khánh nhìn tôi

- Sao anh biết ? - tôi ngạc nhiên

- Mắt em sưng húp kìa ... Nào , tâm sự cho anh nghe đi ! Anh là chuyên gia tâm lí mà !

- Hôm nay em đến bệnh viện .. Em đã xem bệnh án của anh ấy , bác sĩ nói ..! - nước mắt tôi lại rơi không kiềm chế được , Minh Khánh đưa khăn tay cho tôi

- Bác sĩ nói .. Anh ấy không chịu chấp nhận trị liệu , cứ uống rượu không ăn uống theo chế độ rất có thể .. Anh ấy sẽ bị thương tật .. Lúc em vào phòng anh ấy , em đã .. Thấy vết thương chảy máu .. Em hoảng sợ lắm .. Rồi em thay băng cho anh ấy .. Em thật sự khó chịu lắm .. Anh nói xem như thế nghĩa là sao ?

- Em yêu anh ta ... Chỉ là nội tâm của em đang cố che giấu thôi ! ... Có thể em nghĩ anh ta giống với Khắc Anh nên em lầm tưởng nhưng em đang lấy cái cớ đó để che giấu tình cảm của mình ... Học cách chấp nhận đi ! ... Tuy anh không thích hắn lắm, nhưng .. em đừng nên để vụt mất thứ mà mình mong muốn ... Cảm giác còn tồi tệ hơn lúc này gấp ngàn lần .. ! - Minh Khánh nhìn tôi nói dịu dàng như anh cũng đang tâm sự cho tôi nghe

Tôi nhớ lại , Minh Khánh cũng từng yêu một cô gái nhưng cô ấy đã ra nước ngoài sinh sống .. Anh ấy đã có ý định đi tìm nhưng lại bỏ cuộc..

- Anh đi sang Mỹ đi ! Tìm chị ấy!

- Không thể nào đâu ! - Minh Khánh khẽ cười buồn

- Anh đã dạy em mà ! Ngày mai em sẽ đến gặp anh ấy chấp nhận sự thật và anh cũng nên đi tìm chị ấy !

Tôi mỉm cười đứng lên , Minh Khánh lắc đầu, tôi khẽ hôn vào má anh :

- Em còn muốn có chị dâu đó !

Ngày hôm sau , tôi thức dậy rất sớm nhờ anh Tài chở vào bệnh viện , trong lòng tôi rất háo hức , nhanh chóng đi tới phòng anh , thì từ trong y tá đẩy xe thức ăn ra ngoài , tôi bèn hỏi :

- Có chuyện gì vậy ?

- Bệnh nhân không chịu ăn , thưa cô !

- Được rồi , để tôi !

Tôi mỉm cười mở cửa đẩy xe thức ăn vào :

- Tôi đã bảo không ăn , cô muốn chết à ! - giọng nói anh lạnh vô cùng

- Thì ra đây là cách anh làm cho các nhân viên y tá sợ ... Nhưng anh không ăn thì sao hồi phục ! - tôi bày thức ăn lên bàn

- Em đến làm gì ? Nếu cảm thấy có lỗi thì không cần đâu ! - Khắc Hàn lạnh lùng

- Vương Khắc Hàn ... Bây giờ tôi yêu cầu anh cùng tôi hợp tác kí hợp đồng ! - Tôi đứng trước mặt anh nói

- Hợp đồng ? - Khắc Hàn nhìn tôi khó hiểu

- Đúng ... Đó là hợp đồng yêu nhau vô thời hạn ... Tuyệt đối không có quyền từ chối ! Anh nghĩ sao về hợp đồng này ? - tôi mỉm cười nhìn anh

- Tôi cảm thấy rất tuyệt !

Khắc Hàn kéo tôi lại , đặt vào môi tôi nụ hôn ngọt ngào , tôi đưa tay vòng qua cổ anh nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh một cách chân thành

*Cạch*

Bỗng cánh cửa mở ra, thấy Khắc Hàn không có ý định dừng lại , tôi đánh nhẹ vào người anh :

- Cô đến làm gì ? - Khánh Thiên nhìn tôi

- Kí hợp đồng thôi ! - tôi cười khẽ

Khánh Thiên ngơ ra , Khắc Hàn nhìn tôi cười nhẹ rồi tôi kéo bàn lại cho anh ăn .. Nói chung là một cành vợ chồng son ngọt ngào ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro