chương 12: anh xin lỗi, anh rất hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Ngô Thế Huân lạnh lẽo, còn có kiêu ngạo.

“Alo”

Đầu dây bên kia, ông Chu thấy nhà họ Chu loạn hết cả lên, trầm giọng ho khan một tiếng, lúc này nhà họ Chu mới yên tĩnh trở lại, không ai dám nói thêm câu nào nữa.

Giọng Chu lão gia hòa nhã: “Ngô thiếu gia, hôm nay nhà họ Chu có tiệc mừng, không biết tối nay cậu có thể nể mặt tôi tới tham dự hay không?”

Ngô Thế Huân híp mắt, vô cùng hứng thú: “Hả?” Giọng nói kéo dài, hình như có chút nghi ngờ.

Lộc Hàm bị Bạch Hiền kéo đi, vừa vào phòng liền bị bức cung, suýt chút nữa là cậu không chịu được thú nhận tất cả quan hệ với Ngô Thế Huân, nhưng vào thời khắc quan trọng, Yêu Yêu lại kêu lên, Lộc Hàm giật mình một cái: “A! Mĩnh nghĩ Yêu Yêu lại muốn đi tiểu rồi!” Nói xong cô ôm Yêu Yêu chạy như bay vào toilet.

Chỉ còn lại một mình Bạch Hiền hét to: “Lộc Hàm, qua khỏi hôm nay còn có ngày mai, mình không tin cậu có thể trốn được cả đời!” Thật là quá đáng, cái gì cũng không chịu nói với cậu, thật là thiệt thòi, cậu có bí mật gì cũng đều nói với Lộc Hàm, kết quả, Lộc Hàm lại không chịu nói gì với cậu, a, thật sự rất thiệt thòi!

Trong toilet, Lộc Hàm ôm Yêu Yêu hưng phấn nói: “Yêu Yêu! Em thật lợi hại, hôm nay em đã cứu anh hai lần rồi!” Lần đầu tiên, khi Ngô Thế Huân đang rất tức giận, tiểu lên giày da của anh, rời đi lực chú ý của anh, lần thứ hai chính là vừa rồi, khi cậu đang bị Bạch Hiền bức cung.

Yêu Yêu! Em thật sự rất đáng yêu!

Lộc Hàm vui vẻ ôm Yêu Yêu đi ra, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Bạch Hiền.

Lộc Hàm  nghi ngờ nhìn khắp phòng một lượt, Ngô Thế Huân đâu rồi?

Bạch Hiền bất mãn liếc mắt nhìn cậu: “Không cần nhìn! Người ta đột nhiên có chuyện quan trọng phải xử lý nên đi trước rồi!” Nói xong còn đưa cho Lộc Hàm một tờ giấy.

Lộc Hàm nhận lấy tờ giấy, nghi ngờ trong lòng từ từ được tháo bỏ, là chuyện gì quan trọng đến mức có thể khiến cho Ngô Thế Huân rời đi? Lộc Hàm thật sự rất muốn biết, chân mày bất tri bất giác nhíu chặt lại.

Bạch Hiền ngược lại rất vui vẻ nhìn chằm chằm Lộc Hàm, dường như cậu vừa hiểu ra điều gì, khoa trương hét lớn lên: “Ha ha, mình hiểu rồi, người đàn ông này chính là “hoa đào” gần đây của cậu! Bó hoa hồng xanh kia chính là anh ta tặng cậu, có đúng không?” Cũng không tệ lắm, xem ra người đàn ông này còn mạnh hơn Chu Khải rất nhiều.

Lộc Hàm tức giận liếc mắt nhìn Bạch Hiền: “Tốt lắm, bây giờ thì phiền cậu, mình cũng đói lắm rồi, đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon đi, ngày mai bắt đầu bận rộn với công việc rồi!”

Bạch Hiền vừa nghe cậu nhắc đến công việc, ý chí chiến đấu lại sục sôi: “Hừ! Công việc, đó chính là thành quả của chúng ta, chúng ta đã thuận lợi vượt qua kỳ thực tập, ngay mai sẽ là nhân viên chính thức rồi, điều này cho thấy, chúng ta rất tuyệt, ngày mai bắt đầu, cuộc sống mới của chúng ta cũng sắp bắt đầu rồi!”

Lộc Hàm mỉm cười nhìn dáng vẻ hưng phấn của Bạch Hiền, có được một người bạn tốt như Bạch Hiền, đúng là cậu rất may mắn.

Lộc Hàm đi ngủ từ rất sớm, ngày hôm nay có thể dùng “Binh Hoang Mã Loạn” để hình dung.

Sáng sớm chạy tới hôn lễ của Chu Khải, kết quả lại bị Chu Kỳ châm chọc, bốn năm không nhìn thấy Ngô Thế Huân, hôm nay tự nhiên anh lại xuất hiện trước mặt cậu, còn chuyện dọn dẹp nhà mới…..

Thật là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Đêm hôm ấy, Yêu Yêu nằm cuộn tròn thành một cục trên bụng cậu, ý thức cuối cùng là hơi thở khe khẽ của Yêu Yêu từ bụng cậu truyền tới, chỉ cảm thấy mình bị Yêu Yêu đè ép, lên xuống lên xuống rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm thấy an tâm.

An tâm này xuất phát từ Bảo Bảo, mà Bảo Bảo có thể làm cho cậu an tâm, là bởi vì chủ nhân của nó – Ngô Thế Huân.

*- Bận rộn trong công ty -*

Tổ trưởng thúc giục Lộc Hàm: “Lộc Hàm, hôm trước giao cho cậu hợp đồng cậu đã làm xong chưa, hôm nay phải đi gặp khách hàng rồi!”

Lộc Hàm từ sau máy vi tính ngẩng đầu lên, thuận tay cầm lấy một sấp tài liệu nằm bên phải bàn làm việc: “Đã chuẩn bị xong rồi, tất cả đều ở trong này, tổ trưởng xem còn gì phải sửa nữa không, tôi sẽ sửa lại ngay.”

Tổ trưởng của Lộc Hàm là một phụ nữ họ Lưu, khoảng ba mươi tuổi, không ai biết tên của cô ấy, mọi người đều gọi cô ấy là Lưu tổ trưởng hoặc chị Lưu, Lộc Hàm quen gọi cô ấy là tổ trưởng.

Lưu tổ trưởng đứng bên cạnh Lộc Hàm nhìn lướt qua tập tài liệu, hài lòng gật đầu: “Không tệ, tạm thời không cần sửa lại, đây chỉ là bản dự thảo, chờ khách hàng xem xong, họ sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu, đến lúc đó sửa lại một lần là được rồi!”

Mấy ngày hôm nay cậu bận rộn soạn thảo hợp đồng, nghe Lưu tổ trưởng nói vậy, Lộc Hàm rất vui vẻ.

Tổ trưởng vừa đi, điện thoại di động liền reo lên, nhấc máy lên nghe được giọng nói yếu ớt của Bạch Hiền: “Hàm Hàm, rốt cuộc hết giờ làm rồi, mình sắp bị khách hàng hành hạ đến chết rồi!”

Lộc Hàm bật cười: “Aiz nha, công việc của cậu không phải là tiếp nhận khách hàng sao, sao lại bị hành hạ được chứ?”

Lúc trước hai người thực tập tại công ty, sau đó bởi vì biểu hiện của hai người cũng không tệ lắm nên được chuyển thành nhân viên chính thức, Lộc Hàm làm ở Phòng Quảng Cáo, Bạch Hiền làm ở Phòng Quan hệ khách hàng.

Ở bên kia Bạch Hiền bực tức: “Cậu có biết những người khách đó khó khăn như thế nào không, vừa muốn quảng cáo sáng tạo một chút, lại vừa muốn tên sản phẩm của bọn họ viết đơn giản dễ thấy một chút. Không lẽ người tiêu dùng bây giờ đều bị mù hết sao, không phải chỉ cần đem tên sản phẩm phóng đại lên trên mặt báo là xong rồi sao, như vậy thì người tiêu dùng còn xem quảng cáo làm cái gì hả?...Bla ….bla….bla…”

Lộc Hàm vừa ôm điện thoại vừa nghe Bạch Hiền oán trách, vừa thu dọn đồ đạc, đến khi xuống đến sảnh lớn của công ty rồi mà  Bạch Hiền vẫn nói không ngừng, Lộc Hàm không nhịn được nữa liền hét lớn vào điện thoại: “Bạch Hiền, bây giờ cậu có muốn đi ăn cơm hay không?”

Lời Lộc Hàm vừa dứt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng giày gót lộc cộc lộc cộc, Bạch Hiền vừa chạy vừa nói: “Chờ một chút! Chờ mình một chút, một phút thôi, mình tới ngay đây.”

Lộc Hàm ung dung nhìn đồng hồ trên điện thoại, 30 giây, 31 giây, 32 giây….

Chợt, một bóng đen từ phía sau ập xuống người cậu.

Ánh mắt rời khỏi điện thoại di động, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông tiều tụy.

Lộc Hàm hơi ngạc nhiên: “Chu Khải?”

Anh tại sao lại ở chỗ này? Không phải mới kết hôn ngày hôm qua hay sao? Hiện tại phải đi hưởng tuần trăng mật mới đúng chứ?

Chỉ là, đây là chuyện của người khác, cậu làm gì có tư cách quan tâm đến chuyện này.

Lộc Hàm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sáng lạn, đưa ra cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé: “Tân hôn hạnh phúc, học trưởng!”

Bởi vì cả đêm không ngủ mà mặt Chu Khải trông rất mệt mỏi, và cũng bởi vì câu nói này của cậu mà càng thêm khó coi, mà câu nói kia, học trưởng, có phải tình cảm mà Lộc Hàm dành cho anh đã chết rồi không?

Ngày hôm qua, sau khi cậu biến mất, anh lập tức chạy về trường để tìm cậu, ai ngờ, cũng không tìm được cậu.

Hai năm trước, anh luôn dễ dàng tìm được cậu. Nhưng…….

Gọi điện thoại cho cậu mới biết, cậu đã đổi sang số khác rồi, một giây đó anh mới biết, cậu có thể sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh!

Trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp, anh sợ, thật sự sợ Hàm Hàm cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của anh.

Anh cũng gọi điện thoại cho Phác Xác Liệt, nhưng Phác Xác Liệt chỉ nói :”Tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu” rồi cúp máy, Bạch Hiền còn dứt khoát hơn, không nhận điện thoại của anh, trực tiếp nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Luống cuống, là cảm giác duy nhất của anh từ tối hôm qua đến bây giờ, anh giống như một cái xác không hồn, không có sức sống.

Đến sáng nay Thần Hi gọi điện tới anh mới nhớ ra, anh có thể tới công ty cậu đã thực tập để tìm cậu, có lẽ, chỉ là Hàm Hàm không muốn gặp lại anh mà thôi, Hàm Hàm sẽ không đi khỏi thành phố này.

Cho đến khi anh nhìn thấy Hàm Hàm cười đứng trong sảnh lớn của công ty, rối rắm trong lòng anh mới từ từ buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro