chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm chớp mắt một cái, quay đầu nhìn ông ta, khóe miệng khẽ câu, nhẹ nói: “Được, nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Bên Ngô Thế Huân tôi sẽ nói qua, tôi đoán là sẽ không có vấn đề gì.”

Có những lời này của Lộc Hàm, đoàn người coi như là yên tâm, cơ hồ là hô vạn tuế tiến Lộc Hàm ra khỏi cửa. Một số nhân viên thấy được, nhìn đám người trước mặt Lộc Hàm, chợt trong lòng sinh ra một loại kính sợ. Thật lòng cảm thấy người như vậy tới quản lý bọn họ, vậy thì quá hạnh phúc rồi. Nhìn Lý Lệ ở phía sau đám người, lại cảm thấy Lý Lệ coi như xong, khí chất này kém xa với Lộc Hàm.

Lộc Hàm vừa đi, đám người kia liền cười ha hả. Nhìn mấy người đằng sau lưng Lý Lệ đầu đầy bụi đất, mấy người tức giận nói một tiếng: “Còn đứng ở đây làm gì, từng người từng người không có bản lĩnh đi làm việc hay sao? Còn không mau đi chuẩn bị một chút, Lộc thiếu gia vừa nói, sẽ về nói với Ngô tiên sinh. Chuyện này nếu Lộc thiếu gia đã ra tay, đó chính là ván đã đóng thuyền, chạy không thoát. Còn không mau về chuẩn bị một chút.”

Mấy người bị khiển trách, mặt mày đám trẻ tuổi càng thêm xanh mét, cơ hồ là cắn răng chịu đựng mấy con hồ ly già này ra oai, len lén liếc Lý Lệ một cái. Sắc mặt Lý Lệ cũng khó coi, thấy thủ hạ nhìn mình, nháy mắt bảo bọn họ về trước.

Chờ thủ hạ rời đi, Lý Lệ cười cười, đi tới lão già quyền uy nhất đưa tay đỡ hắn, dáng vẻ rất khéo léo: “Ông Tần, ngài đừng nóng giận. Hôm nay may mà có các ông ra mặt, nếu không, dự án hợp tác với R&D cứ như vậy mà bị tôi vất bỏ. Cảm ơn ngài nha.”

Ông già có chút cậy già lên mặt, luôn nghĩ mình là nguyên lão của công ty, không hề thích Lý Lệ tuổi trẻ, cũng là xem thường. Có thể làm cho hắn bội phục, trừ Lộc Tử Hoa thì không có mấy người. Ông ta liền mở mồm: “Cô còn trẻ, năng lực đó chưa đủ để khẳng định, nhưng vẫn là không tệ, sẽ có lòng tin với bản thân. Đều là người trẻ tuổi, không có việc gì không có việc gì.” Nói xong liền vỗ vỗ mu bàn tay Lý Lệ, ôn tồn an ủi.

Lý Lệ khéo léo cười, trong mắt lóe lên một mảnh hận ý rồi biến mất, giống như chưa từng có.

Lộc Hàm về nhà tâm tình rất tốt, luôn cười cười. Ngô Tiểu Tam đang lái xe nhìn Lộc Hàm ngồi ở phía sau nói: “Tiểu Hàm Hàm anh thật sự phục em rồi. Em không thấy vừa rồi biểu hiện của em tuyệt như thế nào đâu, quá mạnh mẽ. Anh thật sự bội phục.”

Ngô Tiểu Tam không ngờ Lộc Hàm từ nhỏ được hắn nhìn lớn lên lại lợi hại như vậy? Hắn càng ngày càng thích bộ dạng này của Lộc Hàm, có phong phạm của Ngô Thế Huân, cao cao tại thượng ngạo thị quần hung, vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng sợ hãi, còn có cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân cậu.

Lộc Hàm nghe vậy cười một tiếng, cậu hôm nay rất vui vẻ, tại sao? Bởi vì thấy được sắc mặt xanh mét của Lý Lệ đáng ghét.

Khi về đến nhà Lộc Hàm liền đem suy nghĩ của mình nói cho Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vừa nghe lông mày giương lên, trong mắt léo lên ánh sáng kỳ dị. Anh vừa nghĩ, Lộc Hàm tiểu đệ đệ làm sao vậy, ở nhà vẫn nhún nhún nhảy nhảy, hóa ra là nghĩ tới chuyện hại người.

“Đến đây bảo bối, em nói một chút xem em muốn làm gì.” Ngô Thế Huân vẫy tay gọi, giống như gọi một đứa trẻ. Trong mắt tất cả đều là bộ dáng đương gia, giống như trước mắt anh Lộc Hàm là một đứa trẻ đang chuẩn bị làm chuyện xấu.

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cười vẻ mặt lương thiện, cười mị mị giống như đem tiểu bách thỏ tiến vào ổ sói xám lớn, chỉ còn thiếu đuôi dài lắc tới lắc lui ở sau lưng mà thôi.

Lộc Hàm nháy mắt mấy cái, dáng vẻ thiên chân vô tá, mắt to vụt sáng, giống như cục cưng tò mò: “Làm sao?” Gần đây tâm tình Lộc Hàm rất tốt, thỉnh thoảng liền lộ ra bộ dạng thuần khiết vô tội. Nhưng Ngô Thế Huân biết, mỗi một lần gương mặt này xuất hiện sẽ khiến người nào đó chờ xui xẻo.

Khóe miệng Ngô Thế Huân vẫn còn nụ cười ấm áp, cũng không nói chuyện, phất tay một cái nói với Lộc Hàm: “Em qua đây.” Động tác giống như dỗ một đứa bé.

Lộc Hàm nháy mắt mấy cái, nghẹo đầu, vui vẻ cọ tới, ôm cổ Ngô Thế Huân làm một hớp, giả bộ ngoan manh hỏi: “Làm sao?”

Ngô Thế Huân nhướng mày hỏi: “Em nghĩ chỉnh như thế nào?”

Lộc Hàm mắt chuyển một vòng rồi sau đó ôm cổ Ngô Thế Huân, cười cười: “Thì anh gọi điện cho lão đầu kia chứ sao.”

Ngô Thế Huân không nói lời nào, nhìn Lộc Hàm, đôi mắt tràn đầy thú vị.

Lộc Hàm lúng túng khụ khụ, nhẹ nhàng nói tiếp: “Anh nói với hắn, anh nể mặt em hợp tác với hắn, sau đó sẽ không còn chuyện của anh, được không?” Lộc Hàm ôm cổ Ngô Thế Huân, vẻ mặt van xin, mắt khẽ cong cong, giống như một chú chó nhỏ đáng thương, Ngô Thế Huân nhìn đặc biệt buồn cười.

Ngô Thế Huân nhịn kích động muốn cười của mình, đôi mắt xác định Lộc Hàm, không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm. Lộc Hàm bị nhìn trong lòng thấy hoang mang, anh có ý gì? Tốt hay không tốt?

Ngô Thế Huân nhìn vẻ mặt rối rắm của Lộc Hàm, thật sự nhịn không được, kéo miệng cười cười, nhịn rất vất vả: “Tốt, chỉ một cú điện thoại mà thôi, nhưng là em thấy tốt hả? Ngộ nhỡ Lý Lệ thật sự sẽ đồng ý thì làm như thế nào? Đến lúc đó em thật sự sẽ hợp tác, vậy em sẽ không có đường lui.” Ngô Thế Huân chăm chú nhìn vẻ mặt Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn vẻ mặt Ngô Thế Huân nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy mình như một đứa bé làm sai chuyện, hết cách rồi, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt cợt nhả dần dần chuyển về bình thường, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Anh yêm tâm, em nắm chắc rồi, Lý Lệ chán ghét em như vậy sẽ không đồng ý hợp tác với chúng ta. Dù Lý Lệ muốn tính kế, em cũng có lòng tin khiến người bên cạnh Lý Lệ nói ra kế hoạch của cô ta. Em có lòng tin này.” Lộc Hàm nói nghiêm túc khác thường, hết cách rồi, Ngô Thế Huân nghiêm túc nha. Khi Ngô Thế Huân nghiêm túc đôi mắt trở lên đặc biệt đen, giống như bảo thạch, nhìn rất chói mắt, rất đẹp. Mắt người này vốn đã đẹp, lúc này là đẹp nhất, không trách được đều nói đàn ông nghiêm túc luôn có mị lự lớn nhất.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, không nhịn được bật cười, tiểu tử ngốc này……

Lộc Hàm vốn còn một chút khẩn trương, bị ánh mắt lạnh lùng làm cho bối rối, chợt thấy khóe mắt Ngô Thế Huân có ánh gian trá, trong nháy mắt Lộc Hàm nổi giận, miệng chu lại, nhéo một cái lên người Ngô Thế Huân: “Làm sao anh lại như vậy, em còn lo lắng gần chết, anh cứ như vậy, thật quá hư.”

Lộc Hàm dùng sức níu lấy trên người Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng không sợ nhột, đưa tay bắt lấy tay đang quấy rối của Lộc Hàm. Chợt anh kéo đến bên cạnh mình, chóp mũi cọ cọ chóp mũi nhỏ của cậu nhỏ giọng nói: “Em nói em sợ cái gì? Em sợ anh? Sợ anh cái gì?”

Lộc Hàm bị buộc nhìn vào mắt anh, không chịu nổi, không biết vì sao chính là không chịu nổi. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Lộc Hàm quay đi, vừa đúng có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt Ngô Thế Huân, mở đôi mắt thật to, trong mắt mang theo chút ngượng ngùng, đây là cậu?

Lộc Hàm dùng sức đẩy một cái, làm như một đứa bé làm sai, âm thanh rất thấp, nếu như không phải Ngô Thế Huân nhích tới gần Lộc Hàm sợ rằng nghe không hiểu, Lộc Hàm nói: “Em biết em sai rồi, anh đừng dựa vào em như vậy.”

Ngô Thế Huân liền cười: “Em lỗi cái gì? Sai chỗ nào, hả? Nói cụ thể một chút.” Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ngày ngày trình diễn màn này, trong phóng khách Tiểu Yêu đang ngồi chơi khẽ nhẹo đầu nhìn bọn họ. Một đôi mắt thật to lóe mê hoặc, cảnh tượng này nó nhìn thấy rất nhiều, nhưng bọn họ làm gì vậy?

Tiểu Yêu đơn thuần không hiểu là không hiểu, hiện tại nó mới được mấy tháng tuổi mà thôi, còn chưa tới tuổi lấy vợ, tự nhiên sẽ không hiểu,

Kết quả, Ngô Thế Huân gọi điện, lão Tần lập tức triệu tập hội đồng quản trị, trừ Lộc Hàm tất cả mọi người đều đến đông đủ, tại sao Lộc Hàm lại không đến? Bởi vì không có thông báo, dù sao Lộc Hàm cũng là người của Ngô Thế Huân, mặc dù đem chuyên cổ phần của Lộc Tử Hoa cho Lộc Hàm nhưng cũng không thể loại bỏ Lộc Hàm nói chuyện cho bên Ngô Thế Huân , chuyện liên quan đến ích lợi của công ty, đổng sự môn tự nhiên không để Lộc Hàm xuất hiện.

Trên người Lý Thánh Đức cũng có cổ phần, tự nhiên cũng xuất hiện, Lý Lệ thân là người toàn quyền phụ trách hạng mục cũng hiển nhiên có mặt.

Lão Tần già nhất quét tại chỗ một vòng, cất giọng nói: “Tốt lắm, Ngô tiên sinh vừa mới gọi điện thoại tới, nói rồi, hai công ty có thể hợp tác. Nhưng bọn họ muốn xem xét kỹ càng kế hoạch của chúng ta, Quốc Bằng, kế hoạch đã chuẩn bị xong chưa?”

Tống Quốc Bằng nghe vậy đứng lên, đưa tới phần tài liệu trong tay: “Đã chuẩn bị xong, ngài yên tâm. Chu Quá đã phân phó những thứ này đã sớm chuẩn bị ổn cả. Vì lần này hợp tác thuận lợi với R&D, tôi còn tự mình sửa đổi mấy chỗ.”

Lão Tần nghe vậy thỏa mãn gật đầu: “Ừ, sợ rằng công ty hai nhà sẽ có những lợi ích khác nhau, các ngươi nhớ, vô luận bọn họ có yêu cầu gì, cũng không thể động khí. Người ta chính là đại công ty, lần này có thể coi trong công ty chúng ta hoàn toàn là nhờ phúc của Lộc Hàm. Lần này hợp tác cùng với R&D, chỉ cần bọn họ không yêu cầu quá đáng, chúng ta sẽ kiếm nhiều hơn so với hợp tác với Triệu thị nhiều. Các ngươi phải nhớ lấy lợi ích của công ty làm chủ, hiểu chưa?” Lão Tần nói lời này là hướng về đám người trẻ tuổi đàm phán với Lộc Hàm lần trước, những người này cơ hồ đều là thủ hạ của Lý Lệ. Lần đó họ chọc giận Lộc Hàm mà mất hợp đồng khiến hội đồng quản trị vô cùng bất mãn.

Nhưng lần này chính miệng lão Tần nói, Lý Lệ ngồi ở phía trên sắc mặt không thay đổi, thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên: “Tần lão, ngài cứ yên tâm, chuyện này chúng ta sẽ toàn lực ứng phó. Mặc kệ trước kai ân oán như thế nào, chúng ta đều rất chuyên nghiệp. Sẽ không bởi vì chuyện tư dẫn đển lợi ích của công ty bị tổn hại, ngài cứ yên tâm.”

Lão Tần nhìn Lý Lệ vui mừng cười cười: “Được, chuyện này liền giao cho mấy người trẻ tuổi các ngươi.”

Sau khi thành viên hội đồng quản trị rời đi, chỉ còn sót lại đám người của Lý Lệ. Lý Thánh Đức cũng không đi mà nhìn Lý Lệ trầm tư, thật lâu mới mở miệng hỏi: “Con và nhà họ Chu xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biến thành như vậy? Còn nữa, Chu Khải nói chuyện kia là chuyện gì xảy ra?”

Lý Lệ vốn vẫn cười đưa mắt nhìn nhữn đổng sự môn, nghe được vấn đề Lý Thánh Đức hỏi liền cứng lại. Cô ta đưa lưng về phía Lý Thánh Đức, cho nên Lý Thánh Đức không thấy rõ được bộ dạng của nàng. Lý Lệ nhìn cửa chính phòng họp, đợi đến người cuối cùng rời đi, lúc này mới yên tâm thả lỏng giọng. Cô ta không sợ Lý Thánh Đức biết chuyện kia, chính là sợ mấy lão gia hỏa trong hội đồng quản trị này biết được. Trước mắt mấy lão gia hỏa này còn cung kính coi Lộc Hàm là đại thiếu gia. Không nói những thứ khác, chỉ bằng vào việc mẹ đẻ của Lộc Hàm là Lộc Tử Hoa cũng đã đủ rồi, nhưng lão gia hỏa kia từ trước đến giờ đều tôn kính Lộc Tử Hoa, dĩ nhiên cũng sẽ không xem thường con trai của bà.

Lý Lệ trì hoãn tâm tình của mình, từ từ xoay người nhìn Lý Thánh Đức. Ánh mắt có chút không biết nói gì, dù sao xác định có chút ai uyển, nhưng bên trong lại có tâm tình khác, nhìn không hiểu.

Lý Thánh Đức vốn tức giận lập tức mềm nhũn, có chút hối hận. Hắn làm sao có thể quên Lý Lệ là một đứa bé mềm yếu nha.

Lý Thánh Đức mềm hóa tâm tình của mình: “Lý Lệ a, chuyện kia là chuyện gì, có thể hay không cẩn thận nói một chút?”

Lý Lệ nhìn Lý Thánh Đức, sau đó nhìn những người sau lưng Lý Thánh Đức, trong công ty còn rất nhiều người đang ở đây, ánh mắt kia của Lý Lệ nói chuyện nhà không nên nói ở chỗ này. Lý Thánh Đức liếc mắt nhìn Lý Lệ, cũng nhìn thấy ánh mắt kia của cô ta, hiểu, quay đầu liếc mắt những người sau lưng.

Thở dài mang theo Lý Lệ về phòng làm việc, vừa vào cửa Lý Thánh Đức đã nói: “Có phải hay không có ẩn tình? Ngày hôm qua Chu Khải gọi điện nói muốn ly hôn? Chuyện gì đã xảy ra? Một thời gian trước không phải nói con sẽ không để nhà họ Chu muốn ly hôn sao? Vậy làm sao hiện tại lại như vậy? Lý Lệ, nói cho cha biết, chuyện kia là sao, tại sao con lại muốn tổn thương Hàm Hàm?” Nếu như nói âm điệu của Lý Thánh Đức tương đối chậm khi nói với Lý Lệ, cuối cùng nhắc đến Lộc Hàm có chut nặng nề, trong âm thanh lộ là chút chất vấn không thể tha thứ.

Lý Lệ dùng đôi mắt khổ sở nhìn Lý Thánh Đức, nhưng trong nội tâm khẽ lạnh lại. Mặc kệ trước kia Lý Thánh Đức đối với Lộc Hàm như thế nào, đều không thể bỏ được máu mủ thâm tình, nên quan tâm vẫn quan tâm. Dù Lộc Hàm đã hận hắn đến mức không muốn gặp mặt, hận đến tất cả mọi người đều biết thân phận nhưng không dám nhắc đến.

Lý Lệ khẽ mỉm cười, có chút khổ sở, nhưng lại che dấu một tia hả hê. Lý Thánh Đức, ông một lòng bảo vệ con trai hận ông như vậy, bây giờ ông còn có ích lợi gì sao?

“Cha, về chuyện của Lộc Hàm thật sự không phải con. Chuyện kia con đã điều tra, con biết rõ kết quả nhưng lại không thể nói. Về phần Chu Khải nói, căn bản là không phải. Ngày đó con mang Chu Kỳ đi tiệc rượu, chính cô ta đi trêu chọc Triệu tổng, Chính cô ta gây lên rồi đổ lên người con. Cha, cha là cha con, cô ta tự nhiên muốn cha bảo vệ. Lão tử nhà họ Chu vì con gái mình tìm đến cha, vậy cha thật sự tin con gái người khác mà không tin tưởng con hay sao?”

Lý Lệ bi thương nói, nói đặc biệt đau lòng, trong mắt tràn đầy uất ức, giống như là nhận hết uất ức về mình mà không cách nào nói được với hắn. Lý Thánh Đức nhìn rất đau lòng, cực kỳ đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro