chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Chu Khải cảm thấy có điểm lạ, không rõ lạ ở chỗ nào, chính là cảm thấy tình huống không đúng, nhưng lại không hể tìm được đầu mối. Theo bản năng, Chu Khải làm chút chuyện để gạt ông Chu.

Hiện tại đồ của hắn ai cũng không đưa, trực tiếp cầm lấy khóa chặt trong két bảo hiểm trong nhà. Sau khi khóa kỹ đồ hắn liền nhớ tới cô bé kia, đứa bé kia có chuyện gì không? Hắn cảm thấy mình cần thiết phải cứu cô bé ra, trước không nói đến cô bé kia, chỉ nói đến cô bé đã từng cho hắn một đêm khó quên, hắn phải cứu cô bé. Nhìn lại mọi tình huống, cô bé kia bị đưa đến thành phố G hoàn toàn là do chuyện buổi tối hôm đó.

Trước khi Chu Khải đi thành phố G đã cẩn thận dặn dò Chu Kỳ, mấy ngày nay hắn muốn trở về bên thành phố G, cô phải ở nhà không được ra ngoài. Sau đó lại nhìn ông Chu, nói ông Chu gần đây không tốt lắm, Chu Kỳ phải cẩn thận một chút.

Thật ra thì ban đầu Chu Khải muốn cùng Chu Kỳ về, nhưng lại nghĩ tới nếu Chu Kỳ đi rồi, khẳng định Lý Lệ sẽ hoài nghi. Dù sao Chu Kỳ cũng không giống hắn, hắn có thể đi công tác, đó là chuyện bình thường, nhưng người nhàn nhã như Chu Kỳ cũng đi theo thì không được. Cho nên dù ở đây không yên tâm, Chu Khải cũng chỉ có thể để Chu Kỳ ở lại.

Sau khi Chu Khải đi trực tiếp đến địa chỉ được nói đến trong tài liệu, sợ mình bứt dây động rừng, liền tìm một khách sạn gần đó, thỉnh thoảng nhìn sang bên này. Sau đó lại phát hiện thấy người ở nơi này rất nhiều, Chu Khải cũng không dám tùy tiện lộn xộn. Hắn nghĩ tới phương án một mình hắn làm như thế nào để cứu người ra ngoài?

Hắn ngẩn ngơ ở nơi này trong ba ngày, trong ba ngày này bên thành phố A có nhiều thay đổi. Lý Lệ bắt đầu gây khó dễ, đầu tiên cô ta nói Chu thị hợp tác không có thành ý, nếu không tại sao ba ngày nay đều không có đại biểu tới họp? Chu Kỳ biết anh trai mình là cán sự, nhưng cũng không thể nói chuyện được với những người này. Điện thoại trong nhà lại vang lên một lần nữa, mấy ngày nay ông Chu cũng không ổn, không biết làm sao, giống như là bị ngu, nói chuyện cũng bắt đầu hồ đồ. Cả nhà chỉ có một mình Chu Kỳ chống, trong nhà thì chịu đựng được, còn bên công ty thì sao?

Cho tới bây giờ cô chưa từng có kinh nghiệm quản lý công ty, hết cách rồi, hiện tại trừ cô ra người của nhà họ Chu ở bên ngoài cũng không thể tới. Nhìn vẻ mặt Lý Lệ cao ngạo, kiêu căng, Chu Kỳ hận không thể bước tới xé nát cái mồm của cô ta ra. Nhưng không được, bọn họ nếu muốn đẩy công ty mình ra thì cô không ngăn nổi. Hiện tại bọn họ chưa ra tay hoàn toàn vì không tìm được chỗ trống, một khi cô làm không tốt bên kia sẽ ra tay đối với Chu thị ngay.

Gọi điện thoại cho Chu Khải, Chu Khải sững sờ, không ngờ Lý Lệ xuống tay nhanh như vậy. Nhưng bên này mới có chút đầu mối, thật sự không thể buông tay như vậy được, liền nói với Chu Kỳ: “Kỳ Kỳ, em cố gắng một ngày nữa, một ngày là đủ. Chỉ được phép ở trong nhà, đừng để ý người đàn bà kia nữa, ngày mai anh sẽ trở lại. Ngoan.”

Hiện tại Chu Kỳ cũng muốn điên rồi, nhưng sau chuyện lần trước cô muốn mình mạnh mẽ hơn, không phải lần này vừa vặn là một cơ hội sao? Mặc dù cái gì cô cũng không hiểu, nhưng chỉ cần chống lại được đến ngày mai anh trai trở lại là tốt rồi.

Lý Lệ gây khó dễ với Chu thị, Lộc Hàm đều biết được hết. Cầm điện thoại trong tay không nói một câu. Hiện tại nói gì được, cũng không muốn nói cái gì. Bọn họ không phải là cùng một nhóm hay sao, nhà họ Chu, nếu như không có bản lãnh vậy thì chỉ có thể nhận kết quả cuối cùng kia rồi.

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm một mình một người ngơ ngác ngẩn người liền hỏi: “Sao vậy?”

Lộc Hàm định thần lại nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu: “Không có gì, em chỉ nghĩ tới nhà họ Chu, tình huống của họ như thế nào rồi?”

Ngô Thế Huân cười, sau đó dịu dàng nhìn Lộc Hàm nói: “Hàm Hàm, không phải là muốn giúp đỡ nhà họ Chu chứ?” Nhìn Lộc Hàm có dáng vẻ thất hồn lạc phách, trái tim Ngô Thế Huân có cảm giác không nói ra được, đây là cảm giác gì? Không biết, chính là trong lòng buồn buồn, không nói được, tóm lại khiến cho anh không thoải mái.

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân ngồi trên bàn làm việc, sau đó lông mày dần dần giương lên, trong mắt toát lên tia nghịch ngợm, chân không đứng dậy từng bước từng bước đi tới gần Ngô Thế Huân. Bởi vì Lộc Hàm thích đi chân không ở trong phòng làm việc của Ngô Thế Huân, cho nên lần thứ hai Lộc Hàm bước vào phòng làm việc liền thấy trong phòng có thêm một lớp thảm dày. Cậu rất thích thảm này, mềm mại, giống như lông của Tiểu Yêu, dẫm lên rất mềm rất thoải mái.

Lộc Hàm trực tiếp vòng qua bàn làm việc đi tới trước ghế rồi đứng lại, một đôi mắt nghịch ngợm nhìn anh, sau đó như hỗn thế tiểu ma nữ đưa ma trảo của mình níu lấy cà vạt của Ngô Thế Huân, gương mặt không có ý tốt, như nhìn thấy tiểu mỹ nam, học bộ dáng cố ý giở trò lưu manh: “Tiểu gia, cười một cái cho bản thiếu gia xem nào.”

Ngô Thế Huân dựa lưng vào ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm đứng trước mặt, sau đó lông mày nhướng lên, có chút ngoài ý muốn, thì ra nàng dâu còn có tính này a. Sau đó thừa dịp Lộc Hàm không chú ý trực tiếp lôi Lộc Hàm tiến vào lồng ngực của mình, miệng tiến tới cần cổ của cậu: “Vài ngày rồi chưa thu thập em. Lá gan lớn rồi hả?”

Lúc này miệng Ngô Thế Huân vẫn từ từ thân ái ở trên cần cổ của cậu, Lộc Hàm cũng muốn, dù sao nơi này là phòng làm việc của anh, Lộc Hàm cũng không nghĩ nhiều như vậy trực tiếp nói: “Lá gan em đâu lớn, em không có.”

Nhìn bộ dạng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không nhịn được liền cười. Hôm nay việc tương đối nhiều, nghĩ tới, thôi đi, liền để bữa cơm này đến khuya về nhà lại nói, lập tức ôm Lộc Hàm bắt đầu làm việc. Lộc Hàm bất động ở trong ngực Ngô Thế Huân chơi trò chém hoa quả, Ngô Thế Huân liền an tâm ôm Lộc Hàm.

Lúc Ngô Tiểu Tam tiến vào vừa đúng nhìn thấy cảnh này, sau đó liền không nhịn được nghĩ, hai người có thế hay không đừng xấu hổ như vậy?

Các người không biết quy định nhân viên trong công ty không được yêu nhau hay sao? Vì sao thân là người ở trên tầng cao nhất lại có đặc quyền? Các người không biết trong công ty tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng hay sao? Các người không biết người ở dưới len lén yêu cũng làm bộ coi như không quen biết đau khổ như thế nào?

Còn có điều quan trọng nhất là các người có thể hay không đừng ** ở trước mặt người độc thân là tôi được không?

Hiện tại cậu ta cảm thấy, làm thư ký của người này con mẹ nó thật bi thống.

“Cốc cốc cốc……” Ngô Tiểu Tam lễ phép gõ cửa, nhắc nhở hai người bên trong chú ý một chút, có người muốn vào.

Kết quả Lộc Hàm chỉ tùy ý liếc cậu ta một cái, sau đó lại chém hoa quả. Ngô Thế Huân còn tệ hơn, đầu cũng không ngẩng rực tiếp nói: “Vào.”

Ngô Tiểu Tam cũng không còn cách nào khác, đây có phải là người không?

Ho khan một cái, sau đó tiến vào. Người ta da mặt dầy như vậy còn không sợ thì ngươi sợ cái gì? Sau khi Ngô Tiểu Tam đi vào cố gắng bỏ qua lão đại có điểm khó chịu nhìn tài liệu, sau đó trực tiếp nói.

“Nhóm tổ đặc biệt làm dự án hạng mục xây dựng lại vùng giải phóng cũ đã hoàn thành, chỉ chờ quyết định cuối cùng của anh.”

Ngô Thế Huân gật đầu một cái, đưa tay cầm tài liệu Ngô Tiểu Tam đưa tới. Ngô Tiểu Tam cung kính đưa, sau đó mặt tràn đầy mong đợi nhìn Ngô Thế Huân. Dù sao hạng mục này cũng là tự tay cậu ta nhận được nha, có chút mong đợi. Nào biết Ngô lão đại ném tài liệu vào trong ngực người nào đó đang chơi chém hoa quả. Tại sao anh tân tân khổ khổ làm việc kiếm tiền nuôi gia đình cậu lại nhẹ nhõm như vậy.

Lộc Hàm sững sờ, Ngô Tiểu Tam ngu, tình huống gì đây? Cho tới nay phàm là công việc cần Ngô Thế Huân làm anh sẽ không cho phép người nào nhận.

Nhưng hiện tại……

Lộc Hàm chu mỏ, biết Ngô Thế Huân bụng dạ hẹp hòi, trong nháy mắt hết sức khi dễ người đàn ông này, sau đó liền mở tài liệu kia ra, cẩn thận nhìn qua một lượt, càng nhìn mắt càng phát sáng. Cuối cùng Lộc Hàm nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn, ném cho Ngô Thế Huân một câu: “Không tệ, rất tốt.” Nói xong lại tiếp tục trò chơi của mình, nhưng lại bị thống phát hiện mình đã bị nổ tung rồi.

Ngô Thế Huân gì cũng không nói, thậm chí nhìn cũng không nhìn một cái trực tiếp ký tên trả lại Ngô Tiểu Tam: “Được rồi, trực tiếp thi hành.”

Chuyện này……NgôTiểu Tam thiếu chút nữa ngã xuống, bọn họ trải qua bao nhiêu ngày lẫn đêm hoàn thành, làm sao chỉ một câu của Lộc Hàm liền được?

Ngô Thế Huân nhìn Tiểu Tam còn không đi, liền ngẩng đầu hỏi: “Còn có việc?”

Trong nháy mắt Ngô Tiểu Tam hóa đá, nhìn Lộc Hàm trong ngực Ngô Thế Huân, sau đó bất đắc dĩ trợn mắt một cái. Được rồi, sau này sẽ là nửa lão bản, cậu là lão bản của lão bản, vậy cậu là lão bản lớn nhất.

Về sau nếu có việc gì thì tới tìm Lộc Hàm thôi.

“Cái đó, Chu thị và Thánh Đức xảy ra chuyện, em hoài nghi bọn họ vì hạng mục bắt đầu hành động rồi, hơn nữa đường dây cũng không bình thường.”

Ngô Thế Huân nghe vậy lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nhưng cũng không nói chuyện, đôi mắt đen tỏa sáng, giống như ánh sáng nào đó đang nhấp nháy, nhìn Tiểu Tam nhưng lại không phải nhìn cậu ta. Ngô Tiểu Tam không xác định, chỉ cảm thấy Ngô Thế Huân đang suy nghĩ.

Ba giây sau Ngô Thế Huân gật đầu một cái, vẻ mặt không có biến hóa gì: “Đã biết, trước tiên cậu cứ quan sát kỹ, cẩn thận không cần đi dò tin.”

Sau khi Ngô Tiểu Tam đi ra ngoài Ngô Thế Huân liền ôm Lộc Hàm nhìn điện thoại trong tay cậu, trái cây bị chém soàn soạt soàn soat, tương đối thành thục, cũng có thẻ thấy bình thường cậu chàng này nhàn chán cỡ nào: “Bên kia đã bắt đầu mắc câu, đại thiếu gia, em định làm gì?”

Lộc Hàm dừng tay lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân: “Trước tiên anh giúp Chu Khải cứu cô bé kia ra đã.”

Sau đó gương mặt của Ngô Thế Huân tối lại, quặm mặt nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm một chút cũng không sợ quay lại nhìn anh. Ngô Thế Huân thật sự không có cách nào với Lộc Hàm, sau đó hỏi: “Lý do!”

Lộc Hàm nháy mắt mấy cái, cười cười, ghé vào lỗ tai của Ngô Thế Huân bắt đầu to nhỏ. Cuối cùng cậu cười lăn lộn như con chuột nhỏ núp ở trong ngực Ngô Thế Huân , Ngô Thế Huân cũng hết sức im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro